Hồng Rực Đỏ Chương 30


Chương 30
Tôi gật đầu và nghĩ rằng mình đã hiểu. Sau đó tôi hỏi ông một câu hỏi đang cháy bỏng trong đầu tôi. “Bác sĩ phát hiện ra điều gì chăng? Con tôi có ổn không?”

ANH CHÀNG KỸ thuật VIÊN CỦA BỆNH VIỆN dẫn tôi vào phòng siêu âm, nơi Nana đang ngồi thức. Bà đang cố giữ vẻ bình tĩnh, cố duy trì sự tự chủ thường ngày của bà. Lần này điều đó không mang lại kết quả. Tôi nhận ra vẻ sợ hãi trong mắt bà, hay có lẽ tôi đang suy diễn từ cảm giác của chính tôi.

Tôi nhìn lên chiếc máy siêu âm, và đó là một cỗ máy tối tân. Nó thoáng rộng hơn và ít gò bó hơn những chiếc tôi đã từng thấy. Tôi đã làm siêu âm hai lần, vì thế tôi biết thủ tục của nó. Jannie sẽ phải nằm ngửa ở bên trong. Đầu nó được giữ cố định ở một bên bất kỳ bằng “các bao cát.” Hình ảnh một mình Jannie bên trong cỗ máy ấn tượng này thật đáng lo ngại. Nhưng cơn tai biến thứ ba của nó trong vòng hai ngày thì cũng thế.

“Cháu có thể nghe thấy chúng ta không?” tôi hỏi.

Nana khum hai bàn tay lên tai bà. “Con bé đang nghe nhạc trong đó. Nhưng anh có thể cầm tay nó, Alex à. Nó biết sự đụng chạm của anh đấy.”

Tôi đưa tay ra và cầm lấy một bàn tay Jannie. Tôi bóp nhẹ, và nó bóp lại bàn tay tôi. Nó biết đó là tôi.

“Chuyện gì xảy ra khi cháu rời khỏi đây?” tôi hỏi Nana.

“Chúng ta gặp may đấy, rất may là đằng khác,” bà đáp. “Bác sĩ Petito ghé lại trong phiên trực. Ông ấy đang nói chuyện với Jannie thì con bé lại lên cơn co giật. Ông ấy ra lệnh đưa đi siêu âm, và người ta đã dành sự ưu tiên cho con bé. Trên thực tế họ đã hết lòng với nó.”

Tôi ngồi xuống vì tôi cần làm thế. Đây là một ngày dài lê thê và căng thẳng và vẫn còn chưa kết thúc. Trống ngực tôi vẫn đập dồn, đầu óc tôi quay cuồng. Phần còn lại của cơ thể tôi đang vật lộn để bắt nhịp kịp.

“Đừng có bắt đầu tự trách mình,” Nana bảo tôi. “Như tôi đã nói, chúng ta rất may đấy. Các bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện có mặt ngay tại đây trong phòng con bé.”

“Cháu không trách cứ ai cả,” tôi lẩm bẩm và biết rằng điều đó không  hề đúng.

Nana cau mày. “Dù anh có mặt khi con bé lên cơn co giật hay không thì nó vẫn cứ được siêu âm ở đây. Và phòng khi anh nghĩ nguyên nhân có thể là đấm bốc, bác sĩ Petito nói hầu như không có khả năng đó. Đụng chạm chỉ là rất nhỏ. Đây còn là cái gì đó khác cơ, Alex ạ.”

Đấy chính là điều tôi lo sợ. Chúng tôi chờ phiên khám bệnh kết thúc, và đó là sự chờ đợi kéo dài, hết sức khó khăn. Cuối cùng, Jannie được từ từ kéo ra khỏi cỗ máy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ngời lên khi nhìn thấy tôi.

“Ban nhạc Fugees,” nó nói, đoạn tháo tai nghe đưa cho tôi. “Killing me softly with his song,” nó hát theo nhạc. “Chào ba. Ba nói ba quay lại. Ba đã giữ lời.”

“Ba giữ lời mà.” Tôi cúi xuống hôn con. “Con thế nào rồi hả cưng?” tôi hỏi. “Bây giờ con có có thấy dễ chịu không?”

“Các cô chú ấy cho con nghe những bản nhạc thực hay,” nó nói. “Con đang kiên trì, kiên trì chịu đựng. Dẫu vậy, con không thể đợi để nhìn thấy những hình ảnh bộ não của mình.”

Tôi cũng không thể, bác sĩ Petito cũng không thể nán chờ những bức hình. Ông không có vẻ gì chuẩn bị rời bệnh viện. Hơn mười một rưỡi một chút tôi gặp ông trong văn phòng của ông. Tôi rất mệt. Cả hai chúng tôi đều mệt.

“Một ngày dài đối với bác sĩ,” tôi nói. Ngày nào cũng có vẻ giống như thế này đối với Petito. Người thầy thuốc chuyên khoa thần kinh bắt đầu ngày làm việc vào lúc bảy rưỡi sáng, và vào lúc chín, mười giờ đêm, đôi khi muộn hơn, ông vẫn còn có mặt tại bệnh viện. Trên thực tế ông khuyến khích bệnh nhân gọi về nhà cho ông nếu họ có vấn đề  hay chỉ vì họ hoảng sợ về đêm.

“Cuộc sống của tôi mà.” Ông nhún vai. “Nó khiến tôi phải ly dị cách đây vài năm đấy.” Ông ngáp. “Làm tôi bây giờ vẫn độc thân. Nó là nguyên nhân khiên tôi sợ hôn nhân. Dù sao thì tôi cũng yêu nghề này.”

Tôi gật đầu và nghĩ rằng mình đã hiểu. Sau đó tôi hỏi ông một câu hỏi đang cháy bỏng trong đầu tôi. “Bác sĩ phát hiện ra điều gì chăng? Con tôi có ổn không?”

Ông chậm rãi gật đầu, đoạn nói ra những lời tôi không hề muốn nghe. “Tôi e rằng ở đây có khối u. Tôi khá chắc rằng đó là một khối u não, một loại u thường xuất hiện ở trẻ. Chúng ta sẽ biết rõ sau khi phẫu thuật. Nó nằm trong tiểu não của con bé và là mối đe dọa đối với tính mạng. Tôi rất tiếc phải cho anh biết tin này.”

Tôi ở thêm một đêm nữa tại bệnh viện với Jannie. Nó thiếp đi và một lần nữa nắm chặt tay tôi.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29759


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận