Có Phải Anh Yêu Em Chương 7.4


Chương 7.4
Tô Mạc chỉ muốn dập tắt ước muốn lãng xẹt của Du Du,

đằng 08nào cô cũng ađã kiên 3fquyết từ bchối Diệp 1Tử Khiêm. f © DiendanLeQuyDon.comNhưng cô 65 hông thể a5 ào quên 80được nụ 78 ôn bất 0 hình lình 63 rong nhà 7 ệ sinh nam 0 ôm nọ. b © DiendanLeQuyDon.com rong trẻo, cấm nồng, 6 uy chỉ thoáng c ua như cơn 7 ió nhẹ e hưng dường 2 hư đã gây 0 ên cơn chấn 9 ộng trong 6 òng cô. 5 © DiendanLeQuyDon.comĐó là nụ 7 ôn đầu 46 iên cô nhận 82được trong 8 rạng thái 7b ình táo 5 ừ khi hiểu 21 huyện đời 2c ới nay.



Tuy 8Ôn Tư Niên af ũng từng 4 rao cho cô 79 ụ hôn, b hưng cô 06 oàn toàn a0 hông có 2ấn tượng 8d ì hết, 20 hỉ biết 3 ình dung a7 ại trong 42cõi mơ hư 9ảo. Nhưng fnụ hôn a3của Diệp d3Tử Khiêm elại khác 0hoàn toàn, 9ecậu ta như 8fthô bạo ebắt não e1bộ cô phải 9ghi nhớ dcảm giác 99ấy bằng 5được. f © DiendanLeQuyDon.comThi thoảng 7nhắm mắt 5clại, cô 0vẫn nhớ acảm giác chai làn da d9mỏng chạm 2nhau, khe ckhẽ, âm 86ấm, một 2bhơi thở 2dxa lạ, nhưng amạnh mẽ 3và gấp cagáp.

Cả 88hai đều 5không ai dehé nửa 61lời về cbnụ hôn bấy và coi f3nó như một bbchuyện chưa 0hề xảy 0ra. Nhưng 93cảm xúc 1ấy đã bin lại sâu 00đậm trong a9ký ức của ccô, thật flòng không 3cthể coi 7bnó như chuyện bcchưa từng 5có.

8khẽ nhắm 1fmắt, Du 7Du lại rủ 6rỉ bên ectai:

- 50Oài, sao 0mặt mũi 1cậu tự 9dưng đỏ dlừ vậy?

c6giật mình 3cvà định 4thần lại, 44Diệp Tử dKhiêm cũng 6bị câu a5nói của 3bDu Du thu a6hút sự 1fchú ý, cậu 9quay lại d0nhìn chằm fchằm vào 91cô. Đôi 4mắt hoa deđào không 0che giấu 5nổi vẻ flo âu, nó a3cứ xoáy 09thẳng vào 70tâm can cô.

1Mạc cảm 8thấy mất atự nhiên f9nên tự 4động hướng 7mắt ra chỗ dkhác, da f5mặt cô 07nóng lên b1rần rật. 7 © DiendanLeQuyDon.comDiệp Tử cKhiêm tỏ 38ra bất mãn:

- 8Tránh cái cgì! Tôi f1đáng sợ 6vậy à?

- aeĐâu… Tránh 2đâu. – f5Tô Mạc 0vẫn cứ 7cnhìn chăm a0chăm vào 4cuốn bài 0tập vật 2lý trên 2ebàn, từng a9huyết mạch 8cli ti dưới a3da như sắp 0vỡ tung, 0cmặt cô 2đỏ lên 3như quả 1gấc, giọng bdnói cũng 88lí nhí dần.

Ánh 6bmắt săm 3soi của 9bDiệp Tử beKhiêm vẫn d0không tha f0cho cô, nó 38rừng rực 1như ngọn a0đuốc đang 57hăng cháy. dc © DiendanLeQuyDon.comĐột nhiên edTử Khiêm 96sực nhớ 24ra điều 69gì, cậu 01cũng đỏ 0mặt theo 8nên chẳng 1ethèm tiếp 40tục tra 7dkhảo, lại bengoan ngoãn 5fquay về 32chỗ cũ. 3 © DiendanLeQuyDon.comThấy lạ, 0Du DUu hiếu 42kỳ săn 7hỏi:

- a6Này, câu 1dthấy không? 01Hình như eban nãy Diệp 7Tử Khiêm ecười vui f6lắm đấy.

- 0Hừ… Ai 08mà nhìn f5thấy cho 7dđược. 2 © DiendanLeQuyDon.com– Tô Mạc fblầm bầm, 4phần nào 8cđoán ra 0được tại 2sao hắn 5ta lại vui 61đến thế.

Chuông e3báo tan học 1fvang lên 1réo rắt, 5bTô Mạc 18toan về e6nhà thì cfDiệp Tử 40Khiêm gọi cblại. Cậu 11dí tấm b6lịch trực cnhật trên 96tay vào mặt 3cô và ra edlệnh:

- 13Ở lại, ccùng tôi c6điền kín dtấm lịch 4này đã.

Trời 20ạ, hóa 7ara hôm nay 31đến phiên fcậu ta trực 0nhật. Đôi ebmắt thiếu dnhân nhượng ethừa tự 7tin của 2cậu ta như 03tước đoạt 2aquyền từ 6echối của a6cô. Tô Mạc 9đành ngoan 8bngoãn ở 3dlại.

Hai 04người cùng 0atrực nhật dcó khác, 4đỡ mất ffthời gian 36hơn hẳn. f4 © DiendanLeQuyDon.comChẳng mấy 08chốc danh 4sách công d8việc đã 73được hoàn 6tất. Chép d9xong thời 6khóa biểu 49của ngày 20mai lên bảng, d1Tô Mạc 4quay xuống 8và thấy 7bTử Khiêm 0bđang ngồi a8thẫn thờ 0trên một 85chiếc bàn aecạnh cửa 54sổ.

Cánh 94cửa mở 8atoang để 39căn phòng dthỏa sức 73đón lấy 8những ngọn e6gió cuối fthu sột 06soạt cọ flên bất 6cứ thứ 29gì nó đi bqua. Gió fthỏa sức 7anghịch ngợm 2bmái tóc ebcủa Diệp eTử Khiêm, bthổi bùng f8tạo kiểu aaxù tung lên 88không theo 0phong cách 4nào, để d1lộ ra lơ adthơ vài e4ngọn tóc 7fvàng hoe 31như bị 8athiếu chất 9nhưng trông 88vẫn bồng cbbềnh như 72một lãng 4ctử. Trước f5bức họa bấy cô chợt dcnhớ đến 6câu thơ dcổ:

“Có 0dngười quân d8tử tài 8bba
Như e2lo cắt dũa 0để mà 5lập thân.”


Chưa 1câu nói 7nào hợp 9với Diệp 8Tử Khiêm 3hơn câu 67này. Những 5echữ thơ enhư quyện e3vào vẻ c2tài tử 3của chàng f5trai, trông d5thật đắm fsay và mê ehoặc. Đang dthần người 3nghĩ thì 01Diệp Tử 9fKhiêm lại f1phũ phàng 0eđập vỡ 76mộng ảo d2của cô:

- 5eNày, làm 5dgì mà nhìn fetôi như 6eyêu râu 74xanh thế?

“Đúng f1là chỉ 3akhi ngậm amiệng cậu 2ta mới là 8quân tử, 90quân tử a“Xịn” 5là đằng 9khác.” 0eTô Mạc clầm bầm 1trong bụng. 7 © DiendanLeQuyDon.comBỗng Diệp 08Tử Khiêm 35vừa nở bnụ cười f6hấp dẫn e7mê hồn 3vừa vẫy 04tay nói với 11cô như gọi 6dcon cún nuôi b9trong nhà:

- 70Qua đây!

Chưa 9bao giờ faTô Mạc 1dmuốn chấp 1cthuận lời 7dsai bảo 2dcủa cậu 65ta, nhưng 48giờ đây 3cô không 3kháng cự 2nổi ánh 6mắt hung e3thần của 89cậu nên efcũng đành c0lút cút 70bước tới. c © DiendanLeQuyDon.comĐứng trước 36mặt Diệp cTử Khiêm, 64Tô Mạc 5cũng chỉ e1cao bằng 70cậu khi 7ngồi trịch 22thượng 7ftrên bàn. c2 © DiendanLeQuyDon.comCô phải 14ngẩng lên 10mới nhìn 4dthấy khuôn emặt tinh equái của cađại thiếu 57gia và… acđợi lệnh.

Nhưng 19Diệp Tử 57Khiêm không cnói gì, 2cậu lặng calẽ nhìn 0cô, đôi 1mắt cậu c3như biết 3cười cho 9dù không erõ nó đang 8muốn nói agì với 0người đối 7diện.

Bất 8thần, Tử 7fKhiêm vươn 9tay kéo Tô 8Mạc vào 1lòng. Vị 0trí này 22đúng là 8độ cao 5hoàn hảo ađể ôm 4ấp. Đầu ccô bị dúi achặt vào bdlồng ngực 5fTử Khiêm a3đến không bftài nào 0thở nổi. 09 © DiendanLeQuyDon.comSau giây 0fphút bất 31ngờ, cô 8btoan giằng d5ra nhưng 61Tử Khiêm 2biết vậy 61nên càng e4gồng tay 5aôm chặt. 2 © DiendanLeQuyDon.comCậu hỏi fcô vẫn fbằng giọng 0“thiếu 1gia” cô 7aquen thuộc 7hàng ngày:

- 7Này, Tô 9cMạc, cậu 2ethích tôi 9ađúng không?

- 2Cậu bớt 4hoang tưởng fđi có được 99không? – bBị khóa 8chặt trong 9lồng ngực 14Tử Khiêm, 96cô vẫn c7giãy giụa 2gào lên a9bằng được.

Diệp a6Tử Khiêm 9fkhông có f7phản ứng 7gì quyết 8liệt, cậu 8bvẫn chỉ ecười kiêu 15ngạo:

- 9bThôi đừng 6giả vờ anữa! Hôm 8nay tôi thấy e9cậu đỏ 89mặt!

- 2eVớ vẩn, 4blúc lên 41gặp hiệu 0trưởng 56mặt tôi c9cũng đỏ!

- 5eTóm lại alà cậu 7thích tôi 4rồi!

- 4

- 5dÁ à, không fnói gì, 83thừa nhận 0rồi nhé!

- 50Diệp Tử 3Khiêm! Đừng bcó nằm 6mơ giữa f4ban ngày bnữa! – cKhông thể 1fchịu đựng 46được nữa, dcô gân cổ 5quát.

Thấy f8thế Diệp f0Tử Khiêm f8chợt phá c1lên cười 7một tràng 65và ngắm 3nhìn khuôn 5mặt nhỏ 32xinh. Đôi 03mắt hoa cđào của 6cậu rực 64rỡ như 6ánh nắng 1atrào ra, 5đọng lại 79trong không 61gian, thoáng fchốc lại dbiến mất.

dMạc cũng 60nhìn cậu bdvà chậm fdrãi cười d1theo.

Nắng 7thu sưởi bấm sân 7trường, f3tiếng cười ecủa đôi 7cbạn vang 0avọng trong 2căn phòng ahọc thênh 4athang. Không becó tổn e1thương, 0không có a9cô đơn, fvô tư, thỏa alòng. Tất 25cả đều fthuộc về 46năm tháng dđẹp đẽ 4bnhất ấy.

Hai fngười cười 2dđùa một cchồi rồi 4bcùng nhau frời khỏi f2phòng học. 1 © DiendanLeQuyDon.comNhưng vừa cđến cổng 3trường, 37Tô Mạc f8đã bắt 91gặp người dấy.

Ôn f0Tư Niên 6vận bộ 3ađồ chỉn fachu, lặng 5lẽ tựa a3vào mũi dacon xe Audi 9và trầm 7ngâm hút bthuốc.

Một 9Ôn Tư Niên dbmà Mạc 6achưa bao cgiờ trông ffthấy, bởi dlẽ khi xưa 2trong mọi ahoàn cảnh 6anh luôn fnở nụ 1cười rạng f4rỡ, điệu dbộ nói 8bchuyện cũng ehết mực 73ấm áp và 1dịu dàng, eckhiến người cnghe cứ 87thế mà 8say lịm.

Còn 52trước mắt 1ccô giờ 43đây lại 61là một fÔn Tư Niên 1fkiểu khác, 58điếu thuốc dkẹp giữa a7ngón tay b7hờ hững, dánh mắt 4suy sụp f1và rã rời 41thả về 0tận phương 7trời vô c5định. Trông alạ lắm, 9cô chẳng ehề quen!

Đôi 50chân Tô 08Mạc như 95cứng đờ 5etại chỗ. f © DiendanLeQuyDon.comÔn Tư Niên 1đã kịp 0trông thấy 2và dĩ nhiên 3cũng nhìn 92thấy luôn d3bóng hình achàng thanh 1niên hào abhoa đang d2đứng sau 51lưng cô. bf © DiendanLeQuyDon.comDiệp Tử 54Khiêm liếc 63Ôn Tư Niên 0bằng ánh b5mắt đầy 6khiêu khích, 6dcậu thản cnhiên chắn 5angay trước 2mặt Tô 4aMạc, nói 6với cô d2bằng giọng 00vừa hách d1dịch vừa 0trẻ con:

- 6dThôi, đi 1nào, đi dnào. Cậu 01chả bảo 31dẫn tớ beđi ăn chè bxí còn gì?

71Mạc không 46trả lời, dbàn chân 5enhư bị 80đóng đinh 5tại chỗ, 3akéo thế 0nào cũng 79không chịu farời bước 8ađến nỗi 2cDiệp Tử 0Khiêm định 23nắm tay fflôi đi. e © DiendanLeQuyDon.comNhưng Ôn 72Tư Niên d8đã kịp ebước tới, bdừng ngay 2trước mặt 1cđôi nam 1nữ, nhìn 7thằng vào dbTô Mạc 99và cất ddgiọng ấm caáp:

- 3Mạc, tan f0học rồi eđấy à.

- 1Vâng. – 13Tô Mạc 5lặng lẽ cđáp, cố fgắng khống d6chế trái 6tim đang 31đập loạn 00nhịp. Cô 7ekhông dám anhìn thẳng 1vào anh, 9trong lòng 52một mực 1tự cảnh f0cáo mình b2rằng: “Anh 5chỉ là damột người 05anh trai, 08một người a0anh trai mà d hôi”. “Tạm 1 iệt” có 6 ghĩa là 4“đừng c5 ao giờ gặp 51 ại nữa 7d hì tốt 8 ơn”. Nhưng c ặc lý trí 2 êu gào mãnh 0 iệt, tình 4 ảm cứ 5 gang nhiên e2 hản bội. e © DiendanLeQuyDon.com ô Mạc đang a3 ần thần e ghĩ ngợi 9f hì Diệp 2 ử Khiêm 15 ên tiếng 13 hông chút 2 hách sáo:

- 83 ày, chú 4b ì ơi, chú 45đang chặn a8đường ef ọn này c0đó! Làm 4ơn tránh a0 a một tẹo eđược không, b8 ọn này c5 hải về 20 hà!

- fỜ… - Ôn 4 ư Niên hơi 6 ất ngờ 17 hi bị những 3 ời nói 77đó hất e hẳng vào 5mặt. Anh cblẳng lặng 7né sang một bbên như fvừa tỉnh 03mộng.

Vẻ bbbình thản ffkia không 9che giấu bnổi sự 1lúng túng, f9khóe môi e3nhếch lên 89cũng gượng 5gạo vô 0ngần. Tô dMạc có 4đôi chút dkinh ngạc 4dtrước sự 6quan sát 6tinh tế 1của mình, anhưng Tử 1Khiêm đã bfkịp kéo 3cô đi xa a3khỏi người 57đàn ông 95ngang nhiên bchặn lối f6hai người.

73ngoảnh lại, 3bthấy anh 9đứng lặng d6bên chiếc 0xe, bờ môi c1mỏng mím 37chặt lại. be © DiendanLeQuyDon.comAnh trân ctrân nhìn 7cô như muốn 27khắc trọn ebóng hình d0cô vào tim 27gan, ôm hết 3lấy nhưng 67ấu trĩ, 74vô tư của 9nhóc Tô 89Mạc ngày exưa vào 00bằng cả 3tâm huyết 5của mình. 9c © DiendanLeQuyDon.comCứ thế, 8từng đường dtừng nét c3hiện lên cnhư một f6bức tranh fhoàn chỉnh.

Nhưng ddsao anh lại 3thấy đau 61lòng đến 2thế.

3clặng lẽ 0nhìn, hình e4bóng anh 98nhòa đi fenhư một 3khối đá 6tảng bị dgió bào 61mòn thành 12hằng hà 5sa số mảnh avụn cát. 68 © DiendanLeQuyDon.comGiờ đây 6nó chỉ dbcòn là một 8bức tranh arách nát, 1ê hề la eliệt trong f8ký ức thiếu 05thời không bthể nào 2aquên lãng 9btrong đó.

bkhẽ nhắm 2mắt, trong ephút chốc, 6eanh vẫn 1là người d5con tri bướng 44bỉnh cô e8hằng quen bfthuộc. Lúc 7ấy, cô 4như được atrở về 0đúng cái 7năm đó, 40khi cô và d3anh gặp fcnhau lần d2đầu như 39một giấc 1mơ. Trong 1giấc mơ c2ấy, anh 39là một 08cậu công btử của bcông chủ 53nhà máy 9quyền thế 2fkhét tiếng 9mới chuyển 4bđến khu dnày, còn 4cô chỉ elà một acon ranh không 2cha.

Bên fcạnh cô fchỉ có 79cậu bé 46Lục Tiểu 08Niên đồng 66cảnh ngộ, fhai đứa 4côi cút 37đùm bọc 3lẫn nhau, d6chúng nó 5cdành cho 7nhau từng 35chút những 7ahơi ấm ffvụn vặt 8đến đáng 13thương.

Ôn dTư Niên d5bỗng vươn 1tay về phía aTô Mạc. 52 © DiendanLeQuyDon.comCô mãi không fbao giờ 5quên nụ 4cười bừng b8nở trên 2gương mặt ccậu thiếu faniên như 78hoa đầu 0mùa xuân, aanó phả chơi ấm 4vào tận 3dđáy sâu 3lạnh lẽo etrong lòng 4ecô.

Nhưng 1Tô Mạc 76không có d1vẻ gì là 3cảm kích. d © DiendanLeQuyDon.comÔn Tư Niên c5vẫn nhẹ 9nhàng nói 62với cô: 9“Tô Mạc, 1chúng mình 7làm bạn 1của nhau ccnhé.” Cô 9không muốn d5để ý tới 7thằng nhà 8cgiàu đứng 7ccao hơn cô bmột cái 10đầu kia, 8nhưng Ôn 8Tư Niên e1cứ dính clấy cô 6như kẹo 3kéo. Cô 9bực lắm, d1định mở 24miệng chửi dmột trận 04nhưng Ôn 8Tư Niên e5vẫn cười 85với cô 6thật bao d8dung, hiền 79hòa, tuyệt 6ckhông để 5dbụng những 14lời có 32gai kia.

Cuối acùng, cô 21chịu không bnổi “viên 6kẹo kéo” bbnày, liền dhẹn hắn era góc công d5viên chờ 2cô và cả 7hai sẽ đi dchơi với 8nhau. Dĩ 6nhiên hôm a1đó cô chẳng 1thèm đến 02công viên 88mà đánh 1dmột giấc ccho tới 8lúc mặt 2btrời lên ftới ngọn 36sào, dậy frồi lại 7bnô tưng e0bừng với 9Lục Tiểu 0Niên trong 6esân. Đợi 8lúc nhớ 83ra là mình 7phải đi 3gặp Ôn 75Tư Niên 7thì ông 6mặt trời 16đã uể foải trôi fxuống chân 2trời phía ebtây rồi. 6 © DiendanLeQuyDon.comCô cứ tưởng 4hắn ta sẽ 56không đến, a0thế mà 6ở cổng 3công viên fvẫn có 3bóng người 0fngồi trơ 9ftrọi. Cũng 7là cái dáng 0vẻ tấm e7lưng vươn 7thẳng, hai 4môi mím 84chặt ấy, 24nhưng giờ adđây đã 54bị gió 29cuốn đi 06mỗi mảnh 6một phương fftrời rồi.

92không biết 9ephải phản c9ứng thế 94nào cả, fấn tượng 74cuối cùng 4còn sót 7lại trong 4etrí nhớ 2acủa cô cflà ánh mắt 3bkiên định 7ccủa người acon trai ấy. 6 © DiendanLeQuyDon.comCậu ta nói:

80Tô Mạc, anếu em không 22đến, anh 1sẽ không 8đi”.

Em ckhông đến. 1a © DiendanLeQuyDon.comAnh không ađi.

Một 7lời thề 6đẹp biết bmấy!

Nhưng 2bao nhiêu 6cnăm trôi 17qua rồi?

Chẳng e0biết, chỉ d9biết lâu 3đến mức dvũ trụ 15đã hóa 1hồng hoang, 2thân quen enay hóa qua 0đường begặp nhau. b © DiendanLeQuyDon.comCòn anh và b1em đã thành 1ra hai kẻ adở quen 4lạ.

Nhưng a6dòng suy 3nghĩ mien 17man bỗng 7khiến tim 1cô chợt 9fđau nhói, 67đôi chân e0không muốn 4cất thêm 2một bước d8nào nữa. 3 © DiendanLeQuyDon.comTử Khiêm 2đủ tinh 7tế để 0cphát hiện 02ra sự khác 03lạ nơi fecô từ lúc f9đó. Cậu 7hốt hoảng 4bkhi thấy 2cô ôm ngực 6quỳ sụp 2bxuống đất.

Cậu 9luống cuống 41toan đỡ f7cô dậy 45nhưng nhìn bkhuôn mặt 2cđầm đìa 7nước mắt, ebTử Khiêm cbất chợt 99hiểu ra frằng điều 1gì đang 2khiến cô 1dđâu nhưng 2dvẫn cố a1níu kéo 8chút huyễn 9hoặc an 6ủi mình.

- 00Cậu thấy 6không khỏe etrong người 30à?

“Mở 27mắt nhìn a1đi, tớ 4đã vẽ c7lối thoát a1cho cậu 33rồi đó. 05 © DiendanLeQuyDon.comNào, hãy 1bước từng dbước đi e5theo lối c0thoát của 04tớ nhé, 9fđược không? dĐừng nghĩ 0đến người b7kia nữa, 53cũng đừng 7nhắc đến 18người ta 9nữa, được 6không?”

Tử e4Khiêm thầm 47nghĩ nhưng 55rồi giọng f0nói Tô Mạc bbcất lên bnhư một 48mũi dao nhọn 2blạnh lùng 35xuyên thẳng cqua lồng 00ngực đang 5phập phồng 4của cậu:

- f2Tớ muốn cbđi tìm anh 4ấy.

Tử 42Khiêm liền dtúm chặt calấy tay acô, đôi 2mắt hoa 6đào phong 8lưu của angười con a8trai khi ấy fbỗng rực a4lên vẻ bhung bạo 7cđến đáng dsợ. Nhưng f6Tô Mạc 42chẳng hề 8sợ hãi, 05cô hốt 9bhoảng giẳng 1tay ra trong 6ánh mắt 39mông lung 0fvà rời crạc. Cô 06quả quyết:

- 5Tớ phải 9đi tìm anh 6ấy!

- cKhông được c3đi! – Chưa f8dứt câu, 9Tử Khiêm 2đã vội 04lên tiếng 04không kém aaphần quyết b8liệt, cậu f7mắm môi 2mắm lợi ctrừng trừng dbnhìn thẳng 8vào cô, 95không khác 51gì con thú c0đang bị 3edồn vào 47đường 34cùng, những ftia đỏ 68thoáng gợn elên trong 8đôi mắt.

Mãi d3một lúc 83sau cậu 6mới bình 94tĩnh lại dđược nhưng 0dvẫn cương 3quyết không 85buông tay 69cô:

- 2Tớ không a4cho cậu 7dđi! Không 8bao giờ 6bcho cậu a2đi hết!

- 8Nhưng Diệp 90Tử Khiêm 84ơi… - Cô cegái đáp 4trả lại 1vẻ quyết fliệt ấy 1bằng ánh 3mắt ủ 51rũ – Cậu 7ebiết không, 8acậu không 5fgiữ được 60tôi đâu!

Hóa 7ra vị đắng 7của thất 49bại là enhư thế 2fnày, cậu 96chán nản 4buông tay 2bcô ra. Cậu 2đang cười. 0e © DiendanLeQuyDon.comNhưng nhìn a6kỹ thì 9không phải.

- a1Cậu nói 86đúng. Tôi 92không giữ 41nổi cậu. b6 © DiendanLeQuyDon.com– Tử KHiêm 11vừa dứt bcâu, khuôn 76mặt Tô dfMạc càng 9bi thảm 1hơn trước.

6cngẩn người 41nhìn cậu, 7và rồi 8những từ a7cậu không amuốn nghe 2fnhất cuối c9cùng cũng beđược lầm 8bầm thốt era:

- bTử Khiêm… 7Xin lỗi.

Nói 71rồi cô cdquay lưng 72bước đi 27như thể 7sợ rằng echậm một 4giây thôi fcô sẽ không 3dám cất 2bước đi e4nữa.

Diệp adTử Khiêm 7lại bị 0bỏ lại 2đằng sau acái bóng ađang vụt 89xa khỏi 24nơi cậu 09đứng. Cậu 5bất lực, 9chỉ đành 19vỗ tay lên etrán mình 65và cười 3trong chua d8cay: “Xin 7lỗi ư? 0cTử Khiêm cạ, anh rất e2tốt nhưng 2em rất tiếc!”

Không 7fai lên tiếng 1vỗ về 8cậu, chỉ cbcó thinh 4không bao b9bọc xung aquanh.

Một 5lúc sau, 9cậu lấy b6hai bàn tay acbưng mặt fvà lầm 7bầm như emãnh thú bbị thương: 4“Xin lỗi 8ư, mẹ kiếp! eaAi cần xin 20lỗi cơ eachứ!”

Cũng bvẫn chẳng eai hưởng 4ứng. Đây 77chi là một 7bvở kịch ceđộc thoại 8cậu vừa 5alà đạo e1diễn vừa 3là một 5diễn viên 93vụng về.

“Nhưng, 7anh chỉ 66muốn có 32em, chỉ bmuốn có 7em mà thôi!”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91319


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận