Anh Hùng Chí
Tác giả: Tôn Hiểu
Quyển V: Hành trình sang Tây.
Chương 7: Trời già còn mắt
Hồi 1
Người dịch: Forev3r Alone
Biên dịch: Yến Linh Điêu
Nguồn: 4vn
Lại nói Tần Trọng Hải không địch lại Sát Kim, ba quân tan vỡ vội tháo lui về Ngọc Môn quan.
Bị Tứ vương tử dẫn quân đuổi giết. Đám người cắm đầu chạy trối chết, chỉ mong nhanh nhanh tới Ngọc Môn quan. Nhớ tới Tiết Nô Nhi đang đợi tại đấy lại càng cố sức ra roi thúc ngựa nhanh hơn.
Toàn quân liên tiếp bị truy đuổi mấy ngày, ban đêm không dám hạ trại nghỉ ngơi mà chỉ ngồi trên ngựa nhắm mắt nghỉ tạm một chút. Chỉ thương cho đàn chiến mã bôn ba, nhiều con không chịu nổi lao lực đã gục dọc đường.
Sắc mặt quân sĩ thì xám xịt, tinh thần bạc nhược, lo lắng chưa đến Ngọc Môn quan đã bị Tứ vương tử đuổi kịp.
Trong cơn giận dữ, Tần Trọng Hải không tiếp tục múa đao xoay tròn dưới đất mà đứng dậy phóng thẳng tới Kim Câu Trận.
Y xông lên đầu tiên, vận khởi thức thứ tám trong "Hỏa Tham Nhất Đao" là Long Hỏa Phệ Thiên, mạnh mẽ như một con rồng lửa cuốn tới. Thân hình y xoay tròn như con vụ, trên đao hừng hực lửa cháy hung ác không khác loài yêu ma. Đàn ngựa bị ánh lửa dọa cho chạy tán loạn. Tần Trọng Hải điên cuồng gào lên:
- Dám giết thủ hạ của ta, toàn bộ thường mạng cho lão tử!
Y vung cuồng đao loạn trảm, vài tên lính dũng mãnh ngáng đường đều bị chém chết ngay tại chỗ. Vừa xông đến thì Kim Câu Trận lập tức lộ ra một lỗ hổng lớn. Tần Trọng Hải thấy thời cơ đã tới, vội quát:
- Chúng đao phủ nghe lệnh, toàn quân rút lui, hội hợp tại Hồ Lô cốc!
Một gã thuộc hạ thấy y vẫn tiếp tục vung đao chiến đấu, cả kinh nói:
- Tướng quân, vậy còn người?
Tần Trọng Hải quát:
- Nhiều lời cái gì? Mau chạy đi!
Quân lệnh như sơn, người nọ không dám chần chờ nữa, liền cùng mọi người thoát ra. Thủ hạ của Sát Kim đuổi theo lại bị Tần Trọng Hải huơ đao chém chết sạch.
Không bao lâu, đàn ngựa tiếp ứng đã tới. Đám đao phủ tìm được đường sống trong chỗ chết, liền nhảy lên ngựa hấp tấp mà chạy.
Tần Trọng Hải thấy thuộc hạ đã đào tẩu, vừa định lên ngựa chạy theo thì bỗng thấy đao phong từ đằng sau chém tới, lại là Sát Kim ra tay. Đao thế mạnh mẽ, Tần Trọng Hải vội vàng xuống ngựa lăn người tránh thoát. Chỉ thấy Sát Kim lạnh lùng nhìn y, nói:
- Thủ hạ của ngươi có thể đi, ngươi thì không thể!
Chúng thuộc hạ của Sát Kim thấy Tần Trọng Hải chỉ còn một mình thì hè nhau xông tới muốn vây công, có điều võ công của Tần Trọng Hải đâu phải là loại để múa cho đẹp, Kim Câu Trận chỉ là võ thuật dụng trong chiến trận, há có thể chế phục võ lâm cao thủ? Đao quang lóe lên, nháy mắt trảm rụng ba mấy chân ngựa tạo ra một lối thoát.
Sát Kim thấy bọn thuộc hạ kinh hoàng né tránh, không làm gì được Tần Trọng Hải, lúc này điềm nhiên nói:
- Các ngươi hãy đuổi theo bọn đao thủ, tên này để ta.
Thủ hạ của Sát Kim thấy Tần Trọng Hải giết người như ma quỷ câu hồn, nghe thượng cấp ra lệnh thì như được đại xá, vội vàng thúc ngựa rời đi.
Sát Kim ngồi trên ngựa ngạo nghễ nhìn Tần Trọng Hải, nói :
- Ngươi đứng lên, buông tay chịu trói đi!
Tần Trọng Hải chậm rãi đứng dậy. Lúc này tiếng ngựa hí vang vọng nơi xa, chiến trường mênh mông chỉ còn lại y cùng với Sát Kim. Sát Kim vẫn ngồi trên ngựa, trên mặt nở nụ cười lạnh của kẻ vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Tần Trọng Hải biết mình không phải là đối thủ của người này, thầm nghĩ:
- Xem vẻ mặt người này, nắm chắc sẽ giết được ta. Vừa so chiêu ban nãy, võ công của lão quả thật thâm sâu khôn lường. Giờ có cơ hội thì phải trốn ngay, nếu không chỉ sợ ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ta.
Một cơn gió thổi tới cuốn theo cát bụi mù trời. Tần Trọng Hải thấy gió mạnh thì tâm niệm khẽ động. Y đang đứng ở phía đông, lúc này chậm rãi đi tới hướng bắc đầu gió. Sát Kim không thèm để ý mà vẫn ngồi trên ngựa, vẻ mặt đầy khinh thường.
Một trận cuồng phong kéo tới, cuốn theo cát vàng đầy trời qua mặt Sát Kim, hai mắt lão khẽ nhíu lại. Tần Trọng Hải mừng rỡ, y đứng ở phía bắc chính là chờ gió thổi bụi bay, liền vung đao ra chiêu "Hỏa Vân Bát Phương" chém tới Sát Kim. Đao thế bao phủ sáu chỗ yếu hại trên người đối phương. Chiêu này lợi dụng gió cát làm khuất tầm nhìn, có vẻ không được cao thượng cho lắm.
Lại nghe "Đinh" một tiếng, cây đại đao đã tách thành mười hai cây tiểu đao nối bằng xích sắt, các tiểu đao tỏa ra trên không, nhanh như chớp đã bao vây lấy Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải từng nếm qua chiêu này nên rất rõ ràng, các lưỡi đao trước sau phối hợp chặt chẽ, nếu đỡ bừa thì rất có thể bị chém thành mấy khúc. Sát Kim múa may hai tay, mười hai tiểu đao chợt cao chợt thấp, khoan trước vòng sau, mạnh mẽ nhằm về ngực Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải biến sắc, không dám chính diện tiếp chiêu mà vội nằm úp xuống đất.
Sát Kim thấy y né tránh thì cổ tay dùng lực. Vù một tiếng, các tiểu đao lại hợp thành đại mã đao dài mười hai thước, chém thẳng vào gáy Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải hãy còn úp mặt xuống đất, vội lăn tránh sang một bên.
Ầm một tiếng, mặt đất đã bị bổ thành một hố sâu.
Sắc mặt Tần Trọng Hải ảm đạm, vội bật dậy rồi lui lại một bước. Sát Kim vẫn ngồi trên ngựa lạnh lùng nhìn y.
Tần Trọng Hải biết rõ võ công của Sát Kim quá cao cường. Trận này không có đường thắng, y mắt đảo tứ phía quan sát địa hình xung quanh. Chợt thấy xa xa khoảng mười dặm có một rừng cây. Chỉ cần trốn vào nơi đó, dựa vào thân pháp linh hoạt may ra còn hy vọng trốn thoát. Vừa nghĩ như vậ mạnh mẽ xuất một cước đá tung cát bụi vào mắt con ngựa mà Sát Kim đang cưỡi. Tuy lông mi ngựa có thể cản gió cát sa mạc nhưng cát bụi này kèm theo nội lực hùng hậu của Tần Trọng Hải, mắt ngựa sao có thế chống chịu lại được? Con ngựa bị bụi cát bắn mạnh vào mắt, lập tức hí thảm rồi lồng lên, tuy chưa mù nhưng cũng đau đớn không chịu nổi.
Tần Trọng Hải tận dụng thời cơ, liền sử dụng khinh công bỏ chạy về phía rừng cây.
Sát Kim tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quát:
- Đồ đê tiện, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi!
Tần Trọng Hải không buồn đáp mà chỉ cố chạy như điên.
Sát Kim kêu lên:
- Đồ tiểu nhân vô sỉ. Nếu ta không giết ngươi, sau này không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại bởi tay ngươi!
Vừa rồi xoay người xuống ngựa đuổi theo.
Tần Trọng Hải muốn lừa đối phương vào rừng cây để mai phục, lúc liền chạy vòng vèo một hồi. Có điều Sát Kim không đuổi gắt mà chỉ chậm rãi truy theo phía sau. Người này thật là kiêu ngạo, dù vội cũng không muốn rơi vào cảnh chật vật. Tần Trọng Hải chạy quanh co vòng vèo một hồi. Thấy trời đã nhá nhem, y liền chuyển hướng chạy vào rừng cây, lợi dụng địa hình hiểm trở cùng bóng đêm nhằm đánh lén.
Lại nói Tần Trọng Hải bề ngoài hào sảng phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, kỳ thật là người giảo hoạt lắm mưu nhiều kế. Mỗi khi thấy thực lực địch ta cách quá xa là lúc dụng kế cầu thắng, hoàn toàn không để người khác quan tâm thủ đoạn của bản thân thế nào. Cũng nhờ tính tình như thế, vừa nãy mới dùng thủ đoạn tam lưu giữ được tính mạng.
Trong hai đại tướng dưới trướng Liễu Ngang Thiên. Nếu so sánh thì Dương Túc Quan cao ngạo tự tôn hơn Tần Trọng Hải rất nhiều. Dương Túc Quan trời sinh tính tình tự phụ, xưa nay coi trọng thể diện, gặp kẻ địch mạnh hơn cũng không đánh mất uy phong của bản thân. Dù là thua cũng phải giữ thể diện. Nếu bắt buộc phải ra ám chiêu hoặc độc kế thì sẽ lén vụng trộm, tuyệt không dám trắng trợn như Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải chạy một hồi đã bỏ Sát Kim một đoạn, lọt vào rừng cây. Ngày đông giá lạnh, chỉ thấy khắp nơi cành khô lá trụi trong khung cảnh tiêu điều. Y vừa chạy vừa nhìn quanh tìm chỗ ẩn thân. Được một lát thì ồ lên một tiếng. Dưới ánh trăng mờ, chỉ thấy một vật cao ngất trời không biết là thứ gì. Tới gần nhìn kỹ mới rõ đó là một gốc cổ thụ che trời cao hơn mười trượng, thân mười người ôm không xuể. Dù đang tiết đại hàn nhưng lá vẫn xanh biếc thân tràn nhựa sống, đầy nổi bật giữa rừng cây khô.
Tần Trọng Hải sửng sốt, không hiểu sao nơi hoang mạc lại có thể mọc lên cái cây cao lớn như vậy. Có điều đang trong tình thế nguy cấp nên không còn tâm tư quan tâm vật ngoài thân, y liền chuyển thân trốn sau cây cổ thụ. Đằng sau có một gò đất tròn tròn bên trên mọc đầy cỏ dại.
Y vừa xoay mình, đã thấy một người ngửa đầu đứng trước cây đại thụ. Người nọ có khuôn mặt vuông vắn nghiêm nghị, chính là Sát Kim! Mới rồi vẫn xa xa mà nháy mắt đã đuổi tới, thật không thể tưởng tượng nổi.
Tần Trọng Hải cả kinh:
- Lão tiểu tử thật xuất quỷ nhập thần!
Y tay cầm cương đao ẩn thân sau đại thụ, trộm nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy Sát Kim nheo mắt nhìn lên gốc đại thụ. Một trận cuồng phong thổi tới, bộ râu dài của lão phất phơ theo gió. Ánh trăng chiếu lên mặt, thần sắc dường như đầy vẻ bi thương.
Tần Trọng Hải thấy cử chỉ khác thường của đối phương, trong lòng lấy làm kỳ quái, Chỉ là mạng sống quan trọng nên nín thở ngưng thần, chỉ chờ Sát Kim mất phòng bị liền xuất tuyệt chiêu "Long Hỏa Phệ Thiên" lấy mạng địch.
Lạ lùng là từ lúc Sát Kim đến bên đại thụ, dường như quên cả việc đuổi giết Tần Trọng Hải. Lúc này lão ngửa đầu nhìn đại thụ, trên khuôn mặt tía thê lương lại như có nước mắt. Tần Trọng Hải đang kinh ngạc, chợt thấy Sát Kim tay chỉ lên trời mà điên cuồng quát lớn:
- Lão thiên hỡi lão thiên! Chúng ta anh hùng can đảm, cúi đầu không thẹn với đất, ngẩng đầu không hổ với trời. . . Vậy mà lão có thể nào đối xử như vậy với chúng ta! Lão thật nhẫn tâm! Thật nhẫn tâm!
Sát Kim rưng rưng mắt hổ đứng dưới ánh trăng, giơ đao hỏi trời, dường như mang trong mình nỗi bi thương vô tận. Tần Trọng Hải muốn ra tay, có điều mắt thấy cử chỉ quái dị của lão thì ngập ngừng thầm nghĩ:
- Sát Kim thật quá xem thường ta, biết rõ ta đang mai phục lại ở chỗ này giả ngây giả dại, không biết có âm mưu gì?
Chỉ thấy Sát Kim thẫn thờ nhìn về phía chân trời như chờ đợi câu trả lời ông trời. Thật lâu sau lão vẫn đứng thẳng bất động. Tất cả chìm trong sự yên lặng. Tần Trọng Hải âm thầm nhẫn nại nhưng trong lòng chửi mắng không ngừng.
Chợt nghe Sát Kim ngửa mặt lên trời cười điên cuồng:
- Thế gian này làm gì có thần linh? Nếu có thần, Thạch Cương ta mới chính là thần!
Hai tay lão giang rộng ra giống như thần ưng giương cánh, đại mã đao hóa thành các phi đao. Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên cuốn theo vô số cát bụi, giống như một con rồng đất bay lên trước đại thụ.
Sát Kim liên tục gào thét như muốn phát tiết nỗi oán hận trong lòng, ngâm lên một khúc ca bi thương:
"Thiên thương thương hề lâm hạ thổ
Hồ vi bất cứu vạn linh khổ?
Anh hùng tiện cai lăng trì tử
Bi phẫn thùy lệ khổ vô ngữ?
Ngã tự hoành đao hướng thiên khiếu
Trung nghĩa cô thần uổng si tâm
An đắc đại thiên phục hồn độn
Mạc khiếu ngã bối tri thiên mệnh!"
"Trời già hỡi mau nhìn cõi thế
Cớ sao không cứu tế muôn người
Anh hùng máu chảy thây phơi
Bi phẫn nuốt lệ không lời khóc than
Ta hoành đao tự hỏi trời đất
Tấm lòng trung nỡ vất uổng sao
Bình yên bỗng dậy ba đào nguồn tunghoanh.com
Chớ bảo thiên mệnh sẵn nào trong ta"
Bộ dạng của lão đầy kích động, quát to một tiếng lại dùng sức đâm sâu cây đao xuống đất. Ầm một tiếng, mặt cát vàng hiện ra một hố sâu cả thước, cát bụi bay khắp nơi. Trăng khuyết như lưỡi liềm treo cao phía sau càng hiện ra khí phách anh hùng
Tần Trọng Hải vừa động trong lòng, thầm nghĩ:
- Người này không chỉ là một phiên tướng đơn giản. Nhất định mang trên mình thiên cổ kì oán, mới bi phẫn điên cuồng gào thét như thế.
Dù muốn ám toán Sát Kim nhưng Tần Trọng Hải thấy Sát Kim đầy vẻ khảng khái. Bản tính của y vốn kính nể hào kiệt, trong lòng có cảm giác tri kỷ thì lại chùn tay.
Tần Trọng Hải thầm thở dài, nháy mắt lại nghĩ:
- Ta không giết lão, lão tất giết ta. Tần Trọng Hải ta sao lại mềm yếu như lòng dạ đàn bà thế này?
Tâm niệm đã quyết, chỉ chờ đối phương lộ sơ hở thì xuống tay.
Sát Kim quỳ trước đại thụ khấn:
- Đô đốc tại thượng, hai mươi năm qua thuộc hạ tha hương ngoại quốc, đến nay vẫn không thể báo thù cho người, uổng cho các huynh đệ mang hận mà chết. Ta giờ chỉ như thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, sống vô tích sự qua ngày. Ngày sau lại chết một mình nơi đất khách quê người, ai. . . Đó chính là số mạng của ta sao?
Nói rồi thổn thức không thôi.
Tần Trọng Hải nghe lời của lão, ngụ ý rằng gốc cổ thụ này là nơi táng thân người nào đó thì hiếu kì, không biết là nhân vật nào?
Sát Kim lại nói:
- Hôm nay tình cờ thuộc hạ đuổi giết tặc tử triều đình, lại đến trước mộ đô đốc, ai. .. Hai mươi năm qua, đô đốc phải nằm nơi hoang vu lạnh lẽo, không chút khói hương! Đô đốc a đô đốc, năm đó chúng ta hết lòng trung thành, tại sao triều đình độc ác với chúng ta như vậy?
Dường như lão bi thống đến cực độ, không thể kiềm chế cúi đầu bật khóc thành tiếng.
Tần Trọng Hải thấy cơ hội tốt, lập tức nhấc đao nhảy vọt ra, quát:
- Nạp mạng ra đây!
Y sử chiêu "Long Hỏa Phệ Thiên", toàn thân xoay tròn như hỏa long ngẩng đầu, một đao mạnh mẽ chém tới cổ Sát Kim.
Cương đao chém tới gần mà Sát Kim vẫn quỳ bất động tựa như không biết, đã hạ quyết tâm nhưng lúc này Tần Trọng Hải lại thấy mềm lòng:
- Người này võ công cái thế, khí khái anh hùng, ta giết lão thế này thật quá đê hèn.
Lập tức nghiêng đao thu bớt kình lực, muốn tha đối phương một mạng.
Chợt một tiếng vang lớn, cây đại mã đao trên tay Sát Kim đột nhiên phân ra, tựa như vật sống đạp đất bắn lên nhắm thẳng yết hầu Tần Trọng Hải. Thì ra lão đã sớm biết y ở đây.
Tần Trọng Hải kinh hãi, lăn người né tránh đồngthời không ngừng tự mắng bản thân:
- Tần Trọng Hải a Tần Trọng Hải, tại sao ngươi lại mềm lòng nhẹ tay như vậy! Sát Kim đã sớm có phòng bị, ngươi còn tự cho mình là tài giỏi, hôm nay chắc chắn tận số nơi đây!
Sát Kim vẫn cúi mặt quỳ lạy, miệng lại quát:
- Tên cẩu quan vô sỉ, tới thánh địa sao không quỳ xuống?
Tần Trọng Hải hừ một tiếng khinh miệt:
- Thánh địa cái gì? Nơi quái quỉ này là miếu mạo hay phật đường, ngươi lại muốn ta quỳ ai ? Quỳ Ngọc Hoàng đại đế? Hay là quỳ lão huynh ngươi a?
Sát Kim quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng. Các lưỡi đao trên tay lại như sống lại, trước sau trên dưới đồng loạt chém tới. Tần Trọng Hải né trái đỡ phải vô cùng vất vả, múa cương đao kín trước người đến một giọt nước cũng không lọt, lúc này mới ngăn chặn được thế công của Sát Kim.
Sát Kim từ từ đứng dậy, các lưỡi đao lại linh hoạt gấp trăm lần. Vù một tiếng, mạnh mẽ chém tới hai chân Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải nhảy lên né tránh, các lưỡi đao dưới mặt đất lại đổi hướng đâm tới sau lưng, Tần Trọng Hải lại phải lộn nhào trên mặt đất, lưỡi đao lại từ giữa không trung bổ xuống, Tần Trọng Hải vội vàng lăn đi, vừa thở hổn hển vừa nghĩ:
- Nếu cứ đánh tiếp như vậy, ta thua là cái chắc. Chiêu thức không bằng, chẳng lẽ nội lực cũng thua đối phương sao? Không được, lúc này chỉ liều mạng đấu nội lực thì may ra còn sinh lộ.
Nghĩ rồi xoay người đứng lên, muốn bắt lấy các lưỡi đao. Sát Kim mặt không đổi sắc, lại gia tăng tốc độ ra chiêu. Các lưỡi đao buộc dây xích dọc ngang liên tiếp biến đổi phương vị, ngày càng sắc bén, Tần Trọng Hải vài lần muốn ra tay nhưng không tóm được.
Sát Kim cười lạnh:
- Nhà ngươi tuổi trẻ mà đã luyện công phu đến thế này, thật không dễ dàng. Có trách là theo triều đình, hành vi lại đê tiện vô sỉ, đừng nên trách ta.
Tần Trọng Hải chăm chú không đáp. Đột nhiên thấy một lưỡi đao mạnh mẽ đâm tới cổ họng bản thân, tâm niệm của y xoay chuyển:
- Lúc này không mạo hiểm thì còn chờ khi nào?
Liền cử đao muốn chế trụ lưỡi đao buộc dây xích. Sát Kim cười lạnh nói:
- Cuối cùng cũng chịu buông tay chịu trói sao?
Lưỡi đao buộc dây xích vừa chạm vào cương đao, lại đổi hướng chém vào cổ tay Tần Trọng Hải. Trái tim Tần Trọng Hải giật thót, thầm nghĩ:
- Dù phế đi một tay, cũng phải bắt cho được thứ đồ chơi này!
Y giơ tay chộp lưỡi đao nọ. Chỉ thấy trước mắt lóe lên huyết quang, cánh tay đã bị lưỡi đao khảm thương da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
May là sau khi lưỡi đao cắm vào thịt, đao thế liền chậm lại. Tần Trọng Hải mừng rỡ, cương đao cấp tốc cuốn tới sợi dây xích sắt buộc phi đao. Một tiếng đinh đương vang lên, đao của Sát Kim hợp lại rồi song phương cuốn lấy nhau.
Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
- Chiêu số của ta không bằng người, đành dùng nội lực quyết sống mái một phen! Cho ngươi nếm thử nội kình cương mãnh của Hỏa Tham Nhất Đao!
Y vận chân khí mạnh mẽ phát động Hỏa Tham Nhất Đao, nội lực liền theo hai lưỡi dao truyền qua không ngớt.
Sát Kim chợt lộ nụ cười, gật đầu nói:
- Ngươi dám đấu nội lực với ta, thật không sợ chết sao?
Tần Trọng Hải thấy đối phương mở miệng nói chuyện, không sợ chân khí không thông, tỏ vẻ khinh thường bản thân mình thì thôi động nội lực toàn thân, như một cây thiết chùy mãnh mẽ nhập vào cơ thể Sát Kim.
Sát Kim lại nhếch mép tỏ vẻ thản nhiên. Nội kình cương mãnh của Tần Trọng Hải tấn công dồn dập nhưng lại như đá ném xuống biển, không chút tăm tích. Y chấn kinh, lại càng ra sức vận khởi nội kình toàn thân.
Sát Kim quát:
- Giỏi!
Trên mặt lão chợt lóe hồng quang, không ngờ lường nội lực của Tần Trọng Hải bị chấn ngược trở về. Sắc mặt Tần Trọng Hải trắng bệch, thầm nghĩ:
- Thảm rồi, ta thảm rồi, không ngờ nội công của lão đầu này thâm hậu vô cùng!
Sát Kim chẳng những có binh khí kỳ lạ cùng chiêu thức quỷ dị, ngay cả nội lực cũng cương mãnh vô bì. Nội công của Tần Trọng Hải cũng theo đường vừa cương vừa dương nhưng thắng không nổi. Ý định liều mạng chỉ nước chảy mây trôi, nhất thời kêu khổ thấu trời.
Song phương so đấu nội lực chính là sinh tử đối đầu, không thể sao nhãng chút nào. Tần Trọng Hải ít hơn Sát Kim hai mươi năm công lực nhưng sư phụ là bậc đại tông sư võ học, sở học nội công thâm ảo uyên bác đầy uy lực. Công lực dù thua kém đối phương nhưng Tần Trọng Hải phát huy hoàn toàn nội kình toàn thân, nhất thời không rơi xuống hạ phong.
Chừng một tuần trà trôi qua, nội lực Sát Kim vẫn cuồn cuộn như sóng dữ trên sông lớn, lại hùng hồn cương mãnh như sấm sét ngang trời, thật sự là công phu hiếm thấy. Tần Trọng Hải sử dụng bí pháp sư truyền, đem nội kình trong đan điền toàn bộ dốc ra hết, tự biết chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết, liền ngưng thần tập trung.
Có điều thêm một lát, sắc mặt Tần Trọng Hải đã tím lại, khó có thể chống đỡ, hai gối dần khụy xuống. Sát Kim cười hắc hắc:
- Đã vào thánh địa, không thể không quỳ!
Tần Trọng Hải giận dữ, dưới gối nam nhi dù có ngàn lượng vàng ròng cũng không thể khuất nhục! Y quật cường nghiến răng thúc đẩy chân khí, nội lực mãnh liệt tuôn ra đánh văng cây đại đao. Sát Kim bất ngờ ồ lên một tiếng. Cây đại đao hóa thành mười hai lưỡi đao buộc dây xích, chém tới Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải vừa nãy phẫn nộ nên dùng quá sức độ. Giờ đã thoát lực, mắt thấy đại mã đao bổ tới nhưng vô lực chống đỡ, muốn nhảy lên né tránh nhưng lại ngã ra bất động trên mặt đất.
Sát Kim cười ha hả:
- Cẩu quan triều đình, gian thần vô sỉ, hôm nay phải bắt ngươi tế sống đô đốc.
Các lưỡi đao bổ tới thật nhanh, Tần Trọng Hải muốn bò lên tránh nhưng bất lực. Y biết tính mạng khó giữ, liền thở dài một tiếng bi thương nhắm mắt chờ chết.
Sát Kim cười to:
- Anh linh đô đốc tại thượng, xin nhận lấy tính mạng cẩu quan này!
Các lưỡi đao buộc dây xích bay tới, mũi đao đã vào hậu tâm Tần Trọng Hải. Chỉ cần sâu thêm một tấc, y liền chết thảm tại trận!