Gian Khách Chương 18 (Q4)

Gian Khách
Tác giả: Miêu Nị

Quyển IV: Tinh quang năm xưa
Chương 018: Sau khi ngã xuống chính là đứng thẳng

Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: vipvandan







Tích! Tích! Tích! Tích!

Cùng với thanh âm cảnh báo bén nhọn vang lên, trên màn hình khổng lồ bên cánh của cái khoang thuyền chợt xuất hiện một cái dấu hiệu màu đỏ chói, đập vào mắt người khác đích thật kinh tâm động phách. Một ký hiệu màu đỏ hình dáng như một con sâu nhỏ chợt xuất hiện, hơn nữa thêm thanh âm nhắc nhở bên trong phi thuyền vang lên, cảnh báo cho mọi người, trong hệ thống theo dõi phân hình của chiếc phi thuyền chợt phát hiện ra một con chíp vi mạch lạ, chính là con chíp vi mạch nhân thể ở phía sau gáy của đám người Liên Bang!

Đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc trên người ngụy trang thành những gã buôn lậu tơ tằm bình thường phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Chỉ trong khoảng thời gian không đầy một giây đồng hồ, đã sút nhanh ra khẩu súng tùy thân bên cạnh thắt lưng của mình, đem hai người Hoài Thảo Thi ngăn cản lại ở phía sau. Những cái họng súng tối om không ngừng nhắm bốn phía xung quanh. Bên trong hệ thống trò chuyện liên lạc nội bộ trên cổ tay bọn họ liên tục vang lên vô số thanh âm phân tích số liệu theo dõi của máy tính phi thuyền.



Mấy giây đồng hồ sau đó, đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc biểu tình cực kỳ quái dị buông xuống đám súng ống trong tay mình, nhìn về phía cái gã nam nhân có cặp mắt hí đứng ngay sau lưng Công chúa Điện hạ kia. Lúc này bọn chúng mới biết được nơi phát ra thanh âm cảnh báo không ngờ lại là cái gã này.

Cái gã thanh niên này không ngờ lại chính là người Liên Bang!

Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc nhất thời đều liên tưởng đến sự thân cận bình thản tự tại của Công chúa Điện hạ đối với gã thanh niên này lúc còn đi lại trên tinh cầu Cách Phản Tinh trước kia, trong lòng không khỏi sinh ra vô số các nghi vấn. Chẳng lẽ cái tin đồn đã dẫn phát nên hồi phản loạn của đám quý tộc này, lại là sự thật sao?

- Một phen điều chỉnh, đem thanh âm của hệ thống cảnh báo điện tử này giảm xuống một chút đi!

Hoài Thảo Thi khẽ nhíu mày, cất bước đi về phía trước một chút, lạnh giọng nói:

- Ta cũng không muốn trong suốt hành trình quay trở về Thiên Kinh Tinh, bất cứ lúc nào cũng phải nghe thấy mấy thanh âm chói tai như thế này đâu.

Hứa Nhạc cũng đi theo hắn, chậm rãi tiến về phía trước, đối với đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc biểu tình cực kỳ quái dị đang đứng dọc hai bên cánh của khoang thuyền cũng chỉ khẽ nhún nhún vai mấy cái, biểu đạt cảm xúc mọi chuyện không liên quan gì đến mình. Vị Công chúa Điện hạ kia cũng không có hạ mệnh lệnh một phen tắt đi hệ thống phân hình kiểm tra chíp vi mạch nhân thể cũng khiến cho hắn có chút thất vọng. Mặt khác, điều này cũng có thể chứng minh, vị Công chúa Điện hạ này tuy rằng có thể nói là nhân vật cường hãn đệ nhất của toàn bộ cõi vũ trụ này, thế nhưng khi làm việc vẫn như cũ cẩn thận vô cùng.

Hoài Thảo Thi hai tay chắp lại sau lưng, biểu tình lạnh lùng, giương mắt nhìn đám thuộc hạ đang tiến hành thay đổi hệ thống tĩnh điện khống chế trên bờ vai của Hứa Nhạc thành những khối thuốc nổ tích điện từ xa, vẫn như cũ có chút không yên tâm. Mãi cho đến lúc đám thuộc hạ từ trong nhà kho vất vả tìm ra được một hệ thống còng hợp kim điện từ cực kỳ nặng nề, đem ràng lại bên dưới mắt cá chân của Hứa Nhạc, nàng ta mới có thể chính thức thả lỏng được một chút, chậm rãi đứng thẳng người lên.

Hứa Nhạc nhìn thấy ánh mắt của nàng ta chậm rãi nheo lại thành một cái khe, tựa như là một cái bìa thư màu đen đang sắp sửa chuẩn bị đóng lại vậy, cặp mày trên trán nhất thời nhướng lên một chút, nói:

- Đừng có té!

Cặp mắt vốn dĩ đang nheo lại của Hoài Thảo Thi nhất thời mở trừng lớn lên, nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:

- Mày nói cái gì?

- Đừng có té!

Hứa Nhạc tựa hồ như cũng không có cảm nhận được ánh mắt cực kỳ lợi hại của nàng ta đang nhìn về phía mình, chỉ bình thản nói:

- Những chuyện tình mà cô đã từng đáp ứng với tôi, cũng đừng có quên đó.

Đã từng đáp ứng với hắn chuyện tình gì? Một cái chết hoàn toàn có tôn nghiêm, hay là cuộc sống tù tội có tôn nghiêm cả đời? Cặp mày thanh tú của Hoài Thảo Thi khẽ nhíu lại một chút, một lát sau đó mới chợt nhớ ra cái gì. Một tia nụ cười ôn hòa cực kỳ hiếm có chợt xuất hiện trên khóe môi của cô nàng.

Nàng ta vươn tay phải chỉ về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế phía trước, hướng về đám thuộc hạ đang đứng đầy bốn phía, nói:

- Chỉ cần hắn không bỏ trốn, chiếu cố cho hắn thật tốt!

- Vâng, Công chúa Điện hạ!

Đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ở trên phi thuyền liền không một chút do dự trả lời.

Nghe được câu giao phó này của nàng ta, Hứa Nhạc cũng có thể chân chính thả lỏng lại một chút. Hai chân đang bị gắt gao trói buộc trong hệ thống xiềng chân hợp kim điện từ nặng nề của hắn chợt khẽ xê dịch một chút, giống như là đang gãi ngứa vậy.

Sau đó hắn nhìn thấy cặp mắt Hoài Thảo Thi đang chậm rãi nhíu lại một cách bất thường, hướng sang đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đứng xung quanh người mình, nhắc nhở một câu:

- Đỡ nàng ta!

Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc cũng không biết tại sao cái gã người Liên Bang này đột nhiên lại nói ra ba chữ này là có ý tứ gì. Càng quan trọng nhất chính là, bọn họ từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Công chúa Điện hạ, mặc dù thân thể gầy yếu kia đang đứng bên cạnh cửa sổ mạn tàu Chiến hạm, lại làm cho người ta có một cảm giác không thể nào chiến thắng nổi, vị Công chúa Điện hạ trước giờ đều chỉ dùng đến những loại động tác nhanh chóng mạnh mẽ mà xử lý tất cả mọi việc, sẽ có một ngày nào đó bị ngã xuống.

Cho nên phản ứng của bọn họ nhất thời bị chậm lại một bước.

Cặp mắt đang nheo lại thành một cái khe của Hoài Thảo Thi rốt cuộc cũng mềm nhẹ khép chặt lại cùng nhau. Cặp mí mắt tiếp xúc lại như vậy, cũng là động tác tuyên cáo chấm dứt sự hoạt động của toàn bộ thân thể lúc nào cũng hoạt động như một cỗ máy móc lúc nào cũng thiêu đốt như những hằng tinh vĩnh hằng. Hai tay của cô nàng khẽ nắm lại phía trước ngực, kiêu ngạo mà lạnh nhạt khoanh tay lại, vẫn duy trì cái tư thế lãnh khốc mạnh mẽ này mà chậm rãi ngã xuống về phía sau.

Bốp một tiếng trầm đục vang lên, Hoài Thảo Thi một đầu ngã xuống mặt đất, nằm thẳng người trên mặt đất của chiếc phi thuyền, khẽ run rẩy lên một chút.

Bốn phía nhất thời nổi lên một trận kinh hô không thể nào tin tưởng nổi cùng với gầm lên phẫn nộ. Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ai nấy cũng đều dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt lại chỗ Hoài Thảo Thi. Một lúc sau đó, bọn họ có chút nghĩ mà sợ cộng với có chút không thể tin tưởng nổi mà phát hiện ra, Công chúa Điện hạ cũng không chịu bất cứ tổn thương nào cả, chỉ là… đang ngủ mà thôi!

Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc vô cùng khẩn trương mà cẩn thận hộ tống Công chúa Điện hạ nghỉ ngơi. Một đám thì vội vàng mở ra khoang trị liệu cấp cứu trên phi thuyền. Mà đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc còn ở lại trong khoang thuyền thì lại là dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc. Từ trên mặt đại thể mà nói, bọn họ cũng không hiểu rõ ràng cái gã người Liên Bang này cùng với Công chúa Điện hạ đến tột cùng là chân chính có mối quan hệ gì. Từ mặt tiểu thể mà nói, bọn họ lại càng không biết rõ ràng vì cái gì mà cái gã người Liên Bang này lại có thể nhìn ra Công chúa Điện hạ lập tức sẽ ngã xuống như thế?

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dừng lại ở trên mấy khối thuốc nổ buộc chặt lên vai của mình, dừng ở trên mấy hệ thống xiềng xích hợp kim điện tử đang ràng dưới chân mình, khóe môi chợt nổi lên một tia cười khổ.

Ở bên trong phiến biển dâu kia tiến hành trốn chết cùng với chém giết nhiều ngày đến như thế, cơ hồ cũng không có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi nào cả. Cho dù có là thân thể hoàn toàn làm bằng kim chúc chân chính đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sớm đã bị hỏng mất rồi. Sau khi đã tiến vào trong phi thuyền, Hoài Thảo Thi xác nhận đã được tạm thời an toàn, tinh thần một khi đã được thả lỏng, những sự mỏi mệt cùng với thương thế nhất thời giống như là nước lũ cuồn cuộn tuôn trào xuống, làm sao lại có thể không ngã được đây?

Nếu như… Nếu như nàng ta còn thật sự không có ngã xuống, như vậy thì đối diện với một gã địch nhân khủng bố đến như vậy, Hứa Nhạc thật sự là đã đánh mất hết tất cả những hy vọng có thể trốn thoát… Cũng may… nàng ta chung quy là cũng đã ngã xuống.

Đế Quốc chính là một cái xã hội có giai tầng cực kỳ sâm nghiêm. Hoàng tộc, quý tộc, bình dân, dân đen, nô lên, năm giai tầng này luôn được phân chia ra một cách vô cùng rõ ràng. Ở trong thời đại Tinh vực vũ trụ mở mang rộng lớn đến như thế này vẫn còn duy trì chế độ Đế quyền, cái mà Hoàng thất Đế Quốc nương tựa chính là mức độ mạnh yếu trong việc giữ gìn trực tự vô cùng huyết tinh, áp bách từ trên xuống dưới theo từng giai tầng cấp bậc với nhau. Lịch sử của Đế Quốc trên thực tế chính là một dòng lịch sử tràn ngập sự phản kháng cùng với trấn áp tàn bạo. Dòng lịch sử máu chảy điên cuồng kia dần dần đem tầng lớp dân đen cùng với nô lệ biến thành duy nhất một cái giai tầng, một giai tầng thê thảm nhất trong xã hội.

Trong dòng lịch sử gần nhất này, cái giai tầng thê thảm nhất trong Tinh vực của Đế Quốc này đã biến thành đám người Liên Bang. Tuy nói rằng số lượng người Liên Bang bị bắt giữ đem tới trong lãnh thổ Tinh vực Đế Quốc cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà cái loại đối tượng mà ngay cả đám dân đen hoặc là nô lệ ở trên đường đều có thể phun nước miếng hoặc là ném trái cây thối này mà nói, cái đãi ngộ mà bọn họ nhận được cũng chỉ có thể hợp lại cùng với heo và chó mà so sánh với nhau mà thôi.

Đám người Liên Bang từ trước đến giờ cũng chỉ dùng để cho đám dân đen cùng với nô lệ biến thành bia ngắm tốt nhất để phát tiết nổi cảm xúc bất mãn của chính mình, chính là thứ lợi khí vô thượng dùng để ổn định xã hội Đế Quốc này mà thôi. Đám người Liên Bang chính là ngọn đèn sáng chỉ dẫn cho người Đế Quốc đi theo con đường đúng đắn nhất. Cho nên người Liên Bang liền hết sức tự nhiên biến thành một giai tầng tuyệt đối không thể nào có cơ hội thay đổi địa vị trong cái xã hội trật tự sâm nghiêm này của Đế Quốc.

Bất luận là kẻ nào đi chăng nữa, bất luận là hắn có là một đám dân đen đang không ngừng giãy dụa lăn lộn kiếm sống trong các khu ổ chuột, hay là đám nô lệ đang nay lưng ra làm việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời trong các khu quặng mỏ vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cũng đều đã được bồi dưỡng ra một sự thù hận trong bản năng đối với đám người Liên Bang, một sự xúc động cuồng nhiệt tràn đầy nhiệt huyết.

Có một số sự tồn tại không cần thiết quả thật cũng không tính là hợp lý, nhưng mà khẳng định là sẽ có những nhu cầu hợp lý.

Nếu như lúc nãy, trước khi Hoài Thảo Thi mê man, Hứa Nhạc không có từ trong miệng của cô nàng cố gắng lấy ra được câu dặn dò kia, như vậy hắn lúc này ở trên chiếc phi thuyền ngụy trang của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, đãi ngộ mà hắn nhận được, khó có thể tưởng tượng được là thê thảm đến mức nào. Thật sự cũng có thể sẽ giống như là hai gã chuyên gia Đế Quốc ở trên chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi kia vậy, đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc khẳng định sẽ không ngại một phen biến hắn thành đối tượng thực nghiệm nào đó, không ngừng chậm rãi tiến hành tra tấn cùng với gây sức ép, cho đến lúc toàn bộ làn da đều nứt tét ra, gan ruột cùng với tứ chi đứt ra thành từng khúc, thậm chí ngay cả một hơi sức cuối cùng cũng không còn có thể lưu trữ lại được, đừng nói gì mà hình tượng của một vị anh hùng Liên Bang.

Cũng may là cái giai tầng đứng đầu trong trật tự sâm nghiêm của xã hội Đế Quốc này, vẫn luôn luôn chính là Hoàng quyền, chính là cái giai tầng vĩnh viễn không thể nào khiêu chiến được. Một khi mà vị Công chúa Điện hạ kia đã mở lời phân phó, thì cái gã người Liên Bang kia có đê tiện đến thế nào đi chăng nữa cũng dều trong khoảng khắc xoay chuyển liền biến đổi trở thành một vị khách nhân hoàn hảo được đối xử trọng hậu nhất trên đời. Mặc dù đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc kia có không cam lòng đến như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng cần phải làm hết sức mình. Bởi vì vị Công chúa Điện hạ kia mặc dù đang lâm vào trong ngủ say, thế nhưng cũng sẽ luôn luôn có một ngày nào đó tỉnh lại.

Chiếc phi thuyền này chính là ngụy trang thành một chiếc phi thuyền buôn lậu tơ lụa. Không biết nó sử dụng phương pháp gì, lại có thể thành công đột phá đươc tất cả những vòng phong tỏa giăng đầy khắp tinh hệ của Hạm đội phản quân, ở bên trong một mãnh vũ trụ tối tăm yên tĩnh này từ từ đi xa. Nó đi theo một con đường buôn lậu an toàn cực kỳ tuyệt mật mà giới thương nhân buôn lậu tơ lụa cùng với các nhân viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc cùng dùng chung, khoảng cách với cái khỏa tinh cầu tràn ngập bất an cùng với tràn ngập rung chuyển kia càng ngày càng xa hơn.

Trong mấy ngày của chuyến hành trình này, dùng các bữa ăn tiêu chuẩn của vũ trụ, ăn uống các loại mỹ vị tốt nhất, uống các loại cà phê cao cấp nhất của Đế Quốc. Càng ngày càng có thể hiểu được rõ ràng hơn các câu nói bằng ngôn ngữ Đế Quốc, đọc những quyển tiểu thuyết của Đế Quốc để giết thời gian, hoặc là dựa vào các quyển tiểu thuyết này bắt đầu đem những câu nói, những thành ngữ của Đế Quốc khiến cho dần dần có thể dễ hiểu hơn, cho đến lúc toàn bộ trở thành hiểu rõ ràng… Đây chính là tất cả cuộc sống của Hứa Nhạc ở trên chiếc phi thuyền thương nhân cải trang này trong những ngày gần đây.

Nếu không phải là do những cái xiềng chân hợp kim trầm trọng gắn ở dưới mắt cá chân, thỉnh thoảng lại một phen khiến cho máy tươi chảy ra, nếu như những khối thuốc nổ xuyên qua phần xương trên bả vai của hắn thỉnh thoảng lại truyền đến những cảm giác tê dại đau đớn, vậy thì hắn thật sự có thể rất hưởng thụ cái chuyến hành trình lâu dài này.

Ngoại trừ những chuyện này ra, hắn mãi vẫn luôn trầm mặc mà bàng quan đối với những hành động của đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Hắn nhìn thấy đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia này cùng với những chiếc phi thuyền Hạm đội của phản quân giả vờ liên lạc với nhau, hoặc là cùng với những đám lão đại của giới buôn lậu Đế Quốc luôn ẩn bên trong bóng tối mà trò chuyện với nhau. Một chuyến hành trình nhìn qua tựa hồ như nguy hiểm nhưng trên thực tế lại nhẹ nhàng dễ dàng mà hộ tống Hoài Thảo Thi rời xa khỏi sự nguy hiểm, trong nội tâm không khỏi cảm thấy càng ngày càng khiếp sợ hơn.

Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, cái này cũng rất giống như là Cục Hiến Chương Liên Bang vậy, nhưng mà nó cũng không có cơ cấu tình báo khủng bố của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang nằm tại Cục Hiến Chương, thế nhưng mà năng lực mà nó phô bày ra lại quá mức cường hãn.

Vô số các tin tức tình báo không ngừng được truyền về từ vô số các cơ sở ngầm bố trí ở khắp nơi, giống hệt như là những tin tức truyền tải về từ các con chíp vi mạch điện tử không nơi nào không có bên phía Liên bang. Nếu nói là quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang nương dựa vào chính là năng lực tính toán siêu cường hãn của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cùng với những điểm thu thập tin tức không nơi nào là không có. Như vậy cái mà Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc của Hoàng thất Đế Quốc nương dựa vào thì lại chính là… con người. Những con người không nơi nào không có, những con người nhiều như biển, đông như núi. Đại dương là một mảnh mênh mông rộng lớn, những núi cao rừng rậm của những con người.

Thời gian chuẩn Đế Quốc trôi qua được khoảng hơn mười một ngày, Hứa Nhạc lại một lần nữa bị những hình ảnh xuất hiện trên màn hình điều khiển của chiếc phi thuyền khiến cho khiếp sợ vô cùng.

Chính là hình ảnh của một chi Hạm đội phô thiên cái địa, che lấp ánh sáng mặt trời, căn bản không thể hình dung được số lượng chợt xuất hiện ở trong phiến Tinh vực vũ trụ phía trước.

Trên thực tế khi mà chi Hạm đội không biết do mấy trăm chiếc Chiến hạm Chiến thuyền của Đế Quốc tạo thành này đột nhiên xuất hiện ở trong cái thông đạo Tinh vực kia, toàn bộ vũ trụ này giống như là đều bị đám Chiến hạm dày dày đặc đặc này hoàn toàn thôn phệ đi hết. Những hình ảnh ký hiệu hoa dâm bụt màu đen đánh dấu phía trước đầu chiếc Chiến hạm chỉ huy của chi Hạm đội này nhìn qua cực kỳ bắt mắt, khiến cho kẻ khác không lạnh mà phát run.

Chi Hạm đội Hoàng gia Đế Quốc thực lực vô cùng khủng bố kia rốt cuộc cũng đã ly khai khỏi căn cứ vũ trụ của Thiên Kinh Tinh. Bọn họ cùng với chiếc phi thuyền ngụy trang của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc nhỏ bé kia bay sát người mà qua, phân ra mười chiếc Chiến hạm Chiến thuyền lưu lại để bảo hộ, toàn thể những Chiến hạm còn lại thì đều hướng về phía Cách Phản Tinh mà tiến công tới.

Mấy ngày sau đó, trên màn hình điều khiển lại một lần nữa xuất hiện những hình ảnh vũ trụ bố trí bốn phía xung quanh Cách Phản Tinh. Vô số những tràng nổ mạnh không một tiếng động cùng với hình ảnh như pháo hoa ở trong phiến vũ trụ này không ngừng thay nhau xuất hiện dày đặc, vô cùng hoa lệ.

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nhìn vào hết thảy những hình ảnh xuất hiện kia, phát hiện ra đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc cũng không hề có chút biểu tình xúc động nào cả. Có lẽ trong lòng đám quan viên Đế Quốc cực độ trung thành đối với Hoàng thất Đế Quốc này, một hồi phản loạn của quý tộc này vốn dĩ là một trận chê cười đáng xấu hổ. Chỉ cần Hoàng đế Bệ hạ cùng với Công chúa Điện hạ còn sống, như vậy cái đám nổi loạn phản động kia sớm hay muộn gì cũng đều phải bị tiêu diệt thành từng mảnh nhỏ mà thôi.

- Mày đang suy nghĩ cái gì đó?

Một cái thanh âm chợt vang lên phía sau lưng của Hứa Nhạc.

- Không có gì!

Hứa Nhạc liền theo bản năng mở miệng trả lời. Cái hắn trả lời chính là ngôn ngữ của Đế Quốc, nhưng mà hắn nhất thời ngay lập tức liền phản ứng trở lại. Người phía sau vừa mới hỏi hắn chính là bằng ngôn ngữ Liên Bang. Mà ở trên chiếc phi thuyền Chiến hạm này, người có thể dùng ngôn ngữ Liên Bang cùng hắn trao đổi cũng chỉ có một người mà thôi.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía khuôn mặt vô cùng bình thường, nhưng lại không có bất luận kẻ nào dám khinh thường của đối phương, khẽ mỉm cười nói:

- Tỉnh lại rồi à?

- Ừm!

Hoài Thảo Thi bưng lên một tách cà phê, đi đến bên cạnh người của Hứa Nhạc, nhìn thấy những hình ảnh ngập trời xuất hiện trên màn hình điều khiển, nói:

- Tựa hồ như cảm xúc của mày hình như có chút vấn đề thì phải?

- Cách Phản Tinh đã là một mảnh biển lửa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây nữa? Vị Tổng đốc đại nhân kia không biết còn có thể sống sót hay không?

- Mới vừa nhận được tin tức không tốt cho lắm. Tổng đốc Kha Bảo Trữ hiện tại đã hy sinh, vì quốc vong thân rồi!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau đó mới nói:

- Tôi chợt nghĩ đến cái gã quan nhân sĩ quan đã tiến hành bao vây chúng ta ở trong phiến rừng dâu ngày hôm đó. Tuy rằng tôi cũng không thể nào hoàn toàn nghe hiểu rõ ràng các người đã nói chuyện gì với nhau cả, nhưng mà ta vẫn vì hắn mà cảm thấy đáng tiếc. Đám quý tộc Đế Quốc các người tựa hồ là rất thích ra vẻ. Nhưng mà tôi lại nghĩ mãi cũng không hiểu, ra vẻ cũng luôn dễ dàng khiến người ta chết đó.

Hoài Thảo Thi buông tách cà phê trong tay xuống, nói:

- Mày không hiểu đâu.

- Tôi quả thật cũng không hiểu nổi. Cũng giống như là cái vị Tổng đốc Kha Bảo Trữ kia đã biết rõ ràng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại vì cái gì mà vì cô cùng với cái vị Phụ hoàng kia của cô tiếp tục kiên trì mãi như thế?

- Cái gã Tổng Thống của các người chính là một gã con rối do các phiếu bầu đưa lên, mà ở trong này của chúng ta, Hoàng đế Bệ hạ chính là Đế Quốc.

- Cái vấn đề này cũng chỉ thảo luận đến đây mà thôi.

Hứa Nhạc lại trầm mặc, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:


- Có thể nào giảng giải cho ta nghe một chút bố trí cấu thành của chi Hạm đội Đế Quốc vừa mới tiến đến Cách Phản Tinh bình định chiến loạn lần này được hay không?

Bên trong gian phòng kia cũng không phải chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc mãi vẫn luôn trầm mặc tiến hành công tác trong này, trên thực tế vẫn mãi luôn chăm chú lắng nghe những gì mà Công chúa Điện hạ cùng với gã người Liên Bang kia trao đổi với nhau. Vì nhu cầu đặc điểm công việc của bọn họ, cho nên ngôn ngữ Liên Bang chính là khóa học bắt buộc. Cho nên những lời đối thoại giữa hai bên của hai người, bọn họ cũng đều nghe hết sức rõ ràng.

Nội dung đối thoại ban đầu đã khiến cho bọn họ vô cùng khiếp sợ. Vị Công chúa Điện hạ cao cao tại thượng của mình không ngờ lại dùng loại ngữ khí bình đẳng như thế mà nói chuyện với một gã người Liên Bang mà ngay cả dân đen, nô lệ cũng không thể so sánh được như thế. Mà cái câu nói kia cuối cùng của hắn, thì lại thật sự khiến cho trong lòng bọn họ sinh ra một tia xúc động mãnh liệt, muốn ngay lập tức tiến lên giết chết Hứa Nhạc ngay tại chỗ.

Bố trí chiến lược của Hạm đội Đế Quốc, bất luận là các công năng bố trí đơn giản nhất của Hạm đội, hay là các giá trị gia tăng hỏa lực chi tiết nhất được trang bị bên trên mỗi một Chiến hạm, không hề nghi vấn chính là những tin tức thuộc loại tuyệt mật nhất của Đế Quốc. Cho dù là một số các quý tộc bình thường của Đế Quốc cũng đều không có tư các tiếp xúc đến những tin tức thuộc quan trọng này, càng huống chi người đang đặt câu hỏi lại là một gã người Liên Bang như thế.

Trên phi thuyền nhất thời là một mảnh im lặng. Các quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc trong lòng nghĩ đến Công chúa Điện hạ có lẽ sẽ giận dữ nổi trận lôi đình một trận. Hoặc có lẽ cùng lắm nằm ngoài dự kiến của tất cả bọn họ, thì sẽ không lên tiếng đáp lại chút nào. Nhưng mà câu nói kế tiếp của Hoài Thảo Thi không ngờ lại vượt qua khỏi tất cả sự nhận tri của bọn họ.

- Chi hạm đội đó gọi là Hạm đội Thiên Lôi, là chi Hạm đội Đệ nhất trực thuộc quyền quản lý của Hoàng thất. Chiếc Chiến hạm Chỉ huy Trùng Lôi là do hai mươi mốt hệ thống động cơ khu trục hợp lại mà thành. Lớp hộ giáp bề ngoài gia tăng gấp ba lần độ dày của các Chiến hạm bình thường.

Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó liền bắt đầu bình tĩnh mà tiến hành giảng thuật về các số liệu tình báo tuyệt đối là bí mật của bên phía Quân đội Đế Quốc. Tựa hồ như nàng ta đã hồn nhiên quên mất đi rằng Hứa Nhạc chính là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang.

Đám quan viên Đế Quốc bên trong toàn bộ phi thuyền này cũng đều choáng váng cả. Ngoại trừ thanh âm của Hoài Thảo Thi, còn lại cũng đều là một mảnh tĩnh mịch, thậm chí nếu như có một con mèo con đi ngang qua cũng đều có thể nghe được tiếng bước chân như sấm giật của nó nữa.

Cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là chú ý tới bên trong đôi mắt của Hoài Thảo Thi chợt hiện ra một tia quang mang nhàn nhạt, mà cũng chỉ có mỗi mình hắn là hiểu được vì cái gì mà Hoài Thảo Thi lại dám đối với chính mình giảng giải mấy cái số liệu này.

- Những cái mà mày hỏi này cũng không phải là số liệu quan trọng gì cả đối với chúng tao.

Hoài Thảo Thi nói xong bố trí cấu tạo của chi Hạm đội kia cho Hứa Nhạc xong, thoáng cúi đầu mỉm cười nhìn về phía Hứa Nhạc, vẻ mặt thong dong bình tĩnh tự tin.

- Bên trong các căn cứ vũ trụ bố trí xung quanh tinh cầu Thiên Kinh Tinh thật sự là trang bị các loại vũ khí laser hay sao? Bên kia chúng ta cứ một mực dự đoán điều này.
Hứa Nhạc cũng không một chút khách khí, tiếp tục mở miệng hỏi.

- Điều này thì chờ đến khi bọn mày có bản lĩnh đánh tới đây, tự nhiên liền sẽ biết được!

Hoài Thảo Thi đem hai tay chắp lại sau lưng, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói:

- Chẳng qua ta có thể cấp cho mày biết được một số giá trị hỏa lực đại khái cũng không sao. Dựa theo các năng lực phòng ngự của các chi Hạm đội bên kia của các người mà tính, hẳn là có thể chống đỡ được hỏa lực chúng ta khoảng mười bảy giây đồng hồ đó.

- Vậy thì Robot Lang Nha thì sao? Bốn mươi bảy hệ thống động cơ mini hình cầu bố trí tại các khớp nối động cơ kia, tuy rằng có thể tránh đi được hiện tượng quấy nhiễu tín hiệu điện từ hỗn loạn không thể khống chế trong hệ thống động cơ, nhưng mà làm thế nào lại có thể tiến hành đồng bộ với nhau được chứ?

Bên trong chiếc phi thuyền buôn lậu im lặng không ngừng hướng về phía tinh cầu Thiên Kinh Tinh mà chạy đi, bên trong khoang thuyền cực kỳ im lặng không ngừng vang lên thanh âm trò chuyện của hai con người tuổi trẻ bề ngoài cực kỳ bình thường, thế nhưng trên thực tế trong bản tính so với bất cứ người nào khác cũng đều kiêu ngạo tự tin hơn rất nhiều.

Một tràng nói chuyện này đã giằng co không biết bao nhiêu lâu rồi, chủ đề cũng thay đổi qua không biết bao nhiêu thứ. từ những bố trí chiến lược của Quân đội Đế Quốc, đến những phong cảnh nhân tình của Thiên Kinh Tinh, đến những loại thức ăn, món uống dân gian nổi danh nhất của Đế Quốc. Những câu hỏi đặt ra trực tiếp nhất, liền có được những đáp án trả lời trực tiếp nhất. Mà mỗi một câu hỏi, mỗi một câu trả lời đưa ra cũng đều khiến cho đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đang công tác bên trong khoang điều khiển mang đến những sự rung động cũng là trực tiếp nhất.

Hai bên một hỏi một đáp, cũng không thèm để ý đến bên trong không khí chợt nổi lên những tràng áp lực giống hệt như là đao kiếm lạnh lẽo vậy.

Ở trong quá trình trốn chạy trong phiến rừng dâu mênh mông kia, Hứa Nhạc cùng với Hoài Thảo Thi đã từng thảo luận với nhau rất nhiều lần. Hiện tại cũng chỉ là một phen đen tràng thảo luận kia tiến hành sâu sắc hơn một chút mà thôi.

Mày nói mày muốn bỏ trốn, kỳ thật đó chính là tự mình muốn tìm khổ mà thôi.


Hoài Thảo Thi biết Hứa Nhạc khẳng định là muốn chạy trốn. Hơn nữa còn biết Hứa Nhạc sau khi biết những tin tức tình báo này, mà chạy trốn ra khỏi Đế Quốc sẽ tạo thành những nguy hại lớn đến như thế nào của Đế Quốc. Thế nhưng mà nàng ta lại càng muốn nói cho Hứa Nhạc biết. Bởi vì nàng ta tin tưởng một cách chắc chắn rằng hắn không thể nào chạy trốn được. Ngược lại nếu hắn càng biết nhiều hơn nữa, càng muốn chạy trốn mà không thể chạy trốn nổi, vậy thì hắn sẽ càng thêm thống khổ hơn mà thôi.

Đây là một ván bài cực kỳ thú vị giữa Hoài Thảo Thi cùng với Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc lúc này giống hệt như là một gã nam tử đang tiếp nhận hình phạt treo cổ, đang chuẩn bị hành hình, đang bị treo ngược trên một cái giá. Ngay phần cổ của hắn lúc này đang bị treo một cái khối nặng bằng sắt theo kéo ngược hắn xuống dưới vậy. Mỗi một câu mà Hoài Thảo Thi nói ra thêm, thì cái khối nặng bằng sắt kia cũng liền càng to lên một chút. To mãi to mãi đến mức hơn mấy ngàn tấn, mấy vạn tấn, đến mấy ngàn vạn tấn, giống hệt như là một khối nước biển khổng lồ vậy.

- Kỳ thật cô cũng không có cần thiết phải cùng ta trao đổi với nhau mấy ngày hôm nay như thế.

Những chiếc Phi thuyền Chiến hạm Hoàng gia Đế Quốc giống hệt như những đầu u linh bình thường tản ra. Từ phía xa xa mơ hồ xuất hiện một mảnh tinh vân mơ hồ. Hứa Nhạc cũng không biết nơi này có phải là mục tiêu cuối cùng của mình hay không. Sau khi chấm dứt xong buổi thảo luận này hôm nay với Hoài Thảo Thi, đối với lịch sử văn học của Đế Quốc có được một sự nhận tri khái quát ban đầu xong, hắn đột nhiên hướng về phía Hoài Thảo Thi bên cạnh mình mở miệng nói một câu.

- Tao cũng chỉ là muốn đánh bạc một phen mà thôi.

Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại cặp mắt, nhìn về phía khỏa tinh vân chỉ lớn cỡ đầu ngón tay mà thôi, chậm rãi nói:

- Từ khi Liên Bang cùng với Đế Quốc khai chiến cho tới nay, những gã tù binh Liên Bang giả bộ đầu hàng sau đó mưu đồ đào tẩu tổng cộng có hai mươi bảy người cả thảy. Trong số bọn họ có rất nhiều người so với mày con giảo hoạt hơn rất nhiều, lợi hại hơn rất nhiều. Có những kẻ còn tài giỏi hơn rất nhiều nữa. Nhưng mà cũng không có một người nào có thể thành công chạy ra được khỏi Thiên Kinh Tinh quá ba ngày cả.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc, biết những gì nàng ta nói là có nguyên nhân gì.

Hoài Thảo Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía sau gáy của Hứa Nhạc một chút, bên trong đối mắt chợt hiện ra một tia tình tự chán ghét cực độ, giễu cợt nói:

- Cũng giống như là chúng ta không có cách nào tiến vào Liên Bang cả, các người cũng giống như vậy. Để một cái máy móc giống hệt như là một sợi xích chó ẩn sâu bên trong thân thể của chính mình, cũng không biết đám người Liên Bang các người là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Hứa Nhạc cười cười không nói gì, cũng không có đem vấn đề con chíp vi mạch nhân thể cùng đối phương tiến hành một tràng tranh đấu kịch liệt, ngược lại chỉ nói:

- Đây cũng không phải là chuyện tình mà tôi có thể tiến hành lựa chọn hoặc là quyết định được.

- Tao cũng cảm thấy đồng tình cùng với các người.

Cặp mày Hoài Thảo Thi khẽ nhíu lại, nói:

- Cho nên tao thật sự không hiểu nổi, vì cái gì mà bản thân mày nhìn thất tử vong càng ngày càng tiến đến gần, mà còn có thể cười nói một cách vui vẻ đến như thế. Tao không tin mày thật sự tự tin bản thân mình có thể đào tẩu được như thế. Đương nhiên…

Cặp mày của nàng ta khẽ nhướng lên một chút, khẽ nheo mắt lại, nói:

- Tao thật sự chờ mong mày có thể mang đến cho tao một chút sự ngạc nhiên nào đó.

- Cái này chẳng lẽ chính là cái gọi cao thủ thì cảm thấy tịch mịch trong truyền thuyết hay sao chứ?

Hứa Nhạc khẽ gãi gãi đầu mấy cái, bả vai cảm giác có chút đau nhức, cặp mày cau lại, nói.

- Đại khái chính là như thế.

Hoài Thảo Thi chậm rãi trả lời.

Trong cái thời đại di chuyển vũ trụ bao la hùng vĩ hạo hàn như thế này, những chủ nghĩa anh hùng sử dụng thực lực siêu cường mà hành động cũng sớm đã bị thoái vị bên trong những trật tự máy móc lạnh như băng của thời hiện đại này. Ở dưới cái bối cảnh như thế này, bất luận kẻ nào có gan cảm khái giống như là bị Công chúa Điện hạ đang đứng bên cạnh cửa sổ phi thuyền như thế này, đại khái cũng sẽ bị đánh giá giống như là một kẻ điên hoặc là một người si ngốc, hay là ra vẻ giả vờ mà thôi. Nhưng mà dòng lịch sử trôi qua dài đến như vậy, số lượng nhân loại lớn đến như thế, cuối cùng cũng đã không ngừng xuất hiện những gã tuyệt thế ngưu nhân có tư cách nói lên những lời như thế này.

Ví dụ như là Lý Thất Phu, ví dụ như là cái gã đã bị Lý Thất Phu đánh cho đến mức răng rơi hết không còn, cũng giống như hắn, giống như Hoài Thảo Thi, giống như Thi Thanh Hải…

- Tôi sẽ cố gắng hết sức!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nàng, dùng loại ngữ khí nghiêm túc đến cùng cực nhất của mình mà trả lời.

Chiếc phi thuyền lặng yên đáp xuống một khỏa hành tinh cực kỳ khổng lồ. Một người tiếp ứng mang theo một đoàn xe chống đạn quân dụng cao cấp có rèm che rời khỏi căn cứ quân sự bí mật Hoàng gia trên khỏa tinh cầu, ước chừng chạy khoảng hơn bảy mươi km, sau đó tiến nhập vào trong một tòa trang viên đề phòng cực kỳ sâm nghiêm.

Hứa Nhạc lúc này cũng bị đội lên đầu một bộ mũ giáp tối đen, cũng không thể nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào cả. Thậm chí hắn cũng không nghe được bất cứ thanh âm nào. Tất cả những cái này hoàn toàn đều là những suy luận xuất ra trong đầu hắn mà thôi. Trọng lực gia tăng đột ngột khi hạ cánh xuống, những cảm giác tốc độ mà thân thể cảm thụ được, những cảm giác thời gian trong đầu đo đếm được… Hết thảy những cái này cũng chỉ đều là suy luận mà thôi.

Bàn chân cảm giác được bước lên một con đường đi lót bằng loại gạch nổi đặc thù, Hứa Nhạc bị đám người hộ tống đẩy phải lảo đảo đi nhanh về phía trước. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi một câu:

- Tôi còn một vấn đề rất quan trọng nữa muốn hỏi, chỉ là cái gì mà Bát Đạo chân khí gì đó, là cái gì vậy?

Hắn biết rõ ràng Hoài Thảo Thi lúc này khẳng định cũng không có rời khỏi hắn quá xa. Nếu như nàng ta muốn rời đi, như vậy nhất định sẽ tự động nói với mình mấy câu gì đó. Quả nhiên một lát sau hắn chợt nghe được thanh âm lạnh lùng mà bình tĩnh của đối phương:

- Trước khi mày chết, tự nhiên tao sẽ nói cho mày biết.

Hứa Nhạc cười cười, cũng không có tiếp tục nói thêm cái gì.

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, nhìn theo cái bóng dáng đang dần dần biến mất vào trong cái thông đạo trong lòng đất kia. Không biết vì cái gì trong lòng nàng bất chợt cảm thấy có một chút suy nghĩ quái dị nào đó. Cũng không phải là bởi vì cái tràng ván bài mà nàng ta cho rằng chắc chắn sẽ chiến thắng này, mà là bởi vì một cái gì đó khác mà nàng không thể nào giải thích nổi.

Trong quá trình cưỡi chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi phản hồi lại Tinh vực trung tâm của Đế Quốc, Hoài Thảo Thi lại một lần nữa muốn tra xét bí mật lớn nhất của Hứa Nhạc, muốn tuyệt đối không tiếc bất cả hậu quả mà làm. Nhưng mà sau khi thu được đầy đủ các phân tính tình báo từ cấp dưới đưa lên, hắn lập tức thu hồi lại ý tưởng muốn chặt đứt cánh tay trái của người này. Bởi vì hắn tin tưởng vững chắc rằng, lấy tính tình nhìn qua rất chất phác, kỳ thật lại là vô cùng kiên liệt của gã thanh niên này, một khi gặp phải loại tình huống như thế, khẳng định là sẽ không một chút do dự lựa chọn tự sát ngay lập tức.

Mà hiện tại Hoài Thảo Thi lại không nghĩ muốn để cho Hứa Nhạc chết quá sớm, chết quá nhanh. Mà hiện tại thế cục của Đế Quốc tuyệt đối không cho phép hắn được tự sát, mà chỉ có thể là bị tự sát. Bởi vì Hoàng thất Đế Quốc chung quy vẫn là muốn cấp cho đám quý tộc theo trường phái trung lập trong Đế Quốc này một lời giải thích minh xác cùng với sự giao phó nhất định.

Trong một gian nhà tù tối tăm không một chút tiếng động, Hứa Nhạc lại không chút nào cảm thấy lạ lẫm cả. Hắn đã từng ở bên trong cái hoàn cảnh cô độc giống hệt như tử vong thế này mà nhẫn nhịn suốt nửa năm trời. Cái nhà ngục tối Tổ Hồ Ly ở bên Liên Bang đã từng giống như là một căn nhà thứ hai của hắn vậy, cực kỳ thân thiết mà lại có chút khí tức tử vong nhàn nhạt. Chỉ có điều lúc đó hắn còn có lão già kia truyền đến các bộ phim cấp ba để cho hắn giải trí trong lúc buồn chán, mà hiện tại thì có cái gì nữa đâu? Chỉ có càng không ngừng một mực ngẫm nghĩ, một mực âm thầm tiến hành thử nghiệm cùng với nhẹ nhàng vuốt ve cái vòng tay bằng kim loại đang nằm trên cổ tay trái của mình.

Cuộc sống trong nhà tù tăm tối này cũng không có kéo dài lâu lắm. Mấy ngày sau hắn đã liền nghênh đón một quan tòa cao cấp cùng với cơ cấu xét xử của Đế Quốc, cùng với những cặp mắt tràn ngập những sự tàn nhẫn cùng với khinh bỉ của đám quân nhân sĩ quan tiến hành xử quyết hắn. Hắn còn thật sự nghiêm túc lắng nghe những lời tuyên phán bằng ngôn ngữ Đế Quốc đến từ Thiên Kinh Tinh, Hứa Nhạc rốt cuộc hiểu được chính mình ngày mai sẽ bị đem ra trước của Hoàng cung Đế Quốc chấp hành xử bắn công khai.

Hắn khẽ cau lại cặp mày có chút ngứa ngáy của mình, đưa tay lên gãi gãi mái tóc hơi chút bay rối trên đầu, cọ cọ phần cổ chân hơi tê tê nhức. Hệ thống trang bị khống chế điện từ gắn chặt trên xương bả vai của hắn cùng với hệ thống xiềng xích hợp kim nặng nề gắn trên mắt cá chân bởi vì cử động nên phát ra thanh âm đinh đinh loạn hưởng, có chút khiến cho kẻ khác phải tâm tình hỗn loạn.

- Cái sự tôn nghiêm mà cô đã từng hứa hẹn đâu rồi?

Hắn nhìn chằm chằm về phía một mảnh hắc ám bên ngoài cái nhà tù tối tăm, ngữ khí vô cùng nghiêm túc hỏi một câu.

- Không có tra tấn, không có lăng trí, không có bất cứ nhục hình gì cả, chết bởi vì một viên đạn kim loại từ một khẩu súng, đối với một gã quân nhân mà nói, chẳng lẽ đó không phải là một cái chết tôn nghiêm hay sao?

Hoài Thảo Thi xuất hiện bên ngoài cánh của của căn nhà tù tăm tối, hai tay chắp lại sau lưng lạnh lùng nói.

- Tôi không rõ vì cái gì mà các người phải làm ra nhiều hành động dư thừa như vậy, tiến hành mấy cái xét xử vô ích. Chẳng qua là những lời của Đế Quốc tôi cũng nghe được một chút. Các người hình như là nói tôi là con riêng của Lý Thất Phu phải không?

Hứa Nhạc giương mắt nhìn về phía Hoài Thảo Thi đứng ngoài cửa.

- Đối với những người Liên Bang bọn mày mà nói, dùng cái thân phận như vậy mà chết đi, chẳng lẽ không phải là một loại quang vinh hay sao?

- Đương nhiên là không phải rồi.

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:

- Bản thân tôi có tên có họ, có cha có mẹ, có em gái, có thầy cô có bạn bè, tôi tuyệt đối không có loại ham muốn như thế đâu.

Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng nói:

- Trước khi hành hình, tao sẽ nói cho mày biết về chuyện tình của Bát Đạo chân khí.

Nói xong những lời này, nàng ta tiếp tục dùng tư thế hai tay chắp lại sau lưng, im lặng xoat người chuẩn bị rời đi.

- Thật đáng tiếc, tôi không có cơ hội nghe được cái bí mật mà tôi muốn biết nhất a!

Hứa Nhạc nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, khẽ nhếch miệng cười một tiếng. Hai hàng răng trắng xóa ở trong bóng tối lại trở nên sáng ngời bắt mắt đến như thế.

Đồng tử trong mắt Hoài Thảo Thi nhất thời co rút lại, thân thể gào thét phá không phóng vọt tới. Một ngón tay thon dài mạnh mẽ hướng về phía thân thể của Hứa Nhạc mà điểm xuống.

Nhưng mà ngay khi đầu ngón tay của nàng ta còn cách ngực của Hứa Nhạc còn khoảng hơn mấy cm, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí đang nở nụ cười rạng rỡ kia chợt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thẳng tắp mà ngã rạp xuống đất.

Nguồn: tunghoanh.com/gian-khach/quyen-4-chuong-18-daSaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận