Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 157: Lần đầu giao phong: kẻ sĩ chết vì người tri kỷ
Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
Thật ra Bành Viễn Chinh còn mong ông ta nổi giận ngay tại chỗ. Nếu Hách Kiến Niên chủ động “nổ súng”, hắn là tự vệ, cho dù tới tai quận, hắn cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Cả một tháng trước đó hắn khiêm tốn và lặng lẽ, để người khác thấy hắn “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục”, là để chuẩn bị cho ngày bùng nổ hôm nay. Hắn xuất hiện với tư thế kẻ yếu, bất cứ xung đột và va chạm nào của hắn đối với Hách Kiến Niên cũng được phủ lên một sắc thái phản kháng trong tình thế bị ép buộc. Về tình và về lý, hắn đều chiếm ưu thế một cách tự nhiên.
Hách Kiến Niên rề rề giở giọng quan cách, kết thúc lời dạo đầu của mình. Bành Viễn Chinh dựa bàn ghi chép gì đó, trong lòng lại suy xét phương án của mình. Công tác sáu tháng đầu năm, không liên quan gì với hắn, mà kế tiếp, báo cáo tổng kết công tác phân công quản lý đối với các thành viên bộ máy Đảng chính, hắn cũng chỉ nghe bằng một lỗ tai mà thôi.
Sau khi các thành viên bộ máy, kể cả Lý Tuyết Yến, theo lệ thường, mỗi người năm phút đồng hồ, báo công tác của mình xong, Hách Kiến Niên liền tiếp lời:
-Nửa năm công tác, vì sự cố gắng của tất cả mọi người, đã hoàn thành mỹ mãn mục tiêu và kế hoạch đề ra. Nhưng, thành tích thì có thành tích, chúng ta cũng phải tỉnh táo nhìn lại, trong công tác của chúng ta vẫn tồn tại không ít vấn đề, có những vấn đề còn rất yếu kém. Chẳng hạn như công tác an toàn sản xuất xí nghiệp, nửa năm qua vẫn xảy ra nhiều sự cố vương vong. Tuy tai nạn xảy ra không phải do thiếu trách nhiệm, nhưng chúng ta phải nâng cao cảnh giác.
Một năm chúng ta làm công tác, tận tụy và vất vả, nhưng đến cuối năm, chỉ cần có một người chết, sự cố gắng của chúng ta liền hóa thành bọt nước! Không chỉ như thế, còn phải gánh vác trách nhiệm tương ứng!
Công tác an toàn rất quan trọng và đặc biệt nặng nề, nhất định phải giao cho đồng chí có năng lực mạnh mẽ. Tôi đề nghị công tác san toàn sẽ do Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh đảm nhiệm. Trong phương án điều chỉnh phân công công tác, tôi cũng đã đưa ra ý kiến này.
Hách Kiến Niên cầm lên một xấp văn bản:
-Thời gian Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh đến nhậm chức cũng không ngắn, sự điều chỉnh phân công công tác này hẳn là hợp lý! Đây là phương án, mời mọi người thảo luận, giơ tay thông qua. Tiểu Vương, phát cho mỗi đồng chí một tờ!
Vốn thường ngày việc dự thính, ghi chép ở hội nghị vẫn do thư ký Lý Tân Hoa đảm nhiệm, nhưng hôm nay lại do Vương Tân Diễm thay, trong lòng Bành Viễn Chinh thừa hiểu, đó là do Lý Tân Hoa gần gũi với mình.
Vương Tân Diễm đáp ứng, vội phát tài liệu cho các thành viên bộ máy lãnh đạo.
Lý Tuyết Yến nhận lấy tài liệu, sắc mặt trở nên khó chịu. Phương án này, cô đã phản đối, Hách Kiến Niên cũng không nhắc lại. Nhưng cô không ngờ, ông ta lại đưa phương án ra hội nghị liên tịch Đảng chính để thảo luận. Còn thảo luận cái gì? Đại đa số thành viên bộ máy đều có quan hệ mật thiết với ông ta, ông ta giơ tay, còn ai có thể phản đối? Nếu hội nghị thông qua phương án này, Bành Viễn Chinh sẽ phải mang lấy gánh nặng công tác an toàn, công tác thực quyền trong tay bị phân tán, theo đúng ý đồ của Hách Kiến Niên, không còn cách gì thay đổi.
Trong lúc nhất thời, Lý Tuyết Yến nóng lòng như lửa đốt, nhưng không có cách nào.
Thấy tài liệu đã phát xong, khóe miệng Hách Kiến Niên hiện lên một nét cười khẩy, liếc nhìn Bành Viễn Chinh. Ông ta muốn xem, khi tất cả thành viên bộ máy đều giơ tay thông qua phương án, Bành Viễn Chinh làm thế nào mà từ chối? Chỉ cần Bành Viễn Chinh trở thành lãnh đạo phụ trách mảng công tác an toàn, ông ta sẽ có biện pháp để trong kỳ khảo hạch cuối năm, hắn không thể chịu nổi, do đó không thể ở yên ổn ở thị trấn Vân Thủy.
Xí nghiệp nhiều như vậy, mấy chục ngàn công nhân, hàng năm xảy ra vài ba sự cố là thường, Bành Viễn Chinh sẽ rất mệt mỏi, cũng không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các xí nghiệp ở thị trấn được.
-Tất cả mọi người có ý kiến gì, cứ đề xuất.
Hách Kiến Niên đánh mắt ra hiệu với Chử Lượng, Chử Lượng lập tức cười nói:
-Bí thư Hách, các đồng chí, tôi không có ý kiến. Thật ra phân công quản lý công tác của đa số các đồng chí không có gì thay đổi.
Chử Lượng giơ tay trước.
Ủy viên tổ chức Hoàng Hà, Ủy viên tuyên truyền Mẫn Diễm, Ủy viên Đảng ủy Mạc Thư Bình cũng đều giơ tay dồng ý. Công tác của họ không có gì thay đổi, đương nhiên se không chống đối Hách Kiến Niên làm gì. Kẻ ngốc cũng biết rằng, lần này lãnh đạo điều chỉnh phân công công tác là có dụng ý khác: muốn “chơi” Bành Viễn Chinh!
Thấy mấy người giơ tay, Hách Kiến Niên càng tươi cười. Bộ máy Đảng chính tổng cộng mười người, bao gồm cả ông ta, bây giờ đã có năm phiếu thông qua, vừa đủ một nửa. Còn lại Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Quý Kiến Quốc, là người luôn theo đuôi Hách Kiến Niên, không có vấn đề gì. Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng không phải là ủy viên Đảng ủy, luôn là người không có lập trường, chắc chắn sẽ theo đa số.
Hách Kiến Niên chỉ không nắm chắc được về Lý Tuyết Yến và Vi Minh Hỉ. Ai cũng biết Lý Tuyết Yến có quan hệ tốt đẹp với Bành Viễn Chinh, mà gần đây nghe nói Vi Minh Hỉ đi lại gần gũi với Bành Viễn Chinh, chỉ có điều, lão này sắp về hưu, Hách Kiến Niên không coi ra gì.
Nhưng Hách Kiến Niên đợi cả nửa buổi, Quý Kiến Quốc vẫn trầm ngâm không nói, thái độ khác thường.
Hách Kiến Niên rất bất mãn, ngầm trừng mắt nhìn Quý Kiến Quốc một cái, chợt nghe Vi Minh Hỉ ngẩng khuôn mặt đỏ lựng lên, lớn tiếng nói:
-Bí thư Hách, phương án này tôi xem không hiểu, tôi thấy rất kỳ quái.
Hách Kiến Niên ngoài mặt cười nhưng trong lòng muốn ăn tươi nuốt sống Vi Minh Hỉ, lãnh đạm nói:
-Lão Vi, có gì mà không hiểu? Anh là đồng chí lão thành, ngay cả xem phương án mà cũng không làm được sao?
Lời của Hách Kiến Niên, nửa châm biếm, nửa uy hiếp.
Vi Minh Hỉ không để ý đến lời nói của Hách Kiến Niên, lớn tiếng nói:
-Từ trước đến nay, công tác an toàn đều do Phó chủ tịch thị trấn phụ trách, cụ thể chính là đồng chí Chử Lượng. Tôi công tác ở thị trấn Vân Thủy hơn 20 năm, chưa từng nghe nói, công tác an toàn là do Chủ tịch thị trấn đích thân nắm giữ. Còn nữa, Bí thư Tuyết Yến là Bí thư chuyên trách Đảng và quần chúng, tuy cô ấy kiêm nhiệm Phó chủ tịch thị trấn, nhưng công tác Đảng ủy vẫn là chính yếu. Bí thư Đảng-quần chúng phụ trách công tác tổ chức, tuyên truyền, nhân sự cán bộ, từ trên xuống dưới, tổ chức Đảng đều là như thế, sao đột nhiên lại giao cho lão Quý quản lý? Không hợp quy củ chút nào!
Hách Kiến Niên không ngờ Vi Minh Hỉ lại dám công khai đứng ra nói giùm cho Bành Viễn Chinh như vậy. Ông ta căm tức nhíu mày, trầm giọng nói:
-Đay là suy xét toàn diện đến công tác của Đảng ủy và Ủy ban nhân dân thị trấn, sau này trọng tâm công tác của đồng chí Tuyết Yến chắc chắn phải nghiêng về công tác chính quyền, để đồng chí Quý Kiến Quốc chia sê một số công tác Đảng quần chúng của đồng chí Tuyết Yến, có gì mà không được?
Về phần Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh đích thân nắm công tác an toàn, chủ yếu là suy xét đến năng lực mạnh mẽ, tác phong công tác vững vàng, quyết đoán của Chủ tịch Viễn Chinh. Giao đồng chí Viễn Chinh phụ trách công tác an toàn, thể hiện sự coi trọng của Đảng ủy và Ủy ban nhân dân thị trấn chúng ta đối với công tác an toàn. Sự điều chỉnh phân công này là xuất phát từ yêu cầu cần thiết của công tác, không phải là phân chia tài sản, mà muốn kén cá chọn canh, lánh nặng tìm nhẹ? Vi Minh Hỉ, ông là đồng chí lão thành, phải biết nguyên tắc tổ chức, chuyện này ông không có trách nhiệm, không nói nguyên tắc, ngồi đó nói nhảm gây mất đoàn kết bộ máy, từ nay đừng có mà nói lung tung!
Lời lẽ của Hách Kiến Niên khá nặng.
Nếu là trước kia, cùng lắm là Vi Minh Hỉ lầm bầm vài câu, sẽ không tiếp tục chống đối Hách Kiến Niên. Nhưng hiện giờ thì khác, mắt thấy người mình hết sức tôn trọng, lại có ân tình, sắp bị cô lập ở bộ máy, bị Hách Kiến Niên chèn ép và ức hiếp, Vi Minh Hỉ máu nóng xông lên đầu, căm giận bất bình.
Ông thấy chướng mắt, liền quyết định bất cứ giá nào nói giúp Bành Viễn Chinh, có câu “kẻ sĩ chết vì người tri kỷ”, nhiều năm như vậy, chưa từng có lãnh đạo nào quan tâm thật sự đến cuộc sống của ông, Bành Viễn Chinh đã đối xử với ông như vậy, ông cũng phải biết đáp lại! Dù sao, bản thân ông cũng sắp về hưu, có đắc tội với Hách Kiến Niên cũng chả sao! Không đắc tội với ông ta, cuộc sống của mình cũng có ra gì!
Vi Minh Hỉ nghĩ như vậy, liền cười lạnh, nói:
-Bí thư Hách, lời của ông, lão Vi này không muốn nghe. Cái gì mà không có trách nhiệm, không nói nguyên tắc? Cái gì mà phá vỡ đoàn kết bộ máy? Nói thật, lão Vi tôi là người thành thật, không thể ngồi nhìn cái chuyện ức hiếp người như thế này! Các người không dám nói, nhưng lão Vi tôi dám nói!
Mọi người biến sắc, nhưng không ai lên tiếng trả lời.
“Rầm”
Hách Kiến Niên đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng quát:
-Vi Minh Hỉ! Ông muốn làm cái gì? Đây là hội nghị liên tịch bộ máy Đảng chính, không phải cái chợ, ông mắng ai? Dù gì ông cũng là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo!
-Lão Vi tôi không thẹn với lương tâm, không thẹn với tấm huy hiệu đảng viên! Tôi công tác ở thị trấn Vân Thủy hơn 20 năm, chưa từng tơ hào một xu nào, trong sạch thanh bạch, quang minh chính đại!
Thị trấn Vân Thủy là của thành phố Tân An, là của hàng trăm ngàn người dân thị trấn Vân Thủy, không phải đất phần trăm của ai cả! Ai cũng đừng nghĩ hống hách ngang ngược một tay che trời!
Vi Minh Hỉ đối đầu gay gắt, không chút sợ hãi, khiến Hách Kiến Niên trên đài tức giận đến đỏ mặt tía tai.
truyện copy từ tunghoanh.com
Thái độ quyết liệt của Vi Minh Hỉ, vì bất bình mà trực tiếp vạch mặt Hách Kiến Niên, trong lời nói còn có hàm ý châm chọc sâu cay, khiến đa số thành viên bộ máy đều ngẩn người, không nói nên lời.
Lý Tuyết Yến nhìn sang Vi Minh Hỉ với vẻ mặt phức tạp, lại nhìn lên Bành Viễn Chinh vẫn tỏ ra bình tĩnh thờ ơ, ngồi trên đài, trong mắt cô một làn ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Vi Minh Hỉ nói xong, thở hổn hển, ngồi quay đầu đi hướng khác.
Không khí trong phòng hội nghị trở nên hết sức nặng nề và căng thẳng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mọi người.
Bất chợt, trên đài chủ tịch vang lên một tiếng “tách” giòn tan, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bành Viễn Chinh đang ấn bật lửa, đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật dài.
-Cộp cộp!
Bành Viễn Chinh gõ gõ xuống mặt bàn, thản mhiên mỉm cười:
-Bí thư Hách, các vị, tôi muốn nói vài câu.
Bành Viễn Chinh nói xong, lại hút một hơi thuốc, sau đó dụi tắt điếu thuốc.
Hách Kiến Niên ậm ừ một tiếng khó nghe, ánh mắt như dao, chĩa thẳng vào người Vi Minh Hỉ, hận thấu xương. Nhưng Vi Minh Hỉ chỉ còn chưa tới nửa năm nữa sẽ về hưu, Hách Kiến Niên cũng không thể làm gì được.