Hạ Giáng Tư vừa nói vừa nhìn Từ Nam Phương, giống như đang chộp lấy một chuyện cực kỳ thú vị. Từ Nam Phương mặt biến sắc, miệng ấp úng: “Thực ra… cũng không hoàn toàn như vậy, bên trong đúng một phần, nhưng mà…”.
“Ôi dào, chị không cần phải nói nữa, tôi hiểu! Tôi cũng là đàn ông nên hiểu tâm tư của anh Trừng.” Trông bộ dạng quẫn bách của Từ Nam Phương, Hạ Giáng Tư vươn người đứng dậy nói: Chị yên tâm! Nếu chị đã là người hầu của tôi, ha ha, tôi cũng sẽ không để anh Trừng đối xử như vậy với chị!”. Hạ Giáng Tư vốn không phải một công tử lăng nhăng, chỉ cố tình tỏ ra phong lưu như vậy chứ bản chất thực ra rất tốt, rất biết thương hoa tiếc ngọc.
Từ Nam Phương ngây người, rút tay ra khỏi bàn tay Hạ Giáng Tư.
“Là chính thiếu gia nghĩ ra”, Từ Nam Phương thản nhiên nói, cô cũng không rõ Hạ Giáng Tư lại nghĩ ra cái trò ma quỷ gì, chỉ cười thầm trong bụng vì những điều cậu ta nói.
Ý định ban đầu của cô là đánh lừa Hạ Giáng Tư, khiến cậu ta nổi tính khí trẻ con lên, muốn cùng cô diễn kịch trêu đùa Thượng Quân Trừng đồng thời lừa gạt tam phu nhân một màn. Nhưng vừa rồi cô đã quá phô trương, vạch trần tâm sự của cậu ta, chẳng những không chiếm được lòng tin của cậu ta mà còn khiến cậu ta phản cảm, sau lại thẹn quá hóa giận.
Thế nên lúc này cô mới không dám xuất đầu lộ diện, mà nói móc khiến Hạ Giáng Tư làm theo ý mình muốn. Nếu không thể khiến Thượng Quân Trừng gây gổ với Hạ Giáng Tư, vậy thì cô chỉ còn cách tự mình gây ra chuyện xấu hổ, để tam phu nhân thấy được cô quả thực có khả năng khiến Hạ Giáng Tư và Thượng Quân Trừng nảy sinh xích mích.
Từ Nam Phương nghiêng đầu đi chỗ khác, trong bụng cười thầm. Hạ Giáng Tư muốn giả vờ bị bệnh thì cứ để mặc cậu ta đi, cô đã nắm chắc mười phần khiến hai người họ sẽ nảy sinh xích mích.
Cô không dự định lợi dụng Thượng Quân Trừng, thực ra, cô có làm như vậy cũng không tính là lợi dụng anh, chỉ có điều, cô có thể vào được nhà họ Hạ cũng là dựa vào quan hệ của Thượng Quân Trừng, cô muốn ở lại đây cũng cần phải dựa vào mối quan hệ này.
Hạ Giáng Tư cứ tưởng sắc mặt Từ Nam Phương đột nhiên sa sầm lại là vì mình “động tay động chân” với cô, nhịn không được tủm tỉm cười, rồi đột ngột lấy cánh tay Từ Nam Phương. Động tác bất thình lình khiến Từ Nam Phương hoàn toàn bị bất ngờ, sợ đến mức mặt tái nhợt, là hoảng lên: “Này, cậu làm cái gì thế hả? Bỏ tôi xuống!”.
Hạ Giáng Tư kề miệng bên tai cô, thì thầm: “Chị có thể nhẫn nại một chút không? Bằng không làm sao mẹ tôi để tôi ra ngoài chứ”.
Đúng là trong lòng Từ Nam Phương muốn Hạ Giáng Tư diễn kịch cùng mình, nhưng cũng không ngờ cậu ta lại diễn đến mức này. Cô nhất thời có cảm giác mình trộm gà không xong còn mất nắm gạo. Cô giãy dụa: “Bỏ tôi xống, bỏ xuống!”.
Đương nhiên Từ Nam Phương biết Hạ Giáng Tư bế mình vào gian buồng để làm gì, đương nhiên cô hiểu ý tứ trong những lời cậu ta nói là gì. Rốt cuộc lúc này cô đã biết cậu ta muốn dùng biện pháp nào để lừa dối tam phu nhân.
Từ Nam Phương có phần cuống quýt: “Cậu điên rồi! Cậu muốn lừa gạt người khác cũng không cần phải làm thế này!”.
Nhưng Hạ Giáng Tư hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì cô nói. Cậu ta mặc kệ cô giãy dụa trong lòng mình, vẫn hăng hái bế cô vào trong buồng, đặt nằm xuống giường.
Hạ Giáng Tư buông Từ Nam Phương ra, lưng đã lấm tấm mồ hôi. Cậu ta thở hổn hển, đè lên người Từ Nam Phương, không cho cô đứng dậy. Hia khuôn mặt gần như dán vào nhau.
Từ Nam Phương quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt đã đỏ ửng lên: “Thiếu gia! Cậu không sợ Thượng Quân Trừng sẽ hiểu lầm sai?”.
“Yên tâm! Tôi đang muốn trêu anh ấy mà!” Hạ Giáng Tư nhìn vẻ mặt sợ hãi của Từ Nam Phương, cảm thấy cô lúc này mới có chút thân thiết. Nhưng bị nửa thân Hạ Giáng Tư đè lên người, Từ Nam Phương vốn đang bận tính kế nhưng lúc này đầu óc bỗng dưng rỗng tuếch.
Dáng vẻ cô lúc này khiến Hạ Giáng Tư cực kỳ buồn cười: “Này, sao chị lại căng thẳng đến thế hả? Cứ như chưa va chạm với đàn ông bao giờ ý”.
Từ Nam Phương nghe vậy cả người run lên, giống như chạm vào chuyện cũ, cô không giãy dụa nữa. Hạ Giáng Tư thấy vậy liền suy đoán lung tung: “Ồ, tôi biết rồi, chắc chắn là vị muốn lấy lòng anh Trừng nên mới giả vờ tỏ ra thuần khiết! Ha ha, nhưng mà cái cách này của chị đã quá lỗi thời rồi, bây giờ trong quán bar đều lưu hành tào lưu ngự tỷ SM! Tôi thấy chị khá thích hợp làm ngự tỷ đấy”.
(Ngự tỷ SM: là một dạng nhân viên nữ phục vụ quán bar đặc biệt, nhất là cho nhu cầu không trong sáng của khách.)
Từ Nam Phương quả thật không hiểu Hạ Giáng Tư đang nói bậy cái gì, nhưng trái tim đang đập thình thịch của cô lúc này đã bình tĩnh trở lại: “Cậu muốn diễn kịch thế nào?”.
Hạ Giáng Tư thấy Từ Nam Phương không làm ầm ĩ nữa, bắt đầu cởi quần áo, giày và bít tất vứt lung lung. Cậu ta thò một tay vào sau gáy Từ Nam Phương, định cơi khuy áo cổ của cô ra, nhưng thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, Hạ Giáng Tư cuối cùng vẫn rụt tay lại: “Thôi được rồi! Nếu không thì chị tự cởi ra đi. Tôi mà làm chị lại hét toáng lên người khác nghe được lại tưởng tôi thích chơi trò cảm giác mạnh! Chuyện này truyền ra ngoài thật đúng là mất mặt”.
Trước giờ chỉ có phụ nữ yêu thương nhung nhớ Hạ Giáng Tư, cậu ta cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên mình, đương nhiên cậu ta không muốn để người ngoài nghĩ rằng mình đê tiện đến mức phải dùng thích “cảm giác mạnh”.
Từ Nam Phương hỏi với giọng không mấy thiện cảm: “Thiếu gia muốn giả vờ bii bệnh gì mà phải làm đến nước này?”. Cô nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy mình với Hạ Giáng Tư chơi cái trò này giống như nghịch dao có ngày đứt tay.
Hạ Giáng Tư cười khì: “Khi còn bé, tôi đã giả bị bệnh rất nhiều rồi, mẹ tôi chắc chắn sẽ không tin. Có điều, hiện giờ tôi có một chủ ý cực kỳ hay có thể khiến mẹ tôi tin tưởng ý đồ của mình đã thực hiện được”. Nói tới đây, Hạ Giáng Tư lại chớp chớp mắt nhìn Từ Nam Phương, “Lại có thể khiến Thượng Quân Trừng ghen! Coi như nhất cử lưỡng tiện”.
Từ Nam Phương khóc không được, cười cũng chẳng xong. Cô tin Hạ Giáng Tư cps rất nhiều chủ ý xấu, chỉ có điều những thứ cậu ta nghĩ ra đều là những mánh khóe kỳ lạ. Từ Nam Phương thật sự muốn cười chế giễu, nhưng vẫn gắng nhịn xuống: “Biện pháp gì nhất cử lưỡng tiện?”.
Hạ Giáng Tư ghé sát vào tai Từ Nam Phương nói nhỏ: “Lát nữa tôi sẽ hét lớn: Mông tôi bị cắn chảy máu…”.
Cậu ta còn chưa nói hết câu, Từ Nam Phương đã như bị dòng điện cao thế một trăm nghìn vôn chạy qua, suýt nữa tắc thở.
Hạ Giáng Tư vẫn đang đắc ý với kế hoạch của mình: “Ha ha, mông của tôi làm sao lại bị người khác cắn được chứ? Chẳng cần nghĩ cũng đóan ra được, đương nhiên là trong lúc tôi “trêu hoa ghẹo nguyệt” quá đà rồi! Mẹ tôi thấy hai chúng ta đã chơi đùa tới mức ấy thì chẳng phải sẽ cho rằng mục đích của bà khi nhốt chúng ta lịa đã đạt được rồi sao? Hơn nữa tôi nói mông tôi bị chảy máu, mẹ tôi cũng không thể nào đòi kiểm tra mông tôi trước mặt mọi người được, đương nhiên sẽ cho chúng ta rời khỏi đây”. Hạ Giáng Tư cực kỳ hài lòng với kế hoạch của mình, “Dù sao thì mục đích của mẹ tôi đã đạt được, cho dù say này có phát hiện ra bị lừa thì cũng không làm được gì nữa! Phải không chị Nam Phương?”.
Đây là lần đầu tiên Hạ Giáng Tư gọi Từ Nam Phương một tiếng chị thật lòng.
“Tôi có thể hy sinh hình tượng của bản thân vì hạnh phúc của chị và anh Trừng đấy nhứ? Sau này hai người thành đôi coi như nợ tôi một mối ân tình!”.
Từ Nam Phương đã bị cái suy nghĩ này của Hạ Gián Tư làm cho tức đến run người, cô tuyệt đối không ngờ chàng trai mười tám, mười chín tuổi này lại có tính cách trẻ con như vậy. Mất một lúc lâu Từ Nam Phương mới bình tĩnh trở lại, nhưng hơi thiử vẫn còn chút gấp gáp: “Cậu nói như vậy tất cả mọi người đều biết tôi và xậu xảy ra chuyện gì? Thượng Quân Trừng…”.
Chưa đợi Từ Nam Phương nói hết, Hạ Giáng Tư đã hiểu ra ý cô. Cậu ta đưa tay lên vò mái tóc của mình cho rối tung, vừa làm vừa giải thích: “Chỉ cần tôi cởi quần áo ra, anh Trừng khôn thấy tôi bị thương là được rồi. Yên tâm đi, tôi đã rat ay thì chị không phải lo! Tôi chỉ trêu anh Trừng một tý thôi, chị cứ ngồi chờ xem kịch hay đi”.
Dường như đang tưởng tượng đến cái gì vui, Hạ Giáng Tư không kiềm chế được mà bật cười khanh khách. Nhân lúc Từ Nam Phương không để ý, cậu ta với tay giật hai chiếc kẹp tóc trên đầu cô xuống. Mái tóc đen nhánh xõa phủ lên bờ vai Từ Nam Phương, thoáng cái r ối tung.
Không thể ngăn cản được Hạ Giáng Tư, Từ Nam Phương chi còn cách che hai tay trước ngực, đề phòng cậu ta kéo luôn cả cúc áo mình xuóng, cô tỏ ra không mấy hợp tác.
Hạ Giáng Tư cười ha ha, thấy Từ Nam Phương che thân trên, cậu ta đột nhiên tháo giày của cô ra. Hạ Giáng Tư cầm trên tay đôi giày của Từ Nam Phương, nhìn cô với vẻ mặt đắc ý hệt như một thằng bé vừa thắng trong một trận đánh lộn.
Từ Nam Phương cuống quýt: “Đưa giày cho tôi! Chẳng ai ưa cài trò này của cậu cả!”.
Nhưng cô càng sốt sắng thì lại càng quên mất rằng Hạ Giáng Tư là mẫu người càng bị kích động càng mạnh tay. Cậu ra ôm đôi giày vào người, cười nói: “Diện kịch thì phải chuyên nghiệpc ứ! Tốt nhất là cởi hết sạch quần áo ra đi!”.
Hạ Giáng Tư một khi đã kích động thì ăn nói cũng trở nên phóng đãng. Thấy sắc mặt Từ Nam Phương lạnh băng, Hạ Giáng Tư đành thôi không dám yêu cấu nữa: “Vậy chị ở đây dợi, tôi ra ngoài kia độc diễn”. Nụ cười trên mặt cậu ta rạng rỡ, giống như mình sắp sửa hòan thành một kiệt tác.
Nói xong, cậu ta để mặc Từ Nam Phương ngồi trên giường, một mình cầm theo đôi giày của cô ra gian ngoài. Bị lấy mất giày, Từ Nam Phương không biết làm thế nào xuống giường đi chân đất không được, mà cứ ngồi ở đây cũng không xong.
Hạ Giáng Tư ném đôi giày vải của cô vào một góc nhà, rõ ràng đã chạy ra bên ngòai rồi sau đó chạy ra cửa hét lớn: “Ối!”. Tiếng thét của cậu ta khiến Từ Nam Phương sợ run người, cô chăm chú nhìn bộ dạng phấn phích của Hạ Giáng Tư, rõ ràng là đang chuẩn bị diễn kịch rồi.
Từ Nam Phương cảm thấy choáng vàng. Thực lòng mà nói, Hạ Giáng Tư làm vậy ít nhất cho đến lúc này không có hại cho Từ Nam Phương, thế nên cô càng khôgn có lý do ngăn cậu ta làm loạn. Nhưng cách mà cậu ta làm loạn sẽ cuốn cả cô vào, chẳng hiểu sao cô có dự cảm mình đang tự chuốc họa vào thân.
Hạ Giáng Tư hét xong, quay về phía Từ Nam Phương với vẻ mặt khó coi rồi lại chạy ra cửa. Cửa bị đạp huỳnh huỵch, giống như bị vật gì đó đập vào, Từ Nam Phương chỉ nghe thấy tiếng kêu hổn hển của Hạ Giáng Tư: “Để tôi ra ngoài! Tôi bị chảy máu ở đằng sau”.
Nghe thấy như vậy, cô cảm thấy như muốn ngã nào xuống dưới, khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Ngoài kia, Hạ Giáng Tư đang lấy trình độ của diễn viên chuyên nghiệp làm thước đo cho bản thân, ra sức diễn kịch.
Mấy người hầu mặc áo màu tro đứng bên ngoài đã có phần mệt mỏi, đứng ở đó suốt tí nữa là ngủ gật. Nghe thấy tiếng thét trong nhà vang lên lúc nửa đêm chẳng khác nào lưỡi dao sắc nhọn đâm toạc bầu trời.
Bọn họ giật mình tỉnh ngủ, đưa mắt nhìn nhau, không biết trong nhà xảy ra thảm họa gì. Đúng lúc nàym cửa lại bị va đập mạnh, suýt nữa bọn họ bị dọa cho thất kinh rồi. Một lúc sau, họ thấy cậu chủ nhỏ của mình đẩy cửa ra trong bộ dạng chật vật nhếch nhác. Cậu ta gằn giọng: “Đằng sau tôi chảy máu!”.
“Đằng sau?”
Hai người hầu nhất thời không hiểu chuyện gì, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Giáng Tư. Cậu ta lúc này đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, khuy áo tung ra, ahi tay còn đang bận túm cạp quần. Hai người họ lại nhìn nhau, dường như muốn đọc ra điều gì đó từ đôi mắt đối phương.
“Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau để tôi ra ngoài! Không mau đi gọi bác sĩ?”, Hạ Giáng Tư giậm chân, trợn mắt mà gào.
“Vâng, vâng, để tôi đi báo với phu nhân”. Một người cố nhịn cười, hiển nhiên đã hiểu ra câu nói “chảy máu ở đằng sau” của Hạ Giáng Tư nghĩa là gì. Chỉ có điều, không rõ là Hạ Giáng Tư ngại không nói chữ “mông” ta, hay là cố tình mập mờ, khiến hai người họ càng nghĩ xa xôi tới những điều dung tục khác. Nói chung, câu nói của Hạ Giáng Tư thật sự đã khiến hai người họ trơ mắt nhìn nhau, không biết phải tỏ thái độ ra sao.
Một người trong số họ nhanh chóng chạy đi, người còn lại vẫn đứng canh cửa, sắc mặt kỳ quặc của ông ta hoàn toàn được thu gọn vào mắt Hạ Giáng Tư.
Chỉ có điều, lúc này cậu ta chỉ có thể làm bộ rên rỉ kêu đau. Có lẽ độc diễn một lúc cảm thấy bô vị quá, cậu ta bỗng nhiên nhìn vào gian buồng, lớn tiếng: “Này! Đồ đàn bà chết dẫm kia! Không đi ra còn nằm đấy giả chết ad!”.
Câu nói vừa thốt ra của Hạ Giáng Tư khiến người hầu đang đứng bên ngoài không kìm được ngó đầu vào, trong đâu nghĩ ra một đống thứ, vậy mà đáng tiếc không nhìn thấy cái gì.
Chỉ có Từ Nam Phương nằm trong buồng nghe được thì hoàn toàn suy sụp. Thủ đoạn gạt người cô dùng không ít lần nhưng tuyệt đối không diễn khó coi như Hạ Giáng Tư bao giờ.
Vốn dĩ Từ Nam Phương muốn một mình ở trong này, để mặc Hạ Giáng Tư gây rồi ngoài kia, nhưng cuối cùng cậu ta cũng không kiềm chế được lái sự chú ý của mọi người sang cô.
Lúc này, dù cô có ra ngoài hay không thì kẻ ngốc cũng nghe được sự mờ ám trong câu nói của Hạ Giáng Tư.