Có Phải Anh Yêu Em Chương 8


Chương 8
Tô Mạc chạy thục mạng về nơi cũ,

Ôn Tư 89Niên vẫn 06đang đứng 7bất động 6enhư bức btượng, 2điếu thuốc fkẹp trong a5ngón tay 1đã cháy 3f ết phân 3 ửa. Anh 6 ựa mình 08 à chiếc 72Audi, gương bb ặt nuồn 33 ã tiêu điều, 0d hưng đó a1 ẫn là bộ be áng cô yêu c hích nhất. a © DiendanLeQuyDon.comAnh chỉ e8 ần khẽ a hau mày là 7cđủ để 59 hiến trái a im cô rung c8 ên.



8 ạc đứng 49đằng xa 2d gắm anh, 6 hứng kiến 5 ảnh anh 1d iật mình b9 ì làn khói 8 óng rát b hả vào aa ặt. Anh de huần thục eb ấy tay dụi 73 ắt điếu 5d huốc. Anh 7 gẩng lên, ae ắt gặp c9 ô đứng b8 ên kia đường ff ách một 1 hoảng không 9 ấy xa xôi, 4bthế mà cnhư muôn 7trùng song 4enước.

Ôn 7cTư Niên 8khẽ mím 7chặt đôi 0môi và đứng 5đó nhìn c8cô một 11lúc. Anh 7nở nụ 9cười điềm 80đạm rồi 73vẫy tay 12với cô:

- bNgớ người 12ra đấy 43làm gì, 1lại đây 1xem nào! aCâu nói 7dgiản dị bkhông chút dmiễn cưỡng, 0như thể 54anh và cô 6vẫn là 8bhai đứa b6trẻ của 92ngày nào, fnhững rối 7bời của 76năm tháng dcqua chưa 8từng tồn btại.

97Mạc dằn ffhết nỗi 9xót xa trong blòng xuống 4bvà mạnh 89dạn rảo 95bước tới 5abên anh. 4 © DiendanLeQuyDon.comAnh chậm bbrãi đưa 23tay lên và 6nghịch ngợm 3những lọn etóc sau vai bcô, những 31gì anh nói 78ra thật b4lệch lạc eso với thực bctại:

- 9aSao lại 08quay về, 50không đi 59ăn chè xí 56với bạn 09trai à?

5sững người 92ra một lúc drồi mới 8hiểu anh 70đang ám 8achỉ Diệp 0Tử Khiêm. 6 © DiendanLeQuyDon.comThấy vẻ 4emặt anh 8dđặc vẻ 6ftrêu chọc, 3Tô Mạc cvội lắc 4đầu phủ 5bnhận:

- fĐấy có 7phải bạn ftrai em đâu!

- e5Ừ. – Ôn acTư Niên d6chỉ lạnh edlùng gật 63đầu, cũng 5không mấy f7mặn mà 81với chủ 9đề này 3lắm, chỉ a4đáp – 36Thế sao 2tự dưng 0lại quay 89về, quên e5mang đồ 0gì à?

6aMạc gắng 9bgượng nhìn 7anh với d7con mắt ecđánh liều 63một phen. aa © DiendanLeQuyDon.comAnh chợt dthấy sợ ahãi, đang 7định lảng btránh chủ 17đề này 31thì cô đã d2lên tiếng, 9van xin nhận 5được đáp 7án một 58cách cố cchấp:

- aAnh Tư Niên, c2anh có thể b5nói cho em eabiết anh eđang đợi 1ai được aekhông?

- 7Anh… - Câu ffhỏi đẩy 30Ôn Tư Niên 9vào thế 3bí, anh bắt ađầu tỏ 4ra lúng túng, 4mãi một 6dlúc sau mới dctrả lời 69– Anh đang cđợi cái bHạ, nhưng 8hình như 3anó không 72đến. – e9Giơ tay xem 3dđồng hồ, 85nụ cười 2của anh 9dméo mó, dgượng gạo 8– Anh thấy 60cũng muộn a6rồi, thôi, facó khi phải 1về trước dbđây. Em a0có cần fanh đưa 67về không?

4lặng thinh 5hồi lâu 9chẳng đáp, 1vẫn ngoan cfcố nhìn 35thẳng vào 9anh. Hai viên 3pha lê đen 6enơi mắt 70cô sáng cblấp lánh, 5trong như 46lọc soi d4tỏ hết evẻ bối dbrối mà 1anh có muốn 39giấu cũng bkhông được. 6 © DiendanLeQuyDon.comAnh luống ecuống tránh 27vội ánh 5mắt cô, f3tuy vẫn 10cười nhưng enụ cười dachẳng khác 3gì cái khiên achắn:

- 00Không cần danh đưa 1về hả, 94vậy anh eđi nhé! 82– Nói đoạn, 2anh quay lưng 7fđịnh chui dvào trong 5xe, khoảng 4fkhông gian dchật hẹp 9ấy có thể 9đem lại 8an toàn tuyệt 49đối, khiến e2anh không 4phải sợ 3hãi nữa. 3 © DiendanLeQuyDon.comNhưng vạt 3aáo của 9anh bị cô 1kéo lại.

20Mạc không b3nhìn anh, enhưng từng b4lời từng f0chữ nhợt fdnhạt đã 0lọt vào f7tai anh, lạnh enhư băng 90thấm đến 5tận xương:

- bÔn Tư Niên, aaanh còn định 50trốn tránh 95đến bao 80giờ nữa?

Anh 0chợt nhận c8ra rằng bnàng công 4chúa bé 8nhỏ chưa 8bao giờ 2lớn lên 3trong ký aức của 9anh thật f1ra đã trường 3thành từ 7fkhi nào không 84biết, không 34còn ấu etrĩ, không 9acòn thích 1sao làm vậy 8như trước bnữa. Nhóc c4Tô Mạc d7ngày xưa 9giờ đã 1thành một 5thiếu nữ ethông minh fbhơn người 9brooig. Đúng, 2trước đây 96anh không 9nên ảo 06tưởng rằng c8có thể 7egiấu cô 98suốt đời.

Anh 3khẽ nhắm 5mắt, bao 0cnhiêu lời 07muốn nói bchỉ chực 6ebung ra hết, 15nhưng có cgì đó cứ atrói anh alại. Nỗi 0khổ này 3dmình anh 4dchịu đựng 0alà đủ, 1hà cớ gì 9phải nói 72ra để cô 3cũng đau b6lòng theo? 6dAnh bỗng 9thấy cổ chọng chua 1xót rồi eatự cười 5bản thân eavì nỗi 2oan trái 5này.

29Mạc vẫn f0kiên nhẫn 2chờ đợi, 77anh bắt 1buộc phải c0cho cô câu 9trả lời 9fấy nên 6fkhông thể cim lặng 4mãi mãi, eaanh đành 6lên tiếng, 37giọng lạnh 0tanh, tàn acnhẫn và btuyệt tình:

- aTừ trước 5đến nay 5fanh có trốn d4tránh cái fgì đâu. 71 © DiendanLeQuyDon.comMạc à, 0fngay từ d3đầu anh 7đã nói 1rất rõ 22rồi, em belà em gái 8anh, xưa 9nay anh luôn 2ccoi em như 4em gái. Làm egì có người eanh trai nào 14lại trốn b5tránh em fgái mình 8cơ chứ?

Câu 45trả lời 23rõ ràng, 1dễ hiểu 5và rành 5mạch đến 7từng chữ. d © DiendanLeQuyDon.comNhưng đừng 6tưởng một ecú huých aấy là đủ 21để quật aangã Tô Mạc, 4cô vẫn 1nhẫn nại 11nhìn anh, 2ánh mắt 18cô khiến 5người đối ddiện rơi 2vào cơn fbối rối bbkhông biết 3phải biện 1bạch ra d0sao:

- e0Nhưng… 6Ôn Tư Niên… 8Làm gì có 8danh trai nào 82ặt tên a6con vật 7nuôi theo 59tên em gái? dLàm gì có 7anh trai nào 0fcất công 9thu thập dtừng tin 28tức một fcủa em gái 5trong suốt b5bao nhiêu fnăm qua? 1Anh hãy nói 03cho em biết, 10anh đang 9vô tình 5fđi quá giới 08hạn “an bhem” trầm 02trọng, hay 1thực sự fdthích người 5fmà anh gọi 74là “em 0gái” này? 4– Câu nói 62cuối cùng 00được ngân 4cao, như 7vừa ném 61ra một quả 1alựu đạn 7kinh hoàng, cnổ tan tành b0chút lý 72trí còn 5sót lại 2của Ôn 3eTư Niên.

Anh 3nhìn cô 0trầm lặng 46và rồi 34nghe thấy 5hơi thở cgấp gáp ecủa mình, d6không che dgiấu nổi devẻ bối 1erối:

- 4Mạc, em ecđừng quên, 66anh đã đính 61hôn rồi.

Vậy 2đấy, cuối adcùng anh 7dchỉ biết 8edùng câu 50này để 7từ chối a9cô thôi 1sao? Bất 0akể lần 9nào bị cdồn vào 47chân tường, 5anh chỉ abiết đem 6câu nói enày ra như 0một tấm e2lá chắn crất mực 5đường e3hoàng để cnhắc nhở 97cô, hoặc 2răn đe chính 1mình. Anh dđã đính 6hôn, đôi avai anh đang f8gánh vác 8etrách nhiệm 49lớn nên fkhông thể ddbỏ trốn, 5ecó trốn 4cũng không 3thể thoát.

Nhưng e9Tô Mạc 51kiên quyết 4gạt phăng etấm lá 10chắn ngu cngốc này d7ngày khi 8nó vừa d7được giương adra. Cô đột 47nhiên xộc 0ngay tới 1fbên anh, 78hai tay bá bdchặt lấy 8cổ anh và d3đôi môi 06mềm dịu 1fnhư cánh 83hoa của 8ecô dính 2chặt lấy 5anh như bỏ 0dmặc mọi 15sự trên 80đời.

Anh 7anghe thấy 2giọng nói eấm áp phát 9ra từ đôi 5dmôi ấy, d4đủ để 2fđốt cháy d5cõi lòng aanh:

- dEm không f1quan tâm 9đến những 4thứ đó, cem chỉ muốn 9nghe câu 4trả lời 5của trái atim anh thôi!

Nói 48rồi cô 7nhắm chặt 8emắt chờ 2fđợi nhưng echẳng có dcâu trả clời nào 3bđành cho 81cô hết. 2 © DiendanLeQuyDon.comThậm chí d6đến người 92cô đang 46ôm kia, cơ 3thể anh 9cũng cứng 37đờ không 3chút phản bbứng. Cô 4fcười chua dxót trong 5tâm, tuy 59vốn biết eekết cục efsẽ thế a2này nhưng 0cô cứ vẫn 0cmuốn thử. 5 © DiendanLeQuyDon.comTừ đầu 95đến giờ, 8chỉ mình c4cô chuốc 0lấy bẽ 6bang thôi. cd © DiendanLeQuyDon.comNghĩ vẩn d6vơ thêm acmột lúc, bccuối cùng f7cô cũng bbđành buông btay. Nhưng 4ngay giấy 17phút ấy, acơ thể aebé nhỏ ccủa cô dbỗng bị dcánh tay ahai bên siết 1chặt lấy.

Anh 0eôm cô thật 5chặt, như e7muốn quyện fbcô vào xương 1vào máu 7ecủa mình. 78 © DiendanLeQuyDon.comTô Mạc ahơi lúng 1túng, bờ 16môi cô cũng 6cảm nhận 58được sức eép nóng a5bỏng đang 28dội lên. 5 © DiendanLeQuyDon.comÔn Tư Niên fcứ thế 64ôm chặt blấy cô 9và hôn cô 6mãnh liệt, 2bthô bạo. ec © DiendanLeQuyDon.comNụ hôn 1ấy cháy 9bỏng nhưng 77đong đầy dbi thương.

bbỗng nghe e5thấy giọng 3nói anh cất elên, líu 11ríu, mơ 2hồ giữa ddkhoảng cách 3hai bờ môi:

- c7Không được, 2eTô Mạc, 1chúng ta… 1không thể…

Đây 7flà lần 5đầu tiên atrong đời cfanh gọi 38cô bằng 9cả họ 2dlẫn tên, 4còn cô vẫn b5không dám 72mở mắt eera nhìn. 4 © DiendanLeQuyDon.comBờ má cô bcảm nhận 80rõ cảm 1giác ẩm 8ướt, lành d2lạnh, như 9bthấm sau 3qua cả da 84thịt. Cái eclạnh ấy c6chẳng thể 8nào tan đi, chệt như 55nỗi đau dbcủa cô 1trong giờ 9phút này 91vậy.

1đành đẩy a8anh ra, nhìn 35lại một 0lần nữa dgương mặt cthân quen, 4ánh mắt 7buồn lê d1thê của 3anh và cười 09ảm đạm:

- 7Ôn Tư Niên, 0hãy cho em a9một lý edo, tại edsao lại 8không thể?

- 6

- eCho dù em ecó bị phán 85tội chết d7thì anh cũng c4phải nói b6cho em tại 0sao chứ 5, có phải bkhông?

- cAnh xin lỗi.

- dĐừng có 7flấy câu axin lỗi 28ra để né 75tránh em anữa! Anh 7biết rõ a6điều em e6muốn nghe 6không phải 32câu này 75cơ mà! – bNhững giọt 1nước mắt edvội vã 8đuổi nhau d5trên gò 84má cô để 54rồi cùng 7hòa vào 1bnhau rơi 4lõng bong cxuống mặt 1đất, hay 8rơi vào 2cả đáy 1blòng anh 9anữa.

Ôn aTư Niên 0nhắm mắt 5một cách bkhó khăn b4và thở 6ra từ từ d6nhưng không etài nào 11xả bỏ 76nỗi khổ 5sở trong dlòng. Anh fbcắn chặt 0bmôi và lấy f7giọng như a4bình thường:

- e5Anh biết! 20Từ trước bđến giờ danh đều d3biết! Nhưng fMạc à, 8em đừng aép anh nữa!

“Hóa 07ra thế này 3là em đang 16ép anh hay 09sao?” Hai f9hàng mi của 84cô từ từ 52khép lại, 1bnụ cười 79thoảng qua dbên khóe 17môi như 57làn gió:

- 6Vâng! Anh 46nói đúng. e6 © DiendanLeQuyDon.comEm không 41nên ép anh e0chút nào. a © DiendanLeQuyDon.com– Cô chậm frãi đáp, 6nước mắt 64lại tuôn 8ra như một 7chuỗi ngọc dađứt dây. 82 © DiendanLeQuyDon.comNhưng giọng cnói của ecô vẫn 5rất vững 36vàng, chẳng 05hề hiện 44lên vẻ 0ebi thương 60ảm đạm ckia.

- fAnh yên tâm. e © DiendanLeQuyDon.comTừ nay về dsau em sẽ eckhông ép dfanh nữa 0đâu. Tạm cbiệt, Ôn b5Tư Niên.

“Nếu 0đã trở bthành gánh c0nặng của 07anh, thì fcòn gì hơn e9ngoài việc 0nói lời ctạm biệt.

Tạm bbiệt, tạm 3biệt để c7rồi vĩnh a7biệt.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91320


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận