Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 398 : Hạm đội trắng 

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang

Chương 398: Hạm đội trắng 

Dịch: chimcanhcut
Nguồn: Sưu Tầm


Ngày mùng 7 tháng 11 năm 1731 thiên nguyên, ở vùng biển phụ cận đế quốc Ngả Phỉ Ni, Đại Nam Dương.

Trải qua hai tháng hành trình đường xa, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan của hải quân quân Lam Vũ đã tới được vùng biển phụ cận đế quốc Ngả Phi Ni, chuyến đi này mặc dù đường xá xa xôi, thế nhưng không thể tính là gian khổ, bởi vì ở dọc đường có thành trấn ven biển liên minh Nhã Ca có thể bô xung thức ăn tươi và hoa quả ..v..v chẳng thiếu thứ gì cả.

Cho nên sĩ khí của các quan binh quân Lam Vũ rất cao, mang theo hi vọng về thế giới tương lai, mang theo lòng tự hào chính phục đại bộ phẩn hải dương, bọn họ đã tới được vùng biển xa lạ này, hơn nữa còn sắp tiếp xúc với hải quân của quốc gia xa lạ này.



Đương nhiên sự tiếp xúc này có lẽ không làm cho người ta vui vẻ, nhưng đại bộ phận quan binh đều cho rằng, đây là một nhiệm vụ to lớn và gian nan, và bọn họ rất sẵn lòng tham gia vào nhiệm vụ như vậy.

Bất quá, ở trong con mắt của Trần Ninh Viễn hạm trưởng của Long Nha chiến hạm số 303 thì lại thấy, cái chuyện hành trình dài ngày này đúng là chẳng phải công việc tốt đẹp gì, bởi vì hắn bị ngã bệnh, bệnh cảm mặc dù chẳng phải là bệnh gì nặng, nhưng cảm giác toàn thân mềm nhũn yếu ớt vẫn làm cho hắn thấy rất khó chịu.

Điều này cũng chẳng trách đượng, vốn công việc ở trên chiến hạm là một nghề nghiêp rất tiêu hao thể lực, nếu không phải là người có tinh lực hơn người và thân thể cường tráng là tuyết đối không thể đảm nhận được, nhưng đáng chết như thế nào mà vào đúng lúc quan trọng nhất, hắn lại bị cho một trận cảm sốt cấp tính nho nhỏ hạ gục.

Từ ba ngày trước Trần Ninh Viễn vẫn luôn ở trong trạng thái sốt cao, lúc nào cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, cùng với vệc Long Nha chiến hạm tròng trành, hắn đôi khi có cảm giác mình như sắp mất đi y thức rồi.

Kỳ thực đối với các thủy thủ mà nói, bị cảm cũng chẳng thể tính là chuyện gì lớn, dày vò vài ngày là khỏe rồi, dù sao bình thường sức khỏe của thủy thủ đều rất tốt, năng lực đề kháng rất mạnh, Trần Ninh Viễn cũng không phải là ngoại lệ.

Thế nhưng Trần Ninh Viễn đã sốt mất bốn ngày rồi, mà cơn sốt vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ suy giảm, y sinh của hạm đội cũng cảm thấy rất là kỳ quái, nhưng ở trên thuyền cũng không có nhiều thuốc men và thiết bị y tế cho lắm, nên hắn chỉ có thể dựa theo bệnh cảm mà xử lý.

Kết quả thủy chung không có gì khởi sắc, đương nhiên cũn không biến xấu, trong đa phần thời gian, Trần Ninh Viễn vẫn cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là thỉnh thoảng có chút sốt ruột mà thôi.

Trần Ninh Viên đương nhiên là phải sốt ruột rồi, bởi vì vào lúc này chiến hạm của hắn đã phải tiến vào vùng biển của đế quốc Ngả Phỉ Ni, chiến đấu có thể nổ ra vào bất kỳ lúc nào, dưới tình huống như thế mà nói Trần Ninh Viễn còn không sốt ruột thì là giả.

Vốn hạm đội Khắc Lỳ Khắc Lan cũng không gánh vác nhiệm vụ gian nan gì, xưa nay thuộc thuộc vào hạm đội hạng hai, lần này Khắc Lý Khắc Lan khó khăn lắm mới được thay thế Tô Chẩm Thư, nhận lấy nhiệm vụ tiếp xúc với đế quốc Ngả Phỉ Ni, thanh danh của hạm đội nằm ở trong chuyến đi này, nếu như làm hỏng, thì sau này hạm đội Khắc Lý Khăn Lan chỉ có thể thực sự làm hạm đội hạng hai của hải quân quân Lam Vũ mà thôi.

Cho nên ở trên đường đi, quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan không ngừng thúc giục các quan binh của mình, yêu cầu mọi người phải lấy ra trạng thái tốt nhất, đấu chí ngoan cường nhất, và kỹ thuật hải chiến cao siêu nhất, để đối diện với trận đại hải chiến sắp xảy ra.

Hải quân quân Lam Vũ đã đánh bại hải quân nước Mã Toa, ép cho bọn chúng phải trốn vào trong vịnh Kim Lan không cách nào nhúc nhích, hải tặc Ca Âu cũng bị Đặc Lan Khắc Tư ép cho chỉ còn nước chịu dòn mà không đánh trả được nữa.
Tạm thời chỉ có hải quân đế quốc chưa rõ tình hình là có khả năng còn tạo thành được uy hiếp với hải quân quân Lam Vũ, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan có lập nên được thanh danh của mình hay không, thì phải trông vào trận chiến này rồi.

Hạm đội Trắng thần bí mà bọn Phất Lai Triệt gặp được lần trước ở hải vực Solomon, sau này đã được chứng minh là hải quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni, nhưng khi đó bọn họ không tiến hành chiến đấu cùng hải quân quân Lam Vũ, mà là chủ động rút lui.

Song sự xuất hiện của bọn họ vẫn làm cho hải quân quân Lam Vũ coi trọng vô cùng, cho dù đối phương chẳng thể hiện ra nhiều chỗ hơn người cho lắm, nhưng chỉ riêng vào tốc độ mà nói, thì tốc độ mà hạm đội Trắng biểu hiện ra đã làm cho ban ngành kỹ thuật của hải quân quân Lam Vũ vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì khi đó hạm đội trong quá trình đi lùi, không ngờ lại có thể biểu hiện ra tốc độ đi giật lùi cao như vậy, tuyệt đối làm cho hải quân quân Lam Vũ cảm thấy không thể nào tưởng tượng ra được, cho tới tận bây giờ hải quân quân Lam Vũ vẫn còn chưa làm rõ được kết cấu của hạm đội Trắng là như thế nào.

Hạm đội Khắc Lý Khắn Lan lần này nam hạ, chính là muốn triển khai tiếp xúc sơ bộ với hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni, có lẽ chuyện tiếp xúc này là hữu hảo, cũng có lẽ là không hữu hảo.
Hải quân quân Lam Vũ đại đa số là nghiêng về phía đằng sau hơn, Trần Ninh Viễn đương nhiên cũng không ngoài lệ.

Trên thực tế thì lĩnh đạo cao tầng của quân Lam Vũ bao gồm cả Dương Túc Phong và Khắc Lý Khắc Lan, đều tràn đầy tò mò với đế quốc Ngả Phỉ Ni, cũng tràn đầy địch ý, vì đế quốc Ngả Phỉ Ni mặc dù không biểu hiện ra địch ý với hải quân quân Lam Vũ, nhưng nó đã biểu hiện ra kỹ thuật hải quân có thể sinh ra uy hiếp với quân Lam Vũ, vì thế địch ý của quân Lam Vũ đối với nói cũng tự nhiên mà sinh ra.

- Giảm tốc độ, xếp thành hình hàng dọc nối nhau tiến lên, chú ý quan sát.
Mệnh lệnh của quan tư lệnh Khắc Lý Khắc Lan mau chóng được truyền khắp cả hạm đội, là hạm trưởng của Long Nha chiến hạm số 303, Trân Ninh Viễn cũng nhận được, nhưng chấp hành cụ thể, hắn vẫn phải giao cho quan quân điều khiển thượng úy hải quân Hồ Văn Bân của mình chấp hành, sau khi hạm trưởng đổ bệnh, quan quân điều khiển chiến hạm là hạm trưởng thực tế rồi.

Hồ Văn Bân sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, thấp thỏm không yên quay trở về bên giường bệnh của Trần Ninh Viễn, quan tâm hỏi:
- Lão đại, anh cảm thấy như thế nào rồi? Có thể tự mình đi lại được chưa?

Hồ Văn Bân chỉ mới có hai mươi hai tuổi vừa mới tốt nghiệp trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, thời gian tham gia hải quân còn chưa tới một năm, kinh nghiệm không đủ, chưa từng bao giờ tham gia thực chiến, bởi vì thế sau khi Trần Ninh Viễn đồ bệnh, hắn liền cảm thấy áp lực cực lớn.

Mà áp lực này hiện giờ hắn còn chưa thể nào gánh vác được, chiến đấu sắp tới, mà người có kinh nghiệm chiến đấu nhất ở trên thuyền lại đổ bệnh, Hồ Văn Bân từ tiềm thức cảm nhận được căng thẳng chưa từng có, cho nên hắn thành thực hi vọng bệnh của Trần Ninh Viễn có thể mau chóng tốt lên.

Sau khi tiến vào hải vực đế quốc Ngả Phỉ Ni, Khắc Lý Khắc Lan hạ lệnh giảm bớt tốc độ, đề cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Hạm đối Trắng thần bí lần trước xuất hiện ở hải vực Solomon, đã thình lình xuất hiện trong tình huống không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, trình độ quan sát cua rbọn họ không dưới quân Lam Vũ, vì thế những chòi quan sát của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan đều phải tập trung hai tư trên hai mươi tư, lấy một trăm hai mươi phần trăm tinh thần tiến hành quan sát ngoài xa, để ngăn ngừa hạm độ Trắng đọt nhiên tập kích ở mức độ cao nhất.

Trải qua nghiên cứu của ban ngành kỹ thuật hải quân quân Lam Vũ, cho rằng trình độ chiến hạm của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni rất không đơn giản, thậm chí so với hải quân nước Mã Toa trước kia còn hùng mạnh hơn.

Cho nên mỗi một quan quân của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan đều không dám lơ là.
Trước khi nam hạ, Dương Túc Phong đã nhắc nhở Khắc Lý Khắc Lan ngàn vạn lần phải cẩn thận, lần này chỉ là tiếp xúc mang tính thăm dò, chớ cớ để chẳng may lật thuyền trong rãnh , biến thành toàn quân bị diệt thì không còn ý nghĩa nào nữa.

Đương nhiên, điều này cũng có khả năng là Dương Túc Phong quá cẩn thận rồi.

- Không sao.
Trần Ninh Viên uể oải nhìn con mặt lam sâu thẳm của Hồ Văn Bân, gắng sức từ trên giường bỏ dậy, cảm thấy hình như mình đã khỏe lên rất nhiều, ở trong đầu mặc dù còn có chút cảm giác váng vất, bất quá bước chân lại mạnh mẽ hơn nhiều rồi, điều này thật lày kỳ quái, nhưng mà hắn cũng chẳng đề ý lắm.

Trần Ninh Viễn đi ra boong thuyền ở mêm ngoài, gió biển ấm áp thổi tới, làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, y sinh không cho hắn hóng gió, có điều hiện giờ y sinh không có mặt ở đây, Hồ Văn Ban cũng không dám khuyên can hắn, Hồ Văn Bân chỉ làm tròn chức trách của mình, Trần Ninh Viễn muốn làm gì thì cứ làm nấy, hắn theo thói quen nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là năm giừo chiều rồi.

Khi tất cả cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần lạnh tới toàn thân phát run, thì khí hậu ở Nam Đại Dương lại vô cùng ấm nóng, vào lúc năm giờ chiều, mặt trời vẫn còn rất gay gắt, ánh nắng chiếu lên mặt biển làm hiện ra một lớp sóng vàng lóng lánh, nước biển không ngừng cuộn tròa, những ánh sáng mặt trời phản xạ lung tung có rất nhiều tia sáng chiếu vào mắt Trần Ninh Viễn, làm cho hắn nhất thời không thích ứng được, cảm thấy hai mắt cứ hoa lên.
Ở trong tầm nhìn của hắn, ba mươi chiếc Long Nha chiến hạm của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan đã xếp thành một hàng dọc chầm chậm tiến lên, bổ ra một vệt nước thật dài ở trên mặt biển, trông vô c ùng hoành tráng mạnh mễ.

Ở phía sau Long Nha chiến hạm, còn có mấy chục chiếc thuyền vận chuyện, bất quá chúng cách chiếm hạm một khoảng chừng ba mươi hải lý, cho nên Trần Ninh Viễn không nhìn thấy.

Mỗi một quan sát viên của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan đều cần thận kiểm tra mặt biển ở bốn phía sung quanh trên chòi quan sát cao tít tắp, thậm chí có một số hạm trưởng Long Nha chiến hạm còn đích thân leo lên đỉnh cao nhất của cột buồm tìm kiếm mục tiêu.

Nếu như không phải là do nguyên nhân sức khỏe, thì lúc này Trần Ninh Viễn khẳng định là cũng đã trèo lên đỉnh cao nhất của cột buồm rồi, dù sao ở dưới tình huống hai bên có thể đụng độ bất kỳ lúc nào, thì phát hiện ra đối phương sớm hơn một phút là có thêm một phần thắng.

- Tiểu tử, ngươi hơi sợ hả?
Trần Ninh Viên đột nhiên phát giác ra Hồ Văn Bân ở bên cạnh sắc mặt không ổn, hình như mơ hồ hơi tái đi.

- Tôi … có chút căng thẳng.
Hồ Văn Bân thành thực trả lời, rồi bỗng cảm thấy rất xấu hổ, vì thế khuôn mặt hơi tai tái lại dần dần chuyển thành màu hống, hắn chưa từng tham gia thực chiến, nên đúng là cảm thấy khẩn trương với chiến đấu sắp xảy ra, có chút cảm giác muốn vào nhà xí.

- Ai cũng thế cả thôi, không cần phải xấu hổ, lần đầu tiên qua đi, lần sau ngươi sẽ cảm thấy quen ngay, ta lần đầu tiên tham gia thực chiến, đã phải đi vào nhà vệ sinh ba lần.
Trần Ninh Viên kỳ thực không biết an ủi người khác, quan quân xuất thân từ trong súng đạn như hắn, đánh trận thì còn có thể được, chứ làm công tác tư tưởng thì vạn vạn lần không xong, chỉ có thể lấy trải nghiểm không vinh quang gì của mình ra để an ủi người thanh niên từ trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ đi ra này, qua mấy năm nữa hẳn sẽ thành thục hơn nhiều, trong lòng Trần Ninh Viễn nghĩ như thế.

Bất quá hắn không thể trách Hồ Văn Bân được, có muốn trách cũng phải trách Dương Túc Phong, trách cao tàng của hải quân quân Lam Vũ.
Cùng với việc hải quân và các bộ đội khác mở rộng gấp gáp, nhu cầu quan quân càng lúc càng nhiều, hải quân lại là binh chủng kỹ thuật, không phải cứ tóm bừa lấy mộtngười nào nó huấn luyện hai ba tháng là có thể thao tác được, mà cần phải tiếp thụ giao dục cơ sở và bồi dưỡng trí thức lý luận tương đối nhiều, thì mới có thể thao tác trên hạm đội.

Bởi thế, hải quân quân Lam Vũ ra sức huấn luyện đủ các loại quan quân đủ các tầng cấp, phát hiện ra hạt mầm tốt là tranh chấp không biết xổ với các quân chủng khác, trường học quan quân hải quân cũng nở bùng khắp nơi, đâu đâu cũng thấy có chi nhánh, không chiêu thu học viên, tiền hành giáo dục nhồi vịt, hận không thể đem toàn bộ tri thức hải quân nhét vào trong đầu mỗi một học viên.

Khi đó tình thế của quân Lam Vũ rất nguy hiểm, khắp nơi đều là kẻ địch, tiền đồ không rõ, vì thắng lợi, hải quân quân Lam Vũ có thể nói là đã dùng tới chút sức lực cuối cùng, tất cả khóa học của quan quân hải quân toàn bộ đều bị rút gọn, chỉ dạy những tri thức có liên quan đến thực chiến, còn về phân quan quân cần phải có tố chất tâm lý như thế nào, phải điều hòa tâm tình như thế nào, thì bỏ hết ráo hết rọi.
Thế nhưng, cho dù đã thu hẹp các môn học lại rất nhiều, thì ở trong thời gian hai năm ngắn ngủi, dù là giáo viên cao minh nhất, cũng chỉ có thể bồi dưỡng ra loại quan quân có lý luận phong phú, còn kinh nghiệm thực chiến là một con số 0 tròn chĩnh, mặc dù tạm thời có thể đáp ứng được nhu cầu mở rộng của hải quân quân Lam Vũ, nhưng về mặt lâu dài mà nói, nhưng quan quân này còn phải đi một con đường rất dài.







Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, những quan quân của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ cũng coi là đã tận lực rồi, bồi dưỡng ra một quan quân hải quân, không có thời gian năm năm thậm chí là mười năm là không thể được, thế nhưng quân Lam Vũ lấy đâu ra mười năm thậm chí là năm năm để bồi huấn quan quân chứ?

Xét theo tình hình thực tế trước mắt của hải quân quân Lam Vũ, muốn an bài bọn họ hoàn toàn thoát ly huấn luyện cơ bản là không thể được, chỉ có thể để bọn họ tự mình tiền hành huấn luyện ở trên cương vị của mình mà thôi, cái đó chính gọi là, sư phụ đưa qua cửa, còn thành tích tùy vào bản thân, có thể trở thành quan quân hải quân kiệt xuất được hay không, thì bọn họ phải trông vào nổ lực của bản thân rồi.

Nếu như nói từ điểm này, thì Trần Ninh Viễn còn rất hài lòng với Hồ Văn Bân, phản ứng nhanh, thao tác nhanh, năng lực lĩnh hội mạnh, đúng là một mần non bồi dưỡng tốt, Trần Ninh Viễn cho rằng Hồ Văn Bân hoàn toàn có thể vượt qua được trình độ của mình.

Khi mọi người đều khẩn trương chờ đợi hạm đội Trắng xuất hiện thì hạm đội Trắng đúng là xuất hiện thật.

5 giờ 5 phút chiều, chòi quan sát của Long Nha chiến hạm số 307 dẫn đầu toàn quân đã phát hiện tín hiệu của kẻ địch, Long Nha chiến hạm số 308 ở bên cạnh cũng phát ra tín hiệu tương tự.

Vì thế quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan lập tức hạ mệnh lệnh tác chiến, tiếp đó không tới 10 phút, chòi quan sát của Long Nha chiến hạm số 303 của Trần Ninh Viễn cũng phát ra tín hiệu phát hiện mục tiêu.

- Hạm đội Trắng!
Hồ Văn Bân đột nhiên cắn môi mình nói, hắn đúng là có chút khẩn trương.

Đại chiến sắp nổ ra, Trần Ninh Viên quên luôn cả bệnh cảm của mình, đấu chí hừng hực nói:
- Báo cáo tình huống!

Chòi canh dùng cờ hiệu báo cáo tin tức:
- Hai mươi sáu chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn, mười một chiến hạm tầm trung.

Trần Ninh Viên khẽ gật đầu, máu toàn thân đột nhiên sôi lên, gần bốn mươi chiếc quân hạm của địch, xem ra là phải đánh một trận thật dữ dội rồi.

Quả nhiên, bọn họ mau chóng nhận được mệnh lệnh của quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan phát ra, yêu cầu các chiến hạm chấp hành nghiêm ngặt mệnh lệnh, phục tùng chỉ huy, phát huy sức mạnh lớn nhất của mình để tác chiến với quân địch.

Mặc dù còn chưa biến phản ứng của hạm đội Trắng như thế nào, nhưng hải quân quân Lam Vũ cần phải chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

Liên tục có rất nhiều Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ phát hiện ra dấu vết của hạm đội Trắng, lúc này cũng đã không cần phải trèo lên cột buồm trên cao cũng đã có thể nhìn thấy dấu vết của quân địch rồi.

Trần Ninh Viễn sau khi hạ mệnh lệnh tác chiến, lập tức nâng kính viễn vọng lên tìm kiếm ở phía đông nam, quả nhiên hạm đội Trắng mau chóng xuất hiện ở bên trong kính viễn vọng của hắn, những chiếc chiến đấu hạm thuần một màu trắng dưới ánh mặt trời trông vô cùng chói mắt.

Cũng không biết tại vì sao, Trần Ninh Viễn cảm thấy loại màu trắng muốt này rất khó chịu, cảm gíac như là có chút mùi vị khiêu khích vậy.

Đơn vị hạm đội Trắng của hải quân đế quốc Ngả Phi Ni này, vô cùng giống với lời miêu tả của A Phương Tác và Phất Lại Triệt lần trước, tất cả các chiến đầu hạm đều được sơn thành màu trắng muốt, ngay cả cánh buồm cũng không ngoại lệ.
Cánh buồm của hải quân quân Lam Vũ mặc dù cũng là màu trắng, nhưng nó còn được sơn thêm rất nhiều màu sắc ngụy trang, ở khoảng cách xa kỳ thực không dễ nhận ra chút nào nhưng hạm đội của đối phương thì hoàn toàn không giống như thế, tựa hồ căn bản không cần che dấu thân phận.

Bọn chúng cứ như thế nghênh ngang chắn ở phía tước đường đi của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan, phảng phất như đã chờ đợi ở đó rất lâu rồi, sự tự tin và trấn định đó làm người ta bội phục, đương nhiên cũng làm cho người ta có chút cảm giác tức giận, giống như mình bị đối phương coi thường vậy.

Bất quá, Trần Ninh Viên có thể nhìn thấy ở bên trong kính viễn vọng, kỳ thực đối phương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi, tất cả các chiến hạm đều xoay mạn thuyền về phía hải quân quân Lam Vũ, tất cả các ô pháo đều đã được mở ra, lộ ra những nòng pháo đen ngòm ngòm.
Loáng thoáng Trần Ninh Viễn còn có thể nhìn thấy, giữa các chiến đấu hạm của đối phương, chính đang dùng cờ hiệu để điều phối vị trị của các chiến đấu hạm, xem ra hạm đội Trắng còn chưa được trang bị thông tin vô tuyến, chỉ là không biết hỏa pháo của bọn chúng như thế nào, nếu như hỏa pháo của bọn chúng cũng không ra sao, thì bọn chúng chỉ có nước bị ăn đòn thôi.

- Phát ra cờ hiệu, nói chúng ta mang theo thái độ thiện chí đi qua nới này, muốn tới đế quốc Ngả Phỉ Ni.
Quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan cố kìm nén sự hưng phấn ở trong lòng của mình, trầm tĩnh phát ra mệnh lệnh, ở dưới bất kỳ tình huống nào, tiên lễ hậu binh đều là chính xác, ở nơi đây cũng không phải là ngoại lệ, bất quá cái lễ này đúng là có chút miễn cưỡng, đầu có lý nào mang cả hạm đội vũ trang đầy đủ tới vùng biển của người ta làm khách.

Lính cờ hiệu của hải quân quân Lam Vũ ở trên cột buồm cao vút liên tục phất lá cờ màu đỏ, đem tín hiệu truyền đi, rất nhanh, hạm đội Trắng cũng dùng cờ hiệu đáp lời, cờ hiệu của hạm đội Trắng phát ra một thông điệp hết sức đơn giản mà rõ ràng: nơi này là vùng biển của đế quốc Ngả Phỉ Ni, mời các ngươi lập tức rời khỏi, nếu không sẽ bị tấn công bằng vũ lực.

Trần Ninh Viễn từ trong kính viễn vọng cũng nhìn thấy cờ hiệu mà hạm đội Trắng đáp lại, trong lòng có chút khinh miệt nghĩ : Tấn công thì cứ tấn công đi, chẳng lẽ hải quân quân Lam Vũ bọn ta còn sợ các ngươi sao?

Lần này hải quân quân Lam Vũ từ xa xội ngàn dặm tới đây, chính là muốn làm rõ thông tin về hạm đội Trắng, tuyệt đối không thể vì một câu nói của đối phương mà hoảng sợ quay đầu bỏ chạy được, quả nhiên hắn rất mau chóng nhìn thấy Khắc Lý Khắc Lan hạ mệnh lệnh hạm đội tiếp tục tiến lên, điều này có nghĩa là phải tiến hành chiến tranh rồi.

Hồ Văn Bân ở bên cạnh có chút căng thẳng nói:
- Tôi thấy sắp phải đánh nhau rồi.

Trần Ninh Viễn gật đầu, vỗ mạnh lên bả vai của hắn, trầm ổn nói:
- Đừng sợ, có lão đai ở đây bảo vệ ngươi rồi!

Tuyệt đại đa số quan binh của hải quân quân Lam Vũ cũng nghĩ như thế, bọn họ đều tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu, tất cả pháo cà nông đã được lắp sẵn đạn, chỉ cần giật giây kéo, là pháo đạn sẽ bắn ra, đem kẻ địch đánh tan thành tro bụi.
Dụng cụ đo khoảng cách cũng đang khẩn trương làm việc, không ngừng đính chính khoảng cách và phương vị của kẻ địch.

Hạm đội Trắng là mục tiêu vô cùng rõ ràng, nên công việc này cũng không khó khăn gì, các loại đồ dùng thiết bị dùng để dập lửa cũng vận hành toàn bộ, chủ yếu là ở vị trí khoang pháo, còn có cả nhân viên bảo quản chuyên nghiệp bắt đầu trực ban, bởi vì là hải chiến tầm xa, cho nên trên boong thuyền không còn ai nữa, những lĩnh thủy điều khiển súng máy cũng đã xuống khoang pháo để giúp đỡ chuẩn bị pháo đạn, hoặc là chuẩn bị sẵn sàng để dập lửa.

Hải quân quân Lam Vũ đã qua bốn năm phát triển, đã hình thành một phương pháp tác chiến hữu hiệu, trừ đả kích kẻ địch ở mức cao nhất ra, còn có thể bảo tồn binh lực của mình ở mức cao nhất, bời thể quản lý tổn thất cũng đã trở thành một bộ phận quan trọng tạo thành hải chiến.

Do đối thủ của hải quân quân Lam Vũ hiện giờ tạm thời còn chưa được trang bị loại pháo có năng lực bắn một phát đánh chìm Long Nha chiến hạm, cho nên sau khi Long Nha chiến hạm trúng đạn, liền tiền hành khống chế tổn hại một cách nhanh chóng hiệu quả, thậm chí tiến hành tu sửa ở một mức độ nào đó, đều là những phương thức hữu hiệu kéo dài sức sống của Long Nha chiến hạm, chỉ có kéo dài sức sống của Long Nha chiến hạm một cách cao nhất, mới có thể đả kích kẻ địch ở mức cao nhất.

Hạm đội Khắc Lý Khắc Lan tiếp tục tiến lên phía trước, rồi dần dần đánh vòng, cũng bắt đầu xoay mạn thuyền về phía hạm đội Trắng.

Vào lúc này nếu như từ trên không trung nhìn xuống, sẽ nhìn thấy hai hàng hạm đội hai quân dài, cùng dàn hàng ngang trên khoảng cách năm nghìn mét, hành thành hai đường thẳng song song, sức gió ở trên biển rất nhỏ, cơ bản không ảnh hưởng gì lớ đối với vận động của hai bên.

Bất quá khi hạm đội hải quân quân Lam Vũ bắt đầu bày trận, hạm đội Trắng cũng bắt đầu có hành động, bọn chúng muốn vòng qua hạm đội hải quân quân Lam Vũ tiến hành công kích ở phía đằng sau lưng, nhưng hạm đội hải quân quân Lam Vũ không cho bọn chúng cơ hội đó, vì thế hai bên vẫn tiếp tục ở vào tráng thái bình hành.

Đùng đùng đùng…

Hạm đội trắng phát động tấn công trước tiên, hơn ba mươi chiếc chiến hạm đột loạt xạ kích, tiếng pháo lập tức vang khắp Nam Đại Dương, đạn pháo dày đặc xẹt qua bầu trời, vẽ lẽ một đường cong tử vong mỹ lệ, rơi vào trong đội hình của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan, pháo đạn phát nổ, bắng lên từng cột nước.

Cùng với đạn pháo của đối phương mãnh liệt phát nổ, rất nhiều nghi vấn của hải quân quân Lam Vũ lập tức được giải đáp, pháo đạn của hạm đội Trắng có tầm bắn hữu hiệu trong khoảng cách năm nghìn mét, hơn nữa uy lực phát nộ của đạn pháo cũng khá mạnh, ba chiếc Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ bị đạn bắn sượt đánh phải, mạn thuyền bắt đàu lọt nước, may mắn là vấn đề không nghiêm trọng, nhân viên bảo quản lập tức mau chóng khống chế hiện trường.
Bất quá, Long Nha chiến hạm 307 dẫn đầu không may bị bắn gãy cột buồm chính, mang lại rắc rối nhất định cho chiến đấu về sau.

Uỳnh uỳnh uỳnh….

Hải quân quân Lam Vũ đã sẵn sàng đón địch đương nhiên cũng không thể chịu kém, lập tức phản kích, tất cả Long Nha chiến hạm cùng nổ pháo, cũng dùng pháo đạn dày đặc y như thế đánh trả kẻ địch, những quả đạn vẽ lên những đường con thấp hơn nữa, bay về phía hạm đội Trắng ở đằng xa, cũng bắn lên từng cột nước, cũng có mấy chiếc chiến đấu hạm của hạm đội Trắng bị đạn bắn sượt đánh phải, bắt đầu nghiêng đi một múc độ nhất định.

Bất quá dù sao thể tích của nó cũng quá lớn, tổn hại do đạn bắn sượt tạo thành căn bản không đủ trí mạng, thậm chí cũng không ảnh hưởng quá lớn tới tính năng của bọn chúng.

Trần Ninh Viễn nâng kính viễn vọng lên quan sát, mày không khỏi cau lại, theo phán đoán của Trần Ninh Viễn, những chiếc chiến đấu hạm màu trắng của hạm đội Trắng trực thuộc hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni này, khả năng là không lắp giáp phòng hộ giống như quân Lam Vũ, nhưng không có gì phải nghi ngờ là trừ điểm này ra, ở tầm bắn và uy lực của pháo đạn khả năng là không phân cao thấp với quân Lam Vũ.

Đại pháo mà hạm đội Trắng sự dụng gần như là y hệt của quân Lam Vũ, có lẽ nòng pháo lớn hơn một chút, thuốc nổ nhồi trong đạn pháo nhiều hơn một chút, cho nên khi phát nổ cũng thể hiện ra uy lực giống như đạn pháo của hải quân quân Lam Vũ.

Chỉ riêng bằng vào điểm này, cũng đã đủ cho ban ngành kỹ thuật của hải quân quân Lam Vũ đề cao cảnh giác rồi, những đại pháo và pháo đạn mà hạm đội Trắng sử dụng đã chứng minh đầy đủ, đế quốc Ngả Phỉ Ni có khả năng đã nắm giữ một bộ phận hoặc là toàn bộ kỹ thuật chế tạo tnt và các loại thuốc nộ hiện đại khác, cùng với cả kỹ thuật chế tạo sắt thép tiên tiến.

Bởi vì chỉ có những kỹ thuật này, mới có thể phát triển ra hỏa pháo có uy lực lớn như vậy, hải quân nước Mã Toa ngày đêm toan tính, hao phỉ tâm tư thủy chung vẫn không có cách nào quật khởi được một lần nữa, do hai điều yếu hại, một là thuốc nổ hiện và và một là chế tạo sắt thép hiện đại, bọn chúng không thể đột phá được hai chướng ngại này, cho nên chỉ có thể tiếp tục lòng vòng tại chỗ.

“Chúng ta có đối thủ rồi.” Trần Ninh Viễn nhủ thầm trong bụng, máu toàn thân bắt đầu sôi lên, có đối thủ thật là tốt, không có đối thủ cảm giác thật cô đơn tịch mịch.
Bất quá đế quốc Ngả Phi Ni cách khu vực quân Lam Vũ khống chế thực sự quá xa xôi, quân Lam Vũ muốn viễn chinh một lần nữa, sợ rằng phải có mấy tháng thời gian chuẩn bị.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Trên mặt biển pháo nổ ầm ầm, khói súng mù mịt.

Đột nhiên, Trầm Ninh Viễn nghe thấy Hồ Văn Bân không kiềm chế được thét lớn:
- Ối, mau tránh đi!

Hắn vội nhìn theo nơi phát ra tiếng thét, chỉ thấy Hồ Văn Bân kinh ngạc nhìn đằng xa, dáng vẻ như không sao tin nổi, hắn liền nhìn theo hướng ánh mắt của Hồ Văn Bân, bất giác cũng sững cả người.

Thì ra lại có đạn pháo dày đặc rời vào trong hạm đội Khắc Lý Khắc Lan, bùng lên vô số cột nước, đây đã là lượt xạ kích đồng loạt thứ tư của hạm đội Trắng rồi, Long Nha chiến hạm số 307 đã mất đi cột buồm chính nên hành động khó khăn, không thể nào né tránh hữu hiệu, kết quả bất hạnh bị bắn trúng trực tiếp, chớp mắt một cái liền hóa thành một quầng lửa chói mắt, biến mất ở trong biển rộng mênh mông.

“***!” Trần Ninh Viên hậm hực nguyền rửa, trong lòng vừa gấp vừa giận, pháo đạn của hạm đội Trắng đã bắn trúng khoang đạn của Long Nha chiến hạm 307, gây nên vụ nổ ở bên trong, nhân viên bảo quản căn bản không kịp xử lý, cả chiếc chiến hạm bị nổ tung, quan binh của hải quân quân Lam Vũ nổi bập bềnh trên mặt biển, nhất thời không biết được là còn sống hay đã chết, những chiếc Long Nha chiến hạm khác cũng đang bận rộn nổ pháo xạ kích tạm thời không có cách nào cứu được nhân viên rơi xuống nước.






Trong thời gian ba giây đó, Trần Ninh Viễn cảm thấy rợn sống lưng, hơi thở như nghẹn lại, hắn cũng nhìn cảnh tượng đó mà không sao tin được, chỉ chưa tới năm phút thôi mà Long Nha chiến hạm số 307 cứ như vậy biến mất rồi, thực sự là quá khó tin.

Từ sau khi cuộc chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh kết thúc, hải quân quân Lam Vũ tựa hồ còn chưa có một chiếc Long Nha chiến hạm nào bị trực tiếp hủy diệt, Long Nha chiến hạn sau khi lắp thêm giáp bảo vệ, có sức sống rất ngoan cường, cho dù thương tích đầy mình cũng có thể chống đỡ được một thời gian rất dài, không ngờ bị kịch lại diễn ra vào ngày hôm nay.

Hồ Văn Bân còn chưa được chứng kiến sự thảm liệt của chiến trường, tựa hồ đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, cho tới tận khi Trần Ninh Viễn đấm mạnh cho hắn một cái, hắn mới tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn hết sức nhợt nhạt, Hồ Văn Bân tỏ ra vô cùng phẫn nộ và khẩn trương, phẫn nộ là bởi vì hắn tuyệt dối không chịu tin kẻ địch lại có thể đánh bại hải quân quân Lam Vũ, mà khẩn trương là vì hắn lần đầu ra trận, không biết phải làm sao để báo thủ rửa hận cho những chiến hữu của mình.

Có lẽ trong những môn học của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ, trong tất cả trận chiến mẫu của hải quân quân Lam Vũ, còn chưa từng có kỷ lục chiến hạm bị bắn chìm trước, nhưng sự thực sống động ở trước mắt đã cho thấy rõ ràng Long Nha chiến hạm số 307 của hải quân quân Lam Vũ đã bị đánh chìm trước rồi.

Chẳng những Hồ Văn Bân, có khá nhiều quan binh hải quân quân Lam Vũ rơi vào chấn động cực lớn, bọn họ chưa từng có khi nào nghĩ tới việc chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ lại có thể bị hạm đội Trắng đánh chìm trước.

Xuất sư bất lợi.

Quả tim của quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan cũng giật lên một cái, rồi khôi phục lại bình thường.

- Ngươi điều khiển thuyền thật tốt cho ta, để ta ra điều khiển pháo.
Trần Ninh Viễn hung hăng quát lên, khuôn mặt vốn trắng bệch đã nổi lên một ánh hồng phẫn nộ, máu toàn thân như muốn nổ bùng ra, đây là biểu hiện hắn đã nổi điên, Long Nha chiến hạm 307 bị đánh chìm đã khơi lên ý chí chiến đấu của hắn, hắn quyết tâm phải báo thù rửa hận cho các chiến hữu, quân Lam Vũ đã bao giờ chịu thua thiệt như thế?
Đẩy Hồ Văn Bân như vừa mới choàng tỉnh khỏi giấc mộng, Trầnh Ninh Viên co chân chạy vào khoang pháo.

Khoang pháo của Long Nha chiến hạm ở tầng thứ hai, diện tích rất lớn, chỗ mà nó làm cho người ta khó chịu nhất là không khí ở nơi đây không thể nào lưu thông hữu hiệu, mùi thuốc súng đặc quánh mà pháo đạn sau khi phát xạ sinh ra, nếu như ở lại trong khoang pháo thời gian dài, sau ba bốn lượt pháo đạn phát xạ, các pháo thủ đều phải dùng khăn ướt để che lấy mũi mình, nếu không hậu quả sẽ khó tưởng tượng được.

Trần Ninh Viễn không tìm được khăn ướt, thuận tay vơ lấy một mảnh vài, sau khi nhúng nước quấn lên mũi mình rồi xông vào vị trí trung tâm của dụng cụ đo khoảng cách trong khoang pháo.

Dụng cụ đo khoảng cách của khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên của hải quân quân Lam Vũ đã được lắp đặt trên boong thuyền, thông qua điện thoại để chỉ huy tháp pháp xạ kích, một số chiến Long Nha chiến hạm kiểu mới nhất cũng đã di chuyển dụng cụ đo khoảng cách lên sàn thuyền, để thuận tiện có được tầm nhìn rộng hơn.

Nhưng những kỹ thuật mới này không được thể hiện ở Long Nha chiến hạm số 303, bởi vì thực sự hạm đội Khắc Lý Khắc Lan ở trong con mắt của Dương Túc Phon là một hạm đội hạng hai, bởi thế Long Nha chiến hạm phân phối cho hạm đội Khắc Lý Khắc Lan đều là loại cũ, có được dụng cụ đo khoảng cách cũng đã là khá lắm rồi.

- Để ta chỉ huy pháo kích.
Trần Ninh Viễn trầm tĩnh nói, phất tay để quan sát viên đi giúp vận chuyển pháo đạn, Long Nha chiến hạm số 307 bị đánh chìm đã khơi lên sự phẫn nộ trong hắn, bất quá hắn rất mau chóng bình tĩnh trở lại, trầm tĩnh đối diện với nghịch cảnh.
Dù sao Trần Ninh Viên cũng không phải là hạng tân binh như Hồ Văn Bân, đã ít nhiều trải qua thực chiến, biết rất rõ chỉ có trầm tĩnh mới là nhân tố giành được chiến quả lớn nhất ở trong chiến tranh.

Là một quan quân, đánh mất đi lí trí là hành vi tuyệt đối không thể dung thứ, đây cũng là quan điểm mà Dương Túc Phong cường điệu nhiều nhất, y không hi vọng các quan quân của hải quân cũng giống như lục quân điên lên là lắp lưỡi lê vào xông vào đánh giáp lá cà với kẻ địch.

Bởi vì quan quân hải quân mà điên cuồng, thì tổn thất không phải là tính mạng của một mình hắn, mà là cả chiếc Long Nha chiến hạm thậm chí là tính mạng của toàn thể thành viên của hạm đội, vì thế trong tình huống thuận lợi phải bình tĩnh, ở trong nghịch cảnh càng phải bình tĩnh hơn nữa.

Quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan sau khi chấn kinh, cũng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, trân định đối diện với nghịch cảnh tạm thời này. Hắn đã ý thức được, hạm đội Trắng này là đối thủ thực sự, uy lực và tấm bắn của đạn pháo bọn chúng không khác bao nhiêu so với hải quân quân Lam Vũ, số lượng cùng gần tương tự như hải quân quân Lam Vũ,nhưng tổng tải trọng thì hơn hải quân quân Lam Vũ nhiều, đây là một trận trận chiến ngang cơ, ngõ hẹp gặp nhau kẻ nào dũng cảm sẽ thắng, chỉ có dùng dũng khí lớn nhất mới có thể thắng được kẻ địch cường đại.

- Kéo cờ tướng của ta lên.
Khắc Lý Khắc Lan trầm tĩnh nói, trong quan niệm tác chiến của hải quân quân Lam Vũ, trong khi chiến đấu kéo cờ chiến của quan chỉ huy lên, đó chính là biểu hiện ra quan chỉ huy tối cao đã quyết tâm sống chết cùng với kẻ địch rồi. Tất cả các hạm đội cũng phải làm theo quyết tâm của quan chỉ huy, không chết không thôi, cho dù chiến đấu tới người cuối cùng cũng quyết không được rút lui.

Quả nhiên, khi cờ tướng của Khắc Lý Khắc Lan được kéo lên, tất cả các quan binh trên ba mươi chiếc Long Nha chiến hạm hải quân quân Lam Vũ đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu tới một binh một tốt với kẻ địch.
Hạm đội Trắng tạm thời chiếm lĩnh được thế thượng phong, nhưng hải quân quân Lam Vũ tung hoành thất hải, quét ngang thế giới mang theo dư uy cực lớn, các quan binh của nó đâu thể dễ dàng khuất phục được.

Pháo đạn dày đặc vẫn tiếp tục qua lại giữa hai bên, ào ào trút xuống mặt biển xung quanh chiến hạm của đối phương, bắn lên vô số cột nước, mặc dù không bắn trúng trực tiếp, nhưng chỉ đạn bắn sượt vẫn cứ làm hai bên đều có tổn thật khó chịu đựng được.

Đùng đùng đùng…

Long Nha chiến hạm số 303 mạo hiệm tiến hành phát xạ đồng loạt, cả chiếc Long Nha chiến hạm trong chớp mắt như muốn nổ tung, lực giật cực mạnh làm cho thân thuyền ngả mạnh về một phía, độ nghiêng của cột buồm chính thậm chí đã vượt quá ba mươi độ, phát ra những tiếng rắc rắc giống như có thể gãy đổ bất kỳ lúc nào.

Những thứ đồ lặt vặt trên sàn thuyền đều lần lượt lắn hết vào trong nước biển phát ra những tiếng lõm bõm, giống như có vô số con bánh sủi cảo đang sôi, bập bềnh dữ đội trên mặt biển.

Bất quá nói tới sủi cảo, Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ và chiến đấu hạm của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni ở trên vùng biển rộng lớn này, quả thật cũng rất giống những cái sủi cảo đang bị sôi lên dữ dội, xung quanh đều là bọt nước bốc lên, hoàn toàn bao phủ lấy chúng.

Trần Ninh Viễn mạo hiểm thu được thành công.

Một chiếc chiến đấu hạm của hạm đội Trắng ở bên trái đã bị pháo đạn của Trần Ninh Viễn chỉ huy bắn ra đánh trúng vào phần đuôi, tức thì bắt lửa bốc cháy, thân thuyền của nó vô cùng lớn, mặc dù nửa sau đã bốc cháy rồi, nhưng đối với chiến đấu hạm bằng gỗ dùng buồm có siêu tải trọng hơn hai nghìn năm trăm tấn mà nói, một chút tổn hại này nó vẫn chịu đựng được.

Song Trần Ninh Viên đâu có tha cho nó, loạt đạn pháo thứ hai cũng tới ngay sau đó, bốn phát đạo pháo bắn trúng trực tiếp chiếc chiến đấu hạm siêu kích cỡ này, cho dù nó có kiên cố hơn chăng nữa, cũng không thể chịu được đồng thời bốn phát đạn pháo của quân Lam Vũ.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Những tiếng nổ cực lớn cứ nối tiếp nhau từ trong đội ngũ của hạm đội Trắng truyền ra, ánh lửa bùng lên dữ dội chiếu đỏ nửa bầu trời, không có gì phải nghi ngờ nữa, chiến chiến đấu hạm đó có chở rất nhiều đạn pháo, bời vì mỗi một bên mạn thuyền của nó đều có ít nhất mười khẩu hạm pháo, số lượng hạm pháo nhiều hơn so với Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ nhiều, có điều không biết vì sao tốc độ bắn của hạm pháo hạm đội Trắng tựa hồ không được cao lắm, cho nên mới không hoàn toàn áp đảo hải quân quân Lam Vũ về mặt hỏa lực, nếu không hải quân quân Lam Vũ chỉ có thể rút lui mà thôi.

Pháo đạn do Trần Ninh Viễn chỉ huy bắn ra đã đánh trúng khoang thuốc nổ của chiếc chiếm đấu hạm đó, cũng làm cho nó một vết thương chí mạng không thể nào cứu chữa được, sau vụ nổ kịch liệt, chiếc chiến đấu hạm này cũng chỉ đành bất lực biến mất trong biển rộng.

Khi chiếc chiến đấu hạm này bị đánh chìm, Trần Ninh Viên pháng phất cũng có thể cảm giác được, quan binh hải quân của đối phương cũng rơi vào chấn động cực lớn, có lẽ bọn chúng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chiến đấu hạm siêu kích cỡ mà chắc chắn của bọn chúng lại có thể bị hải quân quân Lam Vũ đánh chìm.

“Giỏi lắm!” Quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan nhr thầm trong lòng, vào lúc này, thành côn đánh chìm một quân hàm của đối phương, ý nghĩ tượng chưng của nó lớn hơn xa so với thực tế, nó có tác dụng cổ vũ cực lớn cho sĩ khí của quan binh hải quân quân Lam Vũ, nó sẽ làm cho các quan binh hải quân quân Lam Vũ nhận thức sâu sắc, hạm đội Trắng của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng không phải là không thể chiến thắng, những chiếc chiến đấu hạm siêu kích cỡ thuần một màu trắng kia cũng có thể bị đánh chìm.

Quả nhiên, Trần Ninh Viễn pháo kích chuẩn xác đã cổ vũ cực lớn cho sĩ khí của quan binh hải quân quân Lam Vũ còn lại, tạm thời cứu vãn được nghịch cảnh.
Pháo hỏa của Long Nha chiến hạm hải quân quân Lam Vũ càng thêm mãnh liệt, đạn pháo của hai bên đan xen nhau trên không trung, thậm chí va chạm vào nhau phát nổ, bùng lên những ánh lửa rực rỡ, đầy là lần đầu tiên trên lịch sử của hải quân quân Lam Vũ triển khai pháo kích ngang ngửa nhau, cả hai bên đều ở khoảng cách chứng năm nghìn mét, phát huy toàn họ lực lượng của mình ở mức cao nhất, muốn nuốt chửng đối phương.

Song, kỳ quái là trong khoảng thời gian ước chừng hai mươi phút, mặc dù đạn pháo không ngừng phát nổ, song lại không có chiếc chiến hạm nào của cả hai bên bị bắn trúng trực tiếp, cũng không có cái nào bị đạn bắn sượt phát nổ đánh chìm.
Cột nước dó đạn pháo phát nổ bắn tung lên thậm chí hất cả vào mặt Trần Ninh Viễn làm cho hắn cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn có thể nghe thấy không ngừng có đạn pháo nổ đùng đùng xung quanh Long Nha chiến hạm số 303, sóng chấn động sinh ra làm cho nó chòng chành dữ dội, sóng biển bị pháo đạn khiến cho cuộn trào mãnh liệt, làm cả chiếc Long Nha chiến hạm ở trong sự rung lắc kịch liệt, làm cho việc nhắm bắn trở nên cực kỳ khó khăn.

Song Long Nha chiến hạm số 303 thủy chung không phát sinh ra tổn thương lớn, thỉnh thoảng mạn thuyền có bị nứt ra làm nước biển lọt vào, nhưng nhanh chóng bị nhân viên bảo quản xử lý ổn thỏa.

Đây là sự bình tĩnh vô cùng quái dị, bình tĩnh đến mực làm cho người ta không thể nào tin được, nhưng những chiến sĩ có kinh nghiệm đều biết rằng, đây bất quá là dấu hiệu trước khi có sự bùng nổ dữ dội mà thôi.

Khi chiến đấu hạm của hai bên đã bị đạn bắn sượt phá hủy cho chẳng còn lại bao nhiêu, thì một khi có pháo đạn bắn trúng trực tiếp là lập tức gặp kết cục bị chìm không thể nào cứu vãn.

Vào lúc này hai bên đều đang tranh thủ thời gian cứu quan binh bị rơi xuống nước, trên chiếc Long Nha chiến hạm số 307 có hơn tám mươi quan binh, nhưng được cứu lên chỉ có không tới mười người, số còn lại đều hi sinh hết, vụ nộ tới quá mãnh liệt, làm bọn họ không có thời gian để phản ứng.

Hai bên giao chiến đều nổ pháo trong quá trình di chuyển, Long Nha chiến hạm số 303 cũng không phải là ngoại lệ, vào lúc này, nó vừa vặn tới được vị trí Long Nha chiến hạm số 307 bị chìm, phát hiện ở trong mặt biền đen ngòm ở bên cạnh còn có những người may mắn sống sót đang trôi nổi, vì thế Hồ Văn Bân đích thân chỉ huy cứu người, Trần Ninh Viễn thì vẫn tiêp tục chỉ huy pháo kích.

Long Nha chiến hạm số 303 cứu lên được thêm ba người may mắn sống sót, bọn họ đã mất đi năng lực hành động, do Hồ Văn Bân dùng lưới đánh cá vớt lên.

Thế nhưng khi bọn Hồ Văn Bân chuẩn bị cứu vớt người thứ tư, thì một phát đạn pháo của hạm đội Trắng đã rơi vào trong nước biển, phát sinh vụ nổ dữ dội, sóng chấn động văn lên nước biển gần như chùm lấy hoàn toàn chiếc Long Nha chiến hạm số 303, sau vụ nổ những người may mắn sống sót kia thân thể bị xé nát toàn bộ, trên mặt biển cũng xuất hiện xoáy nước lớn, trừ những tấm vãn gỗ ra thì không còn gì nữa.

Bản thân Từ Văn Bân cũng bị mảnh đạn đánh ngã, bất quá không bị trọng thương, mà khuôn mặt vốn khá là anh tuấn bị đạn pháo rạch cho một vết thương dài, máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng rất kỳ quái, vị thượng tướng hải quân quan tư lệnh hải quân quân Lam Vũ thứ tư rất nổi tiếng này trong hồi ức của mình có viết

… khi đó tôi không biết minh đã bị thương, chỉ nhìn thấy máu tươi chảy ra, nhưng không biết là máu rốt cuộc từ đâu mà ra, tôi không muốn nghĩ, cũng chẳng muốn biết, nếu như tôi biết mình bị thương ở đâu, thì tôi không còn dũng khí chiến đấu nữa rồi … bắt đầu từ sau lần đó, tôi cảm thấy sinh tử tồn vong đã không còn quan trọng nữa rồi …

Thừa lúc chiến đấu hơi lắng dịu lại một chút, quan quan thống tấn của hạm đội Khắc Lý Khắc Lan tranh thủ phát đi điện báo ra bên ngoài, nội dung chủ yếu là tình hình cơ bản của hạm đội Trắng.
Nhưng, bức điện báo này không thể truyền được tới tay Dương Túc Phong, bởi vì không ai nhận được, khu vực giao chiến cách kinh đô Ni Lạc Thần quá xa, căn bản không truyền đi được một khoảng cách xa xôi như vậy, mà hạm đội A Phương Tác hoạt động ở vùng biển Solomon không biết vì sao cũng không nhận được bức điện báo này.

Bất quá, may mà bức điện báo này không ai nhận được, nếu không sẽ làm cho Dương Túc Phong sinh ra chấn động cực lớn, bởi vì điện báo sau này phát ra sẽ làm cho những người nhận được bức điện báo thứ nhất bị bệnh tim hết, trận hải chiến va chạm này tình huống thực sự quá thảm liệt, cả quá trình biến đổi không ngừng, chấn động tâm can, một bức điện báo căn bản không thể miêu tả được một phần vạn.

Khi gần tới sáu giờ chiếu, mặt trời dần di chuyển về phía tây, cả vùng biển dần trở nên mờ tối, tầm nhìn cũng bắt đầu sụt giảm, nhưng chiến đấu ở trên mặt biển lại càng ngày càng mãnh lệt, đạn pháo của cả hai bên vẫn qua lại liên tục, mặt biển sôi lên sùng sục như rán mỡ, khắp nơi đều là những cột nước cao ngất, chiến hạm của hai bên đều bị đạn bắn sượt hủy hoại hết cả rổi, rất nhiều chiến đấu hạm lộ ra vẻ ngoài đầy thương tích, trên sản thuyền trên mạn thuyền đều là những lỗ đạn, bất kể là hải quân quân Lam Vũ, hay là hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni đều là như thế.

Long Nha chiến hạm mặc dù nhỏ, nhưng lại có lắp giáp bảo hộ, hơn nữa điều khiển linh hoạt, có thể né tránh được đạn pháo ở mức độ nào đó, chiến đấu hạm siêu kích cỡ của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni mặc dù không có lắp giáp bảo vệ, nhưng nó có thể tích lớn, hơn nữa thân hạm vô cùng vững trãi, tổn thương nhỏ đối với nó là có thẻ bỏ qua, quân hạm của cả hai bên đều có điểm mạnh yếu riêng, nên đánh ngang tay, binh sĩ hai bên thì đều dồn hết sứ lực, muốn đánh gục đối phương trước.

6 giờ 01 phút chiều, cuộc chiến giằng co không phân cao thấp cuối cùng đã phát sinh biến hóa, chiếc chiến hạm thứ ba đã bị chìm, nhưng thật không may, đó là chiếc Long Nha chiến hạm số 316 của hải quân quân Lam Vũ.

Trong quá trình chiến đấu trước đó Long Nha chiến hạm số 316 luôn ở vào tuyến đầu, nhân viên của nó đã bị tổn thất quá nửa, thân hạm bị tổn hại nghiêm trọng, mặc dù nhân viên bảo quản trên chiến hạm đã dùng nỗ lực tối đa để khống chế tổn thất, nhưng vẫn không thay đổi được kết cục bị đánh chìm.

Khi có đạn bắn sượt phát nổ ở bên cạnh Long Nha chiến hạm số 316, mạn thuyền của nó cuối cùng cũng bị xé nát hoàn toàn, nước biển tràn vào, không còn cách nào khác, hạm trưởng chỉ đành hạ lệnh bỏ thuyền, người may mắn sống sót đều vất vả di chuyển tới Long Nha chiến hạm số 309 ở gần đó.

Mấy phút sau đó, Long Nha chiến hạm số 316 bị nước biển lấp đấy, bắt đầu chầm chậm chìm xuống, mũi thuyền của nói bị chìm trước vào trong mặt biển sôi ùng ục, sau đó đuôi thuyển chỏng lên cao, nhưng thân thuyền đầy thương tích không chịu đứng được trọng lượng của đuôi thuyền, khi đuôi thuyển sắp lên tới góc 90 độ thì uỳnh một tiếng từ giữa thân thuyền, chiếc đuôi thuyền trên cao gãy lìa đổ sầm xuống, bắn lên vố số sóng nước, sau đó lại cắm sâu vào trong mặt biển, rồi không thấy đâu nữa, trên mặt biển chỉ còn lại những đồ lặt vặt cũng với hai xoáy nước lớn.

Tận mắt chứng kiến Long Nha chiến hạm số 316 bị chìm, quan binh của hải quân quân Lam Vũ càng thêm điên cuồng, không ngừng dụng tốc độ nhanh nhất nhét đạn pháo vào trong nòng, sau đó bẳn ra dữ dội, rất nhiều quan binh hải quân quân Lam Vũ chỉ có một ý nghĩ ở trong đầu: ngươi bắn chìm của ta một cái, ta cũng phải bắn chìm của người một cái!

Vào lúc này mặt trời đã về phía tây, mặt biển là một khoảng không gian mờ mịt, nhưng pháo đạn hai bên vẫn qua lại rào rào, còn cả ánh lửa không ngừng bùng lên, làm mặt biển phụ cận bị chiếu rọi cứ như bắn pháo hoa mừng năm mới vậy, vô cùng chói mắt, chỉ có điều trong những ánh lửa rực rỡ đó đã đem theo những sinh mạng quý giá nhất.

Uỳnh uỳnh uỳnh …

Trong chưa đầy hai phút sau khi Long Nha chiến hạm số 316 của hải quan quân Lam Vũ bị đánh chím, quan binh của hải quân quân Lam Vũ điên cuồng đáp trả, một chiếc chiến đấu hạm của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Nhi cũng bị đạn pháo bắn trúng, nó cũng mang thương tích đầy mình, tấm thân khổng lồ không thể cứu vãn được vận mệnh của nó.

Bất quá, nó còn yếu ớt hơn cả Long Nha chiến hạm số 316, chiếc chiến đấu hạm đó trực tiếp bị gãy làm đôi, hơn nữa chỗ gãy ở giữa cũng chìm xuống trước, đầu thuyền và mũi thuyền đều chỏng lên thật cao, sau đó từ từ chìm vào trong lòng biển, trên chiếc chiến đấu hạm này ít nhất phải có sau bảy trăm nhân viên hải quân, bọn chúng có thể chạy thoát thân được, sợ rằng chưa tới một phần mười.
Từ bên trong kính viễn vọng Khắc Lý Khắc Lan có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều tên địch đang vùng vẫy kháng cự trong xoáy nước khổng lồ, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị xoáy nước cuốn đi.

Hai chiếc chiến hạm gần như bị chìm xuống, làm cho binh sĩ hai bên chấn động cực lớn, đồng thời cũng kích lên ý chí và dũng khí lớn lao cho bọn họ, hiện giờ ai cũng biết rằng, ai có thể kiên trì tới cuối cùng, người đó sẽ là kẻ thắng lợi.
Cho nên hai bên đều đang nghĩ cách cấp cho đối phương tổn thương lớn nhất, đồng thời lại phải bảo tổn sinh lực ở mức độ cao nhất cho bên mình.

Vào lúc này cách đánh ba hạm cùng xạ kích của hải quân quân Lam Vũ đã dần dần sản sinh ra tác dụng, trong thời gian không tới năm phút sau, chiếc chiến đấu hạm thứ ba của hạm đội Trắng bị bắn trúng trực tiếp mau chóng bị đánh chìm.

Cái gọi là ba hạm đồng loạt xạ kích chính là, nối liền ba chiếc Long Nha chiến hạm với nhau, căn cứ vào mệnh liệnh của một quan chỉ huy pháo đạn mà tiến hành xạ kích, có thể để cao tỉ lệ bắn trung và sức sát thương.

Vốn đây là cách hải quân quân Lam Vũ trước kia huấn luyện để đói phó với chiến đấu hạm siêu kích cỡ của hải quân nước Mã Toa, nhưng sau này hải quân nước Mã Toa bị tiêu diệt gần hết, đám tàn dư cũng trốn vào trong vị Kim Lan xa xôi, hải quân quân Lam Vũ tạm thời không có đối thủ, cách đánh này đối phó với hải tặc Ca Âu lẻ tẻ căn bản là không dùng được, cho nên làm hải quân quân Lam Vũ một khoảng thời gian bị lạ tay, giờ đây sử dụng trở lại, cần có một khoảng thời gian ngắn để rèn lại, khi nó đã được rèn rũa ra, thì uy lực dần dần được thể hiện.

Thế nhưng hạm đội Trắng không phải là hải quân nước Mã Toa, bọn chúng là hạm đội hải quân được huấn luyện tốt, 6 giờ 16 phút, Long Nha chiến hạm số 321 bị đánh chìm, cột buồm chính và cuột buồm phụ của nó đều bị đạn bắt sượt đánh gãy hết, không còn cách nào động đậy, trong bóng đêm mênh mông trở thành mục tiêu xạ kích rõ ràng nhất cho hạm đội Trắng.

Quả nhiên quan chỉ huy của hạm đội Trắng rất nhanh phát hiện ra Long Nha chiến hạm số 321 mất đi năng lực cơ động, vì thế pháo đạn rợp trời lập tức kéo tới, chiếc Long Nha chiến hạm trọng tải bảy trăm tấn này căn bản không kịp rút lui nhân viên ở trên thuyền, đã bị hỏa pháo của hạm đội Trắng bao phủ, từng ánh lửa bảo phủ kín lấy nó, chiếu sáng bầu trời đã có chút u tối, ba phút sau , khói đen của pháo đạn dần dần biến mất, Long Nha chiến hạm số 321 cũng hoàn toàn biến mất.

Long Nha chiến hạm số 325 ở bên cạnh vội vàng chuẩn bị cứu người, nhưng pháo đạn không ngừng trút xuống làm cho nó không cách nào tiếp cận được với khu vực Long Nha chiến hạm số 321 bị chìm, nhưng quan binh quân Lam Vũ bất hạnh rơi xuống nước, khi vùng vẫy trong nước biển vẫn bị pháo đạn của kẻ địch oanh kích, đại bộ phần bất hạnh ngộ ngạn, chỉ có cực ít người giởi bơi lội và cực kỳ may mắn mới sống sót được, trèo lên Long Nha chiến hạm số 304 ở bên canh, tiếp tục chiến đấu.

- ***! Bắn thật dữ vào, bắn mạnh nữa nào!
Trần Ninh Viễn hung hãn quát chửi, hạm đội Trắng cũng quá ngông nghênh rồi, hải quân quân Lam Vũ trước nay còn chưa bao giờ gặp phải đối thủ ngoan cường như vậy, chuyền này nếu không cùng bọn chúng liều một phen sống mái là không xong, từ ngày hải quân quân Lam Vũ được thành lập cho tới nay, còn chưa bao giờ bị ai ức hiếp, nên lúc này làm sao mà chịu đựng được.

Những quan binh khác của hải quân quân Lam Vũ cũng giống như Trần Ninh Viễn, trần đầy tâm lỳ thù địch, mọi người đều lấy dũng khí, lấy nghị lực và ý chí ngoan cường nhất, cùng kẻ địch quyết đấu sống chết.

Rất nhanh chiếc chiến đấu hạm thứ tư của hạm đội Trắng bị đánh chìm, chiếc chiến đấu hạm bất hạnh này không biết là bị đạn bắn sượt đánh phải chỗ nào, mà không ngờ lại lập úp trên mặt biển, đêm đáy thuyền hình trứng nổi bập bềnh trên mặt biển, bên trên đáy thuyền của có rất đông kẻ sống sót, chính đáng tranh nhau chạy thoát thân, cảnh tượng tráng lệ, bất quá kỳ quan này không kéo dài được lâu, pháo đạn liên tục rơi xuống đánh nát đáy thuyền của nó, vì thế nó hoàn toàn chìm xuống.

Vào lúc này, mặt trời đã khuất sau núi, mặt biển trở nên mờ mờ tối, tầm nhìn dần dần giảm sút, nhưng tất cả những điều này đều không gây trở ngại tới chiến đáu của hai bên.
Đột nhiên, một chiếc chiến đấu hạm của hạm đội Trắng trúng đạn bốc cháy, thế lửa khá mãnh liệt, ánh lửa bốc cháy của chiếc chiến đấu hạm xui xẻo đó đã chỉ rõ mục tiêu xạ kích của hải quân quân Lam Vũ, vô số pháo đạn phủ lấy xung quanh nỏ, sau vụ nổ dữ dội, chiến chiến đấu thạm thứ năm của hạm đội Trắng bị đánh chìm.

Hồ Văn Bân kích động gầm lên:
- Hay! Chúng ta cuối cùng cũng chiếm cứ được thế thượng phong.

Nhưng chuyện tốt chẳng được bao lâu, chiếc Long Nha chiến hạm thứ tư của hải quân quân Lam Vũ cũng bị đánh chìm, chiếc Long Nha chiến hạm số 311 này bị đạn bắn sượt làm cho bốc cháy, trong khi nhân viên bảo quản nỗ lực khống chế, thì hỏa pháo của nó vẫn không ngừng xạ kích. 

Song ánh lửa cũng đã chỉ rõ mục tiêu xạ kích cho hải quân Ngả Phỉ Ni, pháo đạn tới từ hạm đội trắng trút xuống như mưa, đạn bắn sượt cứ như là rận trên thân trâu, mau chóng đánh gãy tất cả cột buồm của Long Nha chiến hạm số 311, ánh lửa của vụ nổ và cột nướ lớn hoàn toàn bao phủ lấy Long Nha chiến hạm số 311, nhưng không ngờ nó vẫn cứ ngoan cường tiếp tục xạ kích.

Quan tư lệnh hạm đội Khắc Lý Khắc Lan biết Long Nha chiến hạm số 311 đã trở thành đối tượng công kích trọng điểm của kẻ địch, dưới điều kiện như thế này căn bản không có cách nào sinh tồn được, vì thế cưỡng ép ra lệnh tất cả nhân viên của chiến hạm đó lập tức bỏ hạm giữ mình, nhưng thiếu tá hải quân Phó Đào hạm trưởng của nó cự tuyệt rời hạm, hơn sáu mươi quan binh thuộc hạ cũng từ chối bỏ hạm.
Bọn họ biệu thị với Khắc Lý Khắc Lan, chỉ cần còn một hơi thở, bọn họ sẽ chiến đấu tới cùng, Phó Đào hung hăng rống lên:
- Chúng tôi sẽ cùng tồn vong với quân hạm.

Hành vi anh dũng của các quan binh của Long Nha chiến hạm số 311 quả nhiên có được báo đáp, chiếc chiến đấu hạm thứ sáu của hạm đội Trắng chết trong tay bọn họ, đạn pháo bọn họ phát ra đã bắn trúng trực tiếp boong thuyền chiến cđấu hạm đó, xuyên qua sàn thuyền, chui vào kho đạn yếu hại, lập tức gây nên vụ nổ kinh thiên động địa.

Trong ánh lửa cực lớn, chiếc chiến đấu hạm này biến thành tro bụi, vụ nổ đồng thời còn làm liên lụy tới hai chiếc chiến đấu hạm ở gần nó, mộ trong số đó bị gãy mất cột buồm ngay tại chỗ, một chiếc khác thì bị vụ nổ cực lớn làm thiếu chút nữa bị lật úp, thân thuyền bị nghiêng đi nghiêm trọng, nước tràn vào ồ ạt.






Thế nhưng, Long Nha chiến hạm số 311 gần như bất hạnh bị kẻ địch bắn trúng trực tiếp cùng vào lúc đó, Long Nha chiến hạm mang đầy thương tích này bị gãy thành sáu bảy đoạn trên mặt biển, lần lượt chìm xuống, toàn bộ quan binh của nó ngộ nạn trong vụ nổ kịch liệt, bọn họ đã dùng lời nói và hành động của mình cổ vũ lớn cho những quan binh hải quân quân Lam Vũ còn lại, khích lệ bọn họ kiên trì chiến đấu tới người cuối cùng.

Cùng với thời gian từng chút từng chút một trôi đi, bóng đêm càng ngày càng đen tối, hai bên đều chỉ có thể dựa vào ánh lửa để phán đoán vị trí của đối phương.

Không tới hai mươi phút tiếp đó lại có hai chiếc Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam vũ và chiến đấu hạm màu trắng của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni đan xen nhau bị đánh chìm, ánh lửa là chúng phát ra đã trở thành về thương trí mạng, ở trên mắt biển tối đen như thế này, cứ một ảnh lửa lớn bốc lên, là khẳng định có pháo đạn trút xuống như mưa, bởi thế hoàn toàn có thể nói, chỉ cần có quân hạm bốc cháy, thì đồng nghĩ với việc thời khắc nó bị đánh chìm sắp tới rồi.

Bởi thế khi không có ánh lửa, đều là lúc hai bên tự do xạ kích, việc tự do xạ kích này cũng có thể gọi là mù quáng xạ kích, bởi vì chẳng ai nhìn thấy được vị tria chuẩn xác của đối phương.

Nhưng, nếu như việc mù quáng xạ kích này mà thu được hiệu quả, khiến cho chiến chiến hạm nào đó bốc cháy, thì những chiếc chiến hạm khác sẽ căn cứ vào ánh lửa phán đoán mục tiêu xạ kích, vì thế vô số pháo đạn sẽ như sói đói nhào bổ vào chiếc chiến hạm không may bốc cháy kia, cho tới tận khi đem nó tiến xuống đáy biển mới thôi.

Ở trên điểm này, Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ chiếm lợi thế hơn, thể tích của nó nhỏ, từ góc độ tỉ lệ mà nói, cơ hội bị bắn bừa mà trúng nhỏ hơn chiến đấu hạm siêu kích cỡ của hạm đội Trắng nhiều, cho dù cũng bốc cháy cũng chẳng phải là mục tiêu rõ ràng, đồng thời bên trên Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ có nhân viên không chế hỏa hoạn chuyên nghiệp, có thể dùng tốc độ nhanh nhất khống chế ngọn lựa, từ đó giảm thiếu cơ hội bị tập trung xạ kích.

So ra mà nói thì chiến đấu hạm siêu kích cỡ của hạm đội Trắng bị thiệt, thân thuyền màu trắng của nó nếu như cẩn thận quan sát, thì cho dù là ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy, chỉ không có cách nào phán đoán chuẩn khoảng cách mà thôi.

Khi nó không may bị bắn trúng bốc cháy, thì phiền toái tới ngay, loại đồ vật khổng lồ này khi bốc cháy thì quả thực ở bên bầu trời cũng có thể nhìn thấy , càng chẳng cần phải nói ở khoảng cách năm nghìn mét nữa, chiến đấu hạm của hạm đội Trắng chỉ cần bắt lửa bốc cháy là lập tức chỉ có vận mệnh bị chìm.

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Tiếng pháo nối liền không dứt.

Tới lúc 6h 50 phút, hải quân quân Lam Vũ đã tổn thất sáu chiếc Long Nha chiến hạm còn hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni tổn thất hơn mười chiếc chiến đấu hạm, hai bên có thể nói là không phân cao thấp, quan tư lệnh của hai bên đều cảm thấy đau lòng vô cùng.

Nếu như nói tới nhân viên thương vong thì hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni tổn thất nhiều hơn rất nhiều, mỗi một chiếc chiến đấu hạm siêu kích cỡ của nó phải có tới sáu trăm người, nhiều hơn tám chín lần sao với Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ, chiến đấu hạm khi phát nổ, thì trang bị phòng hộ kiểu gì cũng vô dụng, bởi thế cùng ở trong tình huống tử vong, hạm đội Trắng có số nhân viên tổn thất nhiều hơn quân Lam Vũ nhiêu.

Khắc Lý Khắc Lan là người vô cùng có tu dưỡng, không dễ dàng nổ giận, nhưng vào lúc này con mắt cũng không khỏi đỏ lên, khi nâng kính viễn vọng quan sát chiến trường, trong vô thức tay cũng siết mạnh vào ống kính viễn vọng, đốt ngón tay phát ra những tiếc răng rắc.

Hải quân quân Lam Vũ và hải quân nước Mã Toa khi quyết chiên sinh tử với nhau ở đảo Sùng Minh, thì hải quân quân Lam Vũ cũng chỉ tổn thất có ba chiếc Long Nha chiến hạm, không ngờ rằng mình vừa mới đối chiến với hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni không tới hai tiếng đồng hồ thời gian, đã tổn thất tới sáu chiếc Long Nha chiến hạm, mặc dù đối phương tổn thất nhiều hơn mình, nhưng bản thân cũng đã khai sang ra kỷ lục mới của lịch sử hải quan quân Lam Vũ rồi.

Trên mặt biển đã hoàn toàn đen xì, mang lại khó khăn cực lớn cho hai bên giao chiến, ở dưới tình huống không có ánh sáng, muốn tìm kiếm chuẩn xác được mục tiêu của đối phương là không có khả năng.

Trên thực tế, ngay cả sự cơ động cở bản nhất, ở trên mặt biển tối đen thế này cũng là hết sức xa xỉ, Hồ Văn Bân thận trọng dè dặt điều khiển chiến hạm, né tránh đạn pháo của kẻ địch, đồng thời cấp cho Trần Ninh Viễn cơ hội xạ kích nhiều hơn, ở ban ngày, công việc này không hề khó, nhưngvào buổi tối, trong bóng đêm không có ánh sáng này, độ khó rất cao.

Mỗi một lần nhìn thấy dấu vết ánh lửa của pháo đạn xẹt qua bên người mình, Hồ Văn Bân lại có cảm giác sống sót sau đại nạn, nhưng quả đạn pháo đó chỉ cần hơi lệch đi một chút là Long Nha chiến hạm số 303 toi đời hoàn toàn rồi.

Vào lúc này hai bên xạ kích đã giống như bắn loạn xạ, chỉ có khi phát hiện ra ánh lửa lớn mới lập tức tập trung đánh cho rơi xuống nước, tỉ lệ bắn trúng rất thấp, nhưng hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni vẫn không có dấu hiệu rút lui, Khắc Lý Khắc Lan kiên quyết không chủ động rút khỏi chiến trường, đây là một cuộc chiến liên quan đến danh dự của hai bên, ai rút lui trước, thì kẻ đó là người thất bại.

- Tiếp tục đánh.
Khắc Lý Khắc Lan nghiên răng nghiến lợi rít lên, hắn không tin đối phương đúc bằng thép, dựa theo thương vong như thế này mà tính, khi hạm đội Khắc Lý Khắc Lan bị đánh tan, thì hạm đội Trắng hẳn cũng hao tổn chẳng còn bao nhiêu nữa.

Hải quân quân Lam Vũ có chín hạm đội, còn có cả năng lực đóng thuyền công nghiệp khổng lồ, cho dù hạm đội Khắc Lý Khắc Lan có bị diệt sạch, thì hạm đội tiếp tới cũng có thể lấy mạng của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Thế nhưng chiến đấu hạm màu trắng của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng tỏ ra vô cùng kiên cường, bọn chúng thủy chung không có dấu vết gì là sẽ rút lui, pháo hỏa của hai bên vẫn cứ oanh kích kịch liệt, chỉ có điều cơ bản là không có mục tiêu rõ ràng.

Vào lúc này hai bên kịch chiến so với việc nói thu được lợi ích thực tế gì còn chẳng bằng là nói tranh hơi với nhau, không một ai chuyện ý chủ động nhận thua rút lui.
Kỳ thực chỉ cần một bên chủ động rút lui, thì cuộc chiến này sẽ kết thúc ngay, nhưng vấn đề là chẳng ai muốn rút lui trước.

Khi tới hơn 8 giờ tối, điện báo của Khắc Lý Khắc Lan vượt qua hải vực Solomon, đảo Sùng Minh, Kim Xuyên đạo, vòng vèo một hổi qua ba nơi cuối cùng cũng truyền được tới kinh đô Ni Lạc Thần, truyền được tới tay Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong lập tức mở cuộc thảo luận khẩn cấp, nghiên cứu đối sách, nửa tiếng đống hồ sau, điện báo từ Dương Túc Phong cuối cùng cũng vòng vèo tới được phía Khắc Lý Khắc Lan, Dương Túc Phong đã yêu cầu rõ ràng Khắc Lý Khắc Lan nhất định không được chủ động nhận thua, cần phải áp đảo được đối phương về mặt khí thế, cho dù tổn thất nhiều thế nào đi chăng nữa cùng phải kiên trì, quân Lam Vũ chưa bao giờ chủ động rút lui dưới loại tình huống như thế này.

Khắc Lý Khắc Lan đem điện báo của Dương Thúc Phong truyền cho cả hạm đội, sĩ khí của các quan binh hải quân quân Lam Vũ một lần nữa được đề cao, hai bên bùng phát ra hỏa phó càng mãnh liệt hơn, tổn thất của hai bên vẫn cứ đan cài nhau tăng lên, thỉnh thoảng lại có quân hạm tiếp tục bị đánh chìm.

Hồ Văn Bân đã trở mắt ra nhìn Long Nha chiến hạm số 319 ở bên cạnh cuối cùng không chống lại được tổn hại do đạn bắn sượt gây ra, chầm chậm chìm xuống, quan binh ở trên hạm chỉ đành nhảy xuống nước giữ mạng, sau đó trèo lên chiến hạm của Hồ Văn Bân đồng thời chủ động tham gia chiến đấu.

Tới 9 giờ 11 phút tối, hạm đội Trắng của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni cuối cùng không chịu được, chiến đấu hạm siêu kích cỡ của bọn chúng đã bị tổn thất quá nữa, không thể không chủ động rút lui.
Bọn chúng chậm chậm rút lui trong bóng tối ở phía bắc, rời khỏi chiến trường, chỉ để lại hai chiếc chiến hạm cỡ nhỏ giơ cao cờ trắng, ở tại chỗ tìm kiếm cứu vớt những người may mắn sống sót, hai chiếc thuyền nhỏ không có vũ trang này ở trong bóng đêm trông vô cùng yết ớt.

Khắc Lý Khắc Lan hạ lệnh không được xạ kích đối với thuyền cứu hộ của đối phương, cũng không được truy kích, một phương diện là tính toán tổn thất, một phương diện khác cũng tổ chức lực lượng tìm kiếm cứu vớt người rơi xuống nước.

Bản thân hải quân quân Lam Vũ cũng tổn thất không nhẹ, cho dù đuổi theo đi chăng nữa cũng chẳng có trái ngọt mà ăn, vào lúc này có thể rút lui là tốt nhất.
Nửa tiếng đồng hồ sau Khắc Lý Khắc Lan thu được bản báo cáo tổn thất đầu tiên, tổng cộng có mười một chiếc Long Nha chiến hạm bị đánh chim, số còn lại toàn bộ bị thương, có hai chiếc mất đi năng lực hành động nghiêm trọng, còn về phần hạm đội Trắng của đế quốc Ngả Phỉ Ni, ít nhất phải tổn thất trên mười sáu chiếc chiến đấu hạm, còn cả ba bốn chiếc chiến hạm tầm trung.

Đơn thuần dựa vào chiến quả mà nói, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan có thể nói là thắng thảm, bất quá cho dù như thế nào, thắng thảm cũng là thắng lợi, nơi này dù sao cũng là cửa nhà của đế quốc Ngả Phỉ Ni, hạm đội Trắng chiếm cứ thiên thời, địa lợi thậm chí là cả nhân hòa, hải quân quân Lam Vũ ngàn dặm viễn chinh, có thể thu được chiến quả như thế này cũng là được rồi, ít nhát chiến quả như thế này cũng không làm cho Dương Túc Phong cảm thấy thất vọng lắm.

Sau khi chiến đấu kết thúc, Hồ Văn Bân vội vội vàng vàng đi tìm Trần Ninh Viễn:
- Lão đại, anh cảm thấy như thế nào rồi.

Viên quan quân hải quân hai mươi tuổi này, sau khi trải qua trận chiến, đã có chút cảm giác hư thoát, mặc dù hắn không công tác ở khoang pháo, nhưng toàn thân vẫn bị khói súng hun cho đen như củ tam thất, vết thương ở trên phía má trái trong ánh lửa léo lét làm người ta hết sức chú ý, máu tươi ở đó đã đông lại rồi, nhưng cả khuôn mặt đều là vết máu, trông qua rất đáng sợ.

Hồ Văn Bân vào lúc này nhìn qua đã không còn vẻ thiếu tự tin và mong manh học sinh trường quân giáo nữa nữa, sau trừ quỷ môn quan trở về, hắn đã trở thành quan quân hải quân Lam Vũ thực sự rồi.

- Không sao, đánh trận là thuốc chữa cảm cúm tốt nhất.
Trần Ninh Viễn chậm rãi nói, hắn muốn nói chuyện thì phải lấy chiếc khăn ướt ra trước, kết quả là bị khói nồng nặc làm cho sặc thiếu chút nữa ngất xỉu.

Sau khi trải qua pháo kích một thời gian dài, cả khoang pháo nhìn qua giống như một cái lò than cực lớn, từ khói đặc ra, thì chẳng còn cái gì nữa, các pháo thù ào ào chen nhau rời khỏi khoang pháo, ra bên ngoài hít thở không khí.

Khó khăn lắm Trần Ninh Viên mới được Hồ Văn Bân kéo ra trên boong thuyền ở bên ngoài, không khí ở trên boong thuyền tươi mát hơn nhiều, nhưng cũng ẩn chứa mùi thuốc súng nồng nặc, song gió biển thổi qua làm cảm giác khoan khoái hơn.

Đứng ở trên boong thuyền, nhìn bóng đêm tĩnh mịch bốn xung quanh, mỗi một người đều có cảm giác hạnh phúc được cái tử hoàn sinh, trong bóng đêm mênh mông, những chiếc thuyền cứu hộ của hải quân quân Lam Vũ qua lại như thoi đưa, tìm kiếm người sống sót ở trong bóng tối, nhưng chiến hữu còn nhúc nhích được ở trong nước biển, làm những người ở trên boong thuyền cảm thụ được sâu sắc sự quý giá của mạng sống.

Trong cuộc chiến kéo dài sáu tiếng đồng hồ vừa rồi, Trần Ninh Viễn bắn chìm năm chiến chiến đấu hạm siêu kích cỡ của hải quân đế quốc Ngả Phi Ni, mức độ nắm vững phương pháp xạ kích ba hạm tập trung hiển nhiên là đã tới mức lô hỏa thuần thanh, nhất là khi bóng đêm buông xuống, bắn trúng vào những ánh lửa lớn kia, hắn đã sáng tạo ra chiến tích tuyệt diệu, sau khi bóng đêm buông xuống, hắn đã liên tục bắn chìm tới mấy chiến đấu hạm của hạm đội trắng.

Bất quá đối với các chiến hữu trận vong, Trần Ninh Viễn vẫn cảm thấy rất đau xót, ở trên boong thuyền của Long Nha chiến hạm số 303 của hắn, đã nằm đó hơn hai mươi thi thể của các chiến sĩ đã hi sinh, hắn và Hồ Bân ngồi ở bên các thi thể, lặng lẽ không nói một lời cho tới tận khi trời sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, con số thống kê thương vong đã được đưa ra, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan của hải quân quân Lam Vũ tổng cộng tổn thất mười một chiếc Long Nha chiến hạm, có ba trăm chín mươi quan binh hải quân bị hi sinh hoặc mất tích, ngoài ra có mộ trăm mười sáu người bị thương ở các mức độ khác nhau.

Trong số những người hi sinh, có cả hai viên thượng tá hải quân, là phó tham mưu trưởng hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và quan quân thông tấn, ngoài ra còn có bốn mươi chín sĩ quan cấp tá và sĩ quan cấp úy.

Bất luận là nói từ phương diện nào, cuộc chiến va chạm này là chiến dịch có thương vong lớn nhất trên lịch sử hải quân quân Lam Vũ, cho dù là cuộc chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh kịch liệt nhất khi xưa hải quân quân Lam Vũ cũng không phải trả giá thương vong nặng nề như thế.

Bất quá, nhưng thương vong này không phải là không có giá trị, ít nhất nó làm hải quân quân Lam Vũ hiểu thêm về đế quốc Ngả Phỉ Ni, cung cấp tư liệu trọng yếu cho kế hoạch tiếp theo của hải quân quân Lam Vũ.

Trưa ngày 8 tháng 11 năm 1731 thiên nguyên, sau khi lại một lần nữa thu dọn chiến trường, xác định không còn người may mắn sống sót nữa, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan cử hành long trọng nghi thức hải táng, cáo biệt anh linh.

Tiếp theo đó, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan bắt đầu quay trở về, chậm rãi men theo tuyến bờ biển của liên minh Nhã Ca bắc tiến, do đại bộ phận Long Nha chiến hạm đều đã bị thương, cho nên tốc độ rất chậm, bất quá ở nửa đường bọn họ được hạm đội A Phương Tác yểmm hộ, dưới sự bảo vệ của hạm đội phân hạm do Thương Hải suât lĩnh, hơn hai tháng sau bọn họ chầm chập trở về cảng Bà Châu, được hoan nghênh nhiệt liệt.

Cùng lúc với việc tổ chức nghi thức hải táng, cáo cáo chi tiết có liên quan tới cuộc chiến đấu lần này cũng đã được gửi tới phía Dương Túc Phong.

Trong lần hành trình nam hạ này, không thể tới được đất đai của đế quốc Ngả Phỉ Ni, nhưng thông qua tiếp xúc cùng với hạm đội Trắng của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni, quân Lam Vũ đã có được khá nhiều tin tức, những tin tức này đối với cao tầng quân Lam Vũ mà nói, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.

Buổi chiều ngày hôm đó, Dương Túc Phong mở cuộc hội nghị khẩn cấp ở kinh đô Ni Lạc Thần, thông báo tình hình cuộc chiến va chạm giữa hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Trắng của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Nhi. 

Kết quả của cuộc chiến lần này làm cho cao tầng quân Lam Vũ tương đối chấn động. bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, đế quốc Ngả Phỉ Ni xa xôi chẳng có mấy thanh danh, lại có thể có thực lực hải quân cường đại như thế, hải quân quân Lam Vũ tung hoành thất hải, lần đầu tiên gặp phải tổn thất nặng nề như vậy.

Bất quá, sau khi chấn động, đủ các loại nghi hoặc cũng theo đó mà sinh ra, mỗi một người đối với đé quốc Ngả Phi Nhi tràn ngập tò mò, Phất Lai Triệt phát ngôn có tính đại biểu nhất, cũng đã nói ra nghi hoặc trong lòng mọi người:
- Nếu đế quốc Ngả Phỉ Ni có thực lực cường đại như vậy thì bọn chúng rụt đầu rùa ở nơi đó làm cái gì? Nếu là tôi thì đã sớm tới bờ biển của đế quốc Đường Xuyên rồi, ít nhất thì cũng đem đại lục Y Vân khống chế trong lòng bàn tay! Chẳng lẽ sau lưng bọn chúng có điều gì khó nói? Khiến cho bọn chúng không có cách nào mở rộng ra bên ngoài.

Phát ngôn của Phất Lai Triệt được đại bộ phận đại biểu tán đồng, bọn họ đúng là không hiểu biết nhiều lắm về cái đế quốc Ngả Phỉ Nhi thần bí này, cũng tràn ngập nghi vấn.

Dương Túc Phong cũng khó là nghi hoặc đối với chuyện này, đồng thời cảm thấy có chút khó tin, y cũng có suy đoán như Phất Lai Triệt.

Nếu như đế quốc Ngả Phi Ni thực sự cường đại như vậy, thì sớm đã thống trị cái thế giới này rồi, cho dù bọn chúng không có dã tâm khống chế thế giới, thì ít nhất cũng phải đem liên minh Nhã Ca ở bên cạnh khống chế trong tay mình chứ? Chẳng lẽ bọn chúng thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó ửo đằng sau lưng sự cường đại của bọn chúng?

Thậm chí có người suy đoán, có lẽ ở gần đế quốc Ngả Phỉ Ni khả năng còn có quốc gia khác, mà những quốc gia này cùng đế quốc Ngả Phỉ Ni ở cùng một vùng biển, chỉ là quân Lam Vũ không phát hiện ra mà thôi.

Khi trước Lưu Hàng đi qua cũng chỉ là phía đông của đế quốc Ngả Phỉ Ni, sau đó thuận theo phía đông của đại lục Y Vân bắc thượng, không thăm dò tới vùng biển rộng lớn phía đông nam và phía tây nam của đại lục Y Vân, có lẽ ở trong vùng biển bí mật không ai biết tới nào đó, còn có lục địa và quốc gia khắc tồn tại cũng chưa biến chừng.
Nhưng suy đoán hoàng đường này chẳng hề có một chút căn cứ nào cả, trong đại đa số những truyền thuyết, những nơi đó chỉ có ma quỷ cư ngụ.

Chỉ tiếc rằng đế quốc Ngả Phỉ Ni quá xa xôi, ở giữa lại có địa dương ngăn cách, nếu không Dương Túc Phong thực sụ muốn phái bộ đội lục quân cũng tới đó thăm dò tin tức.

Thực lực của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni cường đại như thế, thì lục quân đại khái cũng không thể nào kém quá được, hơn nứa sau khi trải qua cuộc chiến lần này, đế quốc Ngả Phỉ Ni khẳng định sẽ đề cao cảnh giác với quân Lam Vũ, ra sức phat triển quân sự trang bị của mình, cùng với thời gian trôi đi, đế quốc Ngả Phỉ Ni có thể làm ra những vũ khí mới gì, đúng là còn chưa biến được.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, bất kỳ lúc nào, quân Lam Vũ cũng hi vọng động thủ trước.

Bất quá, vấn đề lớn nhất là, cái địa phương đáng chết đó cách khu vực quân Lam Vũ khống chế quá xa, quân Lam Vũ tay dài cũng chẳng với được tới trời, trong thời gian ngắn, vẫn chưa có năng lực đưa ra đả kích mạnh mẽ đối với đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Dựa theo tính toán của Phất Lai Triệt, hải quân quân Lam Vũ muốn động thủ với hải quân đế quốc Ngả Phi Ni, khả năng là phải đợi tới hai năm sau, hai năm không thể tính là thời gian dài lăm, chớp mắt một cái là qua rồi, bất quá có nhiều công tác phải chuẩn bị trước.

Trên hội nghị này, tổng hợp ý kiến của mọi người, Dương Túc Phong hạ xuống năm đạo mệnh lệnh:

Đạo mệnh lệnh thứ nhất, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan lập tức rút lui, không được tiếp tục dây dưa với kẻ địch, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về căn cứ địa nghỉ ngơi, bổ xung tổn thất, đồng thời đem tất cả số liệu tư liệu giao cho ban ngành kỹ thuật của hải quân quân Lam Vũ, để bọn họ thông qua đó phán đoán đặc điểm của hải quân đế quốc Ngả Phi Ni.

Diện mạo của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni đã dần dần lộ ra, quân Lam Vũ cần phải là là có một sự hiểu biết toàn diệt, đồng thời định ra phương án khống chế, quân Lam Vũ cần phải thành lập tiểu tổ chuyên môn nghiên cứu về đế quốc Ngả Phỉ Ni, nghiên cứu và tổn kết tất cả tư liệu có liên quan tới đế quốc Ngả Phỉ Ni, để tiện cho lúc cần thiết cung cấp cho bộ đội sử dụng.

Từ tình hình hải chiến mà xét, kỹ thuật phát triển đại pháo của đế quốc Ngả Phỉ Ni đúng là không được phép xem nhẹ, kỹ thuật chế luyện sắt thép và chế tạo thuốc nổ của bọn chúng khả năng không có khác biệt quá nhiều so với quân Lam Vũ .

Đương nhiên, chênh lệnh nhất định thì vẫn có, nhồi thuốc nổ ở cùng một loại cỡ nòng, đại pháo của quân Lam Vũ có uy lực lớn hơn của bọn chúng nhiều, hơn nữa, căn cứ vào tổng kết sơ bộ của Khắc Lý Khắc Lan, hạm pháo của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni mặc dù có uy lực lớn, tầm bắn xa, nhưng ở phương diện tốc độ xạ kích lại rất thấp, điều này nói rõ ở phương diện lắp đạn tháo đạn khả năng bọn chúng có một chút vấn đề chưa được giải quyết tốt.

Đáng tiếc hạm đội Khắc Lý Khắc Lan không bắt được, chiến hạm của đối phương làm tù binh, nếu không ban ngành kỹ thuật của quân Lam Vũ nhất định có thể phá giải được kỹ thuận của kẻ địch. 

Ở bên trong những kỹ thuật này, làm cho Dương Túc Phong cảm thấy hứng thú nhất là hạm đội trắng có thể rút lui về phía sau không cần quay đầu, điều này đối với chiến hạm của quân Lam Vũ mà nói là điều không có khả năng lắm, trừ khi người điều khiển buồm cực kỳ cao minh, nếu không phải thông qua rẽ vòng mới có thể rút lui về phía sau được.
Nếu như có thể phá giải hạng kỹ thuật này, sẽ rất có trợ giúp đối với việc tăng cường kỹ thuật của hải quân quân Lam Vũ. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Đạo mệnh lệnh thứ hai, ban ngành tình báo của quân Lam Vũ lập tức tăng cường thâm nhập đế quốc Ngả Phỉ Ni, đối với tuyệt đại đa số nhân viên của quân Lam Vũ mà nói, đế quốc Ngả Phỉ Ni là một sự tồn tại xa vời, cũng là một sự tồn tại thần bí, trừ một thoáng thấy qua ở hải vực Solomon ra thì quân Lam Vũ và đế quốc Ngả Phỉ Ni không có tiếp xúc gì. 








Lần hải chiến này đối với bản thân đế quốc Ngả Phỉ Ni cũng không tìm hiểu được bao nhiêu, bọn chúng có bao nhiêu đất đai, bao nhiêu nhân khẩu, trình độ kinh tế phát triển như thế nào, mức độ khoa hoạc kỹ thuật ra làm sao, có những nhân vật chủ yếu nào, đều chỉ có một cái nhìn hời hợt, phải thông qua tư liệu gián tiếp để suy đoán.

Ban nghành tình báo của quân Lam Vũ cần phải trọng điểm chú ý quốc gia này, thì quân Lam Vũ mới có thể đứng được ở thế bất bại.

Đương nhiên, sự xâm nhập của ban ngành tình báo là rất khó khăn, quốc gia này quá xa xôi, hiện này mạng lưới tính bào của quân Lam Vũ chưa thể chạm tới được, vươn xa nhất cũng chỉ tới được trung bộ của liên minh Nhã Ca mà thôi, đối với nam bộ liên minh Nhã Ca xa xôi mạng lưới tình báo còn chưa được hình thành, muốn vươn tới được đế quốc Ngả Phỉ Ni lại càng thêm khó khăn.

Bất quá cho dù như thế nào, ban ngành tình báo đều phải tăng cường xâm nhập đế quốc Ngả Phỉ Ni, tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bất đãi.

Căn cứ vào ghi chép của tư liệu nội bộ đế quốc Đường Xuyên, cái danh từ đế quốc Ngả Phỉ Ni kỳ thực đã xuất hiện từ khoảng năm 1450 thiên nguyên rồi, nhưng người của đại lục Y Lan đều biết cái tên đế quốc Ngả Phỉ Ni, nhưng lại không có chút hiểu biết nào với tình huống cụ thể.

Căn cứ vào một số văn bản ghi chép, trong thời gian hơn ba trăm năm đó, lục tục có thương thuyền hoặc là đội thám hiểm tới vùng biển phụ cận đế quốc Ngả Phỉ Ni, nhưng có bộ phận bị đánh chìm, có bộ phận bị bắt giam, những người bị bắt giam ấy, từ đó biến mất không thấy đâu nữa.

Căn cứ vào những tình huống này, có người lớn gan dự đoán, có lẽ đế quốc Ngả Phỉ Ni ở nơi đó bảo vệ thứ gì đó quý trọng lắm, cho nên dù có thực lực quân sự cường đại, nhưng không có lực lượng mở rộng ra bên ngoài.

Đương nhiên, cũng có lẽ là sự chú ý của đế quốc Ngả Phỉ Ni đặt ở phía đông của mình, hoặc là những địa phương khác mà đối với đại lục Y Vân chẳng hề có chút hứng thú nào, bất quá tất cả những điều này đều cần phải có thời gian chứng minh.

Đạo mệnh lệnh thứ ba, lục quân quân Lam Vũ tăng cường xâm nhập và chiếm lĩnh liên minh Nhã Ca, đề phòng đế quốc Ngả Phỉ Ni tiên hạ thủ vi cường.

Từ tình hình trước mắt mà xét, có khả năng bởi vì nguyên nhân không ai biết nào đó, đế quốc Ngả Phỉ Ni không mở rộng ra bên ngoài, hay nói cách khác là không mở rộng tới đại lục Y Vân, nhưng hiện giờ không mở rộng không có nghĩa là sau này cũng không mở rộng, có lẽ sau khi nổ ra xung đột với quân Lam Vũ, đế quốc Ngả Phỉ Ni sẽ mở rộng tới phía nam đại lục Y Vân, để có thêm đủ không gian trì hoãn.

Từ thực lực của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni mà suy đoán, thực lực lục quân của nó cũng không yếu, ít nhất sẽ khống thiếu loại vũ khí như súng trường Chấn Thiên, thậm chí có khả năng còn có trang bị đại pháo, lục quân như vậy đã tiếp cận trình độ trang bị vũ khí của quân Lam Vũ, vạn nhất quân Lam Vũ không phòng bị kịp, lại lật thuyền ở trong mương máng, gây ra trò cười.

Còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là không biết thực lực quốc phòng và và quốc lực của đế quốc Ngả Phỉ Ni như thế nào, số lượng hạm đội và quân đội cũng không rõ ràng.

Vì thế Dương Túc Phong quyết định thành lập thêm nhiều bộ đội lục quân ở quân khu Cách Lỗ Cát Á, thông qua địa vực của nước Y Mông, cuối cùng đem liên minh Nhã Ca khống chế ở trong tay quân Lam Vũ, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng tác chiến cùng với lục quân của đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Xét theo thực tế thế lực của liên minh Nhã Ca vô cùng phân tán, quân phiệt ở nơi đó hỗn chiến, địa phương cát cứ, đại bộ đội tiến vào chưa chắc gì đã thu được tác dụng lý tưởng, bởi thế, trước tiên, thành làm ba tớinăm tiểu đoàn bộ binh vùng núi là rất cần thiết, đồng thời lợi dụng thủ đoạn ngoại giao phân hóa và lôi kéo đối với từng thế lực cũng là điều rất cần thiết.

Đương nhiên, thực tế là diện tích của liên minh Nhã Ca quá lớn, quân Lam Vũ muốn khống chế được trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng, hơn nữa ở phía đông còn có Âm Nguyệt Hoàng Triều, An Lạp Lệ Lôi và Nghi Hoa cũng đang đánh nhau tưng bừng.

Vốn quân Lam Vũ chú ý tới nam bộ đại lục Y Vân chỉ giới hạn ở trong tài nguyên khoáng sản và tài phú thôi, không hề muốn khống chế thật chắc lấy vùng đất này, nhưng cùng với sự xuất hiện của đế quốc Ngả Phỉ Ni, ý nghĩ ban đầu này của quân Lam Vũ sợ rằng phải thay đổi rồi.

Muốn chính phục được đế quốc Ngả Phỉ Ni, khống chế nam bộ của đại lục Y Vân là điều không thể thiếu, nhưng muốn khống chế được vùng đất bao la này, khẳng định là cần một nhân vật mạnh mẽ ra mặt mới có thể.

Trong đầu Dương Túc Phong đã có một kế hoạch cơ bản, đợi tới năm sau y sẽ điều Lam Sở Yến tới vùng đất rối rắm phúc tạp này, với thủ đoạn của nàng, cùng với sự phối hợp của Tụ Phong, hẳn là có thể mở ra một chút cục diện.

Bất quá kế hoạch này tạm thời còn chưa thể để người khác biết được, bởi vì lực lượng của quân Lam Vũ hiện giờ ở phía nam đại lục Y Vân quá nhỏ yếu, vạn nhất đánh cỏ động rắn, làm cho đế quốc Ngả Phỉ Ni nhanh chân đến trước thì hỏng bét.

Đạo mệnh lệnh thứ tư, chuyên môn phái người thăm dò tình hình phân bố mỏ than của liên minh Nhã Ca, thiết kế tuyến đường nam hạ cho khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên, đồng thời tăng cốc nghiên cứu và chế tạo chiến đấu hạm bằng thép đời mới hơn.

Chiến đấu hạm siêu kích cỡ bằng gỗ dùng cột buồm của hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni khá là kiên cố, pháo hỏa cung vô cùng mãnh liệt, muốn dùng Long Nha chiến hạm đối phó với bọn chúng sợ rằng phải trả giá tương đối lớn, nếu như Long Nha chiến hạm không xong, vậy chỉ đành dùng tới khu trục hạm bằng thép, loại quái vật sắt thép này, khẳng định có thể mang tới cho hải quân đế quốc Ngả Phỉ Ni niềm vui bất ngờ nho nhỏ.

Bất quá vấn đề là năng lực đi biển của khu trục hạm bằng thép rất là vấn đề, đường xa tập kích là tuyệt đối không thể, cần phải thành lập đủ trạm bổ xung ở dọc đường, tiếp tế nhiên liệu cho khu trục hạm.

Nhiên liệu chủ yếu cho khu trục hạm bắng thép là than, nếu muốn phái nó đi viễn chinh đế quốc Ngả Phỉ Ni xa xôi, như vậy phải xây dựng trạm bổ xung nhiên liệu than hoàn thiện ở tuyến bở biển liên minh Nhã Ca, là điều kiện thiết yếu cho hạm đội viễn chinh. 
Nhưng từ tình huống hiện nay mà xét tựa hồ liên minh Nhã Ca chẳng có mỏ than nào lớn, ngược lại kim cương phỉ thủy thí lại chẳng ít, tiếc là đầu máy hơi nước lại chẳng ăn cái này.

Đương nhiên, nếu như ban ngành kỹ thuật có thể căn cứ vào vấn đề tính năng của sáu chiêc khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên hiện nay, tiến thêm một bước cải thiện tham số kỹ thuật của nó, tăng cường năng lực thích ứng tác chiến của nó, ví như kéo dài hành trình của nó, đó cũng là phương thức căn bản giải quyết vấn đề.
Dương Túc Phong tự mình tính toán sơ bộ một lượt, nếu như sử dụng phương pháp dùng nhiên liệu xăng dầu, có thể đem năng lực hoạt động liên tục của khu trục hạm tăng cường tới trên bốn nghìn hải lý mà nói, thì sẽ rất có triển vọng, bất quá cải tiến kỹ thuật không phải là chuyện có thể giải quyết trong một chốc một lát được, tới khi khu trục hạm bằng thép đời tiếp theo hạ thủy, chẳng biết phải tới ngày tháng năm nào.

Bởi thế, vì ứng phó với nguy hiểm có thể lớn lên rất nhiều ở hải dương, tiếp tục kiến tạo lên một nhóm khu trục hạm bằng thép là một điều vô cùng cần thiết, ít nhất số lượng của khu trục hạm phải nằm ừng chừng ba mươi chiếc mới có thể thỏa mãn tốt nhu cầu của hải quân quân Lam Vũ, hoặc nói cách khác, ít nhất cần phải có ba chục chiến khu trục hạm, mới có thể viễn chinh đế quốc Ngả Phỉ Ni.

Nhưng đóng mới khu trục hạm bằng thép cấp Tử Xuyên đạo cần một con số kinh phí không phải nhỏ, Dương Túc Phong lập tức đau đầu, hiện giờ đế quốc Lam Vũ vừa mới được lập nên, bỏ mới lập cũ, chỗ nào cũng cần tiền, vì kiếm được tiền, y thậm chí còn nghĩ tới cả việc đem Vị Ương cung đi bán, thì còn móc đâu ra cả một đống tiền đi đóng hai mươi tư chiếc khu trục hạm mới chứ? Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy đầu của mình rât đau rất nặng.

Đạo mệnh lệnh thứ năm, thống tri cho tất cả hạm đội hải quân bao gồm cả A Phương Tác ỏa trong đó, chú ý tới tình huống của hạm đội Trắng, hải quân quân Lam Vũ phải tự tổng kết bài học kinh nghiệm, đồn thời đề ra phương án tương ứng.

Tin rằng đế quốc Ngả Phi Ni cũng sẽ để ra phương pháp tương ứng để khống chế ngược lại quân Lam Vũ, nếu như bọn chúng chủ động xuất kích thì cần phải vòng qua hải vực Solomon, như vậy hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã và hạm đội A Phương Tác hoạt động ở nơi đó phải cận thẩn rồi, tuyệt đối không thể lơ là sơ xuất được.

Sau khi hội nghị kết thúc, đúng như Dương Túc Phong đã dự liệu trước, Phất Lai Triệt hăm hở xung phong, yêu cầu suất lĩnh hạm đội của hắn viễn chinh đế quốc Ngả Phỉ Ni, kết quả là bị Dương Túc Phong cự tuyệt, loại việc cần đấu trí đấu dũng này, vẫn phải đợi Vũ Phi Phàm trở về hãy nói, Phất Lai Triệt là thanh kiếm quá sắc bén, dễ dàng gây chuyện.
Dù sao đế quốc Ngả Phỉ Ni ở đó có muốn chạy cũng chẳng chạy được, Phất Lai Triệt tỏ ra có chút thất vọng, bất quá cũng khôgn tìm được lý do phản bác, nên chỉ đành buồn bực rời đi.

Viên Ánh Lạc rón rén xuất hiện.

Dương Túc Phong cau mày than:
- Mỗi lần nhìn thấy nàng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp, lần này sẽ không phải ở đâu đó xảy ra chuyện rồi chứ?

Viên Ánh Lạc chu cái miệng nhỏ, nói với vẻ rât bất mãn:
- Chuyện này liên quan gì đến thiếp chứ? Có phải là thiếp hi vọng xảy ra đâu, Vũ Văn Phân Phương và Mã Khôn đã rời khỏi Minh Na Tư Đặc Lai, đại khái là ngày mai sẽ tới Mông Thái Kỳ. Nhân viên tình báo ngầm ở Mông Thái Kỳ thông báo cho chúng ta, tình huống ở nơi đó vô cùng vi diệu, có một số tổ chức sát thủ tựa hồ không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Mã Không, cho nên rục rịch ra tay, bọn chúng định ra kế hoạch mưu sát, muốn gây bất lợi với Mã Không…

Dương Túc Phong cảng coi vào đâu, hời hợt nói:
- Yên tâm đi, Mã Khôn sẽ rất an toàn, hắn còn an toàn hơn cả ta.

Viên Ánh Lạc nghi hoặc nói:
- Thế sao? Làm sao chàng lại tự tin như thế?

Dương Túc Phong xoay người rời đi, thuận tiện ném lại một câu:
- Bởi vì người mệnh danh là thiên hạ đệ nhất võ công Vũ Văn Chấn Thiên trông chừng hắn, Mã Không có muốn tự sát cũng chẳng được.

Nguồn: tunghoanh.com/giang-son-nhu-thu-da-kieu/quyen-1-chuong-398-3lqaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận