Cầu Ma Chương 629

Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn

Dịch Giả: Tinhvặn
Sưu tầm: tunghoanh.com
Nguồn dịch: metruyen.com

Nguồn Truyện: Qdian.com




Chương thứ sáu trăm hai mươi chín: Tôn trọng cường giả!





    “Tiên tộc có một câu nói gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau. Vị đạo hữu này che giấu khuôn mặt chắc là lo bị người nhận ra, tạm thời gọi người là Hoàng Tước đạo hữu vậy.” Thân Đông tiến tới một bước, từ từ nói.

    Gã nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Minh, biểu tình âm trầm và càng nghiêm túc. Thật ra lúc trước gã đã nhìn ra đối phương có gì không thích hợp, đó là khí thế khiến gã kiêng dè, cho nên mới không ra tay mà mặc kệ người khác thăm dò. Nhưng cho dù là gã cũng không đoán được đối phương chỉ đi ra ba bước đã đem cường giả thứ hai Tà Linh Tông trừ gã ra giết ngay lập tức.



    Loại chuyện này cho dù là gã cũng phải chuẩn bị ăn nói với tà tông Cấp Ảm đại nhân, dù sao chết không phải một sửa đổi huyết mạch Man tộc mà là kẻ giáng trần tà tông chân chính. Người như vậy chết đi, đặc biệt là cường giả vấn đỉnh đối với tà tông mà nói không phải chuyện nhỏ!

    “Hoàng Tước đạo hữu tính toán giỏi lắm, khi chúng ta giết vào Tàng Long phân tông thì lặng lẽ lẻn vào, chắc là những vật đệ tử Tà Linh Tông ta cướp đoạt tập trung lại cũng không nhiều bằng Hoàng Tước đạo hữu đúng không? Đặc biệt là Hạo Dương Thạch. Nhưng đạo hữu chiến trận này hơi không đáng giá, lấy hiểu biết của Thân ta với Cố Nguyên Hải, người này chắc chắn có hậu chiêu, lấy ra túi trữ vật hơn phân nửa là ngụy trang mà thôi, chân chính Hạo Dương Thạch đã bị hắn giấu đi.” Khi Thân Đông nói chuyện thì mắt chớp lóe nhìn mắt Tô Minh, lại tiến tới trước vài bước.

    Tô Minh vẻ mặt như thường, không mở miệng, chỉ nhìn Thân Đông bước ra một bước.

    “Ngươi giết trưởng lão Tà Linh Tông ta, việc này sẽ không chấm dứt dễ dàng, sẽ có tà tông bộ lạc giết chóc tìm người, nhưng trước đó Thân ta muốn chiến với Hoàng Tước đạo hữu một trận. Chắc Hoàng Tước đạo hữu cũng không nghĩ ở đây hao phí thời gian. Ngươi cản chúng ta cho Cố Nguyên Hải thời gian bỏ chạy, chắc là có giao dịch gì với hắn? Túi trữ vật đó không có Hạo Dương Thạch nhưng có chỗ giấu chút kho báu của Tàng Long phân tông, nếu không thì lấy tâm kế của Hoàng Tước đạo hữu sẽ không xen vào. Như vậy ngươi và ta lấy ba chiêu làm hạn định, trong ba chiêu sống chết không bàn, sau ba chiêu hai ta không ai cản ai, thế nào hả?” Thân Đông từ từ nói.

    Lời vừa thốt ra, người xung quanh có mấy kẻ suy nghĩ hơi chậm chạp chút lập tức lộ vẻ hoảng hốt.

    Tô Minh nheo mắt, trong mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Thân Đông nói gần với sự thật, có thể từ một vài dấu vết nhìn ra những điều đó, từ đấy thấy được tâm kế của người này. Sự thật đúng như Thân Đông đã nói, Tô Minh không mấy để ý cái gì Hạo Dương Thạch, vật kia là cái gì hắn không biết thì tất nhiên sẽ không vì nó mà mở ra nhiều giết chóc, cũng không khả năng giết hết mọi người có mặt một mình chiếm Hạo Dương Thạch.

    Việc này không hợp với ích lợi, cho nên khi ông lão họ Cố Tàng Long Tông nguyên anh xuất khiếu gặp nguy hiểm thì Tô Minh truyền ra dao động thần thức cho ông lão họ Cố biết một điều rằng hắn không cần Hạo Dương Thạch, hắn muốn là nhiều báu vật Tàng Long Tông và vật đối phương mang đi trong túi trữ vật. Chỉ cần đưa những thứ đó cho hắn thì sẽ giúp đối phương kéo dài thời gian.

    Đợt giao dịch này vào lúc nguy hiểm thì ông lão họ Cố không thể nghĩ suy được mất, nhất định phải đồng ý, cho nên mới có tình hình kia.

    Tô Minh mỉm cười, nếu Thân Đông đã nhìn ra manh mối thì hắn không cần che giấu gì nhiều. Hắn cười tủm tỉm nói.

    “Ba chiêu làm hạn định, có thể!"

    Mắt Thân Đông chợt lóe, gã đang chờ đối phương nói câu này nếu không thì đã chẳng nhiều lời như vậy, cuối cùng nói ra câu thăm dò. Đối phương cường đại làm gã rất kiêng dè, cường giả như vậy gã không nắm chắc chiến thắng, nếu đối phương cứ quấy rầy thì gã rất khó hoàn thành nhiệm vụ lần này. Dù sao thời gian trôi qua, Cố Nguyên Hải bỏ chạy ngày càng xa, mặc dù Tà Linh Tông bọn họ đã phong kín tất cả truyền tống trận bên này nhưng nếu thời gian chậm trễ, đối phương thoát khỏi phạm vi phong tỏa thì đi tìm rất là khó khăn, dễ dàng xuất hiện ngoài ý muốn.

    “Các ngươi đuổi theo Cố Nguyên Hải!” Thân Đông lên tiếng, cất bước hướng Tô Minh.

    Gã nâng lên tay phải, lập tức hiện ra một cây roi đỏ. Gã vung vẩy, có tiếng sấm ầm ầm phát ra từ cây roi, còn có nhiều lôi cầu hiện ra kêu xèo xèo, dung hợp lại lao hướng Tô Minh.

    Bảy người bao gồm Bảo Thu nhìn nhau, lập tức biến thành cầu vồng lao lên trời. Bảo Thu vốn không muốn đi nhưng giờ không tiện ở lại, cũng theo mọi người rời khỏi đây. Lòng cô khó thể bình tĩnh, Tô Minh ba bước ba thương giết một người, thân hình đó khắc sâu vào đầu cô thật lâu không thể tan biến.

    Đối với việc họ rời đi thì Tô Minh không ngăn cản, hắn nhìn Thân Đông, mắt dần lộ ra chiến ý. Hắn nâng lên tay phải siết chặt Táng Tà thương. Thương kêu *ong* một tiếng, biến thành nhiều khói đen bị Tô Minh túm lấy quăng hướng lôi cầu từ trên trời đến và roi trong tay Thân Đông quất.

    *Ầm!* một tiếng, Táng Tà thương trở thành luồng khói đen chớp mắt tới gần những lôi cầu, tiếng ầm ầm vang vọng xuyên thấu hư vô xuất hiện trước người Thân Đông.

    Mắt Thân Đông chợt lóe như là hiểu ra, thả lỏng roi. Lập tức Táng Tà thương cuốn roi dài, chớp mắt lao ra mấy trăm mét, ầm một tiếng đâm vào mặt đất.

    “Pháp bảo thì ngươi không so bằng ta, chúng ta đấu thần thông đi!” Tô Minh lạnh nhạt nói.

    Cuộc chiến này hắn sẽ không dùng Táng Tà thương, cường giả như Thân Đông hắn không có nhiều cơ hội gặp, giờ thấy thì phải kiểm chứng xem mình không cần ngoại lực sẽ đạt tới trình độ gì.

    “Không dùng pháp bảo chỉ so thần thông, tốt!” Mặc dù đa số lúc Thân Đông ra vẻ âm trầm nhưng gã có thể trở thành thái thượng trưởng lão của một tông thì có quyết đoán và nhân cách hấp dẫn riêng. Nghe Tô Minh nói vậy gã gật đầu.

    Khi gật đầu thì tay phải Thân Đông ấn pháp quyết, liên tục biến đổi vài lần vung trước mặt. Lập tức trước mắt xuất hiện một vệt tím đỏ, ánh sáng chớp lóe hóa thành con chim. Chim đen như mực, mắt toát vẻ hung tàn, trên lưng nó có một cục u nhô cao đang mấp máy. Một tiểu nhân đen chui ra khỏi cục u, ngửa đầu phát ra tiếng sắc nhọn, thân thể nó dường như liên tiếp cùng con chim.

    Bộ dạng con chim giống đỗ quyên nhưng hung tợn, khi nó xuất hiện thì bên cạnh lại biến ảo ra con chim khác, đó là con ưng màu đỏ. Đôi mắt ưng đỏ rực toát ra điên cuồng, lưng nó cũng có cục u mấp máy rồi xuất hiện một tiểu nhân đen. Sau chim ưng là con điêu to, sau con điêu là đại bàng. Mỗi một con cái đầu sẽ lớn hơn chút, tổng cộng bốn loài vật bay rít gào trước mặt Thân Đông.

    “Đây là Tứ Cầm Động thuật của Thân ta, thuật này ở trong tiên tộc chém giết bốn người cùng cấp vấn đỉnh, dùng linh hồn và nguyên thần của họ luyện hóa ra.” Thân Đông bình tĩnh nói, không lập tức ra tay mà nhìn Tô Minh.

    Tô Minh nhìn bốn con chim, hắn cảm giác rõ ràng trên người chim có oán khí sâu đậm, oán khí như là luôn bị đè nén không được trút ra càng lâu thì càng sâu, khiến bây giờ chúng nó vừa xuất hiện lập tức khiến trời đất mơ hồ, dường như vô số oán khí tồn tại dưới đất cũng bị lây nhiễm, đang từ bốn phương tám hướng không ngừng ngưng tụ ra.

    'Oán khí thật mạnh.’ Tô Minh liếc bốn con chim, đối với việc Thân Đông nói ra tên thần thông và cách sáng tạo, mặc kệ là thật hay giả, việc này toát vẻ tôn trọng.

    Đây là tôn trọng cường giả, một loại thừa nhận địa vị. Hiển nhiên theo Thân Đông thấy thì Tô Minh hiện giờ đủ tư cách cùng ăn cùng ngồi với mình. Đối với người như vậy, dù cho đối phương là Man tộc, mặc dù hai người không thuộc về một dân tộc nhưng vẫn phải có sự tôn trọng.

    Đây cũng là lần đầu tiên Tô Minh cảm nhận sự tôn trọng đến từ cường giả thế này. Hắn liếc Thân Đông, hai ngón tay phải thành kiếm nâng lên, ngón cái tay trái chậm rãi xẹt qua đầu ngón tay kia, dường như hai ngón tay biến thành thanh kiếm vô hình. Khi tay trái hắn xẹt qua, mãi đến rời khỏi hai ngón tay phải vẫn giữ động tác chậm rãi, đến vị trí bảy tấc thì hai ngón tay phải của hắn tỏa ra ánh sáng vàng. Ánh sáng chói mắt, Tô Minh mở ra năm ngón tay phải, lập tức ánh sáng vàng tản ra ngoài như nước chảy phủ lên tay phải của hắn, trông như bàn tay biến thành sắc vàng!

    Sau đó tay phải Tô Minh lại ấn pháp quyết, vung một cái, ánh sáng vàng lại tỏa sáng, tay phải của hắn lấy mắt thường trông thấy máu thịt héo rút chút.

    Tô Minh còn chưa ngừng lại, hắn bấm tám ấn quyết, mỗi lần ấn quyết xuất hiện thì tay phải của hắn sẽ biến đổi. Khi ấn quyết thứ chín bấm ra, toàn bộ tay phải của hắn như da bọc xương, ánh sáng vàng cũng thay đổi, trở thành một đen, vậy là trông tay phải của Tô Minh tựa bộ xương khô! nguồn tunghoanh.com

    Năm ngón tay đen, móng dài đối lập rõ rệt với cánh tay hắn.

    “Thần thông này vô danh, ngộ từ Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, ở năm mươi lần luân hồi hiểu ra nguyên nhân chính phản dung vào tay này, hồn chết dưới thần thông này...vô số! Đây là trước kia, sau trải qua cửu biến thuật của ta, liên tục biến hóa chín lần có thể bày ra đỉnh cao nhất.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn Thân Đông, chậm rãi nói.

    Con ngươi Thân Đông co rút, thần thông của gã là giết bốn cường giả vấn đỉnh luyện hóa ra, trong cùng thế hệ đã rất kinh người, tuy nhiên giờ nghe Tô Minh nói thì gã hít một hơi, thật ra lúc gã thấy hắn triển khai thần thông đã rung động rồi, dường như nghĩ đến cái gì nhưng không dám xác định.

    “Chúc Cửu Âm... Cửu biến...” Biểu tình Thân Đông cực kỳ trầm trọng, thậm chí còn cẩn thận hơn cả đối mặt Man kiếp.

Nguồn: tunghoanh.com/cau-ma/chuong-629-NaQaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận