Đại Tống Phong Lưu Tài Tử
Quyển 1: Thánh Nhân Xuất Thế
Chương 19 : Giá Trị
Tác giả: Ngọ Hậu Phương Tình
Dịch: JiNjNguyen
Nguồn: Sưu tầm
Tống Chân Tông nhìn bài thơ, đầu tiên mỉm cười, sau đó vuốt râu, rồi rung đùi đắc ý ngâm khẽ. Hắn đắc ý cười nói:
- Đứa nhỏ này…đứa nhỏ này…
Đương nhiên, thấy hoàng đế như vậy, các vị đại thần không thể thiếu những người thừa cơ vuốt mông ngựa.
Đúng lúc này, Khấu Chuẩn chợt nói:
- Thái tổ hoàng đế và Thái tông hoàng đế công đức bao trùm trời đất.
- Tần Thủy Hoàng, Đường Thái Tông, Hán Vũ Đế, Ngụy Thái Tổ, tất cả đều không thể so sánh với bệ hạ. Vậy ta xin hỏi bệ hạ có thành tựu gì cao hơn bọn họ ? Văn hóa ? Võ công ?
Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, Đường Thái Tông văn võ song toàn, được xưng là thiên cổ nhất đế. Người Hán nhờ Hán Vũ Đế mà quật khỏi, chiếm lĩnh giang sơn. Ngụy Vương nhịn nhục chịu đủ loại đau khổ, cuối cùng dựng nên vương triều bá nghiệp Bắc Ngụy hùng mạnh.
So với bất kì người nào, Tống Chân Tông cũng còn lâu mới sánh bằng.
Tống Chân Tông vốn đang cao hứng, lập tức bị Khấu Chuẩn dập tắt, khiến hắn trầm mặc khôgn thôi.
Khấu Chuẩn còn nói:
- Bẩm bệ hạ, học sinh Thạch Kiên mê hoặc hoàng thượng, thỉnh hoảng thượng phế bỏ tư cách học sinh của hắn.
Văn nhân cổ đại đọc sách đều đăng ký ở châu, huyện, nếu y lời Khấu Chuẩn tước bỏ học tịch của Thạch Kiên thì cũng đồng nghĩa với việc Thạch Kiên sau này không thể thi cử gì được.
Khấu Chuẩn chưa từng nhìn thấy Thạch Kiên, nhưng thấy áng văn của hắn đầy tính nịnh bợ, cho rằng hắn cùng Vương Khâm không khác gì nhau. Vốn ban đầu hắn có chút thích thú với thiếu niên này, nhưng khi nhìn áng văn, hắn sinh ra ác cảm với Thạch Kiên.
Khấu Chuẩn cả đời ngay thẳng, ghét ác như thù, tính cách lại vô cùng mạnh mẽ, khắc khẩu với gian thần, thậm chí cả trung thần đôi khi cũng ầm ĩ. Nhưng đó là bổn phận của hắn, chỉ là hắn luôn có lý. Hắn cả đời mấy lần được đảm nhiệm chức vụ Tể Tướng, nhưng thời gian không dài, thay đổi liên tục. Sau này Lưu Nga cầm quyền, hắn bị bãi chức, trở thành Tiết Độ Sứ, rồi điều chuyển tới phủ Hà Nam, rồi tới quận Vĩnh Hưng…
Nhưng hiện tại, lời nói của Khấu Chuẩn rất có trọng lượng, Tống Chân Tông trầm mặc:
- Tiểu thần đồng kia rất thông minh, lại là một tiểu hài tử mới tám tuổi, bỗng nhiên được phong thưởng khó tránh thất thố, lời nói có chút điêu ngoa.
Ý của hắn là Thạch Kiên mới có tám tuổi, nếu là đứa trẻ khác, bằng tuổi hắn chỉ biết chơi đùa, hắn sao hiểu được cái gì là đúng sai ? Viết được áng văn như vậy đã vô cùng đáng quý rồi.
Sự thật bài văn này viết rất tốt, bằng không Tống Chân Tông cũng không thưởng thức như vậy.
Nhưng Khấu Chuẩn không thèm để ý, tiếp tục tâu, mặc dù Vương Sáng ở cạnh kéo áo hắn giật mấy lần:
- Thạch Kiên dùng văn chương mê hoặc hoàng thượng, xin tước bỏ học tịch của hắn.
Thạch Kiên mặc dù không đảm nhiệm chức quan, nhưng Tống Chân Tông quả thực rất vừa ý với hắn. Nhưng nếu những điều Khấu Chuẩn nói là đúng, sợ rằng hắn lớn lên cũng sẽ trở thành một nịnh thần.
Thực Tông chợt quay sang, nhìn Dương công công quat lớn:
- Trẫm nghe nói tiểu thần đồng vô cùng quý trọng văn chương, tuyệt không bao giờ hạ bút vì người khác. Ngươi, tên cẩu nô tài, nói mau, người dùng phương pháp gì để bắt tiểu thần đồng viết ?
Hắn nói lời này, rõ ràng là để giải vây cho Thạch Kiên, nhưng lại khiến tên Dương công công sợ hãi. Khấu đai nhân kia hắn không dám đắc tội, hoàng thường thì càng không dám nghĩ, hắn vội vàng quỳ xuống, thầm rủa, thật là tai bay vạ gió.
Hắn vội vàng giải thích:
- Bệ hạ, oan uổng cho thần. Là bà nội tiểu thần đồng thấy thân thế của hạ thần và tiểu thần đồng đều là cô nhi, rất đáng thương nên mới đặc biệt bảo tiểu thần đồng viết tặng. Không tin tiểu thần có thể chứng minh.
Nói xong, hắn lấy ra bài thơ Thạch Kiên viết, ngay đầu, một câu ngắn gọn đã nói ra hết thảy. Bà nội hắn nhân từ, Thạch Kiên không thể kháng lệnh, hơn nữa hắn còn biết rằng việc này không đúng, vì thế mới đề chữ, giải thích.
Khấu Chuẩn cũng im lặng, không nói thêm.
Các đại thần ban đầu còn chút nghi hoặc, sau đó nhìn thư pháp hoa lệ, hoành tráng của bài thơ, tất cả đều thất kinh, thầm kêu một tiếng “Tuyệt!”
Mặc dù vừa rồi, Khấu Chuẩn còn khinh bỉ Thạch Kiên, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai câu thơ này đều là tuyệt phẩm, bản thân hắn cũng không thể làm nổi.
Tống Chân Tông nhìn bài thơ, không ngờ lại thích đến không rời, đọc đi đọc lại, miệng lẩm bẩm:
- Tên nô tài ngươi thật có phúc, có bài thơ này, phụ thân ngươi khó có thể không lưu danh sử sách.
Hắn nói lời này không phải không có nguyên nhân, tuyệt thơ như vậy khó có thể không lưu truyền thiên cổ. Và chắc chắn rằng, ai cũng sẽ biết Thạch Kiên vì phụ thân Dương công công mà đề thơ.
Dương công công thấy Hoàng đế bớt giận, hắn cũng thở dài nhẹ nhõm:
- Nếu quan gia thích, tiểu nhân xin dâng tặng quan gia.
Tống Chân Tông nghe xong rất cao hứng, hắn quả thực rất thích bài thơ này, hắn nói:
- Ngươi đừng mong dấu ta, ta cũng không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì để bà nội tiểu thần đồng thương hại ngươi. Nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, chút nữa tới nội khố lĩnh 50 lạng bạc.
50 lạng bạc không phải là con số nhỏ, Dương công công vừa định tạ ơn, đột nhiên Lưu hoàng hậu ở bên cạnh nói:
- Chậm đã, quan gia, chẳng lẽ bài thơ này chỉ đáng giá 50 lạng bạc ? Chẳng phải đánh giá thấp giá trị của tiểu thần đồng ?
Tống Chân Tông nghe xong cười ha hả:
- Hoàng hậu nói rất có lý, thưởng cho ngươi 50 lạng vàng.
Tống Chân Tông nói câu này chính là chỉ giá trị của bài thơ này, cũng là giá trị của Thạch Kiên quý như vàng, nhưng Dương công công tưởng đó chỉ là giá trị của bài thơ, hắn vội nói:
- Một bài thơ của tiểu thần đồng giá trị như vậy, vậy thì tiểu thuyết của hắn giá trị bao nhiêu ?
Nghe hắn nói, Tống Chân Tông và Lưu hoàng hậu cùng các đại thần cười rộ. nguồn tunghoanh.com
Tống Chân Tông cũng không giải thich, hỏi:
- Hắn còn viết tiểu thuyết ?
Sau này, dân gian cũng nghe nhầm, đoán bậy, nói Hoàng đế mua một bài thơ của Thạch Kiên 50 lạng vàng. Hiện tại, mọi người biết Hoàng đế rất sủng ái thiếu niên này, nên không ai dám động tới Thạch gia.
Thậm chí sau này có ngươi ra giá hai trăm lạng vàng để mua bài thơ Thạch Kiên viết cho Thái Bạch Tửu Lâu. Kết quả, Vương Khôn không cẩn thận bị trộm mất khiến Thạch Kiên lại phải viết cho hắn một bài khác, cũng từ sau đó, chỉ có khách quý, Vương Khôn mới đem ra cho ngắm một chút, không còn dám treo ở Thái Bạch Tửu Lâu nữa.