Không có biện pháp, thời gian này và thế giới trước hoàn toàn bất đồng, hơn nữa chính mình sau khi sống lại thân phận này đã định mình muốn làm một người bình thường đều không có khả năng, không muốn chết cũng chỉ có thể phấn khởi chiến đấu. Tuy rằng không thể biểu hiện, nhưng cuối cùng hết thảy đều phải nhìn thực lực bản thân.
Ở tầng thế tục này, Chân Khí Cảnh đã là cao thủ rồi, nhưng Nhậm Kiệt biết hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu. Chính mình lúc ấy chỉ là mượn cảnh giới độc đáo Thánh nhân luận đạo, với thần thức và trạng thái của Thái Cực Cảnh cộng thêm ngoại lực của Ngọc Tinh linh khí, có thể trong thời gian ngắn lực lượng tăng vọt. Khoảnh khắc đó, Nhậm Kiệt chân chính cảm nhận được lực lượng.
Đây mới là lực lượng chân chính, lực lượng vận chuyển trong một hô hấp của Thái Cực Cảnh so với Thần Thông Cảnh bình thường đều cường đại gấp trăm lần, càng đừng nói là Chân Khí Cảnh. Cho nên cho dù thân thể Nhậm Kiệt biến thái mạnh mẽ như vậy, lực lượng Chân Khí Cảnh đặc biệt như vậy, dưới loại trạng huống đặc thù đó cũng có thể trong nháy mắt liên tiếp tăng vọt đến Chân Khí Cảnh tầng 7.
Dĩ nhiên, loại trạng huống đó cũng không phải là tùy thời đều có thể được, nếu không nếu là thời khắc đều có thể dùng trạng thái Thái Cực Cảnh tu luyện, như vậy mình không bao lâu là có thể đạt tới Âm Dương Cảnh. Ngẫm lại loại tiêu hao đó, quá khủng bố, không có Ngọc Tinh gần như đừng hòng mơ tưởng, nếu như là dùng linh ngọc, đừng nói là linh ngọc trung phẩm, cho dù là nhiều đến mấy linh ngọc thượng phẩm đều không có khả năng. Huống chi loại tăng vọt này cũng là bởi vì cơ sở lúc trước của mình vững chắc.
Một đường trong lòng nghĩ ngợi, Nhậm Kiệt đã rất nhanh lặng lẽ đến gần chỗ ở của mình. Bằng vào thần thức của hắn cộng thêm quen thuộc đối với Nhậm gia, dễ dàng không làm bất luận kẻ nào phát hiện đã tới cửa chỗ ở.
Thần thức vừa động, thông báo tất cả mọi người chung quanh lập tức rời đi, những thị vệ kia tuy rằng rất kỳ quái nhưng gia chủ thông qua thần thức hạ lệnh bọn họ vẫn không chút do dự chấp hành.
Hả?
Lúc này, Lục Thanh một mực nấp ở dưới đất cửa chính chỗ ở Nhậm Kiệt không khỏi hơi sững sờ, đổi ca sao? Nhưng dường như còn chưa đến lúc, những người này đều rời đi chẳng lẽ là chuẩn bị rời đi.
Lục Thanh đã ở đây chờ một đêm, nhưng hắn cũng không nôn nóng chút nào. Thân là một cường giả, nhất là làm một cường giả đặc thù huấn luyện qua ám sát, nếu như ngay cả chút tính nhẫn nại và tâm tính này đều không có, như vậy không có khả năng có một chút thành tựu.
Hắn lựa chọn ở chỗ này là rất có nghiên cứu, phải biết người vào khoảnh khắc bước vào cửa nhà mình, nhất là chỗ mình ở, tâm tình, tâm tính là buông lỏng nhất.
Nơi này có trận pháp phòng ngự, có cao thủ hộ vệ, lại là bên trong nhất...
Hơn nữa, dưới tình huống không có chuyện đặc biệt, cho dù là có bảo vệ cửa, nơi lối vào địa bàn thuộc về chính mình nhìn như an toàn nhất là địa phương buông lỏng nhất, cho nên Lục Thanh lựa chọn ở chỗ này chờ Nhậm Kiệt. Chỉ là không biết Nhậm Kiệt này hôm nay là chuyện gì xảy ra, đến giờ còn chưa trở về.
Nhưng hắn đối với mình rất có lòng tin, bất kể Nhậm Kiệt kia đi làm gì, sớm muộn là sẽ về, chỉ cần hắn về là nhất định phải chết.
Hừ, một tên phế vật cũng dám chạm vào đồ của chủ nhân, hắn tính là thứ gì, hắn có tư cách gì có được món đồ kia.
Ở trong mắt người khác hắn là gia chủ gì có thể lớn lối, ở trong mắt chính mình hắn căn bản không tính là gì, chỉ có người chân chính gia nhập Thiên Bảng mới biết, thế giới này rộng lớn cỡ nào, mới biết đi theo bên người chủ nhân may mắn cỡ nào.
Chủ nhân chắc chắn sẽ sáng tạo huy hoàng, đến lúc đó...
- Ngu ngốc, ngươi sớm bại lộ rồi, còn không biết hả? Đúng lúc này, trong đầu Lục Thanh đột nhiên vang lên một thanh âm, thanh âm này Lục Thanh cũng không xa lạ gì, lúc đó ở phòng đấu giá Ngọc Tinh hắn nghe thấy thanh âm này suýt nữa liền động thủ. Nhậm Kiệt, là thanh âm của Nhậm Kiệt.
Đột nhiên, Lục Thanh suýt nữa nhảy lên vọt ra, trong nháy mắt cả người đều bị dọa đến, điều này sao có thể?
Ầm! Mà đúng vào lúc này cả người hắn như bị sét đánh, không dám tin trong đầu lại có thanh âm này, đột nhiên trận pháp trong viện nơi Nhậm Kiệt ở trong nháy mắt vận chuyển. Trận pháp trong viện này nhưng là năm đó Nhậm Thiên Hành và một số tổ tiên Nhậm gia bố trí, là địa phương các đời gia chủ Nhậm gia ở. Không phát động còn đỡ, sau khi phát động uy lực một luồng hào quang đó mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng.
Ầm một tiếng, mặt đất ở cửa trực tiếp bị oanh kích ra một lỗ lớn bằng miệng bát, mà Lục Thanh kia ở phía dưới giống như bị thiên kiếp đánh trúng, cả người chìm xuống phía dưới.
Phụt... Lục Thanh phun ra mộtbúng máu, cả người suýt nữa vỡ vụn. Nếu không có Linh khí thượng phẩm Ngũ Hành Độn Giáp bảo vệ, một lần này đủ để đem một người Âm Dương Cảnh đánh nát, nhưng dù là thế hắn cũng bị đánh sâu xuống mấy chục thước.
Máu tươi không ngừng phun ra ngoài, không phải từ trong miệng, là từ đỉnh đầu, tất cả địa phương thân thể.
Bởi vì Ngũ Hành Độn Giáp giúp hắn chặn 99% lực lượng, nhưng một chút lực lượng còn thừa đó cũng suýt nữa đánh chết hắn, cả người gần như vỡ vụn, mười mấy chỗ xương vỡ vụn, đã không đơn giản là khí khổng đổ máu, nhiều nơi máu tươi đang phun trào.
Trên thực tế trong nháy mắt khi thanh âm của Nhậm Kiệt kia vang lên trong đầu Lục Thanh ấy, hắn liền đã bị dọa đến, có một loại cảm giác hồn phách như xuất khiếu.
Mà cũng trong nháy mắt này, lực phòng ngự và trạng thái của hắn ở vào thời điểm đặc biệt nhất, cũng bị oanh kích vừa lúc.
Nhậm Kiệt, làm sao có thể là hắn?
Hắn làm sao có thể phát hiện mình, mình sử dụng là Ngũ Hành Độn Giáp, đây nhưng là Linh khí thượng phẩm, chuyên môn ẩn giấu hành tung.
Giống như áo choàng của Vương giả sát thứ chín trong Cửu Sát chữ Nhân, là pháp bảo phi thường nổi tiếng.
Quả thật là lợi khí đỉnh cấp đánh lén, ám sát, cho dù đối mặt với cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, chỉ cần không phải là loại đạt tới dương hồn tầng 8 trở lên, cũng có cơ hội thử.
Nhậm Kiệt... hắn... hắn vì sao có thể phát hiện mình?
Lục Thanh quả thật muốn điên, nhưng hiện tại quả thật bị phát hiện, còn đột nhiên bị tập kích trọng thương, hắn hiện tại đã sắp không được. Nếu không phải là lực lượng trên Ngũ Hành Độn Giáp chống đỡ, hắn gần như muốn sụp đổ. Chạy, mau chóng rời khỏi nơi này.
Đây là ý niệm duy nhất của hắn giờ khắc này, cũng may mình có Ngũ Hành Độn Giáp, nếu từ trong lòng đất chạy cho dù nhân vật Âm Dương Cảnh âm hồn cũng không làm gì được.
Đau đớn, thống khổ kịch liệt, Lục Thanh nhanh chóng vận chuyển Ngũ Hành Độn Giáp, ở dưới đất nhanh như bay rời Nhậm gia.
Đám người Đồng Cường đang ở trong viện nhìn thấy gia chủ rồi lại phát động trận pháp cũng đều rất kỳ quái, tuy nhiên vừa rồi thần thức Nhậm Kiệt đã nói với bọn họ, muốn thử trận pháp chơi, cho nên mọi người tuy rằng kỳ quái nhưng cũng không để ý, cũng không biết là Nhậm Kiệt mượn trận pháp gia chủ đối phó người.
Nếu để cho bọn họ biết có người đã lẻn vào, chỉ sợ sớm đã nổ, phải biết phòng ngự, phòng vệ, bảo hộ an toàn gia chủ đó là chức trách của bọn họ.
- Muốn chạy, chạy tới cửa bản gia chủ phục một đêm, hiện tại muốn chạy, muộn rồi. Bằng vào Ngũ Hành Độn Giáp, tốc độ đi dưới đất của Lục Thanh này phi thường nhanh, hơn nữa hắn còn rất có kinh nghiệm thỉnh thoảng tán phát hơi thở, thần thức để quấy nhiễu truy tung. Bình thường mà nói, lực lượng trên Ngũ Hành Độn Giáp đối với quấy rầy thần thức cộng thêm ảnh hưởng của mặt đất đối với thần thức, khi hắn nhanh chóng xuyên qua cho dù cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bình thường cũng rất khó kéo dài truy tung được hắn.
Nhưng Nhậm Kiệt lại bất đồng, hắn không nhanh không chậm đi theo phía sau, cũng không lại lên tiếng nữa, chỉ là rất thoải mái đi theo phía sau.
Hắn căn bản không cần sử dụng thần thức, bởi vì có Thần Thức Văn Ấn, hắn tùy thời có thể nắm trong tay kẻ này ở đâu. Hắn hiện tại đang tò mò, bộ áo giáp kẻ này mặc rất thần kỳ, rồi lại có thể chặn được một đòn có thể trực tiếp tiêu diệt Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 7 trở xuống, hơn nữa còn có thể tùy ý đi dưới đất, còn có thể cùng lực lượng chung quanh dung hợp, phòng ngừa người khác thần thức dò xét, truy tra.
Hắn càng thêm kỳ quái, cháu trai này rốt cuộc là từ đâu mà tới, chạy tới chỗ mình mai phục, tuy nhiên tin tưởng không cần gấp, rất nhanh là có đáp án.
Nhanh, không ngừng gia tốc, liều mạng dùng đan dược, nhanh chóng ở dưới đất Ngọc Kinh Thành vòng quanh, Lục Thanh giờ khắc này giống như ruồi không đầu vòng vo, vòng hồi lâu rốt cuộc cảm giác an toàn. Lúc này vừa lúc đến một nơi lâm viên biệt viện hoàng gia, lúc bình thường không có người. Loại địa phương này hẳn là sẽ càng thêm an toàn, bằng vào kinh nghiệm hắn rất nhanh tiến vào bên trong.
Trực tiếp tìm đến một gian hành cung chỗ ở hẳn là chuẩn bị cho Hoàng đế, nơi này lúc bình thường phòng ngự cũng không nghiêm mật, hắn rất dễ dàng liền tiến vào trong, ở trong căn phòng yên tĩnh hắn rốt cuộc từ dưới đất nhô đầu lên.
- A... phụt... phụt... Người vừa dừng lại, trực tiếp ngã xuống trên long sàng hành cung, Lục Thanh hộc máu từng ngụm to, đau đớn kịch liệt khiến hắn gần như hô ra thành tiếng, cũng may toàn bộ tận lực áp chế.
Giờ khắc này Lục Thanh khó chịu chưa từng thấy, đau đớn chưa từng có.
Không chỉ là bị thương, chuyện nguy hiểm hơn hắn cũng trải qua rất nhiều, đi theo chủ nhân hắn từng gặp rất nhiều chuyện người khác cả đời đều không trải qua, chỉ là hôm nay... hôm nay lại để Nhậm Kiệt này phát hiện.
Cái này... cái này cmn cũng quá mất mặt, hắn làm sao phát hiện chính mình, không có khả năng. Nhất định không phải hắn, nhất định là Nhậm gia còn ẩn giấu người nào phát hiện mình, mới dẫn động trận pháp đánh trúng mình.
Lục Thanh càng nghĩ càng thấy khó tin, Nhậm Kiệt kia làm sao có thể, tuyệt đối không có khả năng.
Trong đầu điên cuồng suy nghĩ, hắn nhanh chóng đem tầng ngoài Ngũ Hành Độn Giáp toàn bộ thu hồi, trong nháy mắt Ngũ Hành Độn Giáp biến thành 5 khối kim loại đặc biệt ở ống tay áo, ống quần và áo chỗ không để người nhìn thấy. Ngũ Hành Độn Giáp này cũng không phải hắn hoàn toàn luyện hóa, chỉ là Lam Thiên tạm thời cho hắn sử dụng, cho nên hắn cũng không thể hoàn toàn nắm giữ, chỉ có thể sử dụng bộ phận lực lượng trong đó.
A... Lục Thanh khó chịu lại lần nữa đem mấy viên đan dược nuốt vào trong bụng, sau đó từng ngụm thở dốc. Lần này bị thương cũng quả thật không nhẹ, chỉ sợ chỉ tốt hơn lần trước một chút, nhưng lần trước chính mình nhưng là cuối cùng đối chiến với Âm Dương Cảnh, cho dù bị thương cũng vinh quang, lần này cmn tính là chuyện gì hả, càng nghĩ Lục Thanh càng buồn bực, không đủ mất mặt.
Ầm... Đúng vào lúc này, Lục Thanh đột nhiên cảm nhận được một làn gió mạnh, áp lực to lớn, nhanh, phi thường nhanh đang oanh kích mà đến.
Không xong.
Khi Lục Thanh ý thức được không xong thì đã muộn, mấu chốt là trong lòng kinh hãi. Vừa rồi rõ ràng đã dò xét hơn nữa loại địa phương này làm sao có thể có người.
Lúc trước trong đầu vang lên tiếng Nhậm Kiệt, sau đó bị trận pháp trong viện gia chủ Nhậm gia tập kích, giờ khắc này chạy tới trong biệt viện hoàng cung, rồi lại không hiểu thấu đột nhiên bị công kích. Hôm nay là làm sao vậy?
Trong đầu trong nháy mắt nghĩ đến, thân thể Lục Thanh miễn cưỡng làm ra phản ứng, đáng tiếc giờ khắc này thân thể hắn ngay cả 1/10 bình thường đều không đạt tới.