Chiến Thiên Chương 1 05: Điểm Danh Đường.

Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
-----oo0oo-----
Quyển 5: Vô Đề
Chương 105: Điểm Danh Đường.

Nhóm dịch: huntercd
Sưu Tầm By nguoibantot8 --- 4vn.eu



Trên thiên không, từng đám từng đám mây sôi trào cuồn cuộn, giống như ẩn chứa vô số quái thú khủng bố, tạo cho người cảm giác áp bức cùng nguy hiểm mãnh liệt.

Chính tình huống trong Vân Hải này đã tạo nên áp lực thật lớn khó có thể hình dung, thúc giục bọn họ không ngừng đề cao tiến tới.

Nếu không phải người có thể thích ứng áp lực khổng lồ, thì chắc chắn sẽ suy sụp rời khỏi Vân Hải, từ nay về sau bị bát đại môn phái vứt bỏ, tiền đồ không chẳng còn gì nữa

Lúc Trịnh Hạo Thiên lao ra theo đạo bạch quang, tất cả huyễn cảnh trước mắt hắn đều biến mất trong nháy mắt, chỉ còn một biển mây nồng đậm che khuất bầu trời cùng Cừu Hinh Dư đang ngắm nhìn tựa hồ suy nghĩ gì đó.



Cùng Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, Trịnh Hạo Thiên nói: “Những người khác đâu?”

Cừu Hinh Dư cười khổ một tiếng, nói: “Không biết, có thể đã…”

Tuy nàng không nói tiếp, nhưng Trịnh Hạo Thiên đã hiểu rõ.

Uy lực huyễn cảnh trong con đường thí luyện ra sao, không có ai rõ ràng hơn Trịnh Hạo Thiên. Đặc biệt là cửa ải cuối cùng, huyễn cảnh lại thật giả kết hợp càng sinh ra uy năng khổng lồ. Cho dù là cường giả cửu giai cũng chưa chắc có thể xông qua được, càng không cần nói đến một đám tu luyện giả ngũ giai.

Nếu như Trịnh Hạo Thiên không phải có Mộng Yểm, hơn nữa có thể nhìn thấu huyền ảo trong đó, thì trừ phi hắn vận dụng Thương Long Liên Bạo thuật, nếu không chắc chắn không cách nào thành công vượt qua.

Mà ở chỗ này, có thể nhìn thấy Cừu Hinh Dư, thật ra đã là chuyện mừng ngoài ý muốn.

Hắn do dự một chút, rồi nhẹ giọng nói: “Trang Mạt Mạt?”

Cừu Hinh Dư khẽ run lên, nói: “Lúc cửa ải cuối cùng, nếu như không phải Trang Mạt Mạt tự mình xuất thủ, dùng vô thượng Mị Hoặc thuật cố định đám người đá kia, thì ta tuyệt đối không thể xông qua.” truyện copy từ tunghoanh.com

Trịnh Hạo Thiên hoảng sợ, nói: “Nàng ta ngay cả đám người đá cũng có thể mị hoặc sao?”

Cừu Hinh Dư nở nụ cười tươi tắn, vẻ cười trên mặt giống như trăm hoa đua nở, có một cỗ mị hoặc cường đại khó có thể hình dung.

“Nếu có thể tu luyện Cực Âm Nội Mị thuật tới cực hạn, là có thể mị hoặc thiên hạ vạn vật, ngay cả thiên địa cũng không ngoại lệ.”

Trịnh Hạo Thiên hít lấy một hơi khí lạnh, mặc dù hắn đã sớm biết môn công pháp này nhất định là một trong công pháp đứng đầu thiên hạ, nhưng mà có thể cường đại đến trình độ nghịch thiên như vậy, cũng thật sự làm người ta giật mình.

Nếu mà sớm biết như vậy, lúc trước nên…Tâm tình hắn khẽ động, đã nghĩ tới điều kiện tiên quyết khi học tập môn công pháp này.

Vung đao tự cung. ( Quỳ Hoa bảo điển tập hai chăng :131: )

Hắn rùng mình một cái, lập tức vứt bỏ hoàn toàn ý niệm trong đầu này.

“Ầm ầm….”

Những tiếng nổ vang từ đằng xa vang lên, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, bọn họ cũng không xa lạ gì thanh âm này.

Đây là thanh âm lúc người đá di chuyển, lúc bọn họ ở cửa ải cuối cùng đã hiểu biết nhiều thêm.

Ánh mắt nhìn về phía xa, từ một chỗ trên sơn đạo chậm rãi đi tơi hơn mười người đá, trên tay mỗi người đá này đều giữ một người, chính là đám người Dư Uy Hoa hôn mê bất tỉnh.

Những người đá này để mọi người lên mặt đất, sau đó thân thể co rút lại, biến thành một tảng đá lớn tròn xoe, cứ như vậy lăn xuống núi.

Lúc này hai người Trịnh Hạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tiến lại trước đám người, Trịnh Hạo Thiên lấy ra Đại Quang Minh phù triện, sinh mệnh phù triện cùng linh quang phù triện, vỗ lên trên người mỗi người một cái.

Con đường thí luyện tràn ngập lực lượng hắc ám, nơi đó có lẽ hoàn toàn thuộc về thế giới hắc ám, mà ở thế giới đó, lực lượng quang minh bị chế ước khổng lồ, ngay cả Quang Minh phù triện cũng không thể vận dụng.

Bất quá, hiện tại đã ra khỏi con đường thí luyện, phù triện trên người Trịnh Hạo Thiên có thể phóng ra công hiệu cường đại nhất.

Vài tấm phù triện hạ xuống, tia sáng lấm tấm lập tức tiến vào bên trong thân thể mọi người, chỉ sau một lát, mọi người lần lượt tỉnh lại.

Khi bọn họ tỉnh táo lại, lập tức nhớ lại những huyễn cảnh gặp phải trước lúc hôn mê. Mặc dù mọi người đều biết hiện giờ đã bình an vô sự, nhưng mà vừa nghĩ tới những yêu ma quỷ quái kỳ dị mà bọn họ gặp phải trong lòng không khỏi vẫn còn sợ hãi.

“Hạo Thiên, sao rồi?” Truyện Phàn Cao khẩn trương dò hỏi.

Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần đối với việc mình không cách nào thông qua con đường thí luyện, nhưng mà lại ký thác hy vọng lên người bọn Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Trừ ta cùng Cừu sư tỷ ra, tất cả mọi người đều thất bại.”

Kỳ thật, nếu mà lấy thực lực mà nói, Cừu Hinh Dư cũng không cách nào xông qua cửa ải cuối cùng kia, chẳng qua trong khí xoáy tụ của nàng có biến số Trang Mạt Mạt, cho nên tất cả lại bất đồng.

Truyện Phàn Cao cùng Miêu Bồi Đức đồng thời thở dài một cái, khẩn trương cùng lo lắng trong lòng nhất thời được quét sạch.

“Các ngươi, lên núi đi…”

Đột nhiên, một đạo thanh âm vang dội từ trên đỉnh núi truyền tới, mọi người nhìn nhau, cùng tiến lên đỉnh núi.

Đi qua một sơn đạo, đỉnh núi kia đã trong tầm mắt. Nơi đó, phiêu đãng một mảnh mây biển vô tận không dứt, ở nơi không biết sâu trong mây, lại đứng sừng sững một tòa cung điện khổng lồ mà xa hoa, trên tòa cung điện, có khắc ba chữ màu vàng.

“Điểm Danh Đường.”

Khi đám người Trịnh Hạo Thiên tận mắt nhìn thấy ba chữ này, trong lòng không khỏi lay động.

Ba chữ kia, giống như đều hàm chứa lực lượng thần bí nào đó, trùng kích mãnh liệt vào cảm giác con người.

“Vào đi.”

Một thanh âm trầm ổn truyền vào tai bọn họ, làm cho bọn họ hoàn toàn tỉnh lại.

Mọi người nối đuôi nhau tiến vào, ở trong đại điện trống rỗng kia, phần đông thái thưởng trưởng lão đã sớm rời đi, chỉ còn thái thượng trưởng lão thường trực Cao Cầu ngồi yên lặng ở đó.

Hắn giống như một vị thần cao cao tại thượng, ngạo nghễ ngồi trên cao vị chính giữa đại điện.

Hắn dùng ánh mắt nhìn xuống mọi người, đôi mắt kia giống như có thể nhìn thấu tất cả bản chất sự vật trong thế gian, ánh mắt lộ ra thần thái vô tận.

Phàm là người bị hắn nhìn chăm chú, đều thân bất do kỷ cúi đầu xuống, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư cũng không ngoại lệ.

Chỉ có Dư Uy Hoa thật thà chớp chớp đôi mắt, không chút tâm cơ nhìn lại Cao Cầu.

Trong lòng mỗi người đều có nhiều hoặc ít bí mật, nhưng mà đối với người trời sinh ngây ngô như Dư Uy Hoa mà nói, cho tới bây giờ hắn cũng không sợ hãi cái gì, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì đuối lý, ở trên người hắn, càng không có bí mật gì không thể cho ai biết, vì vậy hắn có thể thản nhiên nhìn cường giả linh thể mà không chút sợ hãi như thế.

Trong lòng Cao Cầu chậm rãi gật đầu, tràn đầy vui sướng.

Thế hệ này của Vạn Kiếm Tông đúng là cao thủ xuất hiện lớp lớp, chỉ cần bồi dưỡng tốt, ngày sau nhất định có thể trở thành châu báu.

“Các ngươi, làm rất tốt.” Thanh âm tràn đầy uy nghiêm ầm ầm vang lên trong đại điện.

“Đa tạ thái thượng trưởng lão khen tặng.” Cao Thăng cung kính nói.

Trong mọi người, hắn và Vương Nhất Nguyên là người duy nhất đến từ trung phong, dưới tình huống này tự nhiên là do hắn ra mặt.

“Các ngươi ở trên con đường thí luyện đã thể hiện ra tiềm lực kinh nhân, làm cho lão phu thật vui mừng, phần thưởng cho các ngươi cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá….” Thanh âm Cao Cầu trì hoãn, ánh mắt ngắm nhìn trên người Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư, nói: “Hai người các ngươi tuy xông qua con đường thí luyện, nhưng thủ đoạn quá mức quỷ dị, cho nên tạo ra một chút phong ba nhỏ.”

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư rùng mình trong lòng, mặc dù vị thái thượng trưởng lão trước mắt nói là phong ba nho nhỏ, nhưng mà phong ba có thể kinh động nhân vật như hắn, sao có thể dùng hai từ nho nhỏ để hình dung chứ.

“Trịnh Hạo Thiên, ngươi có thể nhìn thấu huyễn cảnh trên con đường thí luyện hay không?”

Trịnh Hạo Thiên hơi do dự, rốt cuộc gật đầu, nói: “Đúng, vãn bối có thể nhìn thấu.”

“Thì ra là vậy, trách không được ngươi có thể dễ dàng thông qua huyễn cảnh như thế.” Mặc dù đã sớm có dự cảm, nhưng mà khi Trịnh Hạo Thiên nói ra những lời này, Cao Cầu vẫn không nhịn được cảm thán không dứt.

Có thể nhìn thấu huyễn cảnh do Mộng Yểm tạo ra, loại năng lực này thật sự có thể nói là nghịch thiên.

“Trịnh Hạo Thiên, Ngũ Sát Điện Mặc Không Văn Văn muốn khiêu chiến với ngươi, ta đã thay ngươi đáp ứng. Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng hắn, thì ngươi cùng Cừu Hinh Dư sẽ nhận được ban thưởng lớn nhất.”

Sắc mặt Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên đồng thời biến đổi, muốn nói lại thôi.

“Xem ra các ngươi biết lai lịch hắn, nói một chút cho Trịnh Hạo Thiên đi.”

Cao Thăng vội vàng khẽ khom người, nói: “Vâng, theo vãn bối biết, Mặc Không Văn chính là một nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ này, ở lần đại chiến cùng Kim Cương nhất tộc lúc trước, được xưng là đệ nhất nhân dưới thất giai trong bát đại môn phái.

Mọi người lập tức giật mình, không trách được người này lại khiêu chiến Trịnh Hạo Thiên, thì ra là bởi vì danh tiếng.

Dư Uy Hoa nói: “Nếu hắn đã có bản lãnh như vậy, tại sao trong Quyết Chiến Chi Địa không nhìn thấy hắn.”

Cao Thăng cười khổ nói: “Có thể ở dưới thất giai tiến vào Phiêu Miểu Vân Hải tu luyện, đều là môn hạ đệ tử có bối cảnh thâm hậu nhất cùng tiềm lực lớn nhất của bát đại môn phái, bọn họ không thể nào được phép tiến vào nơi nguy hiểm như Quyết Chiến chi địa.”

Khi hắn nói đến bối cảnh thâm hậu nhất, đã cố ý nhấn mạnh thêm một chút, mọi người lập tức hiểu rõ trong lòng.

Cao Cầu nhẹ giọng nói: “Trịnh Hạo Thiên, hắn khiêu chiến ngươi, không hề chỉ vì danh tiếng ngươi, mà chủ yếu là vì biểu hiện của ngươi trên con đường thí luyện.” Thanh âm hắn hơi rung động: “Hắn tu luyện chính là Ngũ Sát Điện - Huyễn Ma Tuyệt Sát thuật, ngươi có thể nhìn thấu được huyễn thuật của Mộng Yểm, cho nên mới khiến hắn hứng thú.

Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên nổi lên một nụ cười khổ, đây thật sự là họa từ trên trời mà.

“Mặc Không Văn tâm cao khí ngạo, lấy thực lực của hắn, tùy thời đều có thể tấn thăng thất giai. Sở dĩ còn trì hoãn ở lục giai, là bởi vì hắn muốn trước thất giai lĩnh ngộ lực lượng ý chí nào đó trong thiên địa.” Cao Cầu chân thành nói: “Trịnh Hạo Thiên, lần này ngươi đại biểu cho Vạn Kiếm Tông xuất chiến, cũng không thể để mất thể diện.”

Trịnh Hạo Thiên khom người thật sâu, trong lòng khẽ động, nói: “Thái thượng trưởng lão, vãn bối có thể trì hoãn một tháng rồi cùng với hắn quyết chiến hay không.”

“Làm gì?”

“Lần này vãn bối có chút thu hoạch ở trên con đường thí luyện, cảm thấy sắp đột phá tới, cho nên muốn bế quan tu luyện một tháng, xin thái thượng trưởng lão cho phép.”

Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung vào người hắn, thần tình trên mặt mỗi người vào giờ khắc này đều trở nên khó tin cùng một tia cổ quái không nói ra lời.

Nguồn: tunghoanh.com/chien-thien/quyen-5-chuong-105-fKaaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận