Hoa Phi lại một lần nữa trỗi dậy, My Trang và Tào Cầm Mặc lại đang được đặc biệt sủng ái, mấy ngày liền Huyền Lăng chẳng hề ghé qua Nghi Phù quán của tôi. Mặc dù y sớm đã nói trước với tôi nhưng trong lòng tôi không khỏi có chút buồn bực, không vui.
Ngày mỗi lúc một dài, sau buổi trưa trời nóng bức, khó chịu, ánh nắng chói chang, oi ả chiếu xuống mặt đất lát gạch vàng óng ánh đến hoa cả mắt, chẳng có chút gió nào thổi qua. Cả Nghi Phù quán đóng kín cửa, rèm trúc buông rủ, tĩnh mịch đến lạnh lẽo, hận không thể đuổi hết hơi nóng đầy trời đất nhốt bên ngoài cửa cung. Chiếc vò lớn bằng men Cảnh Thái đặt trước giường chứa mấy khối băng lớn đang từ từ tan chảy, những mảnh vụn va khẽ vào nhau, tiếng lách cách vang lên không ngừng.
Tôi mơ màng ngồi dựa vào giường mát, nửa mơ nửa tỉnh. Bên dưới là chiếu tre mịn lót lụa xanh, vừa chạm vào đã thấy mát. Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bao nhiêu lỗ chân lông trên người đều đầy ứa hơi nóng hừng hực, trằn trọc qua lại, bộ váy trắng bằng sa xếp nếp đã bị vần vò đến mức mồ hôi đầm đìa, mấy sợi tóc ướt đẫm, nhơm nhớp dính bết vào thái dương.
Bội Nhi và Phẩm Nhi đứng hai bên quạt mát cho tôi, quạt gió cũng xoay xành xạch. Nhưng quạt gió lúc xoay lúc dừng, khiến không khí lúc nóng bức, lúc lại mát mẻ.
Khép hờ mắt, tôi muốn ngủ tiếp thì tiếng ve rền rĩ hết tràng này đến tràng khác vẳng lại, khiến tôi mơ màng muốn ngủ mà chẳng thể ngủ yên. Bực bội đánh mạnh xuống chiếu, tôi lơ mơ ra lệnh: “Đi bảo người bắt hết đám ve sầu đó cho ta. Sang phủ Nội Vụ lấy ít băng mới về đây!”
Cận Tịch vâng dạ rồi lẳng lặng lui xuống.
Quay người vào trong vách, cố ngủ một giấc, hồi lâu sau, tôi thấy bên ngoài đã yên ắng hơn một chút, gió quạt thổi tới mạnh hơn hẳn, hơi lạnh quấn quýt quanh người. Tôi mơ hồ ừm một tiếng, ra lệnh: “Mát lắm, quạt mạnh thêm chút nữa!”
Bên kia bèn nhỏ giọng đáp lại: “Được!”
Tôi nghe ra giọng của Huyền Lăng, giật mình, lập tức xoay người ngồi dậy.
Giấc ngủ chẳng yên, trằn trọc qua lại, tóc mai có chút rối bời, dây lưng buông hờ, hoa cài và mấy con chuồn chuồn bằng ngọc lam đính trên đầu cũng đã rơi lả tả xuống giường. Bộ dạng như thế mà ra mắt thánh giá thì thật là thất lễ. Huyền Lăng chỉ mỉm cười, khuyên tôi: “Nghe nói hai hôm nay nàng ngủ không yên, ta cố ý quạt mát cho nàng, giúp nàng dễ ngủ hơn đôi chút.” Chiều chuộng đến thế này, dẫu My Trang và Hoa Phi có đắc sủng thật, trong mắt y, tôi cũng là của quý không thể nào mất đi.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi cũng có phần thoải mái hơn.
Vừa định đứng dậy hành lễ, y bèn đưa tay đè tôi ngồi xuống, nói: “Chỉ có hai người là trẫm và nàng, dùng những lễ nghi sáo rỗng kia làm gì chứ?”
Tôi đưa mắt nhìn quanh. “Hai đứa Bội Nhi và Phẩm Nhi đâu rồi? Sao lại để Hoàng thượng ngồi quạt cơ chứ?”
“Trẫm thấy bọn chúng có vẻ mệt mỏi nên cho chúng lui rồi.”
Y ngồi xuống bên cạnh tôi, thuận tay cầm lấy chén sứ hoa sen nhiều màu đặt trên chiếc án mây bên giường, bên trong là đá bào dưa hấu rưới thêm mật ong, tủm tỉm cười nói: “Nàng ngủ dậy mồ hôi đầy đầu kìa, ăn chút hoa quả ướp lạnh đi!” Tôi trước giờ sợ nóng ham mát, lại không thích ăn mấy đồ chua, do đó, ngày nào cũng phải chuẩn bị sẵn món đá bào để nhấm nháp.
Y dùng thìa bạc khuấy nhẹ, đá vụn trong bát kêu lanh canh, mùi hương ngọt ngào, mát lạnh lan tỏa. Y múc một khối, đưa đến bên môi tôi: “Để trẫm bón cho nàng!”
Tôi có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu, hé môi ngậm lấy, trong miệng lập tức ngọt ngào, mát rượi. Tôi khuyên Huyền Lăng nếm thử một ít, y chỉ dùng một miếng rồi nói: “Ngọt quá, vừa chua vừa ngọt thì ngon hơn.”
Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói: “Hoàn Hoàn có làm một ít thức ăn vặt, tứ lang có muốn nếm thử không?” Nói xong, tôi xỏ chân vào hài, đứng dậy, bưng chiếc bình bạc có quai trên khắc hình chim anh vũ lại.
Huyền Lăng nhón lấy một viên mứt hải đường, lên tiếng hỏi: “Đây là món gì vậy?”
Tôi đáp: “Hoàn Hoàn tự tay làm, cũng không biết có hợp khẩu vị của tứ lang không.”
Y bỏ một viên vào miệng, ngậm nếm hồi lâu rồi khen: “Vừa chua vừa ngọt, vừa miệng lắm. Nàng làm cách nào vậy, trẫm sẽ cho người bắt chước làm thử.”
Tôi nhõng nhẽo từ chối: “Hoàn Hoàn chẳng chịu đâu, chỉ xong rồi tứ lang sẽ không thèm đến chỗ của Hoàn Hoàn nữa.”
Huyền Lăng ngẩng đầu cười lớn, không kìm được giơ tay véo cằm tôi, nói: “Hoàn Hoàn, trẫm không ngờ nàng lại nhỏ nhen đến mức này.”
Tôi đẩy tay y ra, ngồi xuống bưng bát đá bào, ăn thêm một miếng rồi mới chậm rãi kể: “Thực ra cũng không khó làm lắm đâu. Hái quả hải đường vào mùa thu, bỏ vào mật đường ngâm ướp là xong. Chỉ là món mật đường này có phần hơi phức tạp, chỉ cho ong mật hút lấy mật hoa lê, đúng vào ngày mùng Ba tháng Ba hàng năm, lấy thứ mật đó hòa vào nước tuyết trích trên cánh hoa mai mùa đông rồi đun sôi với nhị hoa kim ngân, có tác dụng giảm nóng. Dùng lửa liu riu đun đến khi nhị hoa trong nước mật tan hết rồi mới bỏ vào vò nhỏ chứa đầy cánh hoa hồng và lá tùng, đậy kín lại là xong.”
“Đúng là chỉ có cái đầu xảo quyệt của nàng mới nghĩ ra phương pháp phức tạp như vậy chỉ để làm mỗi một món mứt.”
Tôi vờ thở một hơi dài lo âu, ôm gối, nói: “Hoàn Hoàn ngày dài rảnh việc, nhàn hạ kiếm chuyện để vui đùa cho quên thời gian ấy mà.”
Huyền Lăng bế bổng tôi lên, cười nói: “Nói vậy chẳng phải trách trẫm mấy ngày nay không đến thăm nàng hay sao?”
Tôi bĩu môi. “Tứ lang nghĩ Hoàn Hoàn là kẻ chỉ thích ghen ghét, đố kỵ thôi sao? Đúng là quá coi thường Hoàn Hoàn rồi!”
Đột nhiên cửa phòng đang đóng chặt chợt kẽo kẹt mở ra, váy áo xanh lục hơi nhăn loáng lên, chỉ thấy Hoán Bích ngượng ngùng đứng sững trước cửa, mâm lưu ly trên tay có bày mấy cành hoa vừa hái, hẳn là vừa từ Hoa phòng trở về. Bởi ngày hè không tiện đốt hương trầm, sáng sớm, buổi trưa và hoàng hôn đều phải đúng giờ thay đổi hương hoa mới, do vậy lúc này, nàng ta mới vào phòng. Mọi người đều bị Huyền Lăng đuổi đi hết, Hoán Bích hẳn không ngờ Huyền Lăng đang ở bên trong, nhất thời chỉ biết ngẩn ngơ đứng đó, vào không tiện mà lui xuống cũng không xong.
Tôi thấy nàng ta, nhớ ra mình vẫn đang rúc trong lòng Huyền Lăng, bất giác cảm thấy xấu hổ. Hoán Bích thấy chúng tôi nhìn ra, vội quỳ phịch xuống đất, luôn miệng van xin: “Hoàng thượng tha tội, nô tỳ vô ý làm phiền!” Lại rưng rưng nước mắt nhìn sang tôi. “Tiểu thư, Hoán Bích không cố ý đâu!”
Huyền Lăng có vẻ không vui, nói: “Sao lại không biết điều như thế?” Nghe giọng nàng ta mềm nhũn, y bất giác đưa mắt ngắm nhìn: “Ngươi tên Hoán Bích à?”
Hoán Bích vội vã gật đầu, cúi thật thấp, khẽ thưa: “Vâng ạ, nô tỳ là bồi giá a hoàn đi cùng tiểu thư vào cung.”
Huyền Lăng lúc này mới thoải mái được đôi chút, quay sang hỏi tôi: “Là của hồi môn theo nàng vào cung à?”
Thấy bộ dạng kinh hoàng, khiếp sợ của nàng ta, tôi cười phì rồi nói: “Để hoa lại rồi lui xuống đi!” Hoán Bích vội vâng dạ rồi cắm hoa vào bình, lẳng lặng đóng cửa rồi lui ra ngoài.
Huyền Lăng thấy tôi cười, bèn thì thầm vào tai tôi: “Nụ cười của Hoàn Hoàn nghiêng nước nghiêng thành!” Rồi quay sang nhìn theo bóng Hoán Bích, nói: “Chủ nào tớ nấy, chủ nhân tuyệt sắc, a hoàn cũng xinh xắn hơn hẳn người khác.”
Lòng tôi đột nhiên gợn sóng, nhớ đến thân thế và cảnh ngộ của Hoán Bích, lòng nghi ngờ càng thêm nặng. Nhưng nghĩ kĩ lại, mấy năm nay, nàng ta trên danh nghĩa tuy là tỳ nữ của tôi nhưng tôi đối đãi với nàng ta còn trọng hơn Lưu Chu, ăn uống, y phục cơ hồ chẳng kém tôi là bao. Lúc còn ở nhà, cha cũng ngầm lo lắng cho nàng ta, nàng ta lại theo hầu tôi nhiều năm, đến đây, tôi mới hơi an tâm được đôi chút.
Tôi liếc xéo Huyền Lăng một cái, y chỉ nhẹ nhàng cầm tay tôi lên, đặt vào sát môi rồi hôn khẽ. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, cúi đầu, cười khẽ một tiếng rồi đấm nhẹ vào vai y.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, lên tiếng hỏi y: “Giữa trưa nóng nực, tứ lang từ đâu tới vậy?”
Y nhìn qua chỗ khác. “Vừa dùng xong bữa trưa ở chỗ Hoa Phi.”
Tôi “à” một tiếng, chọn miếng dưa hấu bỏ vào miệng chầm chậm nhai, không nói gì thêm.
Huyền Lăng ôm lấy vai tôi rồi khuyên: “Nàng đừng ghen tỵ, trẫm cũng vì sợ nàng ta làm khó nàng nên mới thăng chức cho nàng nhanh thế, để bọn họ biết được giá trị của nàng trong lòng trẫm, không ai dám coi thường nàng.”
Tôi hạ giọng thưa: “Hoàn Hoàn không dám nghĩ gì khác, chỉ là sau chuyện của Dư thị và Lệ Quý tần thì khó tránh khỏi có chút hốt hoảng mà thôi.”
Y thở dài than: “Sao trẫm lại không hiểu rõ cơ chứ? Ý trẫm muốn thăng nàng lên làm Quý tần, chủ vị một cung kìa, chỉ là thời gian nàng vào cung quá ngắn, lúc trước chưa thị tẩm đã được tấn phong làm tần, vi phạm vào quy định của tổ tiên rồi. Nàng cố chịu đựng thêm một thời gian nữa, đến ngày nàng có thai, ta mới có thể tấn phong nàng một cách danh chính ngôn thuận.”
Tôi dựa vào ngực y, khẽ khàng thưa: “Hoàn Hoàn không quan tâm đến địa vị, chỉ cần trong lòng tứ lang có Hoàn Hoàn là đủ rồi!”
Y nhìn tôi chăm chú, nói: “Trong lòng trẫm sao có thể không có nàng kia chứ! Hoàn Hoàn, thực ra trẫm không nỡ xa nàng chút nào!” Y hạ giọng. “Đám người đông đảo trong lục cung chẳng để trẫm yên ổn chút nào, chỉ ở chỗ của nàng, trẫm mới cảm thấy tự do, thoải mái.”
Tôi cảm thấy an ủi được đôi chút, tiếng tim đập trầm đục của y vẳng vào tai tôi, tôi níu lấy cổ y, nhẹ giọng nỉ non: “Hoàn Hoàn hiểu mà!” Yên lặng hồi lâu, tôi hỏi: “Lúc Hoàng thượng đến thăm My tỷ tỷ, tỷ ấy ăn uống được gì chưa ạ?”
“Vẫn như cũ thôi, chỉ thích ăn đồ chua. Trẫm sợ nàng ta ăn nhiều quá ảnh hưởng đến dạ dày nên đã lệnh cho phòng bếp hạn chế nước uống có vị chua của nàng ta.”
“Thần thiếp vốn cũng định đi thăm My tỷ tỷ nhưng tỷ tỷ mang thai, lúc nào cũng lười nhác, chẳng muốn gặp ai. Thần thiếp nghĩ có Hoàng thượng ở bên cũng tốt, mang thai thực sự khổ cực lắm!”
Huyền Lăng hôn vào má tôi rồi hạ giọng cười. “Lúc nào nàng cũng chỉ lo lắng cho người khác. Khi nào nàng mới chịu sinh cho trẫm một hoàng tử trắng trẻo, bụ bẫm đây?”
Tôi đẩy y ra, lẩm bẩm phản đối: “Hoàng tử mới được, còn công chúa thì không được hay sao?”
“Chỉ cần là con của chúng ta thì trẫm đều hết mực yêu thương… Úi, nàng đẩy trẫm làm gì thế?”
Tôi hơi dùng sức, né qua một bên, váy áo mỏng manh tuột khỏi vai, để lộ nửa bờ vai trắng muốt như tuyết, cánh tay đeo vòng ngọc chạm vàng, càng hiển lộ làn da mịn màng như ngọc. Đôi môi nóng bỏng của y dán chặt vào làn da của tôi, hơi thở dồn dập.
Tôi vừa sốt ruột vừa ngượng ngùng, hạ giọng van vỉ: “Bên ngoài có người kìa!”
Huyền Lăng “ồ” một tiếng, đôi môi vẫn luyến tiếc mân mê nơi xương quai xanh để trần của tôi: “Đều bị trẫm đuổi đi nghỉ cả rồi, làm gì còn ai nữa?”
Y chưa dứt lời, cúc áo đã bị cởi ra quá nửa, tôi chỉ cảm thấy tim đập mỗi lúc một nhanh. “Giờ đang ban ngày ban mặt…”
Y cười khẽ một tiếng nhưng không chịu trả lời.
Tôi đành van vỉ: “Tiết trời lại nóng bức thế này…”
Y ngẩng đầu, trong lúc bận bịu vẫn không quên cắn một miếng dưa hấu, đút tận miệng tôi. Tôi ấp a ấp úng không nói được tiếng nào, người nghiêng qua một bên rồi ngả xuống giường, mấy óa hoa chuồn chuồn đính ngọc xanh cài đầu nằm ngay dưới cánh tay, cảm giác cưng cứng cấn vào người. Tôi vươn tay, lùa chúng qua một bên, mười ngón tay bất giác siết chặt chiếc chiếu, không thể thốt được một câu hoàn chỉnh.
Trong lúc mê đắm, say sưa, tôi hơi ngước mắt lên nhìn, ánh mặt trời chiếu xiên qua rèm trúc tương phi, bóng rèm đậm nhạt miên man rọi lên mặt gạch, ngoài tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ khe khẽ, cả phòng mát lạnh, yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc tỉnh dậy thì đã gần đến hoàng hôn, tôi thấy hai mắt y nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ bình yên, trên môi vẫn ngưng đọng nét cười nhàn nhạt, hẳn là y đang mơ một giấc mộng đẹp.
Khẽ khàng ngồi dậy, chỉnh lại y phục, tôi ngồi trước bàn trang điểm, tay cầm lược ngà, chải mái tóc dài, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười, quay đầu ngắm y vẫn đang chìm trong giấc mộng. Người trong gương vừa tỉnh khỏi giấc mộng xuân, ánh mắt lúng liếng, hai má thẹn thùng ửng hồng như ráng chiều, đầu hơi cúi, khẽ nở nụ cười yêu kiều.
Vẫn chưa đến lúc phải thắp đèn, ánh tà dương buổi hoàng hôn từ bên ngoài chiếu xiên qua rèm cửa, cả phòng tràn ngập bóng nắng chập chờn, tranh tối tranh sáng, tựa như đang ở trong ảo cảnh mê man.
Chợt nghe y gọi một tiếng Hoàn Hoàn, giọng điệu dịu dàng, tha thiết hệt như ngày thường. Tim tôi vội giật thót, nghi ngờ quay đầu nhìn y. Khắp cả thâm cung, chỉ mỗi mình tôi có một chữ Hoàn trong tên hiệu, chỉ là y chưa từng gọi tôi như thế bao giờ, Hoàn Hoàn[1].
[1] Trong tiếng Trung, 嬛 (huan) và 莞 (wan) đều có âm Hán Việt là Hoàn, nhưng cách đọc khác nhau nên khi Chân Hoàn nghe Hoàng thượng gọi mình là 莞 莞 thì nghi ngờ người Hoàng thượng gọi không phải mình.
Y đã tỉnh giấc, cánh tay gối bên dưới cổ, nửa ngồi nửa nằm lẳng lặng ngắm tôi, trong ánh mắt rõ ràng vô cùng quyến luyến, yêu thương, gần như si ngốc nhìn bóng tôi đang trang điểm trong gương.
Tôi cố mỉm cười. “Hoàng thượng lại nhớ đến người mới nào đó chăng? Trước mặt thần thiếp mà lại gọi tên của người khác?” Bất giác tôi quẳng lược xuống bàn trang điểm, gắng sức kìm nén nỗi đố kỵ khó diễn tả trong lòng, cười, nói: “Không biết vị tỷ muội nào tên Hoàn Hoàn đã khiến Hoàng thượng nhung nhớ mãi không quên như vậy?”
Y ngẩn ngơ nhìn tôi, đáp: “Hoàn Hoàn, nàng múa Kinh Hồng vũ đẹp quá, nhẹ như chim hồng, yểu điệu tựa rồng bay, chỉ e dẫu Mai Phi tái thế cũng không thể sánh bằng nàng.”
Trái tim tôi giờ mới bình tĩnh trở lại, tôi cười khúc khích. “Chuyện đã xảy ra mấy ngày rồi, chỉ là một điệu múa thôi, sao tứ lang cứ nhung nhớ mãi như thế?”
Y ngồi dậy, chầm chậm bước tới, búng vào mũi tôi rồi cười, nói: “Vò giấm nhà nàng lớn thật đấy. Hoàn chẳng phải là phong hiệu của nàng hay sao?”
Tôi cũng cảm thấy mình quá đa nghi, bèn xoay người, cúi đầu, thưa: “Hoàn Hoàn chưa từng nghe tứ lang gọi mình như thế bao giờ, cứ tưởng người đang gọi ai khác cơ.”
Chiếc bình sứ khắc hoa văn tròn ngũ sắc trên bàn trang điểm có cắm mấy cành lan hồ điệp vừa hái, mùi thơm lặng lẽ, phảng phất. Y đỡ lấy vai tôi, thuận tay hái bông hoa nở rộ nhất, cài vào mái tóc tôi rồi cười, nói: “Đúng là trẻ con quá! Chỉ có mỗi mình nàng và trẫm ở nơi này, nàng nghĩ trẫm còn gọi ai được nữa?” Tôi cười phì một tiếng, áp sát vào ngực y, nũng nịu: “Ai bảo tứ lang đột nhiên gọi thiếp như thế làm gì, sao người ta đoán ra được?”
Giọng y rất đỗi dịu dàng: “Lần đầu trẫm nhìn thấy nàng là ở Vân Ý điện, tuy nàng giữ lễ, cười không hở răng, lại ở cách xa như vậy nhưng nhan sắc và nụ cười của nàng, trẫm nhìn qua đã khó mà quên được. Do vậy mới ban cho nàng phong hiệu là Hoàn, có nghĩa là nụ cười tươi sáng, mỹ mạo dịu dàng.”
Tôi duyên dáng mỉm cười, thưa: “Tứ lang quá khen rồi!”
Vẻ mặt y có chút bàng hoàng, cứ như đang chìm đắm trong hồi ức vui sướng, tươi đẹp thuở xưa: “Sau khi vào cung, nàng bệnh mãi không khỏi, đến hôm đó gặp được nàng dưới gốc hoa hạnh nơi Thượng Lâm uyển, nàng cầm tiêu thổi một khúc, vẻ ngoài ung dung, trong sáng như chim hồng tung cánh, khiến trẫm ngẩn ngơ, không biết dùng từ ngữ nào để có thể miêu tả.”
Tôi lấy tay che miệng y, e thẹn cười khẽ. “Tứ lang còn nói vậy nữa thì Hoàn Hoàn chỉ còn nước chui xuống đất vì xấu hổ mất!”
Y khẽ đẩy tay tôi ra rồi giữ chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt trong trẻo tựa dòng suối róc rách dưới ánh nắng thu. “Về sau, trẫm lần giở thi thư, mới cảm thấy mấy chữ “nhan sắc khuynh thành” để miêu tả nàng là quá sức phàm tục. Chỉ có mỗi câu “Khói chia mái tóc ba phần lục, kiếm mượn mắt trong một tấc quang” mới có thể miễn cưỡng sánh ngang nhan sắc nàng.”
Tôi dịu dàng đặt một nụ hôn lên đáy mắt y, khẽ khàng thưa: “Hoàn Hoàn không muốn chỉ dùng nhan sắc để hầu hạ Hoàng thượng.”
Huyền Lăng lộ vẻ say sưa. “Trẫm vốn chỉ coi trọng tấm chân tình của nàng.”
Giọng tôi càng lúc càng da diết: “Tứ lang hiểu được là tốt rồi!”
Gương đồng khảm xà cừ trên có khắc đủ đồ án nhân vật và hoa cỏ chim chóc, nào là chim dạ oanh liền cánh, sen tịnh đế dát vàng, hình người cũng được điêu khắc hết sức tinh xảo, nào là Oanh Oanh và Trương Sinh trong Tây Sương ký, Mạnh Quang Lương Hồng án đặt ang mày, nét bút nhũ kim cũng không che giấu được tình ý tràn trề. Bên trong gương, bóng hai người chúng tôi âu yếm nhìn nhau, ngắm mãi mà không chán.
Y cầm cây Loa tử đại khảm xà cừ trên bàn trang điểm lên, nói với tôi: “Hoàn Hoàn, chân mày của nàng nhạt màu rồi!”
Tôi cười khẽ. “Tứ lang muốn bắt chước Trương Sưởng sao? Người muốn vẽ mày giúp Hoàn Hoàn à?”
Huyền Lăng chỉ tủm tỉm cười không đáp, vẻ mặt hết sức chăm chú, tựa như đang tập trung vào đại sự vô cùng quan trọng. Tư thế của y hết sức thành thục, loáng một cái là xong, nhìn vào gương, tôi thấy y vẽ mày hình núi xa, đường lông mày nhô cao rồi sang ngang, phía cuối nhạt dần, lờ mờ sắc xanh.
Thực ra lông mày của tôi vừa nhỏ vừa dài, rất hiếm khi vẽ theo kiểu mày núi xa, mà toàn vẽ hình lá liễu. Nhưng y ngồi đối diện vẽ mày cho tôi thế này, tôi không khỏi vui mừng khôn xiết, chìm đắm trong biển hạnh phúc hoan hỉ vô biên. Hết ngắm trái rồi lại nhìn phải, dường như cũng không tệ lắm.
Tôi cười khẽ, nói: “Hoàn Hoàn rất hiếm khi vẽ mày theo kiểu núi xa, không ngờ nhìn cũng đẹp lắm.” Tôi bèn chọn thêm một đóa hoa cẩn ngọc dán vào giữa hai lông mày, từng hạt châu hồng ngọc tròn trịa đầy đặn, đỏ tươi như máu, hơi nghiêng đầu thì nhìn như giọt sương long lanh sắp rơi xuống. Tôi mỉm cười tinh nghịch. “Nhìn có đẹp không?”
Y dịu dàng hôn tôi. “Nàng lúc nào cũng xinh đẹp nhất.”
Tôi lúng liếng lườm y một cái. “Tư thế vẽ mày của tứ lang thành thạo quá nhỉ?”
“Nàng đúng là con bé mồm miệng sắc sảo.” Y không trả lời mà nâng cằm tôi lên, thì thầm chỉ để mình tôi nghe. “Chưa vẽ xong lông mày, sao để chàng ôm được? Có phải vậy không?”
Tôi không kìm được phá lên cười thành tiếng, đẩy y ra rồi nói: “Sao tứ lang lại nói những lời khinh bạc, mỉa mai như thế?”
Y dịu dàng vuốt ve lưng tôi, hỏi: “Có đói không? Bảo người dâng cơm chiều lên nhé?”
Tôi cười khẽ, thưa: “Cũng được, dùng cơm xong, chúng ta cùng đi sang thăm My tỷ tỷ, được không?”
Y mỉm cười đầy chiều chuộng: “Nàng nói gì trẫm cũng nghe theo.”