Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 31 : Cổ lệ (cổ vũ)
Dịch : Chiến Thiên
Biên : Tiểu Phương
Nguồn :Kiemgioi
Trịnh Hạo Thiên hơi hơi ngơ ngác một chút, lắc đầu nói: "Dư thúc, ta không có luyện thành."
Tất cả những gì bọn hắn biết được về luyện thành chân khí cũng không phải chỉ cô đọng ra một tia chân khí, mà là chỉ có thể làm cho chân khí tích lũy đạt tới trình độ nhất định, đạt tới cảnh giới săn sư có thể phóng ra ngoài đả thương địch thủ.
Trầm ngâm một chút, Dư Kiến Thăng xoay người, hướng về đông đảo các trai tráng đang xem cuộc chiến vừa trừng mắt, nói :
"Các ngươi ngơ ngẩn gì ở đó? Sáng sớm là thời gian cho các ngươi rèn luyện thân thể cùng vũ kỹ, không phải cho các ngươi xem náo nhiệt. Có thời gian còn không đi luyện tên..."
Theo hắn rống to một tiếng, mọi người lập tức như chim vỡ tổ, sôi nổi về tới địa bàn của mình, chơi Thạch đôn, vật lộn, đánh giáp lá cà, bắn tên, lại khôi phục một mảnh náo nhiệt.
Dư Kiến Thăng chẳng những là thôn trưởng thôn Đại Lâm, hơn nữa ở trong lòng những người này cũng có được địa vị cực cao, trong thôn cơ hồ không người nào dám làm trái lời của hắn.
Sau khi giải tán mọi người, Dư Kiến Thăng đi tới bên người Trịnh Hạo Thiên , do dự một chút, bất ngờ ra tay.
Tốc độ ra tay của hắn so với Dư Uy Hoa mau hơn, một chưởng như tia chớp đánh ra, nháy mắt cũng đã bắn trúng bả vai Trịnh Hạo Thiên. Lúc đó trên lòng bàn tay hắn ẩn chứa một tia chân khí, đúng là chỉ có săn sư mới có thể làm được chân khí phóng ra ngoài.
Trịnh Hạo Thiên không chút nào phòng bị, đừng nói hắn không nghĩ tới Dư thúc sẽ đánh lén mình, cho dù là sớm có chuẩn bị, chỉ sợ cũng chưa chắc kịp tránh né.
"Ba..."
Nhẹ nhàng phảng phất như là thanh âm phát ở trên ván gỗ vang lên. Lúc chân khí của Dư Kiến Thăng đi vào trên vai Trịnh Hạo Thiên, lập tức cảm nhận được một tia dị thường, cơ thịt nơi đó của Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt tự động phồng lên, chẳng những hoàn toàn hóa giải luồng chân khí hắn đánh vào, mà còn mơ hồ có dấu hiệu có một tia bắn ngược . Nhất thời trên mặt Dư Kiến Thăng lộ ra nhất một nụ cười không che dấu chút nào.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đã vây quanh lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, Dư Uy Hoa xoa nắm tay, kinh hô: "Không thể nào, Hạo Thiên, ngươi thực sự luyện được chân khí?"
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu liên tục, hắn chỉ lên trời phát thệ : "Ta thật không có."
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình liếc mắt nhìn nhau, trong lòng của bọn họ hoài nghi, nếu Trịnh Hạo Thiên không có luyện được chân khí, Dư Kiến Thăng tại sao lại nở nụ cười vui vẻ, quỷ dị như thế .
Ho nhẹ một tiếng, Dư Kiến Thăng thoáng giảm thấp xuống thanh âm, nói : "Hạo Thiên hắn quả thật không có luyện thành chân khí, bất quá..."
Hắn dừng lại một chút, vui mừng nói : "Bất quá khoảng cách hắn có thể đạt tới cảnh giới phóng chân khí ra ngoài đả thương địch thủ đã còn không xa ."
Trịnh Hạo Thiên trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh hỉ, nói : "Dư thúc, thật sự sao?"
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Dư Kiến Thăng trịnh trọng gật đầu, nói : "Chân khí hiện ở trong cơ thể ngươi đã ngưng thật đến mức độ có thể phát động lay động khí huyết, phòng hộ tự thân. Cho nên vừa rồi lúc Uy Hoa đánh ngươi một quyền, mới có thể bị chân khí trong ngươi cơ thể phát động lay động bắn ngược đi ra ngoài. May mắn khi đó hắn cũng không có dùng sức, nếu không chỉ sợ thật sự bị thương."
Dư Uy Hoa vỗ một cái cái trán, chán nản nói : "Cha, như vậy sau khi Hạo Thiên chẳng phải là thành con nhím không đụng được vào sao?"
Dư Kiến Thăng tức giận trừng mắt nhìn nhi tử liếc mắt một cái, nói : "Nói linh tính nói cái gì." Dư Uy Hoa le lưỡi một cái, vội vàng ngậm chặt miệng, cũng không dám lắm lời nữa .
"Hạo Thiên, chân khí có thể đạt tới tình trạng ngưng thật này, kỳ thật đã có căn bản của việc phóng chân khí ra ngoài đả thương địch thủ. Bất quá, muốn chân chính làm được phóng ra ngoài đả thương địch thủ, cũng không phải là chuyện dễ." Dư Kiến Thăng thận trọng phân phó.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng căng thẳng, vội vàng nói : "Dư thúc, xin người chỉ điểm."
Dư Kiến Thăng khẽ gật đầu, nói :
"Săn sư sở dĩ so với bình thường người cường đại, cũng là bởi vì bọn hắn chẳng những có được chân khí hùng hậu, hơn nữa đối với chân khí vận dụng cũng có chỗ độc đáo. Ở trong tay săn sư, tác dụng chân khí biến hóa vạn ngàn, không những phòng hộ tự thân, lại còn có thể tùy tâm sở dục phóng ra ngoài công kích địch nhân hoặc là dùng để gia tăng tốc độ khi chạy."
Ánh mắt của hắn xoay chuyển, nhìn xuống tay của Trịnh Hạo Thiên, hỏi : "Ngươi lúc đang tu luyện chân khí, đặc biệt là lúc vận dụng tới tứ chi, có cảm giác gì không?"
Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ trong chốc lát, đáp : "Lúc chân khí vận tới tứ chi, giống như có một loại cảm giác căng tức, tựa hồ có đồ vật gì đó bó buộc chúng nó lại."
Dư Kiến Thăng thản nhiên cười, nói :
"Ngươi nói không sai, tất cả lượng chân khí ngươi tích lũy , kỳ thật đã có thể tùy thời có thể phóng ra ngoài. Mà tứ chi bách hải của ngươi còn chưa có thích ngoài quá trình ứng chân khí phóng ra này, cho nên mới có thể cho ngươi mang đến cảm giác bị bó buộc. Bất quá ngươi có thể yên tâm, chỉ cần tiếp tục tu luyện , tích lũy càng nhiều là chân khí, như vậy làm thân thể của ngươi hoàn toàn thích ứng là lúc, là có thể dễ dàng đột phá trạm kiểm soát này."
Tinh quang trong đôi mắt Trịnh Hạo Thiên liên tiếp loé lên, hắn run giọng hỏi : "Dư thúc, quá trình này đại khái cần bao lâu?"
Dư Kiến Thăng chần chờ một chút, nói :
"Ta cũng nói không chính xác, bất quá ngươi như là đã có mức cơ bản này, thì tùy thời đều có thể. Chỉ cần cơ duyên vừa tới, lập tức là có thể tự thân đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới cảnh giới phóng chân khí ra ngoài đả thương địch thủ ."
Trong đôi mắt Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều có vẻ hâm mộ cực độ, tuy rằng bọn họ cũng đều biết Trịnh Hạo Thiên tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng chính là trong hai năm có thể dẫn đầu bọn hắn như vậy, cũng thật sự là làm cho người ta rất sợ hãi a.
"Hạo Thiên, tiến bộ của ngươi cũng quá nhanh ." Dư Uy Hoa buồn rầu nói : "Ta làm sao lại không được."
Trịnh Hạo Thiên chần chờ một chút, trải qua sau hai năm tu luyện , hắn đã minh bạch một việc. Cũng không phải tất cả mọi người sẽ ăn con thịt gấu sẽ có trường khí lực, tựa hồ cũng chỉ trên người của hắn mới phát sinh tình huống không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Đồng dạng, sự tình ăn mật gấu trường chân khí , cũng có thể là độc đáo với tự mình mà không phải ai cũng xảy ra. Nếu không loại chuyện tốt này sợ là đã sớm truyền khắp thiên hạ, làm sao còn có thể đợi cho đến lúc hắn phát hiện.
Nếu thân thể chính mình không giống người thường, trong lòng của hắn ngoài việc lo lắng, còn cảm thấy có chút vui mừng trộm. Cho nên hắn sẽ không bao giờ tự đem bí mật này nói cho người khác biết nữa.
Đương nhiên, việc này ngay từ lúc lúc ban đầu hắn đã nói với phụ thân cùng đám người Dư Kiến Thăng, kết quả là không có ai thèm để ý nhiều đến.
Dư Kiến Thăng hừ nhẹ một tiếng, nói :
"Uy Hoa, cơ thể con người tiềm lực vô cùng. Chúng ta người luyện võ tất cả điều muốn làm, chính là cố hết sức đem tiềm lực này thích phóng ra. Có thể kích thích tiềm lực càng lớn, thành tựu thu được sẽ càng cao."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trịnh Hạo Thiên, nói :
"Lần trước Hạo Thiên vào núi gặp bầy sói, bạo phát tự thân tiềm lực, sự tình tăng trưởng chân khí là chuyện đương nhiên. Đây là sau lúc chiến đấu sinh tử sẽ đạt được điểm tốt nhất."
Dư Uy Hoa gật đầu một cái, nói : "Cha, ta hiểu được, sau khi ta nhất định sẽ càng thêm cố gắng, tranh thủ sớm đuổi theo Hạo Thiên."
Lâm Đình ở một bên cũng là liên tục gật đầu, có tấm gươngTrịnh Hạo Thiên này, bọn hắn cũng là có mười phần động lực.
Trịnh Hạo Thiên chớp chớp con mắt, nói : "Dư thúc, chẳng lẽ sẽ không có biện pháp đột phá nhanh lên hay sao?"
Dư Kiến Thăng phá lên cười, hắn thập phần hiểu được tâm tình Trịnh Hạo Thiên, bởi vì năm đó hắn cũng từng trải qua như thế.
Trầm ngâm chốc lát, hắn nói :
"Kỳ thật từ từ tích lũy, làm thân thể dần dần thích ứng mà cuối cùng đột phá là một biện pháp nước chảy thành sông, biện pháp này tuy rằng chậm một chút, nhưng an toàn. Bất quá còn có một cái biện pháp, có lẽ có thể làm cho ngươi nhanh hoàn thành lịch trình này, chỉ là biện pháp này lại có một chút nguy hiểm."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, nói : "Dư thúc, ngài nói nhanh lên."
Dư Kiến Thăng trầm giọng nói:
"Còn có một cái biện pháp chính là ngươi một mình một người vào núi, cùng mãnh thú trong núi chiến đấu."
Trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt tương đối nghiêm túc :
"Người tập võ như chúng ta, chỉ có tại lúc chính thức thực chiến mới có thể dễ dàng đạt được đột phá, hơn nữa, đột phá trong thực chiến sẽ tạo thành hiệu quả hơn xa so với ngày thường từ từ tích lũy. Khi trước ta cùng Lâm Đình thúc thúc cũng là khi chân khí phát động lay động thân thể là lúc một mình vào núi tu hành, cuối cùng đều trong ba tháng đạt được đột phá."
Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, hắn trịnh trọng nói : "Đa tạ Dư thúc chỉ điểm."
Dư Kiến Thăng khoát tay chặn lại, nói :
"Ngươi muốn vào núi, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng là có vài điểm ta muốn nói cho ngươi, năm đó lúc chúng ta vào núi cũng đã là qua tuổi hai mươi lăm. Ở trong núi hành tẩu kinh nghiệm hơn xa ngươi, cho nên nếu ngươi muốn một mình vào núi, liền nhất định phải có chuẩn bị."
Trịnh Hạo Thiên đang nhớ lại chính mình lần đầu tiên trải qua vào núi, trong lòng cũng là có chút mơ hồ sợ hãi.
Tựa hồ là nhìn ra hắn do dự, Dư Kiến Thăng cười nói:
"Ngươi yên tâm, kỳ thật trong núi rừng cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng của ngươi, lần trước gặp Bạch nhãn Lang vương chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn. Loại chuyện này ít có thể phát sinh. Cho nên, chỉ cần ngươi không chân chính nhập vào thâm sơn, như vậy lấy thực lực của ngươi, cũng không có cái gì quá nguy hiểm."
Trịnh Hạo Thiên trong tâm lập tức sôi rục rịch lên.
"Trở về, cùng trao đổi với phụ thân ngươi, mang vật hắn cấp cho ngươi, vào núi tu hành đi thôi." Dư Kiến Thăng hơi hơi nhăn trán, nghiêm nghị nói.
Trịnh Hạo Thiên lui về phía sau từng bước, hướng về hắn khom mình một cái thật sâu, hướng trong nhà chạy chậm về.
Lâm Đình nhìn theo hắn rời đi, nói : "Dư thúc, Hạo Thiên dù sao mới mười hai tuổi, như vậy lẻ loi một mình vào núi, có phải hay không quá nguy hiểm ."
Dư Kiến Thăng lặng lẽ cười, nói :
"Hạo Thiên hắn thiên phú cực cao, là một khối thô chưa tạo hình ngọc. Nếu là ngày sau muốn có thành tựu rất cao , như vậy nhất định phải trải qua mài. Ngọc bất trác bất thành khí, đóa hoa nuôi ở trong nhà ấm vĩnh viễn vô pháp chân chính trở thành rường cột."
Trên mặt của hắn sau đó lộ ra một nụ cười kỳ dị: "Lại nói, các ngươi thật sự cho là ta sẽ để một mình hắn vào núi sao."
Dư Kiến Thăng cùng Lâm Đình liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của bọn hắn đều có được một tia hưng phấn.
"Cha, chúng ta cùng đi với người."
"Không được." Dư Kiến Thăng quả quyết nói : "Tu vi của các ngươi quá kém, vị tất là có thể giấu diếm được Hạo Thiên. Cho nên, các ngươi ở nhà hảo hảo luyện võ, tranh thủ sớm tiến giai săn sư."
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình ủ rũ lên tiếng, bất quá vừa nghĩ tới thành tựu hiện giờ của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng của bọn họ nhất thời lần thứ hai dấy lên ý chí chiến đấu cường đại .
Hắn có thể làm được, chúng ta cũng có thể...