Chương 3.1 Động gì thì động, chớ động lòng. Mấy ngày sau, Đồ Nhiễm lại quay về với công việc.
Cơ thể không còn gì phải gánh vác, cô gần như đã quay lại cuộc sống độc thân trước đây, khi tan làm hoặc cùng Lý Đồ rủ mấy đồng nghiệp đi bar hát hò, hoặc thuê một phòng trong nhà chơi bóng tập thể dục, hoặc nếu ai khám phá ra quán ăn vặt nào hay ho thì hẹn nhau đi ăn tươi, đêm tàn ca, ngày về muộn.
Lý Đồ cảm thán:
-Đã biết chồng em không trói chân em được, rồi em sẽ mau chóng sà lại vào lòng anh thôi.
Đồ Nhiễm ni:
-Chỉ xoen xoét cái mồm thì chẳng được tích sự gì, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn là đàn ông xấu, ngoại hình giống như khí chất không giống, người ta nhìn một cái là biết ngay. Cho nên con gái mới không yêu nổi cậu, bởi vì cậu đem lại cho họ quá nhiều cảm giác an toàn.
Lý Đồ hỏi:
-Đàn ông thế nào mới là đàn ông xấu?
-Người đàn ông khiến cho người khác không nắm bắt được, quyến rũ phụ nữ một cách thản nhiên, quyến rũ rồi, lại không động lòng.
Nghe vậy, Lý Đồ lại thực sự suy nghĩ.
Những ngày tháng ăn chơi nhảy múa luôn trôi qua rất nhanh, Đồ Nhiễm chìm đắm trong đó, cho tới mùa xuân năm sau, một ngày nào đó cô nhận được điện thoại của Lục Trình Vũ. Anh bảo cô quét dọn qua nhà cũ của mẹ anh, nói sau khi anh về định dọn đến đó ở.
Từ khi mất đứa con, không còn ai nhắc tới kế hoạch đổi nhà cũ lấy nhà mới nữa, cả hai đều không còn hào hứng.
Đồ Nhiễm giở lịch, áng chừng ngày Lục Trình Vũ trở về, chuyện quét dọn cô cứ lần lữa mãi, tới tận khi cô em chồng được anh trai mang chìa khóa dự phòng tới, cô mới xốc lại tinh thần, miễn cưỡng sắp xếp thời gian.
Lục Trình Trình bảo cô:
-Căn nhà đó em thường lui tới, không bẩn chút nào, chị cứ dọn luôn về đấy cũng được.
Luc này Đồ Nhiễm mới ý thức được, mình lại phải chuyển nhà, trước đây là chuyển từ một căn nhà này đến một căn nhà khác, bây giờ là chuyển từ nhà mẹ đẻ đến mái ấm của riêng mình.
Căn nhà ở trung tâm khu thành cũ, giao thông thuận tiện, Tiểu khu xây dựng vào những năm 90. Hệ thống quản lý kiến trúc thời kỳ đầu còn chưa thành thạo, tuy tòa nhà không quá cũ, nhưng môi trường bên trong, nghĩ tới là đủ biết.
Màu xanh duy nhất trong tiểu khu là một cây đa to, vừa vào xuân đã đâm chồi nảy lộc, um tùm như cả một cánh rừng.
Dưới gốc cây có mấy cái máy tập thể dục cũ kỹ, han gỉ kêu lọc xọc, nhưng lũ trẻ con vẫn thích thú nô đùa.
Có người treo một chiếc gương dưới gốc cây, đặt một chiếc ghế gỗ to ở phía đối diện, hành nghề hớt tóc, ba tệ một lần. Phía bên kia, mấy ông già kê ghế đẩu ngồi đánh cờ, một ấm trà, một điếu thuốc, một bàn cờ chơi suốt tối.
Đồ Nhiễm lên lầu, mở cửa vào nhà, cởi giày, đi chân trần ra kéo rèm cửa, mấy tia nắng chiều lọt qua khe cửa hắt vào căn phòng tối đen như mực.
Căn phòng hai buồng, 80 mét vuông, bày những đồ đạc bằng gỗ tối màu nửa cũ nửa mới.
Cô đi một vòng trong phòng, nhìn đống đồ đạc kia kiểu gì cũng không vừa mắt, cô chê chúng vừa thô kệch vừa nặng nề. Thứ duy nhất cô thích là một tấm bình phong đặt trong phòng ngủ, cổ điển, nhã nhặn, chạm trổ công phu, ngăn một góc gần cửa sổ ra thành một gian thư phòng mini.
Trên chiếc bàn trước cửa sổ đặt mấy khung ảnh, trong ảnh là bà mẹ chồng mà Đồ Nhiễm không có duyên gặp gỡ, cũng có cả anh hai anh em Lục Trình Vũ hồi hơn mười tuổi, chỉ không có ảnh ông Lục.
Cậu bé Lục Trình Vũ trông rất khôi ngô, mặt trái xoan hơi bầu bĩnh, mũi thẳng, đôi mắt đen lay láy thảng thốt nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt thoáng chút thẹn thùng như con gái và cả nét kiêu hãnh của tuổi trẻ.
Đồ Nhiễm ngắm một lúc, miệng lẩm bẩm “đồ ngốc”, rồi lại nghĩ tới dáng vẻ anh hiện giờ, đôi mắt đen tròn đã trở nên hẹp dìa, hai mí, con ngươi ẩn sâu, để lộ ra vẻ sắc bén, thấp thoáng chút cảm giác nhìn thấu tất cả, tự cho mình là đúng. Cô thầm nghĩ, còn chẳng bằng dáng vẻ ngốc nghếch trước đây.
Cô lại nhìn tấm ảnh chụp một mình của bà Lục, lòng thoáng rung động, bèn đem khung ảnh đặt lên chính giữa bàn ở phía bắc phòng khách. Nghĩ ở đây có lẽ không có lẽ không có hương hay nến, cô liền rút trong túi ra ba điếu thuốc, rồi tìm một cái bát sứ đặt trước tấm ảnh, sau đó đặt ba điếu thuốc dựa vào thành bát, châm từng điếu lên, cuối cùng cô vái tấm ảnh mấy vái, thầm mặc niệm vài lời, rồi lại nói nhỏ:
-Thưa dì, chỉ cần con trai dì trở về không đòi ly hôn với con, con sẽ gọi dì là mẹ.
Nói xong trong lòng có phần đắc ý, cảm thấy mình thật quá biết điều.
Đồ Nhiễm nhớ nhung chiếu bạc buổi tối, chỉ quét dọn bụi bặm, lau chùi một lượt rồi tung tăng chạy đi.
Cả buổi tối, số cô đỏ khác thường, ù liên tục, khiến mấy bạn chơi không ngừng ca thán.
Đồ Nhiễm nói:
-Các cậu không biết đấy thôi, hôm nay mình mới thắp hương cho mẹ chồng, có lẽ bây giờ bà ấy đang làm việc cho thần Tài nên mới nhờ thần Tài phù hộ cho mình đấy.
Bị cô cướp quân bài ngon, Lý Đồ hơi khó chịu:
-Đừng có mà đỏ bạc đen tình.
Đồ Nhiễm càng thắng càng say, nghĩ ngày mai cuối tuần không phải đi làm, bèn nài mọi người chơi thêm mấy ván, đến tận nửa đêm mới về nhà.
Về đến nhà, cô rón rén tắm rửa qua loa, không thèm bật đèn, lẳng lặng chui về phòng. Giữa đường, cô đá phải một vật gì giống như va li đặt ở cạnh tường, nhưng đang mơ màng, buồn ngủ nên cô cũng chẳng nghĩ gì, phi thẳng một mạch lên giường. Không biết bị thứ gì to to đập vào người, cô giật bắn mình, nhảy bật dậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, phải cố gắng lắm mới không hét lên.
Chỉ nghe thấy trên giường có người ậm ừ.
Đồ Nhiễm hoang mang, bất giác lùi về phía sau, nhất thời quên cả bật đèn.
Người trên giường ngồi dậy, thò tay với ngọn đèn đầu giường bật tách một cái, rồi lại cầm điện thoại lên nhìn, không khỏi chau mày, cuối cùng ngước bộ mặt lờ đờ, ngái ngủ lên nhìn cô.
Lục Trình Vũ nói:
-Chào buổi sáng, Đồ tiểu thư.
Đồ Nhiễm đứng ngây ra một lúc lâu, một lúc sau mới định thần lại, suy nghĩ đầu tiên là trong phòng quá lộn xộn.
Trên tủ đầu giường có mấy phòng đồ ăn vặt đang ăn dở, bên cạnh giường là mấy thứ đồ dùng phụ nữ chẳng may rơi ra, trên bàn ngổn ngang sách vở, tài liệu và đồ mỹ phẩm màu sắc sặc sỡ.
Cô muốn tắt đèn đi, vội nói:
-Anh mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
Lục Trình Vũ dựa vào đầu giường nheo mắt lại, không hề che giấu vẻ khó chịu vì bị đánh thức, nhìn cô một lát rồi mới nói:
-Em cũng biết trời sắp sáng à.
Đồ Nhiễm đánh trống lảng:
-Sao anh lại ở đây?
Câu này hình như không ổn, chưa đợi anh trả lời cô đã lại hỏi.
-Sao lại về sớm hơn kế hoạch?
-Chìa khóa phòng ký túc của anh chẳng phải ở chỗ em sao.
Anh chọn trả lời câu đầu tiên.
Nghĩ một lúc, cô cảm thấy câu trả lời này rất hợp lý. Thấy anh đã chui vào trong chăn ngủ tiếp, lại nhìn chiếc giường đơn rộng hơn một mét, cô bèn lấy một bộ chăn gối trong tủ quần áo ra nằm tạm trên sofa trong phòng khách.
Đang lúc xoay người đi, đèn đã tắt.
Đồ Nhiễm mơ mơ hồ hồ chẳng ngủ được bao lâu, bầu trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng.
Đầu tiên là bà ngoại tỉnh dậy, nhìn thấy cô bèn hỏi:
-Trời ạ, sao con bé này lại ngủ ở đây?
Sợ làm cô tỉnh giấc, bà cụ vội đánh răng rửa mặt rồi về phòng mình, chậm rãi vung tay tập thể dục.
Một lát sau, bà Vương Vĩ Lệ cũng tỉnh dậy, tới kéo chăn của cô ra khẽ càu nhàu:
-Con bé chết tiệt này, đừng có sáng bảnh mắt mới về chứ? Chồng về nước, chuyện lớn như vậy mà cũng không biết, hôm qua mẹ gọi điện cho con suốt cả tối, sao con lại tắt máy? Trước đây con đâu có như vậy, sao kết hôn xong lại mải mê chơi bời thế? Nếu con là con trai thì mẹ mặc kệ, để con chơi xả láng, ai bảo con là con gái hả? Con chơi bời như vậy, sớm muộn gì cũng lạc lòng thôi, đến lúc đó thì phải làm sao? Ly hôn? Mẹ nói cho co biết, phụ nữ ly hôn không thể so với đàn ông, con cũng sắp ba mươi rồi, còn từng sảy thai nữa, ai còn thèm con? Bây giờ đang có người lù lù ra đấy, còn không mau túm chặt lấy.
Đầu Đồ Nhiễm đặc quánh như keo, đâu còn sức mà trả lời bà, chỉ mải kéo chăn che kín đầu.
Bà Vương Vĩ Lệ lại giật tung chăn của cô ra:
-Con nói cho mẹ nghe xem, tối hôm qua con làm gì mà bây giờ sáng bảnh mắt ra mới ngủ, điện thoại cũng không gọi được?
Đồ Nhiễm không chống cự được, đành ngồi dậy:
-Mẹ không cho con ngủ thêm một lúc nữa được à, điện thoại của con hết pin, con đâu có biết anh ấy về sớm hơn dự kiến, chẳng phải đã nói tuần sau mới về sao?
Bà Vương Vĩ Lệ nói:
-Không được, bây giờ con mau đứng dậy, đi mua đồ ăn sáng về cho chồng con. Hôm qua nó về, không biết địa chỉ nhà mới của nhà ta, phải đứng đợi ở cửa tiểu khu suốt sáng, sau đó mẹ ra ngoài mua rau mới nhìn thấy nó. Con làm vợ người ta mà nửa đêm nửa hôm không về nhà, đàn ông thằng nào chả nghĩ ngợi, bây giờ con phải thể hiện cho tốt. Mau mau, đi mua ít sủi cảo với quẩy về đây, mẹ ở nhà nấu cháo, Tiểu Lục thích ăn gì?
Đồ Nhiễm gục đầu xuống:
-Con không biết.
Bà Vương Vĩ Lệ tức tối đánh cô một cái:
-Con biết cái gì?
Đồ Nhiễm lê từng bước dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi tới nơi mẹ chỉ định mua đồ ăn sáng, rồi vừa đi vừa ngáp trở về. Bước vào cửa đã nhìn thấy Lục Trình Vũ tỉnh táo, sảng khoái đang ngồi trên bàn ăn cháo, bà ngoại ngồi bên cạnh cười tít mắt nhìn anh, mẹ cô ngồi bên kia cũng tươi cười rạng rỡ, thỉnh thoảng lại nói dăm ba câu với con rể.
Người ta nói mẹ vợ nhìn con rể, càng ngắm càng ưng. Lúc này bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy chàng con rể đi học ở nước ngoài về lại không chút kênh kiệu, nhà mình thật sự có phúc. Hơn nữa, chuyện con gái sảy thai khiến bà bất giác phải cúi đầu trước mặt người ta, sợ mình lại bị người ta bắt thóp, vì thế càng không thể chậm trễ việc rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Đồ Nhiễm đang định múc cháo cho mình, bà Vương Vĩ Lệ lập tức lên tiếng:
-Con múc thêm cho Tiểu Lục đã.
Cô đang định cắn một miếng sủi cảo, bà lại nói:
-Con hỏi xem Tiểu Lục thích ăn gì đã, rồi để phần cho nó, ăn bánh mì Tây hơn một năm trời rồi, chắc chắn là thèm đồ ăn Tàu lắm đấy.
Đồ Nhiễm đành phải húp tượng trưng một chút cháo, dù sao cô cũng chẳng muốn ăn.
Bà Vương Vĩ Lệ hỏi con rể:
-Nghe nói con định dọn về căn nhà trước kia của mẹ đẻ con à?
Nghe thấy hai từ “mẹ đẻ”, Đồ Nhiễm biết ngay mẹ mình lại cố tình.
Lục Trình Vũ vẫn bình bĩnh và lễ độ như thường:
-Bệnh viện muốn con thứ Ba tuần sau đi làm luôn, sau này sẽ bận rộn, cho nên nhà luôn sẽ tốt hơn.
Bà Vương Vĩ Lệ gật đầu, dặn dò con gái:
-Con giúp Tiểu Lục dọn nhà trước, còn đồ của con để mẹ sắp xếp cho.
Rồi bà lại nói.
-Công việc thì công việc, chuyện con cái cũng phải tính dẫn đi. Một là sinh con khi còn trẻ, đứa bé sẽ thông minh. Hai là nhân lúc mẹ vẫn còn nhúc nhích được, hai đứa làm gì thì cứ làm, còn cháu thì gửi chỗ mẹ, không hề ảnh hưởng đến công việc, tha hồ mà yên tâm. Còn về chuyện trước kia, mẹ nghe nói cũng có nhiều người bị như vậy. Thời gian đó công việc của Nhiễm Nhiễm vất vả, tối nào cũng phải chuẩn bị bài, ban ngày lại phải phụ đạo nhân viên mới, chẳng khác gì giáo viên đại học….
Đồ Nhiễm nghe không lọt tai, không nhịn được ngắt lời bà:
-Mẹ, công việc của con và việc ở trường là hai việc khác nhau, nếu có thể ở lại trường làm việc thì chẳng còn ai muốn đến công ty con làm đâu.
-Nếu lúc đầu con đồng ý học thạc sĩ thì sau khi tốt nghiệp nhất định có thể ở lại trường.
Nói đến đây, bà Vương Vĩ Lệ liếc sang phía Lục Trình Vũ.
-Làm việc thì làm, đừng vất vả quá, con thì nhất định phải có, phải tranh thủ thời gian.
Mấy câu nói này của bà khiến Đồ Nhiễm cảm thấy rất khó chịu, lại lo lắng Lục Trình Vũ sẽ nghĩ ngợi, không nhịn được liếc nhanh về phía anh một cái, đối phương chỉ bình thản dạ một tiếng, không nói gì thêm.
>>>>>>>>>
Đồ đạc của Lục Trình Vũ ở ký túc xá không nhiều, chỉ hơn nửa ngày đã dọn xong.
Thứ Hai, Đồ Nhiễm vẫn đi làm như thường lệ, lúc gần tan ca mới nhận được điện thoại của anh, nói tối nay có hẹn với bạn, không về nhà ăn cơm.
Hôm trước Đồ Nhiễm hỏi anh có liên lạc với nhà họ Lục không, nhận được câu trả lời là không, trong lời anh nói không hề có ý muốn về đó thăm hỏi, rõ ràng không đặt những người đó vào trong lòng.
Đồ Nhiễm cảm thấy con trai không nói thì thôi, nhưng làm con dâu mà cũng không nói tiếng nào thì lại không thỏa đáng, vì thế bèn ra mặt thông báo với bên kia một câu. Ông Lục nghe thấy con trai về nước đương nhiên phấn khởi, lại quen thói phô trương, muốn mời họ hàng và bạn bè tới liên hoan.
Ai ngờ Lục Trình Vũ nói, anh bay đường dài mệt mỏi, ngày mai lại phải dậy sớm đi làm, thẳng thừng từ chối. Nhưng giờ lại nói muốn đến chỗ bạn, Đồ Nhiễm nhận ra anh không có ý định báo cáo tỉ mỉ với mình, cũng kìm chế không hỏi nhiều, thong dong về nhà một mình.
Thấy con gái về một mình, lại chẳng nhắc chữ nào đến chuyện dọn nhà, bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy không thoải mái.
Bà cố tình dọn dẹp quần áo và mấy đồ phụ nữ lặt vặt của Đồ Nhiễm trước mặt cô, thậm chí ngay cả bộ chăn ga đỏ rực mà bà tặng cô hôm cưới cũng đóng gói cẩn thận, nhưng Đồ Nhiễm coi như không nhìn thấy gì, càng không ừ hữ bất kỳ điều gì, ăn tối xong ở lì trong phòng bà ngoại không ra ngoài.
Bà bèn nghỉ tay xem ti vi, bộ phim có tên Động gì thì động, chớ động lòng, xem được một nửa thì không ngồi yên được nữa, liền chạy vào phòng nhìn, hai bà cháu đang chụm vào một góc chơi bài. Bà sa sầm mặt, lôi xềnh xệch cái va li đỏ lâu lắm không sờ đến từ trong đống đồ linh tinh ra, đá thúng đụng nia, cả nhà đều nghe thấy.
Nhưng Đồ Nhiễm vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cho tới khi bà quăng cái va li rầm rầm trên sàn phòng khách, gào lên:
-Đồ Nhiễm, mày ra đây!
Lúc này cô mới chạy ra như thể không có chuyện gì.
Bà nóng ruột, nhưng lại không tiện nói rõ ra.
Lúc đầu bà cứ ngỡ Lục Trình Vũ nhớ nhung con gái mình nhiều hơn một chút, nhưng qua hai ngày quan sát ở cự ly gần, mới phát hiện vốn dĩ không phải như vậy, hai đứa này hoàn toàn không giống hai vợ chồng tân hôn tiểu biệt, thậm chí còn chẳng khá hơn bạn bè bình thường, không giống như đang cãi vã, nhưng khi ở cạnh nhau cũng ít khi nói chuyện, nói ra rồi thì đúng thật là tương kính như “băng” (1)
Tương kính như “băng” : nhại câu thành ngữ “tương kính như tân”, nghĩa gốc là vợ chồng kính trọng nhau như khách. Chữ “tân” đồng âm với chữ “băng”, ý nói hai vợ chồng đối xử với nhau lạnh nhạt.
Bà vung tay, giục cô gọi điện cho Lục Trình Vũ, hỏi tối nay mấy giờ về, rốt cuộc là đi đâu, dự định như thế nào.
Bị bà cằn nhằn mãi, cô chẳng biết làm thế nào, đành phải nghe theo.
Lúc Lục Trình Vũ đến tìm Lôi Viễn, Hứa Khả đã tới, đang ngồi trên sofa xem bóng đá, bên cạnh là một cô gái khoảng 20 tuổi.
Thấy Hứa Khả xem say sưa, Lục Trình Vũ cười:
-Còn chưa từ bỏ? Đám lưu manh này thối nát bao nhiêu năm rồi, ai còn xem cái này nữa?
Khi lên cấp ba, anh và Hứa Khả, Lôi Viễn thường tụ tập với nhau, bao nhiêu năm nay vẫn không đứt liên lạc, bình thường ai bận việc người nấy, thỉnh thoảng lại tụ tập, lâu dần trở thành thói quen, dù một năm không gặp cũng không có cảm thấy xa lạ.
Hứa Khả lôi ra một bình rượu vang mà Lục Trình Vũ mang tới, ngắm nghía:
-Người có tình, cái gì cũng nhớ mãi không quên.
Anh ta chỉ vào Lục Trình Vũ rồi nói với cô gái.
-Đây là anh Lục, Khoa Ngoại Tim Mạch, bệnh viện Đồng Tế, sau này em có đau đầu, chóng mặt gì cứ tìm cậu ấy, vừa từ nước ngoài về, hàm Doctor đấy, khám bệnh, bốc thuốc đều không mất tiền, cứ tính hết lên đầu nó.
Cô bé trông xinh xắn, trẻ trung, thần thái lại tốt, tính tình cũng thoải mái, cười hì hì chào “Anh LỤc”.
Lục Trình Vũ gật đầu với cô gái rồi nói vói Lôi Viễn:
-Cậu bảo đánh mạt chược, tôi còn tưởng thế nào cũng phải ba chân thiếu một, thì ra đã bố trí cả rồi.
-Đã gọi cậu đến thì chắc chắn phải đủ, chỉ có mấy thằng già chúng mình thì còn gì là vui.
Lôi Viễn vẫy tay với cô gái.
-Đi, tình ý tí nào, vào bếp bê đồ ăn ra đây, còn tưởng mình là khách thật đấy à. Mau ăn no đã, lát nữa chơi mạt chược.
-Vâng, thưa chú.
Cô gái cũng không giận dỗi, làm mặt hề với anh ta rồi hăng hái đi vào trong.
Lôi Viễn mở chai rượu vang, rót cho hai ông bạn rồi nói:
-Bọn trẻ ranh bây giờ mở miệng ra là anh ơi, chú ơi. Các cậu không biết đấy thôi, khi cô nhóc này mới vào thực tập ở chỗ bọn tôi, gặp đàn ông thì gọi là anh giai, gặp phụ nữ gọi là người đẹp, miệng ngọt như mía lùi. Giờ thì hay rồi, cho cô ấy tí chỗ đứng là bắt đầu gọi tôi bằng chú.
Hứa Khả cười:
-Cậu thế này không phải chú thì là gì, có bóng không, hay là bây giờ bọn mình tìm cái sân nào chơi hai hiệp, đảm bảo chẳng mấy chốc là cậu bò bằng hai chân luôn.
Lôi Viễn không phục, chỉ vào Lục Trình Vũ:
-Cậu ấy chắc vẫn giỏi hơn cậu, hồi trước đã chơi giỏi hơn cậu rồi.
Lôi Viễn cũng cười:
-Đúng thế. Thằng này hồi xưa không nói gì, nhất là lúc chơi bóng, có nói chỉ nói độc bốn câu: Bảng rổ là của tô. Bảng rổ là của tôi. Không ai giành được với tôi. Giành cũng không giành nổi.
Lục Trình Vũ nói rất nghiêm túc:
-Cho dù bây giờ ra ngoài đánh, bảng rổ cũng là của tôi.
Còn chưa dứt lời, cả ba đã cười ầm lên.
Lôi Viễn lắc đầu:
-Già rồi, già rồi.
Lục Trình Vũ nói với Lôi Viễn:
-Cậu vẫn còn tốt chán, chưa tính là già, giờ lại đổi bồ rồi, lại còn là 9x nữa, nhưng thấy chẳng khác biệt gì với cậu.
-Hừ.
Lôi Viễn hạ giọng.
-Chơi cho vui ấy mà, ai coi là thật, con gái bây giờ mạnh bạo lắm, chơi được.
Hứa Khả hỏi anh ta:
-Sao thế, cậu và Quan Dĩnh cắt đứt hẳn rồi à?
Lôi Viễn nói:
-Đừng nhắc tới chuyện này, cô ấy đã bị nước Mỹ phồn hoa dụ dỗ rồi, ở bên ngoài lâu như vậy cũng không về. Tôi và cô ấy rất hiểu ý nhau, ai chơi phần người nấy, chuyện sau này sau này tính.
Nghe câu này, Hứa Khả như nghĩ tới điều gì, thoáng thất thần.
-Không giống cậu.
Lôi Viễn nhìn anh ta.
-Đời người ngắn ngủi lắm người anh em ơi.
Hứa Khả cúi đầu cười, không đáp lại mà hỏi Lục Trình Vũ:
-Sao không dắt vợ theo, lần trước tôi phải đi Bắc Kinh có việc, không tham dự lễ cưới được.
Nghe vậy, Lôi Viễn không khỏi buông một câu đầy ẩn ý:
-Lúc đó đúng là cậu nên tới.
Hứa Khả không hiểu.
Lôi Viễn nhìn Lục Trình Vũ, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
-Ở đây không có người ngoài, có gì tôi cứ nói thẳng, cái tên Lục Trình Vũ này cũng ác thật, cậu và Lý Sơ Hạ sắp quay lại với nhau rồi, sao lại còn có con với người khác, vội vàng vác bụng thành hôn, còn để cho người ta tới dự lễ cưới nữa.
Lục Trình Vũ thoải mái nhấp một ngụm rượu:
-Tôi không bảo cô ấy đến.
Hứa Khả nói với Lôi Viễn:
-Cưới thì đã cưới rồi, không có việc gì thì đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.
Lôi Viễn lắc đầu với Hứa Khả:
-Cậu không biết đấy thôi.
Anh ta nhìn Lục Trình Vũ.
-Tại sao lúc đầu vợ cậu lại kết hôn với cậu, đâu phải cậu không rõ, mấy lời cô ta nói đúng là như dao chém đá. Nếu không phải chúng ta thân quen bao năm nay, tôi đã chẳng lắm lời như vậy, dù sao bây giờ đứa con cũng không còn, Lý Sơ Hạ vẫn đang đợi cậu, hai người từ năm thứ tư đã bắt đầu yêu nhau phải không, quen nhau lâu như vậy, ai thật lòng, ai giả dối với cậu, chẳng lẽ cậu còn chưa rõ?
Vừa nói, anh ta vừa đi đi lại lại mấy vòng.
Lục Trình Vũ ngước lên nhìn anh ta, hỏi:
-Cậu gặp cô ấy à?
Lôi Viễn nói:
-Phải.
Lục Trình Vũ nói:
-Sau này đừng gặp nữa, gặp rồi thì cũng đừng nói chuyện trước đây, chuyện này cậu không lo được đâu, chẳng ai lo được cả.
Lôi Viễn gật đầu:
-Tôi không nên nhúng tay vào, nhưng trong lòng tôi không thoải mái. Tôi và Lý Sơ Hạ cũng coi như là bạn bè, nhờ có cậu nên mới quen nhau. Khi đó mấy đứa hay đi với nhau, hoặc ra nước ngoài, hoặc thôi học, tôi vẫn luôn dõi theo hai người. Lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ tới kể lể với tôi, cũng có mấy lần vì cậu mà khóc nức nở trước mặt tôi rồi, còn bảo tôi không được nói với cậu, trước mặt cậu lại tỏ ra như không có chuyện gì. Chuyện khác không nói, người ta cũng là một cô gái vừa hiểu biết vừa tinh tế, mấy năm nay đợi cậu sắp thành gái già đến nơi, cậu thử đặt cô ấy bên cạnh ai kia mà so xem. Đúng, Đồ Nhiễm cũng không tệ, trông ngoại hình thật sự cũng rất khá, nhưng Lý Sơ Hạ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học vấn có học vấn, điều kiện gia đình khỏi cần nói cậu cũng biết, bình thường đến con thỏ cũng không dám bắt, lại vì cậu mà đi học lâm sàng, lần này lại cùng cậu ra nước ngoài, đừng bảo với tôi cậu không biết cô ấy nghĩ thế nào nhé.
Lục Trình Vũ chẳng ừ hữ gì:
-Giờ cô ấy đã chuyển sang khoa Nội rồi, khoa Nội nhi.
Anh lắc lắc ly rượu, ngửa đầu nhấp một ngụm, hờ hững nói.
-Đồ Nhiễm cũng không tệ như vậy, cũng có ưu điểm.
Lôi Viễn độp lại ngay:
-Cũng chỉ có ngoại hình là khá thôi.
Lục Trình Vũ không để ý đến anh ta, nghĩ một lúc rồi nói:
-Không phiền phức, không ầm ĩ, căn bản không để người khác phải lo lắng.