Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 188 : Sát tinh xuất hiện

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang truyện được lấy từ website tung hoanh

Chương 188: Sát tinh xuất hiện

Người dịch : GiangSon
Nguồn: Địa ngục môn
Sưu tầm bởi Ác Ma - 4vn.eu

Mấy lão cướp miếng ăn của mềnh :0 (58):, thôi tung hết hàng cho anh em xơi.


Tiêu Tử Phong lúc này đã toàn thân co giật, cuộn mình dưới cửa sổ, cả người đều đang run lên. Da thịt toàn thân tựa hồ đều nổ lên một tầng xám xịt lờ mờ, giông như người chết vậy, sắc mặt ngày càng tệ, không nhưng tái xanh tái xạm, mà còn có từng chấm đỏ sậm, thấp thoáng tạo thành hình một cái đầu lầu, cánh môi của nàng cũng không chút huyết sắc, trắng nhợt như ngọc, trắng tới mức giông như giấy tiền khi đưa tang người chết.

Ánh mắt của Tiêu Tử Phong cũng không còn mang vẻ âm lãnh thù hần kia nữa, mà là không khổ, cam chịu. Nàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cây roi trong tay Dương Túc Phong, con ngươi vốn đen nhánh nổi lên từng lớp xám xịt, nhưng nàng vẫn đang kiên trì, kiên trì nhìn roi ngựa trong tay Dương Túc Phong. Đó đích xác là một loại khát vọng tha thiết phát ra từ trong nội tâm.



Lam Sở Yến tựa vào ghế sa long sau lưng Dương Túc Phon, cười lạnh nói:
- Còn có một phút nữa là cô ta phải xuống địa ngục biểu diễn rồi.

Dương Túc Phong thầm thở dài một tiếng, trong thiên hạ nào ngờ có loại chuyệnnày, đúng là tạo hóa trêu người. Nhắm mắt lại thử quất một roi xuống, chỉ càm thấy roi trong tay quất lên lưng Tiêu Tử Phong, loại da thịt đầy sự đàn hồi đó không cách nào che dấu được, Tiêu Tử Phong phát ra một tiếng rên trầm thấp, trong thống khổ xen lẫn cường liệt dục vọng được phát tiết.

Dương Túc Phong vội rút roi lại tránh ra, mở mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Tử Phong vẫn ở trên mặt đất khổ sở giãu dụa. Vì giãy dụa mà y phục bị rơi xuống phần lớn, lộ ra bộ ngực trắng nõn đầy đặn, cơ hồ ngay trên ngực cũng có thể nhìn thấy những chấm đỏ, chỉ có điều Dương Túc Phong đích xác không có sự xung động muốn xâm phạm nàng, nhưng nhìn thấy màu xám xanh trên mặt nàng không ngờ nhạt đi một chút, trên mặt lại nổi lên một thia khoái cảm thỏa mãn khó che dấu.

Đột nhiên y hiểu ra, không ngờ Tiêu Tử Phong thích bị bạo ngược cực sâu, nữ nhân bề ngoài phong quang vô hạn không ngờ sau lưng lại mang khát vọng bị người ngược đãi. Nhưng y mơ hồ cảm thấy sự tình chẳng thể đơn giản như thế.

Có vết roi ngựa quật lên chiếc lưng trơn bóng của Tiêu Tử Phong, làm chiếc váy dài màu đen của nàng bị xé nát, ẩn hiện từng lằn roi, trên vết roi có từng tia máu rỉ ra, cùng da thịt trắng nõn nà thành đối nghịch rõ ràng, nhìn mà giật mình. Nhưng Tiêu Tử Phong lại không những cảm thấy thống khổ, ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn, có một cảm giác muốn thôi mà không được, nàng dùng ánh mắt khẩu cầu lần nữa cầu xin Dương Túc Phong vung roi ngựa lên.

Dương Túc Phong cười khổ một tiếng, việc tới nước này, đã không thể dùng ngỗ ngữ để biểu đạt nữa. Chỉ đành tiếp tục tiến lên, cân nhắc sức lực của mình, lấy rói ngựa liên tục quất lên người Tiêu Tử Phong, Thân thể Tiêu Tử Phong theo roi ngựa quất xuống dần khôi phục lại bình thường, màu xanh xám trên mặt và những chấm đỏ cũng dần dần biến mất, nhưng vết roi trên lưng ngày càng nhiều, vết máu rỉ ra cũng ngày càng nhiều, cả tấm lưng đầy rẫy vết thương, vết mấu lốm đốm, hơi mang vẻ làm người ta không nỡ nhìn.

Đi theo Tiêu Tử Phong dần dần hồi phục bình thường, roi của Tiêu Túc Phong cũng ngày càng yếu ớt, cuối cùng dừng tay, bất kể Tiêu Tử Phong thèm ngược đại hay không, y đã không thể quất roi xuống được nữa. Thô bạo với nữ nhân đúng là một chuyện làm hỏng phong cảnh, bất kể thế nào y cũng không thể không chút động lòng được.

Lam Sở Yến không nói một lời nhận lấy cây roi của y, quất liên tục mấy roi mạnh mẽ lên người Tieu Tử Phong, cứ như dùng hết sức binh sinh, mang thâm thù đại hận vậy, vung roi quất tới rách da xé thịt, Tiêu Tử Phong tức thì toàn thân như bị sét đánh, run rẩy kịch liệt trong chốc lát, cuối cùng hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình thường. Nhưng nàng trọng thương chưa lành, đã chỉ còn chút hơi tàn, chỉ thở ra không hít vào, mềm nhũn nằm trên thảm vất vả thở hổn hển, những bông hoa màu xanh mê hoặc héo úa kia tựa hồ cũng dần dần khôi phục lại một chút sinh khí.

Dương Túc Phong muốn đỡ nàng lên, nhưng cuối cùng lại không dám.

Lam Sở Yến mặt không chút biểu tình nào đem chiếc roi nữa lấm thấm vết máu trên lên tường. Dương Túc Phong cuối cùng cũng hiểu ra vì sao trên chiếc roi ngựa lại có vị máu tanh nồng như vậy, bởi vì nói hấp thụ máu tươi của Tiêu Tử Phong.

Dương Túc Phong đưa mắt nhìn Lam Sở Yến, mang hiếu kỳ cực độ hỏi:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì.

Lam Sở Yến nhìn Tiêu Tử Phong vất vả bò dậếu ớt dựa vào tường thở hổn hết. Lúc này nàng chỉ cúi đầu xuống, lặng lẽ không nói, phảng phẩn như ngây dại rồi, mọi chuyện bên ngoài tựa hồ đã không liên quan tới nàng nữa.

- Tỷ ấy có bệnh…
Lam Sở Yến chua sót nói, thần tình vô cùng phức tạp, tựa hồ có chút thù hận lại có chút thương hại.

Dương Túc Phong gật đầu, cái bộ dạng Tiêu Tử Phong như thế này nếu không phải có bệnh mới là lạ.

Nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh yếu ớt của Tiêu Tử Phong:
- Ta không có bệnh…

Giọng nói không cao, nhưng hết sức kiên quyết và chán ghét, bất quá đầu nàng vẫn cúi xuống, tóc tai rối bù che đi khuôn mặt của nàng, nhìn không ra biểu tình, nhưng chắn chắn Tiêu Tử Phong vô cùng phàn cảm với hai chữ ‘có bệnh’ này.

- Muội biết, tỷ không có bệnh, mà tỷ bị người ta hãm hại, là có người ghen tị với tỷ, cho tỷ uống thuốc độc.
Lam Sở Yến thần tình cổ quái nói, nhưng ánh mắt của nàng lại nói rõ ràng cho Dương Túc Phong, câu nói này của nàng vì an ủi Tiêu Tử Phong nên mới nói thế thôi.

Dương Túc Phong khẽ nhíu mày:
- Tiêu cô nương, bất kỳ loại độc nào cũng có thuốc giải…

Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi đi hỏi Cung Tử Yến, xem xem đọc dược Nghi Hoa Cung có bao nhiêu loại có thuốc giải, lại có bao nhiêu loại không có thuốc giải? Ngươi nhìn xem đem Thiên Tiên Ngọc Lộ cho ả uống một ngụm, xem ả sẽ có phản ứng thế nào?

Dương Túc Phong chỉ đành ngậm miệng không nói, tới lúc này nàng ta còn nhớ tới kẻ tử thù Cung Tử Yên, đúng thật là… bất quá cái tên Thiên Tiên Ngọc Lộ gì đó nghe ra cũng có ý tứ, chẳng lẽ còn có loại độc dược không có thuốc giải mang tên như vậy?

Lam Sở Yến hạ thấp giọng nói:
- Khi năm tuổi tỷ ấy dùng Thiên Tiên Ngọc Lộ, sự thực thì Thiên Tiên Ngọc Lộ là một loại dược phẩm cực kỳ trân quy của Nghi Hoa cung, giá trị liên thành, có công hiệu làm người chết sống lại, xương khô mọc thịt, đối với người luyện võ càng có lợi ích cực lớn… năm xưa ngay cả chưởng môn nhân Nhật Hậu nương nương của Phổ Đà sơn Hải Thiên Phật quốc cũng không thể không thừa nhận, nếu chỉ riêng công hiệu mà nói, loại thuốc tốt nhất của Hải Thiên Phân quốc Linh Dực Thiên Hương cũng không thể sánh bằng Thiên Tiên Ngọc Lộ… bất quá, tôi cũng không biết vì sao những nhân vật trọng yếu của Nghi Hoa cung tựa hồ hết sức kiêng kỵ Thiên Tiên Ngọc Lộ..

Tiêu Tử Phong đột nhiên lại lần nữa cắt ngang lời nói của Lam Sở Yến:
- Thiên Tiên Ngọc Lộ chính là độc dược! Thiên Tiên Ngọc Lộ chính là độc dược..
Thân tình của nàng đột nhiên trở nên bất thường vô cùng, tóc tai rối bù mặt mày hung dữ, khủng bố hết mức có thể, nếu chẳng phải thân thể hư nhược, phảng phất muốn nhào tới tóm lấy Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến lạnh lùng nhìn nàng một cái, trong ánh mắt thoáng qua một tia sát ý âm lãnh, bất quá cuối cùng vẫn biến mất hút, chỉ lạnh lùng nói:

- Tiêu Tử Phong vốn có chứng bệnh thích ngược đãi nghiêm trọng, đó là di truyền của gia tộc. Mẫu thân của tỷ ấy mặc dù là Chư Hậu phu nhân cao quý của một vùng, nhưng lại là vật hi sinh cho trò chơi hoàng cung của thổ vương đương địa, vì để được thổ vương nơi đó sủng ái, mẫu thân của tỷ ấy tự nguyện tiếp nhận các loại dày vò mang tính ngược đãi, để lấy lòng thổ vương…

Tiêu Tử Phong toàn thân đột nhiên trở nên run rẩy, tay vung lên trên không, quát lớn:
- Ngươi nói bậy… sao ngươi lại biết được?


Lam Sở Yến cười lạnh lùng, nụ cười tựa hồ hết sức thanh nhã, nhưng chớp mắt lại đông cứng ở trên mặt, lạnh lùng nói:
- Mấy năm nay, tỷ luôn muốn giết tôi bịt miệng, để giữ kín bí mật của mình. Tôi vì tự bảo vệ, đương nhiên phải thăm dò một chút tình hình của tỷ, chẳng phải nói tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng sao. Tôi đương nhiên không thể đợi chết, Nghi Hoa cung mặc dù đem tư liệu của tỷ bảo quản ở trong mật thất cao cấp nhất. Nhưng mấy năm nay tỷ một mực không chịu trở về Nghi Hoa cung, làm cho những nhân vật tầng cao của Nghi Hoa cung bắt đàu sinh hoài nghi với tỷ, bọn họ muốn thâm nhập điều tra tư liệu của tỷ. Vì để cho thuận lợi, bọn họ đem tư liệu của tỷ đăng ký hạ một bậc bảo mật, như thế người có thể tiếp xúc với tư liệu của tỷ tăng lên chin người, tôi chỉ cần bỏ chút giá nhỏ….

Tiêu Tử Phong như ngây ra, muốn nói lại thôi, hồi lâu mới chua xót lẩm bẩm:
- Bọn họ hoài nghi ta… bọn họ hoài nghi ta…

- Cô nói với ta để làm gì?
Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy hết sức quái dị, y mơ hồ cảm thấy mục tiêu những lời Lam Sở Yến nói không phải trên người Tiêu Tử Phong, ngược lại bản thân ngày cảm thấy một loại bất an mãnh liệt.

- Bởi vì bí mật này chỉ có hai tỷ muội chúng tôi biết, nhưng hiện giờ lại thêm một là ngài.
Lam Sở Yến nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười kỳ quái, làm Dương Túc Phong nhìn mà sởn gai ốc. Nữ nhân này tuyệt đối không mang ý tốt, nhưng chẳng ai có thể biết được trong lòng nàng rốt cuộc có chủ ý gì?

Nhưng Dương Túc Phong đúng là không hiểu, Tiêu Tử Phong và Lam Sở Yến rốt cuộc là quan hệt thế nào? Hai người nhìn qua giống như đối đầu với nhau, lại giống như là bằng hữu. Nếu như hai người là kẻ tử thù, vì sao lại có thể hợp tác với nhau lâu như thế? Hơn nữa lại còn có vẻ ăn ý. Nhưng nếu không phải kẻ tử thù, vì sao người bên ngoài cơ bản không biết tới sự tồn tại cảu Lam Sở Yến, mà Tiêu Tử Phong trước nay biểu diễn cũng chưa từng xuất hiện bóng dáng của Lam Sở Yến, Tiêu Tử Phong lại còn muốn giết Lam Sở Yến bịt miệng?

- Tiêu Tử Phong muốn giết tôi, nhưng lại không hạ được quyết tâm. Giết tôi rồi, bí mật của tỷ ấy còn cần có người khác biết, bởi vì khi quái bệnh của tỷ ấy phát tác thì phải có người thứ ba có mặt thì tỷ ấy mới có thể sống được. Chỉ nên tỷ ấy chỉ đánh không chết chặt chẽ lấy tôi ở bên cạnh, ở bên ngoài tôi cũng có rất nhiều kẻ địch, tôi cũng cần tỷ ấy bảo vệ. Nhưng hiện giờ có một cơ hội rất tốt bày ra trước mặt tôi, tôi phải rời khỏi tỷ ấy, cho nên tôi đem phần công tác vĩ đại vì bệnh nhân bài ưu giải nạn cho ngài.
Dương như nhìn thấy tâm tư của Dương Túc Phong, Lam Sở Yến cười duyên dáng nói. Nhưng nụ cười của nàng trong mắt Dương Túc Phong, không tránh khỏi có cảm giác rung mình, nếu như cho rằng nụ cười của nàng là chân thành rực rỡ, như vậy người đó nhất định sẽ chết rất thảm.

Tiêu Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa ngọn tay hư nhược yếu ớt khẽ gạt mái tóc rối bòi, trong ánh mắt mang theo một tia ác độc nhìn chằm chằm vào Lam Sở Yến, con ngươi đảo tròn, không biết trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì.

Dương Túc Phong không để ý tới thần thái của Tiêu Tử Phong, chỉ nghi hoặc hỏi:
- Cô nói cô muốn rời đi?

- Đúng vậy, tôi phải rời đi rồi. Để trao đổi, ngài phải chấp nhận một điều kiện của tôi.
Lam Sở Yên đổi giọng, tức thì biến thành trầm tĩnh mà lãnh khốc, sau khi nói xong lời này, nàng phảng phất như thay đổi cả con người, toàn thân trên dưới tràn trền vẻ tự tin, điều này làm Dương Túc Phong cảm thấy so với Tiêu Tử Phong, nàng mới là đại tỷ thực sự.

Dương Túc Phong khẽ nhíu mày, trong tiềm thức y cảm giác được phiền toái sắp đến rồi. Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, điều kiện của Lam Sở Yến tuyệt đối không phải dễ dàng mà làm được.

Lam Sở Yến nói cực kỳ bình tĩnh, làm y không thể không tin đó là sự thật. Nhưng cũng chính vì lời nàng nói toàn bộ đều là sự thật, hơn nữa nói rất nghiêm túc, Dương Túc Phong mới cảm thấy nàng thực sự không phải đơn giản, lúc bình thường chắc chắn Tiêu Tử Phong là đáng sợ, bất kể võ công, tài trí đều không ai bì kịp. Nhưng bệnh trạng của Tiêu Tử Phong lại hết sức nguy hiểm, thẩm chí ngay cả bản thân cũng không cách nào tự cứu được. Ngược lại Lam Sở Yến, nàng nhìn qua tựa hồ là một người hoàn toàn vô danh chẳng ai để mắt tới, nhưng Dương Túc Phong phát hiện nàng vĩnh vĩnh đều bình tĩnh, hơn nữa vĩnh viễn thận trọng, vĩnh viễn cũng không phạm sai lầm. Dạng nữ nhân như vậy có lẽ so với Tiêu Tử Phong còn đáng sợ hơn.

Vô tình, y lại nhớ tới Điệp Phong Vũ, không biết nàng có phải cũng là một nữ nhân như vậy hay không.

- Cô muốn điều kiện gì? Ta chỉ có thể nhận lời cô trong phạm vi năng lực của ta.
Dương Túc Phong tram tư chốc lát rồi mới hết sức cẩn thận nói.

- Điều nay đương nhiên là trong phạm vi năng lực của ngài, đơn giản chỉ là nhấc tay một cái là xong, tôi cũng muốn đảm nhiệm chức tham mưu trưởng của quân Lam Vũ.
Lam Sở Yến nhẹ nhàng nói, ngữ khí không có gì đặc biệt, dường như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Dương Túc Phong ngẩn ra, lập tức phản ứng lại theo điều kiện:
- Hoang đương! Cô… sao có thể làm được?

Bất kể Lam Sở Yến nói cái gì, phản ứng của Dương Tức Phong đều sẽ không kịch liệt như thế, cho dù là nàng muốn làm nữ vương của vương quốc Cách Lai Mỹ. Chính như phong cách nói chuyện nhất quát của Lam Sở Yến, giọng nàng rất nhỏ nhẹ, nhưng nói từng chữ rõ ràng, tuyệt đối không làm người ta nghe nhầm. Y nghe thấy đích xác là nàng muốn làm tham mưu trưởng của quân Lam Vũ, bất kể nàng có yêu cầu gì khác, đều không thể hoang đường hơn yêu cầu này.

- Tôi muốn cũng giống như Phượng Thái Y, làm tham mưu trưởng của quân Lam Vũ.
Lam Sở Yến nhắc lại lần nữa, dáng vẻ lúc nàng nói rất nghiêm túc, tuyệt đối phong phải là vẻ nói đùa, hơn nữa đích xác có một loại khát vọng mong mỏi. Điều này làm Dương Túc Phong tin nàng có ý định từ lâu với vị trí tham mưu trưởng của quân Lam Vũ.

Nhưng Dương Túc Phong không hề suy nghĩ quả quyết cự tuyệt, trầm giọng nói:
- Không thể.

Ánh mắt Lam Sở Yến nhìn chằm chằm vào vào y, cành môi mỏng mím chặt, con ngươi đen nhánh không hề nhúc nhích, dùng khẩu khí kiên quyết không thể kháng cự nói:
- Bất kể là có thể hay không thể, hôm nay ngài cũng phải chấp nhận.

Dương Túc Phong hít sâu một hơi, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn, chậm rãi nói:
- Cô đang uy hiếp ta sao?

Lam Sở Yến gật đầu không chút do dự, lạnh lùng nói:
- Ngài có thể cho rằng như vậy.

Dương Túc Phong kiên quyết lắc đầu.

Tiêu Tử Phong đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng không đủ sức, cho nên nàng dần dần ngồi xuống, song vẫn cựa mình thở gấp nói:
- Dương Túc Phong, ngươi không được đồng ý thứ điên rồ này, nếu cô ta nắm giữ quân đội, sẽ làm cả thế giới này mỗi tấc đất đều nhuộm đỏ máu tươi. Cô ta là ma quỷ tới từ địa ngục, sẽ đam tới sự chém giết không thể khống chế được cho thế giới này…

Dương Túc Phong nhìn Lam Sở Yến, ánh mắt thâm trầm.

Nguồn: tunghoanh.com/giang-son-nhu-thu-da-kieu/quyen-1-chuong-188-F4haaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận