Đó là một nỗi kinh hoàng.
Chỉ trong tích tắc. Cái cửa kính vặn vẹo, rên xiết rồi từ từ rời khỏi bản lề. Trong tích tắc ấy, đầu óc anh mụ đi.
Gió thông thốc táp vào mặt.
Gió của tầng mười tám. Không hiểu nó sẽ mạnh hơn bao nhiêu lần nếu thổi dưới mặt đất? Như người mê sảng, anh nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn cánh cửa kính chao đi như một con diều. Và rồi nó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, chẳng vọng lại vào tai anh một tí âm thanh nào hết. Gió vẫn tông tốc thổi vào mặt. Và anh kịp nhìn thấy cái diều của mình khi đáp mặt đất đã kịp vỡ tan thành vô vàn mảnh nhỏ. Chúng bắn tóe lên trong nắng, và ánh lên như những tia nhìn sắc lạnh. Cái khung nhôm bao quanh tấm kính mềm lả như một sợi bún, giãy giãy lên khi tiếp đất rồi nằm im lìm.
Cũng rất nhanh, sự tỉnh táo hồi lại. Anh nhào ra thang máy. Phải chờ mất một lúc cái thang mới dễu dện lượn từ tầng năm lên, ra điều “chẳng có gì mà phải vội”.
Tay bảo vệ trợn ngược mắt nhìn anh. Giọng
“Cái cửa… cửa … rơi…”
Chắc tay ấy vẫn nghĩ mình là người đầu tiên được chứng kiến chuyện vừa xảy ra. Một cái cửa sổ rơi tự do từ trên cao xuống. Những mảnh kính bắn tóe khắp sân. Chỉ cần có một ai xuất hiện trên sân vào đúng lúc ấy! Tay bảo vệ hình như cũng vừa định chạy đi kiếm bao thuốc cho đỡ buồn ngủ. Chỉ nhanh chậm một tích tắc. Những mảnh kính vỡ trên sân sẽ vương thêm chút máu tươi!
Thực ra từ trước đến nay, trừ lúc đêm khuya, cái sân này có khi nào tuyệt đối vắng người đâu. Ông già, bà cả, con nít khó ăn, mấy cô tranh thủ giờ trưa về cho con bú, mấy bà đồng nát tiện thể ghé dưới bóng cây trứng cá chợp mắt tí ti… Tóm lại là người đi lên đi xuống, đi ra đi vào, và cả những thành phần phát vãng chả lúc nào thiếu trên mảnh sân ấy.
Tay bảo vệ của chung cư bên cạnh sấn sổ chạy sang, tuôn ra cả tràng những thông tin mà cả anh và tay bảo vệ đang tím ngắt mặt kia đều biết cả.
Biên bản của tổ bảo vệ ghi rõ: khi đó là 13 giờ 23 phút 00 giây.
Nội dung tường trình của anh: cửa sổ bị trượt khỏi rãnh kéo trong khi mở và đã rơi xuống đất.
Thiệt hại: không có thiệt hại về người.
Sẽ là một thảm họa - nếu có người lảng vảng dưới sân vào đúng 13 giờ 23 phút 00 giây - đã không xảy ra. (Thực ra anh cũng có phân vân về thời gian này). Và vì chẳng có hậu quả gì ghê gớm xảy ra nên bản báo cáo bị xếp chung vào mớ giấy tờ xác nhận mất vé xe tháng nào cũng dày cả mớ. Chuyện được rỉ tai nhau ba bữa là hết. Có ai bị làm sao đâu mà. May thật đấy. Và chấm hết.
Nhưng anh thì rơi vào ma trận của những cơn mơ hãi hùng. Anh giống một con nhái bén bám trên tấm kính, liệng xuống đất. Sau cú va đập tiếp đất, tấm kính trở thành vô vàn những mẩu bánh đa giòn tan văng đi khắp chốn.
Nếu không là con nhái bén, anh lại biến thành mẩu giấy vụn, gió bốc đi từ tầng mười tám ném thẳng ra giữa không trung, rồi đột ngột vo tròn lại và ném toẹt xuống đất khi cảm thấy đã chán với trò chơi đầy ngẫu hứng của mình.
Thần kinh anh căng ra trong những “trò chơi” bất đắc dĩ ấy.
Một sự đày ải lẽ ra anh có đáng phải chịu không?
Về cái cửa xộc xệch, anh đã báo với viên tổ trưởng, phụ trách khu chung cư.
“Nó quá lỏng lẻo và rệu rã.”
Viên tổ trưởng ngồi trước tờ báo đăng chi chít các vụ án, ngáp ngắn ngáp dài:
“Tại sao không ai kêu, có mỗi nhà anh là kêu ca?”
“Anh có thể lên kiểm tra.”
“Nhưng mà tiền tu sửa phải có đợt.”
Hóa ra tay này sợ mất tiền sửa cửa cho nhà anh.
“Không, tôi sẽ tự làm lấy, không phiền đến các anh.”
“Nhà là do chúng tôi quản lý.”
“Nhưng…?” - Quả thực anh chẳng biết phải nói gì khi gặp tình huống oái oăm này.
Tờ báo chi chít các vụ án. Có vụ án nào liên
quan đến cửa kính hỏng không nhỉ? Tự nhiên anh bần thần nghĩ.
“Đừng mở nó ra nữa.”
“Sao kia?”
“Cái cửa hỏng ấy, tốt nhất là để nguyên thế.”
Nhưng cái phòng chật tí, không mở cửa cho thoáng thì… Anh đứng đực mặt ra.
“Thôi được rồi, anh về làm đơn đi.” - Sau vài phút ngáp ngắn ngáp dài, viên tổ trưởng thở dài có vẻ như muốn thỏa hiệp. - “Tôi sẽ xin ý kiến cấp trên.”
Đơn thì anh có thể làm ngay. Nhưng việc xin ý kiến trên thì phải đợi. Trưởng phòng đi họp. Rồi con ốm. Mà trưởng phòng cũng không quyết được. Còn phải có ý kiến của giám đốc. Giám đốc còn bận họp hơn. Rồi đi công tác nước trong nước ngoài.
Chuyện cái cửa không chỉ đơn giản là cái cửa. Nhỡ đâu cả khu rộ lên kêu hỏng, rồi mạnh ai nấy lắp, mỗi nhà một phách thì chết à? Vấn đề nghiêm trọng thế, phải cân nhắc thật cẩn thận. Tay tổ trưởng nhăn nhó như người bị đau bụng kinh niên mỗi khi anh hỏi đến.
Tóm lại là chờ đấy.
Chờ…
Và cái cửa thành cánh diều bất đắc dĩ bị xé vụn
trên đất.
Một cánh diều bất đắc dĩ thì có mơ ước gì
không nhỉ?
Đêm, anh nơm nớp ngủ ở độ cao tầng mười tám không cửa rả…