Đế Quân Chương 215: Thử Dò Xét?

- Nói tương đương thì cái gì cũng không cần nói. Cái này mà ta không nhận ra được sao?

Người đặt câu hỏi đáp lại rất không vui.

- Ha hả!

Người trả lời sau khi cất tiếng cười mới nói:

- Ta đây tuy là nói thừa, lại cũng không phải nói thừa. Ngươi nhìn xem, đại chiến đến bây giờ, không sai biệt lắm đã trôi qua nửa canh giờ. Nhưng hai người, đều còn không hề phát động công kích cường đại nhất, mà ngay cả một vài chiêu thức hơi chút liều mạng cũng không hề sử dụng đến. Ta thực sự hoài nghi, hai người bọn họ rốt cuộc không phải là đối thủ kì cựu nhiều năm của nhau.

- Ý của ngươi là?

Người đặt câu hỏi hạ giọng giật mình la lên:

- Hai người bọn họ vẫn còn thử thăm dò đối phương lẫn nhau?

- Đúng là điều kỳ quái ở chỗ này!

Người trả lời lại nói tiếp:

- Theo đạo lý mà nói, Thu gia cùng Cuồng Đao Quán tại trấn Thanh Dương đã tranh giành đấu đá lẫn nhau rất nhiều năm. Thu Chấn và Võ Cuồng, hẳn là đối với chuyện đối phương còn có một chút con bài chưa lật nào thì đều đã thập phần hiểu rõ. Nhưng xem ra, thế này thì hình như bọn họ là giống hệt gặp mặt lần đầu tiên. Hơn nữa mặc dù là đối thủ xa lạ thì tựa hồ cũng không nên có biểu hiện như vậy.

- Nói cách khác, bọn họ đang chờ đợi cái gì đó, hoặc là, ý đồ đích thực của bọn họ thực sự không phải là cuộc chiến sinh tử hôm nay.

Nhìn hai người đại chiến giữa sân, người đặt câu hỏi là người cũng nói chăm chú.

- Ta xác thật có ý nghĩ về phương diện này!

- Nếu như vậy, thịnh hội hôm nay chúng ta cũng không cần tham gia chứ?

Người đặt câu hỏi trầm giọng nói một câu, rồi túm lấy người bên cạnh, từ từ lui về phía sau.

- Đừng a!

Người trả lời ngược lại giữ tay của người bên cạnh, cảm nhận được một sự mềm mại nhẵn nhụi. Sau khi dừng chỉ trong chốc lát rồi mới nói:

- Ta không biết, bọn họ làm như vậy, rốt cuộc là thật sự hay vẫn còn thử dò xét. Có lẽ còn có dụng tâm khác. Nhưng vô luận như thế nào, có một số việc nhất định cần phải làm ngay hôm nay. Nói cách khác, sau này có lẽ sẽ có đại phiền toái.

- Gì cơ?

Người đặt câu hỏi hiển nhiên nghe mà không hiểu những lời này.

Người trả lời không nói thêm gì, ánh mắt lướt qua trung tâm đại chiến tâm, chuyển qua nhìn đámngười Cuồng Đao Quán ở phía đối diện. Một người trong đó, mắt ngọc mày ngài, nhỏ xinh động lòng người. Nhưng vẻ mặt yếu đuối giờ phút này, không biết là vì cái gì mà càng có vẻ cực kì bất lực làm cho người ta sau khi liếc mắt nhìn qua thì vô phương có thể yên tâm được.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Người đặt câu hỏi theo ánh mắt của người bên cạnh mà nhìn lại, sau đó hài hước cười nói:

- Ta nói ngươi làm thế nào lại tích cực như vậy, hoá ra không phải vì Thu gia quá phận, mà là coi trọng La Linh a?

- La Linh? Ngươi cũng nhận ra nàng?

Người trả lời thu hồi ánh mắt, nhìn sang người bên cạnh.

Người đặt câu hỏi gật đầu, nói:

- Tại trấn Thanh Dương, La Linh này cũng coi là một người đáng thương.

- Nói như vậy, những câu chuyện mà nàng nói với đều là sự thật.

Người trả lời nhỏ giọng thì thào.

Người đặt câu hỏi rất thính tai nên không để lọt qua lời này, lập tức trầm giọng nói:

- Xem ra, vào lúc trước đây, ngươi đã từng gặp mặt nàng ta. Nàng cửa nát nhà tan, La gia một lượt từ thế lực cường thịnh rơi xuống tới tình trạng bi thảm hôm nay, xác thật có liên quan cùng Cuồng Đao Quán. Đó cũng là thiếu nữ rất giỏi, vì thân nhân khác trong nhà mà vạn bất đắc dĩ phải tự nguyện gả vào Võ gia....

- Nghe nói, phía sau việc nàng tiến vào Cuồng Đao Quán, cũng có thân nhân La gia của nàng tác quái?

Người trả lời không khỏi lạnh giọng hỏi.

- Đúng vậy, cho nên nói nàng đáng thương, bị người thân nhất bán đứng....

Người đặt câu hỏi buông tiếng thở dài.

- Cho nên hôm nay, thịnh hội cũng tốt, phiền toái cũng được, cũng không thể mặc kệ!

Người đặt câu hỏi trái lại tò mò nhìn người bên cạnh, mà hỏi:

- Ta xem ngươi, cũng không phải người hay xúc động a?

- Cái này cùng xúc động không quan hệ!

Người trả lời xua tay rồi trầm giọng nói:

- Ngươi hẳn là hãy nghe ta nói qua về thủ đoạn đặc biệt kia của Cuồng Đao Quán. Lần này đây, nếu như ta không hiện thân thì La Linh kia rất có khả năng sẽ đích thực rơi vào ma chưởng. Ta nếu đã gặp, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Đích thực rơi vào ma chưởng?

Người đặt câu hỏi hơi ngây ra, lại nhìn La Linh vài lần, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn người bên cạnh, rồi lấy một loại giọng điệu trước nay chưa từng có mà nói:

- Này, tiểu oan gia, ngươi rốt cuộc từ trên người La Linh thấy được những thứ gì. Những lời đích thực rơi vào ma chưởng này, tựa hồ có thâm ý sâu sắc a. Có lẽ không phải là, trong thời gian một năm La Linh kia tiến vào Cuồng Đao Quán, đều còn chưa bị Võ Thiên Kỳ kia thu vào tay sao?

- Cái này, nếu như là thật sự thì ngươi làm sao thấy được?

- Ách?

Nói đến đây người trả lời thất thần. Về vấn đề này, có lẽ không hợp lắm để trả lời. Cuộc sống thuở nhỏ của hắn có hoàn cảnh không giống, có một số chuyện, hắn ngay cả không học cũng có thể từ trong miệng người bên ngoài thu được đáp án. Thời gian đã lâu, tự nhiên là có thể đủ biết.

- Chớ có nhiều chuyện, nhìn cho thật tốt, chờ đợi đến khi chúng ta xuất thủ.

Người trả lời vội vàng nói lấy lệ cho qua.

- Hì hì, chuyện này rất có ý tứ, ngươi sau này nhất định phải dạy ta....

Phía sau lưng người trả lời, lập tức hoàn toàn ướt sũng!

Đại chiến trong sân bãi, tựa hồ quá trình thử dò xét của hai người đã đến lúc cuối. Bắt đầu không biết từ lúc nào, công kích đôi bên đã có vẻ sắc bén hơn rất nhiều. Kình khí gào thét theo gió phát ra, làm cho những người chung quanh đang xem cuộc chiến cứ như thế vội hướng về bên ngoài mà lui ra phía sau đến hơn mười thước.

Mà giờ phút này, Huyền Khí hào hùng cơ hồ đều ngưng tụ thành thực chất. Âm thanh chói tai phá vỡ hư không đã vang vọng nối liền không dứt. Vào lúc Huyền Khí tung hoành ấy, một khu vực chân không lấy hai người Thu Chấn làm trung tâm đã tạm thời hình thành!

- Bịch!

Nương theo được một lần đối đầu chính diện, trong một trận năng lượng rung động điên cuồng thổi quét qua, hai đạo bóng dáng dây dưa một chỗ vào giờ phút này rốt cục đều tự rút lui cực kì nhanh chóng. Có thể nhìn thấy, trên gương mặt hai người đều là lướt qua một vẻ tái nhợt nhàn nhạt!

- Võ Cuồng lão nhi, tiếp nữa này!

Thu Chấn cất tiếng cười to. Cự li lão lui về phía sau so với Võ Cuồng thì hơi ngắn hơn một chút nho nhỏ. Đây chính là bởi nguyên nhân có tu vi uyên thâm hơn một cấp độ. Dẫu điểm này có lẽ vô phương quyết định thắng bại cuối cùng của cuộc chiến đấu. Thế nhưng nếu như Võ Cuồng không có con bài chưa lật làm cho người kinh ngạc, như vậy, sau cuộc chiến sinh tử này thì Thu gia sẽ độc bá trấn Thanh Dương!

Suy nghĩ đến bước này, tinh thần Thu Chấn càng phấn chấn hơn. Mắt nhìn Võ Cuồng, tựa hồ đã thấy thắng lợi cuối cùng!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/de-quan/chuong-206/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận