Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
Dịch Giả: Tinhvặn
Nguồn dịch: metruyen
Sưu tầm: tunghoanh.com
Chương thứ ba trăm năm mươi ba: Ta là Tô Minh!
Trên chiến trường, không có đúng sai.
Trên chiến trường, chỉ có phục tùng.
Tô Minh lựa chọn tham gia trận chiến này, vậy hắn phải phục tùng mệnh lệnh của Chu Đức, đi hoàn thành lần biểu diễn đặc sắc này, một lần thử nghiệm đẫm máu.
Khi hắn lao ra chiến khu nam bộ xuất hiện trên mảnh đất trống, sau lưng hắn, có gần ngàn người đi theo. Trước mặt hắn là vùng rộng lớn có mấy trăm Vu tộc đứng.
Hắn thậm chí trông thấy mấy trăm Vu tộc bây giờ đang lạnh lùng nhìn họ.
“Đại nhân, chúng ta nên chia ra cắt giảm lực lượng Vu tộc...” Tim Diên Bác đập nhanh.
Gã cảm thấy mình hơi điên cuồng. Vốn trên chiến trường gã chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ là dẫn mười mấy người trong chém giết tranh thủ sống sót mà thôi.
Nhưng tất cả khi gặp Tô Minh thì biến đổi nghiêng trời lệch đất. Khi gã dẫn dắt hơn một trăm người, gã thỏa mãn. Gã thấy hơn một trăm người này bị mình khống chế, có thể khiến họ lấy sống sót làm cơ sở giết chết càng nhiều người. Tuy nhiên, oại thỏa mãn này chưa kéo dài bao lâu thì người đi theo đã tới hai trăm, ba trăm thậm chí sau đó ngày càng nhiều. Loại biến đổi này khiến Diên Bác kích động, cũng sợ hãi.
Khi Chu Suất truyền đến mệnh lệnh, trong lòng Diên Bác trừ chua xót ra thì là bất đắc dĩ. Gã có lòng muốn lùi, nhưng lệnh chiến như núi. Một khi gã sợ, vậy bộ lạc của gã sẽ khinh thường gã, gã không thể lùi.
Sau lưng gã là Thiên Lam bình chướng, nếu gã lùi thì người khác đều lùi, vậy chiến hỏa sẽ lan tràn cả Man tộc. Hình ảnh đó, gã không dám tưởng tượng. Dù trong lòng gã nói cho mình, trận chiến này chỉ là một trăm năm một lần, trận chiến này không phải quyết chiến cuối cùng. Thiên Lam bình chướng sẽ không bị công phá. Nhưng dù là thế, khi gã thật sự tham gia, bất giác cảm nhận sự tàn khốc và đáng sợ của chiến tranh.
Tất cả đều có khả năng.
“Thống lĩnh cụ thể, ta không hiểu, ngươi đi sắp xếp.” Tô Minh không ngoái đầu lại, hắn nhìn chằm chằm Vu nhân phía xa, cất bước đi, trầm giọng noi.
“Đại nhân, ý tưởng của ta là không cần biến đổi đội hình, từ đây đi tới đó khoảng cách gần vạn mét, chúng ta làm một hơi lao qua!” Diên Bác cắn răng. Gã lo lắng sau khi tản ra sẽ có người bị việc này chấn nhiếp, do đó sinh ra ý lùi, còn không bằng theo sau lưng Tô Minh.
“Sợ ư?” Tô Minh hỏi.
“Không sợ!” Diên Bác cắn răng.
“Ta cũng không sợ, cùng lắm thì chết thôi!” Tử Xa lao ra khỏi đám người, truyền lệnh xong quay về bên người Tô Minh. Trong lúc lao đi gã nghe thấy Tô Minh và Diên Bác nói chuyện, ở một bên cười nói.
Tô Minh cười cười, trong mắt dào dạt chiến ý, lao nhanh, tiểu đội ngàn người như gió rít gào. Gió này từ ngoài Thiên Lam thổi, cuồng quét thẳng tới chỗ Vu nhân.
Vạn mét, chín ngàn mét, tám ngàn mét, bảy ngàn mét!!!
Theo đám Tô Minh lao ra, trong đội ngũ truyền ra từng tiếng gầm. Họ đã hoàn toàn rời khỏi chiến trường, ở trên chiến trường thành một nơi cực kỳ đặc biệt mà bắt mắt.
Giây phút họ và đám Vu nhân cách nhau sáu ngàn mét thì Vu nhân hành động. Có năm Săn Giả Vu tộc đội mặt nạ lao nhanh ra. Sau lưng chúng đi theo hơn một trăm chiến sĩ Vu tộc, vọt hướng Tô Minh.
Bây giờ bọn họ chưa nói tới hàng vạn người chú ý nhưng cũng không cách biệt bao nhiêu! Quá nhiều người đưa ánh mắt đặt vào người họ, đặc biệt là trong Thiên Lam thành, trừ bảy, tám ông lão trên tường thành ra, có người khác cũng đang nhìn tiểu đội lao ra chiến khu.
Trong Thiên Lam thành, một kiến trúc cao nhất, hình dạng như viên đồng khổng lồ, phần đỉnh là vật tròn. Hình tròn đường kính trăm mét, nó bềnh bồng trên viên đồng, trong hình tròn có một phòng bí mật yên lặng.
Bây giờ trong phòng bí mật ngồi xếp bằng ba ông lão.
Ông lão chính giữa da dẻ khô nứt lỏng lẻo, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như lắng đọng từ ngàn vạn năm qua. Lão nhìn đằng trước. Theo vị trí lão nhìn, chỗ đó không có vách hình tròn ngăn cản mà như trong suốt, có thể thấy rõ mỗi góc trên cả chiến trường.
Ánh mắt lão rơi vào tiểu đội ngàn người của Tô Minh.
Chẳng những lão như vậy, hai ông lão bên cạnh cũng tập trung ánh mắt vào tiểu đội của Tô Minh, nhìn chằm chằm.
“Man tộc chiến khu nam bộ đa số đến từ Hải Đông Tông.” Ông lão phía bên phải mặc áo xanh mỉm cười nói.
Ông lão mặc áo đen nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào.
Trước sự quan sát của ba người, chỉ thấy đằng trước đội Tô Minh, mấy Săn Giả Vu tộc dẫn hơn một trăm Vu tộc nhanh chóng xé gió tới gần. Nhân mã hai bên cách bốn ngàn mét, va chạm nhau.
Đó là một trận chiến cực kỳ thảm khốc. Vu nhân dù chỉ hơn một trăm người, nhưng những Vu tộc hiển nhiên khác với Vu trên chiến trường Tô Minh đụng độ. Chúng ra tay cực kỳ quyết đoán, tu vi khác hẳn, không một ai là kẻ yếu.
Trái lại bên Tô Minh, tuy nhân số nhiều nhưng tu vi không đồng đều, nếu không phải có ý chí liều chết không sờn của Tô Minh thì đã sớm tan vỡ rồi.
Bây giờ hai bên tiếp xúc, chỗ Tô Minh gần với tử vong, tiếng chém giết vang vọng. Trước mặt Tô Minh có hai Săn Giả Vu tộc phát động tàn sát với hắn!
Tu vi của hai Săn Giả Vu tộc này có thể so với trung kỳ Tế Cốt, phối hợp với nhau khiến Tô Minh không thể tiến lên. Nhưng mắt trái của hắn vẫn là lạnh lùng toát ra chiến ý, đối lập rõ ràng với mắt phải giết chóc.
Lần này hai bên đánh nhau gần như vừa mới bắt đầu, tiểu đội Man tộc bị thương. Ngoài bốn ngàn mét, lại có năm Săn Giả dẫn theo một trăm người lao nhanh đến.
Chúng tiến đến, dù không lập tức đánh xáp lá cà nhưng tạo thành áp lực cường đại với đội Tô Minh. Áp lực cực kỳ mạnh, thậm chí có thể so sánh với siêu thần thông!
‘Thủ đoạn thật cao cường!’ Diên Bác mặt đầy máu tươi, trong chém giết nhìn thấy tình hình này thì thầm than.
Từ trong chiến khu lao ra cần can đảm. Cái dũng này không thể nói là nhỏ, nhưng bởi vì ngàn người cùng ra, có Tô Minh đằng trước, có ý chí và quán tính, người có dũng khí này không ít.
Nhưng lao ra rồi gặp chướng ngại, chớp mắt có gần trăm người chết, lại thêm nhìn thấy phía xa Vu tộc lại đến một đội tương tự nữa, loại vô hình áp lực này đủ khiến người tan vỡ tinh thần.
Bây giờ, chưa đợi đợt chiến sĩ Vu tộc thứ hai đến, một ít Man tộc phía chót đội ngũ Tô Minh đã có người sợ hãi, rút lui.
Có thể thấy, bắt đầu là mấy chục người, lát sau là mấy trăm người không tiến lên nữa mà lùi ra sau, càng lùi càng nhanh, khiến đội ngũ ngàn người như bị phân cách, trở thành hai phần.
Khi hình ảnh này xuất hiện, Chu Đức chiến khu nam bộ mắt đầy thất vọng.
Ông lão chiến khu bắc bộ thở dài lắc đầu.
Còn Thiên Lam Mộng, mặt cô trắng bệch, ánh mắt chỉ tập trung vào người Tô Minh.
Thiên Lam U chiến khu đông bộ từ đầu đến cuối chỉ liếc đội Tô Minh một cái, nói ra câu ngu xuẩn rồi không chú ý nữa. Dường như đội Tô Minh không khiến cô hứng thú chút nào.
Trên tường thành Thiên Lam, bảy, tám ông lão biểu tình bình tĩnh, năm tháng dài lâu khiến họ có đủ kiên nhẫn nhìn trọn vẹn trận biểu diễn.
Tô Minh hộc máu, biểu tình dữ tợn, đầu đập vào Săn Giả Vu tộc đội mặt nạ. Khoảng cách gần như vậy khiến hắn thấy nỗi chấn kinh trong mắt người đàn ông đội mặt nạ.
Bước chân của Tô Minh chưa từng ngừng, đối với người trong tiểu đội ngàn người rút lui, hắn không ngăn cản. Hắn dùng hành động nói cho mọi người đạo lý bức đến đường cùng kẻ gan dạ thắng.
‘Ngươi có thể lùi một lần, có thể lùi hai lần, nhưng khi ngươi lùi lần thứ ba, dù ngươi không chết nhưng thực tế đã bị chiến trường vứt bỏ. Người như vậy không thể trở thành cường giả! Cường giả là kẻ trăm chiến không chết, mới cảm nhận được tạo hóa trong sống chết!’
‘Mỗi một người đều có thể trở thành cường giả!’ Mắt Tô Minh đỏ rực, hắn dùng đầu không ngừng đập vào trán người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ. Đối phương sợ hãi gầm lên, hắn vọt tới trước, đôi tay mạnh xé rách, mưa máu tung bay. Săn Giả Vu tộc bị Tô Minh xé rách thân thể.
Cùng lúc đó, Tô Minh đã trả cái giá lớn, hắn bị thương càng nặng!
“Người đi theo ta, nếu trăm chiến không chết thì là cường giả!” Trong mưa máu, Tô Minh nói ra câu đầu tiên từ khi hắn lao ra với tất cả mọi người.
Tử Xa điên cuồng theo sát, Diên Bác đỏ mắt lao nhanh theo. Sau lưng họ, dù sao vẫn có kẻ không bỏ chạy, còn tồn tại mấy trăm người, những người đó nhìn thấy hành động của Tô Minh, nghe thấy lời hắn nói.
Đây là chiến trường, một nơi kỳ diệu. Nói nó kỳ diệu là bởi vì tại đây dễ dàng xuất hiện tín ngưỡng, xuất hiện ỷ lại, xuất hiện sùng bái!
Tại đây, kẻ ý chí yếu sẽ bản năng chọn đi theo kẻ có ý chí mạnh, đây là định luật, định luật của chiến tranh!
“Ta là Tô Minh, ta là Săn Giả Tô Minh, ta là Thiên Lam thành Dạ Lệnh Tô Minh! Ta giết nhiều Vu tộc, kẻ đi theo ta, cùng ta sống chết!!!” Tô Minh tiến lên một bước, xông vào mấy Săn Giả Vu tộc khác, tiếng gầm phát ra từ cổ họng quanh quẩn bốn phía.
Theo tiếng Tô Minh gầm lên, còn lại mấy trăm người ai cũng giết đỏ mắt. Bây giờ cái gì là sống chết, cái gì là rút lui, cái gì là sợ hãi đều bị quăng ra xa, tồn tại chỉ có máu nóng cuồn cuộn, chỉ có tiếng gầm khàn khàn của Tô Minh vang bên tai.
Cảm xúc dao động bỗng nhiên bị dấy lên, biến hóa rõ ràng tập hợp ý chí của mọi người xuất hiện trên chiến trường, như là bảo kiếm đang mài lộ ra sắc bén!
Chu Đức rung động!
Ông lão chiến khu bắc bộ đôi mắt nghiêm túc. Còn Thiên Lam Mộng thì trong mắt chợt lóe mê mang, cô nhìn Tô Minh, nhìn mãi…nhìn mãi…
Thiên Lam U tại chiến khu đông bộ, lần thứ hai quay đầu nhìn hướng Tô Minh.
“Đặc biệt đánh trống trận vì bọn họ!” Trên tường thành Thiên Lam, có một người trong bảy, tám ông lão bỗng nhiên mở miệng.
Theo lời nói phát ra, tiếng trống trận thùng thùng thùng từ Thiên Lam thành truyền ra. Trống trận tràn ngập hùng hồn, nó chỉ vỗ vì mấy trăm người Tô Minh, chỉ vì bọn họ!
“Thiên Lam thành cần anh hùng, trận chiến tranh này cũng cần một người lại một người…anh hùng Man tộc!”