Đan Đỉnh Tu Diễm Lục Chương 3 0: Đan dược kỳ điếm

Quyển 1 : Sơ Thí Song Tu
Chương 30: Đan dược kỳ điếm
Dịch : cuoivn
Biên Tập : Lythongcz
Nguồn : 4vn - http://4vn




Dương Hạo miệng há to thành hình chữ O, hắn cảm giác chính mình như vừa tiến vào một cái bẫy sâu không thấy đáy, cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.

Hiệu trưởng thở dài nói : “Nguyên tinh thạch trong Ám thú sào huyệt chính là tài nguyên quan trọng nhất của Lôi Mông Tinh, bây giờ bởi vì ngươi đã giết hắc ma thú trong đó cho nên từ nay về sau sẽ không thể sản xuất ra nguyên tinh thạch nữa.

Dương Hạo bắt đầu hiểu vấn đề của hắn là tại hắn không biết luật :”Nhưng không ai nói cho ta quái vật kia là không thể giết, trước khi ta đi cũng không ai nói tới a.”

“Quả thật là không ai nói.” Hiệu trưởng cố ý liếc Vương Thao một cái “Bởi vì có chút nguyên nhân, chúng ta cũng vừa mới biết nội tình trong đó, trước đây người ở Lôi Mông Tinh còn tưởng rằng Nguyên tinh thạch là tài nguyên thiên nhiên."


Vương Thao không cảm giác được chút nào không ổn: “ Nguồn gốc của nguyên tinh thạch vốn là cơ mật của đế quốc nên không muốn nói cho các ngươi, sự tình lần này có liên quan trọng đại nên mới nhắc tới.”

“Sao ta lại phải chịu trách nhiệm vì một điều luật bí mật cơ chứ ?” Dương Hạo rốt cục tra ra đầu mối “ Vì người không biết thì không có tội, ta căn bản ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, sao có thể như vậy?”

Vương Thao lại nhếch miệng “Chính vì ngươi không biết, cho nên chỉ để học viện khai trừ ngươi, nếu ngươi biết rõ mà cố ý vi phạm, sợ rằng đã chẳng còn tính mạng rồi.”

“Thế nhưng…!!!” Dương Hạo còn muốn tranh biện.

“Được rồi.” Hiệu trưởng ngước mắt nhìn trời “ Lệnh khai trừ đã ban ra, điều này không thể thay đổi, ngươi sau này làm người thì phải thông minh một chút, không nên chọc vào người không nên chọc.”

“Chỉ vì ta đắc tội Vương Chí Tuấn?” Dương Hạo nộ hoả trùng thiên, nếu thật sự cần khai trừ hắn, Dương Hạo cũng không có gì để nói, dù sao học viện này chỉ là sân chơi của đám quý tộc, nhưng nếu chỉ vì một tên tiểu nhân như Vương Chí Tuấn thì thật sự là quá oan uổng cho hắn.

Vương Thao vỗ ngực mà nói: “Ta! Được điều tới bảo vệ Lôi Mông Tinh, trở thành đoàn trưởng kiếm đạo đoàn duy nhất của đế quốc ở đây, cho nên…”

“Cho nên ngươi và học viện cấu kết!” Những lời này Dương Hạo không dám nói, chỉ có Ngã Ti người trời không sợ đất càng không là dám trực tiếp nói ra.

Vương Thao trừng mắt nhìn Ngã Ti một cái, cũng không có phản bác lại, dù sao cha của Ngã Ti cũng là đại sứ của Đế quốc tại Lôi Mông Tinh, mặc dù Vương Thao thuộc về quân đội, nhưng tính trên cấp bậc thì cha của Ngã Ti còn là thủ trưởng của hắn.

“Chuyện này Dương Hạo mặc dù là có sai, nhưng chủ yếu là do không ai nhắc nhở hắn trước” A Mạn Đạt đầu óc linh hoạt, rất nhanh tìm được mấu chốt hỏi đề “Nếu các ngươi cứ như vậy xử tội Dương Hạo, chúng ta cũng sẽ nhờ người khác trị các ngươi vì giấu diếm không báo tội”

“Chúng ta?” Vương Thao và lão hiệu trưởng đều ngẩn người ra.

“Chính là các ngươi, bởi vì các ngươi cố ý không công bố luật bảo vệ Hắc ma thú ra cho nên mới dẫn tới việc Hắc ma thú bị giết trong Ám thú sào huyệt, chuyện này nói ra ngoài có lẽ các ngươi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.” A Mạn Đạt còn quay sang nhắc Ngã Ti “Đi về nói cho cha của ngươi nhờ người theo luật trị tội.”

“Được.” Ngã Ti đáp ứng rồi lập tức kéo Dương Hạo về nhà báo cáo.

“Cái này …” Hiệu trưởng cũng đã luống cuống tay chân. Chuyện bắt đệ tử nộp nguyên tinh thạch vốn chính là bẫy rập của Vương Thao hai người bọn họ, chuyện này nếu để lọt ra ngoài học viện sẽ không thể tránh khỏi liên quan. Vương Thao thân là người trong quân đội, người khác sẽ không có biện pháp nào bắt hắn nhưng hiệu trưởng lão sẽ tương đối thảm. Lão lập tức khẩn trương nhìn sang Vương Thao.

Vương Thao hừ lạnh: “Các ngươi muốn thế nào?”

“Để cho Dương Hạo tiếp tục ở lại trong học viện.”

“Không được!” Vương Chí Tuấn hô to lên. Chuyện hôm nay, khởi nguồn hoàn toàn đều từ tên hỗn đản đó, ánh mắt Dương Hạo chuyển sang nhìn chằm chằm Vương Chí Tuấn, ánh mắt như dã thú khiến toàn thân Vương Chí Tuấn lạnh như băng.

“Tiếp tục lưu học là không có khả năng” Hiệu trưởng nói “Danh sách khai trừ đã giao cho hoàng cung Lôi Mông Tinh xét duyệt, đây là chuyện không thể thay đổi được.”

“Vậy thì trách nhiệm của hiệu trưởng ông cũng không thể tránh đuợc.” A Mạn Đạt rất kiên quyết, nàng biết lúc này chỉ có thể tiếp tục uy hiếp.

“Nếu nói như thế" Lão hiệu trưởng muốn tốc chiến tốc thắng nên đành cố ý không nhìn sắc mặt bất mãn của Vương Thao “Nếu Dương Hạo có thể bồi thường tỏn thất vì giết Hắc ma thú, ta có thể cho hắn tiếp tục trở lại học viện.”

“Bồi thường tổn thất?” Ngã Ti nhất thời dịu xuống, đối với cô gái quý tộc như nàng mà nghĩ, chẳng có chuyện gì đơn giản hơn so với mất tiền “Cần bao nhiêu? Ta sẽ trả ."

“Năm ngàn vạn đế quốc tệ.” Thanh âm của lão hiệu trưởng giống như một dòng nước lạnh làm nụ cười của Ngã Ti cứng lại.

“Năm ngàn vạn lần!!!!” Ngã Ti và A Mạn Đạt cùng la hoảng, các nàng si ngốc đứng ở nơi đó ngay cả dũng khí cãi cọ cũng không có nữa.

Từ sau khi chiến hạm của Ngân hà đế quốc chiếm đánh năm ngàn Tinh hệ, cơ hồ đã thống nhất hơn nửa vũ trụ, Đế quốc tiền tệ đã thành tiền tệ mậu dịch tiêu chuẩn lưu thông. Nhưng đối với các tinh cầu khác nhau, kinh tế cũng có những bất đồng, các tinh cầu giàu có tự nhiên tiền lương sẽ rất cao còn như Lôi Mộng Tinh một tinh cầu nông nghiệp tiêu chuẩn cuộc sống ở mức thấp hơn rất nhiều.

Nhưng bất kể thế nào, năm ngàn vạn lần đế quốc tệ ở đâu cũng là một con số kinh khủng. Đó không phải là số tiền mà một người có thể kiếm được mà chỉ một công ty hoặc một tổ chức tích lũy rất lâu thời gian mới có thể đạt tới.

Tại vũ trụ hàng hành thời đại, tàu con thoi thành công cụ giao thông tương đối thông dụng, một tàu vũ trụ có thể dùng tốc độ ánh sáng qua lại các tinh cầu, chỉ cần hơn mười vạn đế quốc hóa tệ là có thể mua được. Mà năm ngàn vạn lần, đã có thể mua một chiếc đại hình chiến hạm với kiểu dáng mới nhất.
Cho nên cái giá mà lão hiệu trưởng đưa ra căn bản là làm khó nhân, bất luận là ai cũng không có khả năng trong thời gian ngắn ngủn kiếm được nhiều tiền như vậy, càng huống chi Dương Hạo chỉ là một đệ tử xuất thân bình dân.

"Năm ngàn vạn lần, ca ca ca." Vương Chí Tuấn cười rộ lên quái dị "ngươi cho dù đến chết cũng không kiếm được a."

"Các ngươi căn bản là làm khó người ta." A Mạn Đạt cũng nổi giận, cầm tay Ngã Ti nói "Đi, chúng ta đi tìm cha của ngươi."

"Chuyện này căn bản không phải là làm khó, một con hắc ma thú có thể ngưng luyện ra nguyên tinh thạch phi thường khó thấy, cái giá đền bù năm ngàn vạn lần coi như tiện nghi cho hắn rồi a." Hiệu trưởng giang tay ra vẻ vô năng vi lực.

Dương Hạo hít một hơi thật sâu, hắn đến bây giờ đều chưa có nói nhiều, bởi vì hắn đang tự hỏi, đột nhiên trong lúc đó, Dương Hạo hiểu được cuộc đời chính mình trong thời gian gần đây đã có biến hóa khổng lồ, biến hóa này là điều trước kia ngay cả tưởng hắn cũng không dám tưởng đến. Cho nên Dương Hạo ngẫm lúc này đây chuyện phải rời khỏi học viện đối với hắn mà nói có lẽ cũng chỉ là một lần biến hóa, một lần thay đổi khiến hắn càng có cơ hội rèn luyện mà thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời màu đỏ bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, trong đám mây bàng bạc còn có thể thấy vô số tàu vũ trụ tựa như chim bay lượn, Dương Hạo cảm giác được sức mạnh đang tràn ngập trong cơ thể, loại sức mạnh này không phải do ăn đan dược đột nhiên tăng trưởng mà là hắn có tự tin, một bình dân tiểu tử lần đầu tiên có lòng tự tin cùng dũng khí không e sợ bất cứ kẻ nào.

Đây là điều mà địch nhân của Dương Hạo cũng chưa từng ngờ tới .

Tương lai, bọn họ dám chắc sẽ hối hận về hết thảy những gì ngày hôm nay đã phát sinh.

Dương Hạo ngơ ngác nhìn đường phố phồn hoa bên ngoài, hàng nghìn người đi tới đi lui trên ngã tư đường, điều đó và cảnh tượng đìu hiu trong tiểu điếm của hắn quả thực tương phản như nước với lửa.

Bảy ngày này đại khái là quãng thời gian cô đơn nhất trong đời Dương Hạo. Từ sau hiệp nghị cùng hiệu trưởng chỉ khi nào kiếm được năm trăm triệu mới có thể quay lại học viện rồi Dương Hạo liền bắt đầu đại kế kiếm tiền của mình. Kỳ thật kế hoạch này hắn đã sớm có, chính là việc mở tiệm bán xuân dược cùng Hỗn nguyên tử.

Nói thật, Dương Hạo cho dù bị đánh chết cũng không nguyện ý mở tiệm xuân dược, một thanh niên tuổi còn trẻ như hắn cho dù là làm thuê cho người ta cũng có thể diện hơn so với làm ông chủ tiệm xuân dược. Thế nhưng Hỗn nguyên tử lão gia đó quả là có tài miệng lưỡi, nói cái gì mà điểm mạnh nhất của xuân dược phái tu tiên chính là luyện chế xuân dược, còn nói cái gì xuân dược của mình là thiên hạ vô song trên đời ít có, chỉ cần bán ra cam đoan sẽ cháy hàng, rất nhanh sẽ có thể kiếm được năm trăm triệu.

Dương Hạo cũng là vì có thể sớm ngày trở lại học viện lỡ bốc đồng nhận lời chạy đến kinh thành Lôi Mông Tinh mở tiệm xuân dược. Lúc rời khỏi học viện, Ngã Ti cùng A Mạn Đạt y y không muốn nước mắt như mưa, nhất là Ngã Ti, thiếu chút nữa định đi theo Dương Hạo lại đây làm vợ ông chủ tiệm xuân dược rồi. Cuối cùng Ngã Ti đành giao chiếc khóa một cửa hàng cho Dương Hạo coi như phần vốn mở tiệm còn A Mạn Đạt cũng đem x13 coi như lễ vật đưa cho Dương Hạo. Cho nên Dương Hạo đã mang theo một người máy cùng một lão quỷ trong bụng bắt đầu cuộc sống buôn bán xuân dược của mình.

Cửa hàng của Ngã Ti là quà tặng của Lôi Mông Tinh hoàng gia nhân dịp sinh nhật nàng, vị trí địa lý dĩ nhiên không có gì phải phàn nàn, cửa tiệm ở trên một ngã tư đường buôn bán phồn hoa nhất của kinh thành Lôi Mông Tinh, nơi này mỗi ngày có hơn mười nghìn lượt người qua lại, có thể nói mở tiệm gì cũng đắt hàng. Tất nhiên, ngoài cửa hàng của Dương Hạo.

Khai trương bảy ngày mà vẫn không có một ai dám bước vào cửa tiệm, Dương Hạo đang cảm giác được sự thất bại cay đắng.

" Cái gì mà bán ra là sẽ cháy hàng, cái gì trên đời vô song, bây giờ ngay cả người xem hàng cũng không có." Dương Hạo vừa chậm rãi bỏ nguyên liệu vào trong Tinh cương hỏa dong lô vừa mắng Hỗn nguyên tử.

" Điều này sao có thể!" Hỗn nguyên tử cũng không thể giải thích được " Xuân dược của chúng ta là đệ nhất lưu a, chẳng lẽ tất cả người trên tinh cầu này đều không biết nhìn hàng sao ?"

" Mỗi ngày hơn mười nghìn người đi ngang qua cửa hàng chúng ta, chẳng lẽ nhiều người như vậy mà không ai biết nhìn sao, mấu chốt có lẽ là do đan dược của lão có chuyện!"

" Nói loạn!" Nói đan dược có chuyện vậy quả thực là đạp trúng cái đuôi của Hỗn nguyên tử " Khẳng định là người trên tinh cầu này không cần xuân dược, căn bản là không có cửa cho xuân dược."

" Rất xin lỗi......" X13 ông ông bay ra, tựa như một con ruồi thích làm phiền " Chỗ cách tiệm chúng ta chưa tới năm mươi thước có một tiệm xuân dược sinh ý mười phần thịnh vượng, ta đã tới nhìn qua......"

Dương Hạo phất phất tay, không muốn cho nó nói tiếp :" Ta biết rồi, đó là tiệm của một hành thương mở ra, lần trước lúc ở nhà Ngã Ti ta từng nghe được hắn nói chuyện cùng đại sứ, xuân dược bọn họ đưa tới đều là dụng khoa học tạo thành thôi."

" Vậy tiệm xuân dược kia mới gọi là Thiên vạn tính " X13 nói " Theo ước tính của ta, bọn họ mỗi ngày bán hơn mười xe hàng, thu hoạch ít nhất cũng hơn mười nghìn đế quốc hóa tệ."

" Chỉ cách nhau có mười thước mà bọn họ sinh ý tốt còn chúng ta không mở hàng chẳng lẽ còn không phải do thuốc sao?" Dương Hạo như tìm được cơ hội liền liều mạng công kích Hỗn nguyên tử " Rốt cuộc là khoa học vẫn lợi hại còn tu tiên phương pháp của lão đã sớm quá thì rồi."

Hỗn nguyên tử quả nhiên bị hai người đả kích chỉ nói rất bé :" Vì không có ai dám thử thuốc của chúng ta thôi!"

" Bởi vì quá thối!" X13 cùng Dương Hạo cùng đồng thanh " Mới làm ra mấy trăm viên Long hổ đại hoàn đan đặt ở trong quầy đã khiến cả tiệm thối y như nhà vệ sinh rồi làm gì có ai dám tiến đến."



" Ta cũng không có biện pháp gì " Hỗn nguyên tử ra vẻ còn rất ủy khuất " Long hổ đại hoàn đan vốn có cái mùi đặc trưng đó, thối thì thối nhưng hiệu quả rất tốt a, ăn một viên cam đoan có thể đại phát xuân tình."

" Uy, lão gia, lão không thể dạy ta làm ra đan dược có mùi đỡ hơn một chút sao?" Dương Hạo bất đắc dĩ hỏi " Cả ngày không phải Long hổ đại hoàn đan thì là tăng lực hoàn, tất cả đều vừa thối lại vừa khó nuốt, người ta mua xuân dược là muốn trở về vui vẻ chứ không phải để chịu khổ."

" Chuyện này cũng có thể trách ta sao, chế tạo đan dược càng mạnh thì cần phải có nguyên liệu cùng đan lô ......"

" Uy, chẳng lẽ cái này không phải đan lô sao ?" Dương Hạo chỉ vào Tinh cương hỏa dong lô.

" Nhưng đan lô này của ngươi mới chỉ có thể chế được sơ cấp đan dược thôi." Hỗn nguyên tử đã nghĩ ra một cớ " Nếu muốn chế tạo xuân dược hữu hiệu hơn trừ phi chúng ta có thể tìm được đan lô cao cấp hơn so với cái này."

" Lấy cớ!" X13 cùng Dương Hạo lại cùng lên tiếng.

Trong khi nói chuyện, bên trong tinh cương hỏa dong lô cạnh Dương Hạo đột nhiên vang lên một tiếng nổ, một đám khói đen bao phủ cả đầu của Dương Hạo, cơ hồ cả bộ tóc đều cũng đã gần như là bị cháy.

“Ngừng !!! Tử quỷ lão đầu tử, lão muốn ta chế tạo là cái gì???” Dương Hạo phẫn nộ rống to, hôm nay Hỗn nguyên tử không biết ăn phải cái gì mà sau khi luyện xong mấy trăm viên long hổ đại hoàn đan tự nhiên lại khùng lên kêu Dương Hạo luyện chế một loại đan dược mới. Dương Hạo không rõ cho nên nghe theo và đi làm, ai có thể ngờ tới ngay lúc sắp đại công cáo thành thì lại xảy ra vụ nổ mạnh thế này.

“Có phải là nổ rất lớn đúng không ?” Hỗn nguyên tử lại có vẻ hưng phấn.

“Thiếu chút nữa là đã nổ tung luôn cái mũi của ta rồi.” Dương Hạo nghiến răng giân dữ nói.

“Đồ đệ ngoan, mau xem xem bên trong lô có phải có một nắm hạt màu đỏ?”

Dương Hạo hít thở một lúc rồi mới nghi hoặc liếc mắt nhìn vào đan lô, quả nhiên là có một nắm hạt màu đỏ. “Có, có, nhưng …”

“Đã thành công rồi!!!” Hỗn nguyên tử vui vẻ hô lên “Đồ đệ ngoan, ngươi quả nhiên là một kỳ tài luyện đan, mỗi loại đan dược đều chỉ một lần là thành công, cái hạt màu đỏ kia chính là một biến chủng thư tính của Long hổ đại hoàn đan.”

“Cái gì mà thư tính biến chủng?” X13 bay lại, quay về phía nắm hạt màu đỏ xem xét.

“Long hổ đại hoàn đan chính là đan dược phụ trợ trụ cột, lấy nó làm cơ sở nên có nhiều biến thể dan dược, thích hợp cho nam nhân dùng chính là biến chủng hùng tính, thích hợp dùng cho nữ nhân chính là biến chủng thư tính.” Hỗn nguyên tử thao thao bất tuyệt.

“Vậy cái loại này chính là thích hợp cho nữ nhân dùng?” X13 liên tục ghi lại những gì mà Hỗn nguyên tử nói, nó quả thật là rất là ham học. <@phải chi mình được như nóa nhỉ >

“Đó là đương nhiên.” Hỗn nguyên tử đã quên mất vừa rồi đang bị chửi, mà còn dương dương tự đắc “Loại đan dược này có tên là Hồng phu nhân, chuyên dành cho nữ nhân dùng, chỉ cần nữ nhân dùng một chút thôi sẽ khiến cho xuân tâm nhộn nhạo.”

“Thế nhưng …” Dương Hạo nhìn chỗ đan dược, muốn nói mà lại thôi.

“Hồng phu nhân chính là liệt tính dược, quả thực chính là một loại đan dược cần có trong nhà, nó chỉ có một tác dụng phụ đó là sau khi nữ nhân ăn vào sẽ khiến cho thần trí trở nên rất là đơn giản, hỏi chuyện gì đều sẽ thành thật trả lời, dưới tác dụng của dược tính sẽ không có một câu nào giả dối. Đúng là dụng cụ để thẩm vấn nữ phạm tốt nhất.”

“Thế nhưng …” Dương Hạo sắc mặt quả thật là rất khó coi.

“Có gì không tốt sao đồ đệ ngoan, dược điếm của chúng ta lại có thêm một loại đan dược, ngươi còn không cảm ơn sư phụ lão nhân gia ta.”

“Thế nhưng đan dược này cũng rất khó ngửi !!” Dương Hạo rốt cục bộc phát “Quả thực còn có vị như axit, lão muốn nữ nhân ăn cái này sao. Lão lại tạo ra thêm một cái phế vật, đúng là một phế tài.”

Dương Hạo quả thực là bị tức điên rồi, dược điếm của bọn họ bây giờ đúng là một xuân dược điếm nhưng có một vấn đề đó chính là đan dược có mùi vị quá mức khó chịu, cho nên căn bản là không ai dám bước vào, nếu không nhanh chóng giải quyết vấn đề này thì sinh ý vĩnh viễn không có khởi sắc.

Ở một bên X13 hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của người khác, mà lại hạ giọng nói thầm:”đã bảy ngày trôi qua mà không kiếm được một đồng nào nếu tiếp tục như thế này chỉ sợ không có gì khác hơn là chỉ có thể đóng của tiệm. Ngàn vạn lần đừng đem ta đi bán sắt vụn, mặc dù trên người ta có trang bị phản trọng lực nhưng cũng chỉ là thứ phẩm, thật sự là không đáng tiền …”

Không đợi Dương Hạo đụng đến đan lô thì X13 đã lấy nó tự đặt lên đầu. Yên tĩnh vài ngày thì đột nhiên có âm thanh của một người khách bước vào.

Có khách đến, Dương Hạo đột nhiên lên tinh thần. Từ cửa nhìn vào thì thấy đó là một lão nhân ăn mặc kỳ quái, lão nhân trông có vẻ nham hiểm, da đầu nhăn nheo, một tay cầm một cây gậy màu đen, tay kia thì cầm một cây quạt nhỏ, tuy trời không có nóng nhưng tay lại quạt liên tục.

“Đại .. đại thúc, hoan nghênh quang lâm.” Lần đầu tiên gặp được một khách nhân cho nên Dương Hạo hết sức hoan nghênh.

“Ngô …” lão nhân không có liếc nhìn trái hay phải mà trực tiếp đi đến, “Nghe nói các người cũng bán xuân dược.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Dương Hạo giống như là một người bệnh mà có người đến thăm vậy, thấy có người đến nhất thời mặt mày hớn hở, “ngài quả thật là đến đúng chỗ, chúng ta quả thật là bán xuân dược, bảo đảm ngài tới rồi sẽ không muốn rời đi, ăn vào rồi là không muốn dừng.”

“Ăn vào là không muốn dừng?” con mắt của lão nhân trợn to, “như thế thì không phải đã thành độc dược rồi sao?”

“Đồ đệ ngốc, ngươi định đuổi khách sao, phải nói là ăn rồi sẽ cứng mãi .”

“Là, là ăn vào sẽ cứng mãi.” Dương Hạo làm sao có thể biết cách nói chuyện chứ, chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn mà thôi.

Lão nhân lúc này mới vừa lòng, ung dung đi tới bên quầy. Thực ra lão nhân này chính là khách quen của “Thiên Vạn Tính”. Từ sau khi Ngân hà đế quốc khai trương dược điếm cơ hồ đã lũng đoạn thị trường xuân dược của cả Lôi Mông tinh, do đó giá tiền của các loại thuốc bên trong “Thiên Vạn Tính” đã tăng lên ít nhất là gấp ba, hôm nay lão nhân tới xem thì phát hiện một gói giá đã tăng lên 200 đế quốc tệ, quả thực là so với cướp còn muốn hơn, cho nên lão nhân không có mua.

Ai biết vừa đi không xa lại thấy xuân dược điếm nho nhỏ của Dương Hạo, lão nhân tuổi cũng đã lớn cho nên không đủ linh mẫn đến tận bây giờ cũng không có cảm nhận được mùi hôi đặc trưng ở đây.

“Đại thúc, đại thúc, dược hoàn của chúng ta vừa tốt lại vừa rẻ, chỉ cần năm mươi đế quốc tệ là có thể giúp cho một người có thể long tinh hổ mãnh, so với trai tráng còn lợi hại hơn!” Dương Hạo dựa theo Hỗn nguyên tử dạy mà thuyết phục khách.

Cái lão Hỗn nguyên tử, dạy người luyện đan có thể nói là không ra gì nhưng mà dạy người ta mua bán thì có thể nói là thuộc hàng nhất lưu, cứ như vậy vừa nói hắn vừa cúi đầu cẩn thận mở ra mười khỏa long hổ đại hoàn đan thành phẩm cho lão nhân xem.

Nhưng cũng chính là, sau khi cúi đầu một thời gian, mùi vị kia cuối cùng cũng xông vào mũi của lão nhân khiến cho mặt lão trở nên trắng bệch, cố gắng lắm mới trụ lại mà không có nôn mửa :”Trời ơi, thối hơn cả tất của lão bà nhà ta nữa ! Đó là mùi gì vậy ?”

“Mùi thuốc !” X13 quả nhiên đúng là một robot, ngay cả nói dối một chút cũng không biết.

“Tái kiến!!” lão nhân quay đầu bỏ chạy, đôi tay run run, mùi đó còn nặng hơn cả đôi tất dơ thì quả thực khiến cho người khác không dám lưu lại.

“Chậm đã, chậm đã!!!” thật khó khăn mới có được một khách nhân Dương Hạo sao có thể để cho lão đi chứ, hắn dựa vào sức trẻ, tay chân còn lanh lợi hoạt bát của mình mà chạy nhanh đến chặn cửa lại.

Lão nhân nghiêm mặt nhìn Dương Hạo :”Làm gì đây? Chẳng lẽ ngươi định ép ta ăn thứ trứng thối của nhà mi phải không?”

“Sao có thể thế, chúng ta hãy từ từ thương lượng.” Dương Hạo cố gắng xuất ra một khuôn mặt tươi cười, đi đến cố gắng thuyết phục lão nhân quay lại, “đại thúc, người cũng biết, cổ nhân có nói, thuốc tốt thì khó uống, nói cách khác thuốc càng tốt thì càng khó uống.”

“Ngươi đừng nói nữa, cổ thoại chỉ nói là khó uống, cho đến bây giờ cũng chưa từng có đề cập đến cái mùi thối kinh khủng này.” Lão nhân này không ngờ lại có đầy bụng văn chương.

Dương Hạo thầm mắng lão Hỗn nguyên tử, nếu không phải cái lão vương bát đản xuất ra đan dược có mùi hôi như thế thì sẽ không có phiền toái như thế này :”Nhưng đạo lý thì lại giống nhau, thuốc của chúng ta tuy có khó ngửi một chút, nhưng chỉ dùng thuần trung dược để chế tác, trong đó lại không có chất bảo quản, an toàn sử dụng, ăn vào dễ dàng tiêu hóa, so với sản phẩm của hành hương bên kia tốt hơn nhiều lắm.”

“Ngươi đương nhiên là dễ tiêu hóa rồi.” Lão nhân tức đến phát run ”Nó thối như kít rồi thì còn tiêu hóa cái rắm, trực tiếp thải ra cho xong.”

“Xuân dược!!!” Dương Hạo tức đến không thở nổi, đột nhiên hét lên như sấm ”Đây chính là xuân dược, lão có thể vũ nhục ta nhưng không thể vũ nhục xuân dược được, nó là xuân dược tốt nhất trên thế giới, nếu như lão ăn vào mà không có hiệu quả thì ta sẽ nuốt hết bọn chúng.”

“Hảo đồ đệ!” Hỗn nguyên tử thấy đồ đệ bảo trì cho danh tiếng đan dược của bổn phái, trong lòng cực kì vui vẻ, khen ngợi không ngớt nhưng lão làm sao biết rằng Dương Hạo thật sự là vì không mở hàng mấy ngày rồi nên quá nóng nảy, hắn làm như thế cũng chỉ là hy vọng có thể mở hàng được mà thôi. . <)

Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, lão đầu bị hắn dọa cho trợn mắt há mồm, lão mở cái miệng mà hàm răng chỉ còn lại vài chiếc ngây ngốc nhìn Dương Hạo, không biết có phải lão mắc chứng si ngốc nữa hay không.

“Ngài hãy mua hai khỏa đi.” Dương Hạo cơ thể không tự chủ được liền run run, hắn cũng không đợi lão nhân trả lời đã lấy hai viên Long hổ đại hoàn đan thối hoắc đưa cho lão đầu.

Lão nhân lúc này mới a a hai tiếng, giờ mới thở lại bình thường, lão không bị Dương Hạo dọa chết đúng là có trời phù hộ, lão nhìn thấy Dương Hạo với khuôn mặt hung thần ác sát đem hai lạp đan dược đưa đến không thể làm gì khác hơn là đành phải nói :”Thuốc thì ta có thể cầm lấy mà dùng, nhưng mà ta lại không có tiền.”
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nhìn bộ dáng của lão đúng là cho dù có mất mạng cũng không thể để mất tiền. Dương Hạo hiểu rằng số của mình chính là thiên tân vạn khổ, vất vả lắm mới có được một người khách, không ngờ lại là một lão gia hỏa thà mất mạng mà không chịu mất tiền. Bất đắc dĩ đành phải nhận thua :”Được rồi được rồi, lão hãy đem về mà dùng, nếu sau khi dùng xong mà thấy kết quả tốt thì trở lại tìm ta mà mua.”

Dương Hạo còn chưa dứt lời đã thấy trên tay mình nhẹ tênh, gói thuốc đã biến mất, lão nhân khi nghe đến miễn phí thì dùng tốc độ nhanh như chớp mà chụp lấy túi đan dược, sau đó chạy ra khỏi cửa tiệm biến mất không còn thấy bóng dáng.

“Hắc hắc hắc” Hỗn nguyên tử ở bên trong bụng của Dương Hạo cười lớn trêu chọc, “đồ đệ ngoan, ngươi cuối cùng cũng đã mở hàng rồi, hung hăng nửa ngày, cuối cùng lại miễn phí cho người ta.”

“Thôi đi, đan dược của lão phát minh ra chỉ có miễn phí mới có người dùng mà thôi.” Dương Hạo ngồi phía sau quầy, “hy vọng ăn vào sẽ không chết người, lão ấy đã già như thế rồi, vạn nhất không kiềm chế được dược tính thì biết làm sao ?”

“Yên tâm đi!” Hỗn nguyên tử lại bắt đầu suy diễn, “Xuân dược phái tu tiên chúng ta huyền diệu vô cùng, đan dược này đối với người tu tiên chúng ta chính là linh đan diệu dược, nhưng mà đối vơi người thường thì chỉ có dược tính bình thường, chỉ cần dùng không quá nhiều, thì chỉ có tốt chứ không có hại, ngươi cứ chờ đi lão nhân ấy sẽ quay lại tìm chúng ta nữa đó.”

“Quay lại?” Dương Hạo hừ hừ “Hy vọng không phải là người nhà lão mang quan tài của lão đến tìm chúng ta.”

Nguồn: tunghoanh.com/dan-dinh-tu-diem-luc/quyen-1-chuong-30-n94aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận