Lực chú ý của mọi người lập tức bị câu nói này hấp dẫn.
Mặc dù trên tay mỗi người đều cầm sợi tóc của Lâm Mai, nhưng trong giây phút này, tâm tình của bọn họ trở nên bình tĩnh, yên lặng nhìn Đức Lỗ Phu.
Đức Lỗ Phu lẳng lặng ngồi trước cây đại thụ, sắc mặt của hắn cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như hắn không biết rằng bản thân mình đã bước vào thời khắc quan trọng.
Tất cả mọi người, gồm cả đám người Kim, đều ngưng thần nín thở, bọn họ lẳng lặng trải nghiệm khí tức của Đức Lỗ Phu.
Trải qua cuộc chiến trong đấu thú đài, cùng với việc cảm giác được lĩnh vực truyền kỳ, năng lực cảm ứng của bọn họ đã có sự biến hóa long trời lở đất.
Mặc dù sự biến hóa này không khiến ma lực của bọn họ tăng trưởng lên, nhưng lại có sự trợ giúp lớn trong việc cảm ứng nguyên tố ma pháp.
Tinh thần ý thức của mỗi cá nhân đều tập trung, cảm nhận khí tức của Đức Lỗ Phu, dường như bọn họ cũng nắm được cảnh giới huyền ảo của đại ma pháp sư.
Đó là một thế giới rực rỡ nhiều màu sắc, tất cả nguyên tố ma pháp đều tỏa ánh sáng thuộc về mình.
Mặc dù ma pháp sư bình thường có lực lượng tinh thần cường đại, có thể sử dụng pháp thuật hoặc năng lực thiên phú để sử dụng nguyên tố ma pháp, nguyên bọn họ không giải thích được sự biến hóa của nguyên tố, không cách nào cảm ứng được sự tổ hợp của chúng.
Nhưng khi năng lực cảm ứng của ma pháp sư được đề cao, hơn nữa đột phá cực hạn, bọn họ có thể cảm ứng được khác thường của nguyên tố trong không gian.
Chỉ chính thức cảm ứng được nguyên tố, mới có khả năng điều khiển và chỉ huy chúng nó.
Sở dĩ đại ma pháp sư có thể trong nháy mắt thuấn phát ra ngũ cấp ma pháp hoặc lục cấp ma pháp hỗn hợp, nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ có năng lực cảm ứng và điều khiển nguyên tố.
Ma pháp sư bình thường không thể nào nắm được cảm giác lĩnh ngộ về nguyên tố ma pháp này.
Một lát sau, có người phát ra tiếng sợ hãi rất dài. Có người nhắm hai mắt lại, dường như thì thào gì đó, có quái vật khua chân múa tay.
Nhưng cũng may bọn họ không mất đi lý trí, cho dù rất hưng phấn nhưng cũng biết tự kiềm chế mình.
Tất nhiên, nếu như bọn họ không có năng lực tự khống chế bản thân mình, bọn họ cũng không có tư cách thoát khỏi đấu thú đài.
Tiếu Ân nhìn bộ dáng tỉnh ngộ của mọi người, trong lòng thầm than.
Đám người Kim rất may mắn, trải nghiệm cảm giác truyền kỳ đã mang lại rất nhiều chỗ tốt cho bọn chúng.
Hắn vốn tưởng Kim và Lai An phải mất tới một, hai năm nữa mới có khả năng đột phá lên cảnh giới đại ma pháp sư, nhưng hiện giờ xem ra, thời gian đó phải rút ngắn đi.
Mặc dù ma lực của Carter và Mary thấp hơn một chút, nhưng năng lực cảm ứng của bọn họ đối với nguyên tố không gian không hề thấp hơn đám người Kim. Cho nên mới nói, chỉ cần vẫn sử dụng Hoàng Kim kết giới, thời gian để bọn họ trở thành đại ma pháp sư cũng không quá lâu.
So sánh với Kim và Lai An, hai người cần phải củng cố thêm ma lực mà thôi.
Từ từ, trên người Đức Lỗ Phu tỏa ra năng lượng dao động mãnh liệt, ngay cả nguyên tố ma pháp trên không trung cũng bắt đầu hỗn loạn và dung hợp với nhau.
Tiếu Ân không khỏi đề cao cảnh giác, hắn biết Đức Lỗ Phu đã tiến tới giai đoạn quan trọng, nếu như hắn có thể khống chế được tất cả nguyên tố ma pháp ở quanh người, đem lực lượng ma pháp mất đi sự khống chế, khống chế lại, thì hắn sẽ vượt qua cực hạn, chính thức trở thành đại ma pháp sư có năng lực khống chế nguyên tố ma pháp siêu cường.
Nhưng nếu như hắn thất bại, con đường rộng mở trước mắt hắn sẽ tan biến, và cũng không biết tới khi nào hắn mới có thể đột phá tiếp.
Cho nên một bước cuối này, ngay cả người luôn tin tưởng Đức Lỗ Phu như Tiếu Ân cũng trở nên khẩn trương.
Đức Lỗ Phu có thể tiến tới bước này, không chỉ bởi hắn hấp thu quá nhiều sinh mệnh năng lượng mà còn bởi tính tình cố chấp của hắn, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ cố làm tới cùng.
Ngay cả Tiếu Ân cũng không thể sửa đổi tính cách này của hắn.
Do có tính cách cố chấp và tinh thần lạc quan, nên Đức Lỗ Phu mới bộc lộ được tài năng trước mắt mọi người, trở thành người thứ hai sau Tiếu Ân xung kích cảnh giới đại ma phá sư. Nguyên tố trong không trung càng ngày càng hỗn loạn thêm, hơn nữa còn mang đến cảm giác áp bách cường đại.
Đó là áp lực của cấp bậc đại ma pháp sư, ngay cả Lâm Mai và đám người Roosevelt cũng không duy trì được. Nhưng dưới áp lực đó, tất cả mọi người đều không có ý nghĩ buông tha.
Dù áp lực có lớn hơn nữa, nhưng nếu có thể cảm ứng được sự biến hóa trên người Đức Lỗ Phu, tất cả đều đáng giá.
Từ từ, thực lực của mọi người phân chia ra.
Mặc dù những người này đều tới cảnh giới tam tinh ma pháp sư, nhưng rõ ràng có mấy người vừa mới tiến giai. Cho nên sắc mặt của bọn họ rất khó coi, còn Lâm Mai, Roosevelt và đám người Kim đều có thực lực tam tinh đỉnh, nên bọn họ vẫn thừa nhận nổi áp lực này.
Khóe mắt của Tiếu Ân chợt lóe lên, Kim và Lai dường như không có chút lay động này, nhưng Mary và Carter đã có vẻ không duy trì được.
Hắn than nhẹ một tiếng, buông sợi tóc của Lâm Mai ra, tiến về trước hai bước.
Mỗi bước đi của hắn đều tỏa ra áp lực cường đại, không thua kém khí thế của Đức Lỗ Phu. Nhưng hắn chỉ khống chế để ngăn cản khí thế bộc phát của Đức Lỗ Phu mà thôi, không có ý giao thủ với hắn.
Ánh mắt của đám người Roosevelt và Lâm Mai lập tức thay đổi.
Bọn họ phát hiện ra việc ngoài ý muốn, Tiếu Ân bước hai bước, khiến áp lực mà bọn họ phải chịu đựng biến mất.
Nhưng năng lực cảm ứng nguyên tố trong không trung vẫn còn tồn tại, vẫn còn để bọn họ phân tích và cảm ứng.
Trong nhóm người này, có người thân cao ba thước như Lâm Mai, cũng có kẻ có hình thể cường tráng, nhưng giờ phút này, khi nhìn bóng lưng của Tiếu Ân, trong mắt đều lộ ra sự kinh hãi.
Hai bước của nam nhân này đã ngăn cản toàn bộ áp lực cường đại trên người Đức Lỗ Phu.
Bóng lưng có vẻ tầm thường, chất phác này ở trong giây phút này trở nên cứng cỏi, cương nghị, cố chấp và quật cường.
Ánh mắt của mọi người tràn ngập thần sắc phức tạp, bọn họ chỉ cảm thấy, bóng lưng đó càng lúc càng lớn. Một cảm xúc không diễn tả được thành lời đột nhiên xuất hiện trong lòng bọn họ.
Lúc này, hình bóng của Tiếu Ân trở nên cao lớn, không thể tranh phong được, trở thành một bóng ma trong lòng bọn họ.
Mặc dù không ai nói ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, Tiếu Ân không phải là pháp sư cùng cấp với bọn họ.
Trong tình huống này có thể kìm hãm áp lực, ít nhất phải là đại ma pháp sư.
Khi bọn họ gặp Tiếu Ân, không người nào nhận ra thực lực cường đại trên người Tiếu Ân. Điều này khiến mọi người cảm thấy xấu hổ và có cảm giác sợ hãi Tiếu Ân.
Trong lòng bọn họ, nam tử này trở nên thâm sâu khó lường.
Đức Lỗ Phu lại tạo ra một đạo năng lượng dao động mới. Năng lượng dao động đã không còn cảm giác áp bức mãnh liệt, chỉ thuần túy là nguyên tố dao động. Mọi người đều tiến vào cảnh giới vi diệu, bọ họ không thể giải thích được sự biến hóa thần kỳ đó.
Cuối cùng, quang người Đức Lỗ Phu phát ra một tiếng nổ nhỏ, một đoàn khí chợt bạo liệt trên một khu đất trống.
Luồng khí mãnh liệt tạo ra một dây chuyền phản ứng, từng tiếng nổ vang lên phá hủy một cây đại thụ to lớn.
Khóe miệng Tiếu Ân không giấu được nụ cười, đáng tiếc hắn quay lưng về phía mọi người nên không ai nhìn thấy được.
Đức Lỗ Phu thở dài một hơi, hắn chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt hắn lộ rõ sự vui sướng và kiêu ngạo.
Với độ tuổi của hắn mà đã trở thành đại ma pháp sư là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Ánh mắt của Đức Lỗ Phu đảo qua đám người Roosevelt, lộ ra sự nghi hoặc.
Dù là ai, khi bế quan tỉnh lại, đột nhiên phát hiện ra có tới hơn mười người mà mình không biết, trong đó còn có một nửa là đám quái vật, thì đều có cảm giác khó chịu.
Tiếu Ân cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập niềm vui sướng và tự hào.
Đức Lỗ Phu tiến lên, lớn tiếng nói: "Sư phụ, con đã thành công!"Sắc mặt đám người Roosevelt đều hơi biến sắc mặc dù Tiếu Ân đã thả sợi tóc ra, nhưng Roosevelt biết ngôn ngữ của đám người Tiếu Ân lại phiên dịch lại những lời Đức Lỗ Phu nói.
Khi biết Tiếu Ân là sư phụ của Đức Lỗ Phu, vẻ mặt của những người này trở nên cổ quái.
Trách không được những người này lại do Tiếu Ân cầm đầu, hễ hắn nói chuyện, không có ai dám ngắt lời cả, hơn nữa hắn không do dự đại biểu cho lời hứa hẹn của sáu người.
Nguyên Tiếu Ân là sư phụ của Đức Lỗ Phu, hơn nữa xem ra cả năm người đó đều là đệ tử của hắn.
Trong nháy mắt, những ý nghĩ kỳ dị xuất hiện trong lòng những người này.
Một vị sư phụ trẻ tuổi như vậy đã có đệ tử là đại ma pháp sư, người này rốt cuộc là ai?
Đức Lỗ Phu tiến giai khiến đám người Kim cao hứng vạn phần.
Trong khoảng thời gian Đức Lỗ Phu tiến giai, khí tức và năng lượng biến hóa quanh người hắn đã khiến bọn họ thu hoạch không nhỏ. Hơn mười ngày sau, tất cả mọi người đều suy nghĩ vấn đề này.
Bọn họ có sự tự tin mãnh liệt đối với bản thân của mình, đồng thời dã tâm và thực lực phối hợp với nhau, nếu ngày sau mà không thành công mới là chuyện khiến người khác khó tin.
Mười ngày kế tiếp, chỉ có hai người xuất hiện trong vườn hoa.
Theo lời của Roosevelt, càng về sau càng khó thoát ra ngoài, bởi vì năng lượng sát lục trong dãy núi gia tăng, muốn thoát ra khỏi càng khó khăn hơn. Ngay cả khi có thực lực và ý chí như Roosevelt và Lâm Mai cũng chưa chắc thuận lợi thoát ra.
Điều này có liên quan tới vận khí, ngoài tư chất ra, vận khí là một phần không thể thiếu trên con đường trở thành cường giả.
Dù đường xá xa xôi, hay bị lí do nào đó trì hoãn hoặc mắc phải sai lầm trong đấu thú đài, cũng có thể khiến cho một người trẻ tuổi có tiềm lực vô hạn bỏ mình.
Mười ngày sau, vườn hoa xinh đẹp biến mất trước mặt mọi người.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiểu, không có người nào tới nữa.
Trong hai tháng, có không biết bao nhiêu người tiến vào đấu thú đài, cũng không biết có bao nhiêu người chôn ở trong đó. Nhưng những người có thể đi ra, vẻn vẹn chỉ có hai mươi sáu người.
Tỉ lệ sinh tử này quả thực khiến người khác hãi hùng khiếp vía.
Nhưng nếu để cho mọi người lựa chọn, những người này không hề do dự, vẫn tiếp tục tiến vào. Trong tay hơn hai mươi người đều có một sợi tóc. Bọn họ vây Lâm Mai vào giữa, mặc dù trận hình có chút cổ quái nhưng đó là biện pháp duy nhất để mọi người có thể trao đổi với nhau."Cần phải đi!" Roosevelt nhẹ giọng thở dài nói.
Trong lòng mọi người có chút cảm khái, ngay cả đám người Tiếu Ân cũng không ngoại lệ.
Trên thực tế, những người này đều là thiên chi kiêu tử trong đám người trẻ tuổi, ở chung với nhau bọn họ hình thành quan hệ cạnh tranh, nhưng do bọn họ tới từ những địa phương khác nhau, sau khi ra ngoài, nếu không tiến giai thành ma đạo sỹ thì bọn họ không thể liên lạc với nhau, cho nên giữa bọn họ không xuất hiện sự cạnh tranh khốc liệt, ngược lại có quan hệ tốt đẹp với nhau.
Bọn họ đem những lưu truyền về đấu thú đài ra trao đổi với nhau.
Trải qua một phen nghiên cứu, tất cả mọi người xác định, động khẩu trên đỉnh đầu là lối thoát ra ngoài.
Mấy tên có da thịt dày có thể so với ma thú muốn dẫn đầu nhưng có Hắc Toàn Phong ở đây, bọn họ đành phải ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Mọi người vây quanh Lâm Mai, truyền tin tức cho nhau, mới có thể miễn cưỡng kết hợp nhau lại.
Sau đó, lấy Hắc Toàn Phong cầm đầu, đội ngũ bay vào trong hắc động.
Trong hắc động tối đen như mực, giống như tiến vào trong lòng sông. Trên thực tế, mọi người cảm nhận rõ không gian xung quanh vẫn bình thường.
Mặc dù trong lòng mọi người đều thấy kỳ lạ, nhưng không dừng lại. Dù sao trong khe nứt không gian, có quá nhiều chuyện khiến người khác khó tin.
Không lâu sau, phía trước dường như bị lực lượng nào đó ngăn lại.
Hắc Toàn Phong không an phận nhe răng trợn mắt, muốn dùng lực lượng của mình để lao ra ngoài nhưng bị Tiếu Ân kéo lại.
Roosevelt vội vàng tiến lên, thi triển ma pháp phong hệ bình thường nhất. Khi đạo ma pháp này đụng vào vách chắn phía trước, ánh sáng lập tức xuất hiện, tất cả màu đen biến mất, cứ như thế bọn họ xuất hiện giữa không trung.
Từng đạo ánh sáng to lớn vờn quanh trên người bọn họ, chiếu sáng xuống phía dưới, trong phạm vi vài dặm dường như được đèn đuốc thắp sáng.
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, dùng phương thức này để ra ngoài, không muốn gây chú ý cho người khác cũng khó.
Màu đen chợt biến mất khiến mọi người không có chỗ đặt chân, may là mọi người đã có sự chuẩn bị, thêm cho mình Phong Tường Thuật.
Thông qua thời gian trao đổi với nhau, những cường giả tới từ những nơi khác nhau có con đường phát triển riêng.
Thậm chí còn có một ít cường giả không am hiểu nguyên tố ma pháp mà tu luyện thân thể là chủ yếu, dùng ma thú để phát triển chủng tộc của mình.
Tất cả liên quan tới hoàn cảnh nơi họ sống. Tiếu Ân sống trên đại lục có nguyên tố ma pháp nồng đậm, cho nên ma pháp là lực lượng chủ yếu trên đại lục của Tiếu Ân.
Đương nhiên khi lực lượng đạt tới trình độ nhất định, sẽ có chỗ tương thông với nhau, đó là nguyên nhân mà mọi người muốn cảm nhận khí tức khi tiến giai của Đức Lỗ Phu.
Trong những người này, ngoài những người phải dùng pháp thuật để bay lượn thì có hai người dựa vào đôi cánh để phi hành. Nhưng mặc dù bọn họ thuộc chủng tộc phi hành, nhưng giờ phút này, vẻ mặt của bọn họ rất ngưng trọng, không dám khinh thường.
Từ từ, khi ánh sáng vờn quanh mọi người biến mất, bọn họ cảm nhận được địch ý mãnh liệt từ bốn phương tám hướng.
Một cỗ ánh sáng cường đại lấy bọn họ làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía, hễ nơi bị ánh sáng chiếu phải, sương mù trên không trung lập tức tiêu tán.
Sương mù trong phạm vi nghìn dặm cứ như thần tích, vô tung vô ảnh biến mất.
Hơn hai mươi người Tiếu Ân bị bao phủ trong vầng hào quang, loại ánh sáng đó như phụ trợ, dù bọn họ có cố gắng thoát ra cũng không được.
Cứ như thế, bọn họ quang minh chính đại xuất hiện trên một bãi đất trống.
Nhìn ánh sáng trên người, trong lòng Tiếu Ân thầm mắng một tiếng, mấy tên thần linh này thực ác độc, mang tầng hào quang này trên người, kẻ nào nhìn vào chả động tâm.
Giống như đã được thương lượng từ trước, địch ý từ bốn phía chuyển thành đố kỵ và tham lam.
Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn lên, tòa nhà vốn ẩn giấu trong sương mù đã biến mất, nơi mà bọn họ xuất hiện, không nghi ngờ gì là trung tâm của tòa nhà.
Giờ phút này, những người không tiến vào tòa nhà, tập trung ánh mắt nhìn vào đám người Tiếu Ân.
Tiếu Ân hơi cười, những người này, mặc dù phần lớn là nhất tinh và nhị tinh ma pháp sư, những ngẫu nhiên cũng có thể thấy mấy tên đạt tới tiêu chuẩn tam tinh.
Nhưng những tên tam tinh đó, không có người nào dám cầm đầu.
Tiếu Ân lạnh lùng cười, trong lòng dâng lên hào khí.
Hắn biết, những tên tam tinh đó không phải không kịp tiến vào tòa nhà mà do bọn họ biết ở trong đó quá hung hiểm, hơn nữa không tin tưởng vào bản thân mình, nên mới lựa chọn chờ ở ngoài.
Nhưng hiện giờ tòa nhà đã biến mất, có người sống sót đi ra ngoài, những tên này không nhịn được đố kỵ, muốn chờ đục nước béo cò.
Bởi vậy có thể thấy, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ, thì đều có hạng người ham sống sợ chết, tính cách này không chỉ có ở loài người.
Dường như cảm nhận được ý niệm của Tiếu Ân, hơn hai mươi còn sống rời khỏi đấu thú đài đều lộ ra ánh mắt xem thường, khiến đám cao thủ tam tinh hận thấu xương.
Một tên thuộc chủng tộc phi hành kêu lên, những người xung quanh nóng lòng muốn thử."Hắn nói, trên người chúng ta cất giấu bảo tàng, chỉ cần giết chết chúng ta, sẽ thu được thần kỳ." Một đoạn ý thức từ sợi tóc truyền tới.
Tiếu Ân âm thầm sợ hãi than, sợi tóc này quá tốt, chỉ cần một người biết những người này nói gì, thì toàn bộ bọn họ đều biết.
Hắn lạnh lùng cười, sau đó thi triển không gian giam cầm.
Tên đang tru giọng kêu gào kia chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rơi thẳng xuống đất.
Là chủng tộc phi hành mặc dù bọn chúng có ưu thế trên không trung, nhưng một khi mất đi đôi cánh, khí lưu quanh người bị phá hư, kết quả của bọn chúng chẳng khác gì người thường.
Tiếng hét thê lương đó khiến những người này mất đi nhiệt huyết, bắt đầu sợ hãi.
Tinh thần ý thức của Tiếu Ân vẫn đuổi theo chủng tộc phi hành đang rơi tự do, khi không gian giam cầm mất đi hiệu quả, hắn lại phát động tiếp.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển ma pháp ở khoảng cách xa như vậy, không thể tưởng được lại thành công.
Khi đạo không gian giam cầm này mất đi hiệu quả, tên đó đã rơi xuống mặt đất.
Nơi này không phải là bãi cát mà là một đống loạn thạch, huyết nhục của tên vừa mở miệng kia văng tung tóe, chết không toàn thây.
Đám người Lâm Mai sợ hãi than, rất bội phục năng lực điều khiển nguyên tố ma pháp của Tiếu Ân.
Nhưng bọn họ cũng hạ quyết tâm, phải nhanh chóng tiến giai, mới có được năng lực khống chế cường hãn của đại ma pháp sư.
Từ từ, đám người ở xung quanh dần dần tăng lên, không chỉ có ở trên bầu trời, kể cả mặt đất cũng có rất nhiều hội tụ.
Lông mày Tiếu Ân nhíu lại, thanh thế lớn như thế, những người này trước kia ở đâu vậy?
Khi hắn hỏi vấn đề này, Roosevelt sảng khoái nói: "Các tiền bối sau khi rời khỏi đấu thú đài, sau khi hào quang trên thân thể biến mất đều phân tán nhau chạy. Với thực lực của bọn họ, có chín phần là chạy thoát khỏi tình huống này."Trong lòng Tiếu Ân âm thầm kêu khổ, có thể thuận lợi thoát khỏi đấu thú đài, đều không phải nhân vật đơn giản, nếu phân tán nhau chạy trốn, tất nhiên không bị những tên có tâm tư này vây khốn.
Mặc dù đám người Kim thoát khỏi đấu thú đài, nhưng không có nhiều kinh nghiệm quần chiến. Nếu làm theo phương pháp của những người nay, sau khi hào quang biến mất, chia nhau chạy, rất có khả năng bị những người đó vây khốn, thậm chí bị giết chết.
Đôi mắt hắn chuyển động, một cỗ hào khí dâng lên, thông qua sợi tóc truyền đến đầu mọi người."Các vị, chúng ta đều trải qua kiếp nạn trong đấu thú đài, nhưng trước mắt lại bị đám không dám tiến vào đấu thú đài vây khốn, vọng tưởng muốn nhân lúc người khác cháy nhà mà hôi của, hắc hắc…" Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói tràn ngập trào phúng:
Có thể sống sót rời khỏi hoàn cảnh thập tử nhất sinh, tự nhiên đều là hạng người cao ngạo, sở dĩ những người đó lựa chọn chạy trốn là do những người vây bọn họ quá đông. Hơn nữa, không có người đứng ra cầm đầu dẫn bọn họ chiến đấu, nên đành áp dụng biện pháp bỏ chạy.
Nhưng Tiếu Ân lại khác, khi Đức Lỗ Phu tiến giai thành công, hắn động thân phát ra khí thế khiến tất cả mọi người thừa nhận.
Điều đó tạo thành rung động cực lớn trong lòng bọn họ.
Hành vi và thái độ của Tiếu Ân không chỉ biểu hiện hắn đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư mà còn khiến mọi người có ảo giác hắn rất chính trực.
Trời mới biết, chẳng qua lúc đó Tiếu Ân muốn đám người Kim trải nghiệm rõ hơn khí tức của khi tiến giai của Đức Lỗ Phu mà thôi, còn đám người Roosevelt và Lâm Mai chỉ gián tiếp có lợi mà thôi.
Nhưng đám người Roosevelt không nghĩ như thế, trong lòng bọn họ, hình tượng của Tiếu Ân trở nên cao lớn, cho nên khi hắn tỏ ý định muốn buông tay đánh một trận, không ai hoài nghi hắn.
Cảm nhận ý niệm mãnh liệt của Tiếu Ân, khí thế trên người hai mươi người chậm rãi phát ra.
Trải qua kinh nghiệm trong đấu thú đài, mọi người không có thay đổi nhiều, nhưng ẩn sâu trong cơ thể bọn họ có một loại sát khí cường đại.
Cỗ sát khí đó là do bọn họ tự thể nghiệm đủ loại cảm xúc hung ác, cuồng bạo, tàn khốc mà thành, cho nên một khi bị kích thích ra, sẽ tạo thành khí thế cường đại không kém gì sát lục thiên mạc.
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, cổ tay động, lấy sát lục thiên mạc từ trong vòng cổ không gian ra, hắn ném lên cao, ba khối ma hạch của bộ tộc Hoàng Kim xoay tròn trên không trung.
Một cỗ năng lượng không khác gì năng lượng của mọi người chợt bộc phát ra, luồng năng lượng này kết hợp với khí tức của mọi người, khiến cả trời đất thay đổi.
Tinh thần Tiếu Ân tập trung cao độ, từ khi hắn tiến giai thành đại ma pháp sư, hắn đã có giải thích và vận dụng sâu hơn về sát lục thiên mạc.
Nếu như nói trước kia, chẳng qua Tiếu Ân chỉ kích thích được năng lượng này, tùy ý để nó ngăn địch, thì hiện giờ Tiếu Ân đã có thể chủ động nắm năng lượng đó trong tay.
Có thể làm được điều đó là do đại ma pháp sư có năng lực cảm ứng và điều khiển nguyên tố ma pháp.
Nếu như không có điều kiện tiên quyết đó, chắc chắn hắn không thể nào làm được điều này.
Giờ phút này, dưới sự khống chế của Tiếu Ân, năng lượng sát lục thiên mạc không làm suy yếu năng lực của đồng bạn, ngược lại còn phát huy năng lượng sát lục tới cực điểm, kết hợp sát khí của mọi người, hình thành một kết giới siêu cường.
Mặc dù kết giới này do đạo cụ ma pháp tạo ra, nhưng kết hợp lực chiến đấu của hơn hai mươi người thoát khỏi đấu thú đài, chỉ sợ uy lực của kết giới không hề kém kết giới do ma đạo sỹ tạo ra.
Không khí ở xung quanh có sự thay đổi, nguyên tố ma pháp trở nên cuồng bạo, khó có thể nắm giữ.
Vốn chỉ có một trăm thước kết giới, hiện giờ dung hợp lực lượng của mọi người, đã mở rộng ra gấp mười lần.
Lấy hơn hai mươi người làm trung tâm, phạm vi nghìn thước xung quanh bị bao phủ bởi một khí tức ảm đạm. Các chủng tộc phi hành trong phạm vi trở nên khiếp vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu không phải bọn họ còn một ít tự tôn, ỷ mình người đông thế mạnh, chỉ sợ bọn họ đã xoay người chạy trốn.
Trong nghìn thước, lại có thêm nhiều cao thủ, trên mặt đất lại có thêm mấy trăm người.
Nhưng bị gần ngàn cao thủ nhìn, hơn hai mươi người bị nhốt trong vòng hào quang lại vững như núi thái sơn, trên người bọn họ bộc phát ra khí tức cường đại, thậm chí còn áp đảo hơn ngàn cao thủ.
Nhất thời, hơn ngàn người không có người nào dám mở miệng khiêu khích. Hơn hai mươi người Tiếu Ân ngạo nghễ trong thiên địa.
Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Đám người Roosevelt và Lâm Mai mang trong mình một hào khí.
Khi Tiếu Ân lấy ra sát lục thiên mạc, hơn nữa còn kích thích nó, bọn họ rõ ràng cảm ứng được sự cường đại của đạo cụ ma pháp này, dưới sự khống chế của Tiếu Ân, tinh thần ý niệm của bọn họ hợp lại làm một, đồng thời trở thành chủ nhân của kết giới.
Kết giới, chỉ có một bộ phận ma đạo sỹ mới có thể tạo ra được, đại ma pháp sư chỉ biết mơ tưởng hão huyền về kết giới mà thôi.
Mặc dù khi bọn họ rời khỏi đấu thú đài, từng cảm ứng được lĩnh vực của truyền kỳ pháp sư, nhưng thời gian cảm giác quá ngắn, có thể nói chỉ lưu lại ấn tượng trong lòng bọn họ mà thôi. Hơn nữa cảm giác đó rất mờ mịt, khiến người khác như lạc trong mộng ảo.
Nhưng hiện tại cảm giác lại khác, bọn họ cùng nhau cảm ứng nguyên tố biến hóa trong sát lục kết giới.
Giây phút này, phảng phất bọn họ quay trở lại thế giới hư ảo, đối với cảnh vật ở xung quanh, bọn họ có quyền uy tuyệt đối.
Mặc dù kết giới không thể so sánh với lĩnh vực, bọn họ không có năng lực tùy ý thay đổi thuộc tính nguyên tố, nhưng bọn họ có thể phát huy năng lượng sát lục tới mức tận cùng, khiến năng lượng này tràn ngập trong khôn gian, khiến những năng lượng còn lại trở nên cuồng bạo.
Trong mắt mỗi cá nhân tràn ngập cảm giác hưng phấn, thậm chí bọn họ còn không chờ đợi được, muốn trong thực chiến thể nghiệm uy lực của kết giới.
Ý niệm đó thông qua sợi tóc vang lên trong đầu mỗi người, ngay cả Tiếu Ân, người lấy ra sát lục thiên mạc đề nghị mọi người chiến đấu cũng phóng ra ý niệm điên cuồng đó.
Nhưng ý nghĩ đó xuất hiện không bị ai phản đối cả, tất cả mọi người đều đồng ý.
Cho dù người tỉnh táo nhất ở đây là Tiếu Ân, giờ phút này cũng không cách nào ngăn cản được.
Trong lòng hắn liên tiếp cười khổ, không thể tưởng tượng được khí thế của mọi người lại kết hợp hoàn mỹ với sát lục thiên mạc như thế.
Hơn hai mươi người, lại muốn chủ động xung kích vòng vây của hơn ngàn cao thủ, đó là ý niệm kinh khủng tới mức nào.
Giây phút này, ngay cả hắn cũng cảm giác bản thân mình điên rồi, mà đám người ở phía sau mình đều là đám người điên.
Một tiếng quát lớn phát ra từ miệng Roosevelt, vóc người của hắn bình thường, nhưng lại thét ra một tiếng kêu cao vút, hơn nữa còn khiến cho mọi người ở trong sát lục kết giới có cảm giác không thể dùng sức để địch lại.
Hơn hai mươi người lao về chỗ nhiều người nhất.
Khi bọn họ đạt tới khoảng cách thích hợp, vô số ma pháp cường đại giống như gió lốc bắn về phía đám đông.
Bởi vì trong tay mỗi người đều giữ sợi tóc của Lâm Mai, cho nên tâm ý của mọi người tương thông với nhau, đặc biệt trong lúc đối chiến, gần như mỗi cá nhân đều có chung cảm giác với nhau.
Bọn họ khống chế ma pháp trong một khu vực nhất định, trong phạm vi đó, ma pháp bao trùm tới một trạng thái kinh khủng.
Hơn mười tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hơn mười chủng tộc phi hành, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị ma pháp đánh gục.
Mặc dù trên người mỗi đều có vòng phòng hộ nhưng mật độ ma pháp mãnh liệt như thế, vòng phòng hộ không thể giữ được sinh mệnh của bọn chúng.
Đám người đó nhanh chóng khẩn trương.
Đặc biệt khi đối mặt với tử vong, vô số người liều mạng vỗ cánh, bỏ chạy về phương xa. Bọn chúng bị đám người Tiếu Ân áp bách, sớm đã kinh tâm khiếp đảm, không còn dũng khí để ra tay nữa, ý niệm duy nhất trong đầu bọn họ, đó là phải trốn, trốn…
Dù chủng tộc phi hành hay chủng tộc ở trên mặt đất, đều cảm thấy sợ hãi trước cảnh này.
Hơn hai mươi người, đối mặt với hơn ngàn cao thủ lại dám chủ động tấn công, điều này đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Giây phút này, dù trong lòng bọn họ có tâm tư gì thì trong lòng đều xuất hiện cảm giác lạnh thấu xương.
Tâm tình của mọi người căng thẳng lên, đặc biệt khi bị sát lực kết giới bao phủ, ai cũng không dám mở miệng, sợ mở miệng ra sẽ trở thành tấm lá chắn cho hơn hai mười kia công kích.
Khí thế của đám người Tiếu Ân trở nên khổng lồ.
Sát!
Những âm thanh mang theo những ngôn ngữ khác nhau nhưng có cùng một ý nghĩa vang lên. Hơn hai mươi tiếng quát vang lên từ miệng hơn hai mươi người, khiến cả không gian run rẩy.
Vô số nguyên tố hợp lại biến thành ánh sáng tử vong, hướng thẳng tắp về phía trước, nơi đó vốn có nhiều người nhất, nhưng giờ phút này những người đó đã sợ tới vỡ mật, không có ai dám liều chết chống cự, mạnh ai nấy bỏ chạy.
Thế tiến của bọn họ như trẻ tre, những nơi bọn họ đi qua, trở thành một trận máu tanh, tinh thần ý thức của mọi người trao đổi với nhau, kết hợp ăn ý, bất cứ chống cự nào xuất hiện cũng tan chảy thành nước. Bình thường Hắc Toàn Phong rất trung thực, nhưng giờ phút này nó hoàn toàn phóng ra uy áp của lục cấp ma thú, cái miệng khổng lồ của nó phun ra từng tảng băng sương to lớn, hễ có người bị tảng băng sương đó đụng phải, sẽ bị đóng băng trong nháy mắt, cho dù có ở trong vòng phòng hộ cũng không ngoại lệ.
Đó là thiên phú ma pháp của Hắc Toàn Phong, kết hợp giữa phong thủy ma pháp, luồng băng sương này được thổi đi cực xa, phảng phất có thể bay tới tận chân trời, bất cứ ai tới gần nó cũng gặp phải tai ương.
Mặc dù đám người Tiếu Ân chỉ có hơn hai mươi người nhưng lại được bao phủ trong sát lục thiên mạc, bất cứ ai cách bọn họ một nghìn thước đều cảm thụ áp lực khủng khiếp, thậm chí tốc độ phóng thích ma pháp chậm đi rất nhiều, hơn nữa điểm chủ yếu đó là, kết giới có đầy đủ năng lượng sát lục, khiến hiệu quả thi triển ma pháp giảm đi một nửa, hơn nữa công kích lại vô tổ chức, cho nên không cách nào thương tổn được hơn hai mươi người.
Đó là thần thông của kết giới, cấp bậc cách biệt nhau quá xa khiến chênh lệch về nhân số không thể đền bù được.
Ngoài điều này ra, còn có một chuyện rất quỷ dị.
Trên người đám người Tiếu Ân có một cái xác rùa, ngay từ đầu có vô số người liều mạng phản kích khiến nó lung lay sắp ngã, nhưng chỉ cần đầu xác rùa này không bị phá vỡ ngay, thì năng lượng sát lục sẽ tiến hành sửa chữa nó lại.
Từ từ, xác rùa trên người bọn họ càng ngày càng dày lên, dù bị năm sáu người cùng công kích, vẫn vững chắc như núi.
Kể từ đó, chỉ có bọn họ ở trong sát lục thiên mạc đánh người, chứ người khác không thể nguy hại tới bọn họ được.
Rất nhanh, đám người Roosevelt phát hiện ra chuyện này, lòng can đảm của bọn họ tay lên, ra tay càng thêm ngoan độc, không để cho đối phương có đường sống.
Trong những người này, chỉ có Lâm Mai không ra tay, nhưng tất cả tin tức đều hội tụ về phía hắn, đối với sự phân bố của địch nhân, hắn càng nắm rõ như lòng bàn tay.
Cho nên bất tri bất giác, mọi người đều tiếp nhận mệnh lệnh từ hắn, một khi tinh thần ý niệm của hắn chỉ hướng nào, nơi đó sẽ nghênh đón đông đảo ma pháp cường đại của bọn họ.
Trong không gian nho nhỏ tràn ngập năng lượng tử vong, khiến đoàn đội nho nhỏ này phát huy uy lực cường đại nhất. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.comMặc dù đám người Tiếu Ân rất uy phong, như hổ lạc vào bầy dê, căn bản không có ai dám chống cự.
Nhưng nhân số của bọn họ quá ít, chỉ có hơn hai mươi người không thể so được với hơn ngàn người.
Dần dần, bên ngoài có vô số người bắt đầu kêu gào, một ít cao thủ trải qua một thời gian ngắn trầm mặc, bắt đầu tiến hành công kích.
Có mười người có ngoại hình giống nhau thuộc chủng tộc phi hành có bốn cánh hội tụ lại một chỗ, dường như bọn chúng đã phát hiện ra quy luật của sát lục thiên mạc, nên luôn cách xa sát lục thiên mặc khoảng nghìn thước.
Mấy trăm viên đạn hình trùy màu lam chậm rãi hình thành, từ khoảng cách nghìn thước bắn về phía đám người Tiếu Ân.
Đám người Tiếu Ân rùng mình, dưới sự điều khiển của Lâm Mai, bọn họ không lựa chọn chống đỡ, trong nháy mắt di chuyển vị trí, trách khỏi công kích của đống ma pháp đó.
Trong nhóm người Tiếu Ân, có một người có hình dạng tương tự với bọn chúng, tên của hắn gọi là Kỳ Linh, giờ phút này hắn mở miệng, lớn tiếng hét vài câu.
Mặc dù không ai hiểu ngôn ngữ của hắn, nhưng thông qua tinh thần ý niệm, rất nhanh bọn họ hiểu được ý của hắn."Baccarat, không phải ngươi được xưng là đệ nhất dũng sỹ trong tộc sao? Tại sao khi cùng ta tới đây, không dám tiến vào vùng đất tử vong, hiện giờ lại mang theo thủ hạ của ngươi đột kích ta, ngươi có biết liêm sỉ hay không?"Tên cường tráng nhất trong đám người đó nổi giận, hắn lớn tiếng ra lệnh, mười tên thuộc chủng tộc phi hành của hắn lại phát ra vô số viên trùy hình công kích về phía đám người Tiếu Ân.
Nhưng mọi người cảm nhận được công kích lần này không còn nhuệ khí và hung ác như lần đầu nữa.
Nếu như nói công kích lần đầu tiên của những người này mang theo khí thế sắc bén cường đại, thì hiện giờ sau khi bị đồng bạn kể tội, Baccarat thẹn quá hóa giận ra lệnh, khiến bọn họ khinh bỉ hắn, nên khí thế giảm xuống.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mặc dù những người này không phục nhưng không có ý niệm chống cự, vẫn đàng hoàng thi triển ma pháp.
Sự áy náy truyền tới đầu đám người Tiếu Ân, Kỳ Linh bỏ sợi tóc xuống, bốn cánh sau lưng hắn chợt phát sáng, trong nháy mắt bay lên trời cao, giống như một mũi tên nhọn phóng về phía mười tên tộc nhân.
Biến hóa này khiến mọi người cứng miệng lại, mặc dù Kỳ Linh đã trải qua tẩy lễ trong đấu thú đài, thực lực tăng mạnh, mơ hồ áp chế người được xưng là đệ nhất dũng sỹ, nhưng hắn chỉ có một người, sao chống lại được mười người.
Trước khi rời đi, hắn biểu đạt rõ sự áy náy của mình.
Những tên đó vì hắn nên mới công kích mọi người, cho nên hắn không muốn liên lụy đám người Tiếu Ân, nên mới dứt khoát rời đi.
Song cách làm của hắn đã khơi dậy lòng tự tôn của mọi người, không có bất cứ ai do dự cả, mọi người đều bám theo hắn, cho dù đã mất đi ý niệm liên lạc, nhưng không có ai định bỏ rơi hắn.
Một mình Kỳ Linh lao về phía mười người trong tộc, khiến người trong tộc sợ ngây người, ngoài Baccarat và mấy tên thi triển ma pháp ra, phần lớn mọi người đều đứng ngây ra.
Baccarat xấu hổ, giận dữ rống to một tiếng, nhưng lại đón nhận ánh mắt khinh bỉ của mọi người trong tộc.
Đột nhiên, hào khí trong sân biến đổi, những người này cảm nhận một trận hàn khí ập tới.
Bọn họ nhìn lên mới thấy đám người Tiếu Ân dùng tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn dùng sát lục thiên mạc bao phủ bọn họ.
Lần này, mười mấy tộc nhân của Kỳ Linh lập tức giải tán, mắt Baccarat thoáng nhìn qua, cũng không răn đe thuộc hạ nữa, mà xoay người bỏ chạy. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Kỳ Linh đã chạy tới, trong miệng hắn phảt ra âm thanh đòi mạng.
Trên người của hắn hiện lên ánh sáng lam sắc, thể hiện khí thế liều chết khiến khuôn mặt của Baccarat không còn huyết sắc.
Một đạo lam sắc chợt xoẹt qua chân trời, trong nháy mắt xuyên thủng cơ thể Baccarat.
Tên đệ nhất dũng sỹ sợ hãi nhìn Kỳ Linh, trong miệng hắn thì thào, nhưng không nói được thành lời.
Sau đó đám người Tiếu Ân chạy tới bên người Kỳ Linh, thu hắn vào trong kết giới. Cuối cùng, đầu Baccarat rời khỏi cổ, thân thể của hắn rơi xuống mặt đất, huyết nhục bắn tung tóe ra.
Kỳ Linh nắm lấy sợi tóc của Lâm Mai, tâm tình khổ sở và áy náy của hắn truyền tới đám người Tiếu Ân.
Hắn mở rộng nội tâm, không giữ lại gì, trao đổi với mọi người, khiến quan hệ của mọi người trở nên hòa hợp hơn.
Kỳ Linh cúi đầu, nhìn thi thể ở phía dưới, trầm thống nói: "Hắn không nên chết như vậy!"Roosevelt an nủi nói:
Mọi người quay đầu lại, thấy có vô số người chủ động phòng ngự.
Vừa rồi bọn họ từ bỏ chuyện tiếp tục tạo ra hỗn loại, cho nên mới khiến đám người ở dưới có thời gian nghỉ ngơi. Trong đó có một số cao thủ, nhờ chuyện này mà khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lực lượng của hơn nghìn người tập trung lại một chỗ, mặc dù bọn chúng chỉ là một lũ ô hợp nhưng cũng không phải là những người mà đám người Tiếu Ân có thể coi thường.
Vừa rồi bọn Tiếu Ân có thể thoải mái giết đối phương là do dựa vào hiệu quả bất ngờ của sát lục thiên mạc. Dưới tình huống hít thở cũng không xong nên đám người đó mới mất đi ý chí chiến đấu, không tạo thành uy hiếp gì.
Nhưng một khi bọn chúng tỉnh táo lại, đám người Tiếu Ân muốn đục nước béo cò như lúc nãy cũng không dễ dàng nữa.
Mơ hồ, đám người Tiếu Ân nhìn thấy vô số ánh sáng vòng phòng hộ xuất hiện, nhìn thấy vô số sắc thái ma pháp khác nhau trên người pháp sư hoặc quái vật.
Lúc này, chỉ cần đám người Tiếu Ân có hành động, dù là nhắm vào chỗ nào thì chờ đợi bọn họ, chắc chắn là vô số ma pháp cường đại.
Mọi người không cần nhìn nhau, chỉ bằng sợi tóc đã nắm được đại khái tình huống.
Roosevelt cười khổ nói: "Lần này thực xui xẻo, những người ở dưới đã bắt đầu ngo ngoe động đậy."Quả thực, trải qua cuộc hỗn loạn, nhưng người ớ phía dưới đã chậm rãi bay lên không, một số chỗ còn tạo ra một ít phòng tuyến.
Trong lòng mọi người, Tiếu Ân càng trở nên thần bí, không biết hắn lấy bảo vật cấp bậc nghịch thiên này ở nơi nào? Có thể khiến cấp bậc đại ma pháp sư có được lực lượng kết giới, bảo vật này chắc chắn có cấp bậc thần khí.
Nhưng, nếu như không có nó, bọn họ đối mặt với tổ hợp hơn nghìn người kia chẳng phải là sẽ gặp phải cục diện hữu tử vô sinh sao?
Những người ở xung quanh đã muốn ngo ngoe động đậy, dù sao khi nhân số đạt tới trình độ nhất định, quả thực có thể khiến lòng can đảm của con người tăng lên.
Có những người thong thả tới gần, có một tên bước vào trong khoảng cách nghìn thước với đám người Tiếu Ân thì bất chợt dừng lại.
Tên này không thuộc chủng tộc phi hành vừa rồi, mà là một nhân loại từ mắt đất bay lên.
Năng lượng dao động trên người hắn cường đại, là một nhân vật tam tinh đỉnh cao.
Tiến vào phạm vi của sát lục thiên mạc, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm trọng.
Người khác cũng cảm nhận được sự biến hóa của không gian. Cả đám nhìn nhau, dưới khí tức cuồng bạo, đôi mắt của bọn chúng dần đỏ lên, trong lòng càng thêm khiếp đảm, căn bản không có ai dám ra tay trước.
Những người ở ngoài thu toàn bộ biến hóa này vào trong mắt, có một số người liên tưởng tới tình hình đám người Tiếu Ân đại sát tứ phương, mơ hồ có một cảm xúc khác thường.
Đăc biệt là tên cao thủ loài người, đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó hắn không để ý tới vô số ánh mắt tập trung trên người hắn, lập tức xoay người chạy trốn.
Cho tới khi hắn thoát khỏi phạm vi của sát lục thiên mạc, mới thở phào một hơi.
Bên cạnh dường như có người quen biết hắn, cao giọng hỏi một câu, tên đó quay đầu hoảng sợ nói: "Kết giới, là kết giới…"Mặc dù không phải ai cũng hiểu ngôn ngữ của hắn, nhưng ở trong các tộc, không thiếu người tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, vì vậy một giây sau, vô số âm thanh vang lên.
Hơn ngàn người mang theo ánh mắt kinh sợ nhìn đám người Tiếu Ân, đó là nội tâm sợ hãi của hạ cấp pháp sư khi đối mắt với ma đạo sỹ.
Một lúc sau, đột nhiên có người kêu lên: "Bọn họ không có khả năng có ma đạo sỹ, trên người bọn họ có thần khí."Nhất thời tâm tình của mọi người khẩn trương lên, nếu như nói vừa rồi mọi người kinh sợ thì giờ phút này hoàn toàn bị lòng tham khống chế.
Thần khí, đó là khái niệm gì chứ?
Có thể khiến ma pháp sư bình thường có lực lượng của ma đạo sỹ, đạo cụ ma pháp đó, trong mắt ma đạo sỹ thì không là gì nhưng đối với hạ cấp pháp sư thì nó quả thực được xưng tụng là thần khí.
Trong mắt của hơn ngàn người nóng rực lên, không thèm che giấu lòng tham, nhìn thẳng về đám người Tiếu Ân.
Chỉ là những tên này không phải kẻ ngu, bọn họ biết, nếu đối phương có thần khí trong tay, kẻ xuất thủ đầu tiên chắc chắn cửu tử nhất sinh, cho nên bọn họ lẳng lặng chờ đợi.
Tất cả mọi người có cùng ý niệm, để cho người khác chịu chết, còn mình ở sau chiếm tiện nghi.
Nhìn những đôi mắt tham lam ở xung quanh, trong lòng đám người Tiếu Ân thở dài.
Dù lúc đầu có người không hiểu tại sao vừa thoát khỏi đấu thú đài liền bị mọi người đuổi giết, thì giờ phút này cũng đã hiểu ra đạo lý.
Kỳ thực khi hắc động biến mất, hào quang trên người bọn họ đã khiến mọi người thèm muốn.
Lòng tham của con người, chẳng phân biệt chủng tộc nào cả, cho dù là tinh linh cao nhã cũng không ngoại lệ.
Tiếu Ân nhìn xung quanh một vòng, mặc dù còn cách khá xa, nhưng có Ưng Nhãn Thuật, Tiếu Ân có thể thấy rõ những bộ mặt tham lam, ghê tởm.
Trong lòng vừa động, Tiếu Ân hỏi: "Các ngươi có nhận ra đồng bạn của mình ở đó không? Có tên nào cặn bã như Baccarat không?"Trầm mặc một chút, tất cả mọi người đều đáp:
Cảnh giới này hắn đã từng tiến vào một lần, đó là thời khắc sinh tử khi sắp bị ma pháp cường đại đánh trúng, hắn tiến vào cảnh giác khó hiểu.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi đó, hắn đã chạy được hơn trăm thước, hơn nữa còn tránh thoát tất cả công kích ma pháp.
Nhưng hắn chỉ có kinh nghiệm một lần đó mà thôi.
Tu luyện trong rừng hơn một tháng, hắn dùng trăm phương ngàn kế để tiến vào cảnh giới thần kỳ đó, nhưng không lần nào thành công cả.
Cảnh giới đó giống như một giấc mơ tuyệt vời, dường như không xuất hiện nữa.
Điều này giống như cảnh giới của đám người Kim khi rời khỏi đấu thú đài.
Song, điều khác nhau suy nhất, đó là đám người Kim không dựa vào lực lượng của mình để lĩnh ngộ ra, còn Tiếu Ân phải tiến vào hoàn cảnh sống chết mới lĩnh ngộ ra được.
Giờ phút này, Tiếu Ân cảm khái về lòng người.
Cảm giác thần kỳ không thể giải thích lại một lần nữa xuất hiện.
Tiếu Ân cứng miệng nhìn bốn phía, lần này tình hình dường như khác lần đầu, nó trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Hắn dáo dác nhìn bốn phía, thấy tất cả mọi người giống như tượng gỗ, đứng im không nhúc nhích.
Không khí dường như cũng đình chỉ lưu động, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng động nào cả.
Giờ phút này, Tiếu Ân phảng phất như ở thế giới khác, dùng con mắt lạnh lùng để nhìn mọi thứ.
Cả thế giới ngừng chuyển động, chỉ có một mình hắn.
Tiếu Ân mím môi, hắn nghiêm mặt, mình tự nhiên thần kinh lên sao lại tiến vào cảnh giới kỳ diệu này?
Phải biết rằng mọi người đang ở trong hiểm cảnh, hơn nữa còn sắp bộc phát đại chiến nữa.
Trong thời khắc mấy chốt này, không ngờ mình lại tiến vào cảnh giới thần kỳ đáng chết này.
Hắn không hề quên, khi hắn tiến vào cảnh giới thần kỳ này trong một giây, sức lực và tinh lực của bản thân hoàn toàn khô kiệt.
Nếu như giờ phút này hắn bị thoát lực, kết quả chờ đón hắn sẽ vô cùng thê thảm.
Đang lúc Tiếu Ân gấp như kiến bò trên chảo thì hắn cảm giác được, những người xung quanh dường như run rẩy, trong tai hắn nghe thấy âm thanh hỗn độn.
Tiếu Ân biết, một giây đồng hồ đã sắp trôi qua.
Một khi hết một giây, cả người hắn sẽ thoát lực, thậm chí còn không thể cử động được.
Trong thời khắc mấu chốt đó, trong lòng Tiếu Ân trở nên bình tĩnh, hắn lẳng lặng cảm nhận sự biến hóa của nguyên tố trong thiên địa.
Giây phút này, năng lực cảm giác của hắn dường như vô hạn, không chỉ ngàn thước trong sát lục thiên mạc, thậm chí cả những người vây quanh bọn họ khoảng mấy ngàn thước, Tiếu Ân cũng có thể cảm ứng được.
Trong không khí, mỗi một phần nguyên tố ma pháp dường như nằm trong tay hắn. Không hiểu sao, Tiếu Ân lại tin tưởng, trong một giây đó, hắn có thể khống chế nguyên tố ma pháp tiến về phía trước.
Trong mắt của hắn hiện lên một đạo ánh sáng không có tình cảm.
Đó là ánh sáng tràn ngập khí thể uy nghiêm, chí cao vô thượng, khi ánh sáng đó xuất hiện, trên người của hắn tỏa ra một lực lượng khó tin, khiến đáy lòng mọi người run rẩy, dường như muốn cúi đầu trước chân hắn.
Đó là lực lượng áp bách lòng người, từ thân thể Tiếu Ân lan ra.
Không ai biết cỗ lực lượng này từ đâu đến, ngay cả chủ nhân của cỗ lực lượng là Tiếu Ân cũng không biết.
Trong một giây này, tay Tiếu Ân nhẹ nhàng vung lên.
Lục cấp ma pháp, Hỏa Diễm Phong Bạo xuất hiện.