Chương 7.4 Trước khi tới thăm con trai, Lục Trình Vũ vừa mổ xong một ca, xong việc đã bảy, tám giờ tối. Một cô bé y tá bình thường vẫn năng nổ, hoạt bát ra ngoài mua cơm tối cho mọi người, bê về mấy cân bánh bao chiên và há cảo. Khi chia cho Lục Trình Vũ, thấy không còn lại bao nhiêu, cô bé đó bèn nhân cơ hội đổ hết vào bát anh, kết quả bát anh đầy ắp như núi, mà phía sau vẫn còn mấy tên quỷ đói đang đợi được chia phần.
Mọi người cười ầm lên: “Thì ra chúng ta đều đang núp bóng quan lớn.”
Cô bé xấu hổ lủi vào một góc.
Lục Trình Vũ lại không để tam, chia một ít cho máy người bên cạnh, chỉ giữ lại mấy cái. Gần đây anh ăn không nhiều, bữa đói bữa no đã thành quen. Giờ này những người có vợ con hoặc những người nhà gần có thể về được đều đã về hết cả, chỉ còn lại mấy cậu chàng trẻ tuổi ở lại ăn chùa.
Lục Trình Vũ ăn bánh bao chiên, bèn nghĩ tới Đồ Nhiễm.
Từ khi cô sinh con xong trở về nhà mẹ đẻ, anh hiếm khi được ăn một bữa cơm gia đình ra hồn. Xét một cách không nghiêm khắc thì tài nấu nướng của Đồ Nhiễm miễn cưỡng có thể đạt 70 điểm, nếu xét theo thang điểm 100.
Nhưng cô chịu khó, thức ăn trong ba ngày căn bản không trùng nhau, hơn nữa những món mặn cô bỏ ít dầu ít muối, rất tốt cho sức khỏe. Lục Trình Vũ vừa ăn vừa nghĩ, cảm thấy vẫn nên cho cô 80 điểm thì hơn.
Hôm đầu trực ca đêm, hôm sau trực ban ngày, tối hôm đó vốn dĩ không còn sức mà đi qua sông nữa, nhưng anh vẫn đi.
Xe bị người ta mượn mất, anh bắt taxi, trên cầu không tắc đường, đường sá thông thoáng, anh lăn ra ngủ trên chiếc xe bon bon chạy, lúc đến tài xế gọi anh dậy.
Anh cảm thấy toàn thân hơi rã rời.
Làm cái nghề này, mệt mỏi vốn là trạng thái thường trực.
Anh vào thăm con trai trước, không chơi được bao lâu vì thằng bé đã đến giờ đi ngủ, anh bèn xuống lầu đợi vợ, khó khăn lắm mới gặp được cô, cũng chẳng nói được mấy câu, bởi vì vợ anh về quá muộn.
Cũng may, trước đó anh đã ngủ một giấc.
Hôm đó anh nổi hứng, anh không mê tín, không tin rằng mình không đợi được cô. Sau đó khi anh nhìn thấy cô, cô đang thoải mái, ấm áp ngồi trong xe của người khác, chiếc xe ấy tốt hơn xe của anh, giá chừng 12, 13 vạn tệ.
Nhưng, nếu bảo anh ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo như vậy, thì hoặc là nghỉ việc đi làm trình dược viên, anh có rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè, bạn học không chịu nổi áp lực trên mọi phương diện nên đã đổi nghề, không ít người chuyển sang làm trình dược viên, kiếm được nhiều tiền hơn anh, cuộc sống thảnh thơi, thỏa mãn hơn anh, hoặc là, chưa biết chừng sẽ thật sự lao lực mà chết.
Đồ Nhiễm cho rằng Lục Trình Vũ không hề quá lời. Anh chính là tuýp người nói sao làm vậy, vì con trai, có lẽ việc gì anh cũng có thể làm được.
Để giám sát người mẹ không đủ tiêu chuẩn của thằng bé, hoàn toàn có khả năng anh sẽ tranh thủ bất cứ lúc nào rỗi rãi để tới đây. Vì thế cô quyết định bớt phóng túng lại, ít nhất mấy ngày gần đây cũng tránh về muộn, chủ yếu là vì không muốn nghe anh cằn nhằn và dọa dẫm.
Ngày thứ nhất, cô căn bản không bước chân ra khỏi cửa, anh không đến.
Ngày thứ hai, cô từ chối buổi xã giao công việc để về sớm, anh không đến.
Ngày thứ ba, cô về muộn, thì anh đến.
Đồ Nhiễm vốn còn đang mừng thầm, bởi vì quanh khu nhà không thấy có xe của anh, cũng chẳng nhìn thấy bóng anh đâu. Vì thế cô dần dần thả lỏng, nhưng lại thoáng hụt hẫng. Từ trước tới giờ cô luôn cảm thấy mình mâu thuẫn, nhưng cũng không vì thế mà nghĩ ngợi nhiều, tính cách con người vốn luôn đan xen đủ mọi loại xung đột, cô là vậy, Lục Trình Vũ cũng vậy, tất cả nam nữ trên đời này đều như vậy, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Thời tiết không tốt, nhiệt độ rất thấp, mưa nhỏ kèm tuyết, con đường về vô cùng yên tĩnh.
Bên cạnh bỗng có người khẽ bấm còi xe.
Người đó nắm bắt chừng mực rất chuẩn xác, vừa không ầm ĩ tới mức làm người bên cạnh giật mình, vừa đủ để khiến cô định thần lại.
Lúc này Đồ hiễm mới nhìn thấy dưới gốc cây ven đường có một chiếc xe đang đỗ, ánh sáng tù mù lúc trước đã khiến cô bỏ qua. Đến khi cô đứng lại, Lục Trình Vũ đã hạ kính xe xuống, nói ngắn gọn với cô:
-Vào đi!
Tuyết càng lúc càng dày, màn mưa giăng mắc, Lục Trình Vũ vẫn cảm thấy cô nên che ô.
Lúc Trước đã nhìn thấy cô từ xa, bắt đầu từ khi cô bước vào cửa tiểu khu.
Đồ Nhiễm mặc không nhiều, áo khoác màu cà phê, khăn quàng thật to với gam màu nóng khoác trên vai, đầu đội một cái mũ len. Thắt lưng thắt chặt, càng lộ rõ bờ eo mảnh mai và đôi chân dài. Nửa khuôn mặt cô khuất sau chiếc khăn quàng mềm mại, trông vừa không đủ ấm áp lại có phần mệt mỏi. Dù như vậy, cô vẫn bước thật chậm trong tiết trời này.
Anh gọi cô lên xe, cô bèn lên xe.
Cửa xe mở ra, khí lạnh ùa vào, mang theo mùi hương dịu dàng lành lạnh.
Lục Trình Vũ bỗng có chút không thích ứng được, mùi hương này khác hẳn mùi thuốc trong bệnh viện, không thể khiến anh tỉnh táo hơn, ngược lại còn khiến con người ta trong nháy mắt trở nên ngơ ngẩn, cũng may mà sạch sẽ, không phải mùi rượu bia thuốc lá gì. Nhiệt độ trong xe vừa phải, Đồ Nhiễm gỡ khăn quàng xuống, để lộ ra khuôn mặt mộc không trang điểm và chiếc cổ trơn bóng, sáng chói mắt. Cô tháo mũ xuống, tuyết bám trên len tan thành giọt nước, có mấy giọt rơi xuống mu bàn tay anh, loang với chiếc bông tai nhỏ xíu, cô sờ chiếc bông tai theo thói quen, động tác thoải mái, dịu dàng hệt như trước đây.
Lục Trình Vũ cho rằng mình nên làm một điều gì đó, anh đưa tay nới lỏng cà vạt ra một chút.
Sau đó, tự tận đáy lòng mình anh cảm thấy, người con gái trước mắt lại gầy đi, cằm không còn tròn trịa như dạo trước nữa, sắc mặt cũng không được tốt lắm, vì thế anh nghĩ một lúc rồi nói:
-Có mệt không?
Tiếc là đối phương vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt lại ánh lên nét đề phòng. Tình cảnh này chẳng khác nào một số người nhà bệnh nhân, luôn luôn nghi ngờ, lại dám phán đoán, nghi ngờ khả năng chuyên môn của bác sĩ, nghi ngờ họ không đủ tận tâm, nghi ngờ họ vì tiền mà kê thuốc bừa bãi, nghi ngờ họ nói năng úp mở là đang tìm cách đòi phong bì... Quá trình này kéo dài, cho tới khi cả hai bên đều nên dè dặt, phòng bị, cuối cùng khiến cho sự giao tiếp bình thường trở thành mắt xích yếu nhất trong quan hệ giữa người với người.
Chỉ có điều, khi cô đối diện với người khác thì vẫn ổn.
Không ngoài dự tính, câu trả lời của Đồ Nhiễm rất dè dặt:
-Hôm nay đồng nghiệp của em tìm em có việc, hai hôm trước em đều về sớm.
Anh nhất thời không nói gì.
Trước đó, thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, trong tiềm thức Đồ Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý đánh đến đâu đỡ đến đấy, ai dè bây giờ anh lại không nói năng gì. Vì thế cô lại nói:
-Khẩu phần của con trai anh trước khi ra ngoài em đã chuẩn bị hết rồi, để trong tủ lạnh.
Anh nhìn cô:
-Chúng ta nói chuyện đi.
Lần này đến lượt Đồ Nhiễm không nói năng gì.
Lục Trình Vũ hỏi:
-Có phải em...
Cô không nghĩ ngợi nhiều liền tiếp lời luôn:
-Có phải em có ý kiến gì với anh không?
Lục Trình Vũ lại cười cười, giọng nói như đang nén một tiếng thở dài nhè nhẹ:
-Cái này khỏi cần hỏi, bây giờ ý kiến của em đối với anh chắc chắn là đầy một bồ.
Nói đoạn, anh bật đèn trong xe lên, lấy một tập hồ sơ từ ghế sau đưa cho cô.
Đồ Nhiễm không hiểu ý anh, bèn mở ra xem. Bên trong kẹp hai tờ giấy Ã, trên đó là bảng biểu tạo bằng máy tính, ba hàng bốn cột, đề mục ở mỗi hàng lần lượt là “trước khi mang thai”, “trong khi mang thai” và “sau khi sinh”, đề mục mỗi cột là “Nhận xét của đối phương” và “Tự đánh giá”, cuối cùng là “Kiến nghị và giải pháp”, phía dưới cùng còn có ngày tháng và ô ký tên.
Đồ Nhiễm nhìn mà ngơ ngác:
-Cái gì đây, báo cáo bệnh lý à?
Lục Trình Vũ khẽ hắng giọng rồi giải thích:
-Đây là... bảng ý kiến đánh giá đối phương sau hai năm chung sống của chúng ta, thang điểm 100, cùng nhau cho điểm, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, có mâu thuẫn thì giảm bớt mâu thuẫn, anh đại ý chia thành ba giai đoạn...
Cô nghĩ một lúc mới hiểu ra, lập tức hào hứng.
Càng nghĩ cô càng khoái chí, dựa vào ghế xe cười ngặt nghẽo, cảm xúc mơ hồ vướng mắc trong lòng lúc nãy lập tức không cánh mà bay. Cô nhất thời không nhịn được cười, cất giọng khen ngợi:
-Lục Trình Vũ, có phải anh viết nhiều báo cáo thí nghiệm quá rồi nên nó đã ăn hằn vào não anh rồi không?
Hình như anh hơi bôi rối, bèn nghiêm mặt nói:
-Cách này rất hay, mục tiêu rõ ràng, rất trực quan, lại có hồ sơ lưu.
Cô vẫn cười như nắc nẻ:
-Lại còn lưu làm hồ sơ nữa, để lúc nào ra toàn ly hôn thì dùng chắc?
Cô bất giác đưa tay xoa đầu anh.
-Con người anh hài hước thật đấy.
Lục Trình Vũ gạt tay cô ra:
-Nghiêm túc đi xem nào. Cô cười hì hì, ngồi lại cho ngay ngắn:
-Anh rảnh rỗi như vậy, em đây sẽ chơi với anh, anh đánh giá em trước đi.
Lục Trình Vũ thật sự lấy bút ra ngạch lên tờ giấy mấy nét, Đồ Nhiễm ghé sát vào nhìn, chỉ nhìn thấy ở hàng “Trước khi mang thai” và “Trong khi mang thai” đều viết số 100. Lục Trình Vũ nói:
-Trước đó đều rất tốt, nhưng hiện giờ có một số vấn đề.
Đồ Nhiễm vẫn cười:
-Ờ, vấn đề gì?
Anh nhìn cô:
-Hai ngày trước anh chuyển vào thẻ của em ba vạn tệ, sao lại chuyển trả lại?
Cô cố tình trêu anh:
-Vì ít quá chứ sao.
Anh cũng bật cười, sau đó giải thích:
-Em cũng biết lúc trước anh mua xe, bây giờ chỉ còn lại có từng đó, sau này hằng tháng sẽ chuyển cho em, em thấy thế được không?
Cô ngỡ ngàng.
Anh lại nói tiếp:
-Em phải trả tiền nhà, cứ cầm lấy mà dùng đã.
Thấy anh nhắc tới chuyện nhà cửa, cô có phần không thoải mái, bất giá thu lại nụ cười, nói nhỏ:
-Tiền trả nợ hằng tháng em có, anh không cần phải chuyển cho em. Em đang giúp một người bạn làm ít việc, tiền dùng để trả nợ cũng đủ dùng, cũng không ảnh hưởng đến công việc trước đây của em.
Anh nhìn cô, rồi viết thẳng xuống ô “Sau khi sinh con”: Chồng đưa tiền không nhận, trừ 10 điểm.
Cô nhìn thấy, lại thấy khoái chí.
Anh lại viết tiếp: Thường xuyên về muộn, trừ 30 điểm.
Cô không chịu:
-Thỉnh thoảng về muộn mới đúng chứ, hơn nữa mỗi ý kiến chỉ trừ 10 điểm thôi, sao anh lại trừ những 30 điểm?
Anh vừa viết vừa nói:
-Ở đây có ba vấn đề, thứ nhất, bỏ mặc con cái không quan tâm, thứ hai... không biết quý trọng sức khỏe của bản thân.
Cô nói:
-Anh mới nói có hai vấn đề,
Rất lâu anh không nói gì, một lúc sau mới nói:
-Cứ trừ 30 điểm trước rồi tính.
Đồ Nhiễm hừ một tiếng:
-Được, lát nữa em cũng trừ điểm của be bét.
Lục Trình Vũ chẳng màng đến cô mà tiếp tục viết tiếp, anh viết rất nhanh, chứ ngoáy tít.
Đồ Nhiễm liếc qua hàng chữ cuối cùng anh viết, thoáng sửng sốt:
-Anh viết lung tung gì thế kia?
Anh cúi xuống nhìn, không sai mà, có viết sai đâu.
Cô lườm anh sắc lẹm. Đèn không đủ sáng, cô ghé sát lại gần, chỉ vào hàng ý kiến dò đọc từng chữ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
-À, em nhìn nhầm...
Anh tò mò:
-Em đọc thành chữ gì?
Cô hết sức ngại ngùng, mặt thoáng ửng hồng, ấp úng:
-Đọc sót hai chữ.
Rồi cô không nhịn được mà phê bình.
-Chữ anh viết như rồng bay phượng múa ấy, nếu viết bệnh án mà cũng thế này thì người khác đọc làm sao được, em ghét nhất là bác sĩ viết ngoáy.
Lục Trình Vũ nghĩ một thoáng cũng thấy vui, chậm rãi đọc cho cô nghe: Độ kiên trì lạnh nhạt (lqd_VA), trừ 20 điểm. Anh di ngón tay từ ý kiến thứ nhất xuống, tuyên bố:
(lqd_Va) Nguyên văn là “Trì Tục Tính Thái Độ”, Đồ Nhiễm đọc sót hai chữ “Trì Tục -tức là kiên trì”, chỉ còn ba chữ “Tính Thái Độ” nghĩa là “Thái độ đối với tình dục”.
-Cho nên em chỉ còn... 40 điểm, không đạt tiêu chuẩn.
Đồ Nhiễm bất bình:
-Cách đánh giá này quá chủ quan, đã nói là mỗi mục 10 điểm, anh lại trừ những 20 điểm.
Hàng lông mày rậm của anh khẽ chau lại, anh hạ giọng:
-Điều cuối cùng rất quan trọng, hậu quả khá nghiêm trọng.
Nghe vậy, con tim Đồ Nhiễm khẽ rung lên, bất giác ngước mắt nhìn anh, ai ngờ anh cũng đang nhìn mình. Cô nhìn sang nơi khác, đưa tay cầm lấy tập hồ sơ cười nói:
-Yên tâm, con người em rất công bằng và khí khái, chưa từng chơi trò ăn miếng trả miếng.
Cô giở trang thứ hai, quả nhiên nghiêm túc nghĩ ngợi.
Đáng tiếc, nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy anh có chỗ nào phải trừ điểm, điều này khiến cô kinh ngạc.
Tư duy của đa số phụ nữ thường thiên về cảm tính, đi theo tiếng gọi của con tim. Còn Đồ Nhiễm đã từng có lần cho rằng mình là thể biến dị, những suy nghĩ lý trí nhiều hơn một chút. Nhưng khi người đàn ông đó thành tâm thành ý ngồi trước mặt cô, hy vọng được nghe ý kiến của cô, mọi bất mãn, mọi ai oán cất giấu trong lòng, mọi nỗi thất vọng mơ hồ trước đây, dường như trong phút chốc đã tan thành mây khói.
Lúc này đây, cô không khỏi thoáng chút ảo não về việc sẽ cho điểm anh như thế nào.
Rõ ràng, có một chuyện tới nay cô vẫn dè dặt không muốn đề cập tới.
Trong cơn phong ba nhỏ nửa năm trước, dường như cô đã vừa khóc vừa làm ầm ĩ mất hết mặt mũi, giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, vừa hối hận vừa ngượng ngập, cô cho rằng mình hoàn toàn có thể xử lý tốt hơn như thế. Vì thế, cô quyết định né tránh chuyện cũ đó.
Trong ba khoảng thời gian, cô lần lượt trừ của Lục Trình Vũ 10 điểm, vừa viết vừa nói nhỏ:
-Anh chẳng có lúc nào là không bận cả, tưởng anh là mình đồng da sắt chắc... trừ hết.
Anh thoáng trầm ngâm:
-Sau Tết là bảo vệ luận văn, đến lúc đó được xét chức danh, không còn trực đêm mấy nữa, chắc sẽ khá hơn một chút.
Cô cười cười:
-Anh tự tin như vậy, chắc chắn được xét sao?
Anh thản nhiên đáp:
-Không có khả năng khác.
Đồ Nhiễm liếc anh với vẻ không đồng tình, gập tập hồ sơ lại:
-Đánh giá xong rồi, cầm lấy đi.
Anh khẽ nhướn mày:
-Chỉ thế thôi à?
-Chỉ thế thôi.
-Không có gì muốn nói hay... muốn hỏi à?
-...
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, rồi lại trừ 10 điểm ở ô đầu tiên. Anh ngước lên nhìn cô, đợi cô giải thích. Cô cười cười:
-Khi đó anh từng nói với em một câu, em vẫn luôn nhớ.
Anh hỏi:
-Câu gì?
Cô khẽ thở dài:
-Khi em bảo anh... đứa con đầu tiên đã không còn, qua điện thoại anh hỏi em lại giở trò gì thế, anh còn nhớ hay không?
Không đợi anh lên tiếng, cô nói tiếp.
-Bọn anh là bác sĩ, cứu người trị thương là đạo đức nghề nghiệp, nếu một bệnh nhân không cứu chữa được, ra tuyên bố tử vong, cứ thế ra đi trước mắt anh, anh sẽ có cảm giác gì? Trên đời này... có rất ít phụ nữ đem con ruột của mình ra làm trò đùa.
Anh nhìn cô mấy giây, nghiêm túc gật đầu:
-Chuyện này anh không đúng.
Anh trầm ngâm.
-Nếu khi đó anh có nói câu đó, thì anh xin lỗi.
Cô hơi bực:
-Sau này em nói chuyện với anh có phải luôn phải mang bút ghi âm, máy ghi âm theo người hay không?
Anh cũng rất bất đắc dĩ:
-Anh thật sự không nhớ.
Cô lườm anh, rất lâu sau mới lên tiếng:
-Bây giờ khi nhìn Đá Cuội... em cứ nghĩ đứa bé ấy trông sẽ như thế nào, nếu nó có thể ra đời...
Chưa dứt lời cô đã thổn thức. Cô cúi đầu, lật tờ giấy viết tiếp: Nói mà không chịu thừa nhận, trừ 20 điểm.
-Đồ Nhiễm!
Lục Trình Vũ nắm lấy tay cô, giọng hơi trầm xuống.
-Anh xin lỗi.
Cô giật tay ra, viết tiếp: Xin lỗi muộn, trừ 20 điểm.
Anh rất tiếp thu:
-Được, sau này anh sẽ chú ý, em đừng giận.
Cô gập tập tài liệu lại, dúi cho anh:
-Bây giờ tổng điểm của anh thấp hơn em.
Lục Trình Vũ lật bảng biểu ra nhìn lướt từ đầu đến cuối:
-Anh cảm thấy, giữa chúng ta không có vấn đề to tát, những vấn đề này chúng ta đều có thể từ từ điều chỉnh. Bây giờ việc duy nhất cần giải quyết, hai chúng ta, ba chúng ta không thể cứ mỗi người một nơi như hiện nay.
Đồ Nhiễm dựa trên lưng ghế, giọng điệu không vừa:
-Chuyện này đợi anh được xét chức danh xong rồi tính.
Anh nhìn cô.
Cô nói tiếp:
-Nếu không được xét, em còn tìm đến người như anh làm gì, đúng là chẳng có tí ưu điểm nào.
Lục Trình Vũ cũng có phần khó chịu:
-Em không tìm anh thì định tìm ai?
-Tìm ai cũng không tìm anh, em phải chọn người nào có nhà, có xe, biết lo cho gia đình.
-Anh cũng có nhà, có xe, anh cũng muốn lo cho gia đình, chỉ có điều giai đoạn này không có thời gian.
Cô cả cười:
-Bác sĩ Tiểu Lục, xin hỏi xe anh là hiệu gì, nhà anh có mấy phòng? Đều do anh tự kiếm hết sao?
>>>>>Vinhanh-annkasi_ Lê Quý Đôn<<<<<
Đồ Nhiễm biết hiện giờ mình đã có thêm một tật xấu, chỉ cần có cơ hội là cô sẽ dùng mọi lời lẽ để châm chọc ai kia.
Nhưng ai kia luôn có thể phản ứng lại rất hờ hững, anh nói:
-Anh vẫn kiếm được một chút, chỉ có điều thời gian học hơi dài, khởi điểm hơi muộn, cứ từ từ tiến vậy. Em cũng đã tiếp xúc với giới bác sĩ nhiều năm nay, chắc cũng nắm được mức lương của bác sĩ thông thường.
Thấy cô không nói gì, anh lại chêm thêm một câu không chút thiện ý.
-Trước khi kết hôn chắc cũng hiểu rõ rồi chứ.
Trong sự chế giễu và phản kháng giữa hai người, cô nhiều lần thất thế, là bởi vì sự mỉa mai của cô dành cho anh không xuất phát từ thực tâm.
Cuối cùng, cô đành tự cười nhạo mình. Cô nghĩ, mình chính là “vật thô tục” và “ vật xuẩn ngốc”mà một nhà sư, một đạo sĩ đã nhắc tới trong Hồng Lâu Mộng (lqd_VA).
(lqd_VA) Hồi thứ nhất của Hồng Lâu Mộng có kể về một hòn đá do bà Nữ Oa vá trời bỏ lại. Viên đá đã được tu luyện nên có linh tính, một hôm gặp một đạo sĩ và một nhà sư tới chỗ nó ngồi, kể chuyện hồng trần vinh hoa phú quý, hòn đá động lòng bèn mượn tiếng người, cất tiếng tự xưng là “vật xuẩn ngốc”.
Thấy cô không nói gì nữa mà chỉ cười cười, Lục Trình Vũ lại càng thêm tò mò, hỏi cô cười cái gì.
Cô nói:
-Bây giờ em chính là mắt một con cá chết. Lục Trình Vũ không hiểu.
Cô đành nói:
-Trước đây có người từng nói, con gái trước khi lấy chồng là bảo ngọc vô giá; sau khi lấy chồng sẽ biến thành viên ngọc chết phai mờ ánh sáng; khi già đi, thì chính là mắt con cá chết (lqd). Có lẽ ngay trước khi cưới em đã là mắt con cá chết rồi.
(lqd) Câu nói của Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, nguyên văn: “Khi con gái chưa đi lấy chồng, khác nào một hạt châu rất quý; lấy chồng rồi, không hiểu tại sao lại sinh ra rất nhiều tật xấu. Dù vẫn là hạt châu đấy, nhưng đã trở thành hạt châu chết, phai mờ ánh sáng; đến già thì không phải là hạt châu, mà là mắt cá đấy! Cũng là một người, sao lại hóa ra ba dạng như thế?”
Lục Trình Vũ không cười, đăm chiêu nhìn cô, cuối cùng kết luận:
-Đồ Nhiễm, con người em nói ra thì không phức tạp đến mức ấy, chẳng qua là trong ngoài bất nhất, ngoài lạnh trong nóng.
Nói xong câu này, anh khẽ nghiêng người, một tay đặt trên vô lăng trước mặt, nhìn cô đăm đăm rồi hạ giọng hỏi nhỏ.
-Anh nói có đúng không?
Đồ Nhiễm nhất thời ngơ ngác, cô vội che giấu, nhỏ giọng nói:
-Đây cũng là ý kiến của anh đối với em phải không, mau trừ điểm thôi.
Sau đó cô nghe thấy anh cười khẽ, trán bị cốc cho một cái, anh nói:
-Sau này đừng có ngốc như vậy nữa, biết không?
Lần này cô lại không kịp đề phòng, đành đưa tay xoa trán:
-Sau này đừng có động chân động tay nữa, biết không?
Anh bình thản trả lời:
-Như thế mà đã tính là động tay động chân rồi?
Cả hai nhất thời không nói gì.
Ngoài cửa xe tuyết rơi dày đặc, mênh mông vô tận.
Gió cuốn mưa lọt qua khe cửa chưa khép chặt, hắt lên tay, bầu trời xanh thẳm ánh lên sắc hoàng hôn dịu dàng, tĩnh lặng dưới ánh đèn, trong tòa nhà đôi lúc lại vang lên tiếng người trò chuyện, rõ là ở kề bên mà lại như xa xôi diệu vợi. Đồ Nhiễm cầm khăn lên quấn từng vòng quanh cổ, Lục Trình Vũ nhìn cô, thoáng ngập ngừng, không lên tiếng.
Khó khăn lắm Đồ Nhiễm mới gạt được suy nghĩ ra khỏi đầu, sực nhớ ra điều gì bèn vừa đội mũ vừa nói:
-Biết không? Bạn anh với bạn em... hai người họ thành đôi rồi. Lục Trình Vũ nghe mà ngỡ ngàng:
-Ai với ai cơ?
Đồ Nhiễm nói rõ hơn:
-Lôi Viễn và Tô Mạt.
-Tô Mạt là ai?
Đồ Nhiễm nhủ thầm người này trí nhớ kiểu gì thế, chỉ cần không nói tới chuyên môn là đầu óc hệt như con cá gỗ, chẳng nhớ nổi điều gì. Cô đành nói:
-Chính là người lần trước bế con đến nhờ anh liên hệ giường bệnh đấy, sau đó chồng cậu ấy đòi ly hôn, cậu ấy muốn tìm luật sư, anh liền giới thiệu Lôi Viễn cho cậu ấy.
Lục Trình Vũ ngẫm nghĩ:
-Thì ra là cùng một người.
Đồ Nhiễm gật đầu:
-Vâng, hai người họ quen nhau như thế rồi thành đôi, hôm nay em đến chỗ Chu Tiểu Toàn, qua thăm Tô Mạt và con cậu ấy, nghe cậu ấy nói thế.
Lục Trình Vũ hơi nhíu mày:
-Sao lại dính đến cả Chu Tiểu Toàn nữa?
Đồ Nhiễm đau đầu, không đủ kiên nhẫn, giọng nói không khỏi cất lên cao vút:
-Bọn họ là hàng xóm.
Anh nói:
-Chuyện này em đã nói với anh đâu, làm sao anh biết được.
Cô lườm anh:
-Anh chàng Lôi Viễn này rốt cuộc nghĩ thế nào, hai anh hay gặp nhau như thế mà cũng không kể với người thân thiết, Tô Mạt không thể gặp thêm một Đồng Thụy An nữa.
Lục Trình Vũ thoáng nghĩ ngợi:
-Cái tay ở cùng với Tôn Hiểu Bạch chính là chồng của bạn em à? Đồ Nhiễm lại choáng váng:
-Đúng thế. Em cũng chưa nói với anh à?
-Chưa.
Cô giễu cợt:
-Xem ra chúng ta không hợp ngồi buôn chuyện với nhau.
Anh nói:
-Thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít.
Cô hỏi:
-Lôi Viễn có nhắc tới chuyện này với anh không?
-Không.
Anh nghĩ một lát rồi vẫn nói ra.
-Anh chỉ nghe nói... bạn gái trước đây của cậu ấy đang định về nước.
-Nghĩa là sao?
-Hỏi cậu ấy có muốn kết hôn không?
-Sau đó thì sao?
-Có lẽ cậu ấy cần thời gian để suy nghĩ.
-Thế Tô Mạt có biết không?
Lục Trình Vũ bật cười:
-Chuyện của người khác, em lo cái gì? Những chuyện kiểu này càng lắm thầy càng nhiều ma.
Đồ Nhiễm thật sự sốt ruột:
-Anh không biết đấy thôi, từ khi yêu tới khi cưới, Tô Mạt đã chịu quá nhiều đau khổ, con người cậu ấy quá tốt, lại không đủ cứng rắn, giờ lại còn tự mình nuôi con. Em quá hiểu cậu ấy, nếu cậu ấy không có ý với Lôi Viễn, thì nói thế nào cũng sẽ không tiến triển với người ta. Giờ chắc chắn cậu ấy đã động lòng rồi, chỉ sợ Lôi Viễn không có ý đó với cậu ấy, cậu ấy khó tránh khỏi lại bị tổn thương...
Càng nói giọng cô càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn rơi rớt lại một tiếng thở dài.
Lục Trình Vũ cúi đầu nhìn cô:
-Đồ Nhiễm, chuyện gì cũng nên nhìn vào mặt tích cực của vấn đề. Bạn bè của em nhiều như vậy, ai gặp chuyện gì em cũng lấn bấn trong lòng, chẳng phải quá mệt mỏi hay sao?
Cô lắc đầu, chậm rãi nói:
-Không giống nhau. Hồi trước khi đi học, bố em bị bệnh. Tiền trong nhà tiêu gần hết, em tới bệnh viện thăm bố, đưa hết tiền trong người cho mẹ, sau đó về đến trường mới phát hiện ra trong thẻ cơm chỉ còn lại có mấy hào. Lúc đó đang bận làm đồ án tốt nghiệp, không có thời gian đi làm thêm, Tô Mạt giúp em tiền ăn nửa tháng trời. Sau đó bệnh bố trở nên nguy kịch, mẹ gọi điện tới trường, tay chân em rủn ra không đi nổi, cậu ấy đã đưa em đến 1f61 bệnh viện... hai chuyện đó, em nghĩ cả đời này em cũng không quên được.
Nhắc tới chuyện xưa, Đồ Nhiễm không khỏi nhớ bố, khóe mắt hơi mọng lên, cô đưa tay dụi mắt, lúc này mới phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đã rất lâu không nói gì.
Cô ngước mắt lên, anh đang nhìn cô.
Đồ Nhiễm không kìm nén được, hỏi anh:
-Lúc bà nội Đá Cuội ra đi, khi đó, một mình anh... chịu đựng như thế nào?
Anh hơi mỉm cười, chỉ nói:
-Anh vẫn ổn.
Cô ôm đầu ngồi đó nghĩ ngợi một lúc:
-Anh nói đi, chuyện của Lôi Viễn em có nên nói với Tô Mạt không, nói cũng không ổn mà không nói lại càng không ổn.
Lục Trình Vũ nói:
-Để nó tự nói đi.
Cô ngạc nhiên:
-Lôi Viễn có nói với cậu ấy không?
Anh ngẫm nghĩ:
-Thằng ranh này nói chuyện không suy nghĩ, nhưng đối nhân xử thế lại rất đáng tin cậy.
Cô nói:
-Anh với anh ta thân nhau bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên là phải nói giúp anh ta rồi.
Lục Trình Vũ không đồng tình với sự mỉa mai của cô.
-Tính nó thế, không giấu được chuyện gì. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là cậu ấy bỏ cô bạn của em, chọn người bạn gái trước. Nghe vậy lòng Đồ Nhiễm thoáng ngao ngán, lại là từ bỏ, lại là lựa chọn, thói đời, đàn ông có điều kiện tốt một chút đều trở thành miếng bánh ngon. Cô cười cười rồi hỏi:
-Bạn gái trước đây của Lôi Viễn, về mọi phương diện, chắc là rất tốt phải không?
Anh thành thật trả lời:
-Đúng là có tốt hơn tình cảnh hiện tại của bạn em, hơn nữa trước đây họ đã có mấy năm tình cảm, cũng vẫn luôn giữ liên lạc.
Cô sững người, sau đó gật đầu:
-Đúng thế, áo quý do mới, người quý do cũ,
Nét mặt Lục Trình Vũ thoáng đờ ra, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô lại nói:
-Biết trước như thế, hà tất như lúc đầu. Chuyện này Lôi Viễn xử lý không đúng, không đúng rồi.
Cô khẽ chỉnh lại khăn quàng, xách túi, mở cửa xuống xe.
Lục Trình Vũ thoáng ngập ngừng, rồi vẫn nói vọng phía sau lưng cô:
-Đó đều là chuyện của người ta.
Cô xoay người quay trở lại, mở cửa xe ra một lần nữa:
-Đưa bản nhận xét vừa rồi cho em.
Lục Trình Vũ không hiểu cô định làm gì, đành đưa tập tài liệu ra. Cô mở ra gạch mấy nét, rồi lại điền thêm mấy chữ, sau đó trả lại cho anh. Anh mở ra nhìn, số điểm ít ỏi còn lại trong ô cuối cùng đều bị cô gạch đi hết, phía cuối có thêm một vòng tròn to bự.
Anh bỗng phì cười:
-Em làm gì vậy, tự nhiên lại cho anh ăn trứng ngỗng.
Cô lại cố ý làm mặt lạnh:
-Anh chưa nghe à, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Cho người ta không điểm, tâm trạng Đồ Nhiễm bỗng phơi phới kỳ lạ.
Cô lên lầu về nhà, bà Vương Vĩ Lệ chưa ngủ, vẫn đang xem ti vi. Cô le lưỡi, vội di chuyển ổ của Đá Cuội về phòng mình, rồi lại chạy ra bóp vai cho mẹ:
-Mẹ, hôm nay sao tinh thần mẹ tốt vậy, không cần ngủ bù ạ?
Bà Vương Vĩ Lệ gạt tay con gái ra:
-Bóp mạnh thế, đau.
Bà lại nói.
-Hôm nay chồng con đến thăm con trai, con lại không có nhà, hai đứa chúng mày làm cái trò gì thế?
Cô vội nói:
-Không ạ, bọn con vừa mới gặp nhau rồi ạ.
Bà ngẩn người:
-Nó về từ sớm, giờ này con mới về, vẫn gặp được nhau à?
Cô ậm ừ qua loa.
Rõ ràng bà Vương Vĩ Lệ có chuyện quan trọng hơn cần nói, vì thế dễ dàng bỏ qua cho cô:
-Hôm nay Tiểu Lục cầm mấy chục vạn tệ đến, mẹ không lấy.
Đồ Nhiễm cố tình tỏ ra sửng sốt:
-Úi, mẹ ơi, sao mẹ lại không lấy, chẳng phải mẹ vẫn luôn cằn nhằn....
Bà lườm con gái:
-Tiền này lấy được hay sao, mẹ trông cháu ruột của mẹ, cam tâm tình nguyện. Nếu mẹ cầm tiền, chẳng hóa ra tự nhận mình là osin là người ngoài sao, cháu nó lớn lên cũng chẳng nhớ tới cái tốt của bà. Nếu con ở nhà, thì số tiền đó con lại nên nhận.
Đồ Nhiễm cười hì hì:
-Mẹ, mẹ đúng là kỳ lạ, mẹ làm tốt lắm.
Bà Vương Vĩ Lệ cũng cười:
-Cho nên tính của mẹ con tuyệt đối đừng có học theo, ở ngoài sẽ chịu thiệt thòi. Khẩu xà tâm phật, ngoài lạnh trong nóng, đã giúp người ta lại còn chẳng được kết cục tốt đẹp gì. Người bây giờ ai cũng thích lời ngon ngọt, hai đứa có khúc mắc gì, nếu không phải là vấn đề nguyên tắc thì mỗi người nhường nhịn, dỗ dành một câu là xong.
Cô cười:
-Mẹ, suy nghĩ của mẹ đúng là thay đổi mỗi ngày, con không theo kịp.
Nói chuyện một lúc, hai mẹ con bèn đi tắm rồi đi ngủ.
Đồ Nhiễm không ngủ được, trong lòng vẫn lấn cấn chuyện của Tô Mạt. Một mặt, cô hy vọng Lôi Viễn có thể thích Tô Mạt nhiều hơn một chút, cuối cùng có thể hạ quyết tâm gánh vác tương lai của hai mẹ con, mọi người đều vui vẻ. Mặt khác, chỉ cần nghĩ sâu hơn một chút, sẽ cảm thấy khả năng này thực sự quá nhỏ.
Nghĩ quẩn nghĩ quanh, thấy lòng lạnh lẽo.
Cô nhớ lại cảnh ba người ngồi nói chuyện với nhau hôm qua, khi Tô Mạt nhắc tới Lôi Viễn vẫn úp úp mở mở, cậu ấy nói, trước mắt cứ thử tiếp xúc xem thế nào đã, vừa mới ly hôn, cũng chẳng có tâm trạng nào nghĩ tới chuyện cưới xin.
Sau đó Chu Tiểu Toàn hỏi, hai người giờ đã đến bước nào rồi?
Tô Mạt nói ngay, tuy thường xuyên gặp nhau, nhưng về cơ bản vẫn đang ở giai đoạn tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Chu Tiểu Toàn nói luôn, hai bên nam nữ trưởng thành cùng có ý với nhau mà cứ ở bên nhau theo kiểu không nóng không lạnh này, về cơ bản có hai khả năng. Anh ta không biết có thể gánh vác được các trách nhiệm khác không, vì thế án binh bất động, gián tiếp cho thấy người này cũng chưa đến nỗi quá tệ bạc. Mặt khác, có lẽ anh ta đối với cậu chỉ... Chu Tiểu Toàn còn chưa nói xong, Tô Mạt đã gật đầu nói, mình hiểu.
Khi ấy, vẻ mặt Tô Mạt bình tĩnh lạ thường, khác xa thái độ của cô thường ngày. Lúc ấy Đồ Nhiễm không nói gì, giờ nghĩ lại lại thấy xót xa, vẻ bình tĩnh ấy, rõ ràng là sự trầm lặng sau khi đã nhận thức rõ sự thật.