Đời Ảo Chương 1

Chương 1
Nếu biết trước chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, liệu tôi có làm không? Chết tiệt, không.

Cho tới khi mọi chuyện xảy ra, tôi không hề tin vào lời người xưa rằng bạn nên cẩn thận với điều mình mong ước, bởi bạn có thể sẽ toại nguyện.

Giờ tôi tin rồi.

Giờ tôi tin vào tất cả những câu tục ngữ răn dạy đó. Tôi tin rằng kiêu ngạo dẫn tới thất bại. Tôi tin rằng lá rụng về cội, rằng họa vô đơn chí, rằng chớ thấy sáng mà ngỡ là vàng, rằng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Trời ạ, cứ kể thêm đi. Tôi tin hết. Truyen8.mobi

Tôi có thể nói với bạn rằng mọi chuyện bắt đầu từ một hành động hào phóng, nhưng như thế không phải lắm. Là một hành động ngu xuẩn thì đúng hơn. Cứ gọi nó là tiếng cầu cứu. Có lẽ giống việc giơ ngón tay giữa lên hơn. Dù là gì đi nữa thì đó cũng là lỗi của tôi. Tôi nửa nghĩ rằng mình sẽ thoát vụ này, nửa chờ mình sẽ bị đuổi việc. Phải nói rằng khi nhìn lại cách mọi việc bắt đầu, tôi tự thấy sửng sốt trước sự kiêu căng ngu xuẩn của mình. Tôi không phủ nhận mình đáng bị như vậy. Chỉ là không như những gì tôi mong đợi - nhưng ai lại mong đợi những điều như thế này chứ?

Tất cả những gì tôi làm là gọi vài cuộc điện thoại. Mạo nhận làm Phó Chủ tịch ban Sự kiện tập đoàn và gọi tới nhà tổ chức sự kiện ngoài trời lừng danh đã tổ chức tất cả các buổi tiệc tùng của hãng Viễn thông Wyatt. Tôi bảo họ chỉ cần tổ chức hệt như vụ giải thưởng Người bán hàng của năm mà họ vừa làm tuần trước là được. (Dĩ nhiên tôi không biết nó xa xỉ tới cỡ nào.) Tôi đưa họ tất cả những số liệu giải ngân chính xác, đồng ý chuyển tiền trước. Mọi chuyện dễ dàng đến kinh ngạc. Truyen8.mobi

Ông chủ của Bữa ăn Huy hoàng bảo tôi rằng ông ta chưa bao giờ tổ chức vụ gì trên sân xếp dỡ của công ty, và điều này là sự “thách thức về trang trí”, nhưng tôi biết ông ta sẽ không thể quay lưng lại với tờ séc lớn của hãng Viễn thông Wyatt.

Không hiểu sao tôi ngờ rằng Bữa ăn Huy hoàng cũng chưa từng tổ chức bữa tiệc nghỉ hưu nào cho một Phó Quản đốc.

Tôi nghĩ đó mới là điều thực sự khiến Wyatt nổi giận. Trả tiền cho tiệc về hưu của Jonesie - một lão công nhân xếp dỡ, Lạy Chúa! - là vi phạm trật tự tự nhiên. Thay vì thế, nếu tôi đem tiền đi trả cho một chiếc Ferrari 360 Modena mui trần, Nicholas Wyatt hẳn đã hiểu được. Ông ta hẳn sẽ nhìn nhận sự tham lam của tôi như bằng chứng về những thói phàm cả hai cùng có, như say mê rượu, hay “đĩ điếm” như cách ông ta vẫn gọi đàn bà. Truyen8.mobi

Nếu biết trước chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, liệu tôi có làm không? Chết tiệt, không.

Dù sao thì tôi cũng phải nói là nó khá tuyệt. Tôi muốn nói về việc bữa tiệc của Jonesie đã được trả từ quỹ dành riêng cho những hoạt động “ngoài lề” của Chủ tịch Hội đồng Quản trị và các Phó Chủ tịch cấp cao ở khu nghỉ mát Guanahani trên đảo St. Barthélemy và cho những thứ đại loại thế.

Tôi cũng thích được nhìn cảnh những gã bốc dỡ cuối cùng cũng được nếm mùi lối sống của đám lãnh đạo. Hầu hết vợ chồng bọn họ, những người thấy Tiệc Tôm ở quán Tôm Hùm Đỏ hay món Sườn Barbie ở quán nướng Hoang Dã đã khá là phung phí rồi, chẳng biết phải làm gì với mấy món kỳ lạ, như trứng cá osetra muối và thịt lưng bê Provencal. Nhưng họ ngốn ngấu lườn bò tẩm bột, sườn cừu, tôm hùm nướng kèm với mì ravioli. Mấy hình điêu khắc bằng băng rất được chú ý. Rượu sâm banh Dom Perignon rót tới tấp, và bia Budweiser còn ào ạt hơn. (Tôi gọi thứ này rất đúng, vì thường các buổi chiều thứ Sáu, trong khi tôi vừa hút thuốc vừa loanh quanh trong khu bốc dỡ, sẽ có ai đó, thường là Jonesie hay đốc công Jimmy Connolly mang tới cả bom Budweiser lạnh để ăn mừng vì một tuần nữa đã kết thúc.)

Jonesie vui cả tối. Đó là người đàn ông luống tuổi với khuôn mặt ngượng nghịu dãi dầu sương gió có thể khiến người khác vừa mới gặp đã thấy thích ngay. Vợ ông, Esther, bốn mươi hai tuổi, mới nhìn thì có vẻ khó gần, nhưng hóa ra lại nhảy giỏi không ngờ. Tôi đã thuê cả một nhóm nhảy Reggae Jamaica tuyệt vời, và ai cũng tham gia, thậm chí cả những người không ai ngờ là sẽ nhảy.

Dĩ nhiên chuyện này xảy ra sau cuộc suy thoái lớn của ngành công nghệ, các công ty ở khắp mọi nơi sa thải nhân sự và ban hành chính sách “tiết kiệm”, có nghĩa là bạn phải tự trả tiền cho thứ cà phê dở tệ, không còn Coca-cola miễn phí trong phòng giải lao, và đại loại như vậy. Vào một chiều thứ Sáu, Jonesie bị cho thôi việc, mất vài giờ để ký giấy tờ ở phòng Nhân sự và sẽ ở nhà cả quãng đời còn lại, không còn tiệc tùng, không còn gì cả. Trong l c ấy, ban điều hành của hãng Viễn thông Wyatt đang chuẩn bị bay tới đảo St. Bart bằng máy bay riêng hiệu Learjet, phang vợ hay bồ bọn họ ở biệt thự riêng, thoa đẫm dầu dừa lên những ngấn bụng và bàn chính sách tiết kiệm quy mô công ty trong bữa sáng tự chọn xa xỉ có cả đu đủ và lưỡi chim ruồi. Jonesie và bạn bè ông không dò hỏi nhiều lắm về chuyện ai đã trả tiền. Nhưng nó vẫn khiến tôi thầm cảm thấy sung sướng ít nhiều. Truyen8.mobi

Cho tới khoảng một giờ ba mươi sáng, hẳn là tiếng ghi ta điện và tiếng la ó của vài thanh niên say mèm đã khơi dậy sự tò mò của một nhân viên an ninh, rõ ràng là mới được thuê (tiền lương thì tệ hại, tốc độ thay người thì nhanh không tin nổi), gã này không biết ai trong chúng tôi và không hề có ý định nhẹ tay cho bất cứ ai.

Hắn béo lùn với khuôn mặt hồng hào, giông giống chú lợn hoạt hình Porky, chỉ khoảng ba mươi tuổi. Hắn cứ nắm chặt lấy máy bộ đàm như thể nó là khẩu Glock mà nói: “Chuyện quái gì thế này?”

Và cuộc sống quen thuộc của tôi đã chấm dứt.

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/t25566-doi-ao-chuong-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận