Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị Chương 1105: Con của chúng ta.

Hắn đã trở lại, thật sự trở lại, hắn sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng, hắn lại thực hiện lời hứa với nàng, cuối cùng cũng không làm nàng thất vọng. Người đàn ông này thật sự sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm nàng thất vọng.

Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa đã khóc òa lên, người đàn ông này thật sự làm nàng rất muốn khóc, nhưng cuối cùng nàng cũng không khóc, nàng cũng không nói gì, nàng chỉ bổ nhào lên người hắn, chủ động điên cuồng áp lên người hắn.

Tất cả đều không nói lời nào, hai người ôm lấy nhau, tận tình thổ lộ những tưởng niệm.

Một lúc lâu sau mới phân ra.
- Chồng, vào nhà thôi.
Lãnh Băng Băng chụp lấy bàn tay không thành thật của Hạ Thiên, giọng điệu của nàng thật sự dịu dàng:

Trên đời này có một người đàn ông như vậy với Lãnh Băng Băng, nàng thấy rất đủ, sau này nàng sẽ không quan tâm hắn có bao nhiêu vợ, cũng không quan tâm hắn có bao nhiêu khuyết điểm. Nàng sẽ toàn tâm toàn ý với hắn, sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu hắn, những thứ khác sẽ không có gì quan trọng.

Lãnh Băng Băng đã sớm chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, là bữa cơm tất nhiên mà nàng đã làm để chờ hắn về cùng ăn. Trước đó nàng đã nấu nướng nhiều lần, nàng tin bây giờ dù nấu không được đẹp, nhưng tuyệt đối cũng không khó nuốt như trước.

Chưa đến nửa giờ sau Lãnh Băng Băng đã dọn ra một bàn thức ăn, hai ly rượu đỏ đầy tràn, nàng ngồi đối diện với Hạ Thiên.


- Chồng, chúng ta uống ly rượu này, sau này chúng ta thật sự là người một nhà.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, sau đó nàng làm một hơi cạn sạch ly rượu, gương mặt cũng có một đám mây đỏ.

Hạ Thiên cũng nhanh chóng phát hiện Lãnh Băng Băng thật sự có thành công trong nấu nướng, tuy còn chênh lệch với mộc hàm nhưng cũng tương đối khá rồi.

Mười mấy món ăn trên bàn cuối cùng cũng không còn sót lại, tuy phần lớn đều vào bụng Hạ Thiên nhưng Lãnh Băng Băng cũng ăn không ít. Có lẽ vì nguyên nhân vui vẻ mà nàng cũng ăn được nhiều hơn.
- Chồng, trước tiên cậu cứ ngồi nghỉ, tôi thu dọn rồi sẽ lên ngay.
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên thì Lãnh Băng Băng dịu dàng nói với Hạ Thiên.

Đến khi Lãnh Băng Băng thu thập xong bát đĩa, nàng kéo Hạ Thiên xem tiết mục đêm giao thừa. Tuy hắn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng Lãnh Băng Băng nói những tiết mục này tuy không quá hay nhưng người trong nhà thường hay xem, mà hắn nghe nói như vậy thì cũng cố gắng ngồi xem.

Tất nhiên ngồi ôm một Lãnh Băng Băng dịu dàng như một con mèo nhỏ cũng là một cảm giác hưởng thụ, điều duy nhất làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là nàng chỉ cho hắn ôm mà không được làm thêm thứ gì khác. Cũng may hắn cũng không gấp, tối nay cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp sẽ "lên thớt".

Thời gian lẳng lặng trôi qua, vô tình đã mười một giờ, Lãnh Băng Băng chợt ngồi dậy trong lòng Hạ Thiên, nàng dùng giọng nũng nịu nói:
- Chồng, theo tôi đi phóng pháo hoa được không, tôi mua rất nhiều pháo hoa.

Bên ngoài vẫn là tuyết, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hai người, Lãnh Băng Băng thật sự mua khá nhiều pháo hoa, hai người cùng nhau phóng hơn nửa giờ, bọn họ phóng lên rồi nhìn những chùm pháo tách ra trên bầu trời. Lãnh Băng Băng giật nẩy mình như một cô gái nhỏ, thỉnh thoảng lại lao vào lòng Hạ Thiên, nụ cười trên mặt rất sáng lạn, thậm chí còn sáng hơn cả pháo hoa trên không trung. Nếu người khác thấy được thì sợ rằng sẽ khó tin người đẹp băng giá cũng có lúc cười tươi vui vẻ đến mức như vậy.
- Nếu sang năm còn có thể được phóng pháo như vậy thì rất tốt.
Lãnh Băng Băng phóng hết pháo hoa thì nhìn những đốm lửa nhanh chóng lụi tàn, nàng dùng âm thanh mộng mị nói.

Hạ Thiên ngồi trên giường kiên nhẫn đợi Lãnh Băng Băng đến, trong đầu hắn không khỏi tự giác hiện ra tư thái kiêu ngạo của Lãnh Băng Băng, da thịt trắng như tuyết, còn có hai quả nho đỏ... ....

Chờ đợi một thời gian dài, vô tình đã hơn mười phút, Lãnh Băng Băng còn chưa đến, Hạ Thiên thậm chí còn sinh ra xúc động muốn xuống xem thế nào. Nhưng hắn vừa đứng lên đã ngồi xuống, vì hắn nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Băng Băng, hắn biết nàng đang đi lên lầu.

Vài giây sau Lãnh Băng Băng đã xuất hiện ở cửa phòng ngủ, dù Hạ Thiên đã vô số lần được thấy Lãnh Băng Băng nhưng lúc này vẫn sinh ra cảm giác kinh ngạc.

Lãnh Băng Băng bây giơ cũng không phải mặc đồng phục cảnh sát, cũng không phải nàng ngẫu nhiên mặc y phục hằng ngày, cũng không phải mặc váy ngủ trước mặt Hạ Thiên. Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ, đây là bộ váy mà Hạ Thiên chưa từng thấy, cũng làm cho nàng có thêm vài phần quý phái.

Cảm giác xinh đẹp và quý phái nhập vào một người làm cho Lãnh Băng Băng xinh đẹp kinh người, thật sự không thuộc về nhân gian.
- Chồng, đẹp không?
Lãnh Băng Băng chậm rãi tiến về phía trước rồi khẽ nói.

Xa xa truyền đến những tiếng chuông mạnh mẽ, năm tiếng chuông vang lên, pháo hoa đì đùng, khoảnh khắc này tất cả mọi người bắt đầu đón chào một năm mới.

Mà Lãnh Băng Băng lại nghênh đón một cuộc sống mới, nàng chậm rãi đi đến nhìn Hạ Thiên, ánh mắt tràn đầy nhu tình, giọng điệu mềm mại đáng yêu vạn phần:
- Chồng, chúc mừng năm mới.
Khi những lời này vang lên thì váy dài của nàng cũng chậm rãi rơi xuống đất, bên trong không có gì ngăn cản, thân hình hoàn mỹ của nàng chợt xuất hiện không có gì che lấp trước mặt Hạ Thiên.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ho-hoa-cao-thu-tai-do-thi/chuong-1105/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận