Kẻ Đầu Tiên Phải Chết Chương 64-65

Chương 64-65
Ba chúng tôi đứng dựa vào một bức tường đá ở công viên lớn của thành phố, tay cầm bánh mỳ kẹp salad mà chúng tôi mua ở một cửa hàng gần đó.

Nhóm nữ điều tra các tội ác giết người lại gặp nhau. 


“Cậu đã đúng”, tôi nói với Claire. Tôi đưa cho cô ấy một bản sao lại của bức ảnh an ninh chụp cảnh gã râu đỏ đang lẻn vào đám cưới ở Cleverland. 

Cô ấy nhìn chằm chằm vào ảnh, đôi mắt tập trung cao độ. Claire chỉ ngước lên khi việc chứng thực giả thuyết ban đầu của cô đưa đến một nụ cười hiếu kỳ. 

- Mình chỉ đọc những gì kẻ đáng khinh bỉ đó để lại thôi mà. 

- Có thể - tôi nói, nháy mắt với cô ấy – Nhưng mình cá là Raleigh đã bỏ qua nó. 

- Đúng thế, cô ấy đồng ý với một nụ cười thỏa mãn. 

Đó là một ngày cuối tháng 5 tươi sáng và có gió thoảng nhẹ, không khí có hương thơm từ vùng Thái Bình Dương khô và lạnh. Những nhân viên văn phòng trang điểm cho làn da rám nắng của họ, những cô thư ký tụ tập thành từng nhóm để tán gẫu. 

Tôi thuật lại chi tiết những gì tôi đã tìm thấy ở Cleverland. Tôi không nhắc tới chuyện đã xảy ra ven hồ giữa Chris Raleigh và tôi. 

Khi tôi kết thúc với lời tiết lộ gây sửng sốt của Merrill Shortley, Cindy nói: 

- Có thể cậu nên ở đó, Lindsay. 

Tôi lắc đầu. 

- Đó không phải là việc của mình. Mình chỉ ở đó để tra cứu. Bây giờ mình đang đưa ra quan điểm giữa ba phạm vi quyền lực thực thi pháp luật. 

- Cậu có nghĩ là Merrill Shortley còn có nhiều chuyện hơn thế để nói không? – Claire hỏi. 

- Mình không nghĩ thế. Nếu cô ấy biết, mình nghĩ cô ấy sẽ nói với mình. 

- Cô dâu chắc phải có những người bạn khác nữa ở đâu đây – Cindy nói. Cô ấy làm trong ngành quảng cáo mà. Nếu gã này là một người nổi tiếng, thì có thể cô ấy đã gặp hắn qua nghề nghiệp của mình. 

Tôi gật đầu. 

- Mình sẽ nhờ ai đó kiểm tra điều đó. Chúng mình cũng nhờ Sở cảnh sát Seattle khám xét căn hộ của cô ấy rồi. 

- Cô ấy đã làm việc ở đâu khi sống ở đây? – Claire hỏi. 

- Một đơn vị được gọi là Hãng truyền thông Ngôi sao sáng. Rõ ràng, cô ấy đã tham gia những bộ phim âm nhạc địa phương.

Cindy uống một ngụm trà đá. 

- Tại sao lại không để mình đến đó nhỉ? 

- Ý cậu là giống những gì cậu làm ở Hyatt ấy à? – Tôi nói. 

Cô ấy cười toét miệng: 

- Không, giống ở Napa hơn. Thôi nào, mình là một nhà báo. Mình ngồi cả ngày với những người được đào tạo để tìm ra vết nhơ của bất kỳ ai. 

Tôi cắn chiếc bánh mì kẹp của mình. 

- Được rồi – cuối cùng tôi nói – cậu cứ việc làm đi. 

- Trong khi chờ đợi – Cindy đề nghị - mình có thể nói qua những thứ chúng ta đã có chứ? 

Nhiều chuyện trong vụ án này đã được coi là thông tin mật. Nếu lộ ra, nó sẽ đánh ngược lại tôi. 

- Cậu có thể xem lướt qua vụ sát hại tương tự ở Cleverland. Chúng ta đã tìm thấy những cái xác như thế nào. Lai lịch của cô dâu ở đây. Hoàn toàn không nhắc đến Merrill Shortley. Bằng cách đó, mình hy vọng kẻ sát nhân sẽ cảm thấy chúng ta đang tiến gần tới hắn. Nó có thể sẽ khiến hắn nghĩ kỹ hơn về việc giết người một lần nữa. 

Cindy đi tới xe bán kem gần đó để mua một chiếc kem gelato. Claire tranh thủ hỏi: 

- Thế cậu đang cảm thấy thế nào? Cậu ổn chứ? 

Tôi trút một hơi thở dài và nhún vai. 

- Nôn nao. Đầu trống rỗng. Mình đã được báo trước để đón chờ chuyện này. Mình có một cuộc điều trị máu vào chiều nay. Medved nói là ông ấy sẽ ở đó. 

Tôi nhìn thấy Cindy đang trở lại. 

- Đây – Cindy nói một cách vui vẻ. Cô ấy đang cầm ba chiếc kem gelato. 

Claire ôm lấy ngực và giả vờ như đang rơi vào tình trạng tim ngừng đập. 

- Mình cần một chiếc kem gelato giống như bang Texas cần một cơn gió ấm áp vào tháng 8 vậy. 

- Mình cũng vậy – tôi cười. Nhưng đây là kem xoài, và với bệnh nhiễm trùng đang tấn công tôi ở bên trong cơ thể, thì dường như là một lời cảnh báo thừa không cần phải từ chối. 

Claire cuối cùng cũng lấy cái kem của mình. 

- Vậy còn điều gì đặc biệt mà cậu chưa nói với bọn mình không? – Claire uốn lưỡi chậm chạp – có phải là chuyện đã xảy ra giữa cậu và quý ông Chris Raleigh ở Oh-hi-oh chẳng hạn. 

- Bởi vì chẳng có gì để nói cả, tôi nhún vai. 

- Một điều về những cảnh sát – Cindy cười – là cậu sẽ nghĩ họ luôn học cách nói dối. 

- Bây giờ cậu đang viết cho trang truyện phiếm sao? Tôi hỏi. 

Trái với lý trí của tôi, tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Những ánh mắt tham lam của Claire và Cindy nhìn chằm chằm vào tôi, nói rằng kháng cự lại là điều vô nghĩa. 

Tôi tì một đầu gối lên bờ tường và ngồi trong tư thế thiền tập yoga. Sau đó tôi kể cho họ những gì đã xảy ra: điệu nhảy dài, chậm trong căn hộ của tôi, (Claire suy luận “Cậu không nhảy”, “Cậu nấu ăn”). Tôi miêu tả trạng thái đề phòng khi ngồi cạnh anh ấy trên máy bay; chuyến đi bộ hoảng sợ xuống bên hồ; những nghi vấn của tôi, sự do dự của tôi; những đấu tranh bên trong đã kìm tôi lại. 

- Về cơ bản, thực sự là tớ phải t kiềm chế để không lột sạch quần áo anh ấy ngay đó trên lối đi bộ trước hồ - Tôi vừa cười vừa kể. 

- Này cô gái, sao cậu không làm như vậy hả? Claire nói, mắt mở to – Chẳng phải cậu sẽ làm tốt sao. 

- Mình không biết – tôi nói và lắc đầu. 

Nhưng tôi biết. Và dù cô ấy gượng cười cho qua chuyện thì Claire cũng biết. Cô ấy siết chặt tay tôi. Cindy nhìn lên, không biết chuyện gì đang diễn ra. 

Claire nói đùa: 

- Mình sẽ mất 20 pound để nhìn thấy bộ mặt của Chreery nếu hai cậu bị bắt gặp đang làm chuyện đó trong rừng. 

- Hai cảnh sát San Francisco – Cindy nói với giọng của phát thanh viên trên đài - ở Cleverland trong cuộc rượt đuổi kẻ sát hại cô dâu và chú rể, đã bị phát hiện ở tư thế tự nhiên trong các bụi cây cạnh bờ hồ của Cleverland. 

Ba chúng tôi nghẹn thở vì cười và điều này thật tuyệt. 

Cindy nhún vai. 

- Lindsay, mình sẽ phải in chuyện đó ra. 

- Từ giờ trở đi – Claire cười khúc khích – Mình có thể thấy mọi thứ trở nên ẩm ướt lãng mạn trong chiếc xe tuần tra đó. 

- Mình không nghĩ đó là kiểu của Chris – tôi bảo vệ anh ấy – Cậu quên rằng anh ấy thích tờ Tin tức tàu thủy hay sao. 

- Ồ … bây giờ lại là Chris cơ đấy? – Claire thẫn thờ - Và đừng chắc chắn về điều ấy. Edmund chồng mình chơi ba nhạc cụ, biết mọi thứ từ Bartok đến Keith Jarret, nhưng anh ấy có khả năng ứng phó với tình hình ở một số nơi bất ngờ lắm đấy. 

- Như ở đâu? – Tôi cười, sự ngạc nhiên bóp nghẹn cổ tôi. 

Cô ấy lắc đầu rụt rè. 

- Mình chỉ không muốn cậu nghĩ rằng vì một người đàn ông giữ cho mình một chút phẩm chất tốt đẹp thì có nghĩa là anh ta vẫn có phẩm chất tốt ấy khi chuyện đó xảy ra. 

- Trời ơi – tôi cổ vũ – cậu đang diễn tả chuyện đó đấy nhé. Chúng ta hãy nghe nào. 

- Mình chỉ muốn nói rằng không phải chỉ có dụng cụ làm việc là những thứ duy nhất cứng nhắc trên những cái bàn của chúng ta … 

Tôi gần như làm rơi chiếc kem gelato xuống đất. 

- Cậu đang chơi khăm mình. Cậu và Edmund sao? 

Vai Claire rung lên sung sướng. 

- Chừng nào mình còn … Bọn mình đã từng làm việc đó trong lô riêng ở rạp hát tại một buổi hòa nhạc. Tất nhiên là sau một buổi diễn tập. 

- Thế các cậu đã làm gì? Chỉ đi quanh và lấy đi danh tiếng của cậu giống như những con chó xù chú gì? - Tôi la lên. 

Khuôn mặt tròn của Claire nở ra vì sung sướng. 

- Cậu biết đấy, chuyện đó xảy ra rất lâu rồi. Nhưng khi mình nghĩ đến nó, lần trong văn phòng của mình tại bữa tiệc Giáng sinh cho nhận viên ấy – thì lại không phải là quá lâu. 

- Chúng ta đang thổ lộ tâm hồn mình – Cindy xen vào – khi lần đầu tiên mình tới tờ Thời sự, mình đã làm chuyện này với một trong những người nhiều tuổi hơn đến từ Datebook. Bon mình thường gặp nhau trong thư viện, ở những nơi xa như phòng dành cho mảng tin Bất động sản, nơi chẳng có ai đến bao giờ. 

Cindy nghiến răng, lúng túng, nhưng Claire lại cười khúc khích tán thưởng. 

Tôi ngạc nhiên. Tôi đang được biết những điều được che giấu và giữ bí mật của một con người mà tôi đã biết 10 năm nay. Nhưng cũng có một chút ngượng ngùng đang dâng lên trong tôi. Tôi chẳng có câu chuyện nào cả. 

- Vậy võ sĩ kiêm thanh tra có gì để chia sẻ với chúng tôi đây? – Claire nhìn tôi nói. 

Tôi cố gắng để nhớ lại khoảng khắc mà tôi đã làm gì đó cực kỳ điên cuồng. Ý tôi là, khi nói về tình dục, tôi không nghĩ mình đang nắm giữ bí mật nào đó. Nhưng không biết thế nào mà cho dù tôi khổ sở lục tìm trí nhớ mình đến đâu thì niềm đam mê của tôi cũng chỉ dừng lại trong những tấm ga trải giường. 

Tôi nhún vai, chẳng có gì. 

- Tốt thôi, vậy tốt hơn là cậu nên bắt đầu đi – Claire vừa nói vừa vẩy ngón tay – Khi mình hít hơi thở cuối cùng, mình sẽ không nghĩ về tất cả những tấm bằng làm cho vui mắt hay những buổi hội thảo mà mình đã thuyết trình. Cậu chỉ có một chút thời gian trong cuộc đời để hành động một cách thực bừa bãi, vì thế cậu nên lắm lấy khi nó đến. 

Một chút rùng mình nuối tiếc xiết lấy tôi. Trong khoảng khắc ấy, tôi không biết tôi muốn điều gì hơn: chỗ của tôi trên danh sách – hay một cái tên đáng nguyền rủa cho gã râu đỏ. Tôi nghĩ là tôi muốn cả hai.

Chương 65

Hai giờ sau, tôi đã khoác bộ quần áo bệnh viện và ngồi trong bệnh viện huyết học ở Moffett. 

- Tiến sĩ Medved muốn nói vài lời với cô trước khi chúng ta bắt đầu – Sara, y tá truyền máu cho tôi nói. 

Tôi cảm thấy lo sợ khi cô ấy mở một bộ dụng cụ số 4 dành cho ca điều trị của tôi. Sự thật là tôi cảm thấy ổn. Không quá đau và buồn nôn nhiều như việc xảy ra trong phòng vệ sinh nữ tuần trước. 

Tiến sĩ Medved bước vào với một tập tài liệu kẹp dưới cánh tay. Mặt ông thân thiện nhưng bí hiểm. 

Tôi cười yếu ớt. 

- Chỉ có tin tốt chứ? 

Ông ngồi đối diện với tôi ở rìa bàn. 

- Cô cảm thấy thế nào, Lindsay? 

- Tôi không cảm thấy tệ như lần trước tôi gặp ông. 

- Có mệt mỏi không? 

- Chỉ một chút thôi. Như kiểu vào cuối ngày ấy. 

- Có thấy buồn nôn bất chợt không? Có nôn không? 

Tôi thừa nhận là tôi đã nôn bất chợt một hoặc hai lần gì đó. 

Ông ghi chú nhanh trên một biểu đồ. 

Ông lật qua một số biểu đồ y học trong tập tài liệu. 

- Tôi biết chúng ta đã thực hiện bốn lần truyền hồng cầu … 

Tim tôi đập nhanh dần. Cuối cùng, ông đặt tập tài liệu xuống và ông nhìn thẳng vào mặt tôi. 

- Tôi e là số hồng cầu của cô tiếp tục giảm, Lindsay. Cô có thể nhìn thấy đường chỉ chiều hướng ở đây. 

Medved đưa cho tôi tờ giấy. 

Cúi về phía trước, ông lấy một cái bút từ túi ngực của mình. Tờ giấy có một biểu đồ máy tính vẽ trên đó. 

Ông chỉ vào hình vẽ với chiếc bút của mình. Đường xẽ đi xuống đều đặn. Thật tầm bậy. 

Tôi cảm thấy như không khí đang tràn khỏi phổi của mình với sự thất vọng. 

- Tôi đang yếu đi sao? Tôi nói. 

- Thẳng thắn thì đúng là như thế - vị bác sĩ thừa nhận – đấy không phải là chiều hướng mà chúng ta trông đợi. 

Tôi đã lờ khẳ năng xảy ra chuyện này đi, vùi đầu vào vụ án, chắc mẩm rằng những con số sẽ khá hơn. Tôi đã tạo ra niềm tin này bằng một sự kỳ vọng tự nhiên rằng tôi còn quá trẻ và đầy nghị lực để có thể bị ốm thực sự. Tôi có việc phải làm, một công việc quan trọng , một cuộc sống để sống. 

Tôi đang chết, phải không? Ôi Chúa ơi. 

- Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra? – Tôi gắng gượng nói. Giọng tôi thốt ra như một lời thì thầm. 

Tôi muốn tiếp tục những cuộc điều trị - Medved đáp – Trên thực tế là tăng chúng lên. Đôi khi những thứ này phải mất một chút thời gian để phát huy tác dụng. 

- Siêu đỉnh điểm – tôi rầu rĩ nói đùa. 

Ông gật đầu. 

- Từ giờ trở đi, tôi muốn cô đến đây ba lần một tuần. Và tôi sẽ tăng liều lượng thuốc thêm 30 phần trăm – Ông rời khỏi bàn. 

- Trên thực tế thì chưa có nguyên nhân nghiêm trọng nào đáng báo động cả - Ông khẳng định với giọng không nhếch mép – Cô có thể tiếp tục làm việc nếu cô còn cảm thấy đủ sức. 

- Tôi phải làm việc, tôi nói với Medved.

 

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/t46443-ke-dau-tien-phai-chet-chuong-64-65.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận