Bất Diệt Truyền Thuyết Chương 2 05: Quả thật là nhiều nhất

Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 205: Quả thật là nhiều nhất

Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: vipvandan



Khi quả bóng còn chưa rơi xuống đất, tự nhiên đang từ vùng cấm địa bên này liền bay vút sang cầu môn bên kia, sức mạnh của đôi bàn chân thật đáng sợ. Cú vung chân khiến tất cả mọi người trên sân sợ đến ngây người, mọi ánh mắt cùng màn ảnh đều theo vẫn đang theo dõi ở trong cầu môn liền chuyển đến người vừa ghi bàn thắng. Đó chính là cầu thủ vừa mới vào sân - cầu thủ số 17, một thiếu niên đi dép lê, tên là Thạch Thiên.

Phát hiện này làm cho mọi người trợn tròn mắt, hiện tại mới biết rằng đội HongKong vừa thay vào cầu thủ số 17 không phải để đáp lễ khinh thường của đối phương, mà là hé lộ ra “quân át chủ bài”. Cầu thủ kia vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu nhìn phía sau Thạch Thiên, lại cúi đầu nhìn hắn đi dép lê, ánh mắt có vẻ mê man.



Hình ảnh Thạch Thiên xuất hiện trên màn hình lớn, mọi người kinh ngạc nhìn Thạch Thiên sút quả bóng với tốc độ kinh người, Thạch Thiên không giống các cầu thủ ghi bàn khác, sau khi ghi bàn có hàng loạt động tác ăn mừng, còn riêng hắn tỏ ra không chút hưng phấn.

Tương phản hoàn toàn với biểu hiện hưng phấn của Chu Quốc Hào ngoài vạch biên sân bóng, Chu Quốc Hào ôm mạnh người Lý Đức Vũ, không khỏi làm nhìn người ta sinh ra một tia mơ màng.

Lý Đức Vũ nhìn thấy trong ánh mắt Chu Quốc Hào tràn ngập cảm kích, nghĩ thầm ông đừng cao hứng sớm quá, hồi sau có thể phát sinh ngoài ý muốn. Hắn vừa rồi lao tới đề cử Thạch Thiên kỳ thật là nhất thời xúc động, Thạch Thiên được hắn mời đến đá bóng, đồng thời hắn cũng không an tâm, hắn từng gặp qua Thạch Thiên ở sân bóng, biết tính tình Thạch Thiên không hiểu quy tắc bóng đá, có thể sẽ bị phạt nặng.

Lần đó, trận bóng trong trường học khi Thạch Thiên bất mãn trọng tài vì thổi còi hắn, Thạch Thiên đá quả bóng vào mặt trọng tài khiến trọng tài răng rơi xuống đất, té xỉu trên sân, ký ức đó Lý Đức Vũ vẫn còn nhớ y nguyên, theo bản năng trong lòng Lý Đức Vũ có điểm lo lắng… truyện copy từ tunghoanh.com

Thật ra Lý Đức Vũ lo lắng là dư thừa, Thạch Thiên cũng không đến nỗi ngu ngốc, vào sân trong hiệp 2, đối với bóng đá nhiều ít có chút hiểu biết hơn so với trận đấu lúc đó ở trường học. Hôm nay, hắn vì Hạng Hồng khẩn cầu mà vào đá bóng, sẽ không giống như lúc thi đấu trong trường học.


Diễn biến trận đấu hoàn toàn là do Thạch Thiên biểu diễn tài năng cá nhân, cầu thủ đội HongKong tuy rằng rất muốn nghe theo lời dặn dò của huấn luyện viên là đem bóng chuyền cho Thạch Thiên, nhưng căn bản không có cơ hội. Thạch Thiên mặc kệ bóng là ở chân cầu thủ đội Chelsea hay đội HongKong, hắn nhanh chóng cướp lấy bóng, sau đó mặc kệ ở vị trí gì, có hay không có người cản trở, trực tiếp sút mạnh về phía cầu môn đội Chelsea. Mỗi cú ra chân, không phát nào trượt khỏi khung thành, trong đó có hai bàn thắng là bóng cùng thủ môn cùng nhau bay vào lưới.

Sau khi Thạch Thiên ghi liền bốn bàn thắng, huấn luyện viên đội Chelsea liền vội đem vài tên chủ lực thay khỏi sân, người hâm mộ đều trừng mắt, chảy nước miếng xem Thạch Thiên biểu diễn những cú sút đẳng cấp, không nhìn thấy những siêu sao trên sân bóng đâu nữa, cho dù thấy cũng không để ý.

Một số siêu sao có vẻ ảm đạm nhìn Thạch Thiên biểu diễn trước mắt, Thạch Thiên vẫn liên tục sút bóng dường như không có hậu vệ nào có thể truy cản. Các cầu thủ đội Chelsea thấy uy lực cú sút giống như đạn pháo bắn về phía cầu môn của mình, đừng nói là đi ngăn trở, căn bản cũng không dám tới gần, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến thủ môn cùng trái bóng bay vào lưới, thủ môn đội Chelsea bị thương nặng nhanh chóng được thay bằng một thủ môn mới.

Trong khi đá, các cầu thủ đội Chelsea chỉ cần thấy Thạch Thiên cướp được bóng, đầu tiên liền nhìn xem bản thân có che lấp đường bóng của Thạch Thiên hay không, nếu không sẽ bị hắn sút cả người bắn về phía cầu môn, quả đúng vậy, không cầu thủ nào dám tiếp cận, dù sao sự an toàn đối với bản thân là quan trọng nhất.

Nhất thời tình hình trên sân bóng tương tự với tình hình lần đó Thạch Thiên tham gia trận bóng tại trường học. Các cầu thủ đội HongKong trở nên thực sự an nhàn, dù sao cũng là tường thuật trực tiếp thi đấu giao hữu quốc tế, không thể dự tính số lượng người quan sát trận đấu là bao nhiêu, cho nên không giống với lần thi đấu tại trường học.

Các cầu thủ đội Chelsea trốn ra ngoài sân bóng lại không biết xấu hổ ở trước mắt bao nhiêu người, bất quá cũng không phải hình ảnh trong một trận thi đấu bóng đá, bởi vì các cầu thủ không tài nào giữ được bóng, Thạch Thiên chỉ vài bước là có thể cướp được bóng, mặc kệ hướng chuyền bóng hướng nào, trái bóng ngay sau đó lại nằm trong chân Thạch Thiên, các cầu thủ đội Chelsea không có biện pháp nào ngăn cản, nhìn thấy bóng nhưng tốc độ cướp bóng lại chậm hơn rõ rệt, Thạch Thiên như một thân sĩ có phong độ phi thường, bọn họ chỉ có thể đem bóng dâng cho Thạch Thiên sút gôn…

Những cú sút thần kỳ không ngừng xuất hiện, người hâm mộ trên các khán đài đã quen dần, không còn ngẩn người ra nữa, bắt đầu phát ra âm thanh rung trời ủng hộ đội HongKong, hưng phấn nhất đương nhiên là đám người Thạch Hiểu Mẫn và Kim Hinh, bọn họ ở Quý Tân Tịch vừa hô vừa nhảy, trở thành hình ảnh rất đẹp, dẫn tới không ít người hâm mộ không hề xem bóng nữa mà ngoảnh mặt nhìn về phía các nàng. Xem ra các nàng quá phấn khích khi Thạch Thiên ghi bàn, ai cũng cảm thấy mệt mỏi nhưng rõ ràng khi thấy mỹ nữ thì lại chẳng thấy mệt mỏi đâu cả.

Tại sân bóng, bình luận viên cũng không biết phải giải thích như thế nào, nói năng có điểm lộn xộn: \"Hôm nay, số 17 của đội HongKong phát huy… phát huy… có điểm khác thường… xem anh ta sút bóng ở ngoài ba mươi mét… Ngoài ra anh ta đã ghi được mười sáu bàn… Tôi thực sự có điểm hoài nghi vào hai mắt của mình… Anh ta làm… Anh ta làm sao có thể nhanh đến vậy… đây có phải là một trận bóng đá không… ha hả… dường như bóng rổ cũng không nhanh như vậy… Thật sự là kinh khủng, thiếu niên này làm cách nào thể được như thế? Tối ngày hôm qua, tôi ngủ rất tốt, chỗ quan sát của tôi cũng không tệ lắm, hẳn là không phải trong mơ… trong mơ…\" Lúc này Thạch Thiên lại ghi thêm một bàn nữa, bình luận viên chết lặng không nói được gì.

Tại đài truyền hình, bình luận viên Uông Kiếm Tường cuồng nhiệt hô không dứt: \"Trời ạ, thật là ngoài ý muốn! Đội HongKong đã cất dấu thiên tài này! Vì lý do gì mà thời điểm thi đấu vòng sơ loại World Cup không cho anh ta vào sân, nếu không tiến vào trận chung kết mới là lạ… Cho dù lấy cái quán quân cũng không phải nói ngoa! Có lẽ do thời điểm thi đấu vòng loại World Cup anh ta còn chưa được phát hiện, như vậy World Cup bốn năm sau… chúng ta không phải nằm mơ? Ai có thể nói cho tôi biết?\"

Tại Luân Đôn thủ đô nước Anh, bình luận viên đã không thể nói gì, nửa ngày mới cất lên được một tiếng : \"Xem ra tôi không phán đoán sai, trận đấu hôm nay… Quả thật… quả thật là được ghi vào kỷ lục với trận đấu ghi nhiều bàn thắng nhất\".

Nguồn: tunghoanh.com/bat-diet-truyen-thuyet/chuong-205-Rn4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận