“Gió nổi lên hề, biệt ly sầu
Phong lạc hề, cố nhân phùng
Nếu hỏi kiếp này kiếp sau, mệnh lý vốn là xa không hẹn
Nề hà nghịch thiên thủ quê cũ……”
Ca từ mượt mà, giọng nam trầm thấp khẽ lắng đọng, mỗi một tiếng đàn, mỗi một âm tiết, mỗi lời ca tiếng hát đều như để giải bày tâm sự, u oán , sâu lắng, nhẹ nhàng đi vào lòng người, như tiếng lòng của người hát muốn nhắn gửi đến người nào đó…
Thiên hạ kiều nhỏ nằm ở trên bàn, lẳng lặng lắng nghe âm điệu ôn nhu của hắn, đôi mắt màu đen như bảo thạch, lung linh sáng ngời như tinh tú trên cao, thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay linh động ở trên cổ cầm vũ động, mười ngón tay thon dài tinh tế xảo huyễn, nhạc khúc động lòng người cứ thế mà vang vọng trong không gian.
“Ngân Nhi, muội nên nghỉ ngơi.”
Lạc Dật nhẹ nhàng đè lại dây đàn đang rung động, ôn nhu vỗ về mái tóc dài của nàng, thuận hoạt nhẵn nhụi, khiến người khác mỗi khi đụng chạm, liền muốn cẩn thận che chở.
“Không, Ngân Nhi còn muốn nghe Lạc Dật ca ca đánh đàn, bằng không, tim của Ngân Nhi lại muốn đau .”
Nàng cố ý che ngực, làm nũng vời hắn, hành vi cử chỉ, không hề giống với cô nương mười bảy, mà lại giống như một tiểu oa nhi nhõng nhẽo vòi quà.
Hắn khẽ nhíu nhíu mày, ngón tay cũng bất giác nắm lại.
Tự ngày ấy, sau khi tỉnh lại, nàng đột nhiên mất đi trí nhớ, trở nên hồn nhiên, ngây thơ, như một tiểu oa nhi tám tuổi, ngay cả quần áo, đều phải do hắn chỉ nàng mặc như thế nào. Nàng cư nhiên trở thành một chú gà con, cứ lẽo đẻo đi theo phía sau gà mái- là hắn, núp dưới sự che chở của hắn, dựa vào hắn.
Rốt cuộc, vấn đề này từ đâu phát sinh, chính mình phối chế dược, căn bản sẽ không xuất hiện loại tình trạng này, vì sao lại trở nên như vậy?
“Ta mệt mỏi, Ngân Nhi.”
Hắn thở dài, hắn đàn cả buổi sáng, nàng vẫn như cũ, không có chút buồn ngủ, chỉ phúc đã ẩn ẩn truyền đến đau đớn nhè nhẹ, nếu cứ tiếp tục đàn, âm phù nhẹ nhàng khoái hoạt đều phải biến thành thương khúc .
Nghe được lời này, Ngân Nhi ngẩn ra, đột nhiên chồm tới, nắm lấy bàn tay của hắn, quả nhiên, đầu ngón tay đã nổi lên mọng nước, không khỏi nhăn lại mi tâm.
“Lạc Dật ca ca, đều là lỗi của Ngân Nhi, huynh đừng đàn nữa, Ngân Nhi giúp huynh thượng dược.”
Nói xong, nàng nhanh chóng chạy đến cái giá gỗ, mở hòm thuốc ra, lấy ra một ít bạch bố cùng một ít bột phấn màu hồng (không biết là thuốc gì >.<).
Trong lòng thấy thật ấm áp, hắn cười nhẹ, hiện tại nàng, đã muốn học được quan tâm người khác là như thế nào, tuy tư duy chỉ là tiểu hài tử, nhưng cũng rất nhu thuận.
“Không đ au, không đau, đau đau bay đi a!”
Cái miệng nhỏ thổi khí, nàng cẩn thận đem dược xức lên phía trên bọt nước, lại dùng bạch bố tinh tế quấn lại, cuối cùng, thắt một cái nơ hình con bướm xinh đẹp
Bị bộ dáng đáng yêu của nàng chọc cười, nhất thời kìm lòng không được mà gõ nhẹ lên trán của nàng.
“Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi đã làm sai rồi sao?” Nàng mơ hồ sờ sờ chỗ bị gõ,“Bằng không, tại sao huynh lại đánh Ngân Nhi?”
Lạc Dật ca ca từng cùng nàng ước pháp tam chương (đánh tay 3 cái), nếu ai làm sai, sẽ bị người kia phạt, cho nên, khi Lạc Dật gõ lên trán của nàng, Ngân Nhi liền nghĩ là mình đã làm sai.
Nhìn thấy nàng bộ dáng đáng thương hề hề, trên mặt ý cười càng sâu, hắn nhẹ lắc đầu.
“Ngân Nhi không có làm sai, là Lạc Dật ca ca sai lầm rồi, cho nên, Lạc Dật ca ca tặng cho muội một lễ vật.”
Tayluồng vào ống tay áo rộng thùng thình, như làm trò ảo thuật, từ từ lấy ra một vật tinh xảo, sáng lấp lánh…
Đây là cái gì? Cầm ở trong tay, nàng cao thấp đùa nghịch, lại không biết “nó” dùng để làm cái gì .
Đó là một cái vòng ngọc cổ, trên có khắc phượng hoàng tung bay múa lượn, chạm khắc tinh tế, sống động như thật, chất ngọc lưu ly sáng bóng, là trân phẩm hiếm khó, khó gặp trên đời. Nàng cầm cái vòng xoay đi xoay lại, ngắm tới ngắm lui, vẫn không biết nó dùng làm cái gì, chỉ thấy nó rất đẹp, ở dưới ánh mặt trời còn phát ra tia sáng lung linh bảy màu, nàng nghiêng đầu, chớp chớp thủy mâu, bộ dáng đáng yêu, ánh mắt cầu cứu nhìn Lạc Dật, như một tiểu bạch thỏ nũng nịu khiến người khác không thể từ chối.
“Đến, huynh giúp muội đeo vào.” Hắn nhẹ giọng nói.
Vòng ngọc này là hắn tình cờ mua được khi còn ở Tây Vực, lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn đã nhớ đến Ngân Nhi, cho nên liền mua, cất giữ đến bây giờ, cứ nghĩ rằng, sẽ cất giữ nó cả đời, không có cơ hội tặng cho cho nàng.
“Thật đẹp quá, Lạc Dật ca ca.”
Nàng nâng cao cánh tay, đi đến bên cạnh cửa sổ, đung đưa cánh tay, vòng ngọc dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, càng lung linh chói mắt, phượng hoàng khảm trên vòng như có thần, uy vũ bay lượn, sống động như thật.
“Ngân Nhi, về sau, vô luận đi đến nơi nào, chỉ cần nhìn thấy vòng ngọc này, hãy nhớ đến Lạc Dật ca ca đang ở nơi này đợi muội, vô luận bao lâu, huynh cũng chờ.”
Nhìn nàng cười vui bộ dáng, vốn nên vui sướng, nhưng hắn lại thùy hạ mi mắt, bên trong đôi mắt xẹt qua nhiều điểm ưu thương.
“Lạc Dật ca ca ở nơi nào, Ngân Nhi liền ở nơi đó, chúng ta cả đời cũng không tách ra, cho nên Ngân Nhi sẽ không cấn tưởng niệm Lạc Dật ca ca .”
Khanh khách cười, nàng căn bản là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ đơn thuần nghĩ là hắn sợ hai người thất lạc mới dặn dò như thế, nhưng mà, làm sao có khả năng đó, chỉ cần không ly khai nơi này, nàng vẫn biết đường trở về a, sẽ không lạc đường.
Chua sót cười, hắn điểm nhẹ cằm dưới, đi qua, nắm tay nàng, hướng đến bên giường, nha đầu nghịch ngợm này, nói thêm gì đi nữa, cũng cần nghỉ trưa, thân thể vừa mới vừa khôi phục, phải hảo hảo nghỉ ngơi mới tốt.
“Lạc Dật ca ca đã tặng lễ vật cho muội rồi, muội phải ngoan ngoãn đi ngủ, đúng không?”
Tầm mắt đang chăm chú nhìn vào vòng ngọc, nghe được lời này, nàng lập tức quay đầu lại, nhìn hắn, một tay ôm lấy cánh tay hắn.
“Muội không muốn ngủ một mình.”
“Muội ngoan ngoãn nghe lời, Lạc Dật ca ca cũng đi nghỉ ngơi.”
Chỉ vào giường trúc hé ra trong nội phòng, hắn ôn nhu nói, bàn tay to trấn an vỗ nhẹ lưng của nàng.
Xem ra Lạc Dật ca ca nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, Ngân Nhi đô đô cái miệng nhỏ nhắn, đặt mông ngồi xuống trên giường, hai tay dùng sức lôi kéo cánh tay hắn, khiến cho hắn ngồi ở trên giường.
“Muội muốn Lạc Dật ca ca ngủ cùng muội, một mình ngủ, sẽ gặp mộng, giấc mộng rất kì quái, muội không thích.” Nghĩ đến tình cảnh trong mộng, nàng cả người run lên, lại ôm chặt cánh tay hắn,“Trong mộng, có thiệt nhiều người đánh nhau, còn có rất nhiều kỵ mã, còn có một người rất xinh đẹp, toàn thân y phục đỏ tươi, nhưng cũng có thật nhiều người đã chết, máu, có rất nhiều máu, Lạc Dật ca ca, Ngân Nhi rất sợ!”
Xem ra, nàng cũng không phải hoàn toàn quên, chính là, đem sợ hãi phong tỏa trong trí nhớ, nhưng, trí nhớ vốn là bộ phân không thể kiểm soát, sao lại có thể dễ dàng nói phong tỏa là phong tỏa được?
“Ngân Nhi……” Hắn lo lắng vỗ về cái trán của nàng, không nóng, tảng đá trong lòng nhẹ nhàng thả xuống dưới.
“Mặc kệ, mặc kệ, Lạc Dật ca ca nếu không bồi Ngân Nhi ngủ, Ngân Nhi sẽ không ngủ.”
Nàng cởi giầy, vòng chân chế trụ lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, trước sau lắc lư, bộ dáng làm xấu, mười phần làm nũng.
Thì ra, nguyên nhân là do nằm ngủ sẽ thấy ác mộng, cho nên gần đây, nàng luôn vòi hắn đánh đàn cho nàng nghe mà không chịu đi ngủ, Lạc Dật cuối cùng hiểu được, không phải nàng cố tình gây sự, chính là bởi vì sợ hãi, sợ hãi sẽ nhớ tới một thứ gì đó.
“Hảo, Lạc Dật ca ca bồi Ngân Nhi, Ngân Nhi trước ngoan ngoãn nằm xuống.” Nhẹ giọng, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Thấy nàng ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, đi đến giường nằm xuống, lại lấy tay vỗ vỗ vào vị trí bên người, tung đệm chăn, ý bảo hai người cùng nhau ngủ.
Mặt, đột nhiên đỏ lên, do dự một lát, rốt cục cởi giầy, nằm xuống ở mép giường, tận lực không đụng chạm thân thể của nàng.
Tuy nói nàng hiện tại như một hài đồng mới tám tuổi, nhưng thân thể, dĩ nhiên là một cô gái trưởng thành, mỗi khi nàng ôm hắn, hắn luôn cảm giác được tim đập nhanh hơn, lại không thể nề hà, hiện tại, lại bắt hắn nằm sát một giường, mặt đỏ tim đập nhanh là không thể tránh khỏi, tốt nhất là quay lưng lại, không thể nhìn vào đôi mắt trong suốt như ngọc kia nữa.
“Ha ha.” Ngân Nhi một chút cũng không cảm nhận được “khổ tâm” của hắn, tay duỗi ra, ôm lấy cổ hắn; chân nhất hoành, vòng lấy cái eo trường kiện, ngửi ngửi hương khí thanh mát như bạc hà trên người hắn, bình yên tiến vào mộng đẹp.