Chương 114 (p1)
Nam Dạ Tước đứng phía xa cũng không có thấy Dung Ân thay quần áo. Cô chạy đi rất vội, hai tay lau nước mắt, lúc chạy đến cửa cũng không liếc nhìn anh một cái.
Nam Dạ Tước vội đuổi theo. Hai người phục vụ sợ run người “ A, tiên sinh, quần áo của ngài…”
Dung Ân liên tục đụng phải nhiều người, bên ngoài chen chúc không đi được, cô đi chưa được mấy bước đã bị Nam Dạ Tước giữ chặt cổ tay “Ân Ân, có chuyện gì vậy?”
Đem cô kéo trở về để cô đối mặt với chính anh. Vốn Nam Dạ Tước nghĩ rằng Dung Ân đã bình tĩnh trở lại, ít nhất là biết cách kiềm chế cảm xúc, lại không nghĩ rằng cô lần nữa lại không kìm chế được. Hai tay cô vung tới hướng anh. “Tại sao anh hại chết anh ấy? Tôi thật sự hận anh. Nam Dạ Tước, tôi thật chưa bao giờ hận một người đến như vậy, chưa từng có…”
Hai chân cô xụi lơ, Nam Dạ Tước vội ôm lấy thắt lưng, đem cô nhấc lên. Dung Ân gối cằm lên vai người đàn ông, tiếng khóc bi thương vô cùng. “Anh đem Diêm Việt trả lại cho tôi, hu hu…”
Xung quanh, vốn là ngày lễ người qua lại tấp nập cũng đi không đặng, lúc này nhất định đứng lại xem náo nhiệt. Mọi người chỉ trỏ, tụm 5 tụm 3 bàn tán.
“Biến, biến hết đi cho tôi!” Nam Dạ Tước ôm chặt Dung Ân, cùng cô đau khổ, cùng cô náo loạn “Ai đứng lại liếc mắt một cái tôi liền móc mắt kẻ đó, chết đi. Biến!”
Nhìn thấy cặp mắt lạnh lung mà hung ác kia, những người vây quanh lại xem sợ hãi. Có người tuy rằng bất mãn lại cũng không dám lớn tiếng, chỉ dám nói nhỏ theo đám đông nhanh bước chân theo.
Dung Ân vung tay vung chân đánh loạn, không bao lâu liền không còn sức lực. Cô mềm yếu, tê liệt ngã vào trong ngực Nam Dạ Tước, hai cánh tay buông thỏng ở thắt lưng anh, đầu ngẩng lên, tiếng khóc bi thương mà thê lương.
Quanh họ, thật náo nhiệt lẫn vui mừng nhưng bọn họ không hòa nhập được, thật sự không vào được. Dung Ân không quên được chuyện Diêm Việt ra đi, càng không quên được chuyện Nam Dạ Tước rút hệ thống dinh dưỡng.
Bỗng nhiên, có người tò mò dừng chân quay đầu lại.
“Ân Ân” anh khẽ thở dài, sờ đỉnh đầu cô “Muốn đi về sao?”
Mới đi dạo phố được một nửa, cuối cùng vẫn phải quay trở về.
Nam Dạ Tước vốn định đắt Dung Ân đi ăn tối nhưng với bộ dạng này chỉ có thể gọi điện cho Vương Linh ở nhà chuẩn bị.
Anh còn để thư ký tăng ca suốt đêm đi đặt mua hàng tết, mà chủ yếu là chuẩn bị ẹ Dung Ân.
Bữa cơm tối năm cũ này, Nam Dạ Tước bảo Vương Linh ngồi xuống ăn cùng nhau. Dung Ân khẩu vị không tốt, động đũa vài cái rồi liền lên lầu.
Nam Dạ Tước đưa một bao lì xì tới tay cho Vương Linh. “Ngày mai là tới lễ mừng năm mới rồi. Cô thu dọn về thăm gia đình, qua đầu năm tới lại đến.”
“Cám ơn cậu chủ!”
Lễ mừng năm mới đến, chủ nhà đều sẽ lì xì để lấy hên. Vương Linh liên tục cảm tạ. Tới khi cầm lên cũng là một tệpp khá dày. “Cậu chủ, chỗ này nhiều quá!”
“Cầm đi, cô xứng đáng!” Nam Dạ Tước nghiêng đầu, nhìn bộ dạng Vương Linh quá đỗi vui mừng. Có đôi khi, người muốn vui vẻ thật sự thật quá dễ dàng, đáng tiếc anh muốn vui vẻ cùng Dung Ân, nhưng là tiền cũng không thể mua được.
Bằng không anh khẳng định sẽ đem tất cả tiền để đổi lấy hạnh phúc cả đời cô.
Ngày hôm sau, Dung Ân thức dậy rất sớm, tắm rửa, sấy khô tóc rồi mới xuống lầu.
Trong phòng khách, đồ đạc này nọ đều là Nam Dạ Tước phân phó đi mua, bao gồm cả áo lông hôm qua cô không mua được cùng cả kiện áo lông. Những thứ mua cho Dung Ân, Nam Dạ Tước chọn kích cỡ thật chính xác. Nhưng những thứ chuẩn bị ẹ Dung thì đều là cả kiện, đồng thời mua vài cỡ khác nhau.
Có áo lông, quần áo giữ ấm,Dung Ân chọn ra size của mẹ, đặt trong một cái gói to.
Mấy thứ này, là Dung Ân sớm muốn chuẩn bị ẹ, cô thấy may mắn, Nam Dạ Tước không chọn cách trực tiếp đưa tiền e cô.
Nam Dạ Tước thay một bộ âu phục màu trắng, cả người có vẻ hăng hái, tinh thần rất tốt. Dung Ân cũng không trở về ngay, đầu tiên là đến mộ Tư Cần và mộ bà cô ấy tế bái, chờ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lúc về đến nhà cũng đã là buổi chiều.
Vẫn là cư xá với cầu thang hẹp đó, Nam Dạ Tước đỗ xe xong, bước theo phía sau Dung Ân.
Hoàn cảnh chỗ này cũng không tốt, không có thang máy, chỉ có thể đi bộ. Hai bên vách tường đã ố vàng, các loại nhãn hiệu quảng cáo dán đầy phía trên. Dung Ân còn chưa đi tới của liền nghe được tiếng ồn trong phòng truyền đến.
Cô vội vàng đi lên. Bác gái hàng xóm nhìn thấy cô vội kéo tay “Ân Ân, sao giờ cháu mới về? Mẹ cháu với người ta cãi nhau, chúng ta gõ cửa thế nào bà ấy cũng không mở”.
Ngoài cửa vài người hàng xóm tụ tập. Dung Ân vội gõ cửa. “Mẹ, mẹ, mẹ mở cửa!”
Nghe được tiếng cô, bên trong liền có tiếng mở cửa, trước mắt rõ ràng là má Lưu, Diêm phu nhân đang cãi vả hướng ra cửa, “ Dung Ân, rốt cục cũng gặp được cô…”
Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Dung Ân vội chen vào, chân mày Nam Dạ Tước nhíu chặt, Diêm phu nhân căm tức đang ở giữa phòng.
Cửa bị đóng thật chặt, nhưng hàng xóm xem náo nhiệt cũng không có tản đi. “Cậu kia chính là bạn trai con gái nhà bà ấy, thật là xinh đẹp…”.
“Bà già mà hồ đồ, đàn ông nào có nói xinh đẹp, được gọi là đẹp trai a…”
“Ừ, đúng. So sánh với bác sĩ Tiểu Lưu kia còn đẹp trai hơn, bà Dung thật tốt phúc, nhìn bộ dáng kia, chắc là người rất có tiền …”
Nam Dạ Tước đem đồ thả vào trên ghế sa lon, mẹ Dung tức giận hai tay run rẩy, anh tiến lên, chào hỏi “Bác gái”
“Dung Ân, chúng ta làm sao cũng tìm không được cô, thì ra là cô thật cùng hắn ở chung một chỗ, cô là yêu tinh hại người, nếu không phải tại cô, Việt nó cũng sẽ không chết… ” không đợi mẹ Dung có phản ứng gì, Diêm phu nhân liền bổ nhào tiến lên phía trước nói.
Mẹ Dung trời sinh tính tình hiền lành, cũng không muốn cùng người ta cãi vả, có đôi khi bị ủy khuất cũng tự mình chịu đựng, nhưng hôm nay bà không có ngồi yên. Bà chống gậy từ trên ghế salon đứng lên, “Diêm gia nhà các người làm sao? Tại sao chuyện gì cũng đổ lên người con gái tôi? Bản thân tôi còn muốn hỏi bà, bà nói Việt chết rồi, cái người chết lúc trước kia là ai, nó muốn cùng Ân Ân đính hôn, rồi lại đổi ý, nói nhiều lời xúc phạm đến con gái tôi như vậy, Diêm gia nhà các người là đại gia đình lớn, bất kể Ân Ân nhà tôi dù sai thế nào, các người cũng không có thể dùng cách này làm tổn thương nó, con trai bà là bảo bối, con gái của tôi thì không phải sao?”
Mẹ Dung kích động vạn phần, sắc mặt đỏ lên “Hôm nay, các người lại đến loạn nhà tôi, Việt, đứa bé kia, tôi cũng rất quý nó, tình cảm của hai đứa các người cũng biết, tôi lại hỏi bà, Việt nếu thành người sống thực vật, hai năm rồi… Các người tại sao không ai nói một tiếng với Ân Ân? Ban đầu con gái của tôi vì đứa bé kia mất đi sống khổ sống sở, gầy chỉ còn da bọc xương, các ngươi có ai thương xót nó không? Người chia rẽ bọn trẻ không ai khác, chính là các người…”
“Bà —— ” Diêm phu nhân đưa tay phải ra, chỉ thẳng vào hai người, “Bà biết cái gì? Hiện tại Việt chết rồi, nói gì cũng đã muộn, Dung Ân, cô lại còn đem người đàn ông này về nhà, cô thật sự là muốn cho Việt chết không nhắm mắt sao?”
Dung Ân hốc mắt đỏ bừng, mẹ Dung trách móc nói, “Bà cũng biết muộn sao? Ban đầu khi Việt thành người sống thực vật các người tại sao không nói, ít nhất để cho Ân Ân còn có chút hi vọng…”
Diêm phu nhân còn muốn nói điều gì, bộ dạng tôn quý kia hoàn toàn không thấy.
“Ân Ân, em dẫn bác gái vào trước đi. ” Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân nói.
“Mẹ, chúng ta vào phòng trước!” Dung Ân vô lực phản ứng, chỉ đành phải đỡ mẹ vịn đi vào. Phía ngoài còn đang ầm ĩ, cũng là Diêm phu nhân chất vấn, chẳng qua là thanh âm kia càng ngày càng yếu, đợi Nam Dạ Tước gõ vang cửa phòng, lúc Dung Ândẫn theo mẹ đi ra ngoài, bên ngoài yên tĩnh đã khôi phục, mọi người cũng đi hết.
Nhất định là, bị Nam Dạ Tước uy hiếp và đe dọa, bằng không theo tính tình Diêm phu nhân, nào có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Sắc mặt mẹ Dung lúc này mới khá hơn chút, Dung Ân đỡ mẹ xuống đến phòng khách, Nam Dạ Tước ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện căn nhà này thật rất nhỏ, phòng khách bày cái bàn ăn cơm, cùng với ghế sa lon nhỏ hẹp phía sau, người bước đi, cơ hồ là khá chật chội.
“Ân Ân, vị này là…”
Dung Ân không biết nên giới thiệu làm sao, Nam Dạ Tước cũng không cảm thấy có gì lúng túng “Bác gái,xin chào.”
“Được được, cậu mau ngồi đi. ” Mẹ Dung thật ra thì đã sớm nhận ra gương mặt này, Diêm gia gặp chuyện không may về sau, trên báo chí trang đầu cũng là hình Nam Dạ Tước, bà cũng biết đó là một giám đốc của một công ty lớn. Những điều kia trên báo chí nói bà vốn là không tin, hôm nay thấy Dung Ân đưa về, lại không thể không tin.
Nam Dạ Tước thân ảnh cao lớn ngồi ở trên ghế salon, càng làm phòng khách này lộ ra vẻ nhỏ hẹp cùng chật chội.
Sau khi Dung Ân đưa anh vào chỗ ngồi, cũng không có để ý tới, mà là xắn lên tay áo bắt đầu thu dọn phòng. Thật ra mẹ Dung cũng không hi vọng Dung Ân vẫn đắm chìm trong đoạn tình cảm kia cùng Diêm Việt không dứt ra được, hôm nay bước sang năm mới rồi, thấy cô lại đem bạn trai trở về, bà tự nhiên rất cao hứng, ít nhất nói rõ, Dung Ân là từ bên trong vòng xoáy kia đi ra.
Mẹ Dung đem cho Nam Dạ Tước chén nước, anh vội vàng đứng dậy, “Bác gái, người khách sáo quá rồi.”
“Con trai, đi đường xa có mệt mỏi không?”
“Bác gái, người gọi con Tước được rồi.”
“Được, ” mẹ Dung đem chén nước hướng đẩy tới trước mặt Nam Dạ Tước, “Buổi tối ta cùng Ân Ân làm vằn thắn, con cũng ở lại nhé, ” mẹ Dung giống như là nhớ tới điều gì, mở miệng nói, “Cha mẹ con cũng là người ở đây sao?”
“Bọn họ không có ở thành phố Bạch Sa này, hàng năm ăn tết, con cũng là một mình”.
“A, ” mẹ Dung cười gật đầu, “Vậy thì thật là tốt, tối nay ở lại đây. Ở lại sẽ ta xào vài món thức ăn, bằng không gần sang năm mới, ít người nhiều vắng lạnh a.”
Dung Ân thấy mẹ cùng Nam Dạ Tước vui vẻ nói chuyện, liền nhíu lại chân mày, “Không phải là nói mẹ không cần chuẩn bị sao? Làm sao món ăn cũng đều mua xong rồi?”
“Mẹ nhờ cho bác Lưu hàng xóm mua, đang ở dưới lầu ở dưới siêu thị mua, chỗ này tiện nghi.”
Nam Dạ Tước hai tay nắm lấy chén nước pha lê, bên trong nhiệt độ vừa đúng, ấm áp , chỉ có sáp nhập vào hoàn cảnh như vậy, anh có thể chân chính hiểu được cái gì là gia đình ấm áp. Chỗ này, mặc dù chật chội, nhưng so với căn nhà mấy trăm thước vuông và vườn hoa lớn của anh, có không khí hơn nhiều.
Dung Ân cả một buổi chiều đều tránh anh ra, cô muốn cho Nam Dạ Tước tự thấy không có gì vui, thừa lúc còn sớm mà trở về.
Nhưng là mẹ Dung không như vậy, Tục ngữ có câu mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích, tâm tình mẹ Dung hiện tại đểchỗ này. Bà còn mang theo Nam Dạ Tước đi thăm khắp nơi, mặc dù đã đi hai gian phòng nhưng bà làm không biết mệt.
“Nhìn xem, đây là phòng ngủ của Ân Ân, bên trong chứa đều là đồ của nó…”
Nam Dạ Tước lách vào ở cửa, bên trong gian phòng kia nhiều lắm là cũng là 7, 8 mét vuông, bày một cái giường đơn, mặc dù không thoải mái, nhưng lại rất ấm áp.
Cơm tối cũng là Dung Ân chuẩn bị, gói hết bánh sủi cảo, còn có một bàn món ăn, mẹ Dung còn chuẩn bị thức ăn chín, tóm lại thời điểm mang lên bàn, rất là giống như có tiệc.
Màn đêm buông xuống, phía ngoài truyền đến đinh tai nhức óc tiếng pháo, pháo hoa đang chiếu xuống cả bầu trời thoáng cái sáng như ban ngày, một chút rồi lại khôi phục tối đen, mẹ Dung chống gậy đi về phía phòng bếp, Dung Ân đem chén dĩa bày ở trên bàn, cô nhìn mắt Nam Dạ Tước, “Đã ăn xong rồi, anh cũng nên trở về đi thôi, nếu không yên lòng…, anh sáng mai lại đến.”
Sắc mặt cô nhìn cũng không tốt, nếu không phải e ngại mẹ Dung ở đây, cô căn bản là không muốn cùng Nam Dạ Tước ngồi cùng một chỗ ăn cơm, những ngày như vậy, tất cả mọi người là thân nhân vây ngồi cùng một chỗ, đã ai gặp qua cùng người mình hận ngồi cùng bàn hay sao?
Mẹ Dung hớn hở từ phòng bếp đi ra ngoài, cầm lấy bình rượu đỏ, “Đây là ta nhờ cho bác Lưu mua, bà nói là rượu nho, dễ uống .”
Dung Ân xem xét mắt, thấy là cái loại này trên thị trường là loại bình thường nhất, 25 đồng tiền một chai, khóe miệng cô vẽ ra mấy phần tự giễu, “Mẹ, người cầm vào đi, hắn làm sao có thể uống loại rượu này?”
Mẹ Dung cầm lấy chai rượu, mới chịu để xuống, bị Dung Ân vừa nói như vậy, liền lúng túng không biết là muốn thu trở về hay là để xuống, Nam Dạ Tước đi tới bên người bà, nhận lấy chai rượu nho kia, “Bác gái, rượu này rất ngon, con vẫn thường xuyên uống”.
Mẹ Dung khóe miệng cứng đờ trì hoãn rồi trì hoãn, có chút ý không tốt, suy nghĩ một chút, cũng đúng, bác Lưu nói rượu này chỉ 25 đồng, sớm biết…, bà sẽ nhờ cho bà ấy mua ình chai rượu ngon rồi.
Dung Ân thấy mẹ thần sắc có chút áy náy, liền kéo bà ngồi xuống, cô chỉ là hướng về phía Nam Dạ Tước, không nghĩ tới làm cho bà khó xử.
Người đàn ông rót ình một chén, lúc rót cho Dung Ân cùng mẹ Dung, liền thêm chút ít đá, như vậy uống sẽ không say, sẽ có cảm giác giống như mùi vị nước trái cây.