Điện thoại trên bàn vang lên, Lãnh Tử Tình nhìn số máy nội bộ, là đường dây từ văn phòng giám đốc gọi đến! Nếu là người khác, cô sẽ cân nhắc không tiếp. Bởi vì ít nhất trong vòng một tuần, cô sẽ không nhúng tay vào công việc kinh doanh, điểm mấu chốt là không thể mù quáng can thiệp.
"Alo?" Lãnh Tử Tình nhấc ống nghe lên.
Thiết kế ống nghe của chiếc điện thoại này cũng thật thích, cảm giác mềm mại áp vào tai rất thoải mái. Phần chỗ tay cầm cũng làm bằng da, rất mềm.
"Tử Dạ, đã thích ứng chưa?" Tiếng nói ôn hòa của Hóa Bá từ bên trong ống nghe truyền đến càng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
"Tốt lắm! Cảm ơn anh!" Lãnh Tử Tình bày tỏ sự cảm kích chân thành.
Đáp lại từ bên kia là tiếng cười khẽ: "Em quả nhiên là rất cao tay, mới nói vài câu gì đó đã làm cho Chu Đồng phải bày ra vẻ mặt như vậy? Trong trí nhớ của tôi, người có thể áp đảo được khí thế của cô nàng ấy mới chỉ có một mình em thôi đấy!"
"Thôi anh đừng chế giễu tôi nữa! Tôi còn tưởng là chuyện tốt gì đâu! Đã có một người xuất sắc như vậy rồi, anh còn tuyển một người không hề có kinh nghiệm công tác như tôi vào để làm chi nữa? Hoa Bá, tôi thật sự là bị anh khiến cho hồ đồ rồi!" Lãnh Tử Tình than thở, thầm oán.
"Ở trong mắt tôi, không có người nào xuất sắc hơn so với em!" Hoa Bá không chút do dự nói, "Tôi tin tưởng em, Tử Dạ! Em cũng nên tin tưởng chính mình! Có việc gì cần, đừng quên tìm tôi, tôi rất vui được vì em mà cống hiến sức lực!"
Lãnh Tử Tình hé miệng trêu chọc: "Được rồi, được rồi! Hoa Bá, tôi như thế nào lại có cảm giác anh không phải đang tìm chủ biên mà giống như đang tìm người yêu nha! Anh ưu ái tôi như vậy, cẩn thận tôi lại đắc ý vênh váo! Ha ha…"
Cùng trải qua vài năm thân thiết, Lãnh Tử Tình sớm đã quen với cách trao đổi giữa hai người. Bất kể là trên mạng hay trên điện thoại, chỉ cần không phải mặt đối mặt, con người Hoa Bá trong mắt Lãnh Tử Tình vẫn là một hình tượng Elaine như trước, một cô bé nữ sinh đeo kính mắt dễ thương.
"Tôi chính là đang tìm người yêu!" Hoa Bá đột nhiên thì thầm nói một câu.
Lãnh Tử Tình cười khanh khách, nghe không rõ lắm anh vừa lẩm bẩm cái gì: "A? Anh vừa nói gì vậy?"
"À, không có gì! Ha ha, tốt lắm, em làm quen một chút với công việc đi, tan tầm cùng nhau về, tôi đưa em!" Khẩu khí chắc chắn không thể nghi ngờ.
"Được rồi, vậy tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh!" Lãnh Tử Tình tâm tình vui vẻ. Hoa Bá thực sự là một cấp trên rất tốt. Loại thái độ này không phải có thể cố tình giả bộ.
Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, Lãnh Tử Tình cố gắng để mạch suy nghĩ và tư duy của mình thật tỉnh táo, để tiếp nhận được càng nhiều thông tin của Hoa Bá. Quả nhiên, ngoại trừ Chu Đồng đã tới thăm hỏi ra, ba vị phó chủ biên còn lại của cô đều không có xuất hiện. Xem ra Hoa Bá thực sự hiểu rõ cấp dưới của mình.
Ngồi lên xe Hoa Bá, Lãnh Tử Tình không nén được vươn ngón tay cái: "Hoa Bá, tôi thật sự rất khâm phục anh nha! Làm sao mà anh lại hiểu rõ về cấp dưới của mình như vậy?"
Hoa Bá nở nụ cười: "Tôi nhìn người rất chuẩn! Thầy tướng số có nói, tôi có một đôi mắt có thể thấy rõ được lòng người. Giống như em, tôi liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy em có một trái tim thiện lương và thuần khiết!"
Lãnh Tử Tình lắng nghe hết sức nghiêm túc, lại đột nhiên phát hiện ra anh đang nói đùa…
Giẫn dữ đập một cái lên cánh tay Hoa Bá: "Nói chuyện đứng đắn chút đi! Cái gì mà thầy tướng số chứ!"
"Ha ha, ha ha!" Hoa Bá sảng khoái cười vang.
Lãnh Tử Tình cũng nở nụ cười theo. Kỳ thực, vấn đề cô đưa ra vốn đúng là thật ngu ngốc.
Hiểu rõ cấp dưới của mình là một cấp trên thông minh, những lãnh đạo ưu tú dường như đều có khả năng này. Tuấn Vũ có phải là cũng như vậy hay không?
Đột nhiên phát hiện bản thân mình bỗng dưng thất thần. Thật là, anh ta quản lý công ty thế nào thì có quan hệ gì với cô chứ?! Làm sao mà đột nhiên cô lại nghĩ đến anh ta vậy?
"Tử Dạ, hôm nay về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai cùng tôi đi tham dự một bữa tiệc rượu." Kỹ thuật lái xe của Hoa Bá rất tốt, xe chạy giống như tính cách của anh vậy, rất ôn hòa, điềm đạm.
"Tiệc rượu? Tôi không muốn đi đâu!" Lãnh Tử Tình vừa nghe đến tiệc rượu liền thấy đau đầu, cô rất không thích loại hoạt động xã giao này. Người với người chỉ toàn vờ vịt nói chuyện, lại còn phải mặc những bộ trang phục gò bó không thoải mái.
"Không muốn?" Hoa Bá làm bộ nghiêm trang nói, "Lãnh Tử Tình chủ biên, em có biết nếu em không đi sẽ có hậu quả thế nào không?"
Lãnh Tử Tình buồn cười nhìn anh: "Hoa Bá giám đốc! Mời ngài nói…"
"Thì chính là em không thực hiện chức trách của mình theo như yêu của nhà xuất bản, như vậy có tính là vi phạm hợp đồng không?" Hoa Bá mỉm cười đáp lại.
"Ah? Thế này không phải là tôi đã tự đào hố cho mình nhảy vào sao?" Lãnh Tử Tình ra vẻ
tức giận!
"Ha ha, cũng có thể nói như vậy." Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
"Anh cũng biết, tôi là tối đau đầu khi phải tham gia tiệc rượu mà!" Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ day day huyệt thái dương.
Hoa Bá cười nói: "Tôi biết. Thời gian cũng không dài lắm đâu. Có cần tôi cùng đi chọn mua một bộ lễ phục thích hợp không?"
"Không cần, tôi có thể tự mình đối phó được!" Lãnh Tử Tình thản nhiên cười.
"A? Sẽ không khiến tôi mắt tròn mắt dẹt chứ?"
Lãnh Tử Tình trừng mắt liếc anh, biết ý tứ anh muốn nói gì. "Yên tâm đi! Tôi vẫn còn biết phân biệt công tư rõ ràng!"
Cô biết anh rất hiểu cô, hai người họ trước đó vài năm trong lúc trò chuyện có từng đề cập đến sự bất mãn của mình đối với tiệc rượu. Cô thậm chí còn từng kể qua, có một lần vì mâu thuẫn với cha, bắt cô tham gia mấy thể loại tiệc này, cô đã mặc một bộ quần áo bình thường hàng ngày tới, khiến Lãnh Huyền Thiên tức giận đến phùng mang trợn mắt!
Hoa Bá đơn giản là muốn nhắc đến câu chuyện quá khứ này của cô.
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã dần không còn khoảng cách. Lãnh Tử Tình cũng không còn thấy sự căng thẳng kia nữa. Nhất là mỗi khi hai người bàn luận về một chuyện gì đó, Lãnh Tử Tình phát hiện cô có thể đem hình ảnh Hoa Bá và Elaine nhập lại làm một! Xem ra, cô đã thực sự có được một người bạn tri kỷ khác phái!
Có lẽ Lãnh Tử Tình không biết, Hoa Bá cho tới giờ vẫn luôn là một lãnh đạo vô cùng nghiêm khắc. Cũng chỉ duy nhất khi đối mặt với cô, anh mới vĩnh viễn xuân phong ấm áp…