Mụ gác cổng nì nèo đòi vài xu, và một tay bợm hàng xóm say rượu (hơi thừa từ) toan chặn gã lại. chỉ khi đã yên vị ở nhà mình, người ta mới có thể ngừng lại để nhìn về phía sau. Cả đêm đó, Hector không chợp mắt. Sau sáu tháng dưỡng bệnh, gã phải có đú dũng khí để bắt dầu lại một cuộc đời bình thường. Đó là từ mà vị bác sĩ rám nắng đã dùng: “Cuộc đời bình thường, ông bạn ạ, sẽ làm lại một cuộc dời bình thường.” ít nhất cũng phải thử cự tử một lẩn dể được một vị bác sĩ gọi là “ông bạn”. Cuộc đời bình thường, cuộc đời không có SƯU tầm SƯU tập gì hết. Lần này, gã dã dược chữa khỏi. Gã thực sự không biết nói như thế nào, từ chính xác giây phút nào, nhưng trong thời gian nằm viện điểu dưỡng này, gã đã rửa sạch được quá khứ. Gã có cảm tưởng rằng vài phần tế bào của một người nào khác đã nhảy dù vào người gâ.
Anh trai gọi để hỏi xem gã tính làm gì. Anh đã cho gã hưởng một kỳ nghỉ phép dài, nhưng giờ đây, khi gã đã come back, gã phải nói cho anh biết khi nào chì quay trở lại làm việc. Anh không dám thú nhận với gã rầng lý do thật sự của sự thúc ép này là vì anh nhớ gã! Vắng gã, công ty lại mang cái vẻ công nghiệp đẩy tàn nhẫn. Hector xin nghỉ thêm một tuần bởi mộc iý do lạ đời: gã vẫn chứa có vẻ gì của một người vừa đi Mỹ vê. Mà có cái vẻ dúng với việc mình làm thời gian vừa qua, trong thời buổi này, mới là việc hàng dấu. Vả lại những người đã từng đi Mỹ nói là States, và càng ở lại lầu, họ càng kéo dài chữ a để đánh dẩu sự thân mật nào đó, mà chúng tôi, chính chúng tôi, chẳng thế nào hiểu được... Sự thân mật ấy cần được diễn giải như một bẳng chứng. Vậy là gã cẩn một tuSn để học mọi thứ vô' nước Mỹ. Một tuần dể trở lại với công việc, lành hẳn bệnh và với chứng cứ không thể chối cãi chôn vùi sáu tháng dưỡng bệnh chẳng mấy vinh quang.
Đến chư viện Franois-Mitterrand, gả hỏi khu Nước Mỹ để rối cuối cùng bước vào phòng Địa lý. Hector có cái thú lướt ngón tay dọc cheo gáy những cuốn sách, gã nhớ lại một bộ SƯU tập cũ mà lòng không mảy may rung động. Làm sao gã có thể ngớ ngẩn đến thế? Gã ngập ngừng muốn làm vài cái hít đất, ngay cả trên nền sàn mểm, cốt để ngay lập cức chế hiện chút hãnh diện. Cuối cùng, gã cũng chạm mặt cuỗn Atlas nườc Mỹ. Gã vươn tay ra, và cánh tay gã va chạm với một cánh tay khác; và cẩn phải lần ngược lên cánh tay khác này mới nhận ra rằng nó thuộc về một vật niẫu của giống người gốc nữ. Gã vừa bước vào cuộc cạnh tranh với một cô gái vì cùng một cuốn sách. Vì lịch sự, nàng là người lên tiếng xin lỗi trước. Là người ga lăng, gã nhường nàng cuốn sách. Sự kết hợp giữa thái dộ lịch sự và tính ga lăng rốt cuộc dưa đến quyết định sau: đôi ta cùng chia sẻ cuốn sách, đôi ta sẽ ngồi cùng nhau và đôi ta sẽ cố không quá lanh chanh mà lật trang. Trên đường đi đến ghế phô tơi, và không hể chủ định, Hector nhớ lại một câu châm ngôn Croatia đại ý là người ta thường gặp bạn đời của mình trước trang sách.
Trước tiên, ở đây có một cuốn sách.
“Hẳn là anh đang quan tâm đến nước Mỹ, nàng hỏi?
- Vâng, côi vừa từ đó vé'.
- Ôi, thế ư, anh đã đến Staaaaaaaaates ?
- Vâng, và tôi có cảm tưởng rằng cô cũng vậy.”
Chúng ca đang chìm đắm trong những điểm chung và những sự trùng hợp. Và để củng cố cho sự trùng hợp mầu nhiệm này, mỗi người đểu pha thêm đôi câu bình luận, trong khi vẫn đánh mắt vào cuốn Atlas. Vâng, dúng thế, Boston, nơi dó tuyệt lắm, đúng là dô thị đẹp với 8.322.765 dân. Còn Kansas ư, cái đường kinh tuyến Bluewich vắt qua như vậy thật là dở hơi. Tóm lại, người ta phô phang những lời bịa đặt chu du khắp thế giới. Và nếu một trong hai người thực sự đã cừng đến Mỹ, ắt hẳn chế là đủ lật cấy sự dối trá của người kiaỀ Khi cả hai ngiíời cùng nói dối vẻ một chuyộn, chẳng mấy khi bị lộ mặt dâu. Chính lúc ấy Hector lại mắc sai lầm chết ngứời khi hỏi cô gái cùng xem Atlas với mình rằng tại sao nàng lại mê nước Mỹ đến vậy. Nàng giải thích với gã rằng nàng là nhà xã hội học. Đó là từ gây bối rối với gã đến nỗi gã thần người ra một lúc mới hiểu ra nàng vừa hỏi lại gã câu đó. Đôi họ như thể đang giao bóng qua lại. Gã đang thua, gã chẳng biết nói gì; và như lẽ thường, khi người ta không biết nói gì, người ta nói sự thật.
“Tôi muốn làm người khác tin ràng tôi dã dến
dó.”
Gã nghĩ nàng SC coi gã là một thẳng điên, nhưng điểu nàng thực sự cho là điên rổ, ấy chính là sự trùng hợp. Chính nàng cũng muốn làm người khác tin điểu đó! Hào hứng trong lòng, Hector hỏi tên của cô gái, và xong, gã dang mặt đối mặt với mộc nàng Brigitte. Và hoàn toàn khác thường, gã cấn phải biết tên nàng để, rốt cuộc, thấy nàng đẹp. Gã không bao giờ nhìn lcỹ người lạ, và tên của một cô gái đã crấn an gã.
Trước khi hoàn toàn làm gã hốt hoảng.
Brigitte, thật dẩy hứa hẹn; có chút lạ lùng, nhưng tại sao không? Người ta, bất hạnh thay, không bao giò được lựa chọn tên của người mình gặp. Đó là tip phụ nữ khiến bạn muốn uống tràễ Đêm đẩu tiên ấy, nàng nghĩ vế Hector. Họ đã hứa ngày hôm sau sẽ gặp lại nhau. Brigitte không có thói quen gặp gỡ với người trên phố, trong thư viện càng ít, và người cùng có ý định trước một cuốn sách còn hiếm hơn nữa. Cô ngủ có thể nói là chập chờn, và số lấn tỉnh giấc trong đêm hẳn nhiểu hơn tất cả những sự kiện trong dời gộp lại. Chúng ta chứa biết rõ những người tên Brigitte chì như thế nào. Chắc chắn, cô không bất hạnh, bố mẹ cô là những cán bộ về hưu đầy trọng vọng, các anh chị em của cô cũng là những anh chị em đáng mến. Và cô đặc biệt lại có đôi bắp chân đẹp cuyệt vời.
* * *
Chúng ta vẫn cứ phải biết một điếu. Giống như truyện cổ tích, một điổu huyển bí đang vây quanh Brigitte. Hổi nhỏ, cô nằm ngủ trên cỏ, bãi cỏ dã khô từ lâu. Cô bé mơ mộng, và dôi mắt của cô bé muốn duổi cheo ngọn gió, và tương lai, và những hổi ức cũ. Ngày hôm đó, những ý nghĩ của cô êm dịu như thể những lúc tỉnlì giấc và những cơn buồn ngủ thay nhau tiếp nối. Mộc con bướm đã tin cưởng chọn chỗ đậu trên mũi cô bc, và từ cự li rất gin, Brigitte đã chiêm ngưỡng vẻ đẹp tráng lệ của những chuyển động cánh bướm. Nó đậu lại rất lâu trên mũi cô bé, lâu và ngoan. Brigitte đã nhìn thế giới phía sau con bướm, và đôi cánh gần như trong veo của nó cạo nên một lãng kính chẩn tiên. Khi nó bay đi, Brigitte còn dõi cheo đến khi nó mất dạng. Cô bé còn bối rối mãi về sau bởi cái giây phút ấy, khi em nhìn thế giới qua màng lọc là cánh bướm. Em sợ rằng sau đó, mọi thứ chẳng bao giờ còn đẹp được như thế. Tuy nhiên, em đã rúc ra từ giây phút diệu kỳ ẩy một niểm tin kỳ lạ. Đó là sự chắc chấn rằng em sở hữu một khả năng hiếm có; ở em vừa phát triển mộc năng lực độc nhất vô nhị mà một ngày nào đó sẽ được hé lộ.
* * *
Ngày hôm sau, họ đểu hết sức dỗ thương trong buổi hẹn. Nói chuyện là việc dành cho cánh đàn ông, và đàn ông ở đây là Hector. VI nàng đã đề' cập đến vấn để xã hội học, gã hỏi: nhưng tại sao lại là xã hội bọcì Nàng muốn mím cười, nhưng vì không hoàn toàn thoải mái (chắc cũng cần đến hai mươi sáu ngày đổ xả hơi), nàng giải thích rằng nàng đang nghiên cứu, trong khuôn khô’ để tài luận án tiến sĩ của minh, nỗi cô dơn giữa đám đông đô thị. Hector nhắc lại, với vẻ hiếu kỳ có chút cường điệu, nỗi cô đơn giữa dám đông đô thị. Đứng vậy, là trải qua sáu tháng ở Paris mà không hể có bất kỳ một mối quan hệ xã hội nào. Vậy là, nàng đã nói với gia đình và một vài người bạn của mình rằng nàng đã tới Mỹ. Phía bên kia đại dương, họ không thể có cơ hội quấy quả nàng nữa.
“Tôi đă không nói gì từ sáu tháng nay. Đó cũng là lý do tại sao tôi lại ăn nói lúng búng như thẻ ngày hôm qua, nàng phân trấn.
- À, ra chế,” Hector đáp.
Sau câu dáp gọn lỏn này, họ quyết định làm việc cùng nhau. Giữa hai lữ khách giả vờ tới Staaaaaaates, cần có sự tương trợ lấn nhau. Họ ngồi crong những chiếc ghế phô tơi lớn dể giúp nhau ôn lại. Hiểu biết của họ về nước Mỹ gắn liổn với ao ước được đến đó, và lại đến đó nữa. Sau vài ngày, họ buộc phải sáng cạo ra những nước Mỹ mới.
Lần dẩu tiên, Hector lo không biết mình có được yêu mến không. Gã soi đi soi lại mình trong gương và đi sắm mộc cái ca vát. Cần phải kể chuyện này cho Marcel bởi vì dó là một chuyên gia vế phụ nữ, ít nhấc củng về khoản tóc tai. Marcel chưa bao giờ hài lòng đến thế khi là bạn của ai đó. Ở quán bar nơi họ hẹn nhau, anh thậm chí còn gọi một đổ uống có cổn. Nơi này khiến người ta liên tưởng đến những bộ xí bệt khổng lổ. Marcci hét Icn khá to, khua khoắng chân tay đủ mọi hướng, và đó chính là cách anh thể hiện khi chú tâm vào các mối tình của Hector. Anh hết sức nhập tầm thực hiện nhiệm vụ, và trong vai một kẻ say khướt huênh hoang, hay trong vai mộc tay vận động viên Nga, dù là gì, người ta cũng thấy được sự tình cảm của anh. Nguyên việc thậm chí gợi lên khả năng một cô gái bước vào đời cậu bạn củng đã làm anh tuôn nước mắc. Trong khi lẽ ra anh mới là người an ủi và khuyên bảo thì chính Hector lại phải làm anh phấn chấn hơn; những phi vụ yêu đương luôn tràn trể trong trái tim Marcel; chúng tưới tắm lên anh những cánh hoa hổng.
Rời khỏi thư viện, Hector và Brigitte dã là một cặp. Không cẩn biết quá rõ số phận muốn gì ở họ, họ ngồi vai kể vai, đối diện với cuộc đời. chính những giây phút trước khi ngả vào tình yêu là lúc họ thẳng thắn tiết lộ những diổu hiển nhiên. Hcccor nói vê' quá khứ sưu tầm của mình, Brigitte thú nhận đã từng SƯU tầm cúc áo cho đến tận năm mười bảy tuổi rưỡi, cuối cùng họ cười ngờ nghệch như cất cả những người mà họ đă nhìn thấy cười ngờ nghệch trong các vườn hoa công cộng; đó là mộc trong những giây phút hiếm hoi khi sự ngu ngốc lại đâm có lợi. Một cuộc đời khác vậy là đã mở ra, và nói cho thơ, thì giờ khắc này có nét quyến rũ của một bầu trời quang đãng sau khi trút hết mầy giông. Vừa ngắm Brigitte, Hector vừa cảm thấy chắc dạ. Gã cảm thấy hiển nhiên như một chiếc limousine ở cổng sân bay. Brigitte, vốn giữ mình, để mọi chuyện diễn ra mà chưa biết cái tiểm năng gợi tình đang im lìm một cách uổng phí trong mình.
Tiểm năng gợi ùnh, cụm từ có tính khêu gợi. Quả ùnh, chúng ta ngay tức khắc hy vọng điều gì đó mang tính nhục dục. Brigitte, chưa từng được vinh danh ở bẵt kỳ đâu, hoàn toàn nổi bật. Lẩn cuối cùng Hector nhìn thấy một cô gái khỏa thâ n, hiển nhiên là trcn ti vi. Ý nghĩ vế tình dục quả là một liéu thuốc độc ngấm ngám trỗi dậy khi thấy những cặp giò. Từ khi rời khỏi thư viện, cặp tình nhân tương lai ít nói hẳn. Căn hộ cùa Brigitte nằm ở tầng trên cùng một khu nhà giữa trung tâm thành phố, tiếng ồn ào dưới phố vọng lên như ru ngủ căn phòng, những người chung tòa nhà mới đây đã bỏ phiếu lắp thang máy. Người ta đế mặc mình bị kéo lên hòng sớm được yêu nhau. Hector tỏ ra sành sỏi, gã kéo một phần rèm lại; chắc chắn, gã muốn được ở trong bóng cối hoàn toàn. Gã sợ rằng cơ thể của họ không sánh tầm được với cuộc gặp gỡ của họ. Gã vẫn đứng trước cửa sổ, một giầy, một giây hóa dài, một giây klìông còn chỉ là một giây mà như vô cùng vô tận. Sau lưng gã, có cơ thể của một cô gái không còn bị che đậy bởi bất cứ thứ gì. Hector đã nghe thấy tiếng quần áo phụ nữ trút xuống mặt đất, âm thanh của sự chẳng gì cả chứng thực cho đôi tai đàn ông. Brigitte trần trụi dưới chăn; Hector lật chăn raệ Trước vẻ đẹp của giờ khắc này, gã như tan chảy dù vẫn đứng vững; xương sống gã như tụt xuống tận chân. Trước cảm xúc này, Hector như một cái xác không hổn. Gã áp cơ thể mình lên cơ thể nàng và đặt môi gã lên môi nàng. Tất cả giờ chỉ còn là việc của sự thinh lặng. Một sự thinh lặng khởi đẩu đám rước; mỗi người có cảm tưởng như đang làm tình với nhà thờ.
Những phút sau đẩy, Hector thấy không thoải mái vì hạnh phúc đột ngột này. Brigitte, nàng cũng vậy, không thấy thoải mái; nàng siết chặt tay. Sau những nhịp thở dài bài bản; họ lại làm tình. Nhiổu lẩn và nhiổu lần nữa. Đêm buông xuống, Hector mặc lại quần áo; gã muổn đi dạo dưới trời sao. Brigitte hôn gã trcn bậc thểm. Vừa bước ra ngoài, gã dã nghĩ về đôi vai của cô gái gã vừa yêu điên cuồng, cái gáy crong buổi ban chiổu. Vậy là, gã bắt đấu loạng choạng; cảm xúc như đốn chân gã. Gã tự cho phép mình đi lòng vòng trước khi trở vế nhà, gã bạo dạn hơn bằng cách tự huyễn hoặc về hạnh phúc. Gã nghĩ về cơ thể Brigitte, gã những muốn ngắm nó dưới kính lúp, vcn váy nàng trong thang máy và lẩn vào cặp đùi của nàng. Cư thể của người khác, cơ thể của phụ nữ, nói thế nào nhỉ, gã có cảm tưởng mình bất thần trở nên thuẩn khiết. Nhờ cơ chểcủa người khác, người ta tiến bộ, chính nhờ cơ ihể của người khác mà người ta trở ncn trong sáng.
Đêm lang thang của Hector kết thúc ở văn phòng. Anh trai gã đến đúng giờ như mọi ngày anh vẫn đến. Anh ngạc nhiên nhìn thấy gã đến sớm như vậy. Không thể chờ được, gả đã di bộ cả đêm! Gã muốn gặp anh để báo một tín trọng đại. Đám cứới của gã, đúng thế, gã sẽ cưới Brigitte! Ernesc đi khoảng trăm bước, đó hẳn là khoảng cách cần thiết để thể hiện sự cuống nhiệt Anh mở cuốn danh bạ ra để báo tin cho cất thảy mọi ngưòi; a lô, cậu đang ngổi đấy chứ? Hết hai tiếng đổng hổ, tự rủa xả mình vì không biết nhiểu người hơn nữa, anh lật lại cuốn danh bạ và lại bắt đẩu vòng mới thông báo tin tức tuyệt diệu này. Ở Gilbert Associate and Co, một bữa tiệc cocktail được tô’ chức để ăn mừng sự kiện này. Có hằng hà sa số nhííng món khai vị và Hector chẲng hể xao lòng vì n hững cái dĩa. Hiển nhiên Marcel cũng dược mòi (Laurence không thể thu xếp được vì cô có một cuộc tập huấn sống còn cho một giải đấu quan trọng). Đến sáu giờ, đến tiệc sâm banh long trọng và người ta ôm hôn nhau không ngừng. Có cả những tiếng hô hào hip, hip, hoan hô Hector. Cuối cùng, người ta hỏi gã cô gái may mắn ấy là ai. Và chính thời khắc phát âm cái tên “Brigitte” gã chợt nhớ ra là vẫn chưa nói với cô gái may mắn ấy ý định của mình.
* * *
Brigitte bị dằn vặt cả ngày bởi một nghịch lý lạ lùng: chính nhờ chìm đắm hoàn toàn vào nỗi cô đơn giữa dô thị mà nàngđã gặp người đàn ông, hiển nhiên, của đời nàng. Nàng không biết có nên thay đổi để tài luận án xẫ hội học của mình, và rói cân nhắc rằng hạnh phúc là một việc ích kỷ, nàng thích giữ riêng cho mình phát hiện cốt yếu này hơn: để gặp được tình yêu, cần phải tìm kiếm sự cô đơn.
* * *
Não bộ của Hector mê đắm với mùi Brigitte đă quên phéng mộc trong những đặc thù của hôn nhân, ẩy là kết nối hai con người. Nhưng rốt cuộc, quan trọng gì đâu, đó chẳng phải là điếu hiển nhiên ư? Người ca luôn có thể quên nói ra những ý định của mình khi chúng là quá đương nhiên. Đó là sự thật, họ sắp kết hôn. Và ngay buổi tối khi họ gặp nhau để có đêm thứ hai, ctể tài này được khơi mào một cách đơn giản. Chúng ta cưới chứ? Vâng, chúng ta cưới. Đơn giản làm sao, cậu Hector và cô Brigitte này. Cứ nhu' anh hùng xứ Thụy Sĩ ấy. Thú vui thể xác phát huy cất cả các khía cạnh trong quyển bá chủ thời kỳ dấu của nó. Chính các bắp chân Brigitte cũng phẳi ngạc nhiên vì độ dẻo dai như vận động viên Olympic của chúng, Hector nhận ra mình say mê nhay dái tai. Dưới tầm chăn, người ta như vô danh. Người ta rèn cách nói có bằng mọi ngôn ngữ. Trưa hôm sau, Brigitte nhặt tỏi tây, và chỉ nguyên việc nhặt rau thôi cũng thật mê hổn.
Những kẻ đang yêu luôn trải nghiệm hai cảm giác na ná chứng cuồng ioạn thể nhẹ. Đầu tiên, họ thấy cuộc dời toàn màu hổng. Đột nhiên, việc hằng
ngày cũng đâm ra có nhạc điệu, và những nỗi lo lắng thường bủa vây sự tổn tại của mọi kẻ độc thân đáng trọng giờ biến mất nhẹ như khống. Cuộc đời với họ đẹp mờ ảo và thiếu sự sáng suốt mà sau này họ sẽ cảm chấy khi lặng đi trước vẻ đẹp của đứa con mới sinh xấu xí của mình. Cảm xúc thứ hai là sự chếnh choáng chế nặngệ Ví như Hector, mở miệng ra là “vợ tôi”.
Một điổu vợ tôi, hai diỂu vợ tôi. Chỉ cần trên đường có người hỏi giờ, gã sẽ lập tức trả lời “tôi không có đổng hổ, nhưng nếu vợ tôi ở đây... vợ tôi có một chiếc đổng hổ rất đẹp...” Brigitte mang dáng dấp của Bà Columbo. Nói câu nào có “vợ tôi” câu ấy quả là dẻ khiến người ta bối rối. Thậm chí có thể đổi mới bằng cách đưa ra quốc tếẺ Một cừ ngoại hạng tiếng 65 Mỹ không phải bàn cãi đang thịnh nhất, còn gì sang miệng hơn từ “my wife” được tung ra đúng lúc. Chẳng chóng thì chày, Hector hẳn rổi sẽ đến nước you fuck my wife; may thay, ít nhất gã cũng không tự lăn mình là Robert de Niro(,).
Nhưng trứớc hết, cẩn phải gặp anh trai của Brigitte đã. Trong gia đình, anh luôn giữ vai trò là người quyết định. Anh như người đỡ dấu, ít nhất là để hôn lên tay. Ngay cả cha của Brigitte cũng chưa từng quyết định gì mà không hỏi ý kiến cậu con trước.
Gérard không có nhiểu nơ ron thần kinh lắm, nhưng
1. Diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất phim người Mỹ.
có cặp đùi rất khỏe. Anh đã tham gia cuộc dua xe đạp Paris-Roubaix lừng danh nhưng, bất hạnh làm sao, anh đã ngã phải một hòn đá cuội, nó lún sâu vào não anh. Cộng chêm việc sử dụng chất kích thích từ những năm trước đó, cú ngã này đã hoàn tấc việc biến anh chàng thành người thực vật, đến nỗi mà vài kẻ ác mổm còn gọi anh là Tỏi tây. Có sự bát công trong cách gọi này, và những kc bạc bẽo lỉã quên phắt giờ khắc vinh quang của Gérard khi anh lco lên bục chiến thắng cuộc dua Ouarzazate-Casablanca. Khi sự đã rổi thì quá dỗ chỉ trích. Duy có gia đình Brigitte vẫn trân trọng chiến chẳng này. Đáng tiếc là không một hình ảnh nào vồ chiến công ấy được ghi lại. Chỉ có một bức ảnh dược lồng kính đặt trong tủ buffet của cha mẹ anh là làm chứng cho thành tích này. Bức ảnh có cảnh Gérard được đám lố nhố thanh niên vây quanh, ốm o nhưng hiếu chiến thì thượng thừa, cay giơ cao chiếc cúp trong gió và trong bụi (những kẻ độc miệng gọi anh là Tỏi tây nói rằng bức ảnh này được chụp trong hiệu ảnh ở Bobigny, đúng là dặt điểu trắng trỢn). Và chính tầm ảnh anh hừng này đã biến Gérard crở thành người lãnh đạo không thể chối cãi của cả gia đinh. Nói cách khác, muốn có cơ may danh chính ngôn thuận sở hữu cô gái của đời mình, Hector phải gạo bài cho thuộc câu chuyện xe đạp của anh ta.
Chắc chắn vận may không từ bỏ gã bởi trong các mối quen biết, ừ thì khá xa xôi, gã có ũu thố là biốt cậu
con trai của Robert Chapacte(,). Sau vài cuộc gặp, gã đã biến thành bách khoa toàn thư, hỏi gì đáp nấy, và không lấy gì làm lạ chuyện làm sao mà Laurent Fignon đế tuột chức vô địch Tour 89 vào tay Greg LeMond trong có vài giây đáng nguyền rủa. Brigitte tự hào vê' tinh thẩn thể thao của chổng tương lai, cô không hể lo lắng về các tình huống xảy ra trong buổi gặp gỡ thượng đỉnh giữa hai người đàn ông của đời cô. Hector đóng bộ đẹp nhất (quá ít niểm tin vào bản thân, gã thậm chí còn nghi ngờ cả chính điểu dó); và chiếc cà vạt màu vàng làm gã nhợt nhạt đi phần nào. Chỉ còn việc chọn tư thế đón tiếp nào cho hợp. Biết rằng với những người đã quen thi chố, tất cả được quyết định ngay ánh mắc đầu tiên, cẩn phải tranh thủ lẩy le ngay trước khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên. Trong khi Brigitte chuẩn bị món cà chua nhồi trong bếp, món khoái khẩu của anh trai nàng, chì Hector ngồi trcn tràng kỷ, đứng lên, lại gần cửa sổ, định hút thuốc, không, như thế không có tinh thần thể thao, đặt một tay lên bàn để tỏ vẻ uể oải, diẻn vẻ ngạc nhiên, muốn chuồn quách cho xong... Mồ hôi mổ kê rúa ra như tắm, gã loay hoay tìm tư thế lý tưởng thì chình linh, ldìông biết tại s ao lại thế, một ý tưởng xoẹt qua óc gã. Một ý tưởng xuất thần, tư thế chắp tay sau lưng.
Chuông cửa reo.
1. Robert Chapatte (1922-1997): tay đua xe đạp, nhà báo người Pháp.
Gérard bước vào và thấy người đang ở vị trí ứng vai danh dự là em rể anh. Đột nhiên, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh. Hector đúng là ra đòn hiểm. Thật lạ lùng khi được một người đàn ông tay chắp sau lưng đón tiếp. Như thể một người quản gia; ý nghĩ phải tôn kính vọt ra. Thái độ này khiến người ta cảm động tới mức không thể tưởng tượng được, và ngực gá ưỡn ra phía trước như những chú lính chì, người ta không biết phải phản ứng thố nào với cái kiểu chắp tay sau lưng ấy. Nhưng Gérard của chúng ta không phải hạng người thấy vướng vía với điếu gì khác ngoài tiếng vang dội thoáng qua của một nỗi ngạc nhiên. Anh tiến về phía Hector, bước chân nặng nể, bước chân của một người dàn ông xưa kia từng bước lên bậc vinh quang của cuộc đua Ouarzazate-Casablanca. Lại một lần nữa, và giống như hết thảy những khoảnh khắc lớn trong đời anh, không khí bỗng như sa mạc và cổ họng thi khô khốc; người ta được nếm trái bầu không khí huyển thoại trong cuộc gặp này. Brigitte và cà chua nhồi vẫn im lặng. Hector, tay chắp sau lưng, làm tất cả dổ không tỏ ra đờ đẫn, gã nặn ra một nụ cười mà rốt cuộc chỉ làm giật giật một cái xương gò má sắp hết đời.
Chính lúc đó đã diễn ra câu chuyện sau đầy.
Hector không có thói quen chắp tay sau lưng. Thì gã chứa từng bị cảnh sát bẳt giữ và cũng chưa bao giờ làm tình với Bà chủ Vọng lầu. Vậy là rõ ràng, đôi tay chẩp sau lưng của gã tận dụng tầm nhìn mới mẻ của chúng và cứng đờ lại để xcn bớt thời gian thống trị tai hại của đôi tay dể trước đùi. Nói cách khác, và điểu này kéo dài gán như hai giây, với tình huống này thì như kéo dài vô tận, bàn tay phải của Gérard cứ lơ lửng trong sự cô độc. Brigitte lo lắng: Nhưng sao anh ấy không chia cay ra? Làm sao nàng biết được rằng Hector đang là nạn nhân một vụ trả thù của đôi tay chắp sau lứn Gérard chao đảo về phía sau, hơi giổng như tháp nghiêng Pisa rồi cũng sẽ thế độ một trăm năm mươi hai năm, mười bốn ngày, mười hai phút nữa. Mẫt một hồi Brigitte đã tin rẳng hành động của gã là cố tình. Làm sao Hector có thể giải chích được sự vô ý của hành động ấy chứ? Người ta có thể xin lỗi vì sự vụng vồ' của bàn tay khi lỡ làm vỡ lọ hoa, chứ làm sao biện minh cho một bàn tay bay thẳng vào một khuôn mặt? Liệu gã có nên thú thật sự vô tổ chức rõ rành rành của đôi tay gã? Gcrard đột ngột đứng dậy nhưng vẫn quá sốc để phản ứng lại; trong thâm tâm, anh tôn trọng cử chi của Hector. Không biết rằng đó chỉ là một tai nạn tổi tệ, anh đinh ninh gã trai này cũng to gan lỉấy và thế thì xứng để cưới em gái anh ngay lập tức. Hector toát đến giọt mồ hôi cuối cùng. Gérard đưa tay lên xoa mặc. Mũi anh không bị vỡ. Chỉ có một chút máu lấm tầm, nhưng đó là chứ máu cao quý; Gérard luôn luôn lịch sự để nó đông lại. Trong bữa tối, Hector không đính chính gì cách lý giải của Gérard. Anh vẫn tin chắc sự cố tình của cử chỉ này (sự phần tích sẽ mang lại cho gã không ít rắc rối trong những tháng tới, bởi một cách hệ thống, gã sẽ táng một cú đấm vào bất kỳ người lạ nào gã gặp lẩn đầu.) Một cách tế nhị, Brigitte giải thích với Hector rằng anh trai nàng là thế, anh thường lý giải mọi chuyên theo cách thức lạ lùng, nhiều khi hơi ấu trĩ. Gérard về nhà, và tận hưởng bóng trăng ưòn để đi dạo dọc theo bờ sông. Cú đấm anh đã nhận ngay giữa mặt khiến anh trở nên lãng mạn. Anh nhớ lại cảnh tượng đó, và run lên vì xúc động và tự hào với ý nghĩ em gái anh sẽ cưới một tay anh chị như Hector. Động tác của bàn tay ấy đã đẩy buổi tối hôm đó vào bán cẩu rinh tuyển những điều không thể quên được. Cuộc gặp gỡ tốt đẹp này vừa bước vào lịch sử cá nhân của anh và sánh ngang hàng với kỷ niệm không thể xóa nhòa về bục chiến thắng Ouarzazate-Casablanca. Đêm ấy, Hector thử tư thế truyền giáo.