Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Chương 211: Nhưng Tôi Để Ý

Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Vũ: Post chap chào mừng nhà mình cán đích 2 triệu lượt view nào

Hàng mi Tả Phán Tình giật giật, dường như có dấu hiệu tỉnh lại.

“Tả Phán Tình?” Nét mặt Hiên Viên Diêu có tia lo lắng. Lúc này cửa phòng bệnh bị Thang Á Nam mở ra. Anh ta bước vào phòng, đi về phía Hiên Viên Diêu.

Đôi mày Hiên Viên Diêu khẽ nhíu lại, xoay người trừng anh ta một cái, mang theo mười phần lạnh lùng: “Có việc gì?”

Tả Phán Tình ở trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, dường như ngủ rất sâu. Vẻ mặt Thang Á Nam hơi ngưng trọng, đến gần Hiên Viên Diêu, dùng giọng cực khẽ lên tiếng.

“Anh ta đã rời khỏi cục cảnh sát, đến chỗ Cố Học Võ.”

“Cố Học Võ?” Quả nhiên. Hiên Viên Diêu nở nụ cười, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm.

“Cậu chủ?” Thang Á Nam chờ anh ra chỉ thị.

“Không có việc gì.” Hiên Viên Diêu lắc đầu, nhìn Tả Phán Tình vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường thản nhiên mở miệng: “Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, muốn tra cái gì, thì để cho họ biết đi.”

“Cậu chủ?”

“Không cần cố ngăn cản. Tôi muốn xem, thực lực người nhà Cố gia.”

Trong mắt Hiên Viên Diêu hiện lên một tia mãnh liệt, đó là sự hưng phấn khi gặp được đối thủ. Thang Á Nam không có ý kiến gì.

“Đi ra đi.” Hiên Viên Diêu hất tay, nghĩ đến một chuyện khác: “Người tôi bảo cậu mời đâu?”

“Nhà dinh dưỡng đang hầm canh, sẽ mang đến đây, người giúp việc đã đến rồi, vì cậu đang ngủ, nên không vào đây quấy rầy.”

“Ừ.” Hiên Viên Diêu gật đầu hài lòng: “Hiệu suất không tồi.”

“Cậu chủ, tôi có mang đồ ăn sáng đến, bây giờ dùng, hay là–”

“Bây giờ ăn đi.” Tâm tình Hiên Viên Diêu dường như đang rất tốt. Anh ta đúng là phải giữ tinh thần thật tốt, sau đó sẽ từ từ chơi đùa với bọn họ.

Nửa giờ sau, Thang Á Nam cho người vào thu dọn bữa sáng trong phòng bệnh. Đứng trước mặt Hiên Viên Diêu: “Có người xâm nhập hệ thống của chúng ta, tìm tư liệu của cậu chủ.”

“Tôi nói rồi, để cho bọn họ tra đi.” Tư liệu của Long đường rất cơ mật, thiết lập hơn mười đường bảo vệ, ngược lại anh ta muốn nhìn xem, bản lĩnh của Cố Học Võ.

“Để bọn họ tra.” Hiên Viên Diêu đứng lên đi về hướng Tả Phán Tình: “Không cần gian lận. Cũng không cần cố tình che giấu bọn họ.”

Thang Á Nam lại lần nữa trầm mặc, xoay người rời đi, Hiên Viên Diêu nói thêm một câu: “Nếu trong vòng ba tiếng đối phương có thể phá vỡ tường lửa của chúng ta và còn tìm được tin tức cơ mật, thì người phụ trách sẽ đến hình đường chịu phạt.”

Thang Á Nam thoáng sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng được: “Vâng.”

Hiên Viên Diêu nở nụ cười, ngồi xuống trước giường của Tả Phán Tình, nhìn khuôn mặt đã khôi phục được huyết sắc của cô: “Chồng em thật sự rất căng thẳng vì em đấy.”

“Nhưng mà, đáng tiếc nha.” Vươn tay cầm bàn tay nhỏ mảnh khảnh của cô: “Mạng em bây giờ là của tôi.”

Cả đứa bé trong bụng cô nữa.

Hiên Viên Diêu cười đến vô cùng tà mị. Lông mi Tả Phán Tình lúc này giật giật, chậm rãi mở mắt.

Đau.

Đây là phản ứng đầu tiên của cơ thể. Nơi bụng dưới, hơi hơi đau. Đôi mày của cô khẽ nhíu, mắt chớp chớp, phía trên lại xuất hiện một khuôn mặt yêu nghiệt.

“Hơ.” Tả Phán Tình thoáng giật mình, trừng to đôi mắt nước, lúc này mới thấy rõ ràng, người đó lại là –

“Chủ tịch?”

Lại lần nữa trừng mắt, trong đó hiện lên một tia không thể giải thích được, đôi môi đỏ mọng xinh xắn hơi cong, mang theo vẻ mặt hơi nghi hoặc nhìn Hiên Viên Diêu.

Cố gắng lục soát lại trí nhớ. Đột nhiên cô nhớ đến.

Trong nháy mắt đôi mắt cô trợn to, tay siết chặt thứ gì đó đang cầm trong tay.

“Đứa bé? Con của tôi có sao không?”

Bụng dưới, một mảng bằng phẳng, cô sợ hãi, sợ vô cùng.

“Em không sao rồi.” Hiên Viên Diêu hài lòng nhìn cô nắm lấy tay mình, không nhắc nhở cô, cũng không đẩy tay cô ra: “Nhưng mà đứa bé–”

“Đứa bé thế nào?” Tả Phán Tình không rảnh rỗi suy nghĩ tại sao Hiên Viên Diêu lại ở đây, cũng không nghĩ mình ra khỏi nơi đó như thế nào. Cô chỉ dùng sức nắm lấy tay anh ta.

“Nói cho tôi biết, đứa bé thế nào rồi?” Không. Không thể nào, ông trời sẽ không thể tàn nhẫn với cô như vậy. Không đâu.

“Đứa bé không sao.” Hiên Viên Diêu vốn muốn đùa cô một chút, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, có chút không đành lòng: “Bác sĩ nói chỉ cần em nghĩ ngơi thật tốt, đứa bé sẽ khỏe mạnh.”

“Thật sao? Thật vậy sao?” Tả Phán Tình nắm chặt tay Hiên Viên Diêu, vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ, vẻ mặt đó làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức sáng lên, giống như một chấm nhỏ trên bầu trời đêm, chiếu sáng rạng rỡ.

“Thật.” Hiên Viên Diêu gật đầu, vẻ mặt có tia dịu dàng mà chính mình cũng không biết: “Có đói bụng không? Tôi có bảo người nấu canh cho em rồi. Em ngồi dậy uống một chút đi.”

“Ừ.” Lúc này Tả Phán Tình cũng không muốn ăn. Nhưng cũng biết bây giờ cô đã không còn một mình, không phải lúc để cô bốc đồng nữa, muốn ngồi dậy, bụng vẫn hơi đau, cô nhíu mày.

“Sao tôi lại đau bụng? Có phải đứa bé–”

“Tôi nói rồi, đứa bé không sao.” Hiên Viên Diêu thấy cô lại thay đổi sắc mặt, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Em yên tâm đi. Chỉ cần em phối hợp với bác sĩ, ngoan ngoãn ở lại bệnh viện điều dưỡng. Em sẽ không sao cả.”

Thấy nét mặt cô còn có chút nghi ngờ, anh ta nói thêm một câu: “Đứa bé cũng sẽ không sao.”

“Vậy sao?” Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm, định nói gì đó, lúc này cửa phòng bệnh bị người khác mở ra. Một cô gái trẻ mang theo một bình giữ nhiệt to đi vào.

“Cậu chủ. Canh uống được rồi”

“Ừ.”

Hiên Viên Diêu đỡ Tả Phán Tình ngồi dậy, không quên lấy gối kê sau lưng cô.

Lúc này không đợi Hiên Viên Diêu bảo, cô gái trẻ kia đem bình giữ nhiệt đặt lên chiếc bàn cuối giường. Đổ canh vào bát. Lấy thìa ra định bón cho Tả Phán Tình.

Hiên Viên Diêu lại vươn tay: “Để tôi làm.”

Đón lấy canh trên tay cô gái, anh múc một thìa canh đưa đến bên miệng Tả Phán Tình: “Uống canh đi.”

“Tôi, tôi tự mình uống.” Tả Phán Tình đưa tay muốn lấy bát canh, Hiên Viên Diêu dùng ánh mắt ý bảo cô dừng tay: “Có người đang tìm em, tìm đến sắp phát điên rồi, em đoán xem là ai?”

“Học Văn?” Tả Phán Tình mở to hai mắt, cô bị Ôn Tuyết Kiều bắt đi, nóng ruột nhất, chỉ sợ chính là Cố Học Văn?

“Nếu em muốn tôi báo tin cho anh ta, vậy thì, ngoan ngoãn uống hết canh này đi.”

“Anh–” Vô sỉ, dùng thủ đoạn như vậy, Tả Phán Tình thở hổn hến trừng mắt liếc anh ta, Hiên Viên Diêu không chút lơ đểnh, đưa thìa canh đến bên miệng Tả Phán Tình: “Bây giờ, có thể uống canh rồi chứ?”

“Hừ.” Tả Phán Tình không có cách nào khác, đành phải há miệng uống canh.

Hiên Viên Diêu chưa từng bón thức ăn cho người khác, loại cảm giác này rất mới mẻ. Động tác của anh ta hơi nhanh. Nhưng Tả Phán Tình cũng không quan tâm, cô nóng lòng muốn uống nhanh bát canh, được gặp Cố Học Văn.

Anh ấy còn chưa biết mình mang thai nữa. Nếu anh ấy biết thì có vui không nhỉ? Đúng rồi. Còn Ôn Tuyết Kiều–

Nghĩ đến việc Ôn Tuyết Kiều đã làm với mình, Tả Phán Tình còn có một loại cảm giác sởn gai ốc.

Thật ra ngoài sợ hãi, cô thấy đồng tình nhiều hơn. Ôn Tuyết Kiều đã không phải là con người nữa rồi, bà ta bóp méo nhân tính. Bà ta hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì, cũng không biết yêu. Nói thẳng ra thì cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.

Trong lòng cô đang có tâm sự, ngay cả uống hết một bát canh mà cũng không biết. Mãi đến khi khuôn mặt Hiên Viên Diêu phóng đại trước mặt cô lần nữa.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Hơ.” Tả Phán Tình thở dốc kinh ngạc, né người sang bên cạnh: “Liên quan gì đến anh?”

Hiên Viên Diêu phất tay, cô gái trẻ kia rời khỏi. Tầm mắt anh lại rơi trên người Tả Phán Tình, vẻ mắt có tia xấu xa.

“Tả Phán Tình. Em còn nhớ, em đến bệnh viện thế nào không?”

“…” Không nhớ rõ lắm. Tả Phán Tình cẩn thận nhớ lại, nhớ đến một màn cuối cùng trước khi cô hôn mê, lúc ấy có một đám người vọt vào phòng, sau đó khống chế Ôn Tuyết Kiều, cứu cô.

Sau đó cô cảm thấy hình như mình thấy Hiên Viên Diêu?

“Anh, anh cứu tôi sao?” Không phải chứ? Sao Hiên Viên Diêu lại biết mình bị Ôn Tuyết Kiều bắt cóc?

“Ưm hưm.” Nét mặt Hiên Viên Diêu có tia đắc ý: “Tôi là ân nhân cứu mạng của em.”

“Anh.” Tả Phán Tình nói không nên lời, trừng mắt nhìn anh ta một lúc lâu, vẻ mặt có một tia đề phòng: “Anh muốn gì?”

Hiên Viên Diêu lập lại câu nói của mình: “Em cảm thấy em có thể lấy gì báo đáp tôi?”

“Tôi, tôi cũng đâu muốn anh cứu.” Tả Phán Tình mạnh miệng: “Là anh tự mình chạy tới cứu tôi mà.”

“Được.” Hiên Viên Diêu vỗ tay, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ bụng cô: “Tôi nhớ tối hôm trước, khi tôi đi, có một người phụ nữ kéo ống quần tôi nói, xin tôi cứu cô ta, cũng xin tôi cứu con của cô ta. Bây giờ em lại nói, em không muốn tôi cứu?”

Tả Phán Tình nói không nên lời, cô không bị mất trí nhớ, quả thật nhớ rõ tình cảnh cô cầu xin Hiên Viên Diêu cứu mình: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?”

“Em nói xem?”

Tả Phán Tình không biết, hoặc là cô mơ hồ biết, nhưng rồi lại không dám tin vào đáp án kia: “Tôi đã kết hôn. Đã có chồng rồi.”

Thậm chí con cũng có rồi. Tuyệt đối không có khả năng có gì với anh ta–

“Tôi đương nhiên biết em đã kết hôn rồi.” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, cười đến mức vô cùng đắc ý: “Nhưng, em cho rằng, tôi sẽ để ý chuyện em đã kết hôn rồi hay chưa sao?”

Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, Hiên Viên Diêu quả thật không phải người như vậy.

“Nhưng tôi để ý.”

Trong phòng bệnh to như vậy, giọng của cô vô cùng rõ ràng, cô ngủ hai ngày, giọng nói có chút khàn. Nhưng lại rất rõ ràng nói ra nguyện vọng của mình.

“Tôi đã kết hôn rồi. Tôi sẽ không làm chuyện phản bội hôn nhân. Cả Cố Học Văn nữa.”

Trên mặt nhiễm một tia ánh sáng nhu hòa, cô khàn khàn mở miệng: “Tôi quan tâm anh ấy, tôi sẽ không làm chuyện tổn thương anh ấy.”

“Nếu anh ta làm em tổn thương thì sao?”

“Anh ấy sẽ không làm vậy.” Tả Phán Tình vô cùng tự tin: “Tôi tin anh ấy sẽ không làm chuyện gì khiến tôi bị tổn thương.”

Hiên Viên Diêu nhất thời giật mình, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô tràn đầy kiên định, một đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta, không có sợ sệt, không có do dự. Lớn tiếng nói ra tình cảm và sự tín nhiệm của cô dành cho Cố Học Văn.

Có một nơi nào đó trong lòng, dường như bị người ta đâm một nhát khiến anh ta có chút đau nhức.

Lúc này là buổi sáng, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, làm cả căn phòng đều trong trẻo. Không khí trầm mặc, hai người cũng không nói chuyện.

Tả Phán Tình tự tin như vậy, không phải bởi vì Cố Học Văn có tình cảm với cô. Mà vì cô hiểu Cố Học Văn.

Anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, nếu anh ấy đã cưới mình, thì sẽ không thể làm chuyện có lỗi với mình.

Cũng sẽ gánh vác trách nhiệm một gia đình. Đây là sự tín nhiệm cô dành cho Cố Học Văn. Cô tin Cố Học Văn chính là như vậy.

Hiên Viên Diêu nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, đi đến đứng bên cửa sổ: “Sắp đến Giáng sinh rồi.”

“…” Hả? Giáng sinh và việc này có liên quan gì sao?

…………..

Lời tác giả: Chương tiếp theo, Học Văn tìm đến. Quyết đấu với Hiên Viên Diêu.

Cuối cùng. Có người nói Văn ca quá yếu,

Tôi muốn nói đây không gọi là yếu. Bởi vì lập trường bất đồng, phương pháp và thủ đoạn xử lý vấn đề cũng không giống nhau được.

Cố Học Văn ở phương diện nào đó tương đối khá thông minh. Bằng không cũng không ở thành phố C ba năm. Tôi hi vọng mọi người có thể hiểu được. Anh ta là người. Không phải thần tiên. Cám ơn.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/co-dau-bat-dac-di/chuong-211/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận