Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt Chương 230: Điền Phong định kế

Điền Phong không trả lời nghi vấn của Thuần Vu Quỳnh, hắn bước nhanh tới trước án, chỉ vào bản đồ nói: " Chúa công hãy nhìn quận Cự Lộc, thậm chí cả Hà Bắc là vùng đất bằng phẳng. Thám mã địch quân đứng yên tại chỗ cũng có thể quan sát hết động tĩnh của chúng ta trong vòng hơn mười dặm. Căn bản ở đây không có địa điểm phù hợp cho phục kích".

" Đúng rồi".

Lần này không chỉ bộ tướng Thuần Vu Quỳnh liên tục gật đầu mà ngay cả Thẩm Phối, Phùng Kỷ cùng Viên Thiệu cũng phụ hoạ: " Đúng, vùng này căn bản không có địa điểm thích hợp để phục kích".

" Vậy là được rồi" Sắc mặt Điền Phong lộ vẻ vui mừng, hắn phấn chấn nói: " Nếu chúa công và các vị tiên sinh cũng nghĩ như thế, thiết nghĩ Công Tôn Toản, mưu sĩ và võ tướng của hắn cũng nghĩ như vậy như vậy quân ta có thể xuất kỳ bất ý tấn công, trận chiến này hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ít nhất quân ta nắm chắc phần thắng được một nửa".

Viên Thiệu vội la lên: " Nguyên Hạo, đây không phải là địa điểm phù hợp bố trí quân mai phục sao?"

Điền Phong cười nói: " Bình nguyên Hà Bắc bằng phẳng, không thích hợp bố trí quân mai phục, nhưng ở dưới đất thì sao?"

Viên Thiệu ngạc nhiên hỏi: " Ở dưới đất?"

" Dưới đất?" Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Hứa Du chợt nói: " Nguyên là như thế".

" Đúng dưới mặt đất" Điền Phong trầm giọng nói: " Trước tiên chúng ta đào những hầm giấu quân trên trên bình nguyên, sau đó cho binh lính ẩn giấu dưới hầm, bên trên phủ một lớp đất mỏng và cỏ khô, cành cây khô. Nếu không tới gần, quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào. Thế nhưng đào hầm giấu quân tốn rất nhiều thời gian vì thế chúng ta phải lựa chọn địa điểm phục binh trên bình nguyên trước".

Viên Thiệu phấn khích nói: " Đây chính là địa điểm phù hợp như Nguyên Hạo nói hả?"

Điền Phong nói: " Đúng thế".

Viên Thiệu hỏi: " Thời gian như thế nào thì thích hợp?"

Điền Phong nói: " Lúc mưa to, lầy lội, lúc đó kỵ binh U Yên của Công Tôn Toản hoàn toàn mất ưu thế".

" Thật nực cười" Điền Phong vừa nói xong, Hứa Du cười nhạt nói: " Địa điểm đào hầm giấu quân có thể chọn trước nhưng sao có thể lựa chọn khi nào trời mưa?"

Điền Phong cười nhạt, ánh mắt sáng bén nhìn Hứa Du chằm chằm, hắn nói vẻ chắc chắn: " Năm ngày sau nhất định có mưa như trút nước, Tử Viễn tiên sinh có tin không?"

Hứa Du nói: " Đương nhiên không tin".

Điền Phong đột nhiên quay đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn Viên Thiệu nói: " Chúa công, Phong dám lập quân lệnh. Nếu như trong vòng năm ngày trời không đổ mưa, Phong chịu xử theo quân lệnh".

Ánh mắt Viên Thiệu lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: " Nguyên Hạo, việc quân không thể nói đùa".

Điền Phong ôm quyền nói: " Phong nguyện ý lập quân lệnh".

" Tốt" Viên Thiệu phấn khích nói: " Hiện tại đã có địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp. Vậy điều kiện thích hợp là cái gì?"

Điền Phong bùi ngùi thở dài nói: " Chúa công, địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp cũng không là gì cả. Chỉ có điều kiện thích hợp mới là vấn đề khó khăn nhất".

Viên Thiệu nói: " Xin chỉ giáo".

Điền Phong nói: " Phải có một đội quân thật ngoan cường làm mồi nhử, dắt mũi toàn bộ quân chủ lực của Công Tôn Toản, cuối cùng ở vào thời điểm thích hợp dẫn tới địa điểm thích hợp. Thế nhưng nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm. Đội quân làm mồi như đối mặt với sự đột kích của mấy vạn kỵ binh của Công Tôn Toản, rất dễ bị đánh tan tác".

"Kỵ binh U Yên của Công Tôn Toản, mỗ chỉ coi như gà đất, chó sành" Điền Phong vừa nói xong, một giọng nói hùng hồn vang lên như sấm nổ. Tất cả mọi người quay đầu nhìn đã thấy Cúc Nghĩa đã bước ra, hắn nhìn Viên Thiệu ôm quyền nói: " Chúa công, quân sư, Nghĩa nguyện dẫn Tiên Đăng doanh ra làm con mồi".

Điền Phong cười nhạt, hắn nhìn Viên Thiệu nói: " Chúa công, người có thể gánh trách nhiệm này ngoài tướng quân Cúc Nghĩa không còn ai khác".

" Ừ" Viên Thiệu gật đầu, hắn nghiêm giọng nói: " Bây giờ xin quân sư phát lệnh".

Điền Phong sửa lại y quan, hắn đi tới trước án của Viên Thiệu, cao giọng nói: " Cúc Nghĩa nghe lệnh".

Cúc Nghĩa ôm quyền, thản nhiên nói: "Có mạt tướng".

Điền Phong nói: " Chỉ huy tám ngàn tinh binh bản bộ ra nam Tín Đô. Tất cả binh sĩ phải bỏ áo giáp, mặc bố giáp, chuẩn bị nhiều cỗ xe ngựa chở quân nhu, một số xe chở quân lương, vũ khí và quân nhu các xe còn lại chở củi khô, rơm rạ và các đồ bắt lửa dùng vải rách trùm bên ngoài. Nếu quân của Công Tôn Toản tới tập kích, dọc đường vứt bỏ những xe chở quân nhu và quân lương, vừa đánh vừa rút về hướng Trạch Quốc, mỗi ngày chỉ rút lui ba mươi dặm, không được nhiều hơn".

Cục Nghĩa ầm ầm trả lời: " Mạt tướng lĩnh mệnh".

Điền Phong laị nói: " Thuần Vu Quỳnh, Hàn Tử, Nguyên Tiến".

Thuần Vu Quỳnh, Hàn Tử, Nguyên Tiến đồng thời tiến lên, xếp thành hàng ngang trước mặt Điền Phong, ôm quyền nói: " Có mạt tướng".

" Chỉ huy binh mã bản bộ, cấp tốc tới Trạch Quốc, đào nhiều hầm giấu quân".

" Tuân lệnh".

Triệu Quốc, trung quân đại trướng của Công Tôn Toản.

Triệu Vân sải bước đi vào đại trướng, hắn nhìn Công Tôn Toản nói: " Tham kiến chúa công".

" Tử Long, ngươi tới rồi" Công Tôn Toản cười nói: " Tám ngàn quân Bạch mã huấn luyện tới đâu rồi?"

Triệu Vân thản nhiên nói: " Quân Bạch Mã có thể xuất trận bất kỳ lúc nào".

Công Tôn Toản gật đầu nói: " Tử Long không cần nóng ruột, mấy ngày này cứ ở trong đại doanh nghỉ ngơi, hồi phục".

" Báo" Công Tôn Toản vừa dứt lời, một tên tiểu giáo bước nhanh vào, hắn quỳ xuống, hấp tấp nói: " Chúa công, thám mã vừa hồi báo, có một đội vận lương xuất hiện ở nam Tín Đô".

" Tín Đô là nơi trú quân của Viên Thiệu. Chẳng lẽ là chúng vận lương tới Cự Lộc trước?" Quan Tĩnh đứng hầu bên cạnh hỏi tên tiểu giáo: " Thám mã có dò xét được đội vận lương có bao nhiêu xe ngựa không?"

Tên tiểu giáo nói: " Ước chừng tám trăm xe".

" Tám trăm xe ngựa? Quan Tĩnh nhìn Công Tôn Toản nói: " Chúa công, số lượng không phải là ít".

Công Tôn Toản hỏi: " Có bao nhiêu quân hộ tống".

Tên tiểu giáo nói: " Có tám ngàn quân binh quận An Bình hộ tống".

" Tám ngàn quận binh? Chỉ là lũ gà đất, chó sành mà thôi" Công Tôn Toản nói xong, ánh mắt lạnh lùng, hắn quát lên: " Công Tôn Phạm, Đan Kinh đâu?"

Hai viên kiện tướng bước ra, lớn tiếng nói: " Có mạt tướng".

Công Tôn Toản nói: " Lập tức chỉ huy năm ngàn khinh kỵ binh tiến tới nam Tín Đô, đoạt lương của Viên Thiệu". Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Công Tôn Phạm, Đan Kinh ầm ầm trả lời: "Mạt tướng lĩnh mệnh".

Duỵên Châu, đại trướng trung quân của Tào Tháo.

Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục, Trần Cung, Quách Gia bước nhanh vào trướng.

Ngươi chưa vào trong, Tuân Úc đã vội và khuyên nhủ Tào Tháo: " Chúa công, hiện tại Duyện Châu mới bình định, lòng người chưa yên, không nên động binh đao".

" Đúng vậy" Tuân Du, Trình Dục cũng khuyên nhủ: " Hơn nữa Thứ Sử Từ Châu Đào Khiêm là người nhân nghĩa, quân tử, thiên hạ ngưỡng mộ. Chúa công chỉ vì mối tư thù hưng binh dẫn đại quân báo thù, không phải sẽ làm anh hùng thiên hạ sợ hãi sao? Từ nay về sau còn ai dám tới đầu nhập chúa công nữa không?"

" Mối thù giết cha không đội trời chung" Tào Tháo sầm mặt quát to: " Nếu như ngay cả mối thù giết cha cũng không báo được, Tháo ta còn mặt mũi nào đứng trong thiên hạ nữa không?"

Bởi vì Trần Cung có quan hệ thân thiết với Đào Khiêm, để tránh tị hiềm hắn chưa lên tiếng. Lúc này rốt cuộc Trần Cung không nhịn được nữa, hắn nhìn Tào Tháo nói: " Chúa công, chẳng lẽ vì báo mối thù giết cha mà nghiệp lớn tranh bá trong thiên hạ cũng không cần nữa sao?"

" Một phòng còn không quét được nói gì tới quét cả thiên hạ" Tào Tháo nhất quyết nói: " Nếu ngay cả mối thù giết cha cũng không báo được thì còn nói gì tới chuyện tranh bá thiên hạ không?"

Tuân Úc nói: " Nhưng …".

" Thôi đi" Tào Tháo ngang ngược cắt ngang, hắn nói to: " Văn Nhược không cần phải khuyên nhủ nữa, ý ta đã quyết".

" Ai!".

Tuân Úc khẽ lắc đầu, không ngừng thở dài.

Tào Tháo vỗ tay xuống án, quát to: " Hạ Hầu Đôn".

Hạ Hầu Đôn tiến lên một bước, ôm quyền thản nhiên nói: " Chúa công có gì phân phó?"

Tào Tháo nghiến răng, nghiến lợi nói: " Lập tức chỉ huy ba ngàn quân Thanh Châu tiến đánh Từ Châu, khi tiến vào Từ Châu, không phân biệt già trẻ, gái trai hãy giết hết".

Hạ Hầu Đôn điềm nhiên nói: " Mạt tướng tuân lệnh".

Tào Tháo đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng các chư tướng, hắn quát to: " Các tướng còn lại hãy chỉ huy binh mã bản bộ, toàn quân để tang, theo mỗ đánh Từ Châu rửa hận".

Hạ Hầu Uyên và các tướng lĩnh ầm ầm trả lời.

Đưa mắt nhìn Tào Tháo cùng các bộ tướng rời đi, Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục nhìn nhau cười ảm đạm. Trong mắt Trần Cung hiện lên sự thất vọng. Hắn thật không thể ngờ Tào Tháo lại có hành vi khát máu, giết người như thế, hành động như thế thì có khác gì Mã đồ phu không? Đột nhiên trong lúc đó Trần Cung nảy ra ý định bỏ đi.

Bên ngoài Cự Lộc.

Đan Kinh người đầy bụi đất đi tới trước mặt Công Tôn Phạm, hắn thở dốc nói: " Tướng quân, đám quân quận binh tải lương kia hoàn toàn không giống quận binh. Rất khó chơi".

Công Tôn Phạm nghe vậy hắn gật đầu, im lặng không nói.

Lúc trước Đan Kinh chỉ huy hai ngàn kỵ binh thử tấn công thăm dò đội quân vận lương của Viên Thiệu. Công Tôn Phạm cho rằng đội vận lương kia sẽ không chịu nổi một đòn tấn công, Đan Kinh căn bản cũng không để đội vận lương vào mắt. Cả hai đã phạm phải điều tối kỵ: " Khinh địch". Kết quả sau một hồi giao tranh, kỵ binh của Đan Kinh bị đội vận lương đánh cho thất bại nặng nề.

Trung quân của Cúc Nghĩa.

Tên tiểu giáo giục ngựa tới trước mặt Cúc Nghĩa, hắn nói vẻ tiếc nuối: " Tướng quân, vừa mới đánh vì sao đã vội thu binh?"

Cúc Nghĩa lạnh nhạt nói: " Trước khi đi quân sư đã dặn dò, điều quan trọng nhất là dụ địch, không thể để lộ sự hùng mạnh của mình. Toán kỵ binh kia chỉ là một toán quân kỵ binh nhỏ của Công Tôn Toản, cho dù toàn bộ bị tiêu diệt thì sao?"

Tên tiểu giáo gật đầu nói: " Dạ hiểu".

Ánh mắt sắc bén của Cúc Nghĩa nhìn lướt qua các bộ tướng của mình, hắn trầm giọng nói: " Các ngươi hãy nhớ kỹ cho bản tướng quân. Mục tiêu của trận chiến này là quân chủ lực của Công Tôn Toản vì thế trước khi đại quân chủ lực của Công Tôn Toản xuất hiện, các ngươi phải kiềm chế cho bản tướng quân, tuyệt đối không được đánh quá mãnh liệt. Nếu không lũ hèn nhát Công Tôn Toản sẽ chạy về U Châu, không chịu chơi nữa".

" Ha, ha, ha".

Chúng tướng nghe vậy bật cười ha hả.

Triệu Quốc, đại trướng trung quân của Công Tôn Toản.

" Cái gì?" Công Tôn Toản không thể tin được khi nhìn vào nét mặt ủ rũ của Công Tôn Phạm và Đan Kinh, hắn lạnh lùng nói: " Không đánh mà lui! Năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ không thể làm gì được tám ngàn quân quận binh áp tải quân lương sao? Các ngươi thực sự giỏi quá, thật là làm mất mặt bản tướng quân".

Công Tôn Phạm, Đan Kinh xấu hổ, im lặng.

Quan Tĩnh ở bên cạnh đột nhiên nhíu mày, hắn nghiêm giọng nói: " Chúa công, xem ra đây là kế lừa dối của Điền Phong".

" Hả? Kế lừa dối?" Công Tôn Toản vội nói: " Xin chỉ giáo".

Quan Tĩnh nói: "Viên Thiệu biết rõ đường vận lương từ Tín Đô tới nhất định sẽ bị quân ta chặn đánh nhưng hắn không thể không vận lương vì thế chỉ còn cách phái binh hộ tống. Nếu như phái ít binh rất dễ bị đoạt mất lương thực. Nếu như phái nhiều binh lính hộ tống lại lo lắng binh lực phòng thủ Cự Lộc yếu đi. Làm sao bây giờ? Chính là kế lừa dối".

"?"

" Kế lừa dối chính là phái quân tinh nhuệ giả dạng quân quận binh hộ tống quân lương. Quân ta không quan sát kỹ càng chỉ phái một ít binh mã đi cướp lương tất nhiên sẽ không đánh mà lui. Tới khi chúa công một lần nữa phái đại quân đi cướp lương thì đội vận lương đã vận chuyển quân lương an toàn tới đại doanh của Viên Thiệu ở Cự Lộc".

" Khốn kiếp!" Công Tôn Toản hung hăng vung nắm tay đánh xuống trác án, hắn lạnh lùng nói: " Tuyệt đối không thể để đội vận lương đó vận chuyển lương thực tới đại bản doanh của Viên Thiệu. Nghiêm Cương, Công Tôn Việt nghe lệnh".

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/hon-tai-tam-quoc-lam-quan-phiet/chuong-315/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận