Đời Ảo Chương 4

Chương 4
Wyatt há hốc miệng, mắt ngây ra. Lão ngừng lời, rồi nói tiếp lạnh lùng. “Tao cho mày tới chín giờ sáng mai. Đó là lúc Chưởng lý Hoa Kỳ tới văn phòng này.”

Nicholas Wyatt là một lão đáng sợ. Trước đây tôi chưa bao giờ gặp lão, nhưng tôi đã thấy lão trên ti vi, trên kênh CNBC, trên website của tập đoàn và trong những thông điệp ghi hình lão. Tôi thậm chí còn thoáng thấy lão vài lần, tận mắt, trong ba năm tôi làm việc ở cái công ty mà lão đã sáng lập ra. Nhìn gần Wyatt trông còn đáng sợ hơn nữa. Da rám nắng, tóc đen như xi giày, được vuốt keo và chải thẳng về sau. Răng đều tăm tắp và trắng như ở Vegas.

Lão năm mươi sáu tuổi, nhưng trông không giống như vậy, cho dù ở tuổi năm mươi sáu người ta thường nhìn như thế nào đi nữa. Dù sao thì lão chắc chắn trông không giống bố tôi ở tuổi năm mươi sáu, một ông già trọc đầu bụng phệ thậm chí ngay cả khi sung sức nhất. Đây là một dạng năm mươi sáu tuổi khác.

Tôi mù tịt không biết tại sao lão lại ở đây. Tổng Giám đốc điều hành công ty có thể lấy thứ gì ra để đe dọa tôi mà Meacham còn chưa viện tới? Chết vì hàng nghìn vết giấy cứa? Bị lợn rừng nuốt sống? Truyen8.mobi

Tôi thoáng bí mật mơ mộng rằng lão sẽ đập tay chúc mừng tôi, khen tôi vì thực hiện một nghĩa cử cao đẹp, bảo rằng mình thích tinh thần và sự gan dạ đó. Nhưng giấc mơ ban ngày bé nhỏ teo tóp lại cũng nhanh như khi nó vụt xuất hiện trong cái đầu tuyệt vọng của tôi. Nicholas Wyatt không phải là mấy ông tu sĩ chơi bóng rổ. Lão là đồ khốn không biết khoan dung.

Tôi đã nghe nhiều chuyện. Tôi biết nếu biết suy nghĩ thì bạn sẽ khắc vào lòng là phải tránh mặt Wyatt. Bạn sẽ cúi đầu xuống, cố không khiến lão chú ý. Wyatt khét tiếng với những cơn cáu giận, thịnh nộ và những trận to tiếng. Mọi người nói lão từng đuổi người ngay lập tức, gọi nhân viên an ninh thu dọn bàn của họ và tống cổ họ ra khỏi tòa nhà. Trong những cuộc họp ban chấp hành, lão luôn lựa ra một người để làm bẽ mặt cả buổi. Bạn không đem tin xấu tới gặp Wyatt, và bạn không làm lão lãng phí dù chỉ nửa giây. Nếu bạn xui xẻo tới mức phải làm bài thuyết trình Power Point nào đó cho Wyatt nghe, bạn sẽ diễn đi diễn lại cho tới khi nó hoàn hảo, nhưng nếu có dù chỉ một tí sơ suất trong bài thuyết trình, lão sẽ ngắt lời bạn và hét lên: “Không thể tin nổi!”

Người khác bảo Wyatt dẻo dai hơn nhiều so với thời trai trẻ, nhưng so với mức nào chứ? Tính Wyatt ganh đua dữ dội, vừa chơi cử tạ vừa chơi thể thao ba môn phối hợp. Những người làm ở phòng tập thể dục của tập đoàn bảo lão luôn thách thức những gã đô vật đáng gờm theo kiểu mặt đối mặt. Wyatt chẳng bao giờ thua, và khi đối phương bỏ cuộc, lão sẽ chế giễu, “Muốn tao tiếp tục chứ?” Họ bảo lão có cơ thể của nam diễn viên Arnold Schwarzenegger, giống như cái bao cao su màu nâu tọng đầy quả óc chó.

Lão không chỉ hiếu thắng điên rồ, mà với lão thắng lợi còn chưa ngọt ngào nếu chưa nhạo báng kẻ thua cuộc. Ở một bữa tiệc Giáng sinh toàn công ty, Wyatt từng viết tên đối thủ lớn của mình, Hệ thống Trion, lên chai rượu rồi đập nó vào tường trong hàng đống tiếng cổ vũ và huýt gió say mèm. Truyen8.mobi

Lão lãnh đạo một tập hợp toàn các con đực. Bọn lính thân cận đều mặc như lão, với những bộ com lê bảy nghìn đô la hiệu Armani, Prada, Brioni, Kiton hay những nhà thiết kế khác mà tôi thậm chí chưa từng nghe tới. Và họ chịu đựng những trò cặn bã đó vì họ được đền bù hậu hĩnh tới ghê tởm. Câu chuyện đùa về lão mà bây giờ ai cũng biết: Sự khác biệt giữa Chúa và Nicholas Wyatt là gì? Chúa không nghĩ mình là Nicholas Wyatt.

Nick Waytt ngủ ba tiếng mỗi đêm, dường như chẳng ăn gì khác ngoài PowerBars trong bữa sáng và bữa trưa, là thứ lò phản ứng hạt nhân hừng hực năng lượng, và suốt ngày toát mồ hôi đầm đìa. Người ta gọi Wyatt là “Kẻ hủy diệt”. Lão điều hành bằng sự sợ hãi và không bao giờ quên tí sơ sót nào. Khi một người bạn cũ bị đuổi việc khỏi vị trí tổng giám đốc điều hành của công ty công nghệ lớn nào đó, lão gửi tặng một vòng hoa hồng đen - các trợ lý luôn biết phải tìm hoa hồng đen ở đâu. Câu nói nổi tiếng của Wyatt, điều lão lặp đi lặp lại nhiều tới mức nó nên được khắc vào đá granit trên cửa chính hay làm thành trình bảo vệ màn hình trên máy tính để bàn của mọi người: “Dĩ nhiên tôi hoang tưởng. Tôi muốn ai làm việc cho mình cũng phải hoang tưởng. Thành công đòi hỏi sự hoang tưởng.”

Tôi theo Wyatt xuống hành lang, rời văn phòng An ninh Tập đoàn tới phòng điều hành của lão, và thật khó để theo kịp - lão đi bộ rất nhanh. Tôi gần như phải chạy. Meacham đi đằng sau tôi, vung vẩy cặp hồ sơ bìa da đen như đang vung gậy. Khi chúng tôi đi tới khu vực điều hành, tường chuy n từ màu trắng đắp trang trí thạch cao sang màu gụ; thảm trở nên mềm và có tuyết dày. Chúng tôi đã tới văn phòng, hang ổ của lão. Cặp nhân viên hành chính rất đồng bộ của lão ngước lên và nhìn lão tươi cười rạng rỡ khi chúng tôi nối nhau đi qua. Một cô tóc vàng. Một cô tóc đen. Lão bảo “Linda, Yvette” như thể chú thích cho họ. Tôi không ngạc nhiên khi thấy họ đều đẹp như người mẫu - ở đây cái gì cũng cao cấp, như tường, thảm và đồ đạc. Tôi tự hỏi liệu mô tả nghề nghiệp của họ có kèm theo những trách nhiệm ngoài nghiệp vụ thư ký không, như thổi kèn chẳng hạn. Dù sao thì đó cũng là lời đồn thôi. Truyen8.mobi

Văn phòng Wyatt rộng mênh mông. Cả một làng Bosnia có thể sống ở đó. Hai bức tường toàn là kính từ sàn tới trần, và cảnh thành phố thì không thể tin nổi. Hai bức tường còn lại làm bằng gỗ sậm màu đắt tiền, phủ đầy những thứ đóng khung, bìa tạp chí có mặt mũi lão trên đó, Fortune, Forbes, Tuần báo Kinh doanh. Tôi trợn tròn mắt nhìn khi vừa đi vừa chạy qua bức ảnh lão và vài người khác chụp với cố Công nương Diana. Rồi ảnh lão chụp cùng cả hai bố con nhà George Bush.

Lão dẫn chúng tôi ra “nhóm đàm luận” với một đám những ghế và trường kỷ da trông như của Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại. Lão ngồi lún vào một đầu cái trường kỷ lớn.

Đầu tôi ong ong. Tôi mất phương hướng và đang chìm trong một thế giới khác. Tôi không tưởng tượng nổi tại sao mình lại ở đây trong văn phòng của Nicholas Wyatt. Có lẽ lão đã từng là một trong những thằng nhóc thích dùng nhíp giật từng cái chân côn trùng ra, rồi đốt chúng chết bằng kính lúp.

“Vậy mày đã bày ra được trò lừa gạt tinh vi ra phết,” lão lên tiếng. “Ấn tượng đấy.”

Tôi cười, cúi đầu khiêm tốn. Thậm chí không thể nghĩ tới chuyện phủ nhận. Tạ ơn Chúa, tôi nghĩ thầm. Có vẻ như chúng tôi đang chuẩn bị đập tay chúc mừng cho lòng gan dạ.

“Nhưng không ai chơi tao mà thoát được, có lẽ bây giờ mày đã biết. Không một thằng khốn nào hết.”

Lão đã lôi cái nhíp và kính lúp ra.

“Vậy chuyện của mày là như thế nào? Mày đã làm quản lý vòng đời sản phẩm ở đây ba năm, kết quả công việc thì tệ hại, suốt thời gian ở đây mày chưa bao giờ được tăng lương hay thăng chức, làm việc thì chiếu lệ qua loa đại khái. Không hẳn là có tham vọng lắm nhỉ?” Lão nói nhanh, khiến tôi càng căng thẳng hơn.

Tôi lại cười. “Tôi nghĩ là không. Tôi có những ưu tiên khác.”

“Như là?”

Tôi do dự. Lão đã tóm được tôi. Tôi nhún vai.

“Ai cũng phải đam mê một thứ gì đó, không thì đếch bằng cục phân. Mày rõ ràng không đam mê công việc, vậy mày đam mê thứ gì?”

Tôi gần như không bao giờ hết thứ để nói, nhưng lúc này tôi không nghĩ ra được điều gì sáng suốt cả. Meacham cũng đang quan sát tôi, một nụ cười kinh tởm và tàn ác trên khuôn mặc sắc như dao của hắn. Tôi nghĩ mìn h biết trong công ty, trong đơn vị kinh doanh của mình có những người luôn tính toán làm sao để có được ba mươi giây với Wyatt, trong thang máy hay trong buổi giới thiệu sản phẩm, đại loại thế. Thậm chí họ còn chuẩn bị cả bài hùng biện trong thang máy(1)”. Giờ đây tôi ở trong văn phòng của ông lớn thế mà tôi câm lặng như một con ma nơ canh.

“Lúc rỗi rãi mày làm diễn viên hay sao?” Truyen8.mobi

Tôi lắc đầu.

“Ờ, dù sao thì mày cũng khá. Một thằng diễn viên Marlon Brando chết tiệt điển hình. Có thể mày tệ hại khi làm quảng bá thiết bị định tuyến cho khách hàng doanh nghiệp, nhưng mày lại là thằng nghệ sĩ nhảm nhí khốn nạn tầm cỡ Olympic.”

“Nếu đó là lời khen thì tôi xin cảm ơn, thưa sếp.”

“Tao nghe nói mày vẽ một bức rõ xịn về Nick Wyatt - thật không? Hãy xem nào.”

Tôi đỏ mặt và lắc đầu.

“Dù sau thì điểm mấu chốt là mày đã trộm tiền của tao và mày nghĩ mày sẽ trốn thoát được.”

Tôi tỏ vẻ kinh hoảng. “Không thưa sếp, tôi không nghĩ mình sẽ ‘trốn thoát được’.”

“Thôi cho tao xin. Tao không cần cuộc trình diễn nào nữa. Chú mày đã cho tao thấy ngay từ lời chào rồi.” Lão phẩy tay như hoàng đế La Mã và Meacham đưa cho lão một cặp hồ sơ. Lão liếc nhìn nó. “Điểm năng khiếu của mày thuộc nhóm dẫn đầu. Mày theo chuyên ngành kỹ thuật ở đại học, ngành nào vậy?”

“Ngành điện.”

“Mày muốn trở thành kỹ sư khi lớn lên?”

“Bố tôi muốn tôi học ngành nào chắc chắn kiếm được việc. Còn tôi thì muốn làm người chơi ghi ta chính cho ban nhạc Rock Pearl Jam.”

“Thành công chứ?”

“Không,” tôi thừa nhận.

Ông ta cười hờ. “Chú mày học đại học mất tới năm năm. Có chuyện gì vậy?”

“Tôi bị đuổi một năm.”

“Trung thực đáng khen đấy. Ít ra thì mày cũng không lôi cái trò ‘năm đầu du học’ nhảm nhí ra. Có chuyện gì vậy?”

“Tôi làm trò ngu ngốc. Tôi bị một kỳ học rất là tệ hại, thế nên tôi hack vào hệ thống máy tính của trường  đặng sửa học bạ của mình. Cả của đứa bạn cùng phòng nữa.”

“Ra lần này là trò xưa rồi.” Lão nhìn đồng hồ, liếc sang Meacham rồi quay lại tôi. “Tao có ý này cho mày, Adam.” Tôi không thích lão gọi thẳng tên tôi. Nó làm tôi sởn cả gai ốc. “Một ý rất hay. Thực ra phải gọi là lời mời cực kỳ hào phóng thì đúng hơn.”

“Cảm ơn sếp.” Tôi không biết lão đang nói về chuyện gì, nhưng tôi biết nó sẽ chẳng tốt đẹp hay hào phóng gì đâu.

“Tao muốn cho mày biết một điều là tao sẽ phủ nhận điều tao sắp nói đây. Thực ra thì tao sẽ không chỉ phủ nhận nó đâu, tao sẽ kiện mày tội bôi nhọ danh dự cá nhân nếu mày nhắc lại, mày hiểu chứ? Tao sẽ nghiền nát mày ra.” Dù lão đang nói về việc gì thì lão cũng làm được hết. Lão là tỷ phú, là người giàu thứ ba hay thứ tư ở Mỹ, đã từng đứng thứ hai trước khi giá cổ phiếu của chúng tôi sụt giảm. Lão muốn trở thành người giàu nhất - đang nhắm tới chỗ của Bill Gates - nhưng điều đó chắc khó mà xảy ra được.

Tim tôi đập thình thịch. “Chắc chắn rồi.” Truyen8.mobi

“Mày rõ hoàn cảnh của mày chưa? Sau cánh cửa số một, mày chắc chắn có ít nhất hai mươi năm trong tù, chắc chắn bỏ mẹ lên được. Vậy hoặc là chọn nó, hoặc là chấp nhận bất cứ thứ gì khác đằng sau tấm màn. Mày muốn chơi trò ‘Hãy cùng thương lượng’ chứ?”

Tôi nuốt nước bọt. “Dĩ nhiên.”

“Tao sẽ nói cho mày biết đằng sau tấm màn có gì, Adam. Đó là một tương lai rất tốt đẹp cho gã ngành kỹ thuật khôn khéo như mày, chỉ có điều chú mày phải chơi theo luật. Luật của tao.”

Mặt tôi nóng như bị kim châm.

“Tao muốn mày đảm nhận một dự án đặc biệt cho tao.”

Tôi gật đầu.

“Tao muốn mày kiếm việc ở Trion.”

“Ở... Hệ thống Trion?” Tôi không hiểu.

“Về quảng bá sản phẩm mới. Chúng có vài chỗ đang để ngỏ ở những vị trí chiến lược trong công ty.”

“Họ sẽ không bao giờ thuê tôi.”

“Phải, mày nói đúng, họ sẽ không bao giờ thuê mày. Không phải thằng bỏ đi lười nhác như mày. Nhưng nếu là ngôi sao của Wyatt, một tâm điểm trẻ trung sáng giá chuẩn bị vụt lên như sao băng, họ sẽ thuê mày trong một phần nghìn giây.”

“Tôi không hiểu ý Giám đốc.” Truyen8.mobi

“Một kẻ ma lanh đường phố như mày ấy hả? Hẳn mày vừa mất vài ba điểm IQ rồi. Thôi nào, thằng ngu. Lucid, đó là con đẻ của mày, phải không?”

Lão đang nói về sản phẩm đầu tàu của hãng Viễn thông Wyatt, máy PDA tích hợp mọi chức năng, kiểu như con Palm Pilot dùng thuốc kích thích vậy. Một món đồ chơi phi thường. Tôi chẳng liên quan gì tới nó. Tôi thậm chí còn không có cái nào.

“Họ sẽ không bao giờ tin điều đó,” tôi nói.

“Nghe này, Adam. Tao đã ra những quyết định kinh doanh quan trọng nhất dựa vào cảm tính, và cảm tính của tao đang bảo rằng mày có sự trơ tráo, sự tinh ranh và tài năng để làm điều đó. Mày vào cuộc hay không đây?”

“Giám đốc muốn tôi báo cáo lại, phải vậy không?”

Ánh mắt lão dồn vào tôi sắt đá. “Không chỉ thế. Tao muốn mày thu thập thông tin.”

“Giống như là gián điệp. Tình báo hay đại loại thế.”

Lão mở bàn tay ra như thể nói, mày là thằng ngu hay sao thế? “Mày muốn gọi nó là gì cũng được. Có mấy thứ, ừm, sở hữu trí tuệ đáng giá của bọn Trion mà tao muốn có trong tay, và hệ thống an ninh khốn kiếp của chúng gần như không thể chọc thủng được. Phải c tay trong ở Trion mới lấy được thứ tao muốn, mà không phải bất cứ tên tay trong nào cũng được. Phải là một tay chơi xịn. Hoặc thuê một thằng, hoặc mua một thằng, hoặc đưa một thằng vào bằng cửa chính. Ở đây chúng ta có một anh chàng tinh ranh, dễ coi, phương án tối ưu - tao nghĩ bọn tao đã ngắm khá chuẩn rồi.”

“Và nếu tôi bị bắt?”

“Mày sẽ không bị bắt đâu.” Wyatt nói.

“Nhưng nếu tôi bị...?”

“Nếu mày làm tốt việc của mình,” Meacham nói, “mày sẽ không thể bị bắt được. Và nếu mà mày làm hỏng việc thế nào đó và bị bại lộ - chà, vẫn còn bọn tao ở đây bảo vệ chú mày mà.” Truyen8.mobi

Tôi nghi ngờ điều đó biết chừng nào. “Họ sẽ cảnh giác tuyệt đối.”

“Về điều gì?” Wyatt nói. “Trong ngành này lúc nào người ta chả nhảy việc. Tài năng lớn luôn được săn lùng. Lại là món hời dễ kiếm. Mày vừa làm cú thắng lớn ở Wyatt, có thể mày không được trọng vọng như mày nghĩ, mày đang mong mỏi được giao nhiều trách nhiệm hơn, tìm cơ hội tốt hơn, kiếm nhiều tiền hơn - những trò vớ vẩn thường thấy thôi.”

“Họ sẽ nhìn thấu ruột gan tôi ngay.”

“Nếu mày làm tốt việc của mày thì không,” Wyatt nói. “Mày sẽ phải học tiếp thị sản phẩm, mày phải trở nên giỏi tới mức lỗi lạc, mày phải làm việc cật lực hơn bất cứ lúc nào trong cả cuộc đời lầm lỗi của mày. Phải chổng mông lên mà làm. Chỉ một tay chơi ngoại hạng mới lấy được thứ tao muốn. Cứ thử cái trò qua loa đại khái của mày ở Trion đi, rồi mày sẽ hoặc bị bắn bỏ hoặc bị đẩy ra ngoài, và rồi cuộc thử nghiệm nho nhỏ của chúng ta sẽ kết thúc. Và mày sẽ nhận được cửa số một.”

“Tôi tưởng mấy gã làm về sản phẩm mới đều phải có bằng Thạc sĩ Quản trị kinh doanh chứ?”

“Ôi dào, Goddard nghĩ mấy thứ Thạc sĩ Quản trị kinh doanh là đồ vớ vẩn - một trong số ít những điều tao và hắn đồng tình. Hắn làm gì có cái bằng đó. Hắn nghĩ rằng như thế là giới hạn. Mà nói về giới hạn...” Lão búng tay, Meacham liền trao cho lão thứ gì đó, một hộp kim loại nhỏ, trông quen thuộc. Một hộp kẹo Altoids. Lão mở ra. Bên trong là vài viên thuốc màu trắng trông giống aspirin nhưng không phải là aspirin. Chắc chắn là quen thuộc. “Mày phải bỏ thứ rác rưởi này, thuốc lắc hay bất cứ cái tên nào mày thích.” Tôi để hộp Altoids trên bàn cà phê ở nhà mình. Tôi tự hỏi khi nào và làm thế nào mà họ lấy được nó, nhưng tôi choáng váng tới nỗi không tức giận nổi. Lão thả chiếc hộp vào cái thùng rác đen nhỏ bằng da ở gần trường kỷ. Nó kêu thịch một cái. “Cá cược, rượu chè và mấy thứ rác rưởi khác cũng phải như vậy. Chú mày phải gọn ghẽ và đáng tin cậy, cậu em.”

Đó có vẻ chỉ là vấn đề nhỏ nhất. “Và nếu tôi không được thuê thì sao?”

“Cửa số một.” Lão cười ghê rợn. “Và đừng có mang theo giày chơi gôn làm gì. Hãy mang dầu bôi trơn K-Y ấy.”

“Kể cả nếu như tôi đã cố hết sức?”

“Việc của mày là không được làm hỏng việc. Với những thứ bọn tao sắp cho mày và với huấn luyện viên như tao, mày sẽ không thể bào chữa được.”

“Còn tiền thì thế nào?”

Tiền thì thế nào á? Tao biết thế quái nào được? Nhưng tin tao đi, nó sẽ hơn nhiều so với con số mày nhận được ở đây. Dầu thế nào thì cũng phải sáu con số.” Tôi cố gắng không để họ thấy mình nuốt nước bọt quá lộ liễu.

“Cộng cả tiền lương của tôi ở đây nữa.”

Lão quay khuôn mặt căng láng về phía tôi và trợn trừng mắt. Ánh mắt lão chẳng biểu hiện gì cả. Lão già dùng thuốc chống nhăn Botox phải không nhỉ? tôi tự hỏi. “Mày đang đùa tao đấy à.”

“Tôi sắp phải chịu rủi ro lớn mà.”

“Xin lỗi? Tao mới là người chịu rủi ro. Mày chỉ là cái hộp đen chết tiệt, một dấu chấm hỏi to đùng thôi.”

“Nếu thực sự nghĩ thế thì sếp đã không bảo tôi làm chuyện này.”

Lão quay sang Meacham. “Tao không tin nổi, thằng khốn này.”

Meacham nhìn như vừa nuốt phải phân. “Thằng khốn kiếp,” hắn nói. “Có lẽ tao nên nhấc điện thoại lên ngay bây giờ.” Truyen8.mobi

Wyatt đường bệ đưa tay lên. “Không sao. Nó can đảm đấy. Tao thích can đảm. Mày được thuê, mày làm tốt việc, mày được khoắng cả hai món. Nhưng nếu mày làm hỏng chuyện...”

“Tôi biết rồi. Cửa số một. Để tôi nghĩ kỹ đã, mai tôi sẽ trả lời.”

Wyatt há hốc miệng, mắt ngây ra. Lão ngừng lời, rồi nói tiếp lạnh lùng. “Tao cho mày tới chín giờ sáng mai. Đó là lúc Chưởng lý Hoa Kỳ tới văn phòng này.”

“Tao khuyên mày đừng hé nửa lời với bất cứ ai về chuyện này, kể cả bạn bè hay bố mày, bất cứ ai,” Meacham đế vào. “Nếu không mày không biết mình sẽ bị xử thế nào đâu.”

“Tôi hiểu,” tôi trả lời. “Không phải đe dọa tôi.”

“Ồ, đấy không phải là đe dọa.” Nicholas Wyatt nói. “Đấy là lời hứa đấy.”

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/t25570-doi-ao-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận