Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Chương 415 : Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P4)

Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 415 : Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P4)

Tác giả: Nam Hải Thập Tứ Lang
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc



Ánh mắt của Ngu Mạn Ái mang theo chút khiêu khích nhìn Dương Túc Phong, tựa hồ trách y cứ nhìn chằm chằm vào ngực người khác là chuyện rất thiếu lễ độ, nhưng ngoài trách móc, tựa hồ còn mang theo sự phóng túng và khuyến khích, làm cho Dương Túc Phong muốn dừng lại cũng không được.
Nếu chẳng phải gần đây có chút dâm dục quá độ, khả năng y sẽ thực sự không kìm được động tay động chân với Ngu Mạn Ái.
Vẻ đẹp của Vũ Văn Phân Phương là sự yều đuối, thuần khiết, giống như đóa hoa trong lồng kính, lại giống như hoa mai trong sương sớm, giống như nụ hoa sắp hé nở.


Nhưng vẻ đẹp của Ngu Mạn Ái là sự thành thục, cao quý, là đóa hoa nở rộ, tràn ngập vẻ mê hoặc khiêu khích, giống như hoa sen giữa ngày hè, chẳng hề có chút che dấu cái đẹp của mình.
Đoá hoa trong lồng kính không chịu nổi ánh mắt khinh bạc của Dương Túc Phong nhưng bông hoa sen mùa hè thì chẳng để ý.
Đợi cho Dương Túc Phong nhìn thoả thích rồi, Ngu Mạn Ái mới đột nhiên nhỏ giọng nói hết sức thần bí:” Đi, tôi và ngài thương lượng một số chuyện”
Dương Túc Phong gật gật đầu đứng dậy, hai người rón rén đi vào một góc hành lang, giống như hai tên trộm gà bắt chó vậy, rồi kề sát vào bên nhau, nam nhân kia bắt đầu tay chân loạn bậy, kẻ bị hại cũng không kháng cự, ngược lại còn rất thích thú.
Tô Phỉ Mã Vận nhìn thấy loại tình cảnh này, cũng biết điều tránh đi, Dương Túc Phong chọn chỗ này, là góc khuất nhất của hành lang, lưng dựa vào tường, trước mặt chỉ có hai hành lang, hai người thân thiết dựa vào nhau, ghé tai thì thầm chuyện mưu hại người khác.
Ngu Mạn Ái mặt đầy vẻ lả lơi ỏn ẻn nói:” Nông nghiệp nước Mã Toa đa bị phá huỷ nghiêm trọng, tôi muốn bàn chút chuyện làm ăn với ngài.”
Dương Túc Phong tay chạy dọc từ trên xuống dưới, hiểu ý nói:” Buôn lậu lương thực à?”
Ngu Mạn Ái cười tươi như hoa nói:” Làm ăn với ngài, nói chuyện đúng là dễ dàng. Ừ, đúng là buôn lậu lương thực, lợi nhuận vẫn như cũ, mọi người chia đôi.”
Dương Túc Phong mỉm cười, lộ ra vẻ đắc ý, có lẽ vì từ nhỏ không có tiền, nên chỉ cần là chuyện kiếm được tiền, thì bất kể có hợp pháp hay không y đều có hứng thú.
Y và Ngu Mạn Ái kết hợp buôn lậu chẳng phải là lần đầu nữa, đã thông thạo lắm rồi, y chỉ cần ngầm hạ một mệnh lệnh viết tay xuống, còn những chuyện khác tự nhiên có Ngu Mạn Ái đi chu toàn hết.
Căn cứ vào miêu tả của Ngu Mạn Ái, hiện giờ sâu hại lúa của nước Mã Toa đã phát triển tới toàn quốc, tạo thành mất mùa nghiêm trọng trên diện tích lớn, nửa đầu năm nay, sản lượng lương thực của nước Mã Toa còn không bằng một phần mười sản lượng nửa đầu năm 1728
Bởi vì lúa nước giảm sản lượng hàng loạt, nhân dân không đủ lương thực, mâu thuẫn nội bộ của nước Mã Toa bắt đầu khơi lên, nông dân rơi vào đói khát không ngừng bùng phát bạo loạn và khởi nghĩa, giai tầng thống trị nước Mã Toa chỉ đành dùng quân đội tiến hành trấn áp, sự kiện đổ máu xảy ra không sao đếm xuể.
Mặc dù quân đội nước Y Lan tạm thời trấn áp được nông dân bạo loạn, nhưng vấn đề lương thực nếu như không giải quyết được tận gốc, bạo loạn quy mô lớn hơn khẳng định sẽ còn nổ ra không ngừng.
Tới khi đó nước Mã Toa sẽ bị đẩy đến bờ vực sụp đổ.
Biện pháp giải quyết bạo loạn căn bản nhất vẫn là vấn đề lương thực, do thiên tai nghiêm trọng, rất nhiều thế lực có tầm nhìn đều ra sức tích trữ lương thực, chuẩn bị ứng phó với biến hoá lớn hơn trong tương lai.
Như những lúc này có người buôn lâu lương thực vào nước Mã Toa, khẳng định bọn chúng sẽ vô cùng hoan nghênh, ở vào thời loạn thế, cho dù là vàng sáng loáng cũng không mê người bằng lương thực.
Ngu Mạn Ái buôn lậu lương thực vào nước Mã Toa, đương nhiên dùng đồ quy đổi có giá trị giao hoán, người mua không thể dung kim tệ, mà phải dung vàng bạc để đổi lấy.
Chuyện này đối với nước Mã Toa mà nói, dứt khoát là một đả kích cực lớn, chỉ cần mưu tính tốt, có thể dần dần thôn tính tài lực của nước Mã Toa, suy yếu thực lực của nước Mã Toa từ căn bản, còn có thể làm nước Mã Toa xa đoạ, phân hoá hệ thống thế lực trong nước Ma Toa.
Đương nhiên, loại tốc độ suy yếu này sẽ khá chậm, thế lực nội bộ của nước Mã Toa chưa tới thời khắc cuối cùng sẽ không dễ bị chia rẽ, bất quá có luôn tốt hơn là không.
Có lẽ phát triển tới sau này, lương thực sẽ trở thành vật tư quan trọng nhất cua nước Mã Toa, so với quân đội còn có tác dụng hơn.
Hiện giờ nước Y lan đang chiến đấu với quân Lam Vũ, chúng khống chế lương thực của mình vô cùng nghiêm ngặt, sau khi chiến hoả lan tới hành lang Á Sâm, bản thân chúng còn phải nhập khẩu lương thực từ nước Mã Toa, căn bản không có năng lực chi viện cho nước Mã Toa.
Sản lượng lương thực của nước Nhược Lan cũng không lớn, muốn thoả mãn nhu cầu bản thân đã rất khó khăn, chẳng thể giúp nước Mã Toa.
Dưới tình huống như vậy, cho dù nước Mã Toa có biết buôn lậu lương thực là uống thuốc độc giải khát bọn chúng cũng không thể không chấp nhận, nếu không bọn chúng sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh khốn cùng, mặc dù là liều mình đi buôn lậu lương thực cũng chẳng có dường nào khác với tình cảnh hiện tại.
“Vậy ta có được chút lợi ích gì thêm vào không?” Dương Túc Phong lập tức phê chuẩn kế hoạch của Ngu Mạn Ái, kế hoạch này kiếm tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu là thông qua lương thực để lôi kéo và chia rẽ thế lực trong nước Mã Toa.
Phê chuẩn kế hoạch này, Dương Túc Phong cũng phải gánh chịu áp lực nhất định, nên đương nhiên trừ lợi nhuận chia đều ra, đương nhiên cũng phải kiếm được chút gì đó bồi thường thêm từ chỗ Ngu Mạn Ái, đây đã là thông lệ rồi.
“Ngài là hoàng đế tôn quý, của cải có khắp bốn biển, ngài còn cần gì nữa chứ?”
Ngu Mạn Ái nhoẻn miệng cười, hết sức tự nhiên ưỡn ngực cao thêm, chủ động ma sát với lồng ngực của Dương Túc Phong, y đương nhiên là không khách khí luồn tay vào trong váy nàng phóng túng vuốt ve một phen, xung quanh hành lang lúc nào cũng có thể có người đi tới, hai người cảm thấy vô cùng khẩn trương và kích thích.
Khi hai tay mình chưa đạt được mục đích, Dương Túc Phong nhỏ giọng nói:” Cô có thể giúp ta tới nước Long kinh và Yến Kinh một chuyến được không?”
“Giúp ngài tìm người? có cơ hội đưa bọn họ đi?” Ngu Mạn Ái mắt lim dim, vẻ ái muội phảng phất như có thể hoà tan mỗi cái khớp xương của Dương TÚc Phong.
Bất quá trong mắt Dương Túc Phong, đôi mắt mờ ám này, ngoài có thể khơi lên dục vọng của nam nhân, còn tràn ngập trí tuệ, cho dù trí tuệ này xưa nay chưa từng dùng vào việc quang minh chính đại.
Chỉ bằng vào 1 câu nói đã đoán được tâm tư của Dương TÚc Phong, công phu dò ý nam nhân của Ngu Mạn Ái, có thể nói là lô hoả thuần thánh rồi.
“Ừ” Dương Túc Phong thừa nhân,nếu như quân Lam Vũ không muốn tiến hành quyết chiến với quân Y Lan ở trận địa của chúng, thì chỉ có cách làm cho tới cùng, xé nát bản hiệp ước đồng minh còn chưa ráo mực, trực tiếp vòng qua hành lang Á Sâm từ nước Long Kinh và Yến Kinh, đánh thẳng vào đất đai nước Y Lan.
Đương nhiên đây là kế hoạch loé lên trong tiềm thức của Dương Túc Phong, chưa bị ai biết đến, một khi quyết định thực thi kế hoạch này, thì hoàn cảnh của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận sẽ gay to.
Ngu Mạn Ái cười quyến rũ, nhẹ nhàng giữ lấy đôi tay của Dương TÚc Phong, không cho nó có cơ hội hoành hành, nàng không hỏi y muốn tìm ai, bởi vì nàng biết cả rồi.
Chuyện ở bên trên hoa thuyền của Tiết Đàn hôm đó, trong cả Vị Ương cung, ngoại trừ Tiêu Tử Phong ra, thì chỉ có Ngu Mạn Ái biết, Dương Túc Phong muốn giữ quan hệ mập mờ với hai mỹ nhân kia, chỉ có thể thông qua Ngu Mạn Ái, con đường bình thường tuyệt đối là không thể.
Dưới sự vuốt ve của Dương Túc Phong, thân thể của Ngu Mạn Ái dần dần trở nên khô nóng, cặp vú trở nên săn chắc, làn da trắng nõn nà lộ ra ánh hồng, đôi mắt mơ màng giống như đã chìm đắm trong sự âu yếm của Dương Túc Phong, như bất kể lúc nào cũng sẵn lòng hiến dâng thân thể của mình lên.
Nhưng Dương TÚc Phong biết, Ngu Mạn Ái căn bản không ngây ngất như cái vẻ bề ngoài của nàng, có lẽ trong nội tâm, nàng cực kỳ tỉnh táo, nàng muốn chủ động nắm giữ chừng mực, không cho Dương TÚc Phong có cơ hội đi quá giới hạn.
Không biết vì sao Dương TÚc Phong rất thích loại cảm giác này, tựa hồ thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, tới lúc mấu chốt Ngu Mạn Ái lúc nào cũng âm thầm dập tắt dục vọng của y, sau đó xoay người bỏ đi.
Dương Túc Phong cũng chẳn hề tức giận, chỉ cảm thấy có chút kích thích, có chút kỳ vọng, tìm kiếm cơ hội lần sau tuyệt đối không cho nàng chạy thoát, có lẽ ở Vị Ương cung, y chẳng còn có bao nhiêu cảm giác mới lạ nữa.
Quả nhiên, khi hứng thú đang nồng, không biết Ngu Mạn Ái khẽ xoa bóp lên vị trí nào đó trên người y một lúc, một bụng dục hoả của Dương Túc Phong dần dần dập tắt, đôi tay tà ác từ từ trên bộ ngực của nàng dần trôi xuống, thành thạo chỉnh tranh lại bộ váy dài cho nàng, rồi lưu lại cho nàng một nụ hôn say đắm ngọt ngào.
Ngu Mạn Ái lại lần nữa bỏ đi, Dương Túc Phong lặng lẽ sờ lên cánh môi, thầm hạ quyết tâm phải chinh phục hoàn toàn Ngu Mạn Ái, U Nhược Tử La nói trên người Ngu Mạn Ái ẩn chứa rất nhiều bí mật, mình phải dần dần cởi bỏ những bí mật này…..
Tiếng giày cao gót thình thịch truyền tới, cắt ngang suy nghĩ của hắn, thì ra Viên Ánh Lạc tới, nàng từ hành lang phía xa vội vàng xuất hiện, rảo bước chạy tới trước mặt hắn, đưa lên tin tình báo mới nhất: Quân Lam Vũ bắt được Tiêu Bá Nạp.


Tiêu Bá Nạp bị tiểu đoàn bộ binh vùng núi thuộc lữ đoàn 215 lục quân Lam Vũ bắt được.
Nói tới việc bắt Tiêu Bá Nạp, quá trình đó đúng là một câu chuyện, từ khi Quách Hàm suất lĩnh các chiến sĩ tập kích sư đoàn bộ binh 37 của Y Lan, binh sĩ Y Lan kháng cự chưa tới nửa đêm đã hoàn toàn tan rã.
Bọn chúng kẻ chết, kẻ chạy, mau chóng biến mất trong bình nguyên Y Lai Nạp mênh mông, binh lực tiểu đoàn bộ binh vùng núi không đủ, không thể bao vây được tất cả, chỉ đành nhắm vào một phương hướng kẻ địch tương đối đông, hạ lệnh truy đổi đến cùng.
Quân Y Lan muốn bỏ chạy, tất nhiên là bất chấp tất cả mà chạy, thứ gì có thể vứt được là vứt sạch, thậm chí có không ít tên vứt cả súng trường Chấn Thiên đi, cứ hai tay trắng chạy về phía tây, cuống cuồng như chó nhà có tang.
Quân Lam Vũ đương nhiên không thể nhếch nhác như bọn chúng, trên người còn phải mang theo trang bị cần thiết, nhất là đạn dược, sau khi chầm chậm đuổi mấy ngày, liền không đuổi được nữa, binh sĩ Y Lan dần dần mất tăm mất tích.
“Cái lũ tiểu quỷ Y Lan này, sao chạy còn nhanh hơn cả thỏ? Lão tử mệt tới không nhúc nhích được nữa rồi. Nếu để lão tử bắt được lão tử Tiêu Bá Nạp , thế nào cũng phải lột da lão. Chạy cái mẹ gì chứ, giơ tay đầu hàng cho mọi người bớt được việc có hơn không?”
Dư Tinh Nguyệt thở hổn hển nói, chân không biết vấp phải cái gì, thiếu chút nữa bị té nhào, may mắn có Cao Phong ở bên cạnh thuận tay giữ lấy, nến hắn mới trụ lại được.
Hai người đại đội trưởng bọn họ, trên lưng đều mang ba khẩu súng trường, thêm vào đó là trang bị của bản thân, cực kỳ nặng, tố chất thân thể của Dư Tinh Nguyệt rõ là không bằng Cao Phong, nên ở phương diện này cũng có chút thiệt thòi.
“Ngươi bớt lời đi mới đúng, ngươi không nói cũng chẳng ai bảo người câm đâu.”
Cao Phong nói chẳng hề khách khí, trong mắt hắn, Dư TInh Nguyệt tự chuốc lấy khổ, vì phân cao thấp với mình, thường thường không để ý tới cả mạng của bản thân.
Dư Tinh Nguỵệt thuộc về loại quan chỉ huy dựa vào đầu óc để kiếm cơm, là người tốt nghiệp học viện quân sự, còn Cao Phong lại thuộc về loại quan chỉ huy dựa vào thể lực kiếm sống, làm từ cấp cơ sở mà lên, hắn muốn đọ thể lực với mình không phải tự chuốc lấy khổ vào thân sao?
Trên thực tế, trong quá trình truy đuổi tàn quân Y Lan, các chiến sĩ quân Lam Vũ thực ra đã khá là mệt mỏi rồi, chiến đấu liên tục mấy ngày liền, rồi lại còn hành quân cấp tốc liên tục, giữa quá trình đó căn bản không có đủ thời gian nghỉ ngơi.
Trong 5,6 ngày qua, bọn họ tổng cộng ngủ chưa được tới 10 tiếng, trong sự hỗn loạn này, tiếng súng chính là mệnh lệnh, tiếng súng chính là tín hiệu, nơi nào có tiếng súng là đuổi theo hướng đó.
Rất nhiều chiến sĩ khi đang ngủ thường vùng dậy, thì ra trong giấc ngủ mơ thấy tiếng súng, khi bắt đầu thường làm người xung quanh giật mình tỉnh theo, sau này cũng thành quen.
“Thượng cấp có lệnh gì à?”
Quách Hàm loáng thoáng nghe thấy Cao Phong và Dư Tinh Nguyệt nói chuyện ở phía trước, vì thế thuận miệng hỏi quan thông tin Tiếu Hâm, vô tình nhìn thấy Tiếu Hâm vác vô tuyến điện đài, sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, như sắp đứt hơi, mấy thành viên khác của ban thông tin cũng mệt gần chết rồi.
Dưới loại tình huống hành quân khẩn cấp này, ban thông tin của Tiếu Hâm là mệt mỏi nhất, bởi vì vô tuyến điện đài khá là nặng nề, cái thứ này cho dù mọi người có bỏ đi toàn bộ trang bị có thể bỏ cũng nặng hơn 35 kg, mang theo nó hành quân thời gian dài, khổ cực thế nào chẳng nghĩ cũng biết, là tiểu đội tưởng nên Tiếu Hâm tất nhiên phải lấy mình làm gương, đại bộ phận thời gian đều phải vác thứ đồ nặng nề này hành quân.
Quả nhiên Tiếu Hâm vất vả thở lấy hơi, trả lời dứt quãng:” Không có, cần tới điện đài sao?”
Trong tình huống hành quân khẩn cấp, vô tuyến điện đài không thể hoạt động được, nếu muốn truyền đi tin tức, thì cần phải dừng lại, lắp vô tuyến điện đài, sau đó mới tiến hành công việc được.
Thời gian lắp đặt không cần lâu, nhưng vẫn phải tới nửa tiếng, điều đó có nghĩa là bộ đội phải dừng lại nghỉ ngơi.
“Được, lắp vào đi, hỏi xem cấp trên có tin tức gì không. Cao Phong, thông báo cho bộ đội nghỉ ngơi tại chỗ 2 tiếng.”
Quách Hàm trầm ngâm nói, hắn cũng cảm thấy mệt lắm rồi, vốn khi ở đại đội bộ binh hắn đánh dữ nhất, khoẻ nhất, nhưng giờ làm tiểu đoàn trưởng lâu rồi, không thể ngày nào cũng rèn luyện thân thể như các chiến sĩ bình thường, nên cho dù không muốn cũng phải thừa nhận, về tố chất thể năng, đúng là không bì được với một số chiến sĩ xuất sắc rồi.
Sau khi truyền lạnh xuống, các chiến sĩ liền triển khai nghỉ ngơi tại chỗ, từ chòi canh và cảnh giới ngầm ra, tất cả quan binh khác đều tranh thủ nghỉ ngơi.
Nổi lửa nấu cơm là điều tuyệt đối không được phép, nên các chiến sĩ đều lặng lẽ ăn lương khô, bởi vì quá mệt mỏi nên mọi người thậm chí chẳng còn muốn nói chuyện, thường thường là hai ba người dựa lưng vao nhau chống súng mà ngủ.
Cho dù chỉ có 2 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi,
Mấy đại đội trưởng bận rộn qua lại như thoi đưa, kiểm tra tình hình các chiến sĩ, thúc giục một số người thể lực còn tương đối tốt tranh thủ thời gian mà ngủ, đồng thời kiểm tra tình hình chuẩn bị chiến đấu của liên đội của mình, chủ yếu là đạn dược và lương khô.
Trong cuộc hỗn chiến này, quân Y Lan và Quân Lam Vũ đều không có bổ sung hậu cần, tất cả đạn dược của Tiểu đoàn bộ binh vùng núi đều là mỗi người tự mang, mỗi một khẩu súng trường được phân phối 300 viên đạn.
Dọc đường đi chiến đấu lác đác đã tiêu hao quá nửa số đạn của một số chiến sĩ, cần phải tiến hành điều chỉnh lại, chủ yếu là nghiêng về phía các chiến sĩ có kĩ thuật xuất sắc.
Quân Y Đằng Tiểu Ngũ thì bận rộn xử lý những vết phồng trên chân các chiến sĩ, một số người không biết phải xử lí thế nào, trực tiếp bóp vỡ nó, đau tời méo cả mặt, sau khi tuỳ tiện làm vỡ mụn nước căn bản không thể tiếp tục hành quân.
Đằng Tiểu Ngũ cần phải nói cho bọn họ biết làm thế nào để dùng kim dẫn nước trong vết phòng ra, chứ không cần phải bóp vỡ nó, tiểu phân đội quân y chỉ có chừng 10 người, trong thời gian 2 tiếng đó quả thật bận rộn tối tăm mặt mũi.
Tiếu Hâm dùng tốc độ nhanh nhất lắp vô tuyến điện đài lên, nhưng phát hiện ra không làm sao liên lạc được với bộ chỉ huy lữ đoàn, ngược lại kết nối được với các tiểu đoàn huynh đệ khác, khả năng là lữ đoàn trong quá trính hành quân nên không liên lạc được.
Trên vùng đất Y Lai Nạp hoang vu, có mấy lữ đoàn hoàn toàn tham gia chiến đấu, chính lữ đoàn trưởng cũng giống như chiến sĩ phổ thông xuất hiện trên chiến trường hỗn loạn này.
Nếu đã không liên lạc được với bộ chỉ huy lữ đoàn, Quách Hàm chỉ đành căn cứ vào tình hình thực tế sắp xếp hành động, hắn và năm đại đội trưởng thương lượng với nhau, quyết định tiếp tục hướng về phia nam truy kích quân đội YLan.
Trải qua 5,6 ngày chiến đấu kịch liệt, quân YLan cơ bản đã tan rã, kẻ may mắn sống sót khẳng định sẽ nghĩ cách đột phá vòng vây, phương hướng duy nhất bọn chúng là tây nam YLai Nạp, chỉ có đột vây về phía Trì Châu, Lũng Hải bọn chúng mới có đường sống duy nhất.
Quân Lam Vũ xuất hiện ở vị trí đó có thể chặn đường lui của quân Y Lan,nói không chừng còn có thể tóm đượcmấy con cá lớn.
Căn cứ vào tin tức liên hệ được với các bộ đội khác, trong cuộc hỗn chiến này, mặc dù quân Lam Vũ tiêu diệt được cả vạn kẻ địch, nhưnglại không tóm được mấy tên quan quân cao cấp, cấp tướng quân trở nên mới chỉ tóm được 3 tên, hơn nữa không phải là lãnh đạo chủ yếu.
Quan chỉ huy nước Y Lan hình như ở phương diện bỏ chạy rất có phương pháp, thấy thời cơ bất ổn là lập tức rút lui, ví như sư đoàn 34 mà Quách Hàm tập kích, sư đoàn trưởng thiếu tướng Qua Ngoã Lạp của nó bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, bọn Quách Hàm đuổi thế nào cũng không kịp.
Nghỉ ngơi qua loa xong, các chiến sĩ của tiểu đoàn bộ binh vùng núi tiếp tục lên đường, hướng về phía tây nam.
Đất đai của Y Lai Nạp đều rất hoang vu, cỏ dại um tùm dưới làn gió nhẹ, mang tới một cảm giác khoan khoái cho mọi người, nhưng cũng gây cản trở cho tầm nhìn, dù là dùng kính viễn vọng cũng chỉ có thể nhìn được khoảng cách 50m, xa hơn thì chỉ còn có cỏ dại không bờ không bến, chỉ có ngọn cỏ dập dờn.
Ở những nơi như thế này, đường đi là không tồn tại, nhưng đâu cũng là đường đi,vùng đất thẳng cánh cò bay này, đi về phía nào cũng không bị cản trở, chỉ cần gạt cỏ ra là thành đường.
Cỏ dại cao hơnđầu người là nơi mai phục tốt nhất, vì để đề phòng quân YLan đột nhiên tập kích, các chiến sĩ quân lam Vũ thận trọng lùng sục tiến lên, tốc độ tự nhiên phải giảm xuống.
Quách Hàm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đã sắp chập tối rồi.
Đột nhiên lính tiên phong ở phía trước phát ra tín hiệu phát hiện quân địch, đám Quách Hàm vội chạy về phía trước xem.
Thì ra là một tiểu đội quân Y Lan, cũng lấm lét mò mẫm tiến lên, bọn chúng đi ngược hướng quân Lam Vũ, nhưng cũng thận trọng kiểm tra y như vậy ,tất cả binh sĩ đều khom lưng, cầm súng dè dặt tiến lên phía trước, nhưng trinh sát của bọn chúng không cao minh như của quân Lam Vũ, kết quả bị phát hiện ra trước. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Đám Quách Hàm mau chóng nhìn ra, nhóm nhỏ quân Y Lan này khẳng định là chuẩn bị rút khỏi chiến trưòng Y Lai Nạp.
Qua nhiều lần bị đả kích, quân Y Lan trong biên cảnh Y Lai Nạp bị trọng thương, mấy sư đoàn bộ binh bị đả kích mang tính huỷ diệt, binh lực tổn thất quá nửa, đại pháo cũng bị huỷ sạch, không ít quan binh chỉ huy thành chim sợ cành cong, cảm thấy đâu đâu cũng có quân Lam Vũ.
Rất nhiều quân Y Lan không có được tin tức hữu hiệu, cũng không nhận được mệnh lệnh, trong lúc nhất thời hoảng loạn phát hiện ra nơi này không nên ở lâu, vì thế cũng lũ lượt rút về phía tây nam, cứ rời khỏi chiến trường hãy nói.
BỌn chúng không biết trên đường rút lui liệu cso gặp phải quân Lam VŨ hay không, cho nên tỏ ra đặc biệt thận trọng, vừa kiểm tra vừa tiến lên, nhưng vẫn bị quân Lam Vũ chặn đường.
Quách Hàm ra hiệu cho các chiến sĩ chuẩn bị chiến đấu, đối với cuộc va chạm thế này, quân Lam Vũ tương đối quen thuộc rồi, kỹ thuật đã tới mức lô hỏa thuần thanh, căn bản không cần an bái đặc biệt, các đội tự biết mình phải làm gì.
Quả nhiên các đại đội của Dư Tinh Nguyệt và Cao Phong chia nhau trái phải để bọc sườn, ba đại đội khác tiến hành đột kích ngay chính diện ,lập tức đánh cho nhóm quân Y Lan này choáng váng mặt mày.
Tạch, tạch, tạch....
Súng máy bạo phong tuyết rít lên trước tiên, đạn bay ào ào qua cỏ dại, làm bọn chúng bị cắt đứt, bay phấp phới trong gió đêm, những tên binh sĩ Y Lan ẩn nấp trong cỏ dại, giống như nữ nhân đột nhiên bị tốc váy lên, thoáng cái đã rơi vào hoảng loạn.
Trên cả vùng bình nguyên khắp nơi là cỏ dại cao bằng đầu người, quân Y Lan không cách nào nhận ra phương hướng của quân Lam Vũ,chỉ đành bắn bừa bãi bốn phía.

Nguồn: tunghoanh.com/giang-son-nhu-thu-da-kieu/quyen-1-chuong-415-4-Rlqaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận