Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 176: Đại sát tứ phương

Lục cấp ma pháp, Hỏa Diễm Phong Bạo, là ma pháp công kích quần công khổng lồ.

Tiếu Ân mới chỉ học ma pháp này được một tháng, hơn nữa cũng không dụng tâm để học, chẳng qua chỉ thừa thời gian mới học chơi mấy lần mà thôi.

Mặc dù hắn đã nhớ kỹ lộ tuyến ma pháp này, nhưng đối với kết cấu lập thể đồ của ma pháp, hắn còn chưa nắm giữ hết được.

Theo phỏng đoán của hắn, giờ phút này xác xuất thi triển thành công ma pháp này còn chưa đủ ba mươi phần trăm.

Nếu muốn đạt tới trình độ thuấn phát, ít nhất phải đợi hắn đạt tới ngũ tinh, thậm chí là lục tinh đại ma pháp sư mới có khả năng làm được.

Nhưng ở trong cảnh giới thần bí, Tiếu Ân dường như nắm giữ một loại năng lượng nghịch thiên. Đầu hắn chuyển động cực nhanh vượt qua tốc độ của thế giới này.

Ngay khi ý niệm trong đầu vừa động, nguyên tố ma pháp trong phạm vi mấy ngàn dặm có một sự biến hóa vi diệu.

Tất cả phong nguyên tố và hỏa nguyên tố giống như được uống thuốc kích thích.

Chúng nó dùng tốc độ không giải thích được phát động sự biến hóa thần kỳ.

Cả không gian dường như bị cỗ lực lượng thao túng.

Một cơn cuồng phong chợt xuất hiện, phát ra những tiếng huýt gió sắc bén, giống như có một bàn tay to lớn vô tình điều khiển.

Cuồng phong gào thét, cát đá, bụi đất bay lên. Trong nháy mắt, cơn cuồng phong thành hình, trên trời dưới đất là một mảnh mù mịt, không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.

Sớm có người thấy tình hình không ổn, muốn thoát thân, nhưng bọn họ bi ai phát hiện, nguyên tố ma pháp ở xung quanh dường như rối loạn, trình độ rối loạn đó đã vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ.

Trong hoàn cảnh này, bọn họ không điều khiển được bất cứ nguyên tố nào, ngơ ngác nhìn mình bị cơn cuồng phong cuốn vào.

Mọi người ở trên mặt đất thì tốt hơn một chút, nhưng những chủng tộc phi hành trên không lại hoàn toàn bi thảm. Cảnh vật xung quanh biến hóa khiến bọn chúng buồn bực tới hộc máu. Không trung vốn là nơi bọn chúng giương oai diễu võ nay lại trở thành trói buộc.

Trên thế giới này dường như không còn âm thanh nào nữa. Cơn giận dữ của cuồng phong khiến bầu trời đang yên tĩnh biến thành một vòng xoáy cuồng nộ, không còn nhìn thấy đâu là trời, đâu là đất nữa, chỉ có vô số cát bụi trong cuồng phong.

Cát bụi tràn ngập mọi ngóc ngách, chúng nó cắn nuốt vạn vật khiến thiên địa gắn với nhau thành một mảnh.

Ngay giây phút đó, một đốm lửa nhỏ xuất hiện, nhưng chỉ trong chốc lát, phảng phất như có vạn đốm lửa tụ hội lại thành một mảnh kim quang. Giống như những ngôi sao di động trên bầu trời, phát ra ánh sáng diễm lệ động lòng người.

Cuồng phong càng lúc càng lớn.

Lửa càng ngày mạnh, tràn ngập mọi ngóc ngách.

Phong trợ giúp hỏa, hỏa mượn sức phong, phạm vi mấy ngàn thước biến thành biển lửa.

Thân thể Tiếu Ân trôi nổi trên người Hắc Toàn Phong, ánh sáng của hắn giống như kim quang, nhìn mọi người ở dưới như nhìn một con ruồi.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía trước, giống như thần linh, vẻ mặt vô cảm nhìn sinh linh bị hủy diệt trong tay mình.

Phía sau hắn, đám người Roosevelt đã sớm quỳ xuống, mặc dù tính cách của bọn họ vô cùng cao ngạo, mặc dù trong tay bọn họ nắm giữ lực lượng khổng lồ, mặc dù bọn họ là nhân tuyển ngàn năm truyền kỳ.

Nhưng giây phút này, bọn họ tình nguyện quỳ xuống.

Khi ánh sáng kim sắc trong mắt Tiếu Ân hiện lên, tâm linh bọn họ xuất hiện một ấn tượng không thể phai nhạt.

Đột nhiên, kim sắc trong mắt Tiếu Ân tiêu tán, hắn thở dài một cái, nặng nề ngã lên sống lưng của Hắc Toàn Phong.

Đám người Roosevelt nhìn nhau, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.

Đám người Kim lao lên, trong tay Mary cầm một viên ám kim tinh thạch, lập tức nhét vào miệng Tiếu Ân, hơn nữa trên người nàng còn xuất hiện ánh sáng màu Hoàng Kim, cứ như thế chui vào trong thân thể Tiếu Ân.

Cảm thụ lực lượng tinh thần nhanh chóng được bổ sung và việc được tắm trong ánh sáng Hoàng Kim, Tiếu Ân thoải mái rên một tiếng.

Hắn cố gắng mở hai mắt, nhìn về phía trước, đôi mắt chợt ngưng tụ, nhìn thấy cảnh tượng ở xung quanh giống như ngày tận thế.

Trong phạm vi mấy ngàn thước, ngoài bọn họ làm trung tâm ra, các địa phương còn lại đều chìm trong gió và lửa.

Khuôn mặt Tiếu Ân co rút lại, uy lực cường đại đó đã vượt xa khả năng cực hạn của hắn.

Hỏa Diễm Phong Bạo chỉ là lục cấp ma pháp, mặc dù ma pháp này có phạm vi công kích lớn, nhưng không thể khoa trương như thế này được.

Đối mặt với phạm vi mấy ngàn thước bị uy năng cường đại tàn phá bừa bãi, uy lực của Hỏa Diễm Phong Bạo không thể nào so sánh được.

Trong nháy mắt, vô số ý niệm xuất hiện trong đầu hắn.

Tiếu Ân nhớ lại những chuyện khi hắn ở trong cảnh giới thần kỳ.

Hắn điều động tất cả phong nguyên tố và hỏa nguyên tố trong phạm vi mấy ngàn thước, hơn nữa sử dụng tất cả nguyên tố đó để phát động Hỏa Diễm Phong Bạo.

Nói cách khác, nếu hắn thành công, trong phạm vi mấy ngàn thước, tất cả phong nguyên tố và hỏa nguyên tố đều bị hắn điều động, Hỏa Diễm Phong Bạo chẳng qua chỉ là thuốc dẫn, kích thích nguyên tố trở nên cuồng bạo mà thôi."Ma đạo sỹ tôn kính, xin ngài tha thứ cho sự vô lễ của chúng ta!"Giọng nói của hai mươi người thông qua sợi tóc truyền tới đầu Tiếu Ân, tất cả mọi người đều quỳ bái hắn.

Ngay cả hai người thoát khỏi đấu thú đài cuối cùng cũng không hề hoài nghi Tiếu Ân.

Tiếu Ân hiếu kỳ, sau khi hấp thu năng lượng của ám kim tinh thạch, trạng thái của hắn đã tốt hơn nhiều, mặc dù cả người vẫn mềm nhũn, nhưng lực lượng tinh thần đã khôi phục lại một ít."Các vị, ta không phải là ma đạo sỹ."

Đúng lúc này, từng tiếng nổ mạnh do phong hỏa truyền ra.

Những tiếng kêu thê lượng sớm đã bị cuồng phong che lấp, nhưng cơn cuồng phong không thể nào che giấu được những tiếng nổ. Đó là kết quả của ma lực nổ mạnh tạo ra.

Trận phong hỏa này đã quấn hơn nghìn người vào, những người này hoàn toàn bị lạc hướng trong hoàn cảnh phong hỏa giao nhau, chờ đợi bọn họ chỉ có tử lộ. Một số người may mắn chạy thoát, lại là những người hám lợi hoặc có thực lực cường đại, chủ động tiến vào trong sát lục thiên mạc.

Chủng tộc phi hành bị đám người Tiếu Ân đánh phủ đầu nên không có nhiều người dám tiến vào sát lục thiên mạc, những người tiến vào chủ yếu là những chủng tộc trên mặt đất.

Giờ phút này, sắc mặt của bọn họ trở nên trắng bệch, thấy được uy năng của ma pháp này, bọn họ đánh mất đi một chút lòng tin cuối cùng.

Huống chi bị bao phủ trong sát lục thiên mạc, khí thế, lòng tin, sự cam đảm của bọn họ bị giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí có một số người sợ hãi không đứng dậy được.

Đối mặt với đám rác rưởi này, không ai có hứng thú để ý, ngay cả Hắc Toàn Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn."Sư phụ, phong hỏa có thổi tới đây không?" Mary nhỏ giọng hỏi.

Đám người Roosevelt thông qua sợi tóc, hiểu được lời Mary, lập tức trở nên cẩn thận. Bọn họ mà bị hãm sâu vào ma pháp này, cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Khóe miệng Tiếu Ân hơi động, nói thực, làm thế nào để thi triển ma pháp này, hắn cũng rõ, về phần nó có xâm nhập vào trong sát lục thiên mạc hay không, hắn cũng không xác định được.

Cảm giác duy nhất của hắn khi nghĩ lại chuyện này đó là sợ hãi, hơn nữa giờ phút này, tâm tình của hắn có chút không yên. Nếu như trận phong hỏa này thực sự cuốn ngược lại, hắn cũng không nắm chắc mình có thể thoát thân được.

Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Mary, Tiếu Ân uy nghiêm ho khan một tiếng nói: "Nói nhảm!"Đầu tiên mọi người ngẩn ra, sau đó giống như nhớ gì đó, rồi thở phào một hơi, khuôn mặt mỗi cá nhân tràn ngập nụ cười.

Trong lòng Tiếu Ân càng thêm u buồn, chính mình cũng không biết trận phong hỏa đó có đổi hướng hay không, các ngươi cao hứng cái gì chứ? Đợi lát nữa nó cuốn tới, xem các ngươi còn cười không.

Nhưng may mắn là chuyện đó không phát sinh.

Trải qua mấy giờ, phong nguyên tố và hỏa nguyên tố lắng xuống.

Khi mọi chuyện khôi phục lại, mọi người mới bị cảnh tượng xung quanh hù dọa.

Trong phạm vi bị tàn phá, không còn bất cứ sinh vật nào, dù những tên có chủ tâm cướp bóc hay những người tới xem náo nhiệt, đều bị trận phong hỏa này giải quyết.

Mặt đất nhẵn bóng, vô số đốm lửa trôi trên mặt đất, ngoài thổ địa bị cháy đen ra, không còn một tia sinh cơ nào cả.

Nhìn bốn phía, không thấy một bóng người nào, dù những người may mắn không bị cuốn vào trận phong hỏa, giờ phút này cũng đã chạy trốn, không dám dừng chân ở chỗ này nữa.

Ánh mắt của Tiếu Ân xoay chuyển, nhìn phạm vi mà trận phong hỏa tàn phá, đúng là phạm vi mà hắn có khả năng thăm dò khi tiến vào cảnh giới thần bí.

Thở phào một hơi, Tiếu Ân chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn không nghĩ tới, mình có tiềm lực cường đại như vậy, có thể triệu tập tất cả nguyên tố ma pháp trong phạm vi mấy ngàn thước, hơn nữa còn lấy Hỏa Diễm Phong Bạo làm vật dẫn, thi triển ra ma pháp cường đại như thế.

Mặc dù phạm vi của ma pháp này không so được với cấm chú trong truyền thuyết, nhưng nếu nói về lực phá hoại, nó cũng không khác gì cấm chú.

Có lẽ điểm khác biệt duy nhất giữa nó và cấm chú đó là, phạm vi của cấm chú quá lớn, dù ma đạo sỹ cũng chưa chắc chạy ra khỏi phạm vi của cấm chú. Ma pháp mà Tiếu Ân thi triển ra chỉ bao phủ trong vòng mấy ngàn thước mà thôi, phần lớn ma đạo sỹ đều thoát được.

Tất nhiên, đó chỉ là ước lượng của Tiếu Ân mà thôi, hắn chưa gặp qua cấm chú, cũng không biết lực lượng của cấm chú, cho nên mới có suy đoán như vậy, nếu ngày sau hắn chứng kiến uy lực của cấm chú, hắn sẽ có suy nghĩ khác.

Đám người Roosevelt và Lâm Mai buông lỏng, sau khi thể lực của Tiếu Ân khôi phục, hắn thu lại sát lục thiên mạc.

Còn ba tới năm mươi người còn sống sót, đám người Tiếu Ân không thèm để ý tới bọn chúng nên bọn chúng mới thoát được.

Mặc dù bọn chúng biết đám người Tiếu Ân rất coi khinh mình, nhưng bọn chúng biết, chỉ sợ cả đời này không thể trả được mối thù này.

Đám người Tiếu Ân quang minh chính đại hạ xuống đất, trận phong hỏa này có thể so sánh với tiểu hình cấm chú, có nó không còn ai dám có chủ ý với bọn họ.

Đoạn thời gian tiếp theo, bọn họ cực kỳ thoải mái, mọi người lấy mỹ thực trong vật phẩm không gian chia sẻ với mọi người.

Chỉ là khiến mọi người nuối tiếc đó là mỹ thực của các chủng tộc quá quái dị, dù kẻ ăn tham như Hắc Toàn Phong cũng không dám mở miệng ăn.

Mặc dù có chút trở ngại, nhưng không hề ảnh hưởng tới tình hữu nghị của mọi người.

Mỗi cá nhân đều hứa hẹn, một khi thực lực đạt tới cảnh giới ma đạo sỹ, sẽ chủ động liên lạc với Lâm Mai, trên con đường tu luyện về sau, mọi người sẽ cố gắng trợ giúp nhau.

Kỳ thực có hiệu quả tốt như thế là do Tiếu Ân có thể thi triển ra siêu cấp ma pháp.

Trong mắt mọi người, trước năm mươi tuổi mà Tiếu Ân đã có thể thi triển ma pháp tới trình độ đó thì thiên phú của hắn quá cao. Bằng hữu như vậy mà không kết giao thì hối hận cả đời.

Cho nên mọi người không giữ lại tuyệt chiêu gì, biểu diễn ma pháp của mình cho mọi người xem, điều đáng tiếc duy nhất là với thực lực trước mắt của bọn họ, còn chưa đủ để thi triển sự tinh diệu của dị tộc ma pháp. Có lẽ đợi bọn họ đạt tới cấp bậc ma đạo sỹ, thậm chí là truyền kỳ pháp sư, mới có thể chính thức thể hiện. Thời gian trôi qua như bay, ở chỗ này ba tháng, cuối cùng cũng tới lúc phải rời khỏi khe nứt không gian.

※※※

Phía chân trời, một đạo ánh sáng to lớn bắt đầu co rút lại.

Hễ là sinh vật ở trong sân chơi, dù trốn ở đây cũng không thoát khỏi ánh hào quang này.

Một khi bị ánh hào quang chạm phải, sẽ bị truyền tống ra ngoài.

Tất nhiên, do các nguyên nhân khác nhau, nên những người đã chết không còn thấy cơ hội này.

Tốc độ của ánh hào quang không nhanh, nhưng tần suất lại ổn định.

Đám người Tiếu Ân ở chung với nhau không lâu hơn nữa thời gian bộc lộ cảm xúc của mình lại ngắn. Nhưng do cảnh ngộ và tính cách của mọi người giống nhau, nên giao tình giữa mọi người lại rất sâu đậm.

Trong mắt mọi người đều thể hiện sự lưu luyến.

Mặc dù bọn họ tới từ những tinh cầu khác nhau, thậm chí ngôn ngữ không giống nhau, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ đều là cường giả trong thế hệ trẻ của chủng tộc mình.

Đặc biệt trải qua nguy hiểm trong đấu thú đài, thái độ của bọn họ đối với người bình thường có sự biến hóa, trong mắt bọn họ, chỉ có những người có kinh nghiệm giống mình mới đáng để kết giao.

Hơn nữa sự cường đại của Tiếu Ân đã gắn bọn họ lại với nhau.

Tất nhiên, chủ yếu là do bọn họ cách nhau quá xa, không có khả năng phát sinh mâu thuẫn về lợi ích, nếu không sự cường đại của Tiếu Ân sẽ uy hiếp bọn họ, bọn họ sẽ không thể hòa thuận như bậy giờ.

Vô thanh vô tức, mọi người nắm lấy sợi tóc của Lâm Mai. Thông qua sợi tóc, quá trình trao đổi giữa bọn họ không gặp phải trở ngại.

Mỗi cá nhân truyền tới vô số tin tức, vành mắt của Mary hơi đỏ, giờ phút này nàng đang ôm một người khổng lồ cao lớn để chào từ biệt nhau.

Người khổng lồ này tên là Meg, đến từ một bộ lạc người khổng lồ không biết tên, Tiếu Ân đoán mình không ở cùng một tinh cầu với bọn họ.

Mặc dù nàng có hình dáng giống nhân loại, hơn nữa có khuôn mặt tiếu lệ, nhưng thân hình của nàng rất cao lớn, vóc dáng lại cường tráng, nhỏ như Mary đứng cạnh nàng giống như một tiểu hài tử so với người lớn khiến người khác không nhịn được mỉm cười.

Nhưng không có người nào dám xem thường thực lực của nữ nhân khổng lồ này, thực lực của nàng được mọi người thừa nhận.

Meg không dùng ma pháp trượng, nhưng đôi tay của nàng lại thi triển ra thiểm điện rất cường đại. Hễ ai bị thiểm điện của nàng bao phủ, dù có vòng phòng hộ cũng bị giật.

Dường như lực lượng của nàng rất đặc thù, có thể xuyên qua vòng phòng hộ, trực tiếp công kích vào cơ thể đối phương.

Lực lượng kỳ dị đó khiến tất cả mọi người kiêng kỵ, nên mọi người có chút tôn kính nàng.

Tiếu Ân từng trao đổi ma pháp với nàng, học được một ít kỹ xảo vận dụng nguyên tố thiểm điện. Tất nhiên, Tiếu Ân cũng dạy Thiểm Quang Thuật cho nàng.

Học được ma pháp mới này, nữ nhân khổng lồ rất cao hứng, kết làm bạn tốt cùng Mary, người có thể thi triển được năng lượng Hoàng Kim.

Chứng kiến cảnh này, Tiếu Ân nhớ tới độc giác thú, thánh thú này có năng lượng Hoàng Kim và năng lượng điện hệ. Chẳng lẽ hai loại năng lượng này dễ kết hợp với nhau sao?

Ánh mắt hơi đổi, nhìn Đức Lỗ Phu và Roosevelt nói chuyện với nhau, hai người đang nắm chặt tay nhau.

Kim và Lai An đều có bằng hữu, khoa trương nhất là Hắc Toàn Phong.

Cự thú dài mười thước lại kết giao sinh tử với một người cá sấu.

Người cá sấu này tên là Jack, là một ma đấu sỹ xuất sắc, nói đơn giản thì chính là kết hợp thể của ma pháp kỵ sĩ.

Mặc dù người cá sấu chỉ cao gần ba thước, không bằng một phần ba Hắc Toàn Phong, dù Hắc Toàn Phong có quỳ xuống cũng cao hơn hắn một cái đầu, nhưng điều này không ảnh hưởng tới tình hữu nghị của đôi bên.

Giờ phút này, người cá sấu mở đôi tay nhỏ của mình, ôm chặt lấy cái đầu to của Hắc Toàn Phong, nhỏ vài giọt lệ cá sấu.

Tiếu Ân mở to hai mắt, ai cũng nói nước mắt cá sấu là hư tình giả ý, nhưng nhìn biểu hiện của hắn nếu nói hắn không thực ý thì chắc chắn hắn có tư cách đoạt giải Oscar. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comĐột nhiên người cá sấu nhấc lớp giáp ra, thân hình cường tráng của hắn lộ ra ngoài. Trước ngực của hắn có đeo vật phẩm trang sức kỳ quái, sau đó, hắn lấy từ trong vật phẩm trang sức ra hai khối năng lượng tinh thạch.

Nhìn hai khối năng lượng tinh thạch này, đầu Tiếu Ân mê muội.

Đó là tử kim tinh thạch.

Người cá sấu không thương tiếc đem tử kinh tinh thạch đút vào cái miệng to của Hắc Toàn Phong, Hắc Toàn Phong hết sức phấn khỏi, chỉ một lát đã xử lý xong khối tinh thạch đó.

Khuôn mặt Tiếu Ân đen lại, đồ đần này, nó có biết vừa rồi thứ nó nuốt có giá trị thế nào không?

Tử kim tinh thạch đó, trên đại lục đã sớm tuyệt tích, nếu mang nó ra ngoài để đổi, có thể đổi được một phòng chứa đầy tinh thạch bình thường.

Vài cái nuốt đã nuốt mất một phòng chứa đầy tinh thạch, tên gia hỏa tham ăn này.

Người cá sấu xoay người tới trước mặt Tiếu Ân, cung kính hành lễ.

Tiếu Ân lập tức khôi phục lại sắc mặt bình thường, mỉm cười nhìn hắn, trong lòng thầm tính toán, có nên làm Robin Hood một lần không?

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện không thể lừa gạt hắn, trong lòng hắn hậm hực buông tha.

Người cá sấu lấy ra sợi tóc, là tặng phẩm của Lâm Mai, tay hắn run lên, sợi tóc rơi vào tay Tiếu Ân."Ma đạo sỹ Tiếu Ân tôn kính, ta đã kết làm bạn tốt với Hắc Toàn Phong, túi tinh thạch này Hắc Toàn Phong rất thích, xin người giữ hộ nó." Nói xong, người cá sấu đưa vật phẩm trang sức cho Tiếu Ân.

Tiếu Ân bất động thanh sắc, nhận lấy vật phẩm trang sức, hắn hiểu dụng ý của Jack nói: "Jack, ta thay mặt Hắc Toàn Phong cảm ơn ngài."Người cá sấu sảng khoái lắc đầu nói:

Không ngừng cung cấp tử kim tinh thạch đó, mình phát tài rồi.

Nhưng đợi bọn họ tiến giai thành ma đạo sỹ, chỉ sợ phải mất mấy chục tới mấy trăm năm.

Đó là do bọn họ đã trải nghiệm qua cấp bậc truyền kỳ, hơn nữa xác định được phương hướng tiến giai, nên Tiếu Ân mới có thể đoán như thế.

Nếu tính theo phương pháp tu luyện bình thường, đừng nói là mấy chục tới mấy trăm năm, dù cả đời bọn họ cũng chưa chắc đạt tới cảnh giới ma đạo sỹ.

Ánh sáng không ngừng di động, ở phía xa đã xuất hiện một chút ánh sáng.

Hễ ai bị ánh sáng chạm phải, cả người lóe sáng một chút, sau đó rời khỏi nơi này.

Xa xa, một đoàn người gồm hơn một trăm người chậm rãi bay lên, những người này giống như đội quân bình thường, vững vàng kết lại một chút.

Một lát sau, lại có ba trăm người bay lên.

Song phương giằng co với nhau, không khí trở nên khẩn trương.

Đám người Tiếu Ân không thể giải thích được, nhìn bộ dáng của hai đội quân này dường như có xung đột với nhau. Nhưng tới lúc này mà còn xung đột với nhau thì đúng là hiếm thấy.

Ở bên cạnh có một ít người, đều lựa chọn tránh xa nơi đó, bọn họ không muốn bị cuốn vào trong chiến trường đó.

Nếu sắp rời khỏi mà bị đánh chết, không bị gọi là ngu mới lạ.

Dường như nhân mã một phương muốn tiến tới gần ánh sáng, nhưng bị bên kia chặn lại.

Những người đó gào thét, nhưng đội ngũ phía trước không hề lay động.

Rốt cuộc, hỗn chiến bạo phát, đội ngũ xuất hiện sau dốc hết sức để công kích, xem bộ dáng của bọn chúng, dường như đó là tình thế bắt buộc.

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, thêm Ưng Nhãn Thuật vào mắt, lập tức hắn nhận ra thân phận của đôi bên.

Đội quân xuất hiện trước là đội quân của Nguyệt Tinh Linh và mộc tinh linh, đội quân xuất hiện sau là tổ hợp giữa Huyết Tinh Linh và hắc quỷ pháp sư.

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn vào trong đội ngũ của Nguyệt Tinh Linh và mộc tinh linh, rất nhanh phát hiện ra ba người Sara. Có lẽ do ba nàng lấy được ma pháp lục thư, nên các nàng mới được mấy trăm tinh linh thủ vệ ở giữa.

Song, nhân số của các nàng lại kém hơn đối phương một nửa. Mặc dù các nàng có trận hình công thủ vững vàng, nhưng công kích của đối phương quá mãnh liệt, khiến các nàng có vẻ chật vật không chịu nổi.

Không ngừng có người ngã xuống, thương vong của đôi bên tăng lên. Nhưng ở giữa đội ngũ, đám người Sara vẫn tạm thời bình an.

Tiếu Ân nhíu mày, hắn thực sự không ngờ đám người Sara bị bức tới tình trạng này. Nếu như là hắn, chắc chắn hắn sẽ nấp ở một góc bí mật, chờ đợi tới giây phút cuối cùng mới rời khỏi.

Do dự một chút, Tiếu Ân quay đầu nhìn đám người Roosevelt đang hứng thú quan sát, bọn họ ở một bên chỉ trỏ, dường như đánh giá gì đó.

Quả thực, sau một lần hỗn chiến, nhận thưc của bọn họ trở nên thâm sâu hơn, tự nhiên không đặt trận chiến của tinh linh và hắc quỷ pháp sư ở trong mắt.

Trong lòng động, đột nhiên Tiếu Ân nắm lấy sợi tóc của Lâm Mai, truyền ý niệm ra ngoài."Các bằng hữu, hôn nay là ngày chúng ta từ biệt nhau, chắc phải mấy chục tới mấy trăm năm nữa mới gặp nhau, chúng ta đại chiến một hồi, coi đó là kỷ niệm của ngày hôm này."Dừng một chút, nhóm người lập tức hô to lên.

Những người tiến vào đấu thú đài đều là những người cao ngạo, rất tin tưởng vào bản thân mình, hơn nữa tính cách của bọn họ có chút hiếu chiến. Hơn nữa ở trong đấu thú đài đã khiến tâm tính hung bạo tràn ngập nội tâm bọn họ, giờ phút này, bọn họ rất có hứng thú đánh một trận.

Cho nên khi Tiếu Ân nói ra đề nghị này, lập tức được mọi người đồng ý."Đánh bên nào?" Một người lên tiếng hỏi.

Hơn hai mươi người bay lên trời, lấy Tiếu Ân và Lâm Mai làm trung tâm, lao về phía hắc quỷ pháp sư.

Mặc dù chỉ có hơn hai mươi người, so với mấy trăm Huyết Tinh Linh và hắc quỷ pháp sư thì chả được tính là gì. Nhưng khi bọn họ bay lên trời, trong nháy mắt, khí tức cường bạo tỏa ra.

Hơn hai mươi người giống như hơn hai mươi con viễn cổ cự thú, cường đại tới cực điểm, tỏa ra sát khí khó tin, che trời phủ đất tràn tới.

Tiếu Ân đã sớm lấy ra sát lục thiên mạc, trong tình huống này, hắn không bao giờ nghĩ tới hai chữ công bằng.

Nếu như nói công bằng thì Huyết Tinh Linh và hắc quỷ pháp sư đã không ỷ mình có nhân số đông hơn khi dễ Nguyệt Tinh Linh và mộc tinh linh.

Tiếu Ân tiến giai thành đại ma pháp sư, phạm vi của sát lục thiên mạc đã khuếch tán tới nghìn thước.

Tất nhiên, phạm vi này không cố định, Tiếu Ân có thể khống chế phạm vi này.

Dưới sự khống chế của hắn, sát lục thiên mạc chỉ bao phủ lên liên quân hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh, dưới sự bao phủ của năng lượng sát lục, tốc độ phóng thích ma pháp của bọn chúng giảm đi một nửa.

Đám người Tiếu Ân giống như cá trạch, dưới sự chỉ huy của Lâm Mai, ma pháp siêu cường không chút lưu tình xung kích liên quân.

Mỗi một lần ma pháp công kích, đều có một trận mưa máu kèm theo. Công kích đạt tới độ chuẩn xác nhất, khiến toàn bộ liên quân gặp nạn.

Tiếu Ân không ra tay, hắn đứng trên lưng Hắc Toàn Phong, ma pháp trượng vẽ ra đồ án huyền ảo.

Lục cấp ma pháp công kích quần công là ma pháp khó thi triển nhất, nếu như không phải Tiếu Ân đang ở trong sát lục kết giới, hắn cũng không dám phát động ma pháp này.

Ầm ầm, một tiếng động lớn vang lên, Tiếu Ân thành công thi triển ra ma pháp.

Mặc dù đoạn thời gian này, hắn bị vô số ma pháp đối địch công kích, nhưng dựa vào vòng phòng hộ trên người hắn cùng với vòng phòng hộ của mọi người, hơn nữa còn có Hắc Toàn Phong vô cùng linh hoạt trên không trung, đủ bảo đảm cho sự an toàn của hắn.

Khi Tiếu Ân mở đôi mắt đang khép hờ ra, vung tay lên thì một đoàn hỏa quang xuất hiện.

Tốc độ của hỏa quang cực nhanh, lao tới phía liên quân, sau đó bùng nổ ra.

Vố số hoa lửa xung kích liên quân, lục cấp ma pháp có lực sát thương cường đại vượt xa ngũ cấp vòng phòng hộ.

Mặc dù những người tiến vào sân chơi, đa số đều có ngũ cấp quyển trục phòng hộ, nhưng hiện tại những người còn quyển trục này còn rất ít.

Cho nên khi Hỏa Diễm Phong Bạo của Tiếu Ân phủ xuống, lập tức bắn thủng mấy cái tam cấp vòng phòng hộ của nhất tinh ma pháp sư.

Vô số tiếng hét phát ra từ đám người đó, hoa lửa không hề lưu tình, đốt cháy thân thể bọn chúng khiến chúng phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết.

Nhưng vận đen của chúng vẫn chưa kết thúc, một trận gió thổi qua, tạo nên một trận mưa lửa, lúc này bọn chúng mới biết ma pháp này đáng sợ tới mức nào.

Lục cấp ma pháp công kích cỡ lớn, chỉ có ngũ tinh, lục tinh đại ma pháp sư mới có thể sử dụng pháp thuật siêu cường này. Mặc dù uy lực của ma pháp còn xa mới bằng uy lực của tiểu cấm chú khi Tiếu Ân vận dụng tất cả phong nguyên tố và hỏa nguyên tố trong phạm vi vài ngàn dặm, nhưng để tiêu diệt một số tên có thực lực nhất tinh, nhị tinh thì thừa đủ.

Do Tiếu Ân làm phép trên trời cao nên phạm vi của Hỏa Diễm Phong Bạo mở rộng ra gấp đôi, biến phạm vi ngàn thước vuông thành một biển lửa.

Vô số pháp sư kêu thảm, muốn thoát ra khỏi biển lửa nhưng lại không thể nào dập tắt được ngọn lửa trên người, bị nhiều ma pháp công kích, cùng với việc nguyên tố bị nhiễu loạn, khiến bản thân bọn chúng không phát huy được hết thực lực của mình, hoàn toàn bị đại hỏa cắn nuốt.

Đám người Lâm Mai không hề lưu tình, hễ ma pháp sư may mắn thoát ra được, đều bị ma pháp sắc bén của bọn họ công kích, nhất thời cả đội ngũ liên quân tan tác.

Khuôn mặt của Tiếu Ân không hề nở nụ cười, hắn yên lặng đánh giá uy lực của ma pháp.

Một lát sau, mùi vị thịt nướng truyền đến, hơn ba trăm người của liên quân bị Hỏa Diễm Phong Bạo xâm nhập, hơn nữa bị đám Lâm Mai nhà cháy hôi của, nhân mã chỉ còn lại không đủ hai trăm người.

Trong mười phút ngắn ngủi, sát lục thiên mạc và Hỏa Diễm Phong Bạo đã tiêu diệt trăm tên pháp sư bậc thấp. Trận chiến này thể hiện rõ uy lực của ma pháp cao cấp.

Ma pháp sư cao cấp đối mặt với pháp sư bậc thấp, chênh lệch về thực lực và trang bị được thể hiện gần như hoàn mỹ trong hoàn cảnh này.

Tất nhiên, không thể không nhắc tới công lao của đám người Lâm Mai, mỗi cá nhân đều có uy lực cường đại, có thể miễu sát ma pháp sư đồng giai, giờ phút này có sát lục thiên mạc trợ giúp, lại giống như mãnh hổ xuống núi, không thể chống đỡ được.

Không có ma pháp sư nào có thể chống cự lại sự phối hợp ăn ý của bọn họ quá ba giây, dù ma pháp sư đó có ngũ cấp vòng phòng hộ.

Đám người đó nỗ lực rút về phía sau, hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh kêu gào, bỏ chạy về bốn phương tám hướng.

Xem ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, là biết bọn họ hoàn toàn bị dọa sợ.

Đám người Tiếu Ân vẫn chưa truy kích, chỉ cất tiếng cười to, tiếng cười không xem ai ra gì, tràn ngập mùi vị ngông cuồng.

Nhưng không có ai dám có tâm lý đối nghịch, bọn họ có thực lực cường đại, tự nhiên có thể cười nhạo người khác.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-176/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận