Dị Giới Thú Y Chương 355 : Giáo mẫu

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 355: Giáo mẫu
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm


Lúc này, pháp tắc nguyên tố cuối cùng đã kết thúc.

Ánh sáng lam mang theo mọi người, chầm chậm hạ xuống đất, sau đó biến mất. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Tiểu Hùng Miêu thoáng chốc nhảy cẫng lên, ôm vò rượu chạy về phía Bào Uy Nhĩ, sau đó dùng một cây mây đưa mình đến bên cạnh ông chủ nhỏ, “Hắc hắc, ông chủ nhỏ, ngươi cũng thích uống rượu à!”

Nói rồi, Khách Thu Sa chấm tay gấu trúc của mình vào rượu rồi đưa lên miệng của chú nhóc.

“Khốn kiếp! Trẻ nhỏ sao có thể uống rượu!”

Sở Thiên kinh ngạc phát hiện, câu này đáng ra nên do Sắt Lâm Na giáo huấn Khách Thu Sa, nhưng hiện tại là thoát ra từ trong miệng của mỹ nhân ngư.



Sắt Lâm Na cũng ngây người một lát, sau đó đối mắt nhìn Sở Thiên cười, hiểu ý gật đầu.

A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ hiểu rõ hai người nhất cũng đồng thời mỉm cười, dựa vào cái đầu của ông chủ và bà chủ, đôi phu thê này nếu là cùng lúc cười, vậy có lẽ ngay cả Sáng Thế Thần cũng bị đem bán.

“Rượu dễ uống mà!” Tiểu Hùng Miêu oan ức quay mông, rồi lại giơ vò rượu lên, “Không tin ngài hỏi ông chủ nhỏ, hắn cũng muốn uống!”

“Uhm, uhm, rượu đi!” Chú nhóc gật đầu lia lịa.

“Không được, trẻ con không thể uống rượu!” Không biết tại sao, phong độ vương giả và bá khí trên người Bào Uy Nhĩ đã biến mất hoàn toàn, lại có vẻ giống như một bà mẹ khổ tâm giáo dục con mình, “Ngươi còn không biết, uống rượu không tốt cho cơ thể, ngươi còn nhỏ…”

Nhân lúc này, Sở Thiên túm lấy Sử Đế Phân đang bị dọa đến mặt cắt không hạt máu, thấp giọng nói: “Tại sao con trai ta vừa sinh ra đã biết nói chuyện rồi?”

Sử Đế Phân run giọng đáp: “Có một số đứa trẻ thần tộc có thiên phú cao, trong cơ thể mẹ đã bắt đầu dung hợp với nguyên tố, hơn nữa đã có thần trí, cho nên khi chúng sinh ra đã biết nói. Nghe nói” Sử Đế Phân lén nhìn mỹ nhân ngư, “Uhm, nghe nói Bào Uy Nhĩ khi vừa ra đời, không những biết nói chuyện, mà còn có thể hiệu lệnh thủy nguyên tố.”

Con trai ta là thiên tài ! Sở Thiên hăng hắc cười, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Sắt Lâm Na, lúc này nữ nhân ra mặt sẽ dễ nói hơn.

“Bào Uy Nhĩ miện hạ!” Với cơ thể khỏe mạnh của Hoàng Kim Long Tộc, Sắt Lâm Na đã hồi phục được đôi chút thể lực, chậm rãi bước tới trước mặt Bào Uy Nhĩ, Sắt Lâm Na không đòi con trai trở về, mà là cười nói: “Người xem đứa trẻ này rất thân thiết với người!”

Bào Uy Nhĩ cười nhàn nhạt, không phản bác lại.

Sắt Lâm Na đùa nghịch với đứa con trong lòng mỹ nhân ngư, tiếp tục cười nói: “Miện hạ người là đệ nhất cường giả được người người đại lục kính ngưỡng, lại là vua của hải tộc, có lẽ đã là người có thân phận tôn quý nhất trên đại lục này rồi, không biết… Có thể xin người ban cho đứa trẻ này một cái tên không?”

Nói thực lòng, trong lòng Sắt Lâm Na rất không tình nguyện mang quyền đặt tên con trai cho người khác, nhưng Sở Thiên ám thị nàng rằng không sao hết, nàng cũng chỉ đành làm theo việc Sở Thiên giao cho.

Sở Thiên đương nhiên không lo lắng về vấn đề quyền đặt tên, bởi vì bất kể thế nào, Bào Uy Nhĩ cũng chỉ có thể nghĩ ra một cái tên tây phương hóa, cái tên này Sở Thiên không để tâm, cái tên tiếng Hán thật sự, vẫn là bản thân Sở đại thiếu gia mới có thể đặt!

“Tên!” Bào Uy Nhĩ ngạc nhiên nhìn Sắt Lâm Na và Sở Thiên, sau đó lại bị bộ dạng của chú nhóc nghịch ngợm đáng yêu này làm cho buồn cười, “Vậy… cứ gọi là Mạt Khắc Nhĩ đi!”

Quả nhiên là tên tây hóa, Sở Thiên đắc ý cười.

“Mạt Khắc Nhĩ, hay!” Sắt Lâm Na cười nói: “Theo truyền thống của tên quý tộc đại lục, tính thêm đất phong, tôn vị, nhũ danh, vậy đứa trẻ này sẽ tên là Bố Lôi Trạch, Thánh, Mạt Khắc Nhĩ, Sở.

“Mạt Khắc Nhĩ a!” Chú nhóc bật cười khanh khách.

“Bệ hạ!” Kiều Trì đứng sau Sở Thiên nhắc nhở: “Mạt Khắc Nhĩ chỉ là nhũ danh, thái tử điện hạ thân là người thừa kế ngài, trong cái tên cũng nên có thêm khu vực của Cự Long, còn cả tên chính tương lai kế vị nữa!”

“Uhm, cũng đúng!” Sở Thiên đến nay cũng không thể hiểu tên họ quý tộc trên đại lục, chỉ có thể phụ họa thêm: “Bào Uy Nhĩ miện hạ, tên chính cũng phiền bệ hạ rồi!”

“Tên chính vẫn nên để lại cho Phất Lạp Địch Nặc điện hạ đi!” Bào Uy Nhĩ rất thấu tình đạt lý không tiếp tục tước đoạt quyền lợi của người khác.

Quang Minh đại Giáo Chủ cũng nhắc: “Thánh phụ, tên của thánh tử cũng nên có cả khu vực Giáo Đình.”

“Khịt khịt, thơm quá!” Tiểu Hùng Miêu khịt mũi, phát hiện trong không khí vấn còn lưu lại hương thơm vừa rồi Thực Thần phát ra, tâm cơ chợt động, giơ tay nói: “Ông chủ, theo quy tắc giang hồ, ra bên ngoài cũng phải có biệt danh nữa! Ông chủ nhỏ vừa ra đời đã có mùi thơm lưu lại, huynh đệ ta đây đề nghị biệt hiệu của hắn là Lưu Hương!”

“Lưu Hương?” A Mạt Kỳ gật đầu. “Không tồi, Sở Lưu Hương!”

Lão tử thà để nó tên là Bố Lôi Trạch Nhất Phiến Hắc còn hơn! Sở Thiên trong lòng thầm nguyền rủa Tiểu Hùng Miêu, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Ta đặt thêm cho hài tử một chữ, gọi là Viêm đi.”

Sở Viêm, không ngoài ý nghĩa con cháu Viêm Hoàng.

“Vậy tên của ông chủ nhỏ đã xác định rồi!” Anh Cách Lạp Mỗ cười nói: “Cũng dài thật đấy, A Cổ Lạp, Thần, Đỗ Lỗ Nam Hi, Thánh, Bố Lôi Trạch, Mạt Khắc Nhĩ, Viêm, Sở.”

“Tên chính thì đợi sau này nó lớn rồi tính đi!” Sở Thiên cười, sau đó đưa mắt nhìn ra hiệu cho Sắt Lâm Na.

Sắt Lâm Na giơ hai tay ôm lấy tiểu Sở Viêm, nhưng chú nhóc rất biết cách phối hợp, ôm lấy Bào Uy Nhĩ không buông, nói đúng hơn, là túm vào ngực của mỹ nhân ngư không chịu buông tay, “Đói, uống sữa.”

“Ha ha, tiểu Mạt Khắc Nhĩ đúng là có duyên với miện hạ!” Sắt Lâm Na giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nói: “Chi bằng như vậy đi, nếu miện hạ không chê, có thể làm giáo mẫu của đứa trẻ này được không?”

Làm nghĩa mẫu! Mỹ nhân ngư sững người, hôm nay phong phạm Hải Vương Biển Cấm của nàng quả thực kém đi rất nhiều.

Sở Viêm há miệng, “Giáo mẫu…”

“Ừ!” Bào Uy Nhĩ bất giác thừa nhận, sau đó muốn hối hận, rất tiếc đã quá muộn.

Tiểu Sở Viêm mở to mắt, chẹp miệng, sau đó tiếc nuối cúi đầu xuống, rõ ràng lời của chú nhóc còn chưa nói hết.

Rất lâu về sau, ba tên xuất thân từ xã hội đen Tiểu Hùng Miêu, Lỗ Tây Nạp, Y Vạn hợp lại cuối cùng đã nghiên cứu ra câu nói của Sở Viêm chưa nói hết là “Giáo mẫu gì, đừng! Tỷ tỷ xinh đẹp, làm vợ!”

Đáng tiếc lúc này, Sở Viêm mãi mãi không có cơ hội đó.

“Ha ha, miện hạ, sau này chúng ta sẽ thành thân thích rồi!” Sở Thiên nheo mắt cười lớn.

“Đúng vậy, vừa rồi may nhờ Bào Uy Nhĩ tỷ tỷ, nếu không tiểu Mạt Khắc Nhĩ đã gặp phải pháp tắc nguyên tố rồi!” Sắt Lâm Na còn độc hơn, trực tiếp kéo gần quan hệ thành tỷ muội.

“Uhm, người là tỷ tỷ của Sắt Lâm Na. Vậy Chu Lệ Á cũng xem là muội muội của người rồi!” Sở Thiên tiếp lời nói: “Cái này… Linh hồn khác của Chu Lệ Á quá tà ác, chỉ có thể phiền người xử lý rồi. Nhưng sức mạnh của ả… Ngài có phải nên hoán trả lại cho muội muội mình không?”

Anh Cách Lạp Mỗ chắp tay về hướng Bào Uy Nhĩ , cười nói: “Người là tỷ tỷ của bà chủ ta, vậy cũng xem như bà chủ của chúng ta, sau này cũng phải nhờ miện hạ chiếu cố nhiều rồi!”

A Mạt Kỳ còn trực tiếp hơn, “Người một nhà, có cơ hội tiếp xúc nói chuyện nhiều!”

Tiểu Hùng Miêu cũng lên tiếng góp vui, hơn nữa hắn đứng thẳng người, cả thân thể mũm mĩm ưỡn thẳng, cúi thấp đầu, dùng bộ dạng xã hội đen bái đại ca nói: “Đại tỷ, sau này huynh đệ Nam Hải Nhất Phiến Lục ta lăn lộn với người rồi!”

Nét mặt của Bào Uy Nhĩ không hề thay đổi, nhưng nàng muốn nói gì đó, có điều vì chướng ngại thân phận mà không nói ra lời.

Chỉ là La Đức Mạn là nói lời thực, “Ai da trúng kế rồi ! Người nhà này giảo hoạt quá! Bệ hạ, làm thế nào đây? Biển Cấm chúng ta không thể hạ thấp thể diện, đi gây khó dễ cho người nhà con trai nuôi của người được?”

“Đương nhiên rồi, đường đường là Hải Vương Biển Cấm, sao có thể làm chuyện đó được?” Sở Thiên cười nói. Bào Uy Nhĩ hiền từ vỗ vào tiểu Sở Viêm, sau đó đem chú nhóc trả lại cho Sắt Lâm Na, rồi nhàn nhạt nói: “La Đức Mạn thừa tướng, thông cáo đại lục, thông báo cho địa ngục thần thú, lệnh rõ cho tất cả thần tộc, cứ nói Mạt Khắc Nhĩ là con trai nuôi của ta, được Biển Cấm bảo vệ!”

Lời vừa nói ra, Sở Thiên và Sắt Lâm Na thật tâm cảm tạ, có câu nói này, cơ hồ không có ai dám làm hại Sở Viêm.

Cách đó không xa, Cát Nặc Bỉ Lợi đã biến thành Cuồng Lang sợ hãi biến sắc, “Mạt Khắc, làm thế nào? Còn cướp đứa trẻ đó không?”

“Cướp cái con khỉ!” Mạt Khắc đã nản lòng tuyệt vọng. “Có Lời nguyền Tử Thần, La Đức Mạn còn có thể phát hiện chúng ta, hiện tại cái gì cũng không có…”

“Ngươi nói Bào Uy Nhĩ đã phát hiện chúng ta rồi?”

“Chắc chắn phát hiện rồi!” Đôi mắt của Mạt Khắc lóe sáng, “Ngoan ngoãn đứng ở đây đi, Biển Cấm trước nay đều thủ tín, La Đức Mạn đã hứa tha cho chúng ta, chỉ cần ngươi và ta không cướp đứa trẻ đó, Bào Uy Nhĩ cũng không làm khó chúng ta đâu.”

Bào Uy Nhĩ đích thực đã phát hiện hai người này, nhưng trong mắt của Hải Vương Biển Cấm, lại không có hứng thú muốn tìm phiền phức ở hai linh hồn cường đại, nhưng thân xác của ma thú cấp ba này!

Nhìn Sở Viêm cười, Bào Uy Nhĩ mặt lại biến lạnh băng khi nhìn Sở Thiên. “Nếu đã như vậy, bản vương hôm nay cáo từ!”

“Ha ha, người đi thong thả! Ta không tiễn nữa!” Sở Thiên phất tay kính ý, nụ cười lại càng tươi.

Thế nhưng, Hải Vương Biển Cấm một vạn năm trước đã thống soái đại quân thần thú, ngay cả nữ thần Trí Tuệ cũng chết ở trong tay nàng, vậy sao có thể bị những thủ đoạn đơn giản này gây khó được! “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ta đã là giáo mẫu của Mạt Khắc Nhĩ, nhưng hôm này không đem theo quà gặp mặt nào, chi bằng, tiệc đầy tháng vào tháng sau sẽ do ta mời! Một tháng sau, ta đến đón Mạt Khắc Nhĩ đi Biển Cấm! Nhớ đấy, mang theo phu nhân Chu Lệ Á của ngươi, ta tiện thể sẽ trả lại sức mạnh cho nàng ta!”

Cưỡng ép, dụ dỗ, thêm vào đó là một lý do mời hợp tình hợp lý, Sở Thiên chỉ có thể cười nói: “Chúng ta sẽ đến hẹn đúng giờ, có điều sinh nhật tròn tuổi của Mạt Khắc Nhĩ, vẫn phải qua Bố Lôi Trạch, đến lúc đó mời miện hạ quang lâm.”

“Được!”

Một giao dịch đã hoàn thành, một tháng sau Sở Thiên đi Biển Cấm, nhưng nhiều nhất chỉ bị giữ một năm, hơn nữa Bào Uy Nhĩ sẽ bảo đảm an toàn cho cả nhà Sở Thiên.

Kỳ thực bao lâu nay Sở Thiên không dám đi Biển Cấm, chính là sợ có nguy hiểm, hiện tại Bào Uy Nhĩ nể mặt của tiểu Sở Viêm, sẽ không làm hại Sở Thiên, vậy đi Biển Cấm một chuyến thì làm sao?

Sắt Lâm Na giơ bàn tay nhỏ của tiểu Sở Viêm lên, cười nói: “Mạt Khắc Nhĩ, chào tạm biệt giáo mẫu đi!”

“Tạm biệt mẹ!”

Nói xong, tiểu Sở Viêm lại nhoài về hướng Sở Thiên, “Cha, ôm!”

Thân ảnh của Bào Uy Nhĩ đang dần dần biến mất, bỗng dừng lại giây lát. Sau đó hoàn toàn mất dạng.

“Đứa trẻ này đúng lém lỉnh!” Sắt Lâm Na mỉm cười nói.

“Sao vậy?” Sở Thiên bị câu gọi cha của chú nhóc làm cho ngây người, chỉ biết cười thẫn thờ, cho nên không nghe ra vấn đề gì.

“Nó gọi Bào Uy Nhĩ là mẹ, gọi chàng là cha, chàng nói xem thế nào?” Sắt Lâm Na vờ tức giận nói.

“Ha ha, thằng nhóc này học của ai đây?” Sở Thiên chỉ biết cười khổ, vừa định dạy dỗ Sở Viêm, lại phát hiện mắt của chú nhóc chăm chú nhìn vào chỗ mấy trăm con Cuồng Lang phía xa.

Chỉ vào hai con trong số đó nhãn thần đôi chút kỳ quái, tiểu Sở Viêm cười hăng hắc nói, “Cha, sói, đồ chơi, con muốn!”

Nguồn: tunghoanh.com/di-gioi-thu-y/quyen-3-chuong-355-H0laaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận