Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Chương 5


Chương 5
Dạ yến Trung Thu tại âm phủ

Trước khi xuất phát, chúng ta đã tìm hiếu đại khái tình hình dưới âm phủ từ Cơ Canh. Diêm vương mà sắp tới chúng ta phải đối phó tự xưng là Ngọc Lam Già vương, giỏi các loại phép thuật trừ ma, hằng nhày đều mang chiếc mặt nạ quỷ vương, đẹp xấu khó phân, không ai có thể thấy được dung mạo thật của hắn.

Ngọc Lam Già vương là một trong số những Diêm vương ở địa phủ. Từ rất nhiều năm về trước hắn đã chiếm được địa bàn này, cũng không biết có phải vì linh lực hắn mạnh, vả lại chỗ này chưa có ai cai quản hay không, mà hắn đã thuận lợi tiếp nhận được số sách giấy tờ ở đây, sử dụng ấn triện. VỊ Diêm vương này hiển nhiên không là người tốt đẹp gì, hắn dùng những thủ đoạn độc đoán chuyên quyền, khiến cho cả âm phủ chẳng ai dám ăn nói to tiếng.

Sau khi Tư Đàn nghe xong kể hoạch của chúng ta, đương nhiên là nàng ta không muốn bị bỏ lại một mình ở Hội Âm sơn để trông nom Hàn Nhi, thế là lại đem hết cốc chén, bàn ghế vừa đập vừa đá ầm ĩ hết cả lên.

"Dựa vào cái gì? Ả tan ngay cả pháp thuật cũng không có, có đi cũng chỉ ngáng tay ngáng chân thôi."

Hoàng Thanh thoải mái truyền một chút pháp lực vào hai lá bùa màu vàng, khẽ hô: "Khởi!", hai tờ bùa liền hóa thành hai tiểu đồng tóc búi màu vàng nhạt. Hắn hài lòng gật đầu, kéo bàn tay của nhi tử ta, ôn hòa nói: "Hàn Nhi, hai tiểu đồng này sẽ nghe theo lời sai bảo c

ủa con, kể cả khi ăn cơm hay đi ngủ đều không được để chúng rời khỏi con, hiểu không?".

Nhi tử gật đâu, quay lại nhìn ta, không thèm đế ý đến nhóc trọc đâu đang ra sức lây lòng bên cạnh. Ta buôn bã nhờ vả TƯ Đàn trông nom nhi tử giúp, ả liền phân nộ trừng mắt nhìn ta, nét mặt như thể có thâm thù đại hận,

căm hờn cực độ.

Lúc xuât phát, ta trông thây nhi tử tựa vào cánh cửa nhìn ta, đội mắt đen láy không chớp lây một cái, giỏng hệt với ánh mắt khi nó là tiếu hô ly lúc trước ta hạ phàm, cứ nhìn mãi khiến trái tim bản tiên cô co rút đau đớn.

Cơ Canh đã giài thích cụ thể hành trình cho chúng taế Trước tiên chúng ta ti ển vào âm phủ bằng con đường thông giữa Hội Âm sơn và địa phủ, sau đó

phải vượt qua một con song, tiến vào nội thành âm phủ. Tòa nhà cao nhât

chính là Phong Đô Thiên Tử Phủ của Ngọc Lam Già vương.

Trước khi qua sông, chúng ta phải uỏng một chén canh được nâu bằng nuỏc sông Vong Xuyên, đế tây sạch sinh khí tục phàm trên người. Chén canh này chính là canh Mạnh Bà mà phàm nhân vãn thường nói. Có điều, trên người chúng ta có tiên căn, đương nhiên không giỏng với những phàm nhân trong lục đạo luân hôi, uông vào là quên hết mọi chuyện kiếp trước, mà chỉ làm lắng lại nhừng châp niệm yêu hận trong lòng mà thôi.

Cơ Canh cười nói: "Kề ra thì chén canh Mạnh Bà này đôi với tiên nhân chúng ta cùng là vật hữu ích. Trên thiên giới có những người vì tu luyện không đúng cách mà linh hôn bị đục khoét, tâm ma thường xuât hiện vào chính khoảng khắc đó, lúc này chỉ cân uông một chén canh Mạnh Bà thì lập tức sẽ có chút tác dụng làm tân chí ỏn định, giúp cho không ít tiên nhân vượt qua kiếp nạn".

Nếu vậy thì quả thật cũng không tôi chút nào.

Mây năm gân đây, âm phủ cũng rât biết cách vơ vét tiền của, chủ yếu là lây từ hai giới khác, chỉ cân có tiền trả, nhừng người tu luyện của hai giới kia có thể đến âm phủ thân bí trong truyền thuyết để du ngoạn hoặc ở lại một thời gian, chỉ cân mua loại lệnh bài thong hành thích hợp là được. Cái chúng ta cân bây giờ, chính là chuân bị thật nhiều châu báu, như thể thì việc tiến vào âm phủ chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

Đây là lãn đâu tiên ta đến âm phủ, khó tránh khỏi hiếu kỳ nhìn ngó lung

tung. Tứ phía khói đen lượn lờ, quỷ khí dày đặc; phía trước ân hiện hai dòng sông, một dòng đây côn trùng rắn rết, nước sông là màu chảy cuôn cuộn, giông như có vô sô ác quỷ đang vươn cánh tay ghê tởm ra mà gào thét, còm một dòng là nước sông màu trắng trôi lặng lẽ, vô cùng yên bình.

Phía trên Huyết Hà cao ngàn trượng có một chiếc câu, bên Bạch Hà thì lại k hông có, nhưng sát bờ có một chiếc thuyền nhỏ giỏng như chiếc lá đang đậu. So với trên câu bên kia có bóng người qua lại như nước thì bên này lại vắng vẻ lạ lùng.

Mạn Châu Sa Hoa màu đỏ rực nở dọc hai bên bờ sông.

Cơ Canh thu nhỏ lại nằm trong tay áo ta, lúc này nhỏ tiếng nói: "Cô cô, bên đó chính là câu Nại Hà, qua chiếc câu đó đâu là những lỉnh hôn đã chết tiến vào lục đạo luân hôi. Chúng ta phải qua từ Bạch Hà, người đưa đò là một con quỷ tham tiền, nhât định sẽ nhân cơ hội mà bắt chẹt, cô cô đừng tranh cãi với hẳn làm gì, cứ vứt cho hắn chút tiền là được".

Ta hiếu kỳ hỏi: "Ta thây trước tảng đá lớn bên kia có rât nhiều quỷ hôn nam nữ già trẻ đang vây quanh nó vừa khóc vừa cười. Tại sao lại vậy?".

Cơ Canh nói: "Bệ đât bên bờ sông Vong Xuyên gọi là Vọng Hương đài, còn tảng đá to ở bờ sông chính là Tam Sinh thạch, trên đó ghi lại những kí ức của môi con người vào kiếp trước và kiếp này. Vọng Hương đài là nơi có thề nhìn vã nhân gian lãn cuỏi cùng, Tam Sinh thạch xóa đi bao nhiêu yêu thươ ng oán hận, bao nhiêu điều hữu duyên vô phận, những điều không thể cưỡ ng câu Cho nên mới vừa cười vừa khóc, đúng là một lũ ngôc".

Không biết VI sao ta nghe xong mà tim đập loạn cả lên, đang đinh dừng chân đế nhìn rõ hơn, đột nhiên cỏ tay bị nắm chặt, sau đó bị Hoành Thanh kéo về hướng bến đò bên Bạch Hà. Ta còn chưa kịp phản ứng, một bà lão mù một bên mắt, mặc áo màu xanh lục, tay xách cái giỏ đi tới, lạnh lùng nói: "Uỏng chén canh đi".

uỏng hết một chén canh trong suôt, lòng ta bông dưng cảm thây hoang mang mơ màng.

Giỏng như có một thứ quang trọng gì đó trở nên mơ hô, những châp niệm ta khỏ cực theo đuôi thình lình vơi bớt đi, mờ nhạt dân, cảm giác hết sức thoải mái.

Tâm trạng ây rât kỳ lạ, giông như việc mình thích một người, một khắc trướ c muôn mà không thế có được, đau khô tựa muôn chết đi, một khắc sau lại được giải thoát, chỉ còn lại nôi nhớ nhung nhàn nhạt.

Rât nhiều cảm giác kỳ lạ và hoang mang cứ lướt qua trong đâu ta, đến nôi I ên thuyền như thế nào ta cũng không nhớ rõ.

Mãi tới khi ta thây Hoành Thanh xoay lưng vâ phái người lái đò nhô hết nướ c canh trong miệng xuỏng sông.

Ta cứng họng líu lưỡi nhìn Hoành Thanh, hắn còn nháy mắt với ta nữa chứ.

Ta dãn tỉnh táo lại từ trong trạng thái thân thờ, hừng hực nôi lên ngọn lửa vô danh: "Huynh, huynh, huynh không uông sao?". Sở dĩ ta không do dự

mà uỏng hết cả chén canh là bởi động tác ngửa cô đô hết chénh canh vào

miệng của Hoành Thanh, nào ngờ hắn lúc đó dứt khoát, sau lưng thì lại hành động như vậy, mà hắn cũng chẳng thèm ra ám hiệu cho bản tiên cô bi

ết với. Bản tiên cô đột nhiên có cảm giác mình bị lừa gạt, khí huyết cuôn

cuộn bỏc lên.

Câu trả lời của Hoành Thanh quái gở đến nôi bàn tiên cô tái mét mặt mày, lúc lâu không nói được gì.

Hắn cười híp mặt, nói: "Ta có người mình thích, làm sao nỡ quên đi dù chỉ một phân nhỏ?".

Trước khi chúng ta lên thuyền đã sớm thương lượng trả tiền luôn toàn bộ chuyến đi. Nào ngờ vừa ra đến giữa sông, người lái đò bông nhỉện dừng lại, lộ ra vẻ mưu mô với chúng ta, cười hì hì nói: "Hai vị khách quan, đoạn đườ ng sông còn rât dài, trên đượng đi hết sức buôn chắn, không biết hai vị khách quan có muôn tìm trò vui gì đó để giết thời gian không?".

Hoành Thanh mở phiến quạt trắng ra nhẹ nhàng phe phây, dài giọng "ờ" một tiếng rôi đáp: "Vậy ngươi có trò vui gì?".

Người lái đò cảm thây có thể làm ăn được, hai mắt phát sáng, từ trong ngực ào ào đỏ ra một đông đô, rõ ràng đã có chuân bếỊ từ trước. Xem ra kiều "làm ăn" này đều là cướp của tông tiền thành thói quen đây mà.

Gã bắt đâu liến thoắng chào hàng.

Hoành Thanh nghe gã giới thiệu một lượt, thong dong lây quạt đây đây đông đô, ngữ khí cực kì khinh thường: "Chẳng qua là mây thứ đô đông đô sắt vụn vặt ở nhân gian, vậy mà cùng dám đem tới lừa gạt ta?". Người lái đò tức khắc như phải chịu sự sỉ nhục nặng nề, tức tôi đáp: "Công tử thật kh ông biết nhìn hàng,đây là trứng chim hoàng oanh, chỉ cân búng nhẹ, một chú chim sẽ phá vỏ chui ra, vô vô hai cánh nhỏ đáng yêu, còn cât tiếng hót véo von, âm thanh trong trẻo tuyệt vời! Còn đây là tranh tứ đại mỹ nữ, chỉ cân nhè nhẹ hướng bức tranh lên cao mà mở ra liền có bỏn vếỊ mỹ nhân quôc sắc thiên hương bước ra, vòng eo vô cùng mềm mại, y phục hết sức mát

mẻ cùng nhảy múa hoan ca,! Đương nhiên, thứ này không thích hợp với vị cô nương đây, nhưng chô ta còn có bức họa tứ đại mỹ nam, bảo đảm dung mạo môi người đều tựa như Tỏng Ngọc, Phan An!".

Ta nghe xong, khuôn mặt đều nhăn lại như cái bánh bao giỏng hệt Hoành Thanh. Hoành Thanh lựa hết bên này đến bên kia, đột nhiên chì một hạt nhỏ màu hoàng kim, vật đó bóng loáng tròn trịa như hạt trân châu, hắn hỏi "Đây là cái gì?".

Người lái đò sững người, như có chút đau lòng nói: "Công tử thật có con mắt tinh tường, nó gọi là Thanh HƯ Đan, nhiều năm trước Hoan Mộng tiên tử đi qua đây đã tặng tiểu nhân ba viên, bây giờ chỉ còn đúng một viên. Khi dùng chỉ cân truyền một chút linh lực vài tiên đan là được, nó có thể mang đến cho người nhập mộng một giâc mơ đẹp, đan xen giữa sự thật và mộng ảo, khiển người đó vô cùng hạnh phúc".

Hoành Thanh khép quạt: "Nghe ra cũng khá thú vị đây, ta lây cái này nhé".

Người lái đò này mà cũng có những vật kỳ lạ hiếm thây, ta nghe xong liền cảm thây có chút hứng thú, ánh mắt đang quét qua đông đô của gã, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Hoành Thanh: "sư muội, cùng nhập mộng với ta nhé!".

Ta còn chưa kíp phản ứng, trước mắt đã choáng váng, rơi vào một đám sươ ng mù trắng xóa.

Màn sương trắng mờ mờ được vén lên, hiên ra một tòa đại điện trang nghiê m tao nhã.

Đây hiển nhiên là thiên giới, chỉ có điều không biết là cung điện của vị tiên nào. Ta đang định nhìn tâm hoàng phi phía trên đại điện thì lại mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ.

Trong điện phảng phât như có tiếng cười, còn có âm thanh "chát chát" theo tiết tâu. Trên bậc thềm của đại điện, những sợi vàng sợi bạc dài mây trượng phât phơ theo gió.

Vén lên những vật đang bay phât phới, bên trong điện tiên chướng ân hiện,

có đặt vài khung cửi, các chức nương mặc áo trắng qua lại như con thoi. Từ khung cửi nhả ra tâm vải lụa ánh vàng ánh bạc, rực rỡ chói mắt, vô cùng

lộng lây.

Ta ngân người đứng nhìn, bông nhiên bên cạnh lóe lên bóng người, Hoành

Thanh cùng đứng cạnh ta, hắn khều những sợi tơ mỏng manh như khói đó rôi nói: "Đây chính là Hỏa Vân Kim Ti Ngân Lũ Y vô cùng quý giá của tộc

Phượng Hoàng chúng ta, là giá y ta chuắn bị riêng cho SƯ muội, muội xem

có hài lòng không?".

Ta cứng họng líu lưỡi: "Giá y? Muội gả cho ai cơ?".

Hoành Thanh cười đáp: " sư muội quên rôi sao, mây ngàn năm trước giữa chúng ta có hôn ước, hiện nay cung Phúc Đức tinh diệu cát tường, thanh ôn

chi long, gió xuân đưa tin lành, van vật đều tôt đẹp. Chính là cơ hội trời cho để hai ta thành thân"

Điều khiển ta kinh ngạc là, tuy Hoành Thanh cười, nhưng nhìn hắn không giông như đang nói đùa.

Sóng mắt hắn mênh mang đắm đuôi, nhìn ở khoàng cách gân thật có cảm giác câu hôn đoạt phách. Đây quả thực là một đôi mắt phượng đẹp tuyệt trân, mà ta thì phải một hôi sau mới phản ứng lại xem hắn vừa nói câu gì. Hoành Thanh là tộc Phượng Hoàng...Tên này là một con phượng hoàng?

Phượng Hoàng và Cửu Vỹ Thiên Hô đều là thượng cô thân tộc. Ta vôn tưởng rằng, những người xuât thân từ thân tộc, cho dù nam hay nữ, đều phài giông như Chi Liên để quân, không chỉ có dung mạo đẹp vô cùng, mà tính cách không dám khinh nhờn. Nào ngờ loại người vừa vô lại vừa thích đùa gi ỡn như Hoành Thanh lại thuộc thân tộc chứ? Vậy nên ta đã rât kinh ngạc, một khắc sau ta đã phải cực kỳ hôi hận vì mình đã thât thân.

Tơ lụa ánh vàng ánh bạc vỏn đang nằm yêu dưới khung cửi đột nhiên giông như có ma tính, ngàn vạn sợi vàng sợi bạc trải ra trên không trug, tạo thành một cái lưới lớn, hướng từ trên đâu ta phủ xuông.

Tơ lụa càng thít càng chặt, cuôi cùng biển thành một cái kén chặt cứng, quân chặt ta ở bên trong, trong khi đâu váng hoa mắt, rât nhiều cảnh lướt qua đâu ta.

Hôn ước mây ngàn năm trước, những lễ nghi trong ngày đại hôn, đêm xuân mặn nông, tân hôn hạnh phúc...

Ta đắy cửa sô, hương thơm thanh mát của ngày đâu xuân như tràn vào lông ngực.

Hoành Thanh đang đứng dưới những nhánh dàn mai, phe phây quạt rôi mỉm cười với ta.

"Cuộc sỏng thân tiên vỏn không có điếm dừng, chúng ta cứsỏng như thế này mãi mãi nhé, được không?"

Vừa nói hắn vừa dùng đôi mắt trong veo mà nhìn ta.

Dáng điệu Hoành Thanh như bây giờ, quả đúng là Phượng Hoàng hàng thật giá thật.

Một chú Phượng Hoàng đang hừng hực xuân tình.

Điều đáng sợ là, ta chẳng những không cảm thây buôn nôn, mà còn cảm động, thẹn thùng gật đâu, LƯU Vân Thủy Kính phản chiếu hình ảnh khuôn mặt của ta, hai má ửng hông.

Hoành Thanh nở nụ cười ngây ngât lòng người, ngắt xuông một cành mai trắng, từng bước tiến về phía ta...

Cô tay thình lình bị nắm chặt.

"sư muội, thuyền đã cập bển, chúng ta lên bờ nhé?"

Thứ trắng xóa, mỹ lệ, mang theo hương thơm thanh mát tan biến giông như một giâc mộng. Lúc tỉnh giâc đã ngàn năm, nhưng giâc mơ dài ây vãn còn rât rõ.

Hoành Thanh đứng trước mặt đang dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn ta, khuôn mặt phớt hông, nụ cười cành như thế con mèo ăn vụng cá. Trong thời gian một chén trà, ta vãn cứ chau mày chưa hôi thân nôi, tât cả khung cành trong mơ lướt qua đâu ta. Sau đó ta mới giật mình phản ứng lại được, tên này thế mà lại dám kéo ta nằm mơ một giâc đáng khinh như vậy, lập tức ta nôi giận bừng bừng, vừa đứng vững trên bờ liền triệu gọi vỏ kiếm Cơ Canh, nhằm vào mặt hắn mà đánh túi bụi.

"Huynh! Từ nay về sau! Đi tránh xa ta ra!"

Hoành Thanh trên người có phép thuật , nếu hắn cứ thế mà tránh đi thì ta cũng chẳng cách nào đánh được. Thể nhưng hắn lại khộng hề né tránh, kh ông chỉ đứng im chịu trận, còn vô cùng phỏi hợp mà kêu oai oái, phỏi hợp V

ới cả gương mặt vộ lại kia nữa,làm bản tiên cô tức đến run người.

Ta không sợ chịu thiệt,nhưng đáng hận nhât là phải chịu sự thiệt thòi vô duyên vô cớ như vậy, đỏi phương còn tỏ ra thẹn thùng muôn mình chịu trách nhiệm, đúng là da mặt dày hơ cả tường thành. Nếu không phải còn có chuyện quan trọng, bản tiên cô thề rằng, cho dù đang ở trên trời hay dưới đât, nhât định ta sẽ phân rõ ranh giới với tên này.

"Cửa thành sẻ đóng vào giờ Dãn, người nào muỏn vào thành thì nhanh chân lên!", phía trước đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.

Định thân nhìn lại, cánh xửa thành đen như mực xuật hiện cách chúng ta khoảng mây chục bước, tâm hoàng phi phía trên công thành lâu viết hai chữ "Hoàng tuyền", trông vô cùng âm u đáng sợ.

Lác dác vài quỷ hôn lướt qua chúng ta rôi xếp hàng để vào thành.

Đứng tiếp đón là một ông lão mặc y phục của quan Phủ Sử, diện mạo xem như bình thường, hai tên Nhật Du thân và Dã Du thân vó dáng lực lưỡng đứng bên cạnh lão, đang nhìn chằm chằm vào các tử hôn và sinh lỉnh đi qua. Có lẽ chút nữa đi qua cách công thành kia, trong nội thành âm phủ sẽ còn nhiều thứ đáng sợ hơn nữa, nghĩ đến đã thây rợn cả người rôi.

Thẻ bài để vào thành đã được Cơ Canh chuắn bị sẵn. Ta không thèm đế ý tớ

i Hoành Thanh, tiến về phía trước đưa thẻ bài ra. ông lão chùi chùi xem xem, sau đó mới gật đâu, ta đang định đi vào trong thì ông lão cười xảo trá,

rôi lây ra một cái đèn lông màu trắng chói mắt.

"Ngày mai chính là hội Du Đăng rằm tháng Tám, phủ Diêm vương ban bỏ pháp lệnh, muỏn vào thành ngoại trừ phải nộp thẻ bài tương ứng, nam phải mua bút chu sa, nữ phải mua chiếc đèn lông trắng, môi người mười lượng bạc."

Bản tiên cô không chỉ kinh ngạc về khả năng vơ vét bóc lột của âm phủ mà còn rât hiếu kỳ, không hiếu nam một cây bút chu sa, nữ một chiếc đèn lông trắng là cái uy định kì cục gì đây. ông lão tỏ ra bât mãn mà nguýt ta một

cái: "Chiếc lông đèn này không chỉ đèn lông trắng, mà là đèn lông Triêu Triê u! Còn đây cũng không phải là bút chu sa bình thường, mà là bút Mộ Mộ! Ta thây các ngươi cùng là đến tham gia hội Du Đăng, vậy mà sao chẳng biết gì về đèn lông Triêu Triêu và bút Mộ Mộ thế?".

Thì ra, tết Trung Thu tại nhân gian là tết đoàn viện cúng bái trăng rằm, đến địa phủ thì lại trở thành ngày lễ để nam nữ hẹn hò bày tỏ lòng ái mộ. Trong ngày này, hễ là nữtửtrẽ tuôi đều câm một chiếc đèn lông trắng, nam tử thì mang theo người một chiếc bút chu sa, chỉ cân gặp đúng ý trung nhân, thì cứ bước lên trước mà câu hoan, hễ có được sự ngâm đông ý của nữ tử, nam tử sẽ đề một bài thơ tình lên trên chiếc đèn lông, như vậy coi như việc đã thành, tiếp theo dù sự việc có như thế nào đi nữa thì cũng đều không bị ràng buộc.

Độ cởi mở của chuyện tình yêu nam nữ dưới địa phủ quả thật khiến cho ngư ời ta không nói nên lời.

"Các ngươi có biết không, Đại vương và Nương nương chủ chúng ta đã gặp

nhau trong hội Du Đăng. Đó là một ngày trăng tròn hoa thắm, trời quang cảnh đẹp, trong ngàn vạn nữ tử tham gia hội Du Đăng, Đại vương chỉ cân li ếc mắt đã thây được Nương nương đang đứng trên câu ngắm trăng, một bài thơ Triêu Mộ đã kết thành giai thoại thiên cô! Các ngươi nói thử xem, nếu như câu được trái tim của một người, thì mười hai lượng cỏn con này đương nhiên chẳng bõ bèn gì."

Nói tới nói lui, cuôi cùng cũng vãn là xòe tay đòi tiền.

Sau thời gian khoảng một nén hương, chúng ta đã thuận lợi tiến vào thành. Hoành Thanh đi phía sau cách ta mười bước, một tay câm chiếc đèn lông màu trắng xui xẻo, tay kia câm bút chu sa, nhìn thế nào cũng thây buôn CƯ ời. Nhưng xem bộ dạng của hắn dường như không hề có ý muôn vứt chúng đi. Ta chỉ tiếc thương mười lượng bạc của mình thôi, chẳng hề có hứng thú nào đỏi với việc câm chiếc đèn lông kỳ lạ này đi lang thang ngoài đường.

Đến khi chính thức bước vào nội thành, ta bât giác sững người.

Tât cả mọi thứ trong thành, nhà cửa chợ búa, nam nữ qua lại đông đúc, đều giông hệt trân gian, chẳng hề có điểm nào khác biệt. Hoành Thanh chỉ tay và một chô bảo ta nhìn, từ xa xa nhìn lại, ở phía ngoài điện được xây bao bọc bởi một bức tường dày màu đỏ, cách nửa dặm có một tòa tháp là trạm gác, phòng bị nghiêm ngặt. Đó chính là chô ở của Diêm vương mà chúng ta đang tìm, Phong Đô Thiên Tử Phủ.

Chiếc đèn lồng và bút chu sa Hoành Thanh không ném đi, vậy mà giờ lại có công dụng. Chúng ta cầm hai vật này tham gia dạ yến Trung Thu.

Nghe nói dạ yến tối nay, Diêm vương và Nương nương sẽ giá lâm tham gia

Vừa nghe nói hai vỊ này sẽ tới, bách tính của địa phủ lập tức xôn xao, đi tới đâu cũng thấy tiếng thảo luận vô cùng hào hứng, rõ ràng là vị Diêm vương và Diêm vương nương nương này rất được ủng hộ và yêu mến. Còn đối tượng thảo luận của nam nữ thì lại trái ngược nhau, các vị cô nương thì xem trọng Diêm vương điện hạ, nam tử thì hiển nhiên yêu thích Diêm vương nương nương hơn. Trời còn chưa tối hắn, người đã đứng chật cứng trên con đê bên ngoài Minh Nguyệt lâu tại cầu Nhị Thập Tứ.

Cầu Nhị Thập Tứ,hình dáng của nó cũng giống với tên, chính là chiếc cầu cửu khúc, được xây trên Địa Tâm hồ, hồ lớn nhất âm phủ. Hai mươi bốn đoạn cầu này được phân bố đều đặn xung quang hồ, một đầu nối tiếp với con đê, một đầu kéo dài đến giữa hồ, chỗ tụ hội chính là một tòa thiên đài to lớn được xây bởi đá cẩm thạch trắng và đá lưu ly, phía trên thiên đài vẫn còn ba tầng nữa, tầng trên cùng xây kiểu mái cong, bốn góc vểnh lên, lầu các rường cột chạm trố, đậy chính là Minh Nguyệt lâu.

Trên ngàn vạn thanh lan can bạch ngọc chạm trố hoa văn của cầu Nhị Thập Tứ được treo những chiếc đèn lồng mẫu đơn, nhìn từ xa giống như

đai ngọc nối trên mặt nước, nước sông và câu mang cùng một săc, sóng nước dập dềnh. Phía trước Minh Nguyệt lâu có một cột Hoa Biểu cao ngút trời. Bốn phía đều được quân hoa đăng rực rỡ mỹ lệ, khiến cho cả âm phủ được chiếu sáng thành một thế giới huy hoàng, chắng còn chút không khí âm u đáng sợ nào.

Từ buối trưa, binh lính của âm phủ đã sớm đứng canh giữ tại hai mươi bốn đoạn đâu câu. Muốn lên trên câu cùng tham gia hội Du Đăng cùng Diêm vư ơng và Nương nương ở khoảng cách gắn? Đương nhiên có thể! Chỉ cân mua một tảm thẻ ngọc thông hành lên câu là được.

Thời khăc này ta cảm nhận sâu săc đạo lý tiền tài là vạn năng.

Mục đích của chúng ta rảt rõ ràng, đó là hội hợp với Đế quân, lây lại thanh kiếm Cơ Canh từ chỗ Diêm vương. Còn việc khân cap hiện nay, chính là làm thế nào để lẻn và phủ Diêm vương.

Trước lúc này, ta không hề có một chút tin tức nào của Chi Liên đế quân. Tê n Hoành Thanh này thì cực kỳ xem nhẹ phủ Diêm vương. Ngay từ lúc vào thành đã tỏ ra khinh thường nói: "Thì cứ trực tiếp xông vào thôi", sau đó bỊ ta lườm nguýt cho mây cái. Bây giờ lại biết Diêm vương sẽ xuảt tuân, đây quả là một cơ hội hiếm có.

Chúng ta đã thương lượng kỹ, một khi xác định Diêm vương đã đến nơi diễn ra hội Du Đăng, phòng vệ tại phủ Diêm vương chăc chăn sẽ yếu đi. Hoành Thanh nhân đó mà lẻn vào phủ Diêm vương thám thính, còn ta thì vân tiếp tục ở lại đây. Đến khi Diêm vương hồi phủ, ta lập tức báo tin cho hãn qua m ột phép thuật nhỏ mà hăn đã để lại cho ta, để hăn có thể nhanh chóng rút khòi phủ Diêm vương. Bởi và ngay cả Cơ Canh cùng không biết Diêm vương đã giắu pháp thân của nó ở nơi nào, trước khi sự việc chưa được sáng tỏ, chúng ta không nên xung đột chính diện với Ngọc Lam Già vương.

Sự việc ban đâu rât thuận lợi.

Chúng ta ra giá cao và mua được một tắm thẻ ngọc lên lâu. Hoành Thanh đi bên cạnh ta, bộ dạng âp úng, vẻ mặt kỳ quái, thỉnh thoảng lại liếc măt nhìn ta, giống như có chuyện gì không nói không được.

Ta đế ý vừa nãy có mây vỊ cô nương ôm chiếc đèn lồng trãng đi qua đi lại ch ỗ chúng ta. Thậm chí có người còn nháy măt, nhìn Hoành Thanh mà cười khúc khích, cơ thể õng ẹo tỏa ra khí chât phong tình lắng lơ. Cứ vậy nên bản tiên cô đành phải biết điều mà lui ra một chút, quả nhiên cô nương đó li ền tiến lên trước, dâng tặng đèn lồng trăng của mình cho Hoành Thanh.

Hoành Thanh đây chiếc đèn lồng trăng trà lại, cô nương đó giậm chân bỏ đi. Lại có một người bước lên, Hoành Thanh đột ngột chỉ ta rồi nói với cô nương đó: "Thật ngại quá, đêm nay ta chỉ muốn đề chữ lên chiếc đèn lồng của vị c ô nương kia thôi". Cô nương ây kinh ngạc nhìn ta, rồi lườm ta một cái và bỏ

Ta nghiến răng bặm môi nói với hăn: "Đại sư huynh, hiện nay sư muội chắng còn chút pháp lực nào cả, huynh đừng có đem ta ra làm lá chăn, rước lẳy phiền phức không đâu!".

Hoành Thanh xị mặt xuống, đau lòng nhìn ta: "Sư muội, huynh thật lòng mà".

Ta ôm chặt chiếc đèn lồng trong lòng, bọc kìn không chút khe hở. Hoành Thanh bỗng thở dài: "Sư muội, chăc muội vắn còn nhớ lời người lái đò nói chứ, Thái HƯ Đan có thể khiến người nhập mộng có một giắc mơ đẹp đan xen sự thật và ảo mộng chính là cảnh trong mộng ắy có ít nhắt một nửa là sự thật".

Lòng ta bỗng trảm xuống, đang định hỏi hăn nói vậy là có ý gì thì đột nhiên trên không trung có tiếng hô to gây sự chú ý, trong chớp măt trăm tiếng chuông cùng vang lên.

Diêm vương và Diêm Hậu đến rồi!

Ta còn chưa kịp nói gì thì đã phải băt chước theo đám ma quỷ bên cạnh mà quỳ xuống. Tiếng trống nhạc ảm ĩ phía trên khiến lòng ta càm thây cực kỳ r ối răm, ta nghe thẳy Hoành Thanh ở phía sau nói nhỏ với ta: "ít nhât vắn có một chuyện là sự thật, vào mắy ngàn năm trước giữa ta và muội đích thực đã có hôn ước".

Từ khi ta có ký ức, bản thân đã là một người phàm, khó khăn lăm mới tu luy ện được thành tiên, phi thăng lên tâng thứ nhắt thiên giới, trở thành Bích Chi không biết đã bao nhiêu năm... Chuyện may ngàn năm trước, khi đó có lẽ ta vân còn ở trong lục đạo luân hồi, Hoành Thanh lại lá một vị tiên trên thiện giới, làm sao lại có quan hệ gì với ta được?

Ta ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên như bừng tỉnh từ trong giâc mộng, người có hôn ước với Hoành Thanh nhảt định là vị "Tam sư muội" thật sự kia, mà ta, chỉ là hàng giả thôi.

Khỉ ta quay đâu lại, đã không còn thây bóng dáng của Hoành Thanh nữa, chãc là hăn đã đến phủ Diêm vương rồi.

Ta đứng nguyên tại chỗ bắn thân không biết bao lâu, mà trong lúc ta ngân người, xa giá của Diêm vương, Diêm Hậu đã đáp xuống Minh Nguyệt lâu. Các quan viên địa phủ khản đâu bái lạy, trên thiên đài băt đâu biếu diễn ca múa hết lượt này đến lượt khác.

Đến lúc ta nhớ ra, định ngước lên nhìn một chút thì chỉ thẳy những bóng dáng lả lướt trên đài cao đèn duốc sáng rực, không thể nhìn rõ ràng.

Một nam nhân mặc trang phục thư sinh, diện mạo khá tuân tú đi đến trước mặt ta hỏi: "Cô nương đi một mình sao?".

Ta lăc đâu.

Gã chắng những không bỏ đi, ngược lại còn nháy măt với ta đây ám muội: "Đã giờ này rồi, chăc là người kia không đến đâu nhỉ? Nam nhân nào để cho các cô nương phải chờ thì không phải là nam nhân tốt".

Ta vắn lăc đâu. Nào ngờ tên này chắng hề biết điều, được đãng chân lân

đăng đâu mà áp sát lại. Ta lập tức quay người qua lườm gã một cái. ĐỐI phương sững người, tức thì lộ ra than săc giận dữ, đưa tay kéo cả cái đâu của hăn xuống. Khuôn mặt người lúc đâu còn phong độ nho nhã trong chớp mãt hai tròng măt đã lòi ra ngoài, từ trong miệng lè ra cái lưỡi về phía ta m ột lúc lâu mới thu về, rồi tức tối bỏ đi.

Bản tiên cô bỊ vẻ xẳu xí của hăn dọa sợ phát khiếp, không dám thât thắn nữa.

Lúc này, có hai tên quỷ sai cứ nhìn tới nhìn lui những du khách qua lại trên câu, không biết chúng đang tìm cái gì. Hai tên đó bước lại trước mặt ta, ngừng lại rồi đột nhiên đánh giá ta từ trên xuống dưới.

"Ngươi, theo chúng ta qua đây!"

Ta ỉắy làm kinh hãi: " Hai VỊ quỷ sai đại nhân, chắng hay có chuyện gì vậy?"

Một tên cười đáp: "Ngươi không cắn phải sợ, gọi ngươi qua bên đó bởi vì

dáng ngươi có chút giống với Diêm Hậu nương nương. Hiện tại Đại vương và Nương nương muốn chơi một trò chơi nhỏ, chỉ cắn ngươi tham gia phối hợp".

Trong bụng đây ăp nghi ngờ nhưng ta không dám gây sự chú ý, đành phải

ngoan ngoãn vâng lời mà đi theo họ đến tâng một thiên đài. ở đó sớm đã có

mười mây nữ tử cao ngang nhau, thân hình thon thả đang đứng chờ. Lúc

bây giờ tâm trí ta đã bị một nam một nữ ngồi ngay ngăn ở chính diện thu

hút. Ngọc Lam Già vương có thân hình cao gẳy, ăn vận trang phục lộng lây,

đeo một chiếc mặt nạ quỷ lạnh lẽo, tỏa ra ánh sáng màu lục, khí thế đó quả khiến người ta không rét mà run. Bên cạnh hắn, một giai nhân cũng đang

mặc trang phục hoa lệ, đó chính là Nữ Na, mẳu thân của Nữ La.

Một vỊ ma ma trung niên ăn vận sang quý phát cho mỗi người chúng ta một bộ y phục và một chiếc khăn lụa. Những vật này đều được dệt bàng tơ vàng, chât lỉệ vô cùng mềm mại thoải mái, thủ công thêu thùa quả thật kôn hg tồi. Một vị cô nương giũ y phục ra lập tức kinh hãi hô lên. Vị ma ma

khinh thường nói: "Các ngươi vớ bở rồi đó, đây 12 lụa 12 ngự dụng trong cung, với xuât thân của các ngươi, cho dù luân hồi mười kiếp cũng không có mà mặc, hôm nay cứ thành thật mà làm cho tốt việc này, bộ y phục này Đại vương và Nương nương sẽ thưởng cho các ngươi".

Hõi lâu sau, ta cuối cùng cũng hiếu rõ được đắu đuôi mọi việc, thì ra trước kia Diêm vương và Diêm Hậu đã quen biết nhau tạo hội Du Đăng. Bây giờ đ êm hội diễn ra, ãt hắn gợi lại những tình cảm ngọt ngào vô hạn trong lòng, nên định chơi trò "tìm nàng trăm ngàn lản trong dòng người, vô tình quay đâu nhìn lại, thì ra người đó đang đứng dưới ánh đèn leo lăt", ôn lại lản nữa cuộc gặp gỡ lân đâu tiên vô cùng lãng mạn.

Thế là để giúp cho đôi phu thê này ân ái mặn nồng với nhau, chúng quỷ sai phải đi tìm mười mây nữ tử có dáng người tương tự Diêm Hậu trong hội Du Đăng. Diêm Hậu để chúng tat hay y phục hết sức giống nhau, rồi đeo mạng che mặt. Chúng ta sẽ tản đi khăp chốn, Diêm vương ở trong đám đông đó mà tìm ra Diêm Hậu độc nhât vô nhị của hãn, rồi kết cục sẽ là ân ái ngọt ngào.

Ta càm tháy vô cùng chán nản, trong hội Du Đăng có ngàn vạn nữ tử, thế mà ta lại bị kéo vào cho đủ số, quả là không gặp thời mà. Thào nào người ta thường nói, không phải oan gia không tụ hội. Ta phải thật cân thận để tránh bị phát hiện mới được.

Trong khi chúng tat hay y phục, vị ma ma kia lạnh giọng cảnh cáo: "Có chuyện này ta phải nói trước, các vị cô nương nên an phận thủ thường một

chút, chớ có những suy nghĩ bắt chính, muốn nhân cơ hội này mà quyến rũ

Đại vương, coi chừng phải chịu kết cục hồn phi phách tán!", nói xong ma ma

dăt chúng ta đến trước ngự án khâu đảu bái kiến Diêm vương và Diêm Hậu.

Ta kiếm tra lại tâm khăn tơ tăm đã che hơn nửa khuôn mặt mình lại lân nữa rồi mới yên tâm đứng lân vào đám người, đi theo qua đó.

Đèn lõng mâu đơn và hoa đăng ngư long trên cột Hoa Biểu đã khiển cho cả thiên đài sáng như ban ngày.

Màn ca múa trên thiên đài vân tiếp tục. Diêm vương và Diêm Hậu ngồi trên ngự tọa bị người người vây quanh. Diêm vương sau khi đeo cái mặt nạ quỷ lạnh lẽo đó lên thì không thể nhìn rõ bộ dạng ra sao, tuy nhiên có thế cảm nhận được răng đây là một nam nhân nghiêm nghếỊ, cả người toa ra luồng khí u ám tối đen, ánh măt lạnh lùng vừa quét qua đã khiến người ta run như cây sây.

Nam nhân như vậy mà lại có thề ngọt ngào lãng mạn nhường ây, chỉ có thể nói một điều, hăn thật sự yêu Diêm Hậu vô cùng. Trong lòng ta thắm măng hăn rành hơi rỗi việc, nhưng cũng không kím được thay hăn thở dài, chăc vị Diêm vương này không biết răng, thê tử mà hăn một lòng thương yêu lại cho hăn đội mũ xanh.

Nữ nhân than mật dựa vào người hăn kia rõ ràng là mâu thân của Nữ La. Ta không biết đã lén nhìn ả bao nhiêu lẳn, đây đúng là nữ nhân mang vẽ mặt dịu dàng dự vào người Đế quân mà ta quen biết sao? Bây giờ nhìn ả đối với Diêm vương, cũng vân là bộ dạng si tình như thể "kiếp này không thể khôn g thuộc về chàng" đó thôi. Ta cảm thây việc nữ nhân này một dạ hai lòng quả thật khiến người ta khó hiểu.

Ma ma tiến lên trước bâm báo lại kết quả tuyển chọn, Nữ Na tùy ý liếc nhìn chúng ta một cái, che mặt làm duyên với nam nhân của ả rõỉ noi: "Nhìn như thể này, quả thật giống hệt nhau, Đại vương đừng có mà không nhận ra thắn thiểp đâp nhé?". Bởi vì tiếng trống nhạc hết sức ảm ĩ, không nghe được Diêm vương nhỏ tiếng đáp lại câu gì, Nữ Na lập tức cười như mở cờ trong bụng, bộ dáng hớn hở.

Ta nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng thây nữ nhân này mặt mày khó ưa.

Cũng có thể tại ám măt ta nóng bỏng quá, Diêm vương đột nhiên ngâng đắu, nhìn thắng vào măt ta. Ta chỉ thây đôi măt quỷ đen tối đó ánh ra sự săc bén như hai thanh đao băng giá. Ta sợ tới mức lập tức cúi đâu, trái tim đập loạn.

Nữ Na cười chán rồi, lúc này mới phắt tay, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghi của kẻ bề trên: "Dân họ đi xuống, ta sẽ ban thưởng sau".

Cô nương bên cạnh ta dường như vô cùng sợ hãi, khi đi xuống thiên đài mới lập cập nói với ta: "Nếu chắng may Đại vương không tìm được Nương nương, chúng ta sẽ không bị gì chứ?". VỊ ma ma kia dỏng tai lên, nghe xong còn nhố một bãi nước bọt vào mặt cô nương nọ, măng té tát: ” Diêm vương nương nương vô cùng cao quý, lại cự kỳ ân ái với Đại vương, hai người tâm ý tương thong, chỉ cắn liếc măt qua đám người phàm tục nhà ngươi là nhận ran gay! Cái đồ mât nết nhà ngươi, còn dám nói bậy bạ nữa cân thận ta vã nát miệng ngươi ra đó!".

Thế là chắng ai dám nói thêm gì nữa, mỗi người tự nhận lây đèn lồng trăng rồi tản ra.

Ta chọn đại một đoạn câu rồi bước đi. Trên đường gặp không ít những người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không ai dám bước lên cản đường. Cũng không biết màn kịch măc ói của Diêm vương, Diêm Hậu còn định đày đọa ta bao giờ nữa, hay là ta cứ tìm nơi nào chợp mãt, nghỉ ngơi một chút đã.

Lân này ta ngủ không biết đã qua bao nhiêu lâu thì đột nhiên bị một tràng ti ếng gọi đánh thức.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"

Một tiểu đồng nhỏ tuổi mặc áo xanh đang kéo tay áo của ta.

Ta nhíu mày, mở măt ra, giật tay áo lại rồi hỏi nó có chuyện gì. Tiểu đồng đáp: "Công tử của bọn đệ có lời mời"

Ta rât ngạc nhiên, lập túc lăc đâu nói: "Ta không phải là Diêm vương nương nương, không quen biết vị công tử nào cả".

Tiểu đồng giảo hoạt ghé sát lại: "Tỷ tỷ, vị công tử anh tuân đó nói y là Nhị sư huynh của tỷ".

Ta trợn tròn mãt,thân trí đã hoàn toàn tỉnh táo lại: "Mau dân đường".

Tiểu đồng dân ta đi dọc theo con câu khúc khuỷu quanh co, cứ như vậy tiến về phía trước. Sau đó, nó đột nhiên dừng lại, cười hì hì chỉ về một chỗ, phía trước có một cái đình nhỏ nghỉ chân, một người đang dựa vào lan can mà ngăm nhìn cảnh hồ, bóng lưng thon dài kiên nghị, tay áo phât phơ theo gió. Trong lòng ta hơi tê dại, một cảm giác khác thường khẽ thoáng qua.

Ta tháo mạng che mặt xuống, gọi Nhị sư huynh, y châm chậm xoay người lại, nhìn thắng vào ta. Ta ôm chiếc đèn lồng hơi ngại ngùng, trên người vận bộ y phục này, quả thật cũng có chút xinh đẹp.

"Ta còn tưởng mình nhìn lảm, tại sao sư muôi lại đến đây? Hàn Nhi đâu?"

Ta cười khan: " Hàn Nhi vắn ốn. Muội đến đây đương nhiên để tìm thanh kiế

m'\

"Vậy còn Đại sư huynh?"

Thân người của Để quân cao hơn ta nhiều, đứng như vậy mà nói chuyện, nhắt là khi Đế quân đang giận tím mặt thể này, áp lực quả thật rât lớn. Cho nên ta đề nghị: "Nhị sư huynh, hay chúng ta ngồi xuống trước đã rồi hãng

nói. Muội cũng có tin tức về Cơ Canh muốc nói với huynh".

Nói xong ta chọn chỗ cách y xa nhắt rồi ngồi xuống, chảm chậm kể lại chuy ện mình gặp Cơ Canh và vì sao lại xuảt phát xuống âm phủ. Nhưng càng nói thì săc mặt Để quân càng sa sắm. May mà sau đó ta triệu gọi Cơ Canh ra nói chuyện, ánh măt cay độc của Để quân cuối cùng cũng chuyển sang đối tượng khác. Ta vừa thông cảm với Co Canh đang quỳ trên mặt đắt, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Ta đoán Đế quân không vui như vậy rât có khả năng là bởi vì mâu thân của Nữ La. Suy cho cùng, bảt kể là ai khỉ nghe thây tri kỷ cùa mình nhân tâm sát hại một người nào đó bên cạnh mình, dù chọn lựa tin hay không tin, trong lòng cũng đều chắng hề dễ chịu chút nào. Mâu thân của Nữ La trước mặt Đế quân luôn tỏ ra mong manh yêu kiều, ta cũng chắng muốn hỏi Đế quân có cảm thảy ả vô tôi hay không, chỉ độ lượng cười với y, nói: "NhếỊ sư huynh đừng hiểu lắm. Ta nói ra chuyện này không phải để chứng minh Nữ Na là người xâu. Chẳng qua tâm tư ả sâu thắm khó dò, lai lịch không hề đơn giản, Nhị sư huynh ở cùng ả tốt nhât vân nên có chút đề phòng. Đây là những lời xuảt phát tận đáy lòng ta, Nhị sư huynh chớ trách sư muội nhiề

u./\

Chữ "chuyện" còn chưa nói xong, ta lại im bặt. Bởi vì Đế quân đột nhiên vươn qua, nhẹ nhàng năm lây bàn tay ta.

Nhiệt độ cơ thể ắm áp lại khiến chút tâm tư khác thường trước đây lại dảy lê n từng đợt trong lòng.

Cơ Canh lén ngâng đâu lên, chớp măt nhìn chúng ta.

Ta nhịn không được rụt người lại một chút, ngượng ngùng nói: "Nhị sư huynh, có gì từ từ nói, buông tay ra trước đã".

Ngón tay giãy giụa nhưng không thoát được, Đế quân nhìn kỹ ta một lượt, nhẹ nhàng nói: "Sư muội, muội trước mặt ta luôn dè dặt, chưa từng ăn nói đĩnh đạc như hôm nay".

Ta xâu hố nói: "Đúng là không có việc gì có thể qua được mãt Nhị sư huynh, hôm qua lúc sư muội đi vào âm phủ đã uống một chén canh, sau đó những chuyện trước đây mình không hiểu được, dường như trong chớp măt đã nghĩ thông cả rồi".

"Ồ, vậy muội nói nghe thử xem, muội đã nghĩ thông chuyện gì?".

Ta gật đâu, mặt dày bày tỏ: "Trước kia muội thật sự vô cùng ngưỡng mộ Nhị sư huynh".

Vẻ mặt Đế quân hình như dịu dàng hơn một chút, ta tiếp tục lây lòng nói: "Từ nay về sau, muội sẽ van cứ yên lặng mà ngưỡng mộ Nhị sư huynh là được rồi, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ xăng bậy nào khác, Nhị sư huynh xin hãy yên tâm".

Ta không hề nhìn lắm, khoảnh khăc đó ánh măt của Để quân đột nhiên sáng lên, bừng bừng sát khí.

Ta lui vào sát góc trong của đình nghỉ chân, khi đã lui đến không thề lui thê m được nữa thì nghe thây y lạnh lùng nói: "Muội sao có thế phủi tay sạch sẽ như vậy, chuyện trước kia muội năm lân bảy lượt hết hôn đến sợ mó ta, bây giờ không định chịu trách nhiệm nữa phải không?".

Cốp cốp! Cơ Canh đang vươn đâu ra giống y như con rù đế tập trung nghe lỏm, nhắt thời không hãm lại được, ngả đâu đập vào băng ghế đá.

Trông vẻ mặt của Đế quân không hề giống như đang nói đùa, ánh măt ngheiôm khăc, biểu đạt rõ ràng "nếu không nói cho rõ, ta quyết không để y ên cho muội", khiến ta bỗng cảm tắh cực kỳ băn khoăn.

Chắng lẽ có giờ nào ngày nào trong quá khứ, ta thật sự ẳm đâu mà "rat ay" với Để quân?

Nhưng khi ta hồi tưởng lại những khung cảnh khiến kẻ khác cũng phải đỏ mặt trong ký ức, ta mới quân bách phát hiện ra mình càng không hiểu gì.

Bởi vì theo sự thật đáng phân nộ mà ta nhìn thây, rât hiến nhiên, người độ ng chân động tay, chủ động lợi dụng hoàn toàn không phải là ta.

Những ký ức này đã nhãc nhở ta, thì ra mình đã phải chịu thiệt nhiều như th ế, đáng hận là lúc nãy ta suy nghĩ không chu toàn, lại nói ra những lời ngu ngốc đi phân rõ ranh giới với y. Phải biết là mỹ nam phong độ giống như Đế quân đây, cho dù mình có đòi về một chút xíu từ phân đã bị y lợi dụng thôi cũng đũ khiến người ta thắ vui mừng như hoa nở trong lòng. Nghĩ đến đây, ta càng thẳy bản thân thật là đồ mềm yếu, dắn dản cũng tâh hơi tức giận.

Ta nhíu mày, lời lẽ đanh thép:" Nhị sư huynh chớ có nòi đùa, những chuyện xâu xa như vậy, dù thế nào đi nữa ta cũng không thể làm được đâu".

Nói xong ta liền ra sức rút tay về. Ai ngờ tính toán sai, dùng lực mạnh quá n ên khuỷu tay đập mạnh vào thành lan can, lập tức đau đến mức nước măt giàn giụa. Ta đang định run run ân vào chỗ đau, cánh tay bỗng bị giữ chặt, y năm lảy cổ tay ta, bàn tay thon dài đẹp đẽ dẳn di chuyến lên trên, nhẹ nhàng xoa năn chỗ bếỊ thương của ta.

Ta phản ứng chậm, nửa nhịp sau mới trợn to hai mãt, bắt giác quay mặt qua, ngơ ngác phát hiện, Đế quân không biết từ lúc nào đã xuẳt quỷ nhập thắn đi qua ngồi bên cạnh ta rồi, y cúi đâu chú tâm xoa cánh tay ta. Khoảng cách giữa ta và y gân đến nỗi chỉ cắn ta ngâng đảu lên, lông mi ta gắn như có thề lướt qua khuôn mặt y.

Ta khó chịu rụt cánh tay lại, lập tức bỊ trách măng: "Đừng cử động". Ta bồ ng dưng cảm thẳy thật chán chường, không biết phải làm sao mới tốt, đành làm mặt lạnh quay sang một bên, mở hai măt to nhìn chãm chăm Cơ Canh trên mặt đât... không phài chỉ là xoa cánh tay thôi sao, vậy mà bây giờ vẻ mặt tên nhóc Cơ Canh lại tỏ ra vẻ kỳ quái, ánh măt gian xảo liếc ngang liếc dọc, vừa nhìn đã biết nó đang suy nghĩ bậy bạ, đúng là thăng nhóc hạ lưu V ô sỉ.

Mặt hồ phàn chiếu ánh hoa đăng chói măt, cơn gió mát ban đêm gợi nên tiể ng sóng nước mênh mang, thêm vào đó là tiếng cười đùa của nam nữ xung quanh, gắn gản xa xa.

Có người nhỏ tiếng bàn luận: "Diêm vương và Diêm Hậu nương nương quả thật rẳt yêu thương nhau. Vì để khiến cho Diêm Hậu nương nương vui lòng, Đại vương đã tốn không ít tâm sức rồi".

"Thật không thể tưởng tượng nối bình thường Diêm vương điện hạ lạnh lùng vô tình như vậy mà cũng có lúc trở nên dịu dàng nhu nhược đến thế này, Nương nương quả thật là nữ tử hạnh phúc nhắt trong thiên hạ".

Ta dè dặt liếc nhìn Đế quân, muốn nói lại thôi.

"Có gì thì nói đi."

"Cánh tay không đau nữa, huynh có thể thả ra được rồi, thả tay muội ra được rồi."

"ừ"

Đế quân quả nhiên không xoa nữa, nhưng cũng không có ý định tránh ra ch ỗ khác, tay chân ta chỉ cắn duỗi ra một chút thôi đã có thế đụng vào người

y... Loại áp lực vô hình này quả thật khiến người ta đứng ngồi y yên!

Thân thể càng co lại nhỏ hơn, bởi vì khoảng cách quá gắn, nhiệt độ cơ thể truyền qua nguồi đối phương, ngay đến hợi thở dường như cũng hòa quyện vào nhau. Đúng như lúc bản tiên cô cảm thây không thể nào điềm nhiên như không có gì mà đụng chạm thế này nữa thì Đế quân nhẹ mở miệng: "Vi ệc tìm pháp thân của Cơ Canh ta đã an bài ốn thỏa rội. Chờ đến khi Đại sư huynh quay lại, hai người lập tức khởi hành trở về nhân gian đi".

Ta lập tức phản đối; " Muội và Đại sư huynh cũng là người được sư tố giao phó trách nhiệm đi tìm thanh kiếm, sao có thể rút khỏi chuyện này được?"

Để quân vẫn kiên nhẫn: "Cơ Canh quả thật được giấu ở một nơi nào đó trong phủ Diêm vương. Chuyện này có ta thâm nhập vào đó lén tìm kể sách là được rõi, muội và Đại sư huynh mà nhúng tay vào, nếu như không cẩn thận, ngược lại sẽ rút dây động rừng. Hơn nữa muội không có pháp thuật phòng thân, cần gì phải lội vào chỗ nước đục này?".

Ta nghiến răng cười đáp: "Lúc ở Tha Nga sơn sao sư huynh không sớm nói như vậy đi? Bây giờ muốn ta không lội vào chỗ nước đục này, quá muộn rồi".

Để quân lạnh lùng nhìn ta, ta lập tức nhút nhát cúi đầu.

"Sư muội quả thật có lòng. Nhưng vẫn có điều ta không hiểu được."

"Cái...cái gì?".

"Lúc nãy thấy sư muội ôm đèn lồng đi qua đi lại trên cầu, chẳng lẻ là thật sự động lòng, muốn tìm lang quân như ý tại địa phủ này?"

Đế quân của ngày hôm nay dường như có chút ngang ngạnh.

Ta không dám tỏ ra quá bất mãn, chỉ nhỏ tiếng nói: "Cầm đèn chẳng qua là do quy định của hội Du Đăng. Ngược lại Nhị sư huynh cùng vị Diêm Hậu kia hình như có gì dây dưa không rõ. Muội thấy Diêm vương điện hạ chằng phài loại người có thề để mình đội mũ xanh đâu, SƯ huynh cấn thận không thì rước hoạ vào thân đấy!"

Nhiệt độ xung quanh bồng chốc như giảm

xuổng vài độ, thân hình của nam tử gắn trong gang tắc tạo ra một luồng áp lực cực lớn

"Sư muội coi ta là người như vậy sao?"

Ta nhắt thời lòng dạ rối bời, không biêt lây đâu ra sức lực mà đây được y ra, thân thê lẳy lại tự do, lúc này ta mới thoát khỏi cảm xúa khác thường đang cựa bùng nô mà thở phào nhẹ nhõm

"Muội có thây huynh như thê nào đi chăng nữa cũng không quang trọng", bât luận ra sao thì cũng không thê tiêp tục chủ đẽ này được nữa. Ta rời ánh măt sang chõ khác, nhờ như vậy ta mới thây được sự việc khác thường đang diên ra: "Kỳ lạ, và sao trên mặt hõ lại nôi nhiêu đèn lồng như vậy?"

Nói xong, ta giả vờ điẽm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra mà bước đên đổi mặt với Đê quân, nhìn tới nhìn lui. Lúc này, ta quả thật cảm thây có chút quái lạ. Bởi vì mặt hõ lúc đâu còn yên ả trõng không, bay giờ có vô sô đèn lồng trôi nỏi bõng bênh, mõi chiêc đẽu phát ra ánh sáng màu hông nhạt, vô cùng đẹp dẽ. Ta nghĩ lại, mang máng nhớ tới têt Trung Thu ở nhân gian có một tập tục, chính là thả một con thuyên nhỏ vào nước sông dưới ánh trăng, đê cắu phúc cho gia đình cho năm sau. Nghĩ đên đây, ta cảm thắ vô cùng xúa động, quét măt nhìn chiêc đèn lỗng mình đã mang đên.

Trong lúc liêc mat, vô tình thảy Cơ Canh đang dùng vẻ mặt kì quái mà nhìn Vẻ mật của tên nhóc này từ nãy tới giờ đẽu không bình thương, ta cũng

chăng thèm đê ý tới nó. Chỉ là muốn đèn lõng trôi nôi trên mặt nước hình nh ư phải có thêm chút pháp lực mới được, ta bắt giác hơi chản chư. Lúc này mói nghe thây tiêng nói của Đê quân:"Nêu như muội đống ý, ta có thê làm cho nó có thê nôi trên mặt nước giông như những cái kia".

Ta thâm mừng trong lòng. Một là, bởi vỉ đã có thê thuận lợi đỏi chủ đẽ khác, không cắn phải nói đên những chuyên khó xử kia nữa; hai là, hiêm khi Đê quân mở lời trước như vậy, nghĩ kĩ lại thì dường như cũng có ý tổt. Chăc là y muốn bỏ đi sự gượng gạo khi nãy, không tiêp tục khiên bản thân khó xử nữ a, như vậy thật tốt

Ta không hẽ do dự đưa chiêc đèn lồng qua. Nhưng mà, sao vẻ mặt của Cơ Canh lại càng quái lạ hơn nữa nhỉ? Lại còn ráng sức nháy măt với ta làm gì?

Hình như nó định mở miệng nói cai lgi đó, nhưng Đê quân kịp thời đưa măt nhìn, nó lập tức hoảng sợ ngậm chặt miệng, tiêp đó dùng ánh măt thương hại mà nhìn ta. Thẳy nlo như vậy, ta liên có chút hoài nghi.

Dường như có chõ nào không đúng lăm... Chuyện tiêp theo là ta sững cả ng ười, bởi vì Đê quân rút ra một cây bút chu sa, nhanh chóng viêt lên gì đó trên chiêc đèn lõng. Sau đó y buông tay, chiêc đèn lồng liên xoay tròn rồi rơi xuổng nước, phát ra vắng sáng màu trăng nhàn nhạt như dạ minh châu.

Một khăc sau, phân eo bị kéo mạnh, thân thê không kịp phòng bị liên ngã vào vòng tay răn chăc, sau đó hai chân rời khỏi mặt đắt, y ôm ta bay lướt trên không trung, rồi rơi vào bên trong chiêc đèn lồng từ cái lõ rõng bên trên

Không sai, bây giớ chúng ta thật sự đang ở bên trong chiêc đè 8000 n lỗng!

Ta không biêt là do thân thê mình biên nhỏ lại hay do đèn lõng lớn lên, tóm lại, ta kinh hoàng đên không thổt ra lời. Tới khi ta nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, khuôn mặt tức khăc như bị lửa thiêu đốt

Chõ dưới chân ta đang đứng chính là một chiêc giường băng nước mẽm mại, xung quanh giường nước mọc rải rác vài cây Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực đang

nở rộ, kiêu diẽm mà lộng lây, tỏa ra mùi thơm mê người. Lớp sa mỏng nhàn nhạt lay động ở xung quanh. Nhưng điêu khiên ta kinh hoảng là những bức nam nữ cung xuân đỗ lộ liêu loáng thoáng phía sau lợp sa mỏng, theo đèn lõng xoay chuyên mà quay vòng trước mặt ta.

Ta chỉ nhìn một lân, sau khi kịp thời phản ứng thì không dám nhìn nữa, chỉ cắn nghĩ đên Đê quân đang đứng bên cạnh, cùng ta xem mây thứ bậy bạ nh ưvậy, trong đắu ta thoáng chốc liên trở nên trổng trõng.

"Chuyện chuyện chuyện này là sao?", ta thây mình lăp băp hỏi. Lời vừa dứt thì nghe thây "ram" một tiêng lớn, tiêp đó dưới chân lay động dữ dội, hiên nhiên là do hai chiêc đèn lồng va phải nhau. Đổi diện mau chóng hiện lên bóng dáng của đôi nam nữ đang quắn lảy nhau, hướng vẽ phía chúng ta mà chửi âm lên: "Lão tử nhà ngươi! Sao không trông coi thuyên của mình cho cân thận, đụng trúng lúc đại gia đang hứng thú!"

Ta đã kinh ngạc đên mức không biêt phải phản ứng làm sao, bên cạnh đột nhiên ánh lên tia sáng bạc,rõi tia sáng nhanh chóng đánh sang bên dôi diện

cách hai lớp vỏ đèn. Tiêp đó liên nghe thây tiêng la đau đớn của nam nhâ kia, chăc hăn đôi nam nữ đổi diện cũng hiêu được tình thê bât lợi, nén đau đớn mà liên thanh xin tha. Dao động một cái, hai chiêc đèn lồng đã tách nhau ra

Âm thanh õn ào đó đã dân nhỏ lai, trên không trung truyẽn đên tiêng nam n ữ tư tình như có như không

Mặt ta gản như lúc trăng lúc xanh

Đên lú này rồi, cho dù ta có là con heo thì cũng hiêu được chuyện gì đang xảy ra

Chiêc đèn lõng này nào có phải vật cắu phúc gì đâu, rõ ràng là nơi đê nam n ữ tư tình mà

Còn chưa kịp lên tiêng trách măng, cảnh vật trước măt liên ngả nghiêng xoay chuyên .

Thân thê bị đây vào trong chiêc giường nước, xúc cảm mát lạnh trơn mêm n ư lan tỏa toàn thân

Không khí trước mặt bị hơi thở của một người bao phủ

Thân thê nam nữ trời sinh đã có sự khác biệt cực kỳ lớn, cho nên ta rõ ràng biêt mình bỊ giam trong vòng tay y nhưng củng không có cách nào thoát ra

Vừa sỢ vừa tức

Ta cổ găng dùng sức đây y ra nhưng chăng những không có chút hiệu quả, ngược lại còn dẽ dàng bỊ nhắn xuõng một bên. Tiêp đó, đôi môi mẽm mại lư ớt qua cô ta như chuõn chuõn đạp nước, xúc cảm rảt nhẹ, còn mạng theo chút tê dại, ngưa ngứa, nhưng lại khiên đâu óc ta trong chớp măt không đê suy nghĩ được gì.

Nơi mà ánh măt ta có thê nhìn tới chính là chiêc căm với đường nét rõ ràng

của Đê quân, lên trên chút nữa là đôi môi mỏng tuyệt đẹp, sổng mũi cao mà thăng... Ta không dám tiẽp tục nhìn lên trên nữa, chỉ cảm thảy có một ánh măt khác thường đang nhìn chăm chăm vào khuôn mặt mình, nóng bỏng nh ư thê lửa thiêu.

"Đua đèn lồng của mình cho đôi phương nghĩa là đồng ý đê người đó cùng song tu với minh, sư muội là người tu đạo, chăc hiêu được đạo lý 'một khi đã hứa thì không được nuôt lới' chứ?"

Ta tức đên líu lưỡi, chuyện ngu xuân ngày hôm nay, tât cả là do bản thân ta tự đào hõ rồi căm đâu vào. Nhưng mà Đê quân dùng thủ đoạn này quả thật quá mức không quang minh chính đại. Ta vửa nghĩ tới chuyện y mượn cơ hội đê ức hiêp mình, trong lòng ta không kiêm chẽ được mà cảm thây chua xót, nước măt cũng lã chã rơi.

Trong cơn phân nộ, ta đang suy nghĩ những từ ngữ cay nghiệt nhảt đê măng chửi y một trận cho thỏa thích, thì lại nghe thắy giọng nói trâm thắp

như mọi khi cùa y cắt lên: "Nảu SƯ muội cứ khóc mãi thê này thì thật không ngừng lại đâu đảy nhé"

Sự việc nghe ra vân còn khả năng xoay chuyên, ta lập tức không giãy giụa nữa, trừng to hai mat, cổ găng không đê những giọt nước còn đọng ở khóe măt chảy xuõng thêm nữa.

Ta ảp úng mở miệng, lúng túng phát hiện ra giọng mình hơi nghèn nghẹt: "Vừa nãy là do sư muội hồ đồ, sư huynh phải chăng có điêu gì căn dặn?"

Hai người vắn duy trì tư thê ám muội như cũ, Đê quân vửa mở miệng, hơi thở nóng hực phun vào bên má của ta, tạo thành cơn nóng khác thường.

Y nói: "Đúng vậy. Ngày hôm nay có tiêp tục hay không, tắt cả đêu dựa vào một ý nghĩ của sư muội".

Ta nào dám cõ làm ra vẻ với y được nữa, thậm chí trên khuôn mặt còn mang chút ý muổn lây lòng: "Sư huynh có chuyện gì thì cứ dăn dạy, chuyện gì sư muội cũng sẽ nghe theo, tuân thủ đúng bôn phận của sư muội".

Đê quân từ tổn đáp: "vậy được. Thê thì muội hãy nghe theo lời ta nói lúc nãy. Chờ Đại sư huynh đên thì mau chóng rời khỏi âm phủ".

Bây giờ Đê quân có bảo ta đi hái hoa trong sương hay vớt trang dưới nước thì ta cũng đõng ý ngay lập tức, chứ đừng nói mây chuyện còn con này.

Ta khân thiẽt mà gật đẳu lia lịa: " Được,được, Nhị sư huynh".

Đê quân híp măt, mang theo vẻ nghi ngờ mà săm soi ta.

''Những chuyện muội đã hứa trước nay, muội đẽu chăng giữ lời".

Ta suýt nữa thì khóc toáng lên, lăc đâu như trồng bỏi nói: "Nào dám, nào dám"

Ta mở miệng định nói thêm câu gỉ nữa nhưng khăc sau đã bị một lực mạnh bịt kín miệng.

Đâu lưỡi mẽm mại linh hoạt nhanh chóng tiên vào, khuây đảo trong miệng

Kèm theo đó là nụ hôn càng sâu, ta vòng uanh eo dân siêt chặt, bàn tay đặt phía sau đảu ta càng xuyên sâu vào mái tóc, còn ta chỉ giãy giụa một chút lúc đâu, sau đó liên vô lực phản kháng.

Ta nhìn thây ánh sáng dẳn ta thành những đõm nhỏ li ti rồi tăt hăn.

Mạn Châu Sa Soa vân đang nở rộ, xòe rộng những cánh hoa kiêu diêm yêu mị của chúng, từng lớp một bao chặt lây ta.

Đên khi bờ môi kia rời đi, ta vân không thê độn đậy.

Ánh măt Đê quân sáng rực, giọng nói trâm tháp, hơi thở có chút hõn loạn.

"Đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ thôi, nêu sau đêm nay mà đê ta phát hiện ra muội còn ở lại âm phủ thì sư huynh hêt sức vui lòng đi tìm muội mà tiêp tục chuyện song tu này đó. Muội phải nhớ kĩ đây?"

Ta mơ màng gật đâu.

Thân thê hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Trong lúc ngân ngơ, bàn tay bõng bị năm lây, tiẽp đó ngón út chợt thây man mát. Ta mở to mat, thây có một tia sáng màu vàng lóe lên ở ngón út ra rồi biên mẳt. Ta loáng thoáng cảm nhận được ngón út mình giông như bị sợi dây nào đó buộc vào, mà đâu bén kia sợi dây lại nồi với... Ta kinh ngạc nhìn thây hình như khóe măt Đê quân cong cong, nhẹ nhàng nở nụ cười, y năm băt bàn tay ta giơ vẽ phía trước, sau đó đứng cách ra một khoảng giơ tay trái mình lên, rối cử động ngón út.

Vô hình trung có cái gì đó đã kéo ngón út của ta, khiên ta không thê không không chêt được mà đê nó cử động theo.

"Đây là dây linh tê, chỉ cân muội cử động, ta đêu biêt được".

Ta hiêu kì cong ngón út lại, quả nhiên thảy ngón út củ Đê quân cũng cong theo.

Ta đưa tay sờ xung quanh ngón út, nhưng chăng sờ thảy thứ gì.

"Cái cái cái cái này, phải làm thê nào mới có thê xóa bỏ?"

Không biêt vì sao ta lại thẳy Đê quân có chút thắt vọng, khẽ đáp: "Nêu như muội quên ta, dây linh tê sẽ tự động biên mắt"

"Nêu như có một ngày ta cử động ngón út, nhưng đâu bên kia lại không hẽ truyẽn tín hiệu gì, khi đó ta sẽ biêt răng, sư muội đã quên ta mat rồi".

Ta ngân ra nhìn y, chăng biêt có dây thân kinh nào lệch chõ không mà trong ngực ta bõng cảm thây đau đớn.

"Trở vê thôi", Đẽ quân đột nhiên ôm chặt ta, vận sức rồi bay lên lõ hở phía trên chiêc đèn lông, hạ xuổng đình nghỉ chân lúc trước.

Bên tai vang lên tiêng nói lạnh lùng của Đê quân: "Chuyện tõi hôm nay, chì tạm thời không nhăc tới. Nhưng sư muội đừng quên, muội còn thiêu ta một đêm tượi đẹp"

Chờ đên khi ta hoàn hồn hăn, bên cạnh đã không còn bóng dáng y nữa. Còn bản thân ta cũng không biêt mình đã ôm chiêc đèn lỏng ngân ngơ đứng yên tại chõ bao lâu rỗi. Ta càng ngạc nhiên hơn khi thảy hai người Hoành Thanh và Cơ Canh đang đứng trước mặt mình. Cơ Canh mang vẻ mặt kì quái, đánh giá ta từ trên xuổng dưới giổng như xem thử ta có thiêu đi cái gì không. Còn Hoành Thanh thì nhíu chặt lông mày, than săc hõ nghi, tựa như khăc sau hăn sẽ xông lên dùng sức lay cho ta tỉnh lại.

"Đại sư huynh, huynh...huynh vẽ rồi à?"

Hoành Thanh híp măt: "Sư muội, sao muội lại ăn mặc như thê này? Tại sao mặt muội lại đỏ như thê?"

Ta "a" lên một tiêng, chậm chạp phát hiện ra mặt minh vân còn nóng ra, chột dạ lìu vẽ phía sau một bước.

"Dòng chữ trên đèn lồng của muội là do ai viêt?"

Ta lại như bị băt quả tang khi đang làm việc mờ ám, vô thức giâu chiêc đèn

lông ra sau lung, cười gượng nói: "Đại SƯ huynh, muội có việc này muôn thư ơng lượng với huynh..."

Hoành Thanh xoay đẳu vẽ phía Cơ Canh, lạnh lùng hỏi: "Lúc nãy ai đã tới?"

Cơ Canh run lên: "Là...là...là Chi Liên Đê Quân"

Hoành Thanh túm lây vạt áo của Cơ Canh: "Y đên đây làm gì?"

"Y..y...y...y đên băt lậy cô cô rỗi bay vào bên trong đèn lõng, con cũng khôn g biêt họ ở trong đó làm gì.. Á!", lời nói của Cơ Canh kêt thúc băng một

tiêng hét thảm thiêt, sau đó nó ôm đâu lui vào trong góc. Hoành Thanh đánh nó xong, liên quay qua ta, vẻ mặt tỏ ra vô cùng đau đớn: "sư muội, lẽ nào sau lưng ta muội với Nhị sự đệ lạỉ.."

Đúng là càng nói càng khó nghe, ta không thê không ngăt lời hăn: "Các ngư ời đừng có nói bậy, ta với Nhị sư huynh vô cùng trong sạch, chăng xảy ra chuyện gì cả".

Hoành Thanh mở ta hai măt: " Thật sao?"

Ta mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà gật đâu: "Đúng thê. Nhị sư huynh đẽn đây vì có chuyện thương lượng với ta. Ta đang định nói lại với huynh đây này"

Hoành Thanh liên xòe tay ra trước mặt ta: "vậy được. Muội đưa chiêc đèn lõng sau lung ra đây cho ta xem"

Ta biêt nêu không đưa ra thì hăn nhắt định không bỏ qua, đành phải đưa qua cho hăn, nào ngờ vừa đên tay, hăn chăng thèm xem mà "tõm" một cái, vút thăng chiêc đèn lồng xuõng hỗ nước.

Ta nhào đên lan can câu, trơ măt nhìn đèn lỗng rơi xuõng hỗ, gió đêm thôi qua, chiêc đèn dân dân trôi mắt, muôn vớt cũng không thê vớt lên được nữ a, ta bắt giác đau lòng.

Rốt cuộc Đẽ quân đã viêt gì lên đó? Ta vân chưa kịp xem cơ mà!

Nghĩ đên đây, ta căm hận trừng măt nhìn Hoành Thanh. Nhưng vắn chưa

kịp mở miệng thì có một giọng lạnh lùng vang lên: "Âm phủ quy định, trong hội Du Đăng, tùy tiện hủy đi tín vật phải xử phạt thật nặng".

Chúng ta đẽu giật mình, định thắn nhìn lại, ở bên ngoài đình nghỉ chân có một nam tử được nhiêu người vây quanh, thân mặc vương bào màu đen tuyên, đeo mặt nạ quỷ dữtợn, rõ ràng là Ngọc Lam Già vương! Ta cuồng quýt quan sát xung quanh một lượt, phát hiện thây Cơ Canh không biêt tẳu thoát mắt dạng từ lúc nào rồi.

Hoành Thanh dường như cũng sững sờ, đinh nói gì đó thì Ngọc Lam Già vư ơng đã ngăn không cho biện giải gì thêm mà hạ lệnh: "Tổng hai người này ra khỏi âm phủ".

Tiêng nói của hăn qua lớp mặt nạ có thêm tiêng ồ ồ, nghe vô cùng kì lạ.

Vài tên quỷ sai nghe lệnh, hùng hô tiên vẽ phía chúng ta. Vị Ngọc Lam Già V ương này, vừa tới đã muốn đuôi người, thật quá sức ngang tàng. Dối với sự việc bắt ngờ diẽn ra này, ta cũng lơ mơ chăng hiêu gì, Hoành Thanh thì chau mày, vừa phắt tay một cái đã khiẽn mảy tên quỷ sai như bị gió cuõn mà bay ra chõ khác. Hăn châm chậm nói:"Khoan đã"

Cùng lúc đó, một giọng nói yêu kiêu của nữ tử cũng vang lên: "Khoan khoan"

Những người vay xem phía xa hoảng hõt tan ra hai bên, một mỹ nhân ăn mặc hoa lệ từ từ bước vẽ phí chúng ta. Khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng mang

theo sự thanh cao, đó chính là Diêm Hậu Nữ Na mà ta cực kỳ căm ghét.

Nữ Na vừa mở miệng liên khiẽn ta vô cùng ngạc nhiện: "Điện hạ, vị này là người quen của thiêp, thắn thiêp bạo gan mở miệng câu xỉn, xin điện hạ mở lòng khoan dung mà tha cho họ"

Chuyện thắn kì đã xảy ra, Ngọc Lam Già vương lạnh như băng đó vừa nhìn thây Nữ Na, ngữ khí lập tức dịu dàng hơn nhiẽu.

"Diêm Hậu đã mở lời như vậy, ta đương nhiên sẽ nghe theo"

Nữ Na lạnh nhạt lỉêc nhìn chúng ta, sau đó tình ý nõng nàn dựa vào người Ngọc Lam Già vương mà rời khỏi.

Ta còn chưa kịp hoàn hôn, liên thây một tên quỷ sai chạy đên, đưa cho

chúng ta một tâm thiệp mời thẽp vàng: "Diêm Hậu nương nương có lời mời

hai vị hạ giá đên làm khách tại phủ Thiên Tử", nói xong còn chỉ chỉ đăng xa,

một đoàn phó dịch cung kính chăp vái chào ta và Hoành Thanh, cũng đõng nghĩa với việc không cho phép chúng ta từ chổi.

Hoành Thanh dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thiệp, cười phóng khoàng: "Tấm thiệp này hai chúng ta đã nhận rồi, sau này sẽ chọn ngày khác tới bái phỏng". Tên quỷ sai đó hiển nhiên là không bỏ qua, vẫn muốn quấy rầy. Hoành Thanh thuận tay tạo ra một tiên chướng màu vàng kim ở phía trước ba bước. Tên quỷ sai không chú ý liền đập đầu vào tiên chướng, "cốp" một cái rõ to cứ như thể va vào tường đồng vách sắt, trên trán lập tức sung lên một cục to, mấy tên khác nhìn thấy tái mặt, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tuy biết tên này đang cố ý khoe mẽ, nhưng thấy pháp thuật của hắn tài giỏi như vậy, trong lòng ta không khỏi ngưỡng mộ. Nhớ lại kiếp cuối cùng khi mình còn là con người, vị tố sư dẫn dắt ta bước vào tiên đạo từng vuốt râu thở dài: "Nữ đệ tử con có lỉnh căn rất cao, nhưng tại sao tư chất thượng đẳng như thế lại chỉ có thể luyện ra được tu vỊ thấp kém như vậy chứ?"

Nghĩ đến đây, ta không kìm chế được liếc nhìn Hoành Thanh mấy lần, phát hiện tên này cũng đang nhi2nta, nhì đến mức cả người ta nối hết da gà.

Hắn tựa như hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy vô duyên vô cớ vứt chiếc đèn lồng của ta xuống hồ, áp sát nói: "Sư muội, muội xem hình như Diêm vương rất nghe lời Nữ Na. vỊ Diêm Hậu nương nương này chắc chắn không hề đơn giản"

Ta kéo giãn khoảng cách, khuôn

mặt Hoành Thanh tỏ vẻ nhìn thâu mọi chuyện, cho nên ta cũng phối hợp với hăn mà gật đâu.

"Nhị sư đệ gân đây hành tung bí hiểm, chắng lẽ..."

Ta căng thắng: "Chắng lẽ cái gì?"

Hoành Thanh đăc ý nói: "Chắng lẽ được Diêm Hậu kim ốc tàng kiều, nuôi trong âm phủ?"

Bởi vậy ta mới nói, ta với tên này không hợp nhau, tuyệt đối là có nguyên do của nó.

Hoành Thanh ca ngợi cảnh vật ở Địa Tâm hõ say mê lòng người, câu và nướ c như hòa làm một, chúng ta vừa đi dạo dọc theo chiếc câu, Hoành Thanh vửa kể lại kết quả do thám tại phủ Diêm vương.

Kết quả đương nhiên là chắng có kết quả gì cả, nhưng lãn đi này cũng khôn g hoàn toàn uống phí. ít nhât cũng biết được lai lịch của Ngọc Lam Già vươ ng.

Quả thật không nên nhìn người đoán tướng, Ngọc Lam Già vương bề ngoài ngọc thụ lâm phong, nhưng thân thể thật sự lại là Cửu Âm Bạch Cốt nhờ ngâm trong đâm sau không đáy lạnh giá dưới âm phủ mà thành tinh.

Hoành Thanh nói: "Ta đã sớm thây một chút kinh khí của Cơ Canh, vận dụng nguyên thân mà tìm kiếm trong phủ Diêm vương nhưng không có kểt quả gì. Tuy nhiên muội có biết lãn này ta tìm được thứ gì không?"

Bản tiên cô đâu phải con giun trong bụng hăn, đương nhiên là không biết.

Chăc Hoành Thanh thây ta tỏ ra không hứng thú cho lăm thì mới buồn bã vu ốt mũi. Sau đó tiếp tục tự biên tự diễn.

Là Đăng Hồ.

Vẻ mặt ta lộ rõ vẻ kinh ngạc đúng như ý muốn của hăn.

Cho dù ta có ngu ngốc thế nào đi chăng nữa cũng không thế không biết Đăng Hồ. Từ thời xa xưa, khi Nữ Oa, vị nữ thân sáng tạo nên thế giới này, tạo ra bâu trời và các sinh linh, người lại phát hiện ra bản tính của đa số chúng sinh lỉnh đều rât hung dữ và tàn bạo, để không phá hỏng thế cân băng của thiên địa thái cực, người đã đúc ra một cái bình băng đồng đen có

thể tịnh hóa khí chât hung tàn. Sự luyện hóa của chiếc bình Vọng Tịch có th ế khiến những loại như yêu, thú và ma vật tàn bạo biển mât, giúp duy trì sự hài hòa của đại địa.

Vật này vừa xuât hiện đã dây lên sự hoang mang cực độ tại ma giới. Thiên duyên kỳ ngọ, trong một trậm ác chiến giữa thân và ma, ma vương Đãng VƯU may măn thoát khỏi chiếc bình luyện yêu, lại còn nhìn thâu được sự huyền bí trong chiếc bình. Không lâu sau đó, hăn ôm lòng thù hận đối với chư thân, mô phỏng theo chiếc bình luyện yêu mà đúc ra một chiếc bình đồ ng đen khác, còn lây tên mình đặt cho nó, gọi là Đăng Hồ.

Tà vật này có sức mạnh gân băng như ngang băng với chiếc bình luyện yêu. Điểm khác nhau là, thứ mà chiếc bình luyện yêu luyện hóa là yêu ma tà vật, còn thứ mà Đãng Hồ luyện hóa là tât thảy mọi thứ, bât luận là chính hay tà.

Từ đó về sau, không biết bao nhiêu vị thượng cố thân linh mât mạng trong Đặng Hồ, mãi tới khi chiếc bình đó mât tích.

Hoành Thanh nói: "Ta tím kiếm một vòng quanh phủ Diêm vương nhưng kn hôg thây tăm tích của Cơ Canh. Chỉ cân nghĩ qua cũng chăc được tám, chín phân là Cơ Canh bị Ngọc Lam Già vương giâu trong chiếc bình kia rồi".

Lúc này, trên không trung vang lên một tiếng thét lớn.

Ta đang phân tâm suy nghĩ làm thế nào để khuyên Hoành Thanh ở lại âm phủ, còn ta trở về nhân gian, hay là dùng chiêu "không từ mà biệt"? một tie ng sét vang lên đúng vào lúc ta đang nảy ra suy nghĩ ây. Bồn bề truyền đến tiếng hét thât thanh dợ hãi, cuồng phong băt đâu nối lên, đèn lồngmãu đơn

lay động dữ dội. Thân thể ta cũng nghiêng ngả theo sự rung lãc của trục câu, sau đó liền bị kéo ngã vào một vòng tay âm áp.

Hoành Thanh ân cân: "Cân thận kẻo ngã xuống hồ". Nhưng mà sự quan tâm này cũng nguy hiểm quá, ta im lặng chốc lát rồi thành khân nói: "Thành câu khá chăc chăn, đa tạ Đại SƯ huynh quan tâm. Huynh mau buông tay ra đi"

Hoành Thanh chỉ về phía xa, dể ta nhìn chỗ mây đen cuồn cuộn trên bâu trờ Trang 59 bị mờ

Băc Âm Phong Độ Đại Đế quả nhiên đến để hỏi tội. Ngọc Lam Già vương và những người khác đinh khân đâu hành lễ, còn chưa kịp quỳ xuống cho đàng hoàng đã nghe hãn trách măng: "Ngọc Lam Già vương, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

Nếu như ta là Ngọc Lam Già vương, ngay tức khăc đâu óc sẽ vô cùng hoang mang, bởi vì những việc xâu do tên này là quả thật quá nhiều. Chỉ đơn giản những việc mà bản tiên cô biết như: thê tử cũng là do đi cướp về, đã mang trong người thượng cố tà vật Đăng Hồ khiển lòng người sợ hãi, lại còn đỏ măt thèm muốn Cơ Canh kiểm. Những việc dơ bân khác mà ta chưa biết chăc chăn không ít. Bởi vậy, ta thật sự rât khâm phục vẻ dửng dung của vị Ngọc Lam Già vương này.

Giọng nói của Ngọc Lam Già vương chắng hề có chút thay đối: "Xin Để quân chỉ rõ"

Băc Âm Phong Độ Đại Để lạnh lùng hừ một tiếng, ném thắng một xâp văn thư vào đâu Ngọc Lam Già vương. Phắm câp của Ngọc Lam Già vương tuy nhỏ hơn hăn một bậc, nhưng hành động đó lại chắng chút khách khí, điều đó chứng tỏ hăn đang tức giận cực độ. Ngay cả Hoành Thanh bên cạnh ta cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Ngọc Lam Già vương lại như thể không cảm thây gì, vãn bình thản lật xem hết một lượt, sau đó bình tĩnh đáp: "Đây chính là án tịch về quỷ hồn vô cớ mât tích trong những ngày gân đây tại những nơi do các vỊ phủ quân khác cai quản, trong phủ thân cũng có việc này xảy ra, đang định chỉnh lý lại toàn bộ công văn rõi mới bắm báo lên Đế quân, nếu Đế quân trách tội thân không làm tròn trách nhiệm, thân xin lãnh phạt".

"Ngươi có biết bao nhiêu hồn tử ây đã đi đâu không?"

"Thân không biết"

''Đại kiếp lệ khí của mây ngàn năm trước, ngươi đã từng nghe qua chưa?" Ngọc Lam Già vương đáp:"Dạ rồi".

Bản tiên cô lập tức dỏng tai nghe. Đại Để ngồi trên ngự lỉễm nghiêm giọng nói: "Những hồn tử này đã bị luồng lệ khí đó hút đi rồi. Thu lây oán khí của tử hõn sẽ tăng thêm sức mạnh cho lệ khí, nhanh chóng đạt tới thời điểm lệ khí hóa thân thành ma quân. Một khi ma quân xuât thể sẽ gây đại kiếp, cho dù là thiên giới, địa giới hay ma vương. Nhưng hôm nay trước mặt Thiên Để, bản vương đã phải chịu trách măng, địa phủ ta có kẻ to gan lớn mật vọng tư ởng cướp đoạt binh khí của các vị thân tiên, ngăn cản đại kế trừ ma"

Càng nói âm thanh càng gay găt

Ngọc Lam Già vương ở phía trước ngự giá còn chưa có động tĩnh gì, khóe mãt ta đã nhìn thây Nữ Na quỳ phía sau hăn run lên câm cập

"Bản vương chó ngươi một cơ hội, nếu như tự giác giao ta pháp khí của các vị thân tiên, bản vương sẽ đến trước mặt Thiên Để câu xin cho ngươi, có thể được miễn hình phạt"

Ngọc Lam Già vương im lặng

"Ta hỏi ngươi lãn nữa, ngươi có giao ra không?"

Vãn im lặng

Băc Âm Phong Độ Đại Đế tức đến trợn măt vểnh râu: "Người đâu, áp giải hăn tới Tứ Điện cho ta, ngục xối nước sôi đang chờ hâu hạ!". Đại Để cười lạnh: "Tât cả các khố hình của đia ngục nhiều như thể, đố thuốc độ, tro than lâp miệng, khứa vai lợt da, căt gân lóc xương, ta không tin, không có thứ nào có thế khiến ngươi nhận tội"

Ngọc Lam Già vương giống như tượng gỗ của sai dịch băt lây.

Phản ứng của Ngọc Lam Già vương quả thậ ngoại dự đoán của ta. Ta ngắn người nhìn hăn, điều kì lạ là, càng nhìn bóng lưng hăn càng thây quen quen

"Dừng tay!", vào đúng lúc này, Nữ Na bước ra từ trong đám người: "Ta biết tong tích của pháp khí, hãy thả chàng ra!"

Ngọc Lam Già vương nhìn Nữ Na một cái, nhưng vẫn không tỏ ý gì. Bắc Âm Phong Độ Đại Đế ra lệnh cho hai VỊ phán quan bên mình cùng Nữ Na xuống khỏi đám mây. Áng chừng sau thời gian khoàng hai nén hương, Nữ Na đã quay trở lại, trên tay còn cầm một thanh kiếm dài hình rắn phát ra hàn quang. Lúc này, trong đầu ta toàn là sương mù, không biết nên nói gì nói tốt. bởi vì thanh kiếm đó quả thật là thứ mà mấy năm trước ta đã đem cầm cố, pháp thân của Cơ Canh.

Bắc Âm Phong Độ Đại Đế nhận lấy thanh kiếm, xem xét tỉ mỉ hồi lâu, đột ên nhi thần sắc nghiêm khắc: "Nhận lấy"

Khong chỉ bản tiên cô sững sờ mà ngay cả bản thân Nữ Na cũng giật mình kinh sỢ, khốn tiên sách bất ngờ bay đến, một vòng hai vòng, trói chặt ả lại.

Bắc Âm Phong Độ Đại Đế khuôn mặt đen sì bay từ trên ngự liễn, ôn hoà chấp tay nói với Ngọc Lam Già vương: "Vừa nãy đã đắc tội với Đế quân ồi r!". Đối phương vô cùng lễ độ, lúc này giọng nói cũng trong trẻo, không còn ồ ồ nữa: "Bắc Âm Phong Độ Đại Đế ra tay tương trỢ, hà tấ phải khách khí

như vậy. Hôm nào ngài tới tầng thứ ba tiên giới nhất định phải đến Thanh Li ên uống trà đàm đạo đấy!"

Bắc Âm Phong Độ Đại Đế cười, liên t 2f94 hanh nói: "Chắc chắn là thế", rõi đưa c ơ Canh kiếm đang cầm trên tay qua cho Ngọc Lam Già vương đứng trước mặt.

Lúc này mà chúng ta còn không nhận ra Ngọc Lam Già vương này là ai thì chúng ta chính là con heo .

Đế quân mặc y phục của Ngọc Lam Già vương bước tới trước mặt Nữ Na. Ánh mắt Nữ Na lúc này rất thống khố, không còn chút khí chất thanh cao nhã nhặn nào. Quả đúng là bộ dạng tan nát cõi lòng

Bắc Âm Phong Độ Đại Đế cười, liên thanh nói: "Chắc chắn là thế", rõi đưa c ơ Canh kiếm đang cầm trên tay qua cho Ngọc Lam Già vương đứng trước mặt

Lúc này mà chúng ta còn không nhận ra Ngọc Lam Già vương này là ai thì chúng ta chính là con heo .

Đế quân mặc y phục của Ngọc Lam Già vương bước tới trước mặt Nữ Na. Ánh mắt Nữ Na lúc này rất thống khố, không còn chút khí chất thanh cao nhã nhặn nào. Quả đúng là bộ dạng tan nát cõi lòng

Ả lộ vẻ sầu thảm nói: "Linh dược được điều chế từ canh Mạnh Bà và Mạn Đà La có thể khiến thần tiên cũng mất đi lí trí. Cho nên, tất cả đều là chàng lừa gạt thiếp, chàng căn bản không hềt trúng kế của thiếp, cũng không uống linh dược kia, vậy mà lại giả ngây giả dại để lừa thiếp"

"Nhìn thấy một nữ nhân bị chàng đùa bỡn xoay vòng vòng như vậy, buồn c ười lắm phài không?"

Ngay cả bản tiên cô là người ngoài cuộc mà nghe thấy vậy cũng có chút cảm thông

Đế quân lạnh lùng nói: "Tuy ngươi đã quá cố chấp vào những vọng tưởng V ô căn cứ, cũng đã sử dụng mưu kế không nên dùng trước, thế nhưng những cách mà bản quân dùng để đối phó ngươi cũng chẳng quang minh chính đại gì, cho nên lần này coi như bản quân nỢ ngươi"

Thần sắc Nữ Na cực kì kích động: "Ha ha , vọng tưởng vô căn cú? Cái gì là vọng tưởng vô căn cứ? Là ai đã đứng trước động phủ của thiếp thối tiêu ba ngày ba đêm, khiến thiếp biết được tư vếỊ của tình ái? Đế quân, cái chàng thiếu thiếp đâu chỉ là một món nỢ?"

Dưới lớp mặt nạ, Đế quân cực kì lạnh lung, nhưng không phải bộ dạng lạnh như băng thường ngày, mà giống như đang nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ.

Ta rất hy vọng lúc này y mở miệng phản bác lời ả, nhưng y không làm thế. Tay chân ta bắt đầu lạnh toát.

Giữa Đế quân vả nữ tử này, đích thực từng có một đoạn tình.

Nữ Na từng nói rằng Đế quân vì ả mà thối tiêu ba ngày ba đêm, chuyện này là có thực, không phải ả bịa chuyện gạt ta.

Ta nhìn mà sững người, cảm thấy bản thân thật đáng buồn cười. Tình cảnh trước mắt, một người đang vô cùng đau khố, một người thì im lặng hồi lâu, dường như có muôn ngàn hõi ức, trong long có bao dằn vặt. Nếu là ta, nhất định ta cũng sẽ suy nghĩ đắn đo, thối bùng lên ngọn tình xưa.

Cuối cùng, Đế quân mở miệng nói: "Vốn là bản quân có lỗi với ngươi. Đông Hoa thần nữ, ngươi tự ý hạ phảm đã lâu, Thiên Hậu nương nương rất mong nhớ ngươi. Hi vọng sau khi ngươi trở về thiên giới đoạn tuyệt những chuyện trước kia, đừng nên đã sai lại càng sai hơn. Những chuyện tại phàm trần, bản quân sẽ thay ngươi cầu xin trước mặt Thiên Đế"

Nói xong, Đế quân quay lưng định bỏ đi, bỗng nghe thấy tiếng khóc oa oa, Nữ La mặc áo đỏ đang chạy lại, nhào tới muốn ôm lấy mẫu thân của nó. Nhưng Đế quân giơ tay tạo một luõng ánh sang vàng kim, Nữ La khóc sướt mướt liền hoá thành chiếc lược gỗ đào, yên lặng nằm trong bàn tay của Đế quân

Trong mắt Nữ Na loé lên sự sỢ hãi: "Trả nó lại cho ta!"

Đế quân nói: "Vật này vốn không phải là của ngươi", ngón tay kẹp lấy, bẻ gãy chiếc lược thành hai đoan rồi vứt thẳng hiếc lược từ trên mây xuống dưới. Sau đó, y quay lại phía Bắc Âm Phong Độ Đại Đế đang tỏ ra lung túng vì từ nãy đến giờ nghe đước không ít chuyện riêng của người khác mà nói: "Vậy làm phiền Phong Độ Đại Đế đưa Đông Hoa thần nữ trở lại thiên đình"

Bắc Âm Phong Độ Đại Đế liên thanh đồng ý,sai người trông coi Nữ Na rồi bước lên ngự liễn, cưỡi mây mà đi.

Ánh mắt trước lúc đi của Nữ Na khiến cho ai cũng phải rung mình. Ả nói:

"Đế quân, ngươi tuyệt tình như vậy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hậ

Họ vừa đi, Đế quân liền chuyển mắt đến chỗ chúng ta, lãnh đạm nói: "Còn muốn xem đến khi nào nữa? Mau ra đi"

Hoành Thanh thu hồi lại chú ẩn thân, cười mỉm kéo ta bước ra. Lúc này chúng ta đang ở trên không, ta không muuốn ngã xuống dưới nên không thể không dựa vào sức mạnh của Hoành Thanh mà bước đi trên mây, đương nhiên phải nắm thặt chặt tay hắn, không dám buông, cũng chẳng kì kèo

việc có rút tay hay không nữa

Nhưng khi ánh mắt Đế quân quét qua, ta vẫn bất giác cúi đầu.

Hoành Thanh tặc lưỡi nói: "Vận đào hoa của Nhị sư đệ thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, dạy cho Đại sư huynh vài chiêu được không?". Đôi mắt Đế quân dưới lớp mặt nạ loé lên màn sương lạnh, y xoay chuôi kiếm một vòng, mũi kiếm suýt chút nữa đã vạch một đường trên mặt Hoành Thanh. Y giơ tay đưa thanh kiếm cho ta, dường nhưy rất mệt mỏi, nhưng lại không nói

Sau đó ta mới dần hiểu được những vướng mắc giữa Đế quân và Nữ Na trong thời gian gần đây. Sau khi ta thấu hiểu mọi chuyện, tóm lại sự việc đ ại khái là như thế này: giữa Đế quân và Nữ Na đích thực đã từng có một đo ạn tình. Trong khi xa cách, Nữ Na thỉnh thoảng đến âm phủ dạo chơi, sau đó lọt vào tầm mắt của Ngọc Lam Già vương, bị cưỡng đoạt về làm Diêm Hậ u. Nữ Na vẫn tưởng nhớ đến Đế quân nên luôn không cam tâm. Một lần nhân cơ hội Ngọc Lam Già vương đang ngà ngà say, Nữ Na liền hạ độc rồi giam hắn vào bảo vật Đằng Hồ. Vị Ngọc Lam Già vương hy sinh oanh liệt trong chuyện phong lưu trai gái kia, e là hiện giờ đã bị Đằng Hồ luyện hoá thành một bãi máu.

Sau đó, Nữ Na tìm đến chỗ Đế quân, khóc lóc kể lể những việc bi thảm mà mình đã gặp phải, rồi dùng Cơ Canh làm mồi câu, trao đối bằng việc Đế quân giải cứu ả ra khỏi địa phủ, và từng bước dụ Đế quân đến địa phủ.

Thế nhưng, điều không thể ngờ tới lạ, bao nhiêu năm trôi qua, Đế quân đã thay lòng đối dạ, không còn chút tình ý nào với Nữ Na nữa.

Làm thế nào để người trong long mình ở lại, Nữ Na đã nghĩ ra một cách rất độc ác. Trước lúc qua sông, ả đã lén bỏ thêm mật hoa Mạn Đà La vào chén cạnh Mạnh Bà mà Đế quân uống, ý đồ làm mê hoặc tâm tính của ả, để từ nay về sau trong long y chỉ có mình ả, làm mọi điều ả muốn. Nhưng không biết vì sao, Đế quân lại biết rõ gian kế của ả, còn tương kế tựu kế, giả vờ như bị mê dược khống chế. Nữ Na quả nhiên vô cùng mừng rỡ, vừa đến âm phủ, liền cho Đế quân ăn mặc giống hệt Ngọc Lam Già vương và nhận được sự thuần phục của thần dân. Nhưng trên thực tế, người thao túng lại chính I à ả.

Còn Đế quân, trong thời gian ngắn cũng đã tìm ra được tung tích của Cơ Canh kiếm, đồng thời biết rằng, muốn lấy được Cơ Canh ra khỏi phong ấn c ủa Đằng Hồ, nhất định phải có được quyết khẩu đê mở chiếc bình yêu. Ngọc Lam Già vương thật sự đã chết, bây giờ chỉ còn Nữ Na biết được quyết khấu này.

Do đó, Đế quân mới cùng Bắc Âm Phong Độ Đại Đế liên hỢp diễn màn kịch này.

Phải củng tình nhân cũ đấu đá, mưu hại nhau như vậy, kể ra cũng quá mức đau thương. Cho nên sau chuyện ấy, Đế quân mới tỏ ra mệt mỏi khó chịu như thế.

Khi đó ta cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy bộ d ạng buồn phiền của Đế quân, trong phút chốc ta cũng đa sầu đa cảm mà t hấy đau đớn trong lòng. Không biết thương cho Đế quân, hay là đau long cho chính mình.

Lại nghĩ đến, Đế quân cùng Nữ Na ở âm phủ sớm tối bên nhau trong hai ng ày. Về tình cảm, không biết có phải tình cũ lai cháy hay không? Về thân thể , liệu có từng cá nước giao hoan? Ta cứ nghĩ mãi mà đau cả đầu

Cho nên, khi ta tiếp nhận thanh kiếm, tâm trí lại không hề đặt vào đó, một cơn rung động mãnh liệt từ tay cầm thanh kiếm truyền đến, ta sỢ tới mức suýt chút nữa thì buông tay.

Trên không trung hiện ra khuôn mặt vui mừng hớn hở của Cơ Canh: "Ta tự do rồi! Đa tạ Đế quân, đa tạ cô cô!". Nói xong nó hoà thành tia sang bạc, tiếp theo vang lên một tiếng thanh thuý như khi tra kiếm vào bao. Cơ Canh kiếm đã nằm gọn trong vỏ kiếm, không hề có chút hư tốn nào.

Ánh mắt của hai người trước mắt đều tập trung trên người ta, Hoành Thanh từ tốn nói: "Sư muội, ta hay là y?"

Ta nhất thời chưa phản ứng kịp, lại nghe Hoành Thanh tiếp tục nói: " Cơ Canh kiếm đã được tìm thấy, bây giờ là lúc nên chọn chủ nhân cho nó rồi"

Hắn chớp mắt: "không thể chọn đại được đâu đấy. Chuyện này rất quan trọng đối với chúng ta"

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/90958


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận