Đúng như hắn nói Hình Ngạo Thiên đã cùng thái tử Yến quốc đến bãi săn bắn , Âu Dương Tề bảo mình ăn phải đồ hư nên đau bụng , để bọn họ xuất phát trước , bản thân theo sau đến bãi săn
Vì không muốn bị chú ý , Hân Vũ trộm lấy bộ quần áo của Hòa Thái , từ cửa sổ chạy ra ngoài , thẳng đến chỗ Âu Dương Tề ở , vừa thấy nàng xuất hiện trước mắt , hai mắt Âu Dương Tề tỏa ra ánh sáng , xem ra Hân Vũ thực sự muốn cùng hắn lưu lạc chân trời .
“Tứ ca ca , bây giờ chúng ta nên làm thế nào ?” Hân Vũ hiện tại đều nghe theo sự sắp xếp của hắn , cùng hắn qua lại mấy ngày , nàng cảm thấy hắn là một nam nhân nàng có thể tin cậy .
Âu Dương tề lấy ra một bộ đồ nam nhân , bảo nàng lập tức thay đồ , hắn cũng đem đồ vật chuẩn bị từ tối hôm qua đeo lên , ra khỏi cửa ,tiền đương nhiên không thể thiếu , chờ đến khi tất cả đều chuẩn bị thuận lợi theo kế hoạch của hắn , bọn họ liền xuất phát về hướng Thần Vũ môn .
Hân Vũ ăn mặc thành một gã tiểu thái giám , dẫn ngựa cho hắn đi vào Thần Vũ môn , Âu Dương Tề lập tức đánh đòn phủ đầu nói: “Ta muốn đi ra ngoài bãi săn cùng vương thượng và hoàng huynh , phiền các ngươi nhường đường .’
“Thỉnh an Hoàng tử , không biết tứ Hoàng tử có biết đường đến bãi săn không , có cần ty chức phái người dẫn ngài đến ?’ Thị về mới vừa đáp lại là thống lĩnh thị vệ , Hân Vũ sợ tới mức không dám nhìn hắn , chỉ sợ hắn nhận ra nàng là nữ nhân .
“Không cần phiền phức , ta tìm được một tiểu thái giám trong cung , để cho hắn dắt ngựa dẫn đường cho ta , thuận tiện xem phong cảnh quốc gia của các ngươi xem !” Âu Dương Tề trấn định tự nhiên ngồi ở trên ngựa , không lộ ra chút suy nghĩ trong lòng .
“Mở cửa —- tứ Hoàng tử , thỉnh !” Thống lĩnh thị vệ không hỏi nhiều , chỉ nhìn thoáng qua Hân Vũ ăn mặc thành thái giám . chỉ cảm thấy dáng người nàng nhỏ xinh , hẳn là tiểu thái giám vừa tiến cung .
Nghe thấy tiếng mở cửa , Hân Vũ vô cùng hưng phấn , đợi bọn họ đi bước một ra cửa cung , biến mất khỏi tầm mắt thị vệ , Hân Vũ bất chấp kích động trong lòng , quang mũ đội trên đầu ra , đứng ở trên đường cái hét to lên —- ta tự do rồi!
Âu Dương Tề vội che miệng của nàng lại , nữ tử liều lĩnh này , cư nhiên trắng trợn hét to như vậy , kéo nàng ra sau một ngõ hẻm , nghiêm khắc trách nàng : ‘Hân Vũ , chúng ta hiện tại bắt đầu trốn chạy , sau này ngươi phải chú ý chút , ngàn vạn lần không thể liều lĩnh giống như vừa rồi , nếu như bị phát hiện hành tung , chúng ta sẽ phiền toái to .”
“Ta … Tứ ca ca thực xin lỗi , là ta quá kích động , cho nên nhịn không được … Ta cam đoan sau này không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa !” Hân Vũ giữ chặt cánh tay hắn , thấp giọng mềm nhẹ hướng hắn giải thích .
“Ai… Trước tiên đường nói những việc này , chúng ta cần rời khỏi đô thành trước , sau đó bất cứ việc nào cũng cần phải suy nghĩ , nghe lời của ta , không thể theo ý của ngươi ,biết không ?” Đem mũ đội lên đầu nàng , nhắc nhở lại nàng một lần nữa .
Hân Vũ vội vã gật đầu , sau khi thuận lợi rời khỏi cửa thành , liền ngựa không dừng vó hướng về phía mặt trời mọc . Hình Ngạo Thiên cảm giác tâm không yên , tiễn pháp cũng không mạnh như lúc trước , Âu Dương Tu cảm thấy hắn có chút không ổn , đi tới bên cạnh hắn hỏi : “Vương thượng ngày hôm nay hình như có tâm sự , tiễn pháp không mạnh bằng lúc trước nha .”
“Tu , nơi này không có người ngoài , nói thật với ngươi , ta cảm thấy trong cung hình như đã xảy ra chuyện gì , trong lòng không thể yên tĩnh được !” Hình Ngạo Thiên và Âu Dương Tu lúc nhỏ đều là thái tử được chọn , sau vài lần dự tiệc gặp mặt giữa các nước , đã sớm quen biết , có thể nói là quen biết từ nhỏ , chỉ là ít qua lại , thi thoảng chỉ có thư từ xã giao .