TÔI GHÉ BỆNH VIỆN ST. ANTHONY một lần nữa trước khi đi làm. Jannie đã dậy và chúng tôi ăn sáng cùng nhau. Nó nói với tôi rằng tôi là người cha tốt nhất trên đời, và tôi bảo nó là cô con gái ngoan nhất. Sau đó tôi nói với nó về khối u và rằng nó cần phải phẫu thuật. Con gái đáng thương của tôi òa khóc trong vòng tay tôi.
Nana đến, và Jannie được đưa đi làm thêm xét nghiệm. Tôi không thể làm gì tại bệnh viện trong vòng vài tiếng đồng hồ. Tôi rời bệnh viện để gặp lại FBI. Ở đó lúc nào cũng có việc. Christine đã từng bảo tôi, Công việc của anh là truy đuổi những kẻ điên khùng, đê tiện. Công việc đó dường như không có hồi kết.
Đặc vụ phụ trách Cavalierre đến đúng mười một giờ để phổ biến phương án tác chiến cho nhóm tại văn phòng địa phương của FBI trên Phố Mười bốn ở Northwest. Tôi có cảm giác như một nửa nhân sự của Cục có mặt ở đó, và đấy là một cảnh đầy ấn tượng, một cái gì đó thật yên lòng.
Tôi được nhắc nhở rằng toán cướp nhà băng yêu cầu sự chính xác. Có lẽ đó là lý do Kyle Craig cảm thấy thám tử Cavalierre phù hợp với vụ này. Anh đã nói với tôi rằng cô là người chính xác và rõ ràng, một trong những thám tử chuyên nghiệp nhất mà anh từng gặp trong nhiều năm qua tại Cục. Tâm trí tôi tiếp tục quay lại với những vụ cướp của giết người được mọi người chú ý. Tại sao chúng lại muốn làm cho thiên hạ biết đến, thậm chí là những điều bỉ ổi? Có phải bọn cướp đang chuẩn bị các nhân viên nhà băng và công ty kinh doanh khác cho các vụ cướp trong tương lai hay không? Có phải làm mọi người sợ mất mật là để sẽ không ai dám kháng cự? Hay phải giết người nhằm mục đích trả thù? Có cảm giác là ít nhất một tên trong số những kẻ giết người có thể đã từng làm việc tại nhà băng. Chúng tôi sẽ truy đuổi theo hướng đó với tất cả những gì chúng tôi có.
Tôi nhìn quanh phòng giải quyết khủng hoảng đông chật người trong văn phòng địa phương của FBI. Vài bức bình phong trên tường được chia ra cho các bản tường thuật, ảnh những kẻ tình nghi và nhân chứng. Thật không may, không ai trong số những kẻ tình nghi đặc biệt nóng, thậm chí âm ấm thôi cũng không. Các bình phong được gọi là “Gã mập,” “Phu nhân giám đốc,” “Bạn gái của đức ông chồng,” “Ria mép.”
Tại sao chúng ta lại không có nổi một kẻ tình nghi ra hồn? Điều đó phải nói với chúng ta điều gì chứ? Chúng ta đã bỏ qua khâu nào chăng?
“Chào các bạn. Tôi muốn cảm ơn trước tất cả các bạn vì đã hy sinh kỳ nghỉ cuối tuần,” đặc vụ Cavalierre lên tiếng với mức độ mỉa mai và hài hước vừa phải. Cô mặc quần kaki và một chiếc áo phông màu tía nhạt. Một chiếc cặp nhỏ màu tía cài trên mái tóc cô. Trông cô tự tin và bình thản một cách đáng nể.
“Nếu bạn không đến ngày thứ Bảy,” một thám tử có hàng ria quặp nói to từ phía cuối căn phòng, “thì đừng phiền lòng đến vào ngày Chủ nhật.”
“Các bạn biết tại sao người khôn luôn ngồi ở phía sau rồi chứ?” Cavalierre bẻ lại và nở nụ cười quyến rũ. Cô phớt tỉnh như không.
Cô cầm lên chiếc cặp giấy dày cộp màu xanh. “Mỗi người đã có một bộ hồ sơ tệ hại như bộ này, chứa đựng những vụ án đã xảy ra có thể liên quan. Những vụ cướp của băng Joseph Dougherty diễn ra trên khắp vùng Trung Tây trong thập niên 80 trong chừng mực nào đó cũng tương tự. Ở đây còn có tài liệu về David Grandstaff, kẻ đã lên kế hoạch cho một vụ cướp nhà băng lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ. Đáng chú ý là Grandstaff đã bị Cục tóm. Tuy nhiên, trong nỗ lực đầy nhiệt huyết của chúng ta nhằm hạ bệ y, những thủ đoạn đáng ngờ đã được sử dụng. Sau sáu tuần xộ khám, một bồi thẩm đoàn đã cân nhắc trong vỏn vẹn mười phút rồi thả Grandstaff. Cho đến nay ba triệu đôla từ vụ cướp Ngân hàng Quốc gia Tucson I vẫn biệt vô âm tín.”
Có một bàn tay vẫy vẫy cùng một câu hỏi được đưa ra từ phía trước căn phòng. “Bây giờ thằng cha Grandstaff này ở đâu?”
“Ồ, hắn đã chui xuống đất rồi,” đặc vụ Cavalierre đáp. “Sâu khoảng sáu bộ. Y không thể liên quan đến những vụ cướp này, đặc vụ Doud ạ. Nhưng y có thể đã truyền cảm hứng cho chúng. Với Joseph Dougherty cũng vậy. Bất kỳ kẻ nào thực hiện những vụ này cũng có thể biết đến công trình của chúng. Như tôi từng nghe người ta nói trong các cuốn phim, “Y là nhà nghiên cứu trò chơi.”
Sau khoảng nửa giờ gặp gỡ, đặc vụ Cavalierre giới thiệu tôi với những đặc vụ khác.
“Vài người trong các bạn đã biết Alex Cross từ bên cảnh sát D.C. Anh ấy là Sát thủ, có bằng tiến sĩ tâm lý. Tiến sĩ Cross là chuyên gia tâm lý pháp lý. Anh cũng là bạn rất thân của Kyle Craig. Cả hai đều ngang sức ngang tài. Vì vậy tốt hơn cả là các bạn nên giữ kín bất kỳ điều gì các bạn có thể nghĩ về cảnh sát Đô thành, hay ADIC Craig.”
Cô ngước mắt lên nhìn tôi. “Sự thật thì, tiến sĩ Cross đã phát hiện ra thi thể của Brianne và Errol Parker tại D.C. Điều đó cũng gần như chúng ta phải xông vào vụ này. Hãy để ý xem tôi phải cẩn thận lấy lòng tiến sĩ Cross như thế nào.”
Tôi đứng lên và vừa nhìn quanh phòng họp vừa nói với các đặc vụ. “Vâng, tôi e là vợ chồng Parker cũng chui xuống đất rồi,” tôi nói, và nhận được ít tiếng cười. “Brianne và Errol chỉ là loại tép riu, nhưng đã từng bóc lịch vì cướp nhà băng. Chúng tôi đang kiểm tra tất cả những ai biết chúng tại nhà tù Lorton. Cho đến giờ vẫn chưa có kết quả. Tất cả những gì chúng tôi làm vẫn chưa đem lại gì nhiều, và điều đó thật đáng lo ngại.
“Vợ chồng Parker là những đạo chích có nghề, nhưng không có khả năng bằng bất kỳ kẻ nào đã lôi kéo chúng - và sau đó đã quyết định khử chúng. À mà vợ chồng Parker đã bị đầu độc. Tôi cho rằng kẻ ra tay đã nhìn chúng chết, cái chết khủng khiếp. Có lẽ tên sát nhân đã hiếp Brianne Parker sau khi ả chết. Ngay lúc này đấy mới chỉ là phỏng đoán, nhưng tôi không nghĩ mớ bòng bong này chỉ là về những vụ cướp nhà băng.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !