Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Được rồi, ta biết khả năng của ngươi không thể lý giải được ta đang nói cái gì, đừng nghĩ , miễn cho đau đầu.”
“…” Ta liếc hắn, “Ngươi làm trò…”
Sau đó ta chống đầu nhìn hắn: “Vô Mẫn Quân, ngươi, ngươi nghĩ như thế nào được vậy? Người ta chỉ là một cô nương thôi, ngươi đã liên tưởng được xa như vậy, lại còn nghĩ tới tất cả các biện pháp xử lý…. Còn đoán được chuẩn như vậy…. Ngươi cũng quá khủng bố …”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Vậy sao? Ta chỉ là tùy tiện nghĩ chút thôi.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân nói: “Dù sao đoán trúng toàn bộ cũng tốt, lần Bắc Xương quốc làm kẻ tiên phong, tất sẽ đại thương nguyên khí, thân thể Bắc đế không tốt, đến lúc đó khẳng định bị tức đến phát bệnh, tốt nhất là bị tức chết ha ha ha ha ~ “
Ta: “…”
Người kiểu gì vậy! ! !
Ta nghĩ đến Vô Mẫn Quân ngày thường luôn ở cùng một chỗ với ta, ngẫu nhiên lén truyền tin cho người khác, thậm chí còn cùng ta sửa tấu chương, cãi nhau với ta, thoạt nhìn mỗi lần đầu là bộ dạng nhàn nhã khiến cho người ta chán ghét, mà ta lại chưa bao giờ biết hóa ra cái “truyền thư tùy tiện” ta nghĩ có nội dung như vậy, tất cả đều khiến cho trong lòng người khác run sợ như vậy.
Đề cập đến là hơn mười vạn mạng người, hai quốc gia, thậm chí là chuyện của toàn bộ tứ quốc…
Hắn trong lúc cười cười từng ngày qua ngày mà đã lặng yên quyết định ?
Ta bỗng nhiên có chút sợ.
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh chưa phát hiện ra vẫn đang uống nhà, hát một ca khúc lộn xộn nào đó.
Một lát sau, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên quay đầu nhìn ta: “Vân kiểu, ngày mai hưu tuần, không cần thiết triều, chúng ta xuất cung đi chơi một chút?”
Ta còn đang không thể tự kiềm chế chìm sâu trong ý nghĩ của mình ở chính mình, bỗng nhiên hắn vừa nói như vậy khiến ta sửng sốt: “A? Đi chơi? Chơi cái gì?”
Vô Mẫn Quân: “Không biết, tùy tiện chơi đùa…”
Ta: “… Vì sao ngươi lại bỗng nhiên muốn đi chơi.”
Vô Mẫn Quân ngã về phía chiếc bàn ở trên, lười biếng phục người ra: “Không có gì, chẳng qua nếu như chiến tranh mà bắt đầu, phỏng chừng sẽ việc đứng lên.”
“Không chỉ đơn giản ‘Việc nhiều hơn’ như vậy chứ…” Ta đổ mồ hôi.
Dù sao lại tiếp tục nói, lúc trước Vô Mẫn Quân cũng dùng chính loại thái độ lười nhác nhàn nhã này, đi bước một đem Đông Nguyên quốc bức đến không đường thối lui …
Ta vuốt cổ, nói: “À… Tốt, dù sao ta mới chỉ ở trong dân gian Tây Ương được hai ba ngày, không biết rõ đường.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ta một ngày cũng chưa từng ở.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân sang sảng cười với ta: “Chẳng qua cũng không liên quan, dù sao cũng chỉ là đi dạo.”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao chúng ta biết khinh công, thật sự không được liền nhảy ra chỗ cao quan sát, sẽ không đến mức không về lại hoàng cung được.
Hơn nữa Vô Mẫn Quân nói cũng đúng, ta liền gật gật đầu: “Cũng được, dù sao trong hoàng cung… rất nhàm chán.”
***
Ngày hôm sau khi ta và Vô Mẫn Quân xuất phát, dùng bộ trang phục dân nữ và dân nam mang về lúc trước, tùy tiện mặc mỗi người một bộ, lại qua mặt thị vệ, lặng lẽ xuất cung.
Tây Ương quốc so với Đông Nguyên quốc phồn hoa hơn nhiều, đám đông trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, phố xá đông vui, tiếng tiểu thương rao hàng liên tiếp, ta cũng quay đầu nhìn chung quanh đánh giá, Vô Mẫn Quân yên lặng giữ chặt ta: “Đừng dọa người.”
Ta nghi hoặc nói: “Sẽ sao? Không có việc gì, bọn họ cũng không nhận ra ta.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Thật không, nhìn ngươi xem, có phải mọi người đều đang vụng trộm để ý ngươi hay không.”
Ta vừa thấy, quả nhiên là có rất nhiều người đều hai tay đặt ở bên hông, thật cẩn thận nhìn ta, thần sắc thậm chí có chút đề phòng.
Ta cả kinh, khẩn trương nói: “Sao lại thế này… Chẳng lẽ cải trang lần này không tốt?”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái nói: “Không, bởi vì ngươi lén lút thoạt nhìn rất giống kẻ trộmtặc.”
“…”
Vì thế ta chỉ có thể đoan đoan chính chính đi trên đường.
Dù sao ta phát hiện có một thứ mà trước đây ta chưa từng thấy ở hoàng cung Đông Nguyên quốc hay Tây Ương quốc, gọi là Dương Trường (??), là một loại trứng gà đặc thù, trứng gà đó nếu bị đập vỡ ra thì sẽ thấy lòng trắng trứng ở xung quanh, bên trong là lòng đỏ trứng màu vàng tươi, thoạt nhìn giống như là một vầng mặt trười vậy, cho nên mới có tên này.
Ta hiếu kỳ nói: “Ta cũng không biết có thể như vậy.”
Vô Mẫn Quân nói: “Hoàng thất Tây Ương quốc không có… Nghe nói ăn cái này dễ bị tiêu chảy.”
Ta nói: “Thật không? Thân thể ngươi mạnh khỏe như vậy, chắc là không sao đâu.” Sau đó ta đi vào một quán ăn ven đường, gọi một chén.
Vô Mẫn Quân: “…”
Một lát sau, hắn nói: “Thêm một chén nữa!”
Ông chủ tiệm vui mừng lên tiếng.
Ta chạy nhanh nói: “Không, ở đây chỉ cần một chén!”
“…” Điếm lão bản dùng ánh mắt thù hận nhìn ta.
Vô Mẫn Quân nói: “… Gì chứ.”
Ta nói: “Thân thể của ta, có vẻ nhu nhược, chẳng may tiêu chảy thì sao?”
Vô Mẫn Quân cười lạnh: “Ông chủ, mang thêm một chén nữa lại đây!”
Ta: “…”
Quên đi, mặc kệ hắn đi…
Một lát sau, ông chủ tiệm bưng lên ba bát ‘dài dương mặt’ thơm ngào ngạt, ta cùng Vô Mẫn Quân: “…”
“Vì sao lại là ba bát?” Ta khó hiểu!
Điếm lão bản nói: “hai người gọi ba bát.”
“Chúng ta gọi hai chén.” Ta kiên nhẫn giải thích, “Ta một chén, nàng một chén.”
Ông chủ tiệm nói: “Không đúng, ngài một chén, nhưng vị cô nương này trước gọi một chén, sau đó nói lại gọi thêm một chén… Không phải là hai chén sao?”
Ta cùng Vô Mẫn Quân: “…”
Ông chủ tiệm thật thủ đoạn…
“Ha ha, cám ơn !” Bỗng nhiên, một tiểu cô nương ngồi ngay tại chỗ trước mặt cái bát thừa ra kia.
… Là Tư Đồ Hữu Tình.
Ta cùng Vô Mẫn Quân vẫn duy trì “…” trạng thái nhìn Tư Đồ Hữu Tình cùng với bánh bao hình như béo hơn một chút trên vai nàng ta.
Bánh bao thấy chúng ta nhìn nó, ngượng ngùng vươn cánh tay ngắn ngủn nhỏ bé đầy thịt béo ra.
Ta: “…”
Tư Đồ Hữu Tình hoàn toàn không có ý thức được vì sao ta và Vô Mẫn Quân không nói gì, mà tức giận nói với ông chủ tiệm: “Vì sao thêm hành! Ta đã nói không cần hành rồi!”
Ông chủ tiệm: “…”
“Ôi vị tiểu cô nương này, cô nương vừa mới vào, nói không thêm hành lúc nào!” Ông chủ kêu khổ nói, không chừng đoán có người tới phá rối.
Tư Đồ Hữu Tình còn thật sự dùng tay tính toán, nói: “Một tháng trước!”
Sau đó nhìn về phía ta: “Công tử nói đúng không? À đúng rồi, ta nói cho vị công tử này!”
Ta đột nhiên nghĩ đến lúc chúng ta chia tay trước kia, nàng quả thật bỗng nhiên nói một câu linh tinh “Ta ăn mỳ không thêm hành” gì đó…
Ta không khỏi có chút giật mình, Tư Đồ Hữu Tình thoạt nhìn là tiểu cô nương cằn nhà cằn nhằn không ngờ lại linh như vậy…
Đem cái chắn không cho hành trước mặt mình đổi cho nàng, ta đuổi ông chủ đi, hỏi Tư Đồ Hữu Tình rốt cục vừa lòng: “Cô nương đã đoán từ trước chúng ta sẽ tới nơi này ăn mỳ?”
Tư Đồ Hữu Tình gật gật đầu: “Đúng.”
Ta bội phục nói: “Thật chuẩn.”
Tư Đồ Hữu Tình vừa hùng hục ăn mỳ, vừa giải thích: “Kỳ thật cũng không phải, chỉ là tiểu nữ biết chúng ta sẽ gặp nhau ở Tây Ương quốc, mà đồ ăn phổ biến nhất ở Tây Ương quốc chính là mỳ này, cho nên tiểu nữ cảm thấy nên nói trước sẽ tốt hơn.”
“… À.” Ta cúi đầu, cầm lấy chiếc đũa, tự mình cũng bắt đầu hùng hục ăn.
Lại nhìn Vô Mẫn Quân, hắn sớm cũng đã bắt đầu ăn, căn bản không để ý tới ta và Tư Đồ Hữu Tình.
Ta thấy Tư Đồ Hữu Tình có một mình, hỏi nàng: “Sư phụ cô nương chưa tìm thấy?”
Tư Đồ Hữu Tình mồm miệng không rõ nói: “Ồ, tìm được, nhưng lại không thấy được…”
Ta: “À…”
Ta nghĩ nghĩ, Tư Đồ Hữu Tình thật là có bản lãnh thật sự , vì thế nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô nương nói xem, nếu Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc đánh nhau, bên nào thắng?”
Tư Đồ Hữu Tình lắc đầu.
Ta: “Không biết? Ai, cũng đúng, loại chuyện chiến tranh này cũng khó nói …”
Tư Đồ Hữu Tình tiếp tục lắc đầu.
Ta: “Không sao, cô nương đã rất lợi hại .”
Tư Đồ Hữu Tình điên cuồng lắc đầu, ngay cả bánh bao cũng bắt đầu lắc đầu theo.
Ta: “…”
Tư Đồ Hữu Tình dùng tay kéo lỗ tai bánh bao: “Ngươi bắt chước cái gì.” Bánh bao oan ước kêu hai tiếng.
Tư Đồ Hữu Tình nhìn về phía ta: “Ý của ta là không đánh nhau được.”
Vô Mẫn Quân ngẩng đầu lên, từ từ nhìn chúng ta.
Ta nói: “Không có khả năng đi…”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ai, có người phải chết, ngươi sẽ khóc hết nước mắt.”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nói: “Ai?”
Tư Đồ Hữu Tình: “Thiên cơ không thể tiết lộ… Tóm lại nén bi thương biến thuận lợi.”
Ta: “… Nén bi thương này như thế nào… Ngươi thật ra đã nói cho ta biết… huống chi đã đem thiên cơ tiết lộ rồi!”
Tư Đồ Hữu Tình lắc lắc đầu, uống nốt ngụm canh cuối cùng, lấy bánh bao đang ăn vụng trứng gà của ta ở bên cạnh đặt lên vai.
… Tốc độ thật nhanh.
Ta không nói gì nhìn bóng dáng Tư Đồ Hữu Tình nháy mắt không thấy, một lúc sau quay đầu nhìn về phía Vô Mẫn Quân: “Vô Mẫn Quân… ngươi nói… người kia, phải, sẽ không…”
Vô Mẫn Quân thần sắc vô cùng bình tĩnh: “Yên tâm, ta không dễ dàng chết như vậy.”
Ta lý giải gật gật đầu: “Cũng đúng, tai họa ngàn năm…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Nhưng là ta còn là có điểm lo lắng, dù sao người bên cạnh ta sẽ chết, sau đó khiến cho người của hắn tử vong mà làm cho Bắc Xương quốc cùng Đông Nguyên quốc không thể khai chiến, chỉ có một mình Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Cô ta nói người kia mà chết, ngươi sẽ khóc hết nước mắt… Ta chết , ngươi sẽ khóc sao?”
Sau đó tiếp tục phân tích: “Là Ngô Ung còn không sai biệt lắm.”
Ta: “… Ta đã nói rất nhiều lần vớingươi, hiện tại ta đối với Ngô Ung… thật sự là… Ai.”
Vô Mẫn Quân cười cười: “Vậy ngươi sẽ vì ta khóc hết nước mắt?”
Ta không biết vì sao trở nên thật ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Đương nhiên rồi, ngươi, ngươi là thân mình của ta…”
Vô Mẫn Quân gật đầu: “Nói cũng phải.”
Hắn vỗ vỗ bả vai của ta, an ủi nói: “Yên tâm, muốn ta chết, quá khó khăn .”
Giờ khắc này trong mắt của hắn dường như toát ra ý tứ khác, giống như đang nhớ lại một đoạn nào đó, ta thậm chí có thể đọc được ý tứ của hắn là “Ta từng có thời điểm khó khăn nhất, còn không phải giờ vẫn sống tốt sao” .
Lòng ta cũng rung động, cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Được, ta tin tưởng ngươi – hoán đổi trở lại là sống tốt rồi.”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Ngươi cũng rất keo kiệt, hoán đổi trở lại thì sao nào, khiến ta lập tức chết sao?”
Ta cười ha ha, Vô Mẫn Quân không cười sau đó bỗng nhiên vươn tay kéo ta đi ra ngoài quán.
Ông chủ quán ở phía sau vội kêu to: “Không trả tiền sao! Ba bát đó! ! !”
Vô Mẫn Quân kiêu ngạo hô to: “Chính là ăn cơm bá vương, ai bảo ngươi đưa hơn một chén!”
Ông chủ quán đón gió lau nước mắt: “…”
Ta quay đầu nhìn thấy, nhịn không được cười ra tiếng, tiếng cười bay về phía ông chủ quán, đại khái khiến cho ông chủ quan phát điên…
Ta chạy được một đoạn với Vô Mẫn Quân, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một thân ảnh nhỏ nhỏ, con chuột đáng yêu – đúng là Tư Đồ Hữu Tình.
Nàng nhàn nhã đi dạo , thấy ta và Vô Mẫn Quân, hoảng sợ, xoay người lại muốn chạy.
Lúc này ta có chuẩn bị, không nói hai lời phi thân tiến lên, ngăn đường đi của nàng lại.
Tư Đồ Hữu Tình khóc không ra nước mắt nhìn ta: “Ta thật sự không thể nhiều lời …”
Ta an ủi nàng: “Yên tâm, ta không phải tới hỏi ngươi này … Ta là muốn hỏi ngươi, nếu có hai người, bọn họ thân thể đổi , kia như thế nào đổi trở về?”
Vô Mẫn Quân cũng đi tiến lên đây, nghe thấy ta hỏi, biết ý của ta liền cũng gật gật đầu.
Tư Đồ Hữu Tình nghe xong, thoáng yên tâm, nói: “À, ý công tử nói là giống hai người như vậy sao?”
Ta cùng Vô Mẫn Quân: “…”
“Cô nương, cô nương khi nào thì biết được?” Ta kinh ngạc.
Tư Đồ Hữu Tình nghĩ nghĩ nói: “Lúc vừa nhìn thấy hai người.”
Ta ôm mặt: “Vậy sao cô không nói sớm… Nếu cô nương biết chuyện của chúng ta, vậy hẳn là cũng biết làm cho chúng ta hoán đổi trở về như thế nào?”
Tư Đồ Hữu Tình lắc đầu: “Lúc trước không nói là vì thiên cơ không thể tiết lộ… Phải, ta biết.”
Ta mừng rỡ: “Cái gì?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Rất đơn giản a, chỉ cần các ngươi trải qua lễ nghĩa vợ chồng là có thể .”
Ta nghi hoặc hỏi: “Phải không? Thế nhưng chúng ta đã hành lễ rồi.”
Vô Mẫn Quân: “…”
Vô Mẫn Quân nói: “Không phải cái kia, là chỉ… Động phòng.”
Ta: “…”
Hóa ra là chỉ động phòng… Ta nghĩ tới lần động phòng đó, ta với Vô Mẫn Quân phát sinh đủ loại chuyện, cùng với việc bản thân mình nằm mơ kia… Thật sự là xấu hổ tột đỉnh, vì thế lập tức lắc đầu: “Không nên không nên, biện pháp này tuyệt đối không được.”
Vô Mẫn Quân cũng gật đầu: “Ta cũng cho rằng không được.”
“A?” Tư Đồ Hữu Tình có điểm buồn rầu bắt gãi đầu, sau đó vươn tay gãi gãi bánh bao ở bên cạnh, “Bánh bao, ngươi có biết còn có biện pháp nào không?”
Bánh bao: “Chi…”
Tư Đồ Hữu Tình: “Bánh bao cũng không biết, ta đây cũng không biết.”
Ta không nói gì: “… À, bánh bao… cũng không biết … Thôi quên đi.”
Tư Đồ Hữu Tình ngượng ngùng nói: “Lần sau đi, để cho ta tìm được sư phụ ta, ông ấy nhất định biết!”
Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp sư phụ của Tư Đồ Hữu Tình, càng cảm thấy tiểu đồ đệ này cũng chưa chắc đã tìm thấy được sư phụ, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như quả táo của Tư Đồ Hữu Tình, chỉ có thể gật đầu: “Được, tốt.”
Tư Đồ Hữu Tình hướng ta cười cười, lại mang theo bánh bao rời đi.
Vô Mẫn Quân ở phía sau ta cười nhạo: “Nhãi con.”
Ta nói: “Cũng không thể nói như vậy… Nàng kỳ thật rất linh .”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ý của ta chính là, trước đây ta cùng vớinhiều nữ tử như vậy… À, cũng chưa từng tráo đổi cơ thể với người khác, đổi thân thể với ngươi cũng không làm chuyện như vậy. Nàng ta rõ ràng biết chúng ta không có khả năng cùng đối phương… lại nói như vậy. Đây rõ ràng là chiêu số của đám thầy bói ven đường.”
Ta xem như phát hiện, Vô Mẫn Quân đối với chuyện thần thần quỷ quỷ không hề tin tưởng, chỉ sợ những lời Tư Đồ Hữu Tình nói hắn sẽ chết hắn đều không thèm để ý, điều này cũng là một loại biểu hiẹn khác của kẻ nội tâm cường đại đi.
“Ai, quên đi, tóm lại… Trước cứ như vậy đi.” Ta thở dài.
Vô Mẫn Quân không nói cái gì nữa, trong lòng ta có tâm sự, thời gian sau đó đều không vui nữa.
Vô Mẫn Quân vẫn rất vui vẻ, đông xem tây xem, còn… òn đi chọn hai cây trâm ngọc.
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân hỏi ta: “Đẹp không?”
Ta: “Ngươi điên rồi sao? … Chơi vui lắm sao?”
Vô Mẫn Quân phẫn nộ nói: “Nhìn ngươi xấu như vậy, tùy tiện giúp ngươi đỡ xấu một chút…”
Ta: “Ta cám ơn ngươi nga, ngươi mau bỏ xuống cho ta, ta cứ nghĩ tới trên đầu ngươi cài 2 cái trâm này đã không thoải mái !”
Vô Mẫn Quân bĩu môi, đem cây trâm thả lại chỗ cũ, ta cảm giác có người luôn nhìn ta, nghi hoặc quay đầu, vừa thấy, à, lại là ánh mắt ông chủ quán trang sức.
Hắn thấy ta nhìn về phía, ho nhẹ một tiếng, nói: “Vị công tử này, nương tử của ngài đeo rất đẹp, vì sao…”
Ta đang định giải thích, hắn lại nhẹ nhàng ho khan nói: “Khụ… Ta đi bán hàng lại kiếm không được vài quan tiền , bản thân lại có bệnh, trong nhà còn có mẹ già và con nhỏ… Khụ… …”
Hắn càng phát ra tiếng ho tê tâm liệt phế.
Vô Mẫn Quân nhìn cảm thấy buồn cười, vụng trộm cười hai tiếng, cũng diễn trò cùng: “Ai, ta tướng công … muốn để dành tiền đi mua rượu uống, không để tiền cho ta mua trang sức? Ôi ôi ôi ôi…”
Ta: “…”
Ta cầm một đống trâm lên cắm hết lên đầu Vô Mẫn Quân: “Cho ngươi hết, toàn mua cho ngươi, thích không?”
Trên đầu Vô Mẫn Quân cài vô số kim trâm ngọc trâm ngân trâm: “…”
Ta hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền?”
Điếm lão bản cười ánh mắt đều mị đi lên, cũng không ho khan : “Khách quan ngài thực là đại thủ bút a! Đợi chút, ta đến tính tính toán.”
Hắn nâng bàn tính 噼 lý cách cách quên đi hồi lâu, sau đó ngẩng đầu đối ta cười cười: “Vốn là ba thỏi vàng và 1 nén bạc, nén bạc kia thì bỏ đi, ngài chỉ cần đưa ba thỏi vàng là được.”
… Ba thỏi vàng?
Quá đắt, ba thỏi vàng đủ cho cả gia đình bình thường ăn một năm… Trước kia ở trong cung, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ được một lượng thôi.
Ta ném ra một xâu tiền: “Ngại quá, chỉ cầm theo có như vậy.”
Ông chủ: “…”
Vô Mẫn Quân cười rút một mớ cây trâm trên đầu xuống, sau đó chọn ra hai cay trâm bạch ngọc lúc đầu: “Bỏ đi, mua hai cây này.”
Ta liếc mắt một cái, ngọc là ngọc tốt, thợ khắc cũng cẩn thận, thấy ông chủ có biểu tình như thể sắp phun máu vào mặt ta, liền nhanh chóng đồng ý, cũng không chờ ông chủ quán phản ứng, cầm lấy trâm ngọc nói: “Đi, đi.”
Ông chủ: “… không tiễn.”
Ta cùng Vô Mẫn Quân lần này ra cung kỳ thật chỉ mang theo một xâu tiền, hiện tại lại dùng hết đi mua hai cây trâm ngọc, ta rất là không biết nói gì, Vô Mẫn Quân lại cười hì hì đem một cây thanh lịch cài cho ta: “Cây này nam tử mang trông rất đẹp, ngươi đeo đi.”
Sau đó đem một khác chỉ có khắc hoa mai cây trâm chính mình tùy tiện cắm xuống: “Cái này để cho ta đeo.”
Ta thật sự là mạc danh kỳ diệu: “Ngươi suy nghĩ cái gì… Ngươi không phát hiện ngươi càng ngày càng giống một nữ nhân chân chính sao?”
Vô Mẫn Quân nhìn ta: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta chỉ là đang nghĩ, nếu chẳng may ta thật sự chết đi, tốt xấu gì cũng có thể cho người ít đồ vật.”
(Hix cái đoạn về tiền bạc bạn không rõ nên chém đại nhé =.= nếu bạn nào biết thì chỉ cho mình)