nhưng là cảnh trong mơ xuất hiện liên tục nhiều lần khiến Văn Dĩ An cho dù mắt không thể thấy, cũng biết nơi đó có một người say như chết – chính là Phạm Đằng.
Không biết làm sao , Văn Dĩ An chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, sau đó tỉnh dậy cũng không thèm nhớ lại.
Mà lúc tỉnh, cô vẫn cảm thấy chính mình tốt lắm, bởi vì cô không nhớ đến những gì mình mơ thấy, chỉ có điều mỗi lần đi vào giấc mộng, cô mới không thể khống chế được mình mà thôi.
Cô nhớ rõ mỗi giấc mơ, nhớ rõ nhất cử nhất động của anh, thậm chí còn nhớ rõ trên sàn nhà là vỏ chai rượu các loại lớn nhỏ.
Anh thật là đáng giận, thật đáng chết!
Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Uống say quên trời đất, muốn uống đến chết sao? Anh nghĩ làm như vậy có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý sao?
Nói muốn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cô vẫn là nhịn không được mà tức giận.
Văn Dĩ An nhìn người đàn ông ngã trên sô pha, hận chính mình không thể đi vào giấc mộng, sau đó hung hăng đá anh mấy cái, nhìn xem có thể hay không đánh tỉnh anh.
Thời Vũ nói anh đã hối hận cũng rất yêu cô, hơn nữa trở ngại cản trở hạnh phúc hai người cũng được giải tỏa. Một khi đã như vậy, sao anh còn không đến gọi cô trở về, đón cô trở về, mỗi ngày lại uống say khướt như vậy là thế nào?
Anh thật sự rất đáng giận! Vì anh hiểu lầm, cô chịu bao đau khổ, tâm bị thương, nước mắt cũng rơi, thậm chí còn bị tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa nháo ra thảm kịch nhất thi hai mệnh.
Nhưng kết quả đâu?
Anh thế nhưng ngay cả tới đón cô về nhà cũng làm không được!
Anh thật là quá ngốc!
Càng nghĩ càng tức, Văn Dĩ An giãy dụa muốn từ trong mộng tỉnh lại, muốn cứ thế nhắm mắt làm ngơ, sao biết cô chưa tỉnh lại, người trên sô pha kia lại tỉnh dậy trước.
Tayanh giật giật, sau đó không mở mắt liền khởi động thân thể, lắc lắc lắc lắc đứng lên, xoay người đi vào toilet.
Hừ, nguyên lai là muốn đi toilet.
Văn Dĩ An phiết phiết môi, đang định tiếp tục dùng sức chấm dứt giấc mộng, không nghĩ tới thế nhưng lại có chuyện xảy ra.
Chỉ thấy thân ảnh anh đang lắc lắc lắc lắc đột nhiên như bị ai đẩy, cả người mất đi trọng tâm, sau đó hung hăng đụng vào vách tường.
Làm chi, say đến cả đường cũng đi không nổi sao?
Cô tức giận nghĩ, đã thấy anh dựa vào tường, đột nhiên đem chân nâng lên ,nhìn vào lòng bàn chân, sau đó lại duỗi tay muốn nhổ cái gì đó bên dưới……
Ông trời của tôi! Là một mảnh thủy tinh, chân anh bị thủy tinh từ bình rượu đâm vào ,chảy rất nhiều máu!
Văn Dĩ An còn đang kinh hồn, không nghĩ tới lại thấy anh buông chân, sau đó không để ý tới vết máu lại đi lên phía trước, lưu trên sàn nhà những vệt máu kéo dài ghê người.(S : Như có án mạng ý)
Anh làm sao vậy, chẳng lẽ không thấy đau? Hay căn bản là say quá dẫn tới hồ đồ, không biết đau là gì nữa?
Lo lắng cùng tức giận ngạnh trong ngực, cô thở hắt một ngụm khí lớn, giây tiếp theo cô choàng tỉnh, hai mắt trừng lớn về phía trước.
Anh rốt cuộc là say, hay nổi điên, chẳng lẽ không cảm giác miệng vết thương đau đớn sao?
Được, cho dù không đau, nhưng chảy nhiều máu như vậy, anh ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp cầm máu chứ? Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?!
Văn Dĩ An kéo chăn trùm kín mặt,được một lúc sau lại xốc ra.(Chị An : ta khó thở quá…)
Quên đi, cô nói cho chính mình, chút máu này so với lần cô gặp tai nạn, quả thực cũng chẳng thấm vào đâu(Nguyên văn : tiểu nhi khoa, ta không biết), căn bản là không chết được, cho nên cô không cần lo lắng thay người ta.
Hít một hơi dài, cô xem đồng hồ, phát hiện thời gian còn sớm liền xoay người nằm, quyết định ngủ tiếp.
Hy vọng lần này đi vào giấc ngủ không còn mơ thấy anh.