Đấu Khải
Tiết 225: Ưng hầu và chí sĩ
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Sắc trời thâm trầm, mưa tuyết tung bay, ba người mặc áo tơi bước nhanh trên đường. Bọn họ xuyên qua đường phố trống trải, dừng bước trước cửa một đại hộ trong thành. Một người gõ vang cửa phòng, tiếng đập cửa thanh thúy trong đêm khuya đặc biệt vang dội. Sâu trong ngõ nhỏ nơi xa truyền đến tiếng chó sủa, ba người mặc trường bào bất an nhìn xung quanh, ánh mắt vừa cảnh giác vừa sợ hãi, phảng phất như trong hắc ám có vô số quái vật đang chuẩn bị há mồm ăn thịt họ vậy.
Tiếng đập cửa vang vọng một trận, có người đi ra mở cửa, yên ắng đem ba người nghênh đi vào. Mở cửa là một tên trung niên phúc hậu, nhìn quần áo trên người hắn lại rất lịch sự, không giống tên canh cửa gác đêm chút nào.
Thần tình trung niên lo lắng, có vẻ rất bất an: "Triệu đại nhân, các ngài cuối cùng cũng tới! Hôm nay nghe nói bên phía Lý gia xảy ra chuyện, chúng ta còn lo lắng cho ngài a!"
Tên được gọi là Triệu đại nhân là một nam tử thanh niên thần tình khá nghiêm túc, hắn cởi áo tơi ướt sũng trên người ra: "Ta không sao."
Hắn chỉ nói một câu nhàn nhạt như vậy, cũng không giải thích gì thêm, trong thần thái mang theo quan uy nhàn nhạt, có vẻ rất quan cách.
Hai người mặc trường bào đi theo cũng bỏ áo choàng ra, lại là một nam một nữ. Nhìn thấy nữ tử kia, lão đầu cả kinh thốt lên: "A, đây không phải Tuệ Dĩnh hiền điệt nữ của Lý gia sao?"
Nữ tử tuổi tác không lớn, nhìn cũng không xấu, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo khá thanh tú, tròng mắt to, mặt trái xoan, vóc người yểu điệu. Chỉ là lúc này mắt nàng đỏ bừng, thần tình hoảng hốt, nhan sắc mười phần thì nhiều lắm chỉ còn nhìn được hai ba phần. Nghe thấy có người gọi tên mình, thân thể nàng hơi chấn, nhìn trung niên trước mắt, nước mắt liền tràn mi mà ra: "Trương bá bá, Trương bá bá! Cha ta, mẹ ta đều bị bạch lang bắt đi rồi!" Vừa nói, nàng lại khóc lên, lệ chảy đầy mặt.
Trung niên liên thanh thở dài: "Hiền điệt nữ có thể trốn ra được đã là quá tốt. Dù Lý gia có chuyện gì cũng lưu lại được một tia huyết mạch, cũng là vạn hạnh trong bất hạnh."
Người thứ ba là một nam tử mặc quần áo bằng vải thô. Thần tình hơi âm trầm. Sau khi vào nhà, hắn không mở miệng nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng không ngừng quét nhìn xung quanh, tay phải luôn giấu trong vạt áo không thò ra. Nhìn bộ dáng và thần tình kia, Trương viên ngoại cũng nhìn ra, người này hẳn là hộ vệ của Triệu đặc sứ. Biết Bắc phủ nhiều quy củ, hắn cũng không dám hỏi thân phận, chỉ khách khí nói: "Vị tiên sinh này lạ mắt, phải xưng hô thế nào?"
Tên hộ vệ lãnh đạm gật gật đầu: "Ta họ Lao. Lao Đức Minh."
"Triệu đặc sứ, Lao tiên sinh, bôn ba cả ngày, chắc mọi người đều đã mệt? Không chê thô lâu, trước mời mọi người dùng cơm?"
Triệu đặc sứ rất có khí độ gật đầu: "Như vậy chúng ta quấy rầy Trương viên ngoại."
"Không dám, không dám, có thể chiêu đãi hai vị đại nhân đường xa mà đến, đây là vinh hạnh của tiểu nhân!"
Tuy là giữa nửa đêm nhưng hiển nhiên Trương đã sớm có chuẩn bị, bàn thức ăn rất nhanh đã được đưa lên. Thức ăn rất thịnh soạn, nhưng vì mới xảy ra chuyện, mọi người đều không có tâm tình ăn uống, chỉ qua loa chút cơm coi như xong. Tiểu nữ hài Lý Tuệ Dĩnh kia càng đáng thương, tròng mắt đỏ hồng, căn bản không ăn được thứ gì.
"Triệu đại nhân, phía Lý gia không biết vì sao lại xảy ra chuyện?"
Triệu đặc sứ lắc đầu: "Đương thời rời đi quá vội vàng, ta cũng không minh bạch lắm. Tiểu Lý cô nương, tới nói cho Trương viên ngoại rõ chút đi."
Lý Tuệ Dĩnh lau nước mắt, bắt đầu tự thuật. Nhưng chính nàng cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết tối qua lúc đang nằm ngủ trong khuê phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo. Nàng vội rời giường, khoác áo ngoài lên, đột nhiên vú nuôi xông đến kéo nàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Tiểu thư...chạy mau a! Bạch Lang tới." Nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì liền cứ như thế bị bà vú kéo đi ra
Trong viện tử là một mảnh hoảng loạn, khắp nơi đều là tiếng kêu gào kinh hoàng và dong bộc chạy tứ tán khắp nơi, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng kinh hô: "Bạch lang tới xét nhà! Nhanh đào mạng đi!" Trong không khí tràn ngập tuyệt vọng và kinh hoảng, phảng phất như ngày tận thế lâm đầu.
Trong hoảng loạn, tiểu thư Lý gia bị vú nuôi kia kéo vào trong phòng giặt đồ, tìm đổi lấy đồ áo của một nhà dong bộc, tâm kinh thịt nhảy ở nơi đó trốn tránh suốt một ngày, ở bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo không dứt, binh lính Đông Lăng vệ hung thần ác sát lục soát khắp nơi, ngay cả phòng giặt đồ nàng trốn cũng bị tra qua. May mà đám binh sĩ thấy nàng chỉ là dong bộc nên không làm khó dễ, chỉ để nàng đứng ở đó chờ xử lý. Cũng may bà vú kia rất tinh tế, len lén đút ba lượng bạc cho tên sĩ quan dẫn đội, cầu khẩn nói các nàng chỉ là người đi ở, không nghĩ tới lại cùng rước họa. Tên sĩ quan kia thấy hai người nàng không phải là nhân vật quan trọng gì, liền vung tay thả cho đi. Thế là, thừa dịp hỗn loạn, tiểu thư Lý gia mới lén chạy ra ngoài, đến sau lại đụng phải hai khách nhân trong nhà. Bởi vì vừa gặp mặt liền nhận ra, biết là người nhà Lý gia, Triệu đặc sứ thuận tay đem nàng thu lưu, mang theo cùng chung hoạn nạn.
Trương viên ngoại chợt hiểu: "Thì ra là như vậy. Bạch lang động thủ xét nhà luôn ngoan độc, hiền điệt nữ có thể trốn ra được đã là rất may mắn. Hôm nay hiền điệt nữ bôn ba một ngày cũng khổ cực, cứ nghỉ ngơi trước đi đã. Ách, đừng có nhọc lòng, lệnh tôn lệnh đường là người nhân hậu, bình thường đều tích đức hành thiện, tạo phúc cho hương lý. Người thiện tâm tự có trời cao phù hộ, bọn họ chắc chắn gặp dữ hóa lành.
Đương nhiên, ta và lệnh tôn cũng là huynh đệ thân quen đã lâu, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ tận lực cứu giúp, hiền điệt nữ đừng quá lo lắng, u sầu sẽ hại người a."
Tiểu thư Lý gia lau nước mắt, đứng dậy làm lễ: "Hết thảy đều dựa vào thế bá."
Tiểu thư Lý gia rời đi, không khí trong phòng bị bao phủ bởi một tầng âu lo nhàn nhạt. Trương viên ngoại thở dài nói: "Huynh đệ Lý gia thật là bất hạnh, vô duyên vô cớ gặp đại họa này, toàn gia đều bị bắt vào hắc lao, chỉ có một đứa con gái trốn thoát được. Ai, thế đạo này, không còn vương pháp nữa rồi? Ăn bữa hôm lo bữa mai, không biết lúc nào đại nạn lâm đầu a!"
Trương, Lý hai nhà đều là hào môn trong thành Tĩnh An. Cùng ở trong một thành, va chạm hay mâu thuẫn bình thường tịnh không ít, kỳ thực quan hệ cũng không quá hữu hảo. Nhưng điều đó tịnh không ngăn trở vị Trương viên ngoại này chân thành ai thán cho Lý gia, rốt cuộc mọi người đều cùng một giai cấp, hôm nay Đông Lăng vệ có thể xuống tay với Lý gia, ngày mai cũng có thể xuống tay với Trương gia. Bỏ qua ân oán ngày trước, gì chứ cảm tình thỏ tử hồ bi thì vẫn còn có.
Triệu đặc sứ cũng thán nói: "Tặc tử hoành hoành ngang ngược. Dưới sự cai trị của chúng, không biết bao nhiêu lương dân nhà tan cửa nát, tan đàn sẻ nghé. Chỉ cần đám Tiên Ti còn chưa bị tiêu diệt, loại người gieo rắc tai họa đó sẽ không tan biến, mọi người vĩnh viễn không có ngày bình yên."
Trương viên ngoại liên thanh cảm khái: "Triệu đại nhân nói rất phải. Di dân chúng ta đều ngày đêm trông ngóng đại quân triều đình sớm ngày Bắc phạt, giải thoát vạn dân khỏi kiếp nô lệ a! Triệu đại nhân, lần này ngài về Nam triều, ngàn vạn lần nhớ chuyển cáo tâm ý mong mỏi của chúng ta lên triều đình, thúc dục đại quân triều đình sớm ngày lên đường."
Triệu đặc sứ nghiêm mặt: "Viên ngoại xin cứ yên tâm. Chuyến công cán này nhìn thấy người thật việc thật, khi trở về ta sẽ nhất nhất tấu lên thánh thượng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thực không dám tưởng tượng, di dân phương Bắc lại chịu áp bức từ quan phủ như thế, thực là đen tối không thấy mặt trời a! Tặc tử Tiên Ti làm ác đa đoan, tương lai tất nhiên sẽ không buông tha cho chúng!'
"Đúng vậy, đúng vậy! Nhất là đám chó săn Đông Lăng vệ, bọn chúng là ghê tởm nhất! Tương lai triều đình thanh toán không thể buông tha cho chúng." Mấy người vừa tán gẫu vừa uống rượi, không khí dần trở nên nhiệt liệt hơn. Trương viên ngoại tâm tư linh động, kiến thức cũng khá là bất phàm. Hắn biết, hiện nay Đại Ngụy đang nội chiến không dứt, tứ ngũ phân liệt, người Tiên Ti đứng bên bờ sụp đổ, nhân tâm rệu rã. Tương lai thiên hạ mười thì có đến tám chín nằm trong tay Nam Đường. Hơn nữa vị Triệu đặc sứ này là đặc sứ tình báo mà Bắc phủ Nam triều phái tới liên lạc, nghe nói cũng là nhân vật rất có quyền thế trong Bắc phủ. Hắn xây dựng quan hệ cũng là nghĩ đến tương lai, sau này có thể được chiếu cố nhiều hơn. Vì thế thái độ Trương viên ngoại cực kỳ ân cần, tận lực nịnh nót:
"Lần này Đông Lăng vệ đột nhiên lục soát, trước khi sự việc xảy ra không nghe được chút phong thanh. Cũng may Triệu đại nhân ngài cát nhân thiên tướng, may mắn tránh được, chúng ta cũng yên tâm."
Triệu đặc sứ khẽ cười nhạt: "Triều đình sai phái bản quan bắc thượng là vì liên lạc với hào kiệt chí sĩ các phương, chuẩn bị cho đại nghiệp Bắc phạt. Trên đường đến đây đều bình yên vô sự, không nghĩ tới khi đến nơi...Ài! Ở đất biên hoang như Bắc cương này không ngờ bạch lang lại lợi hại như vậy. Ta và Lý tiên sinh mới vừa tiếp xúc, bọn họ lập tức ngửi được phong thanh bổ nhào tới, suýt nữa ta cũng thất thủ. May mà ta vừa nhanh chân chạy trước, bọn họ liền đã vây kín viện tử, cũng thật là vừa khéo."
"A a, nào có vừa khéo, rõ ràng là đại nhân hồng phúc tề thiên a! Đại nhân, ngài đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Hơn nữa ngài thâm nhập hiểm cảnh, vì triều đình lập được công huân, trở về thăng quan phát tài khẳng định là chạy không thoát!"
Triệu đại nhân nhàn nhạt nói: "Chúng ta một lòng làm việc vì triều đình, cũng không quá để tâm tới công danh lợi lộc.
Nhưng mà có chuyện bản tọa rất kỳ quái, hiện giờ Ngụy triều tứ ngũ phân liệt, sắp đến bờ diệt vong. Giữa thiên hạ này, phàm là kẻ hiểu chuyện đều biết sắp có biến. Ở Trung Nguyên, quan phủ và Lăng vệ căn bản không quản nhàn sự, cho dù chúng ta hoạt động công khai thì bọn họ cũng không dám trêu chọc, là vì lưu chút đường lui cho tương lai. Không nghĩ tới ở Bắc cương còn có bạch lang trung với chức trách như vậy? Chẳng lẽ Đông Lăng vệ nơi này thật muốn một lòng tuẫn táng với Ngụy triều sao?"
Trương viên ngoại cười bồi: "Chuyện này... Triệu đại nhân ngài mới tới Bắc cương, khả năng còn chưa hiểu rõ tình hình ở đây. Đông Lăng vệ Đông Bình khác với Lăng vệ ở những địa phương khác. Ở những địa phương khác của Ngụy triều, Lăng vệ chuyên trách bắt tặc lùng trộm, không liên quan tới quan phủ địa phương. Nhưng ở Bắc cương Đông Bình chúng ta, quyền lực Đông Lăng vệ rất lớn, ngay cả nha môn đô đốc trấn thủ và nha môn tri phủ đều phải nghe lệnh Đông Lăng vệ mà hành sự. Ở chỗ chúng ta, Đông Lăng vệ chính là triều đình."
"Hả?" Triệu đặc sứ cực kỳ kinh ngạc: "Đông Lăng vệ có thể quản chuyện quân đội và quan phủ? Có chuyện bậc này, sao ta đi khắp thiên nam địa bắc mà chưa từng được nghe qua. Phong tục ở Bắc cương thật kỳ quái như thế? Hay là Ngụy triều bên này có quy định gì đặc thù?"
"Cũng không phải phong tục Bắc cương kỳ quái, càng không phải tặc tử có quy định nào cả, chỉ là trấn đốc Đông Lăng vệ chỗ chúng ta là một nhân vật ngoan lạt, hắn ép cho quân phương và quan phủ địa phương không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể tuân mệnh mà hành sự."
"Có chuyện bậc này? Người bên quân phương đâu? Còn có cả quan phủ địa phương...Sao bọn họ nuốt được cục tức kia?"
"Ai, nhịn không được cũng phải nhịn a! Trấn đốc Đông Bình Lăng vệ Mạnh Tụ thành danh nhờ tâm ngoan thủ hắc. Phàm kẻ nào đối đầu với hắn đều đi đứt. Vì cùng người tranh đoạt ca cơ ở thanh lâu, ngay cả đô đốc Đông Bình Trưởng Tôn Thọ hắn cũng dám giết, còn đánh giết với thật nhiều tướng lĩnh biên quân. Ngài nói xem, ngay cả đô đốc trong quân đội hắn cũng giết, còn có ai dám đối đầu với hắn?
Chuyện Mạnh Tụ hoành hoành không pháp, giương giương ngang ngược có rất nhiều, kể ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Người này tham lam háo sắc, tàn khốc hiếu sát. Là đại tai tinh ở Bắc cương khiến người người nghe mà kinh hồn táng đảm. Hắn dẫn theo nanh vuốt vơ vét dân tài, cưỡng đoạt dân nữ, không biết có bao nhiêu chí sĩ bị hắn gây họa, bao nhiêu lương dân bị hắn hại thành nhà tan cửa nát.
Ai, cũng là Đông Bình chúng ta bất hạnh, đụng phải tên quân phiệt vô pháp vô thiên, thế này không biết lúc nào tai vạ lâm đầu a!"
Trương viên ngoại thở vắn than dài, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn kỳ quái. Triệu đại nhân là cao quan Bắc phủ, quan chức Triệu đại nhân cao đến đâu, bản thân mình không biết, nhưng nhìn bộ dáng của Triệu đại nhân, khẳng định là quan chức không nhỏ. Có điều đại nhân vật của Bắc phủ tới Bắc cương không ngờ lại không biết Mạnh Tụ, tin tức không khỏi quá không linh thông a? Phải biết, Mạnh Tụ chính là cự đầu quyền thế số một số hai ở đây, ngay cả Bắc Cương vương Thác Bạt Hùng cũng bị hắn đánh bại, Bắc phủ phụ trách thu tập tình báo phương Bắc, vậy mà nhân vật có trọng lượng đủ để ảnh hưởng tới thế cục Bắc Ngụy như Mạnh Tụ mà cũng không biết, điều này không khỏi quá kỳ quái.
Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Trương viên ngoại, Triệu đặc sứ khẽ cười nhạt. Hắn quay đầu cười nói với Lao hộ vệ: "Thân là trấn đốc Lăng vệ lại áp chế được cả biên quân. Không ngờ ở đất biên hoang như Bắc cương cũng có dạng nhân vật này. Xem ra trong bụi cỏ vẫn thật ngọa hổ tàng long a!"
Lao hộ vệ cười nói: "Đại nhân quá coi trọng y rồi. Chẳng qua là một tên thổ hào cuốn mình trong góc tác oai tác quái, ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng mà thôi. Đợi vương sư đánh tới, hắn mới biết cái gì là lợi hại."
Trương viên ngoại chợt hiểu, nghĩ thầm mình thật nghi thần nghi quỷ. Triệu đại nhân vào nam ra bắc, có dạng đại nhân vật nào mà chưa thấy qua. Loại người như Mạnh Tụ, ở Bắc cương nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng đặt trong toàn bộ thiên hạ, nhiều lắm chỉ được tính là cường hào địa phương mà thôi, căn bản không lọt được vào mắt người ta.
Hắn cười nào: "Lao đại nhân nói phải. Tuy Mạnh Tụ hoành hoành ngang ngược, nhưng dù hắn cường tới đâu, khẳng định cũng không so được với thiên binh triều đình. Chỉ là không biết lúc nào thì triều đình mới bắt đầu Bắc phạt giải cứu chúng ta? Di dân chúng ta luân lạc hồ trần đã lâu, vẫn luôn mong mỏi thiên binh triều đình như nắng hạn cầu mưa rào!"
"Trương viên ngoại không cần lo lắng, Bắc phạt là đại sự không thể khinh suất. Kỳ thực hiện giờ triều đình đã bắt đầu chuẩn bị Bắc phạt.
Thanh trừ loạn đảng Trương thị Tây Thục, đây là khúc dạo đầu cho đại kế Bắc phạt của triều đình. Đợi bình định xong Xuyên Thục, triều đình mới có thể tập trung lực lượng tới đối phó man di Tiên Ti."
"Đương nhiên! Đương nhiên, đây cũng là hợp lẽ. Chỉ là tặc tử làm xằng làm bậy, khi phụ lương dân, di dân chúng ta thật sự không nhẫn nhịn nổi nữa. Chỉ trông có thể sớm ngày nhìn thấy vương sư, có thế lão hủ chết cũng được nhắm mắt...Ai!!"
Nhìn vẻ thất vọng của Trương viên ngoại, Triệu đặc sứ cũng rất là tiếc nuối. Hắn nói: "Liên quan tới đại sự Bắc phạt, bản quan cũng biết một chút nội tình. Nhưng đây là đại sự cơ mật, có điều viên ngoại là người trung nghĩa, có nói chắc cũng không sao. Trương viên ngoại, ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói cùng người khác."
"Điều này là tất nhiên. Xin đại nhân yên tâm, lão hủ biết nặng nhẹ, đại sự bậc này, tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Triệu đặc sứ đè thấp thanh âm: "Kỳ thực, bình định Tây Thục đã gần kết thúc. Đại quân triều đình đã tiến sát Thành Đô, loạn đảng Trương thị đã cùng đường hết lối, sớm muộn sẽ bị dẹp tan. Hiện tại Xu Mật viện đã đưa ra quyết định, đợi sau khi bình xong Tây Thục, đại quân bình Thục tịnh không thu binh hồi triều. Bọn họ ở trong Thục chỉnh biên, sau đó trực tiếp tấn công Hán Trung. Đến lúc đó, đại quân triều đình theo ba đường Kinh Tương, Giang Đô và Hán Trung đồng thời xuất binh Bắc phạt, hình thành thế bao vây đối với Lạc kinh. Trương viên ngoại, ngươi cứ yên tâm chờ đợi là được, khai xuân năm tới chính là lúc đánh đuổi đám Tiên Ti, Bắc cương lại được thấy ánh mặt trời.
Trương viên ngoại nghe mà thập phần kích động, hắn gắng sức dụi dụi tròng mắt, phảng phất như có vô số nước mắt không nhịn được chực trào ra: "Vậy sao! Thật là quá tốt, quá tốt! Nếu như có thể nhìn thấy ngày đó, lão hủ có chết cũng được nhắm mắt.
Càng nói không khí càng thêm náo nhiệt. Đối với Triệu đặc sứ, Trương viên ngoại tận lực nịnh nọt, dồn dập mời rượi. Vừa nói hắn vừa ẩn ẩn nhắc đến trước nay bản thân luôn trung thành với triều đình, trung thành với Hoa Hạ, hy vọng có thể được hiệu lao cho triều đình. Tương lai đợi khi vương sư thu phục Trung Nguyên và Bắc cương, Trương viên mong có thể được đi ra phân ưu vì triều đình. Theo như thuyết pháp của Trương viên ngoại, thời gian hắn ở phương Bắc đã lâu, rất quen thuộc với hoàn cảnh địa phương, vô luận làm bất cứ chuyện gì đều thuận tiện dễ dàng hơn so với quan viên được triều đình phái tới từ nội địa.
"Triệu đại nhân, khí hậu, tập tục và dân phong Bắc biên có bất đồng rất lớn với Nam biên. Nếu triều đình đột nhiên phái người tới đây, tiểu dân sợ là bọn họ không quen phong thổ nhân tình, sẽ để lỡ công vụ."
Triệu đại nhân đáp ứng rất thống khoái: "Sắp tới triều đình xuất chinh Bắc phạt chính cần những người có lòng như Trương viên ngoại đi ra hiệu lao, sao chúng ta lại không tiếp nạp? Đây là chuyện tốt! Khi vương sư đánh tới, chúng ta sẽ vướng rất nhiều chuyện phiền toái, có Trương viên ngoại ngài đảm nhiệm nội ứng và dẫn đường sẽ đỡ hơn nhiều. Tấm lòng trung nghĩa của viên ngoại thật khiến người khâm phục. Tới, bản tọa kính ngươi một chén."
Trương viên ngoại có vẻ lúng túng: "Vâng vâng. Đại nhân quá khen, tiểu dân thực không dám nhận. Có điều, đại nhân, ý tứ của tiểu dân là, nếu triều đình cho phép, tiểu dân còn có thể vì triều đình làm ra cống hiến lớn hơn nữa...ách, không chỉ là chuyện đơn giản như dẫn đường...Ách, cái này...tiểu dân đối với thuật trị dân cũng đã xem lướt qua...
Hắn càng nói càng lắp bắp, cuối cùng cắn răng xổ toẹt ra: "Đại nhân, ý của tiểu dân là, cho dù triều đình để tỵ chức làm mục thủ một phương, tiểu dân cũng có thể đảm nhiệm được."
"Triệu đặc sứ chợt hiểu: "À, thì ra Triệu viên ngoại muốn làm quan?"
"A a, để đại nhân chê cười. Đây cũng là mảnh tâm ý muốn phân ưu với triều đình của tiểu dân."
"Việc này sợ rằng không được."
Giống như thuyền đang xuôi dòng êm ru thì đụng phải đá ngầm, Trương viên ngoại trợn trắng mắt: "Cái này...
Triệu đặc sứ chậm rãi nói: "Trương viên ngoại, có điều ngài không biết. Quy củ triều ta bất đồng với Bắc biên. Chúng ta tuyển dụng quan viên đều phải thông qua khoa cử, từ thi hương, thi hội các cấp tuyển rút ra, cuối cùng phải thi đình do đích thân đương kim thánh thượng sát hạch. Chưa trải qua khoa cử, Lại bộ và Bắc phủ không được bổ nhiệm. Viên ngoại, cái này, sợ là chúng ta không cách nào đáp ứng được."
Nhìn Trương viên ngoại thất vọng ra mặt, Triệu đặc sứ chậm rãi nói tiếp: "Nhưng mà cũng không phải không thể biến thông, chỉ là..." Nói đến đây hắn lại trầm ngâm, mãi thật lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
Trước kia Triệu đặc sứ nói đến chuyện Nam Đường, Trương viên ngoại còn chỗ hiểu chỗ không, nhưng khi hắn nhắc tới "biến báo", lập tức Trương viên ngoại liền minh bạch: Quạ đen trong thiên hạ đều như nhau, Nam Bắc đều cùng một dạng, làm quan mà nói đến "biến thông". Vậy còn có thể là ý khác nữa sao?
Trương viên ngoại vội vàng ghé lại gần: "Còn mong đại nhân ngàn vạn lần thành toàn cho chút tâm nguyện này của tiểu dân! Nếu thật có thể được như ý nguyện, tương lai tiểu dân tất đền đáp trọng hậu, dù có phải khuynh gia bại sản cũng không tiếc!" Lúc nói chuyện, mấy tấm ngân phiếu đã từ dưới mặt bàn khe khẽ nhét vào tay áo Triệu đặc sứ.
Theo như kinh nghiệm của Trương viên ngoại, cầm ngân phiếu đánh thông quan hệ với quan viên, đó là tuyệt kỹ bách linh, trăm lần thử trăm lần trúng. Nhưng lần này hắn đã tính nhầm, Triệu đặc sứ kia căn bản không tiếp lấy ngân phiếu, hắn đưa tay ngăn lại, mặt trầm như nước: "Trương viên ngoại, ngươi làm thế này là có ý gì!"
"Cái này...Đại nhân ở xa tới thập phần khổ cực, đây cũng là điểm tâm ý nho nhỏ của tiểu dân..."
Chúng ta là mệnh quan triều đình, người đừng đem những chiêu số xấu xa đối phó với quan lại Ngụy triều dùng trên người chúng ta! Chúng ta đi vào hang hùm miệng sói là vì khu trục Man Di, khôi phục Hoa Hạ, ngay cả tính mạng chúng ta cũng không tiếc, chẳng lẽ còn để của cải phàm tục vào mắt? Người đừng quá xem thường người!" Triệu đặc sứ nghiêm mặt, ngữ khí sắc lạnh, Trương viên ngoại lưng đẫm mồ hôi, xấu hổ không thôi. Hắn ngại ngùng thu ngân phiếu lại, mặt đỏ tía tai, cúi người thật sâu nói: "Triệu đại nhân bớt giận, biên dân chúng ta đã lâu không được triều đình dạy bảo, ngu muội vô tri, hành sự lỗ mãng, cô nhục sự thanh bạch của đại nhân. Tiểu nhân hoảng sợ, xin được tạ tội."
"Hừ!"
Triệu đặc sứ mặt như hàn sương, âm trầm không nói chuyện. Lúc này vị Lao hộ vệ từ đầu tới giờ không nói chuyện bỗng mở lời: "Đại nhân bớt giận.
Y tỵ chức xem, viên ngoại cũng là có ý tốt. Hắn một mực ở Bắc biên, không rõ ràng chuyện bên phía chúng ta, hành sự lỗ mãng gây ra hiểu lầm. Nhưng nói thế nào thì hắn cũng đã làm một chút chuyện vì triều đình, tất cả đều xuất phát từ ý tốt."
"Đúng a đúng a, Lao đại nhân nói không sai. Tuy tiểu dân ngu muội nhưng xác thực là một mảnh ý tốt."
Hai người nói hết lời Triệu đặc sứ mới hơi nguôi giận, hắn than một hơi: "Trương viên ngoại, tịnh không phải bản quan gây khó dễ cho ngươi, nhưng chuyện bậc này rất phạm vào húy kị.
Ngươi phải nhớ kỹ, triều ta và triều đình Tiên Ti hoàn toàn bất đồng. Chuyện bậc này, ở Ngụy triều làm được, ở triều ta lại vạn vạn không được. Vạn nhất bị ngự sử đài phát giác, đó là họa chém đầu a."
Bị người ta giáo huấn không chút lưu tình như thế song tâm tình Trương viên ngoại lại cảm thấy rất thư sướng. Bình sinh tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một tên quan không thu tiền. Không hổ là quan viên triều đình Hoa Hạ a, nghiêm túc, thanh liêm, tự biết khắc chế...khác hẳn với đám tặc tử Tiên Ti tham lam vô sỉ kia.
"Triệu đại nhân cao phong lượng tiết, khiến tiểu nhân vạn phần khâm phục. Có quan viên như ngài tới chăm lo cho vạn dân, quả thật là phúc đức cho Bắc cương a!"
"Nơi nào, viên ngoại nói quá lời." Mày Triệu đặc sứ nhăn lại, nghiêm mặt nói: "Kỳ thực vừa rồi chưa nói xong, nếu Trương viên ngoại thật muốn xuất lực vì triều đình, biện pháp cũng không phải không có. Chỉ là hơi khó khăn...!"
Trương viên ngoại vừa mình vừa sợ: "Còn mong đại nhân thành toàn chỉ điểm!"
" Ừ, như vậy để ta nói cho ngươi, viên ngoại, vương sư sắp xuất chinh Bắc phạt, thánh thượng và chư vị đại nhân trên triều đình đều tề tâm đồng đức, thề phải rửa sạch quốc sỉ ba trăm năm qua. Thu phục sơn hà cố quốc. Nhưng hiện nay, đại nghiệp bắc phạt vấp phải một ít khốn khó."
"A? Không biết là khốn khó gì vậy?"
"Khốn khó lớn nhất chính là thiếu hụt quân tư. Năm nay triều đình dụng binh với Tây Thục, tuy nói liên tiếp thắng trận nhưng hao phí cũng cực lớn, hiện nay quốc khố đã xác xơ trống rỗng."
Thần tình Triệu đặc sứ trang trọng: "Nhưng bệ hạ đã định thánh ý, Ngụy triều nội loạn, đây là thời cơ ngàn năm khó gặp! Đại nghiệp thu phục sơn hàn, cứu vớt vạn dân là đại sự vượt trên tất cả, nhất quyết không được dây dưa!"
Trương viên ngoại khen từ đáy lòng: "Thánh thượng thật là anh minh, quả nhiên là thần quân a!"
"Đúng vậy! Bệ hạ đã có quyết tâm như thế, dù khốn khó lớn cách nào chúng ta cũng phải vượt qua. Trước khi rời Giang Đô bản tọa đã nhận được thông báo, triều đình khổ nỗi quân phí không đủ, Hộ bộ quyết ý mở đợt quyên tiền, dùng tất cả kinh phí dồn vào cho đại quân Bắc phạt. Viên ngoại, ngươi hiểu ý tứ của điều này chứ?"
"Cái này giống như là dùng tiền mua quan?"
"Không sai, đây là chế độ tạm thời của triều đình. Vì để dịu đi khốn cảnh quân tư Bắc phạt không đủ nên đành quyền biến đề ra chính sách này, tuyệt sẽ không có lâu dài. Viên ngoại, nếu như ngươi có ý, lần sau đi về ta sẽ giải quyết giúp ngưoi."
"Không biết như thế phải tiêu bao nhiêu bạc? Cái này không đắt quá chứ?
"Không nhiều. Tiêu chuẩn quyên thấp nhất là một vạn lượng, nhiều không giới hạn."
Trương viên ngoại thất thanh nói: "A? Một vạn lượng, nhiều vậy sao?"
Triệu đặc sứ khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngữ khí sâu xa nói: "Viên ngoại, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, không phải cứ có tiền là được. Ngươi nghĩ xem, dân chúng triều ta giàu có, phú hộ có gia tài vạn lượng bạc không biết bao nhiêu mà kể? Muốn lên làm quan, mạn phép nói lời khó nghe, chút bạc như vậy, chỉ mấy tháng liền kiếm trở về.
Mọi người đều muốn làm quan, cho dù tương lai khu trục Thát Lỗ, địa bàn phương bắc cũng không đủ a! Cho nên triều đình cũng có quy định, muốn quyên góp không phải cứ có tiền là được, mà gia thế còn phải thanh bạch, khi triều đình Bắc phạt tận lực hiệp trợ, còn phải có quan viên triều đình đứng ra đảm bảo. Hiện tại, bên phía Giang Đô không biết bao nhiêu người cầm bạc muốn cướp vị trí a!
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nói thật, viên ngoại, ngươi là người Bắc biên, đến cùng có đủ tư cách quyên góp hay không, việc này còn không dễ nói. Theo quy củ mà xét, làm sao cũng phải ưu tiên con dân triều ta trước! Nếu viên ngoại đã không hứng thú, vậy coi như ta chưa nói gì cả. Tới tới, mọi người uống rượu."
Vừa rồi Trương viên ngoại còn lo được lo mất, đã muốn làm quan, lại sợ tiêu tốn quá nhiều. Nhưng vừa nghe Triệu đặc sứ nói như vậy, lập tức hắn liền đổi giọng: "Đại nhân, không thể nói như vậy được! Mặc dù tiểu dân ở Bắc biên, nhưng trước nay tiểu dân luôn hướng về triều đình, trung với bệ hạ. Người Bắc biên cũng là con dân triều đình, phương bắc chúng ta tuy rét lạnh nhưng lòng trung nghĩa luôn…Đại nhân, mong ngài hiểu cho tấm lòng trung tâm cảnh cảnh đối với triều đình của tiểu dân, ngài đứng ra đảm bảo cho tiểu dân a!"
Triệu đặc sứ buông chén rượu xuống, ánh mắt hắn lấp lánh: "Trương viên ngoại, ta hỏi ngươi trước, ngươi có thể xuất ra bao nhiêu bạc, lại muốn làm quan lớn đến đâu?"
"Cái này…
Trương viên ngoại khẽ cắn môi: "Cái này… tiểu dân nguyện ý quyên góp một vạn lượng bạc vào quân tư cho đại nghiệp Bắc phạt triều đình! Nếu có thể cho tiểu dân làm tuần phủ hoặc đô đốc, tiểu dân đã rất thỏa mãn. Còn chỗ thì tốt nhất là an bài ở Trung Nguyên hoặc Sơn Đông, tiểu dân không có ý kiến, chỉ cần không ở Bắc cương bên này là được."
Triệu đặc sứ và Lao hộ vệ đều cười: "Trương viên ngoại thật biết nói đùa. Tuần phủ một tỉnh hoặc đô đốc quân trấn, đó là phải được bệ hạ thương nghị với quần thần rồi mới thông qua. Khẳng định không có đạo lý quyên góp mà được. Còn về những địa khu giàu có như Trung Nguyên và Sơn Đông, viên ngoại ngài cũng đừng hy vọng, những chỗ kia ngay cả quan viên Lại bộ phải tranh cướp đến chảy máu đầu còn chưa được nữa là.
Hơn nữa viên ngoại ngươi cũng quá tiết kiệm. Khơi khơi một vạn lượng bạc thế này… Nói thật, tìm một chỗ hẻo lánh, kiếm cái chân chạy việc đại loại như thuế thừa, tuần kiểm, huyện úy thì còn có khả năng. Còn về loại quan chính đường như huyện lệnh và chủ bộ, ngươi đừng có hy vọng."
"Một vạn lượng bạc chỉ có thể mua được quan chạy việc?" Trương viên ngoại có vẻ rất thất vọng: "Ngàn dặm xa xôi đi làm loại tiểu quan này, còn không bằng ở nhà hưởng phúc. Muốn làm quan, thế nào cũng phải làm trong nha trong phủ chứ?"
"Loại cấp bậc tiểu tri phủ trong quan nha ít nhất phải quyên góp đến mười vạn lượng bạc, còn phải được đại thần trong triều đứng ra làm người bảo đảm. Viên ngoại, vạn sự muốn thành phải lượng sức mà đi! Như vậy đi, viên ngoại, nếu ngươi muốn quan phẩm giai cao lại tiêu ít tiền, không bằng ngươi dứt khoát quyên làm võ quan. Một tên cấm quân Ưng hầu tướng quân ngũ phẩm chỉ cần ba vạn lượng bạc là đủ. Hoặc giả một tên quan tham sự Bắc phủ tòng tứ phẩm, bốn vạn lượng bạc, ngươi cảm thấy thế nào? Trước khi đi, Bắc phủ đã xuống lệnh, vì gom góp quân tư, bản quan có thể quyết định lâm thời, trong người ta có mang lệnh bổ nhiệm để trống. Nếu viên ngoại có ý, đêm nay chúng ta đàm thỏa việc này."
"Như thế sao được…. Tiểu dân tuổi tác đã lớn, già yếu suy nhược, không chịu được khổ đường binh nghiệp, chuyện võ quan coi như xong đi, tiểu dân vẫn nguyện làm quan văn hơn. Nếu không. Triệu đại nhân, ngài nhìn an bài cho tiểu dân một chức huyện lệnh thế nào? Chỉ cần địa phương giàu có một chút, tiểu dân nguyện xuất ra hai vạn lượng bạc quyên làm quân tư."
"Viên ngoại đừng nói đùa vậy chứ. Huyện lệnh là quan chăn dân chính đường, ít nhất cũng phải năm vạn lượng bạc. Ngươi còn muốn làm huyện lệnh huyện thượng đẳng, vậy ít nhất phải tám vạn lượng bạc."
"Ai nha ai nha, như thế thực quá quý. Xuất ra tám vạn lượng bạc quyên làm huyện lệnh, còn không bằng tiểu dân dứt khoát ra mười vạn lượng quyên làm tri phủ cho xong."
"Tri phủ mười vạn lượng, vậy chỉ có thể là tri phủ phủ hạ đẳng, nếu muốn về phủ tốt thì cần phải thêm tiền. Lấy ý kiến của ta, không bằng viên ngoại quyên làm huyện lệnh huyện thượng đẳng là hơn, nếu may mắn, chỗ tốt cũng không kéo bao nhiêu so với tri phủ nơi hẻo lánh a."
"Đại nhân nói rất phải. Chỉ là tiểu dân quyên làm quan thế này, thật cũng không chỉ vì kiếm tiền, không sợ đại nhân chê cười, trong lòng tiểu dân tồn mấy phần ý niệm rạng rỡ tổ tông. Cơ hội khó được như vậy, quyên làm tri phủ, trên gia phả cũng có thể được nở mày nở mặt, còn mong đại nhân thành toàn cho."
Tiệc rượu thẳng đến đêm khuya, Triệu đặc sứ và Trương viên ngoại bàn bạc ngược xuôi, giằng co mặc cả, cuối cùng đàm thỏa điều kiện: Trương viên ngoại ra giá chín vạn lượng bạc, quyên được tri phủ Hàm Đan phủ. Song phương ước định, Trương viên ngoại ứng trước bốn vạn lượng bạc. Mua được lệnh bổ nhiệm tri phủ Hàm Đan từ Triệu đặc sứ. Đợi năm tới Hàm Đan được Nam triều giành lại, lúc hắn cưỡi ngựa thượng nhiệm thì trả lại chỗ còn thiếu.
Triệu đặc sứ rất là sảng khoái, lúc này liền lấy ra lệnh bổ nhiệm để trống viết họ tên Trương Thế Hiền và quan chức lên. So sánh ra, Trương viên ngoại có vẻ rất không thoải mái, lúc giao ngân phiếu đau lòng như xé, hệt như có người đang cắt da thịt hắn vậy.
Cũng may Triệu đặc sứ rất biết an ủi người, hắn chắp tay nói: "Trương thái tôn, sau này chúng ta đồng điện vi thần (làm quan cùng triều). Mọi người là đồng liêu, còn mong chiếu cố nhiều hơn!"
Nghe được xưng hô một tiếng "thái tôn", Trương viên ngoại vui sướng đến xương cốt nhuyễn ra. Hắn cười tủm tỉm đáp lễ nói: "Không dám không dám, Triệu đại nhân. ! Tiểu dân…Ách, bản tọa mới vượt biển nạn, rất nhiều chuyện đều không hiểu, sau này còn mong đại nhân chỉ điểm nhiều hơn."
"Những lời này không cần nói nữa. Tới tới, Trương huynh đệ, ta tới nói với đệ một ít quy củ. Tương lai trước khi đệ thượng nhiệm còn phải vào cung diện kiến thánh nhan, một ít tiểu tiết vụn vặt cần phải nhớ kỹ. Trong ngũ đức, triều ta sùng hỏa đức, lấy màu đỏ làm chủ đạo, cho nên quý nhân trong cung đa phần đều mặc áo đỏ, quan viên triều ta vào triều phần lớn có quan bào màu đỏ. Mà ngụy triều sùng thủy đức, coi trọng màu đen, đa số vật phẩm đều là màu này. Đệ phải vạn vạn lần nhớ kỹ khác biệt trên, không được phạm vào húy kị."
"A, may được huynh đệ nhắc nhở, nếu không tiểu đệ còn không biết."
"Ừ, còn có nữa, quý nhân trong cung đều thích của ngon vật lạ. Tương lai lúc hiền đệ Nam hạ, không ngại mang theo chút thổ đặc sản Bắc cương dâng lên làm quà.
Hai người càng nói càng hợp ý, càng nói càng nồng nhiệt. Cỗ sức mạnh thân thiết kia cơ hồ hận không thể đương trường giết gà uống huyết tửu. Mọi người vừa uống vừa nói chuyện, thẳng cho tới đêm khuya canh ba, đột nhiên nghe ngoài sân viện có tiếng vang dị dạng, Triệu đặc sứ và Lao hộ vệ đột nhiên đều biến sắc: "Bên ngoài có người?"
"Đại ca đừng lo lắng, chắc là kẻ dưới tới đưa nước trà? Để đệ ngăn bọn họ đừng có tới đây."
Đắm chìm trong hoan hỉ thăng quan tiến chức, Trương viên ngoại nhanh nhẹn bước ra mở cửa, hắn trách mắng quát: "Chó không mọc mắt, không thấy… Lời nói một nửa, Trương viên ngoại liền sửng sốt: Trong viện tử dày đặc ánh đuốc, sáng như ban ngày. Ở bụi hoa và ven lầu các đứng đầy quân sĩ chế phục đen mờ mờ ảo ảo, một mảnh đao quang lóe lên trong màn đêm. Trong hắc ám, vô số ánh mắt âm trầm sắc bén nhìn tới, Trương viên ngoại cảm thấy như bị vạn châm đâm lên người.
"Đây là chuyện gì?" Răng hắn run "cầm cập". Hắn cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Các ngươi là ai? Là quan hay là phỉ?"
Trong đám người đi ra một tên quan quân. Hắn đánh giá trên dưới Trương viên ngoại một phen, trầm giọng hỏi: "Ngươi là Trương Thế Hiền?"
"Chính là lão hủ. Các ngươi là ai?"
"Là tới tìm ngươi." Tên quan quân kia vươn tay giơ ra lệnh bài sáng ngời, một đầu sói bạc sáng quắc đột nhiên xuất hiện trên tay. Hắn trầm giọng nói: "Đông Lăng vệ làm việc. Ta là Ninh Nam đốc sát, Trương viên ngoại, ngươi cấu kết Ưng hầu mưu nghịch tạo phản, theo chúng ta đi một chuyến.
Trong phòng cùng ngươi còn có những ai?"
Nghe được câu nói này, chân Trương viên ngoại mềm nhũn, đương trường ngã vật xuống đất. Vừa rồi mua được quan chức vui sướng và hùng tâm tráng chí bừng bừng, lúc này toàn bộ đã hóa thành hư không, hiện tại, trong lòng hắn chỉ còn lại kinh hoảng và hối hận: Phải biết, lệnh bổ nhiệm có họ tên bản thân và quan chức Nam triều còn đang ở trong phòng! Hai tên quan viên Ưng hầu Nam triều cũng còn ở trong đó.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, chứng cứ xác đáng, ngay cả thẩm vấn đều không cần, trực tiếp kéo đến pháp trường sao trảm cả nhà!
Dưới cơn tuyệt vọng, Trương viên ngoại kêu rên một tiếng thảm thiết. Hắn phủ phục xuống đất, ôm lấy chân tên quan quân trước mặt gào khóc: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a! Tiểu nhân muốn tố giác, tiểu nhân muốn tố cáo hai tên đại quan Ưng hầu Nam triều, chúng đang ở ngay trong phòng! Đại nhân, tiểu nhân muốn lấy công chuộc tội, tha mạng a!"