Dược Vương Tà Thiếu Chương 692: Bí mật của Đông Hoang Thần Giáo.

Bàng Cẩm đúng là bị dọa cho vỡ mật, so với lúc chính hắn bị bắt còn sợ hãi hơn, bởi vì hắn đích thực không nghĩ ra được, tu luyện giới này lại có người nào điên cuồng như vậy, có lá gan lớn như vậy, chạy vào bên trong Đông Hoang Thần Giáo ngay cả phu nhân giáo chủ đều bắt giữ... chuyện này cũng quá... quá...

- Ngươi còn nói nữa, còn không phải do ngươi... Không phải là hắn dùng gương mặt của ngươi đột ngột xông vào chỗ ở của ta sao? Tuy nhiên tiểu đệ ngươi cũng đừng lo lắng, người này ngàn tính vạn toán không nghĩ tới là: Hôm nay vừa lúc bởi vì chuyện mấy ngày trước đó, một trong chín vị thái thượng trưởng lão Đường Phong thái thượng trưởng lão lại ở chỗ của ta. Mà loại không gian độc lập bên trong pháp bảo hoặc là tiểu thế giới này, rất dễ dàng phá mở, chỉ cần phá mở, không quản hắn là ai, đều khó thoát khỏi cái chết!

Bàng Vân so với Bàng Cẩm còn trấn định hơn một chút, nhanh chóng làm ra phân tích và phán đoán.

- Thật... Thật sao?

Vừa nghe tỷ tỷ nói, Bàng Cẩm vui mừng hỏi tới, trong mắt cũng lần nữa dấy lên hy vọng.

- Giả!

Không đợi Bàng Vân trả lời, đã vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt cất bước một cái vừa lúc đi tới trước mặt của Bàng Vân, nhìn Bàng Vân nói:

- Đệ đệ của phu nhân rất thông minh, bây giờ để xem phu nhân có phải là người thông minh hay không? Tự suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ta không có nắm chắc thì đâu có dẫn lão vào trong này, vừa rồi chỉ cần ta chờ thêm một lát lão sẽ rời đi, ta có thể bắt một mình phu nhân vào đây... Đúng không?

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Bàng Vân, Nhậm Kiệt đã biết ngay vì sao nàng là giáo chủ phu nhân, có quyền lực lớn như vậy. Bởi vì nàng là một người thông minh, hơn nữa hẳn là một người am hiểu quản lý. Cùng nói chuyện với người như thế rất bớt việc, Nhậm Kiệt không cần nói quá nhiều, một câu nói đơn giản vậy là đủ rồi.

Bàng Vân nghe Nhậm Kiệt nói thế, lập tức đồng tử hơi co rút lại, bởi vì trong nháy mắt nàng đã nghĩ tới rất nhiều, mà ngay lúc này, Ngưu Lão Nhị cũng đã xuất hiện vây khốn Đường Phong, rồi chiến đấu cùng lão ở bên trong. Đường Phong là một trong chín đại trưởng lão Đông Hoang Thần Giáo, mà thậm chí ngay cả một chút động tĩnh đều không có phát ra, chung quanh tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có thanh âm của Nhậm Kiệt còn quanh quẩn bên tai.

- Tỷ...

Bàng Cẩm ở một bên, sợ tới mức run run.

Mà giờ khắc này, rốt cục Bàng Vân cũng cảm thấy hơi sợ hãi, áp lực. Từ trước tới giờ nàng không nghĩ tới lại có một khắc như vậy, nếu như trước đây có người nói với nàng, sẽ có người dám bắt nàng, uy hiếp nàng, còn là ở dưới chín cây Thần Thụ của Đông Hoang Thần Giáo, ở trung tâm nhất của Tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo như vậy... đánh chết nàng cũng không tin.

Nhưng bây giờ loại chuyện như vậy thật sự xảy ra, đối mặt với người như vậy, Bàng Vân có một loại áp lực vô cùng to lớn.

Khẽ hít sâu một hơi tận lực ổn định tâm tình của mình, Bàng Vân mới nhìn Nhậm Kiệt nói:

- Ngươi... Ngươi muốn cái gì?

- Chớ khẩn trương! Không sai, hít thở sâu để cho mình vững vàng, điểm này phu nhân làm rất tốt!

Lúc này, Nhậm Kiệt ở một bên khích lệ, sau đó nói tiếp:

- Tốt nhất phu nhân phối hợp, ta sẽ không làm thương tổn phu nhân! Ta muốn biết, trước ta cùng Thiên Châu, Tàn Hồn Thiên Tử, Đan Vô Pháp bọn họ náo loạn Đông Hoang Thần Giáo như vậy, vì sao đều không có người nào đi ra quản tới? Bên trong Đông Hoang Thần Giáo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà ngay cả tiên chỉ đều không để ý tới vậy?

Vừa nghe hỏi đến vấn đề này, trên mặt Bàng Vân nổi lên một vẻ cười chua xót, lập tức ánh mắt liếc nhìn Đường Phong bên kia một cái, vẫn không có mảy may động tĩnh, nhưng bên trong đó lại lực lượng ngang dọc kinh khủng kinh người, tay quyền, kiếm quang tung hoành.

- Không biết... ngươi tin hay không tin: Mặc dù ta trên danh nghĩa là giáo chủ phu nhân... nhưng ta cũng không có quan hệ gì với giáo chủ, ta vốn chỉ là một viên quản sự bình thường, sau này trong một lần vô tình giáo chủ phát hiện năng lực của ta không ngừng đề bạt ta, nhưng đề bạt tới trình độ nhất định nếu đề bạt tiếp thì khó... khó mà để kẻ dưới phục tùng. Tuy nhiên giáo chủ lại muốn tìm một người có thể giúp ông ấy quản sự, vì thế liền cưới ta, để ta với danh nghĩa phu nhân quản lý vận hành Đông Hoang Thần Giáo... Cho nên có rất nhiều chuyện... thật ra ta cũng không biết!

Bàng Vân do dự một chút, đầu tiên liền ném ra một cái vòng lẩn quẩn to lớn.

Chỉ có điều loại vòng lẩn quẩn này, Nhậm Kiệt không có hứng thú quá lớn, nhưng là từ trong vòng lẩn quẩn này dường như Nhậm Kiệt lại cảm nhận được một phong cách cùng diễn xuất quen thuộc.

- Nói điều phu nhân biết!

Nhậm Kiệt nhìn về phía Bàng Vân nói, không nói tin cũng không nói không tin.

- À...

Bàng Vân trầm ngâm một chút nói tiếp:

- Đông Hoang Thần Giáo những năm gần đây đích xác bất đồng với trước kia, ta phụng mệnh cũng chỉ là duy trì vận hành, xử lý một ít chuyện bình thường...

Người thông minh đích xác ngươi nói một câu hắn có thể hiểu rất nhiều, nhưng người thông minh có đôi khi cũng không được, cho nên lúc này Nhậm Kiệt chậm rãi nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mi tâm Bàng Cẩm đang ở bên cạnh Bàng Vân, không nói gì tiếp tục nhìn về phía Bàng Vân.

Chỉ là một động tác như vậy, lập tức Bàng Cẩm có cảm giác như cổ bị siết chặt, cả người đều căng thẳng run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, sợ hãi tử vong bao phủ.

- Tỷ... Tỷ...

Bàng Cẩm run run chụp lấy tay Bàng Vân, thanh âm càng run rẩy hơn.

Bàng Vân cũng lập tức ngừng lại, vội vàng đưa tay cản Nhậm Kiệt.

- Đừng! Ngàn vạn... ngàn vạn lần đừng làm vậy...

Thời khắc này Bàng Vân hoàn toàn thành thực, Nhậm Kiệt không có lên tiếng nói gì, nhưng ngón tay kia thì khẳng định có thể trong nháy mắt giết chết Bàng Cẩm, bởi vì vừa rồi Bàng Cẩm cũng không ngừng dùng thần thức trao đổi với nàng: Về chuyện Bàng Cẩm bị bắt tới đây, bao gồm cũng nói chuyện Nhậm Kiệt tùy ý lượm một khúc gỗ đều có thể đánh cho Thái Cực Cảnh ngất xỉu.

Không nói chuyện đó, chỉ nói cổ lực lượng vừa rồi có thể kéo Đường Phong vào trong kia, Bàng Vân cũng không dám làm loạn, bây giờ nhìn động tác này của Nhậm Kiệt, dĩ nhiên là nàng sợ hãi đến cực điểm.

- Ta nói... ta cái gì đều nói với ngươi. Nội bộ Đông Hoang Thần Giáo đích xác có đại sự xảy ra, nhưng cụ thể là chuyện gì ta thật sự không biết! Mà giáo chủ đối ngoại nói là bế quan, trên thực tế cũng không phải như thế, giáo chủ tuyệt đối không phải đang bế quan, nhưng cụ thể đang làm gì ta cũng không rõ lắm. Căn cứ phân tích của ta, Đông Hoang Thần Giáo gần đây biến đổi vô cùng to lớn, loại biến đổi này là biến đổi ngấm ngầm. Hiện tại Đông Hoang Thần Giáo đã hoàn toàn bất đồng với trước kia, về phần tại sao trước đây bên trên Đông Hoang Thần Giáo không để ý tới tiên chỉ, chuyện này ta cũng hỏi qua, lúc đó bọn họ nói với ta là: "Không vội... không vội! Trước cứ giằng co!" Về phần tại sao, ta cũng không biết!

- Còn có... lực lượng chín cây thần thụ Đông Hoang Thần Giáo yếu bớt rất nhiều, dường như có người không quan tới hết thảy thúc giục Thần Thụ, không quản nó bị tổn hao chết sống, có cảm giác như muốn đốt cháy giai đoạn, chỉ thấy lợi trước mắt, nhưng điều này cũng tạo cho Đông Hoang Thần Giáo ở quá khứ xuất hiện rất nhiều nhân vật cường đại, nhưng sau đó những người này đều biến mất, rất nhiều người... thậm chí bên ngoài cũng không biết! Đây cũng là một ít chuyện chính ta trong lúc vô tình phát hiện!

Sợ Nhậm Kiệt hành động thật sự, lần này Bàng Vân nói một hơi rất nhiều tin tức nàng cho rằng Nhậm Kiệt muốn biết.

Lần này tuy rằng nàng lại nói mấy lần không biết, nhưng Nhậm Kiệt không có vì vậy mà có cử động gì khác, ngược lại khẽ gật gật đầu, nhưng ngón tay vẫn chỉ vào mi tâm Bàng Cẩm.

- Những người đó đi đâu? Còn có, cũng nói một chút tình huống của giáo chủ các ngươi!

Thấy Bàng Vân rốt cục không trở lại thông minh vặt, Nhậm Kiệt lần nữa hỏi tiếp.

- Hẳn là đi vào tiểu thế giới! Bởi vì ta phụ trách trù tính chung cùng quản lý tài nguyên, cho nên mới có thể suy đoán ra những điều này. Đông Hoang Thần Giáo thành lập một hệ thống khổng lồ, hoàn chỉnh, và bởi vì để sau này ta cũng có thể thuần thục vận hành toàn bộ hệ thống này tốt hơn, cho nên mới có hết thảy chuyện hôm nay. Mà các thứ hệ thống này hoạt động, đa số đều sẽ đi vào bên trong tiểu thế giới. Tiểu thế giới ta chỉ đi vào hai lần: Một lần là giáo chủ cho ta thân phận phu nhân, đồng thời giúp ta tăng lên lực lượng đạt tới Thái Cực Cảnh; Một lần khác là bởi vì ta nghiên cứu ra một chút gì đó mới mẻ, muốn làm một chút cải biến đối với cả hệ thống, nhất định phải thương lượng cùng giáo chủ... nên mới có tư cách đi vào tiểu thế giới!

- Về phần giáo chủ...

Nói đến giáo chủ, Bàng Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Lúc ban đầu ta gặp giáo chủ cảm giác chỉ là bình thường, nhưng mấy lần sau này lại một lần so với một lần đều cảm thấy kinh khủng, cho dù từ rất xa nghe giọng nói của giáo chủ, đều có một loại cảm giác muốn quỳ xuống lạy bái. Về phần những chuyện khác liên quan tới giáo chủ, ta gần như không biết gì!

Sau khi nói ra lời này, ngay cả Bàng Vân cũng không nhịn được tự mình cười khổ, mặc dù chính là làm công chuyện trên danh nghĩa phu nhân, nhưng mấy chục năm qua ngay cả tình huống của vị giáo chủ này cũng không biết một chút gì... Điều này cũng coi như một kỳ tích!

Cho nên Bàng Vân nói xong cũng có phần lo lắng Nhậm Kiệt không tin, lo lắng nhìn về phía Nhậm Kiệt, phát hiện người này cũng không có cử động gì khác ít nhiều mới yên tâm lại. Chính nàng thật ra không quan trọng, nhưng người tiểu đệ duy nhất này lại là người nàng quan tâm bậc nhất trên đời, mà đối mặt với nhân vật bực này, nàng có cảm giác hoàn toàn bất lực!

Đại giáo vô thượng tình huống mỗi nơi không giống nhau, điều này thật ra Nhậm Kiệt cũng biết, như Kiếm Tiên Giáo của Thiên Châu trước đây đuổi giết hắn kia, gần như sẽ không tiếp xúc với người bình thường, cho dù nắm trong tay quốc gia cũng sẽ không trực tiếp quản lý, chỉ sẽ hàng năm ấn định chọn lựa một số đệ tử ưu tú mà thôi, những chuyện khác hoàn toàn không quản tới, có chuyện trực tiếp ra lệnh, hoàn toàn là tồn tại cao cao tại thượng.

Mà Tàn Hồn thì phải bắt đầu tôi luyện từ trong chiến đấu với người phàm thế tục, cho đến tầng chót nhất đều có người của bọn họ. Về phần Đông Hoang Thần Giáo này nghe ra huyền ảo, nhưng Nhậm Kiệt cũng không có cảm giác bất ngờ gì, nhất là hiện giờ nhiều điểm nghi hoặc như vậy đều chỉ về hướng Đông Hoang Thần Giáo, nhất định Đông Hoang Thần Giáo bên này là có một số chuyện bí ẩn.

- Nói tiếp đi!

Nhậm Kiệt không có bày tỏ gì trên nét mặt, nhìn về phía Bàng Vân bảo nàng nói tiếp.

- Trừ giáo chủ ra, Đông Hoang Thần Giáo còn có chín vị thái thượng trưởng lão, chín người này trừ phi có người bỏ mình hoặc phi thăng, nếu không một mực không thay đổi. Mà chín người này so với người cùng cấp bậc đều mạnh hơn rất nhiều, chân chính là nhân vật cường đại của... Đông Hoang Thần Giáo!

Vốn theo thói quen Bàng Vân đã định nói, chín người này cường đại cùng lợi hại bực nào, là chín vị thái thượng trưởng lão... uy chấn thiên hạ.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến tình huống của Đường Phong bên kia, lập tức cũng có chút không biết nói cái gì mới tốt, vội vàng thu hẹp lại một chút.

- Tiên khí của Đông Hoang Thần Giáo là ai nắm giữ?

Nghe nói đến đây, đột nhiên Nhậm Kiệt nhớ tới vấn đề Tiên khí, cái này chính là vấn đề rất mấu chốt.

- Cái này thật ra Bàng Vân biết, Đông Hoang Thần Giáo ta có hơi khác với các đại giáo vô thượng khác chính là, từ các đời trước, đều phải là đương kim giáo chủ mới chiếm được Tiên khí thừa nhận. Nghe nói cũng chính vì điều này mới có thể thừa kế ngôi vị Giáo chủ Đông Hoang Thần Giáo. Mà Đan Tiên Giáo, Kiếm Tiên Giáo, Tàn Hồn đều là con cháu kiệt xuất thế hệ này chiếm được Tiên khí thừa nhận. Cho nên lần này có tiên chỉ giáng xuống, chúng ta theo lệ thường chỉ phái một vị thái thượng trưởng lão dẫn người đi ra ngoài, giáo chủ với lý do bế quan tu luyện không có chạy tới. Cho nên mặc dù các đại giáo vô thượng khác có một số lời oán hận, cũng không thể nói gì nhiều lắm!

Bàng Vân nói xong, lại vội vàng bổ sung một câu:

- Vừa rồi ta và thái thượng trưởng lão Đường Phong cũng là đang nói về chuyện này, bàn bạc nếu như có biến cố thì nên ứng phó như thế nào! Hơn nữa chuyện này cũng cần một lời giải thích cho các đại giáo vô thượng khác, dù sao... dù sao là chuyện huyên nào rất lớn, mà còn chưa kết thúc...

"Ầm... Ầm... Bùng Bùng..."

Đúng lúc này, cả mặt đất tiểu thế giới đều rung chuyển một cái, sau đó phát ra tiếng nổ ầm ầm bùng bùng, tiếp theo là một tràng tiếng va chạm mãnh liệt, lập tức dẫn tới mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Chỉ thấy lúc này bên trong khu vực bao trùm của vó trâu, kiếm khí ngang dọc, lực lượng cường đại điên cuồng va chạm, hai thân ảnh ngươi tới ta lui... đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Chỉ có điều loại chiến đấu cấp bậc đó, cho dù Bàng Vân cưỡng ép tăng lên tới cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh cũng không thấy rõ lắm, đừng nói chi là Bàng Cẩm, sớm đã nhìn tới trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng bọn họ không thấy rõ lắm, nhưng bọn họ vẫn hiểu được chuyện đơn giản nhất, nhìn như đánh cho khí thế ngất trời, chẳng phân biệt được trên dưới, nhưng thực ra chênh lệch quá lớn.

Loại chênh lệch này làm cho bọn họ đều cảm thấy kinh khủng, bởi vì người có sừng trâu trên đầu kia, chính là trước dùng lực lượng bản thân phong tỏa chung quanh, đồng thời chiến đấu với Đường Phong thái thượng trưởng lão với điều kiện tiên quyết là không để cho lực lượng của bọn họ phát tiết ra ngoài... đủ thấy chênh lệch giữa hai người cũng không phải là một điểm nửa điểm.

- Chết tiệt! Cẩn thận một chút, Ngưu Lão Nhị! Nếu như ngươi để trong tiểu thế giới của ta bị tổn thương, vậy ngươi cứ thành thật một mình ở chỗ này từ từ đau khổ chờ đợi đi!

Trong lúc hai tỷ đệ bọn họ đang khiếp sợ, Nhậm Kiệt lại ở một bên kêu lên, nhắc nhở Cuồng Ngưu đừng quá hứng khởi, quên mất phòng ngự.

Hắn vừa kêu lên như vậy, chợt nghe bên trong phát ra tiếng hầm hừ khó chịu, nhưng sau đó lực lượng phòng ngự vẫn là tăng mạnh, lần nữa trở nên lặng yên không một tiếng động.

Bàng Vân cùng Bàng Cẩm xem thấy đều kinh hồn vỡ mật, thầm nghĩ: "Điều này... điều này sao có thể?"

Tên có dáng đầu trâu kia đã cường hãn đến mức độ này, mặc dù chỉ là nhìn thấy bóng hắn chiến đấu, nhưng khí tức cường hãn điên cuồng của hắn lại tràn ngập trong thiên địa, đây tuyệt đối là người thiên không phục địa không phục, hơn nữa đánh tới loại trình độ này cũng đủ kinh khủng đủ dọa người.

Nhưng không nghĩ rằng, người này vẫn còn chưa hài lòng, rồi lại... lại còn nói như vậy!

Càng thêm khó tin chính là, người đầu trâu cường đại, điên cuồng cường hãn như thế sau khi nghe hắn nói vậy, lại ngoan ngoãn làm theo lời hắn, thà rằng tạm thời ở thế hạ phong, cũng dành ra một phần lực lượng trên phòng ngự, bảo đảm không phát tiết một chút lực lượng ra ngoài... Điều này cũng quá khó tin đi!

Hướng về phía Ngưu Lão Nhị quát một câu, sau đó Nhậm Kiệt quay đầu nhìn về phía hai tỷ đệ Bàng Vân, Bàng Cẩm sớm đã sửng sốt ngây dại ở đó, nói:

- Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi! Vừa rồi phu nhân phối hợp cũng không tệ lắm! Hiện tại phu nhân giúp ta nghĩ ra một chủ ý: Làm sao có thể để cho ta đi vào tiểu thế giới của Đông Hoang Thần Giáo! Dĩ nhiên, phải đi vào trong đó không để người khác phát hiện!

- Cái này...

Bàng Vân vừa nghe nói lập tức đầu đều sắp nổ tung, thầm nghĩ: "Người này rốt cuộc muốn làm gì vậy? Đầu tiên là bắt đệ đệ mình không nói, lại chạy vọt vào dưới chín cây thần thụ Đông Hoang Thần Giáo bắt mình, ngay cả Đường Phong vị thái thượng trưởng lão đều không thèm để ý chút nào bắt vào đây, bây giờ lại còn muốn đi vào tiểu thế giới của Đông Hoang Thần Giáo, hắn muốn làm gì vậy?"

Bàng Cẩm ở một bên nghe nói lại càng kinh hãi, đầu óc đều có chút không đủ dùng, bởi vì hết thảy chuyện này đều không chân thật như vậy, giống như... giống như đang nằm mơ.

Không sai, chính là nằm mơ! Nhưng lập tức hắn liền có một loại kích động muốn khóc, bởi vì cho dù nằm mơ, cũng không thể mơ ngoại hạng như vậy! Người này là ai chứ? Hắn muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? Bắt giữ mình với hai gã Thái Cực Cảnh không đủ, lại bắt tỷ tỷ vào đây, còn bắt cả Đường Phong thái thượng trưởng lão của Đông Hoang Thần Giáo vào đây.

Hiện tại... hiện tại hắn lại muốn đi vào tiểu thế giới, chẳng lẽ hắn muốn bắt hết người của Đông Hoang Thần Giáo vào đây sao?

- Cũng không phải nói không làm được, nhưng nếu muốn nghĩ biện pháp dường như hơi khó! Nhất là phải tìm một lý do để người khác tin tưởng, bởi vì nhất định phải có một lý do, đủ... đủ...

Bàng Vân rất cẩn thận, cẩn thận, dè dặt nói.

Nhậm Kiệt cười nhìn về phía Bàng Vân:

- Một người trong chín vị thái thượng trưởng lão chết đi, tồn tại bị Thánh Bia trấn áp đại náo Đông Hoang Thần Giáo, nội bộ xảy ra vấn đề... các lý do này đủ rồi chứ?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duoc-vuong-ta-thieu/chuong-716/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận