- Chúng ta đi trung ương địa đàn.
Khí tức Lão Tổ Viêm Gia đã không còn ổn định, mang theo một tia hy vọng cuối cùng, xuất phát hướng về phía ngọn trung ương đại sơn.
Ngọn đại sợn này, hoàn toàn trơ trụi. Giữa một thế giờ dưới lòng đất sinh cơ bừng bừng như thế kia, quả thực là vô cùng trái ngược. Toàn bộ ngọn núi đều là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có đất đá màu đỏ sậm, cực nóng. Giống như là một tấm bia mộ cực lớn được dựng lên giữa trung ương thế giới dưới lòng đất này. Linh Yêu thủ hộ tòa đế cung này phi thường cường hãn. Cùng Lão Tổ Viêm Gia lâm vào chiến đấu giằng co đến cực điểm. Cuối cùng, sau ba trăm hiệp, bị Lão Tổ Viêm Gia đặt bẫy, lộ ra sơ hở, bị lão chậm rãi chiếm cứ thế thượng phong. Sau sáu trăm hiệp, cuối cùng Lão Tổ Viêm Gia cũng có thể giết chết được Linh Yêu thủ hộ địa đàn, thành công khởi động cung điện ở bên trong đỉnh núi.
Hỏa Đức Cung!
Trên tấm hoành phi treo nơi cửa điện, có ba chữ to, màu vàng kim, vô cùng cổ lão.
Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, Lão Tổ Viêm Gia bước vào bên trong cung điện.
- Ah! Đáng hận! Thổ Hành Thần Sưu, lão phu thề chỉ cần lão phu còn thở, gặp phải người Thần Thâu Môn nào sẽ giết người đó! Lão phu thề sẽ tru diệt mười tám đời hậu nhân của ngươi!
Lão Tổ Viêm Gia đứng trước một hàng chữ, tức giận đến nỗi mắt long sòng sọc, phát ra tiếng gầm phẫn hận đến cực điểm. Mọi người cũng cắn răng, đi vào bên trong, mang theo tâm tình không cam lòng đến cực điểm, tiến hành tìm kiếm.
Quả thật là trống trơn, không sót lại một kiện bảo bối nào.
Sở Vân rất ngạc nhiên, đến tột cùng là cái gì mới có thể khiến Lão Tổ Viêm Gia thất thố như thế. Đi đến trước xem xét, chỉ trên trên bức tường viết:
- Ai, tuy bảo vật nhiều, nhưng cũng không phải là do ta muốn lấy đâu!
- Thổ Hành Thần Sưu thực sự là quá đáng rồi, đây là chủ tâm muốn chọc giận người mà...
Sở Vân chép chép miệng, chậc lưỡi, nhìn về mấy người Viêm Gia, ánh mắt mang theo một tia đồng tình.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comViêm Gia vì tìm kiếm Hỏa Đức Cung, đã tổn hao không biết bao nhiêu nhân lực vật lực. Kết quả lại là dã tràng xe cát biển Đông. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Chuyện như thế này sao bọn hắn có thể chịu đựng được. Khó trách lại có người tức giận đến mức thổ huyết, ngay cả Lão Tổ Viêm Gia lão luyện như vậy, là nhân vật sóng to gió lớn như thế nào đều đã trải quả, cũng tức giận đến toàn thân run rẩy, mất hết hình tượng.
- Thổ Hành Thần Sưu, ta nguyền rủa ngươi hồn phi phách tán!
Có người cắn răng thống hận.
- Ngươi là một tên lừa gạt! Một tên khốn nạn, lừa gạt người khác! Ngươi đã nói lưu lại cho người đến sau một hai kiện bảo vật mà?
Có người rưng rưng, lẩm bẩm mấy lời mà Thổ Hành Thần Sưu bên trong Vương điện.
- Gia gia, bảo tàng tổ tiên để lại đều đã bị cướp hết rồi. Chúng ta không tìm được yêu thực khí vận, bây giờ nên làm gì? Gốc yêu vật của gia tộc đã không trụ được bao lâu nữa rồi!
Ngữ khí Thiếu Chủ Viêm Gia trầm trọng, loại kết quả này đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hoang mang, lo sợ, trong nội tâm vô cùng bối rối. Lão Tổ Viêm Gia cố gắng bình phục tâm tình, lạnh lùng quét mắt nhìn Sở Vân, trầm giọng nói:
- Thượng cổ ngũ tộc, sở dĩ trường tồn đến nay, chính là bởi vì mỗi nhà đều có được một yêu vật khí vận, trấn áp số mệnh. Không thể không có yêu thực khí vận, nếu quá bất đắc dĩ, chúng ta đành phải dùng Sở Vân đổi lấy Long Nguyện Thụ trong tay Thư Thiên Hào!
Sở Vân trong nội tâm giật thót một phát, lúc này mới biết được lý do chính thức vì sao Lão Tổ Viêm Gia không giết mình.
- Hừ! Long Nguyện Thụ là một gốc phế vật nhất trong yêu vật khí vận. Một điểm công dụng căn bản cũng không có, tu vi cũng chỉ có thể tự nhiên đề thăng!
Thiếu Chủ Viêm Gia tức giận hừ lạnh một tiếng, hung hăng nhìn về phía Sở Vân giống như là muốn róc xương lóc thịt hắn vài lần.
Nội tâm Sở Vân trùng xuống. Đối phương không biết, kỳ thực Long Nguyện Thụ hắn đang nắm ở trong tay. Nếu bị áp giải đến Viêm Gia Đảo, bị bọn hắn cưỡng ép chặt đứt mối liên hệ linh quang giữa bản thân cùng yêu vật. Phát hiện ra Long Nguyện Thụ, bản thân mình sẽ không còn bao nhiêu giá trị lợi dụng.
- Đi thôi! Trước tiên cứ quay trở lại Viêm Gia Đảo. Các ngươi lưu lại, đóng ở nơi này.
Tiếp viện của Viêm Gia sẽ đến sau vài ngày nữa.
Lão Tổ Viêm Gia thở dài, sau đó chuẩn bị ly khai.
- Đáng hận!
Có người chửi đổng một tiếng, hung hăng đá lên mặt một cây trụ đồng.
Xoảng!!!
Đột nhiên, mặt đất chợt hõm sâu xuống, lộ ra lối vào một địa đạo?
Chuyện gì thế này?
Người nọ vẫn còn đang mơ màng. Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức tiến lên vài bước, sau khi xem xét, phát hiện bề mặt trụ đồng có một chỗ lõm vào.
- Không thể tưởng tượng được, không ngờ nơi này lại ẩn tàng cơ quan! Ngươi làm tốt lắm, trở về gia tộc sẽ có thưởng lớn!
Hai mắt Thiếu Chủ Viêm Gia bỗng nhiên tỏa ra hào quang.
- Tạ ơn thiếu chủ!
Người nọ mừng rỡ như điên. Đám người xung quanh nhìn về phía hắn, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Tùy tiện một cước, lại có thể đá trúng một cái cơ quan ẩn tầng.
Vận cứt chó này này thực sự là tốt đến dọa người.
- Đạo cơ quan này ẩn giấu kỹ như thế, nói không chừng Thổ Hành Thần Sưu đã bỏ sót nơi này. Chúng ta mau xuống dưới!
Trong mắt Lão Tổ Viêm Gia tinh quang bùng lên, đám người Viêm gia lập tức bắt đầu hưng phấn trở lại. Vừa mới tiến vào, Sở Vân đã cảm thấy sóng nhiệt phả vào mặt mình, khiến cho hắn cảm thấy một hồi khô rát. Địa đạo thần bí cũng không u tối, mà tản ra ánh lửa mông lung. Càng tiến sâu xuống phía dưới, ánh lửa lại càng tỏa sáng. Một khắc sau, Lão Tổ Viêm Gia bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt vô cùng âm trầm.
- Con mẹ nó, tên khốn Thổ Hành Thần Sưu cũng đã từng đi qua nơi này!
Có người mắng to một tiếng.
Trên vách động có khắc một hàng chữ.
- Nơi này kỳ lạ, phía trước cực kỳ nguy hiểm. Người đến sau, đừng nên tiến đến. Đây là khuyến cáo mà Thổ Hành Thần Sưu ta lưu lại cho các ngươi!
- Khuyến cáo cái rắm!
- Chắc chắn là muốn hí lộng chúng ta đây mà.
- Tung tin đồn nhảm, tên Thổ Hành Thần Sưu thực sự là khốn kiếp quá lắm rồi!
Sau khi mọi người nhìn thấy hàng chữ này, đều nhao nhao mắng to. Nhưng Sở Vân lại nhíu mày, hắn cảm thấy ngữ khí trong câu này có chút không đúng. Nếu như là sự thực, ngay cả Thổ Hành Thần Sưu cũng cảm thấy kiêng kị, thì phía trước sẽ nguy hiểm đến cỡ nào?
- Tiếp tục tiến nên.
Lão Tổ Viêm Gia khẽ cắn môi, sau đó lập tức khởi hành. Không đến bước đường cùng, lão sẽ vĩnh viễn không cam lòng. Lại nửa khắc đồng hồ trôi qua, sau khi đi qua một cái ngã rẽ, trước mặt mọi người chợt biến thành sáng ngời.