Qủa nhiên, hoa khôi trường vừa ra mặt đã lập tức thành công. Chậm rãi, cô đưa tờ giấy ghi số điện thoại đã được chuẩn bị từ trước cho anh.
Anh tiện tay cầm lấy, cho vào túi, không nói gì thêm, đi lướt qua cô.
Chỉ còn mình cô đứng ngơ ra tại chỗ.
Đến lúc cô lấy lại tinh thần, chậm chạp đi về chỗ ngồi đã thấy trên ghế trống không.
“Ting tang” – Có tiếng báo tin nhắn đến. “Xin lỗi, có việc đi trước.” – Ngắn đến không thể ngắn hơn.
Lời “xin lỗi” này rõ ràng không hề có chút thành ý nào. Anh thực sự về rồi? Về một người hay hai người?
- Minh Minh cậu đang theo đuổi luật sư Lương à?
Theo đuổi anh?
- Thế là xong rồi! Ai bảo cậu giới thiệu hoa khôi trường cho anh ta, làm sao anh ta còn rảnh mà để ý tới cậu nữa!
- Không phải đâu! Chúng mình là bạn bè, cho dù anh ấy có bạn gái thì cũng chẳng ảnh hởng g! Sao anh y lại khng đ ý ti mnh đợc?
C to miệng phản bc Khả Khả, nhng m thanh cng lúc cng thy yếu, l nh vậy sao? Anh c bạn gi nn phải “dng hiến” tt cả thời gian cho c ta, khng c thời gian đ ý đến c?
Nh thế, nh thế, nếu thật sự nh thế, c khng mun anh c bạn gi nữa!
- Khng kiếm bạn gi? Cứ ngày ngày đưa cậu đi ăn uống? Cậu và anh ta không thân không thích, sao anh ta phải tiếp tục tốn công với cậu như thế?
Lời nói của Khả Khả làm cô cứng miệng.
- Minh Minh, cẩn thận nhé, bây giờ cậu ăn của anh ta, sau này là anh ta “ăn” cậu đấy! Cẩn thận kẻo tham ăn mà phải lấy cả mình ra để đền!
Lương Tử Tích không phải người như thế! Thậm chí đến ngay cả một ngón tay của cô anh cũng không động. Lương Tử Tích tỏ ra rất quân tử, đến mức cô có chút không ngờ. Cô rất tò mò, cũng rất muốn xem đến khi nào anh sẽ không kiềm chế được với cô? Cái ý định xấu xa này, là cảm tình sao? Nếu đúng là cảm tình, có lẽ sớm đã không chỉ là một chút chút. Bởi vì, cô đã bắt đầu thấy rất hối hận, vì sao lại đi giới thiệu hoa khôi trường cho anh? Không phải là tự đi vào ngõ cụt à, rõ ràng là tự thua người ta.
Thì ra, cái hôm mà cô dửng dưng dùng cả tháng lương, cắn răng cắn lợi quẹt thẻ mua chiếc váy đẹp lên đến hơn một nghìn tệ ấy, cũng chỉ là không muốn bị thua người ta mà thôi!
Cô đúng là tự mua dây buộc mình!
Cô muốn cứu vãn chuyện này? Nếu như giờ cô tự thể hiện mình với anh, liệu Lương Tử Tích có cảm thấy mặt cô hơi dày không?
Nhưng mà, mặc kệ! Tóm lại cô vẫn muốn tiếp tục dựa vào anh để được ăn uống thả phanh, không ai có thể phá vỡ kế hoạch “ẩm thực” này của cô.
Cô gái hoạt bát là cô, sau một ngày làm việc đứng yên tại chỗ, đã thấm mệt như một chú cún, chỉ muốn thu mình trên chiếc giường êm ái ở nhà, thế mà giờ đây lại tiếp tục đứng im tại đây, không dám gọi điện cho anh, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc.
Mau ra đây đi, cô mệt lắm rồi! Cô quyết định lát nữa gặp anh, nhất định sẽ bắt anh chiêu đãi.
Hơn chín giờ tối, Lương Tử Tích bước ra khỏi tòa nhà văn phòng làm việc.
Những ngôi sao trên trời thật đẹp, cứ nhấp nháy như đôi mắt to tròn của một ai đó. Hình như đã rất lâu anh không gặp “trẻ con”, thời gian này, anh thật sự bận đến phát điên.
Để mở rộng nghiệp vụ, anh vừa nhận làm luật sư cố vấn cho một Hội quán của những nhân vật thượng lưu. Chỉ là, những con người xuất thân giàu có kia khá là phiền phức, cuộc sống của họ phức tạp, nảy sinh nhiều sự việc, hơn nữa cho dù là những việc rất nhỏ cũng nhất nhất đòi luật sư ra mặt.
Tuy rằng liên tục bị phiền nhiễu nhưng có ai lại chê tiền bao giờ? Thời gian này, anh thực sự đã kiếm đầy túi tiền, chỉ nửa tháng thu nhập cũng đã đủ để mời “trẻ con” ăn uống đến vài năm.
Anh mệt mỏi đưa tay bóp bóp vai. Đã bao lâu rồi không gặp “trẻ con” rồi nhỉ?
Thực ra, cho dù bận hơn nữa, chỉ cần cô đồng ý thu xếp thời gian, anh vẫn có thể dành thời gian cho cô. Lý do anh không gặp cô có lẽ là do vẫn thấy giận cô.
Anh không có chút hứng thú nào để thúc đẩy cuộc xem mặt đến thành công, có lẽ, anh đã qua cái tuổi yêu rồi chăng. Liếc nhìn đồng hồ, không sớm cũng không muộn. Có nên hẹn “trẻ con” ra ngoài ăn đêm không?
Nhấn nút chìa khóa điều khiển từ xa, “cách” một tiếng, cửa xe mở ra. Anh ngồi vào trong, mở máy, gạt cần lái, đang định điều khiển chiếc Audi màu lam ra khỏi công ty.
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.
Vừa nhìn thấy là mã vùng ở quê, anh lập tức bắt máy:
- Mẹ à, có chuyện gì thế?
Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng mẹ anh đang nói cả một tràng dài, anh nhẹ nhàng mỉm cười, hoàn toàn không thấy phiền chút nào.
- Vâng, vâng, vâng…
Mẹ ở xa như thế, ngoài sự bù đắp về kinh tế, điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là nhẫn nại nghe mẹ càu nhàu mấy câu.
Chỉ là…
Mấy giây sau.
- Xem mặt? Về quê xem mặt?
- Sao ạ? Con gái thím Vương ạ? – Mẹ nói cái g m “thanh mai trúc mã”, anh căn bản khng c chút n tợng no! Anh dờng nh khng tin vo tai mnh, ci ny, thật l…
- Vng, vng, con biết đi my bay chỉ mt c một tiếng đồng hồ, con v qu một chuyến cũng khng sao, nhng m…- V qu một chuyến th khng sao, nhng v chỉ đ xem mặt th thật lãng phí thời gian.
- Không phải con quen ở thành phố mà xem thường người ở quê…- Anh yếu ớt phản bác.
Hình như mẹ đã hơi giận, cứ bảo rằng anh giờ đủ lông đủ cánh nên coi thường các cô gái ở quê chân lấm tay bùn, lại còn một mực khuyên nhủ, các cô gái ở quê rất thuần phác, lấy vợ chọn nết, đừng có quá chú trọng đến vẻ ngoài.
Các cô gái ở quê thuần phác? Anh còn biết có một cô gái người thành phố, cũng rất thuần phác…
Vừa nghĩ tới, không biết vì sao, anh đột nhiên buột miệng:
- Mẹ, thực ra, con đã có bạn gái rồi. – Vừa thốt ra lời này, đừng nói mẹ mà ngay cả chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Đầu dây bên kia, mẹ hồ hởi truy hỏi không ngớt, thế nào, bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu? Quen nhau lâu chưa? Nhà có mấy anh chị em?
- Cô ấy vừa tròn hai mươi ba tuổi, làm việc ở một bệnh viện, bọn con quen nhau được nửa năm rồi, cô ấy là con một. – Anh đành miễn cưỡng trả lời từng vấn đề.
- Hai mươi ba tuổi? Như thế kém con sáu tuổi à? Tử Tích à, như thế không tốt đâu, con nghe mẹ nói, không phải mẹ cổ hủ, nhưng trai gái chênh nhau sáu tuổi cho dù thích mấy cũng không được lấy, đấy là phạm vào “lục xung”, nếu cứ cố lấy nhau thì sớm muộn gì cũng bỏ nhau.
Mẹ mới nói được có một nửa, anh đã vội vàng lấy lý do cúp máy.
Bởi vì…
Ngoài cửa xe, có một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai, vai khoác chiếc ba lô to uỵch, áo phông thùng thình đang vui mừng cười với anh và hết sức lễ độ gõ gõ vào cửa xe.
- Lương Tử Tích. – Cửa xe vừa mở, cô đã không mời mà tự chui vào xe ngồi.
Phía sau, có tiếng còi xe vang lên.
Anh đang đỗ xe chắn đường người khác.
Anh gạt cần lái, xoay vô lăng, nổ máy phóng đi. Con búp bê hình bé gái đặt trên xe đang toét miệng cười híp mắt cũng không ngừng lắc lư cái đầu.
Rất dễ thương. Chỉ có điều, nó không phù hợp với phong cách điềm tĩnh của anh. Bởi vì đây là do cô mua. Ngay cả cặp heo con đáng yêu đặt trước cửa kính ghế sau cũng là do cô mua.
Cô nói rằng thích xe có mùi thơm nhưng lại ghét mùi nước hoa, đặt chú heo con có chứa hạt thơm trong bụng thế này là thích hợp nhất.
Cô đã bất giác xâm nhập vào cuộc sống của anh.
- Sao không gọi đến trước? – Anh vừa lái xe vừa nhìn sang cô hỏi – Đến lâu chưa? – Anh đang thăm dò.
Khi nãy nói chuyện với mẹ, chắc cô không nghe thấy chứ? Nếu cô biết được khi nãy trong lúc bối rối anh đã lôi cô ra làm lá chắn, chắc sẽ cười chết mất.
- Vừa ra ngoài chơi với bạn, đang định về nhà, đi xe qua chỗ này nhìn thấy anh, liền vội xuống gặp thôi. Cô cười một cách tự nhiên.
Cô còn lâu mới chịu mất mặt thừa nhận, đã đứng đợi ở đây suốt hơn ba tiếng đồng hồ! Thấy cô vẫn rất tự nhiên và không tỏ ra có chút gì ngượng ngùng, anh lặng lẽ thở phào một hơi.
Có lẽ cô không nghe thấy gì hết!
- Đã ăn tối chưa? – Anh hỏi.
- Anh đã ăn chưa? – Cô ranh mãnh hỏi lại.
- Chưa… - Anh vừa nói được một tiếng đã bị cô được lời như cởi tấm long hồ hởi cắt ngang:
- Lương Tử Tích, anh mời cơm nhé! – Không đợi anh từ chối, cô lập tức thắt dây an toàn.
- Lương Tử Tích, nhà anh ở đâu? – Đột nhiên, cô hỏi.
Anh ngạc nhiên nhìn cô. Anh vốn rất coi trọng riêng tư, thậm chí những đồng sự đã làm việc với anh hơn hai năm tại công ty cũng không hề biết rõ anh ở đâu.
- Lưu Vân Hiên. – Tuy nhiên, anh vẫn trả lời cô.
- Anh ở tòa nào? Nghe nói ở tòa tháp phía đông bên trong còn có cả cửa hàng và siêu thị nữa à? – Cô thuận miệng hỏi.
Cô đã rào đón thế rồi, tiếp theo, không biết anh có thông minh nghĩ ra việc nên mời cô đến nhà tham quan một chút không?
- Anh ở khu A… - Anh trả lời như chiếu lệ.
Tự nhiên cô có cảm giác giận dỗi kỳ lạ. Làm bạn bè kiểu gì thế? Anh có điều gì phải kiêng dè? Hay là sợ sau khi cô biết địa chỉ sẽ cứ đến cửa nhà anh mà đứng? Cô bỗng nhiên thấy việc hôm nay cứ đứng đợi mãi ở công ty anh thật là ngốc nghếch.
- Dừng xe! – Cô thẹn quá hóa giận, tức tối la lên.
Anh giật nảy mình, phanh gấp thắng xe.
- Không ăn nữa. – Tức đến no bụng rồi còn gì.
Cô muốn xuống xe!
Anh bỗng thấy có chút hoang mang. Vội vàng túm chặt lấy cổ tay cô.
Sao thế nhỉ? Ít khi thấy cô tỏ ra thế này.
- Em không muốn ăn nữa, em muốn về nhà! – Cô xịu mặt.
Miệng tuy nói vậy nhưng nếu lúc này anh mà buông tay cô ra, cô nhất định sẽ cốc anh đến rách đầu!
- Không phải em thích ăn tôm hùm sốt tỏi sao? Bây giờ mình đi ăn nhé…
Tôm hùm cái đầu anh! Vào giờ này biết đi đâu mà tìm tôm hùm? Ra biển Australia mà mò à?
Tuy nhiên, cũng phải thừa nhận, là cô cũng đã thấy hạ hỏa đôi chút, cô vốn không phải cô gái thích hà hiếp người khác.
- Em muốn đến nhà anh. – Cô phịu môi xuống một cách đáng thương, nói tuột – Hôm nay, em muốn ăn cơm ở nhà.
Anh ngây người, cơm nhà?
Để một người con gái vào phòng của anh đồng nghĩa với việc anh đã cho phép cô ta bước vào thế giới của anh.
Im lặng, lại im lặng.
Cứ thế cho đến khi cô giận dỗi giằng tay ra khỏi tay anh, lại đòi xuống xe.
- Muốn ăn món gì? – Cuối cùng, anh nói.
- Mẹ ơi! cứu con với! – Trong bếp vang lên tiếng hét thất thanh cầu cứu, sau đó có tiếng “rào rào” lộn xộn.
Anh vội vã đẩy cửa bước vào, cái hỗn cảnh trong bếp khiến anh không biết nên cười hay nên khóc.
Thì ra cô đã ngốc nghếch lấy tay tóm những con cua, suýt chút nữa thì bị chúng cắp lại, sợ quá, liền hất cả đống cua xuống đất. Cua bò lổm ngổm khắp nền nhà, khiến cô khiếp vía đến bay hết cả dũng khí “tuyệt đối không vấn đề” khi nãy.
Cô mặt tái mét đang trốn trên kệ bếp, trông có vẻ chực khóc.
- Em, em, em suýt chút nữa bị cua cắp đứt cả ngón tay! – Cô nói với vẻ tội nghiệp, rồi giơ giơ ngón tay trắng muốt có vết cua cắp lên tố cáo, giống hệt một đứa trẻ trong nhà mẫu giáo.
Anh thấy buồn cười nhưng cố nén, ngồi xuống vẻ uể oải rồi lấy tay tóm chặt vào hai bên mai con cua, dù “quái vật mười cẳng” có ngọ nguậy thế nào cũng không thoát khỏi mười ngón tay như gọng kìm của anh.
Giờ anh mới để ý cái cô bé nghịch ngợm này, trên thì mặc áo phông dài thùng thình nhưng dưới lại mặc chiếc váy bò ngắn te tua.
Có gì không ổn? Tất nhiên là không ổn!
Cô ăn vận trang phục dạo phố nhưng bên trong lại mặc chiếc quần lót ren rất dễ thương.
Mặc váy ngắn thì cũng nên dịu dàng một chút chứ, cho dù sợ cũng đâu nhất thiết phải trèo lên cao như vậy? Lại còn hồn nhiên thu cả hai chân lên trên kệ bếp, không hề biết rằng đã để lộ hết ra ngoài.
Anh vội vàng quay mặt đi.
Quay lưng về phía cô, anh lặng lẽ đứng trước bếp lò, để mặc luồng khí nóng phả vào người, cho đến khi mắt kính mờ trắng, chẳng còn nhìn thấy gì hết. Thế nhưng, sao trong đầu anh vẫn cứ lởn vởn hình ảnh cô đang vô tư ngồi trên kệ bếp?
Máu trong anh dần dần ngưng tụ, chảy dồn vào một chỗ nào đó trên cơ thể, ở chỗ đó, nhẹ nhàng xuất hiện một thứ cảm giác căng ra. Là đàn ông, anh hiểu rõ cơ thể mình, anh biết rằng mình đang có cảm xúc ở một nơi không thích hợp, với một người không thích hợp. Càng nguy hiểm hơn nữa, cho dù cố đè nén thế nào, cài dòng cảm xúc không tên này cứ luẩn quẩn xâm chiếm anh. Dòng cảm xúc không tên này, có thể gọi bằng hai từ ngắn gọn: “Dục vọng”
- Này! Người gỗ! Sao lại ngây ra thế! – Phía sau anh, cô – lúc này đã thoát khỏi mối đe dọa của “quái vật mười cẳng”, vui mừng phủi phủi tay, nhảy xuống, còn hồn nhiên vỗ vỗ vào vai anh. Không hề cảm thấy rằng, ngoài “quái vật mười cẳng” còn có sinh vật nào đó còn nguy hiểm hơn nữa.
- Anh làm sao thế? – Cô ngạc nhiên nhảy đến trước mặt, tròn mắt nhìn anh.
Lạ thật, chẳng qua chỉ là bắt bốn con cua thôi mà, có cần thiết phải tỏ ra đăm chiêu như thế không?
Gượng cười, cuối cùng anh cũng đã tỉnh.
Nếu anh lừa gạt cô gái trước mặt thì chắc cũng chẳng khác gì tên biến thái đi lừa trẻ con mẫu giáo.
Cá hấp nguyên vảy, măng non trộn nước sốt dầu, món tôm cuốn nước cam mà cô thích, thêm một đĩa thịt bò om vừa sánh vừa mềm.
Anh nhanh nhẹn bưng lên từng đĩa đồ ăn, đủ cả sắc, hương, vị, chỉ nhìn đã thấy thèm.
- Lương Tử Tích, anh giỏi quá… - Cô tròn mắt ngạc nhiên.
Trời ơi! Còn lợi hại hơn cả mẹ cô! Người đàn ông này được sinh ra để công kích phụ nữ hay sao thế? Không chỉ tay nghề đầu bếp của anh làm cô kinh ngạc, ngay cả phòng cũng ngăn nắp sạch sẽ như không có lấy một hạt bụi, hoàn toàn không giống căn hộ của một người đàn ông độc thân.
Lúc mới đẩy cửa vào, cô vốn tưởng nhà anh cũng sẽ giống với cái tổ của cô ở nhà, lộn xộn những tất và quần áo bẩn. Thế nhưng, cô hoàn toàn không ngờ được, bên trong lại có thể sạch như ly như lau thế này.
Cô luôn miệng thốt lên:
- Sao anh có thể làm được thế này? – Phòng khách phối màu rất thanh nhã, sàn đá hoa cương trắng sáng bóng không một vết bẩn, ngay cả báo chí đọc xong cũng được xếp ngay ngắn ở ngăn dưới tủ trà.
Không phải là đàn ông đều “kháng” bẩn rất tốt sao? Vì sao anh không giống với những người đàn ông khác mà cô quen.
Anh hơi cười, trả lời ngắn gọn:
- Người giúp việc theo giờ mỗi tuần đều đến dọn dẹp ba lần.
Nhưng mà, cho dù như thế đi nữa, cũng không thể sạch đến mức quá đáng như vậy chứ, chẳng phải là đàn ông đi đến đâu đều bày bừa đến đó hay sao?
Anh phì cười, thì ra cô đã lẩm bẩm thành tiếng.
- Chỉ có một mình ở bên ngoài nên làm quen rồi. – Từ khi còn rất nhỏ, anh đã học cách tự thu dọn, không muốn để bố mẹ phải vất vả thêm. Thực ra, mấy năm nay, từ khi xa gia đình, anh ngày càng ít nấu ăn ở nhà, ngoài lý do công việc bận rộn ra, nhà chỉ có một người, một chó, chẳng vướng bận gì khác, cũng không ăn được là bao, nấu ra chỉ để lãng phí. Nếu không phải có lúc cần thêm thức ăn cho Tiểu Lang, anh cũng chẳng xuống bếp làm gì.
Chú chó nhỏ lông vàng lâu ngày mới ngửi thấy mùi thức ăn ngon liền chạy đến luẩn quẩn bên cạnh anh.
Sau khi chuyển nhà, hơn nữa nửa năm nay lại thường xuyên cùng Minh Minh ra ngoài ăn, hầu như anh chưa hề nấu ăn ở nhà mới, bình thường anh đều đem thức ăn từ bên ngoài về cho Tiểu Lang, hoặc nếu không thì cũng là đồ ăn sẵn dành cho chó, kể ra cũng thật tội nghiệp cho nó.
- Chú chó nhỏ này là anh nuôi à? – Các món ăn trên bàn được cô ăn rất nhiệt tình, không ngờ tay nghề đầu bếp của anh lại khá thế.
Miệng vẫn còn lưu luyến ngậm ngậm đũa, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt điềm tĩnh của anh. Khuôn mặt anh không phải khôi ngô nhưng thuộc loại càng nhìn càng thấy hấp dẫn. Lúc này anh đang bận rộn khom lưng cúi người gắp thức ăn từ bát của mình xuống đĩa thức ăn của chú chó vàng dưới chân.
Mời các bạn theo dõi tiếp!