Bất Diệt Truyền Thuyết Chương 342 : Không phải nói giỡn.

Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 342: Không phải nói giỡn.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan





Một đám bắn tỉa của cục an toàn quốc gia đi vào trong tầng cao nhất của tòa nhà đối diện, nhấn chuông cửa.
truyện copy từ tunghoanh.com
Một cô gái trẻ bước ra mở cửa, thấy bên ngoài có năm người vác súng ống theo trên vai, vẻ mặt nhất thời hoảng sợ, hỏi: “Các người... các người tìm ai?”

Người đội trưởng của nhóm bắn tỉa đó móc ra một tờ giấy căn cước giơ trước mặt cô gái, nói: “Xin lỗi, chúng tôi là người của cục an toàn quốc gia, bây giờ tạm thời trưng dụng phòng ốc của cô”

Cô gái kia nhìn thoáng qua tờ giấy, cau mày nói: “Nhưng mà, hôm nay có rất nhiều người, không tiện... hay là... ngày mai cho các người dùng được không?”



Người đội trưởng kia trầm giọng nói: “Thưa cô, chúng tôi không phải nói đùa, mời cô phối hợp” Nói xong dùng sức đẩy cửa ra, trực tiếp đi vào trong cùng bốn đặc công khác. Cô gái kia than nhẹ một tiếng, lắc đầu đóng cửa lại, xoay người đi theo đám đặc công này.

Đi vào trong phòng khách, chỉ thấy quả nhiên có rất nhiều người, nhưng kỳ quái là trong phòng chẳng có đồ gì, thoạt nhìn trống rỗng, có người thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mang vẻ cười cười nhìn năm vị khách của cục an toàn quốc gia này.

Người đội trưởng kia cảm thấy không khí trong phòng khách có điểm quái dị, chẳng qua thấy những người này nam có nữ có, trẻ có già có, mặc dù có chút khí phái, nhưng không giống là tội phạm, cho nên cũng không để ý, cao giọng nói: “Xin lỗi quý ông quý bà, cục cảnh sát đối diện xảy ra chuyện, chúng tôi yêu cầu trưng dụng phòng ở của các người, xin mời rời đi, hoặc đến phòng khách”

Một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn trong phòng cười nói: “Các anh lầm rồi, phòng này không phải của chúng tôi, mà có vẻ chủ nhân không ở đây. Nhưng mà, chúng tôi tới trước, có phải là chúng tôi dùng trước?”

Người đội trưởng giật mình hỏi: “Các người thuộc ngành nào?”

Người đàn ông trung niên kia cười ha hả nói: “Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đến xem náo nhiệt thôi”

Người đội trưởng biến sắc, vừa định hành động, thì mười họng súng đen thui đã nhắm về phía bọn họ, mặt khác cũng có năm người xông lên, một đấu một với những người này, chỉ một lát sau liền đánh gục năm tên này xuống đất.

Cô gái ra mở cửa khi nãy nhún vi, cười nói với người đàn ông trung niên kia: “Chú Braid, con đã nói với bọn họ là hôm nay không tiện, nhưng mà... bọn họ không phải nói đùa”

Braid cười nói “Biết mà, bọn họ không có nói đùa, chỉ là hơi bị xui thôi”

Một người khác lên tiếng: “Hôm nay cuối cùng cũng có thể góp sức cho chủ nhân, haizzz, chỉ có năm người, thật sư là quá ít, thật sự muốn đứng cạnh chủ nhân đi phóng hỏa” Lời này hiển nhiên đều là tiếng lòng của mọi người, tất cả đều không nhịn được gật đầu đồng ý, người này liền chỉ vào năm đặc công đang nằm trên mặt đất, hỏi: “Năm tên này có nên trực tiếp xử lý không?” Ý tứ hiển nhiên là đang hỏi có diệt khẩu năm người này không.

Braid lắc đầu nói: “Chủ nhân không muốn chúng ta ra mặt, cũng là không muốn liên lụy đến Thiên Thạch Thành Bảo, nhưng Thiên Thạch Thành Bảo là của chủ nhân, tất cả chúng ta có đều là chủ nhân ban cho, chẳng lẽ các người thật sự muốn trốn sau lưng chủ nhân xem náo nhiệt?”

Mọi người cùng kêu lên: “Đương nhiên là không muốn”

Braid nói: “Cho nên năm người này không cần giết, cho dù chính phủ Hoa Kỳ nghĩ chúng ta là đồng lõa của chủ nhân thì sao, chẳng lẽ các người không muốn đi đốt nhà với chủ nhân?”

Mọi người đều kêu lên: “Đương nhiên là muốn!”

Braid hài lòng gật đầu, kêu người lột bộ đồ của năm tên đặc công kia xuống, mặc lên năm người của mình, sau đó trở lại cửa sổ quan sát tình thế đối diện, đúng lúc này Thạch Thiên đang ôm thùng xăng thứ hai trở về.

Vừa rồi Thạch Thiên đột nhiên nhảy xuống đất, những đặc công và cảnh sát đứng cạnh hắn bởi vì thói quen nghề nghiệp cho nên mới nhào lại đánh. Nhưng mà trình độ đáng sợ của Thạch Thiên đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, cấp trên đã ra chỉ thị, chỉ cần thấy Thạch Thiên là có thể bắn. Cho nên, khi thấy Thạch Thiên trở về, không ai dám nhào lại nữa, ngược lại đều lui về sau. Còn bốn phía của khoảng đất này đã chuẩn bị bắn tỉa từng sớm, đồng thời nổ súng về hướng Thạch Thiên.

Thạch Thiên cũng đã có chuẩn bị đạn bắn từ trước, vận công hộ thể, lúc này công lực của hắn cơ bản đã khôi phục đến mức cường thịnh nhất, được khí kình xoắn ốc dẫn dắt lại trải qua sự cải tạo làm cho chân khí có thể cô đọng lại, hình thành một lớp bảo hộ bên ngoài, có vẻ như là đao thương bất nhập. Chẳng qua, Thạch Thiên không ngốc đến mức đứng đơ ra để đạn bắn vào mình, tiêu hao nội lực trong người, nên đã thi triển thân pháp né hết phần lớn các viên đạn bắn tới.

Những tay bắn tỉa tập kích bốn phía choáng váng, cho nên bắt đầu nổ súng xung quanh thùng xăng, ngay trong lúc Thạch Thiên vọt vào trong tòa nhà, thì vài viên đạn đã bắn trúng được thùng xăng, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn, thùng xăng nổ mạnh, khói lửa nhất thời nuốt trọn Thạch Thiên.

Những đặc công và cảnh sát chung quanh đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng chấn động trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại, bọn họ không ngờ rằng hỏa lực mãnh liệt như vậy mà cũng không thể ngăn cản thiếu niên này đi vào trong tòa nhà, nếu không phải thùng xăng của hắn nổ thì quả thật không biết nên đối phó thế nào.

Những người của Thiên Thạch Đồng Minh trong tòa nhà đối diện đều sợ ngây người, Braid khàn giọng quá: “Thông báo với mọi người, lao xuống giết hết bọn chúng...” Hôm nay người của Thiên Thạch Đồng Minh đến đây đương nhiên không chỉ có mười mấy người này, cô gái ra mở cửa khi nãy móc điện thoại ra, vừa muốn thông báo thì một người khác đột nhiên chỉ vào địa điểm phát nổ khi nãy, hô lên: “Mọi người mau nhìn, không thấy chủ nhân đâu hết, ngài.. ngài không bị nổ...” Mọi người liền quay lại nhìn chổ nổ mạnh, quả nhiên không thấy Thạch Thiên đâu, nhưng lại lo rằng Thạch Thiên bị nổ tung, bị áp lực đẩy văng ra ngoài, cho nên nhìn xung quanh tìm kiếm.

Cô gái kia hỏi: “Còn cần thông báo nữa không?”

Braid khôi phục lại một chút bình tĩnh, nhớ đến lúc ở Paris, ngay cả tên lửa cũng không nổ chết được chủ nhân, thì chỉ một thùng xăng làm sao mà có thể làm gì được, cắn răng nói: “Chờ một chút, chủ nhân nhất định không sao... nhất định không sao...” Bỗng nhiên ở phía dưới vang lên tiếng kêu thảm, mọi người nhìn theo tiếng kêu ấy, có người nhất thời hô lên: “Mau nhìn mau nhìn, chủ nhân ở đó!”

Chỉ thấy cả đám cảnh sát đang chạy tứ tán, loạn thành một đống, còn Thạch Thiên đang ôm hai thùng xăng cuối cùng đuổi theo, đuổi đến được thằng cảnh sát nào thì liền một cước đá bay đi, uy phong lẫm liệt vô cùng, chỉ là quần áo trên người cháy náy, còn có khói đen, hiển nhiên là bị thùng xăng kia nổ cháy.

Nguồn: tunghoanh.com/bat-diet-truyen-thuyet/chuong-342-eq4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận