Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 313: Hết sức căng thẳng
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Bên ngoài công trường thi công nhà máy sản xuất đồ điện kín người, ồn ào vô cùng. Bên này chủ yếu là công nhân thi công, người của tập đoàn Tín Kiệt, còn có người của thị trấn và quần chúng đến xem náo nhiệt. Còn bên kia thì người cũng rất đông, từ bên này vọng qua, cầm trong tay gậy gộc và cuốc xẻng, tụ tập ở sân phơi đối diện công trường. Ngoài ra còn có một số những chiếc xe ô tô con màu đen đắt tiền, toàn là thương hiệu nhập khẩu. Sang trọng nhất là một chiếc Mercedes Benz 560.
Loại xe sang trọng như thế này, ở thủ đô số lượng cũng không nhiều lắm.
Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy giật mình chính mà một chiếc máy xúc hoàn toàn mới đang đứng bên cạnh bức tường bị đẩy ngã, động cơ vẫn còn nổ vang.
Bành Viễn Chinh và Thi Bình xuống xe, thẳng đến công trường.
Quần chúng vây xem và công nhân thi công thấy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy đến thì khẩn trương tự động tách ra. Một số cán bộ thị trấn xúm lại, sắc mặt trầm xuống báo cáo tình hình tại hiện trường cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh đứng lên trên đống gạch, nhìn người của thôn Mộng Sơn đang đứng cách đó hơn một trăm mét. Rồi lại nhìn đám công nhân của bên mình đang tức giận và nhân viên xí nghiệp Tín Kiệt. Thấy đám người đối phương hùng hổ, ở giữa còn có mấy tên mặc trang phục cảnh sát nhân dân và mười mấy tên mặc trang phục bảo vệ, còn bên này thì đang vận sức chờ phát động, hình như là không có khống chế được cảm xúc, sắc mặt ngày càng khó coi.
Mà trên thực tế, nếu không phải Ngô Minh Quánh và Thi Bình luôn mãi khuyên can thì bọn họ đã sớm động thủ với người của thôn Mộng Sơn rồi. Bọn họ không chỉ đẩy ngã tường mà còn ngừng không cho thi công, lại còn đập hư một số công cụ thi công. Có mấy người công nhân bởi vì ngăn cản mà bị thương.
Thôn dân tụ tập gây rối, lại có cảnh sát mở đường và bảo hộ. Hành vi của thôn Mộng Sơn không chỉ điên cuồng và không kiêng nể mà còn ẩn sâu bối cảnh trong đó.
“Chẳng lẽ có chính quyền địa phương ủng hộ?” Bành Viễn Chinh chợt giật mình, rồi cảm thấy tức giận. Nếu có chính quyền can dự vào thì tính chất sẽ khác hẳn.
Sau này, Bành Viễn Chinh mới biết được thôn Mộng Sơn ở thị trấn Mộng Sơn và huyện Trung Cương địa vị rất quan trọng, mà người cầm lái thôn Mộng Sơn và là nhân vật số một tập đoàn Mộng Sơn Đồng Hồng Nghiệp gần như ở địa phương một tay che trời, quan hệ với các bộ môn rất chặt chẽ. Cái gọi là hô mưa gọi gió, không gì làm không được. Tối thiểu, người của đồn công an thị trấn Mộng Sơn, ông ta muốn điều động là điều động được ngay. Mà bên trong các xí nghiệp thuộc tập đoàn Mộng Sơn mấy trăm cảnh sát nhân dân về kinh tế cũng nghe lời ông ta.
Thôn Mộng Sơn là thôn nổi tiếng giàu có của thành phố Trạch Lâm và huyện Trung Cương, ở tỉnh tiếng tăm lừng lẫy. Bất kể là địa vị chính trị hay là kinh tế, Đồng Hồng Nghiệp ở huyện và thành phố Trạch Lâm lực ảnh hưởng đều không có người sánh bằng.
Trong quần chúng huyện Trung Cương có lưu truyền một câu chê cười, nói là Đồng Hồng Nghiệp lời nói so với Chủ tịch huyện còn có giá trị hơn. Đây có lẽ là một sự khoa trương, nhưng một số lãnh đạo thành phố Trạch Lâm, thậm chí là một số lãnh đạo tỉnh đều là khách quen của tập đoàn Mộng Sơn và Đồng gia. Đây là điều mà dân chúng địa phương có thể thấy được.
Hơn nữa, Đồng Hồng Nghiệp còn lái chiếc xe Limousine năm sáu trăm ngàn, ở trong một biệt thự nhỏ xa hoa được canh gác nghiêm khắc. Xuất nhập đều có tám tên vệ sĩ bên cạnh. Ở huyện Trung Cương giống như một Hoàng đế.
- Bí thư Bành, Phó Chủ tịch thị trấn Ngô còn ở bên kia. Bị bọn họ giam giữ.
Một cán bộ thị trấn lo lắng nói.
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Người của đồn công an có tới không?
Khi nói chuyện, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc cùng với Đồn trưởng công an Phó Thái Hà và một vài cảnh sát nhân dân chạy đến, từ xa đã hô to:
- Bí thư Bành.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Chử Lượng và Quý Kiến Quốc, trầm giọng nói:
- Phó bí thư Chử, lão Quý, hãy bảo đối phương đầu hàng, xem bọn họ đến tột cùng là muốn làm cái gì.
- Chị Thi, hướng Quận ủy và UBND quận báo cáo. Phó Thái Hà, hướng khu cục báo cáo, thỉnh cầu sự giúp đỡ.
Sau khi đến hiện trường, Bành Viễn Chinh biết tình huống rất nghiêm trọng, vượt qua dự tính của hắn. Chỉ bằng lực lượng thị trấn Vân Thủy để giải quyết thì không được. Có muốn đè cũng không đè được. Nhất định phải thông qua chính quyền Đảng ủy thượng cấp và cơ quan công an đến phối hợp xử lý.
Gió bắc gào thét, mây đen kéo tới, hình như là có dấu hiệu của tuyết.
Chử Lượng cầm trong tay cái loa, lớn tiếng nói to với đối phương. Nhưng đối phương lại hờ hững, chỉ khiến cho Chử Lượng nói khô cả miệng. Từ chiếc Mercedes 560 màu đen mới cáu bước xuống một chàng thanh niên mặc áo khoác đen, đeo kính râm. Người này là con trai thứ hai của Đồng Hồng Nghiệp Đồng Cương, nhân vật số hai của tập đoàn Mộng Sơn, là người nối nghiệp của Đồng Hồng Nghiệp.
Nghe nói y du học ở Mỹ ba năm, nhưng cho dù vậy cũng không thay đổi được bản tính nhà giàu mới nổi của y.
Đồng Cương đứng một bên khoát tay. Một người liền cầm lấy cái loa, la lớn:
- Thị trấn Vân Thủy bên kia, các người chiếm dụng đất nông nghiệp của chúng tôi một cách bất hợp pháp. Công trình này của các người đã chặn đường qua lại của thôn chúng tôi, tương lai sẽ còn gây ô nhiễm môi trường trong thôn. Nên chúng tôi phải kháng nghị.
- Mọi người phải đình công vô điều kiện. Nếu không, toàn bộ bốn ngàn nhân khẩu thôn chúng tôi tuyệt không bỏ qua. Một ngàn công nhân tập đoàn Mộng Sơn kiên quyết không đồng ý.
Người nọ vung tay lên, phía sau y mấy trăm người cùng nhau ồn ào:
- Không đáp ứng, kiên quyết không đáp ứng.
- Đập, đập mẹ nó đi.
- Phá đổ, toàn bộ phá đổ.
Xẻng và gậy gộc cùng nhau vung lên trời.
Thị trấn Vân Thủy bên này bất kể là công nhân thi công hay là cán bộ thị trấn hay là người của tập đoàn Tín Kiệt đều không kỉm nổi hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ đám thôn dân kháng nghị này chẳng khác gì một đám lưu manh.
Người nọ lại phất tay:
- Chúng tôi yêu cầu đàm phán với lãnh đạo thị trấn các người. Bảo Bí thư Bành của các người qua đây nói chuyện.
Chử Lượng phẫn nộ gào lên:
- Bậy bạ! Đây là địa bàn thôn Mộng Sơn của các người sao? Đây là địa bàn thị trấn Vân Thủy của chúng tôi. Tôi nói cho các người biết, mau khẩn trương thả Phó chủ tịch Ngô của chúng tôi ra. Nếu không thì các người đây là giam giữ phi pháp cán bộ chính phủ, vi phạm pháp luật nghiêm trọng.
- Các người phi pháp phá hư công trình thi công, tụ tập dân chúng gây rối là bị tội gì?
Chử Lượng vừa nói xong, người nọ đang định phản bác thì đột nhiên bị Đồng Cương đoạt lấy cái loa, cười lạnh lớn tiếng nói:
- Mẹ nó, giam giữ phi pháp? Phạm luật? Bố chính là pháp luật đây. Thách các người tiếp tục thi công đấy, các người xây dựng một lần, chúng tôi đều sẽ hủy đi một lần. Bố thật ra muốn nhìn xem ai dám chống lại. Ai dám? Đứng ra đi cho bố mày nhìn xem.
Đối phương kiêu ngạo, ngông cuồng khiến người ta phải nghẹn họng.
Chử Lượng đứng tại chỗ, tức giận đến sắc mặt tái mét. Cán bộ lãnh đạo mà gặp phải lưu manh thì có lúc cũng phải cứng họng. Đối phương có thể không quan tâm đến pháp luật, các điều khoản cấm kỵ. Ông ta cảm thấy bất lực khi không thể lãnh đạo một nhóm người tiến lên cùng đối phương ẩu đả.
Bành Viễn Chinh sắc mặt âm trầm, nhưng thần thái thì lại ung dung. Hắn hướng Lý Tân Hoa phất tay thản nhiên nói:
- Mặc kệ đối phương nói cái gì, mắng cái gì, làm cái gì, thì đều phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuống dưới.
- Tôi hiểu rồi, lãnh đạo.
Lý Tân Hoa khẩn trương gật đầu xác nhận, rồi cùng với Tiểu Lý của phòng Tuyên truyền khiêng máy quay phim chuyển sang chỗ khác, thay đổi góc độ quay.
Từ điểm này cho thấy, Lý Tân Hoa thật sự là khá hiểu biết về cá tính của Bành Viễn Chinh. Công tác bên cạnh hắn lâu ngày, đối với phong cách lãnh đạo ít nhiều cũng ngẫm ra. Cho nên, khi từ thị trấn chạy đến đây, Lý Tân Hoa đã cho người mang theo dụng cụ tuyên truyền, chuẩn bị lấy chứng cứ.
Lúc này, đường quốc lộ từ thị trấn Vân Thủy đến thành phố nhanh như chớp đã xuất hiện một đoàn xe thật dài. Đi đầu chính là chiếc xe việt dã Châu Mỹ do Hoàng Đại Long điều khiển. Phía sau là xe tải, xe bus và xe Naveco. Đoàn xe uốn lượn kéo dài mấy trăm thước, ít nhất có hai mươi chiếc xe.
Chiếc xe Châu Mỹ đậu ở ven đường. Một người đàn ông to cao nhảy xuống xe, cầm lấy cái loa, hô lớn:
- Bước xuống xe mau. Xuống xe tập hợp lại.
Đoàn xe dừng lại. Cửa xe mở ra. Một đám công nhân tập đoàn Tín Kiệt nhảy xuống, cầm trong tay gậy gộc, ống nước bằng nhựa, có cả nam lẫn nữ. Đa phần là nam công nhân. Gã đàn ông kia lại gào to vài tiếng, đám người nhanh chóng tập hợp lại, ít nhất cũng mấy trăm người.
Cũng không biết Hoàng Đại Long từ nơi nào có được nhiều ống nước như vậy. Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn, khóe miệng run run.
Hoàng Đại Long mở cửa bước xuống xe, liếc mắt nhìn cấp dưới của mình, rồi cầm lấy cái loa hô to:
- Các anh em xí nghiệp Tín Kiệt, có người đến phá phách công trường của chúng ta, chúng ta có để yên không?
- Không để yên!
Đám người lại hò hét long trời.
- Sợ con mẹ nó! Muốn đánh à? Thì đánh. Tất cả đều tại chỗ đợi lệnh, nghe khẩu hiệu của tôi. Hôm nay ai dám co vòi, khiến tôi mất mặt thì liền khẩn trương cút mau cho tôi. Tập đoàn Tín Kiệt không thu nhận cái loại ẻo lả như vậy.
- Đánh chết mẹ nó đi.
Hoàng Đại Long tiếng kêu gọi còn lớn hơn bên thôn Mộng Sơn. Mà nhân số bên này cũng nhiều hơn, khí thế tăng mạnh hơn. Thấy bên này nhiều người như vậy nên bên kia cũng có chút rối loạn.
Đồng Cương cười lạnh, quay đầu chỉ bảo người, khiến cấp dưới khẩn trương trở về bảo người đến thêm. Tập đoàn Mộng Sơn gần vạn công nhân, ai sợ ai chứ?
Tập đoàn Tín Kiệt và Hoàng gia hiển nhiên là không ngồi không. Hoàng Đại Long khi biết được tin tức thì liền tổ chức mấy trăm công nhân chạy đến ứng cứu, đủ để thuyết minh hết thảy. Tập đoàn Tín Kiệt có mấy chục công ty con và nhà xưởng, rút ra hơn một ngàn người là không có vấn đề.
Hoàng Đại Long vội vàng chạy tới, lại bị Bành Viễn Chinh ngăn lại:
- Hoàng Đại Long, anh đến đây làm gì? Cấp cho tôi thêm phiền phức sao? Anh mang nhiều người đến đây, lại còn có vũ khí. Đây là muốn ẩu đả à? Anh thấy nơi này của tôi còn chưa đủ loạn sao?
- Mau dẹp hết phiền phức cho tôi.
Bành Viễn Chinh hung hăng bóp nát tàn thuốc trên tay, quăng xuống đất, phất tay nói:
- Kiên quyết không được làm gì.