Bàn Tay Ma Thuật Bí Hiểm Chương 9

Chương 9

- Chưa có khác với không có! Hơn nữa đấy là đời tư của cô gíáo, mọi người không có quyền phán xét và gọi cô theo cái kiểu thiếu tôn trọng như thế. Và con gọi như thế là xúc phạm đến cô giáo của mình đấy.

Tôi đứng trơ mắt nhìn mẹ. Tôi không hiểu điều mẹ đang nói.

Mẹ giơ một ngón tay lên và giọng còn nghiêm khắc hơn.

- Nếu con còn nói như vậy một lần nữa. Chỉ một lần thôi là mẹ sẽ cho con ăn đòn đấy.

Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi lại.

- Con nhớ chưa?

- Dạ, con nhớ rồi.

Tôi trả lời mẹ như một người bị thôi miên. Gì chứ với uy lực từ đôi mắt của mẹ thì tôi không thể không run sợ và không nghe lời được. Mẹ là người thương tôi nhất trên đời này nhưng mà cũng là người nghiêm khắc nhất mà tôi được biết.

- Bây giờ con lên phòng cất cặp sách và cái chậu hoa này. Thay đồ, tắm rửa rồi chuẩn bị xuống ăn tối.

- Dạ.

- Nếu đó là việc của lớp giao cho con, con phải có trách nhiệm làm cho cẩn thận!

- Dạ.

- Mẹ không còn điều gì muốn nói nữa!

- Dạ…

Thấy tôi vẫn còn đứng trơ ra đấy, mẹ liền lên tiếng nhắc nhở. Mẹ luôn là thế. Hết những điều cần phải nói để tôi ghi nhớ thì mẹ luôn nói câu đó để kết thúc cuộc nói chuyện. Có rất nhiều cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con mà tôi chỉ mong sao mẹ nói câu nói đó mà thôi.

Tôi ôm chậu hoa và thất thểu đi về phía cầu thang, lối dẫn tôi lên tầng trên. Nơi đó có căn phòng của tôi. Căn phòng do chính tôi chọn ngay từ hôm đầu tiên chạy loăng quăng để thám thính, xem xét ngôi nhà. Bởi nó có cửa sổ nhìn ra ngoài đường.

Căn phòng có một con ma mười ba tuổi và có tên đệm giống tên của tôi.

Mang cái chậu cây thủy tiên lên phòng và đặt nó lên cái bàn ngủ. Để ở chỗ này thì tôi thực sự yên tâm.

Nhưng đấy là về chậu cây của cô Hoa Quỳnh, cô giáo chủ nhiệm của tôi. Còn về căn phòng thì… tôi biết rằng đêm nay và nhiều đêm sau nữa tôi sẽ phải ngủ trong căn phòng này. Căn phòng có ma! Bởi mẹ tôi cương quyết lắm. Mẹ đã bảo tôi vẫn sẽ ở trong căn phòng này vì đấy là lựa chọn của tôi ngay từ đầu ấy mà. Ngày trước, khi bố tôi còn sống mẹ đã rất cương quyết. Thế nhưng nếu như tôi có bố giúp đỡ, năn nỉ mẹ thì có thể có cơ may là mười phần trăm mẹ sẽ thay đổi quyết định. Thế nhưng từ ngày bố tôi mất, mẹ càng trở nên cứng rắn và cương quyết hơn. Bây giờ mọi việc trong gia đình mẹ là người giải quyết mà.

Tôi ngồi trên giường và ngắm nhìn cây thủy tiên. Phải nói thực đây là một cây cảnh đẹp cho dù nó là của cô Hoa Quỳnh luôn cấm cảu, khó đăm đăm vậ chuyên làm tình làm tội tôi. Còn dọa băm viên chiên giòn tôi như bò viên nữa chứ.

Qua lớp thủy tinh trong suốt của “cái ly khổng lồ” tôi dễ dàng nhìn thấy những cái rễ nhỏ xíu màu trắng thoải mái ngâm mình trong nước. Những cái rễ đó bám lấy củ của cây thủy tiên. Cái củ hình tròn cũng có một màu trắng nhìn giống như củ hành tây đã được bóc đi cái lớp vỏ khô màu nâu nhạt ở phía ngoài. Phía trên củ hoa là cái thân màu xanh to bằng bốn ngón tay của tôi chụm lại. Cái thân ấy dài dễ chừng 30cm và trên đầu chụm lại, chỉ có một phiến lá nhỏ xíu nhô ra, báo hiệu cho những chùm hoa sắp nở trong nay mai.

Tôi đã thấy hoa thủy tiên ở chợ hoa tết. Chúng là những bông hoa nhỏ rất đẹp. Và tôi biết chắc là nếu cây thủy tiên của cô giáo Hoa Quỳnh trổ bông thì nó cũng sẽ rất đẹp. – Thủy tiên soi mình bóng nước, nó có ý nghĩa trong trắng, tinh khôi. Tôi lẩm nhẩm câu nói của mẹ. Câu nói mà tôi nghe mẹ nói trong lần nhìn thấy hoa thủy tiên ở chợ hoa ngày tết ấy. Nói xong tôi mới chợt nhớ ra rằng đã có lần tôi nghe cô giáo chủ nhiệm nói như vậy với lũ học trò chúng tôi.

Tôi nhìn lại chậu hoa và đứng dậy, bê nó vào trong toilet, nhấc cây hoa ra khỏi chậu và đổ nước cũ đi. Một tay cầm cây hoa một cách cẩn thận, tay kia tôi cầm cái “ly khổng lồ” hứng dưới vòi nước, làm cho cái ly khổng lồ ấy sạch sẽ rồi hứng một lượng nước mà tôi cho là vừa đủ với cây thủy tiên, rồi tôi đặt lại cây thủy tiên vào trong cái chậu ấy. Xong, tôi bê chậu cây cảnh ấy quay trở ra và đặt lên cái bàn ngủ của mình.

Dẫu sao thì tôi không muốn cái cây này bị chết vì nước bẩn, lại chết ngay trong phòng của tôi nữa chứ. Căn phòng đã có tới hai người chết và hiện tại có một con ma đang ẩn mình ở đây.

Nghĩ đến con ma còn ẩn mình ở đây, tôi đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm.

Ngoài giường, bàn ngủ, kệ sách gắn liền với bàn học, tủ quần áo bằng gỗ xà cừ được đánh véc-ni màu nâu sậm có dán hình Superman với bộ quần áo màu xanh phù hợp với ngoại hình điển trai và khỏe mạnh thì không còn thứ gì khác trong phòng cả.

Tôi đứng lên, kiểm tra gầm giường, lật nệm xem xét tỉ mỉ, tới bên tủ mở ra để kiểm tra kỹ càng. Không có ai nấp trong đó cả. Gầm giường và dưới đệm cũng thế. Chắc có lẽ là con ma thấy tôi chuyển đến ở trong căn phòng này nên nó tự giác chuyển đi nơi khác ở rồi cũng nên.

Thế là tôi yên tâm ăn bữa tối cùng với mẹ. Hôm nay mẹ làm món trứng với thịt băm, canh khoai sọ nấu với xương và món sa-lát rau mà tôi ưa thích. Chúng ngon tuyệt!

Học bài xong, theo đúng trình tự của thói quen, tôi làm vệ sinh cá nhân xong là lên giường. Sau khi đặt chuông báo thức vào lúc sáu giờ sáng hôm sau, tôi ngủ một cách ngon lành.

Nguồn: truyen8.mobi/t102893-ban-tay-ma-thuat-bi-hiem-chuong-9.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận