Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 98: Cho dù tóc bạc da mồi cũng đừng nên coi thường người trẻ tuổi
Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
Shared by: MTQ -
Bành Viễn Chinh, Tạ Tiểu Dung và Thẩm An Quốc ba người cùng ngày đã đến ở tại nhà khách Tân An, hợp thành một bộ máy sáng tác. Căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy và lãnh đạo Thành ủy, bắt đầu sáng tác bài văn bình luận về việc quán triệt, học tập tinh thần bài nói chuyện của đại nhân vật. Giờ phút này, khoảng cách đến tết âm lịch 1992 còn không có mấy ngày. Tỉnh ủy và Thành ủy yêu cầu trước tết âm lịch phải hoàn thành hai bản. Cho nên thời gian vẫn là khá gấp.
Nhà khách Tân An.
Bành Viễn Chinh ở tại phòng 201, Tạ Tiểu Dung ở phòng 202 và Thẩm An Quốc ở phòng 203. Ba người ở cùng một chỗ thương lượng một chút, quyết định căn cứ vào ý tứ của lãnh đạo, định ra ba điểm quan trọng. Sau đó phân công nhau viết.
Nói về phong cách hành văn, kỳ thật thì Tạ Tiểu Dung và Thẩm An Quốc cũng rất lão luyện. Chỉ có điều, Bành Viễn Chinh là người tái sinh, chiếm cứ ưu thế tin tức. Ở một số quan điểm trung tâm, đưa ra được những dự cảm đúng mực về vận mệnh chính trị của cả nước, khiến cho Tạ Tiểu Dung và Thẩm An Quốc mở rộng tầm mắt.
Vốn Tạ Tiểu Dung và Thẩm An Quốc không để Bành Viễn Chinh vào mắt. Cho rằng một người vừa mới tốt nghiệp đại học, khả năng viết tài liệu làm sao mà bằng bọn họ nhiều năm làm việc tại cơ quan. Nhưng sự thật đã chứng minh khiến cho hai người tâm phục khẩu phục.
Ngày 28 tháng 1, bài luận văn thứ nhất trải qua sự xét duyệt của lãnh đạo Thành ủy và Tỉnh ủy đã được xuất bản với tiêu đề “Cải cách mở ra, một nước lớn tất quật khởi từ một con đường nhỏ”. Cơ quan ngôn luận của tỉnh ủy là Nhật báo Giang Bắc, và cơ quan ngôn luận của thành phố Tân An là Nhật báo Tân An đã đồng bộ phát hành, mở màn cho việc tuyên truyền tinh thần chỉ thị của bài nói chuyện trong chuyến nam tuần của đại nhân vật.
Bài phát biểu đã nhận được sự hưởng ứng rất lớn trong cả nước. Không bao lâu sau, trung ương và các báo chí trong cả nước đã lấy bài nói chuyện của đại nhân vật làm trung tâm, để phát biểu ngôn luận của mình. Báo Thanh niên Hoa Hạ đã phát hành bài báo “Ngọn gió mới đã đến”, trông rất sống động, truyền bá những hoạt động lớn nhỏ của đại nhân vật trong chuyến thị sát phía nam. Cho đến tận bây giờ, trạng thái dư luận đã xảy ra biến hóa. Cải cách mở cửa vốn ban đầu tạo nên sự tức giận nơi dư luận thì nay rất nhanh đã chuyển đổi tình thế, trở nên tốt đẹp.
Mà Bành Viễn Chinh cũng vì thế mà trở thành nhân vật trong sách giáo khoa về lịch sử năm đó của Trung Quốc. Hễ là học tập và truyền bá tin tức thì tất cả các sinh viên ngành báo chí, thông tin đều nhớ đến cái tên này.
Ngày 31 tháng 01, hội nghị thường vụ Tân An đã ra quyết định quan trọng, ghi công lao hạng nhất cho Bành Viễn Chinh, sau đó là Tạ Tiểu Dung và Thẩm An Quốc. Buổi chiều cùng ngày, Ban tuyên giáo Thành ủy Tân An đã hạ công văn, chính thức bổ nhiệm Bành Viễn Chinh làm Trưởng phòng phòng Tin tức Ban tuyên giáo thành ủy. Văn phòng Thành ủy đặc biệt bổ nhiệm Bành Viễn Chinh làm Phó chủ nhiệm ban Tin tức của thành phố Tân An.
Đến lúc này, tuyên bố cạnh tranh vị trí cán bộ lần đầu tiên của thành phố Tân An đã chấm dứt. Và Bành Viễn Chinh đã trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng trẻ tuổi nhất của Thành ủy Tân An. Đồng thời cũng là cây bút nổi tiếng trong giới tuyên truyền của tỉnh, thành phố.
Vừa là Trưởng phòng Tin tức Ban tuyên giáo kiêm Chủ nhiệm ban Tin tức văn phòng Thành ủy, điều này có nghĩa từ nay về sau, ở thành phố Tân An, hễ đề cập đến việc quản lý tuyên truyền và tin tức của thành phố Tân An thì trên cơ bản đều có sự chủ đạo và tham gia của Bành Viễn Chinh.
Ngày 3 tháng 2 là giao thừa. Ngày 2 tháng 2, buổi trưa, Bành Viễn Chinh thu dọn một ít đồ đạc, chuẩn bị đến thủ đô đoàn tụ với gia đình trong ngày tết âm lịch.
Ngày tết nên vé xe tàu rất khó mua. Phùng Bá Lâm đã phái một xe chuyên dụng của mình đến thành phố Tân An đón Bành Viễn Chinh. Khi Bành Viễn Chinh đứng ở cổng nhà máy cơ giới, vừa lúc nhìn thấy vợ chồng Tào Đại Bằng và con gái đi chợ tết về.
Lưu Phương, mẹ của Tào Dĩnh, từ xa đã nhìn thấy Bành Viễn Chinh, liền kéo cánh tay con gái. Nhưng Tào Dĩnh sắc mặt ảm đạm, giằng khỏi tay của mẹ, cầm theo đồ đạc đi chậm vào. Nhìn thấy Tào Dĩnh, Bành Viễn Chinh muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng thấy Tào Dĩnh không thèm để ý thì không khỏi thầm than một tiếng.
Tới bây giờ, hai người khó mà gặp lại. Mà khi gặp thì cũng chẳng còn gì để nói với nhau.
Vợ chồng Lưu Phương sắc mặt trở nên rất khó xem.
Thời gian gần đây, Bành Viễn Chinh tiếng lành đồn xa, trở thành thanh niên tuấn kiệt được mọi người hâm mộ. Một ngôi sao mới trong quan trường. Mà sau lưng còn chưa ai biết cất giấu một thân thế kinh người. Vì thế, vợ chồng Tào Đại Bằng hối hận không ngừng. Bọn họ quá thiển cận, khiến con gái bỏ lỡ một đối tượng hết sức lý tưởng. Thế cho nên con gái suốt ngày buồn bực, không vui, khó mà lộ ra vẻ tươi cười.
Hai vợ chồng cúi đầu bước tới.
Bành Viễn Chinh ánh mắt thản nhiên đảo qua hai người. Cho đến bây giờ, những chuyện không vui giữa hắn và Tào gia đã sớm trở thành quá khứ.
Một chiếc xe quân dụng chạy như bay đến. Bành Viễn Chinh mở cửa xe, chiếc xe lại chạy như bay đi.
Tào Đại Bằng quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh leo lên xe rời khỏi, ánh mắt chất chứa sự phức tạp. Giờ phút này, ông ta đột nhiên nhớ đến một câu tục ngữ phía nam “Cho dù tóc bạc da mồi cũng đừng nên coi thường người trẻ tuổi”.
- Ai….!
Tào Đại Bằng thở dài, rồi chậm rãi bước vào trong khu tập thể.
Về đến nhà, Lưu Phương ném hết đồ đạc trong tay xuống, bắt đầu phát hỏa với Tào Đại Bằng:
- Tất cả cũng tại ông. Lúc trước lúc nào cũng gào to môn đăng hộ đối. Kết quả như thế nào? Người ta hiện nay thăng quan tiến chức rất nhanh, khiến cho con gái chúng ta bỏ lỡ một cuộc hôn nhân rất tốt.
- Lúc trước Mạnh Lâm cũng là một nhân viên giỏi, là hàng xóm tốt, ông vì sao nhất định không nể mặt, dám cho người ta nghỉ việc? Được rồi, thất nghiệp thì thất nghiệp, nhưng người ta dễ dàng xin được ở cục Văn hóa, hung hăng cho ông một bạt tai. Chuyện chung thân đại sự của Tiểu Dĩnh đã bị ông phá hỏng. Ông nên chịu trách nhiệm với con gái của mình.
Lưu phương than thở một hồi. Người đàn bà này quả thật không biết phân biệt phải trái. Ngay từ đầu, bà ta mới là người coi trọng môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ lại oán hận Tào Đại Bằng. Đương nhiên, Tào Đại Bằng tuy biểu hiện không kịch liệt như Lưu Phương nhưng trong lòng cũng nhất trí.
Tào Đại Bằng sắc mặt âm trầm, ngồi trên sofa hút thuốc.
Thấy Lưu Phương cứ lải nhải mãi, ông không kìm nổi đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói:
- Bà câm miệng đi. Ngay từ đầu không phải là bà không đồng ý sao?
- Bà ồn ào cái gì? Tôi không tin, không có Bành Viễn Chinh, con gái của Tào Đại Bằng không thể tìm được đối tượng tốt.
Hai vợ chồng trong phòng khách ầm ĩ, cửa phòng ngủ Tào Dĩnh nhanh chóng mở ra. Tào Dĩnh gương mặt đầy lệ, đứng ở cửa, khan giọng hô to:
- Ba mẹ rốt cuộc có để cho con yên không? Ba mẹ muốn làm cái gì? Có còn muốn cho con sống nữa không?
Tào Dĩnh liền đóng cửa lại cái rầm. Bên trong truyền ra tiếng khóc của cô.
Lưu Phương đau lòng đến gõ cửa:
- Tiểu Dĩnh à, con ngoan của mẹ. Mẹ không nói nữa đâu, không nói nữa. Đều là ba con sai rồi. Tiểu Dĩnh, con mở cửa ra đi.
Tào Đại Bằng thì tâm phiền ý loạn, rút ra một điếu thuốc đến bên ban công.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Trên đường đến thủ đô, Bành Viễn Chinh ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên nói vài câu với lái xe. Kỳ thật thì lái xe cũng không rõ lắm Bành Viễn Chinh là ai, nhưng nếu là mệnh lệnh của tham mưu trưởng Phùng Bá Lâm sai đi đón thì hẳn là lai lịch không nhỏ.
Lẽ ra lái xe này cũng là một người hay nói, nhưng do Bành Viễn Chinh phía sau đại đa số thời gian đều duy trì trầm mặc, nên y chẳng có cách nào khơi mào câu chuyện, chỉ có thể duy trì im lặng cùng.
Lái xe chạy rất nhanh. Xem ra với tốc độ này, đến khuya là có thể về đến thủ đô.
Bởi vì lễ mừng năm mới, nên các tiệm cơm bên đường đều đóng cửa. Cho đến chạng vạng, thật vất vả lắm mới tìm được một quán mỳ. Hai người ăn một tô mỳ sợi nóng, cùng với thịt bò chấm tương, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Vào lúc 8h, Bành Viễn Chinh đang buồn ngủ thì bị lái xe đánh thức:
- Trưởng phòng Bành, phía trước có chặn đường, xem ra chúng ta phải đi đường vòng.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, dụi dụi mắt, hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ ảo, phía trước là một hàng xe dài. Phần đông các lái xe đều đậu xe ven đường, người thì nôn nóng, người thì yên lặng chờ đợi.
- Có chuyện gì vậy?
Bành Viễn Chinh hỏi.
- Hẳn là phía trước có người chặn đường. Nghe nói là có hai ba trăm nhân viên thất nghiệp của một nhà máy biểu tình, ngồi ở giữa đường, không cho xe qua lại.
Lái xe nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh im lặng, rồi mở cửa bước ra ngoài. Hắn dọc theo ven đường bước về phía trước khoảng 200m, thì phát hiện quả nhiên có một đám người kê ghế ngồi ở chính giữa đường, trên đường còn giăng một biểu ngữ. Dưới ngọn đèn đường mờ ảo, có thể nhìn thấy trên đó viết:”Chúng tôi muốn có cơm ăn, chúng tôi muốn có tiền lương”. Phía sau cùng còn chấm vài cái dấu chấm than thật to.
Hơn một trăm chiếc xe đang vội vã trở về quê mừng năm mới không thể động đậy được. Ven đường có một số lái xe chửi rủa khiến cho những người công nhân đang biểu tình phải phẫn nộ. Mười mấy thanh niên cao lớn, thô kệch hùng hổ quơ cây gậy tiến lên phía trước khiến lái xe sợ hãi hét lên một tiếng, vắt chân lên cổ bỏ chạy vào vùng đất hoang ven đường.
Bành Viễn Chinh đứng ở ven đường nói chuyện với một vài lái xe, mới biết được nhóm người này là những công nhân thất nghiệp của một nhà máy dệt quốc hữu. Nghe nói là nhà máy đó đã sa thải bảy mươi công nhân để thành lập một công ty cổ phần. Mấy trăm công nhân này bởi vì tuổi lớn, khó có thể tìm được một công việc mới, hơn nữa lại không có một khoảng tiền bồi thường nào nên làm loạn cả lên.
Doanh nghiệp nhà nước phá sản là việc thịnh hành. Cái gọi là giảm quân số, cái gọi là cơ chế sống động, vàng thau lẫn lộn. Doanh nghiệp nhà nước cải cách khiến cho tài sản nhà nước bị xói mòn, khiến cho một số lượng lớn công nhân trở thành vật hi sinh.
Bành Viễn Chinh cảm thán vài tiếng, rồi trở về xe của mình.