Phong Dực một mình đến một quán rượu tên là Vi Thiên Đường ngồi xuống, ban ngày chỉ lác đác có mấy người, so với tiếng động lớn thường có vào ban đêm của quán thì thập phần bất đồng.
Nhìn qua tấm mành che cửa sổ thủy tinh, có thể chứng kiến trên đường người đi vội vã, không khó đoán sau đó hẳn có một trận mưa xối xả đổ xuống.
"Tiên sinh, xin hỏi muốn dùng gì?" Một nữ bồi bàn thanh lệ lượn lờ đi tới Phong Dực hỏi.
"Một ly băng hỏa lưỡng trọng thiên.", Phong Dực nhìn ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại nói.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tựa hồ toàn bộ đế đô đều bị rung chuyển, ngay sau đó từng đạo thiểm điện phát phá thương khung, thoáng chốc, mưa lớn đã đổ xuống đánh lên trên cửa sổ thủy tinh, khắp nơi bây giờ đã bao phủ lên một tầng nước.
"Tiên sinh, băng hỏa lưỡng trọng thiên của người đây." Một thanh âm mềm mại thanh thúy vang lên phía sau Phong Dực.
"Cứ để đó " Phong Dực có chút không yên lòng nói, đột nhiên ý thức được cái gì, đột ngột quay đầu, thì thấy rõ Diệp Mạn Tô thiên kiều bá mị đang mỉm cười nhìn hắn.
"Mạn Tô, làm sao nàng biết ta ở chỗ này?" Phong Dực cười hỏi.
Diệp Mạn Tô ngồi đối diện với Phong Dực, nhẹ giọng cười nói: "Ta nào biết ngươi ở chỗ này a, vốn đang ở Tụ Bảo các đợi ngươi mấy ngày cũng không đến gặp người ta, nên qua quán rượu này mua say vậy."
Phong Dực cười hắc hắc, duỗi tay nắm lấy ngọc thủ của Diệp Mạn Tô, nói: "Vậy tối nay hảo hảo bồi thường cho nàng một lần, thế nào?"
Diệp Mạn Tô liếc mắt nhìn Phong Dực, không cùng hắn trêu đùa, nhẹ nhàng hỏi:"Nhìn chàng tâm tình không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Phong Dực nhìn bốn phía, phất tay bố trí một cấm chế nhỏ, lúc này mới đem mấy chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay nói với nàng.
Kỳ thực lấy năng lực của Diệp Mạn Tô tại Kim Ưng đế quốc, có một số việc không thể qua mắt nàng, ví như chuyện Phong Dực cùng với Cầm Nhất Tiếu tối hôm qua ở chung một chỗ nàng đương nhiên biết.
"Khách khách, chàng đúng là bỉ ổi, đả thương người ta còn muốn người ta cầu cạnh trị liệu." Diệp Mạn Tô cười duyên nói.
"Đó là chút chi phí thôi, ai bảo dám khi dễ người của ta." Phong Dực cười sang sảng nói.
"Tên huyết tinh linh đó cũng không đến tìm chàng sao?", Diệp Mạn Tô hỏi.
"Hắn đương nhiên rất thông minh, biết rõ đoàn người thần tộc đó đang ở đế đô, dại gì mà xuất hiện chứ?", Phong Dực nói.
Diệp Mạn Tô gật đầu, nói: "Vậy cũng đúng, Cầm Nhất Tiếu lúc đó có thể phát hiện chỗ ở của hắn, nhất định có biện pháp có thể dò thám khí tức trên thân hắn."
Phong Dực nhíu mi, đột nhiên hỏi: "Mạn Tô, làm sao nàng đối với Tạp Nhĩ lại quan tâm như thế?".
Diệp Mạn Tô nhìn vào mắt Phong Dực, bình thản nói: "Kỳ thực ta đối với huyết tinh linh cũng thực không có hứng thú, ta cảm thấy hứng thú chính là hắn vì sao trộm được bảo bối Bổ Thiên Thạch của Thần tộc."
Phong Dực thấy nàng thẳng thắn thành khẩn như vậy cảm thấy hết sức hài lòng, làm nữ nhân của hắn nên như vậy, vô luận có mục đích gì cũng nên hảo nói ra.
"Nàng đối với Bổ Thiên Thạch hiểu rõ không?" Phong Dực hỏi.
"Ân, Bổ Thiên Thạch còn gọi là Thần Nguyệt Thạch, có người nói thời xa xưa chúng thần tranh chấp, kết quả đem bầu trời phá thủng một lỗ. Lỗ thủng này làm cho thiên ngoại quái thú từ không gian khác chui vào, tàn phá toàn bộ thế giới, trong chúng thần lúc bấy giờ có một vị nữ thần tên là Nguyệt thần, nàng đã ngưng tụ tự nhiên tinh khí cùng với ánh trăng hiền hòa làm Thạch, rồi lại dùng máu của chúng thần rèn ra hai khối Bổ Thiên Thạch, một khối dùng bổ thiên, một khối khác lưu lạc ở thần tộc, hiện tại bị gã huyết tinh linh huynh đệ của chàng lấy mất rồi." Diệp Mạn Tô hồi đáp.
"Thần Nguyệt Thạch? Bổ thiên Thạch chính là Thần Nguyệt Thạch?" Phong Dực bỗng nhiên đứng lên, thất thanh kinh hô, hoàn hảo lúc trước hắn đã thiết hạ cấm chế, nếu không dù ở trong góc khuất của quán rượu, hẳn cũng khiến cho người khác chú ý.
"Không sai, truyền thuyết là như vậy, có vấn đề gì sao?" Diệp Mạn Tô thấy rõ Phong Dực biểu tình hốt hoảng mới nghi hoặc hỏi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Phong Dực nhớ lại lúc ở Thanh Long đế đô, tại hoàng gia đồ thư quán trong tầng hầm nơi Lăng Tuyết từng ở, nàng hiện tại hẳn là vẫn như cũ chưa thức tỉnh lại. Lão Pháp Khắc lưu lại thư đã từng đề cập qua, nếu như tìm được Thần Nguyệt Thạch là có thể trong thời gian ngắn đem Lăng Tuyết đắp nặn thành Quang Minh thể. Khi đó thực lực của nàng có thể so với cửu cấp Thiên Thần, một tồn tại đỉnh đỉnh. Trước đây hắn căn bản không biết Bổ Thiên Thạch chính là Thần Nguyệt Thạch, bất quá coi như bây giờ đã biết, hắn cũng không cần phải cướp đoạt với thần vương Khảm Tu Tư nữa, hiện tại biết Thần Nguyệt Thạch đang trong tay Tạp Nhĩ, vậy hoàn toàn không giống với lúc trước, nếu là từ Tạp Nhĩ mượn dùng một lần, chẳng phải là nói ngày Lăng Tuyết được tái sinh cũng không còn xa nữa hay sao.
"Không có vấn đề gì, chỉ là có chút kinh ngạc, nếu Bổ Thiên Thạch thực sự là Thần Nguyệt Thạch, nói như vậy nó đối với ta cũng có tác dụng rất lớn.", Phong Dực nói.
Diệp Mạn Tô cũng không hỏi tiếp, cánh tay nhỏ nhắn cầm một ly băng hỏa lưỡng trọng thiên lắc lắc, khe khẽ nhấp một ngụm, thở dài một hơi nói: "Phong Dực, ta cũng phải ly khai đế đô quay lại Vạn Bảo tông, ở đó có một số việc đang chờ ta xử lý."
Phong Dực trầm mặc một hồi, duỗi tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, nhe nhàng nói: "Hãy đi đi, trên đường cẩn thận."
"Ngươi cùng ta trở về có được hay không?" Diệp Mạn Tô kỳ vọng hỏi.
"Bây giờ còn chưa đi được." Phong Dực lắc đầu nói.
Diệp Mạn Tô gật đầu, không có cưỡng cầu, nàng vốn biết Phong Dực nhất định sẽ không cùng nàng trở về, sở dĩ hỏi như vậy cũng là ôm một tia hi vọng mà thôi, nàng vươn ngọc thủ, lòng bàn tay quang mang chợt lóe, một cái kim chúc đã gỉ sét xuất hiện trước mắt, mặt trên có một chữ văn tự cổ đại "Bảo." Nhìn Diệp Mạn Tô biểu tình trinh trọng, nghĩ đến có lẽ không phải vật bình thường.
"Đây là Vạn Bảo lệnh của Vạn Bảo tông, có thể ra bất cứ mệnh lệnh nào Vạn Bảo tông cũng tương ứng phục vụ, chàng chỉ cần nhỏ một giọt máu ở trước mặt cùng nó lập khế ước, thì sẽ biết trong Thần Phong Đại Lục có bao nhiêu lực lượng thuộc về Vạn Bảo tông." Diệp Mạn Tô nói.
Phong Dực chấn động, phần đại lễ này không nhỏ a, nàng như vậy cũng như đem Vạn Bảo tông giao cho mình, nếu chính mình muốn hủy diệt Vạn tông, bằng vào Vạn Bảo lệnh có thể dễ dàng thi hành.
Phong Dực cũng không già mồm cãi láo, nếu Diệp Mạn Tô là nữ nhân của mình, như vậy của nàng thì cũng là của mình, của mình cũng là của nàng, hai người nếu trong lòng có nhau, cũng không cần phải phân chia làm gì. Hắn nhỏ một giọt máu tươi xuống Vạn Bảo lệnh, chỉ thấy được lệnh bài tản mát ra một vòng quang hoa nhàn nhạt, ngay sau đó Phong Dực dùng tinh thần lực của mình cùng với Vạn Bảo lệnh tương liên, mà bên trong lệnh bài đồng thời "bá" một tiếng đính vào cổ tay của mình, quang hoa chợt lóe, không ngờ như một cái hình xăm in vào da thịt của mình, ngón tay sờ soạn, trơn truột như chưa từng có chuyện gì xảy ra.